Chương 330: Ba năm
Tiểu Đao Phong Lợi
01/04/2013
Kiểm tra toàn diện nội thành. Bắt đầu từ ngày mai, phong tỏa nội thành! Nếu có đệ tử không tuân thủ, lập tức đuổi đi!
Tô Tuyết vô cùng buồn bã, nhìn Thượng Quan Vũ Đồng nói:
- Chúng ta sẽ phong tỏa thành trong ba năm!
Thượng Quan Vũ Đồng do dự một lát, hỏi:
-Còn chuyện chiêu mộ đệ tử...?
-Vẫn cứ tiếp tục chiêu mộ như thường, dựa theo quy củ của Lăng Tiêu, ưu tiên đệ tử bình dân.
Tô Tuyết giọng đã khàn đặc tiếp tục nói:
-Vũ Đồng, hãy nghe ta, chúng ta ngủ đông ba năm! Chiết gia ... Sớm muộn gì ta cũng sẽ đích thân tiêu diệt bọn chúng!
Thượng Quan Vũ Đồng ngưng trọng nhìn Tô Tuyết, nhẹ giọng nói:
- Vậy thì nghe theo Tô trưởng lão, Lăng Tiêu khi đi đã dặn, có việc gì, ngài có thể chỉ huy tất cả!
Tô Tuyết gật gật đầu, sau đó quay lại nói với Thập tam gia và Thập tứ gia:
- Nhiệm vụ đi các nơi tìm kiếm những đứa nhỏ bình dân có thiên phú tốt, phiền toái nhị vị trưởng lão phải đi làm rồi.
Thập tam gia và Thập tứ gia nghiêm mặt nói:
-Đại trưởng lão quá lời rồi! Hai huynh đệ chúng ta nhất định cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Tô Tuyết lại nhìn qua Ý Phong, Ý Phong liền nói:
- Đại trưởng lão yên tâm, Băng Tinh Thiên Tằm, nhất định sẽ cung ứng đủ!
Tô Tuyết gật đầu, thân mình yếu ớt lung lay, mặt không một chút máu vẫn cố gắng nói:
- Không phá thì không xây được, không nên thương tâm, công tác bồi thường cứ giao cho Lăng Võ bọn họ làm đi. Vũ Đồng trưởng lão, Thập tam, Thập tứ trưởng lão, chúng ta cần phải cùng nhau nỗ lực rèn luyện, chuẩn bị cho tông chủ Lăng Tiêu một cơ sở thật sự mạnh mẽ!
- Còn tôi?
Tần Cách lúc này đã dần dần bình tĩnh trở lại, đi tới, nhỏ giọng hỏi Tô Tuyết. Đối với người tái tạo nên hắn, trong lòng Tần Cách đã sớm coi là mẫu thân của mình, thấy Tô Tuyết bị thương, trong lòng Tần Cách đại hận.
-Ngươi vẫn cứ tiếp tục tu luyện cho tốt! Tần Cách, ba năm sau, ta hy vọng thấy ngươi trở thành một Kiếm Hoàng bậc bốn.
-Tần Cách nhất định sẽ cố gắng!
Thượng Quan Vũ Đồng quay đầu lại nhìn mê tung trận, sau đó hỏi:
-Còn hai gã Kiếm Hoàng của Tinh Võ thế gia ...
-Để cho bọn chúng tự chết!
Tô Tuyết căm hận nói.
Lúc này Lăng Tiêu đang nằm trên một vách núi cao lớn. Gió mãnh liệt thổi trên tảng đá đã bị phong hoá, phát ra thanh âm thê lương, thổi qua trên đỉnh đầu Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu tựa vào một khối nham thạch rất lớn, nhờ nó mà cản được một mặt gió. Lúc này tóc tai hắn tán loạn, quần áo rách tung toé, nhiều chỗ trên mình còn mang theo vết máu. Lăng Tiêu nhếch miệng cười khổ, đôi mắt tối sầm, không ai có thể nghĩ đến, nhân tài mới xuất hiện khiến cho hoàng thất của Đế quốc Lam Nguyệt phải run rẩy sợ hãi, khiến cho vô số thế gia môn phái ẩn thế hết hồn, đang chật vật trên một vách đá!
Lăng Tiêu lấy từ trong nhẫn không gian ra một khối thịt nướng đã sớm đông lạnh. Khối thịt vừa lạnh lại vừa cứng, rất khó ăn, nhưng Lăng Tiêu vẫn ăn ngon lành. Khối thịt này người thường đều không muốn ăn, nhưng đối với Lăng Tiêu, nó là thực phẩm vô cùng tốt để khôi phục chân nguyên!
Vì đây là thịt của ma thú bậc bảy Bạo lôi hổ.
Ma thú bậc bảy này có thân hình rất lớn, phải lớn gấp mấy lần so với loại hổ bình thường. Lông của nó sắc bén như những mũi dao. Đuôi nó giống như roi thép, đầu cứng rắn như thép luyện. Lực công kích cực mạnh.
Hơn nữa, nó có thể phóng xuất ra lôi điện có uy lực hùng mạnh. Đã từng bị thiên kiếp bổ thành tro bụi, Lăng Tiêu vẫn còn có chút sợ hãi đối với lôi điện.
Cũng may trong nhẫn không gian của Lăng Tiêu có một cuốn đại lục động vật chí và đại lục thực vật chí do Isa đưa cho. Tuy trong đó chưa chắc đã có đủ mọi loài nhưng Nên khi gặp ma thú này, Lăng Tiêu nhận ra nó ngay. Ma thú bậc cao chẳng những có tinh hạch là bảo bối, mà huyết, thịt, gân, cốt, da ..., tất cả đều là thứ tốt.
Ví như thịt của bạo lôi hổ, tuy rằng mùi vị không được tốt lắm, nhưng lại ẩn chứa năng lượng cực đại, sau khi ăn, chân nguyên khôi phục cực kỳ nhanh chóng!
Hơn nữa, Lăng Tiêu còn muốn thông qua việc ăn thịt nó để có thể vượt qua nỗi sợ hãi lôi điện của mình! Đánh với ma thú bậc bảy, cũng không đến nỗi chật vật!
Lăng Tiêu cười khổ, nhớ tới dưới chân mình chừng hai ngàn thước, phía dưới vách núi đen, còn có một Bạo lôi hổ là ma thú bậc tám!
Có lẽ mình đã giết con nó nên nó tìm đến. Trận chiến này, Lăng Tiêu vô cùng chật vật. Ma thú này là một ma thú bậc tám đỉnh phong!
Bạo lôi hổ này đang rất thương tâm và phẫn nộ, dường như đang hướng về hắn nói gì đó. Đáng tiếc nó chưa phải là ma thú bậc chín đỉnh phong, không thể phát ra tiếng người nên Lăng Tiêu không hiểu nó nói gì. Nếu ma thú bậc tám này có thể nói được tiếng người thì nó tuyệt đối thuộc loại hiếm có như lông phượng và sừng lân, kinh tài tuyệt diễm.
Ma thú Bạo lôi hổ này lúc nãy gần như khiến cho thiên địa biến sắc, liều mạng truy đuổi Lăng Tiêu, thiếu chút nữa đánh cho hắn hồn bay phách tán. Lăng Tiêu đưa ra Hàm Hàn bảo đỉnh và Hàn Thiết Kiếm Trận, lúc đó ma thú bậc tám Bạo lôi hổ biết không có biện pháp giết chết Lăng Tiêu, mới ôm hận bỏ chạy.
“May mắn là nó không biết bay” Lăng Tiêu dựa vào cự thạch, có chút nhàm chán nghĩ.
Vừa rồi hắn đột nhiên có linh cảm, ở nhà môn phái mình đang gặp phải hung hiểm, tuy nhiên bây giờ đã chuyễn nguy thành an. Thục Sơn đệ tử tuy rằng chưa chắc đã tinh thông đạo bói toán, nhưng chuyện liên quan mật thiết đến mình, tất nhiên cũng có thể suy đoán ra một ít.
Lăng Tiêu cúi đầu trầm tư thầm nói với mình: “Ta có thể bảo hộ các ngươi nhất thời, cũng không có thể bảo hộ các ngươi một đời, hy vọng lần này được giáo huấn, các ngươi sẽ càng thành thục hơn! Kiên trì trụ vững, chờ ta!”
Lăng Tiêu lần này ra đi, cũng không hoàn toàn vì cần tu luyện. Mà vì tìm chốn thanh tĩnh nên mới tiến vào trong ngàn dặm rừng rậm nguyên thủy. Thục Sơn kiếm phái khi đã thành lập, Lăng Tiêu tự nhiên sẽ có tính toán cho tương lai của môn phái, nếu hắn vẫn ở lại môn phái tu luyện, không phải là không thể được, nhưng dần dà, sẽ bồi dưỡng tâm lý ỷ lại của mọi người.
Nếu ngày nào đó mình tu thành đại thừa, phi thăng đi vào Thánh vực, ly khai khỏi môn phái, mọi người lúc đó sẽ làm sao?
Lúc đó kẻ thù sẽ đến đánh giết. Đại Tế Ti Tô Tuyết chính là ví dụ tốt nhất! Muốn người khác không dám trêu chọc mình, biện pháp tốt nhất chính là có được năng lực hùng mạnh khiến đối phương run rẩy sợ hãi.
Ngươi động đến ta, ta liền diệt cả nhà ngươi!
Cho nên, Lăng Tiêu hy vọng, thời gian mình rời khỏi thành, bọn họ có thể chân chính thành thục tiến bộ, chống đỡ được cho môn phái khi gặp khó khăn. Về phương diện khác, trong nhẫn không gian của Lăng Tiêu mặc dù có rất nhiều thiên tài địa bảo, không có cái nào không phải là cực phẩm bảo bối, nhưng vẫn xuất hiện một vấn đề.
Đó là mấy thiên tài địa bảo này, chỉ có thể dùng để luyện chế đan dược cao cấp! Mà đệ tử Thục Sơn kiếm phái nhập môn lại cần Trúc Cơ đan, bồi nguyên đan, an thần đan. Tài liệu luyện chế các đan dược này, Lăng Tiêu còn thiếu nhiều. Mặc dù đã thông qua phòng đấu giá Lăng thị để tiến hành thu mua, nhưng có rất nhiều loại dược liệu ngay cả Lăng Tiêu cũng mất nửa ngày để phân biệt, thì những người đó hoàn toàn không biết các dược liệu của Tu Chân Giới, làm sao có thể tìm thấy.
Sau một thời gian, Lăng Tiêu đã tìm được khá nhiều dược liệu cần thiết, chiếc nhẫn không gian cũng đã đầy lên. Lúc Lăng Tiêu ra đi, đã lưu cho Thượng Quan Vũ Đồng vài đạo bùa. Lăng Tiêu tinh thông rất nhiều thứ, tỷ như cơ quan, trận pháp, luyện đan, luyện khí, nhưng việc chế tác phù chú lại chỉ mới là nhập môn, căn bản chưa tinh thông. Kiếp trước ở Tu Chân Giới, Lăng Tiêu cũng mới đọc lướt qua một chút bộ sách nói về phương diện này. Bởi vì phù chú đối với Lăng Tiêu, xem ra không sảng khoái bằng dùng ngự kiếm thuật giết người, với lại sức người có hạn, không thể nghiên cứu được tất cả các phương diện.
Cho nên sau khi bỏ ra rất nhiều sức lực, Lăng Tiêu mới chế tác được ba tấm phù chú cho Thượng Quan Vũ Đồng, phòng ngừa bọn họ khi đang ở bên ngoài, gặp phải nguy hiểm, có thể lâm thời sử dụng. Trên mỗi một miếng bùa, Lăng Tiêu đều ghi lại thần thức của mình.
Thời điểm Thượng Quan Vũ Đồng ở dùng phù chú, Lăng Tiêu liền cảm ứng được.
Hắn biết, lần này đối với bọn họ là hữu kinh vô hiểm, cho nên Lăng Tiêu cũng không định trở về. Các nàng cần thời gian phát triển, tu luyện, Lăng Tiêu cũng cần tu luyện!
Đứng dậy, nhìn mặt trời đang chìm vào đường chân trời, Lăng Tiêu vỗ vỗ tro bụi trên người, bỗng nhiên thét lên một tiếng, song chưởng duỗi thẳng, giống như một con hùng ưng, rời khỏi vách núi, bay xuống phía dưới!
Phía dưới, truyền lên một tiếng gầm gừ điên cuồng...
Đế quốc lịch mùa thu năm 1458.
Tân thành Penzias, lúc này mọi người quen gọi là Thục Sơn thành, mà thành chủ Mặc Thanh và phó thành chủ Lý Phật cũng đã bỏ đi danh tự hơn ngàn năm tuổi ngày xưa.
Từ nay về sau, phía Nam không có Penzias, chỉ có Thục sơn thành!
Từ ngày Lăng Tiêu rời đi đến nay đã ba năm. Lúc đầu mọi người không quen với việc thiếu vắng Lăng Tiêu, nhưng nay mọi người đã quen với chuyện đó rồi!
Tuy nhiên sâu trong linh hồn của mọi người, khắc sâu một cái tên đến chết vẫn không quên.
Tất cả bình dân, thương nhân, quân nhân trong Thục Sơn thành đều chờ mong. Lĩnh chủ đại nhân ba năm không thấy, không biết nay đã biến thành bộ dáng gì rồi.
Các đệ tử mới của Thục Sơn kiếm phái thì đều tò mò, vị tông chủ thiên hạ truyền kỳ có phải là người thân cao hai trượng, lưng rộng tám thước, hoặc là có ba đầu sáu tay, giống như thần thời thượng cổ hay là khủng bố giống đại ma vương hay không?
Ba năm thời gian, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn.
Đối với bọn nhỏ trong Thục Sơn kiếm phái, đơn giản chính là ba cái mùa đông, nhiều đứa lại là hai cái mùa đông, một ít ở trong này có một mùa đông.
Các đệ tử của Thục Sơn kiếm phái cũng không giống nhau. Đa số đến từ các gia đình bình dân không có căn cơ. Bố mẹ các hài tử này mặc dù xuất thân bần hàn, nhưng đều đáng để kiêu ngạo.
Các đứa nhỏ có thể tiến vào Thục Sơn kiếm phái, có cảm giác từ trên bầu trời có một cái bánh rớt xuống đầu mình, loại cảm giác này rất không chân thật, đương nhiên, khi cắn một kim tệ màu da cam, cảm giác không chân thật liền biến mất.
Kim tệ! Thật tốt!
Tô Tuyết vô cùng buồn bã, nhìn Thượng Quan Vũ Đồng nói:
- Chúng ta sẽ phong tỏa thành trong ba năm!
Thượng Quan Vũ Đồng do dự một lát, hỏi:
-Còn chuyện chiêu mộ đệ tử...?
-Vẫn cứ tiếp tục chiêu mộ như thường, dựa theo quy củ của Lăng Tiêu, ưu tiên đệ tử bình dân.
Tô Tuyết giọng đã khàn đặc tiếp tục nói:
-Vũ Đồng, hãy nghe ta, chúng ta ngủ đông ba năm! Chiết gia ... Sớm muộn gì ta cũng sẽ đích thân tiêu diệt bọn chúng!
Thượng Quan Vũ Đồng ngưng trọng nhìn Tô Tuyết, nhẹ giọng nói:
- Vậy thì nghe theo Tô trưởng lão, Lăng Tiêu khi đi đã dặn, có việc gì, ngài có thể chỉ huy tất cả!
Tô Tuyết gật gật đầu, sau đó quay lại nói với Thập tam gia và Thập tứ gia:
- Nhiệm vụ đi các nơi tìm kiếm những đứa nhỏ bình dân có thiên phú tốt, phiền toái nhị vị trưởng lão phải đi làm rồi.
Thập tam gia và Thập tứ gia nghiêm mặt nói:
-Đại trưởng lão quá lời rồi! Hai huynh đệ chúng ta nhất định cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Tô Tuyết lại nhìn qua Ý Phong, Ý Phong liền nói:
- Đại trưởng lão yên tâm, Băng Tinh Thiên Tằm, nhất định sẽ cung ứng đủ!
Tô Tuyết gật đầu, thân mình yếu ớt lung lay, mặt không một chút máu vẫn cố gắng nói:
- Không phá thì không xây được, không nên thương tâm, công tác bồi thường cứ giao cho Lăng Võ bọn họ làm đi. Vũ Đồng trưởng lão, Thập tam, Thập tứ trưởng lão, chúng ta cần phải cùng nhau nỗ lực rèn luyện, chuẩn bị cho tông chủ Lăng Tiêu một cơ sở thật sự mạnh mẽ!
- Còn tôi?
Tần Cách lúc này đã dần dần bình tĩnh trở lại, đi tới, nhỏ giọng hỏi Tô Tuyết. Đối với người tái tạo nên hắn, trong lòng Tần Cách đã sớm coi là mẫu thân của mình, thấy Tô Tuyết bị thương, trong lòng Tần Cách đại hận.
-Ngươi vẫn cứ tiếp tục tu luyện cho tốt! Tần Cách, ba năm sau, ta hy vọng thấy ngươi trở thành một Kiếm Hoàng bậc bốn.
-Tần Cách nhất định sẽ cố gắng!
Thượng Quan Vũ Đồng quay đầu lại nhìn mê tung trận, sau đó hỏi:
-Còn hai gã Kiếm Hoàng của Tinh Võ thế gia ...
-Để cho bọn chúng tự chết!
Tô Tuyết căm hận nói.
Lúc này Lăng Tiêu đang nằm trên một vách núi cao lớn. Gió mãnh liệt thổi trên tảng đá đã bị phong hoá, phát ra thanh âm thê lương, thổi qua trên đỉnh đầu Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu tựa vào một khối nham thạch rất lớn, nhờ nó mà cản được một mặt gió. Lúc này tóc tai hắn tán loạn, quần áo rách tung toé, nhiều chỗ trên mình còn mang theo vết máu. Lăng Tiêu nhếch miệng cười khổ, đôi mắt tối sầm, không ai có thể nghĩ đến, nhân tài mới xuất hiện khiến cho hoàng thất của Đế quốc Lam Nguyệt phải run rẩy sợ hãi, khiến cho vô số thế gia môn phái ẩn thế hết hồn, đang chật vật trên một vách đá!
Lăng Tiêu lấy từ trong nhẫn không gian ra một khối thịt nướng đã sớm đông lạnh. Khối thịt vừa lạnh lại vừa cứng, rất khó ăn, nhưng Lăng Tiêu vẫn ăn ngon lành. Khối thịt này người thường đều không muốn ăn, nhưng đối với Lăng Tiêu, nó là thực phẩm vô cùng tốt để khôi phục chân nguyên!
Vì đây là thịt của ma thú bậc bảy Bạo lôi hổ.
Ma thú bậc bảy này có thân hình rất lớn, phải lớn gấp mấy lần so với loại hổ bình thường. Lông của nó sắc bén như những mũi dao. Đuôi nó giống như roi thép, đầu cứng rắn như thép luyện. Lực công kích cực mạnh.
Hơn nữa, nó có thể phóng xuất ra lôi điện có uy lực hùng mạnh. Đã từng bị thiên kiếp bổ thành tro bụi, Lăng Tiêu vẫn còn có chút sợ hãi đối với lôi điện.
Cũng may trong nhẫn không gian của Lăng Tiêu có một cuốn đại lục động vật chí và đại lục thực vật chí do Isa đưa cho. Tuy trong đó chưa chắc đã có đủ mọi loài nhưng Nên khi gặp ma thú này, Lăng Tiêu nhận ra nó ngay. Ma thú bậc cao chẳng những có tinh hạch là bảo bối, mà huyết, thịt, gân, cốt, da ..., tất cả đều là thứ tốt.
Ví như thịt của bạo lôi hổ, tuy rằng mùi vị không được tốt lắm, nhưng lại ẩn chứa năng lượng cực đại, sau khi ăn, chân nguyên khôi phục cực kỳ nhanh chóng!
Hơn nữa, Lăng Tiêu còn muốn thông qua việc ăn thịt nó để có thể vượt qua nỗi sợ hãi lôi điện của mình! Đánh với ma thú bậc bảy, cũng không đến nỗi chật vật!
Lăng Tiêu cười khổ, nhớ tới dưới chân mình chừng hai ngàn thước, phía dưới vách núi đen, còn có một Bạo lôi hổ là ma thú bậc tám!
Có lẽ mình đã giết con nó nên nó tìm đến. Trận chiến này, Lăng Tiêu vô cùng chật vật. Ma thú này là một ma thú bậc tám đỉnh phong!
Bạo lôi hổ này đang rất thương tâm và phẫn nộ, dường như đang hướng về hắn nói gì đó. Đáng tiếc nó chưa phải là ma thú bậc chín đỉnh phong, không thể phát ra tiếng người nên Lăng Tiêu không hiểu nó nói gì. Nếu ma thú bậc tám này có thể nói được tiếng người thì nó tuyệt đối thuộc loại hiếm có như lông phượng và sừng lân, kinh tài tuyệt diễm.
Ma thú Bạo lôi hổ này lúc nãy gần như khiến cho thiên địa biến sắc, liều mạng truy đuổi Lăng Tiêu, thiếu chút nữa đánh cho hắn hồn bay phách tán. Lăng Tiêu đưa ra Hàm Hàn bảo đỉnh và Hàn Thiết Kiếm Trận, lúc đó ma thú bậc tám Bạo lôi hổ biết không có biện pháp giết chết Lăng Tiêu, mới ôm hận bỏ chạy.
“May mắn là nó không biết bay” Lăng Tiêu dựa vào cự thạch, có chút nhàm chán nghĩ.
Vừa rồi hắn đột nhiên có linh cảm, ở nhà môn phái mình đang gặp phải hung hiểm, tuy nhiên bây giờ đã chuyễn nguy thành an. Thục Sơn đệ tử tuy rằng chưa chắc đã tinh thông đạo bói toán, nhưng chuyện liên quan mật thiết đến mình, tất nhiên cũng có thể suy đoán ra một ít.
Lăng Tiêu cúi đầu trầm tư thầm nói với mình: “Ta có thể bảo hộ các ngươi nhất thời, cũng không có thể bảo hộ các ngươi một đời, hy vọng lần này được giáo huấn, các ngươi sẽ càng thành thục hơn! Kiên trì trụ vững, chờ ta!”
Lăng Tiêu lần này ra đi, cũng không hoàn toàn vì cần tu luyện. Mà vì tìm chốn thanh tĩnh nên mới tiến vào trong ngàn dặm rừng rậm nguyên thủy. Thục Sơn kiếm phái khi đã thành lập, Lăng Tiêu tự nhiên sẽ có tính toán cho tương lai của môn phái, nếu hắn vẫn ở lại môn phái tu luyện, không phải là không thể được, nhưng dần dà, sẽ bồi dưỡng tâm lý ỷ lại của mọi người.
Nếu ngày nào đó mình tu thành đại thừa, phi thăng đi vào Thánh vực, ly khai khỏi môn phái, mọi người lúc đó sẽ làm sao?
Lúc đó kẻ thù sẽ đến đánh giết. Đại Tế Ti Tô Tuyết chính là ví dụ tốt nhất! Muốn người khác không dám trêu chọc mình, biện pháp tốt nhất chính là có được năng lực hùng mạnh khiến đối phương run rẩy sợ hãi.
Ngươi động đến ta, ta liền diệt cả nhà ngươi!
Cho nên, Lăng Tiêu hy vọng, thời gian mình rời khỏi thành, bọn họ có thể chân chính thành thục tiến bộ, chống đỡ được cho môn phái khi gặp khó khăn. Về phương diện khác, trong nhẫn không gian của Lăng Tiêu mặc dù có rất nhiều thiên tài địa bảo, không có cái nào không phải là cực phẩm bảo bối, nhưng vẫn xuất hiện một vấn đề.
Đó là mấy thiên tài địa bảo này, chỉ có thể dùng để luyện chế đan dược cao cấp! Mà đệ tử Thục Sơn kiếm phái nhập môn lại cần Trúc Cơ đan, bồi nguyên đan, an thần đan. Tài liệu luyện chế các đan dược này, Lăng Tiêu còn thiếu nhiều. Mặc dù đã thông qua phòng đấu giá Lăng thị để tiến hành thu mua, nhưng có rất nhiều loại dược liệu ngay cả Lăng Tiêu cũng mất nửa ngày để phân biệt, thì những người đó hoàn toàn không biết các dược liệu của Tu Chân Giới, làm sao có thể tìm thấy.
Sau một thời gian, Lăng Tiêu đã tìm được khá nhiều dược liệu cần thiết, chiếc nhẫn không gian cũng đã đầy lên. Lúc Lăng Tiêu ra đi, đã lưu cho Thượng Quan Vũ Đồng vài đạo bùa. Lăng Tiêu tinh thông rất nhiều thứ, tỷ như cơ quan, trận pháp, luyện đan, luyện khí, nhưng việc chế tác phù chú lại chỉ mới là nhập môn, căn bản chưa tinh thông. Kiếp trước ở Tu Chân Giới, Lăng Tiêu cũng mới đọc lướt qua một chút bộ sách nói về phương diện này. Bởi vì phù chú đối với Lăng Tiêu, xem ra không sảng khoái bằng dùng ngự kiếm thuật giết người, với lại sức người có hạn, không thể nghiên cứu được tất cả các phương diện.
Cho nên sau khi bỏ ra rất nhiều sức lực, Lăng Tiêu mới chế tác được ba tấm phù chú cho Thượng Quan Vũ Đồng, phòng ngừa bọn họ khi đang ở bên ngoài, gặp phải nguy hiểm, có thể lâm thời sử dụng. Trên mỗi một miếng bùa, Lăng Tiêu đều ghi lại thần thức của mình.
Thời điểm Thượng Quan Vũ Đồng ở dùng phù chú, Lăng Tiêu liền cảm ứng được.
Hắn biết, lần này đối với bọn họ là hữu kinh vô hiểm, cho nên Lăng Tiêu cũng không định trở về. Các nàng cần thời gian phát triển, tu luyện, Lăng Tiêu cũng cần tu luyện!
Đứng dậy, nhìn mặt trời đang chìm vào đường chân trời, Lăng Tiêu vỗ vỗ tro bụi trên người, bỗng nhiên thét lên một tiếng, song chưởng duỗi thẳng, giống như một con hùng ưng, rời khỏi vách núi, bay xuống phía dưới!
Phía dưới, truyền lên một tiếng gầm gừ điên cuồng...
Đế quốc lịch mùa thu năm 1458.
Tân thành Penzias, lúc này mọi người quen gọi là Thục Sơn thành, mà thành chủ Mặc Thanh và phó thành chủ Lý Phật cũng đã bỏ đi danh tự hơn ngàn năm tuổi ngày xưa.
Từ nay về sau, phía Nam không có Penzias, chỉ có Thục sơn thành!
Từ ngày Lăng Tiêu rời đi đến nay đã ba năm. Lúc đầu mọi người không quen với việc thiếu vắng Lăng Tiêu, nhưng nay mọi người đã quen với chuyện đó rồi!
Tuy nhiên sâu trong linh hồn của mọi người, khắc sâu một cái tên đến chết vẫn không quên.
Tất cả bình dân, thương nhân, quân nhân trong Thục Sơn thành đều chờ mong. Lĩnh chủ đại nhân ba năm không thấy, không biết nay đã biến thành bộ dáng gì rồi.
Các đệ tử mới của Thục Sơn kiếm phái thì đều tò mò, vị tông chủ thiên hạ truyền kỳ có phải là người thân cao hai trượng, lưng rộng tám thước, hoặc là có ba đầu sáu tay, giống như thần thời thượng cổ hay là khủng bố giống đại ma vương hay không?
Ba năm thời gian, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn.
Đối với bọn nhỏ trong Thục Sơn kiếm phái, đơn giản chính là ba cái mùa đông, nhiều đứa lại là hai cái mùa đông, một ít ở trong này có một mùa đông.
Các đệ tử của Thục Sơn kiếm phái cũng không giống nhau. Đa số đến từ các gia đình bình dân không có căn cơ. Bố mẹ các hài tử này mặc dù xuất thân bần hàn, nhưng đều đáng để kiêu ngạo.
Các đứa nhỏ có thể tiến vào Thục Sơn kiếm phái, có cảm giác từ trên bầu trời có một cái bánh rớt xuống đầu mình, loại cảm giác này rất không chân thật, đương nhiên, khi cắn một kim tệ màu da cam, cảm giác không chân thật liền biến mất.
Kim tệ! Thật tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.