Chương 501: Bảo vật sắp khai quật
Tiểu Đao Phong Lợi
01/04/2013
Đưa ba người Ngô Anh đến phòng tiếp khách, mọi người lại ngồi xuống, Lăng Tiêu nhìn ba người, nói thẳng vào vấn đề :
-Thật sự rất có lỗi, bởi vì chuyện bất ngờ mà ai ai cũng biết, mấy năm nay Thục Sơn phái bị buộc phải yên lặng, vốn đáp ứng chuyện của các ông nhưng vẫn không làm được. Vì để tỏ ý bồi thường, ta sẽ một lần luyện chế nhiều đan dược một chút, phân phát cho các ông.
Ba người Ngô Anh nhiều ít cũng có chút xấu hổ, không nghĩ tới Lăng Tiêu không chờ bọn họ hỏi liền trực tiếp nói ra, hơn nữa lại sảng khoái như vậy, và bọn họ lại còn đang cầu Lăng Tiêu chứ không phải Lăng Tiêu cầu bọn họ.
Tin rằng tin tức Lăng Tiêu xuất hiện được truyền ra, e rằng không đến mười ngày, người tới bái phỏng Thục Sơn phái cũng sẽ nối liền không dứt, cũng không khác với chuyện đạp nát cửa bao nhiêu.
Đến lúc đó, làm sao còn có vị trí của ba nhà chứ?
Nếu không cũng không có khả năng cho không. Ngô Anh nhìn Lăng Tiêu nói :
-Lăng tông chủ là người có danh dự, chúng tôi luôn luôn bội phục, trái lại trong lòng chúng tôi rất xấu hổ. Những năm gần đây, chúng tôi cũng chưa thể giúp đỡ cái gì, trong lòng rất là áy náy!
Lăng Tiêu cười khoát tay, thản nhiên nói :
-Loại chuyện này vốn không thể trông cậy vào người khác, ta nói vậy cũng không có ý gì. Cho dù lúc này đây các người có thể giúp ta, nhưng nếu có lần thứ hai, lần thứ ba … Chẳng lẽ mỗi lần Lăng Tiêu đều đến cầu ba vị gia chủ thôi sao?
Vương Thành và Lý Thắng nghe xong những lời này, trong lòng cùng suy nghĩ : Nếu ngươi thật sự làm như vậy thì tốt rồi! Chúng ta cầu còn không được chứ!
Bởi vì nếu Lăng Tiêu chủ động nhờ, lâu dần, tự nhiên sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại mạnh mẽ với ba đại gia tộc, dần dần không muốn phụ thuộc vào ba gia tộc lớn cũng khó.
Tuy ngô Anh không nghĩ như vậy nhưng không có nghĩa là không rõ hàm nghĩa trong này, cho nên ông cười nói :
-Lời này của Lăng tông chủ có chút khách khí, cùng là người của Vọng Thiên Thành, nếu có khó khăn theo lý nên giúp đỡ một chút. Tuy nhiên ta tin rằng từ nay về sau, Thục Sơn phái nhất định sẽ rất nhanh chóng phát triển, ngược lại những gia tộc của chúng ta tương lai nếu như cần đến Lăng tông chủ thì hy vọng có thể vươn tay kéo một chút nha!
Hai người Vương Thành và Lý Thắng tuy rằng có chút nghi ngờ thực lực của Thục Sơn phái, tuy nhiên người nâng đỡ người, nói lời tốt cũng không mất tiền, hiển nhiên không ngừng nịnh Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu gật đầu cười, miệng nói qua loa.
Trong phòng bên kia, có người đưa trà lên, Ngô Tú Nhi cụp mắt xuống, hiện tại chỉ có một mình Diệp Tử. Cô bé đáng yêu không biết từ nơi nào đến cũng không ở trong phòng, hai người đều trầm mặc. Luận thực lực, Ngô Tú Nhi mạnh hơn Diệp Tử, nhưng khi chiến đấu thì ai thắng ai thua còn chưa biết. Luận tâm kế, cho dù có hai Ngô Tú Nhi cũng không phải là đối thủ của Diệp Tử.
Cuối cùng, Ngô Tú Nhi không kiềm nổi trước, lên tiếng hỏi :
-Thật sự thất lễ, nửa ngày nay, không biết tỷ tỷ tên gì nhỉ?
Diệp Tử cười ảm đạm, trong lời nói của Ngô Tú Nhí, nàng đây là chủ nhân, nhưng Ngô Tú Nhi lại nói mình thất lễ, chẳng phải là nói mình không lễ phép sao?
Diệp Tử nhẹ giọng nói :
-Ta gọi là Diệp Vi Ny, cô có thể gọi ta là Diệp Tử, ta đã nghe phu quân nói qua về cô …
-Hắn nhất định nói ta không biết xấu hổ, hay quấy rầy hắn phải không?
Bỗng nhiên Ngô Tú Nhi ngẩng đầu, trong đôi mắt hàm chứa lệ quang, lại dũng cảm nhìn thẳng vào đôi mắt Diệp Tử :
-Ta biết trong lòng hắn không có vị trí của ta, luôn luôn cự tuyệt ta, ta cũng không phục người! Ta làm sao yếu kém hơn những cô gái Nhân giới như cô? Không phải hắn gặp các cô trước sao? Nhưng trong Thánh Vực sống mấy ngàn năm cũng là chuyện bình thường, lại có người đàn ông nào chỉ có một thê tử chứ? Ta liền muốn nhìn xem, người con gái hắn yêu, khiến trong lòng hắn không có vị trí của bất cứ cô gái nào, sẽ có hình dáng ra sao!
Diệp Tử cười nói với vẻ vô cùng bình tĩnh :
-Sau khi nhìn, cảm giác … Cũng thường thôi, đúng không?
Tuy rằng nói thật thì không lễ phép lắm, tuy nhiên vì hạnh phúc của mình, Ngô Tú Nhi bất chấp giá nào, lập tức gật gật đầu, nói :
-Đúng vậy, ta chính là đang nghĩ như vậy. Luận diện mạo, ta không kém cô. Luận chỉ số thông minh, cũng không ngu hơn, chỉ có điều thiếu kinh nghiệm một chút, đối với người có được sinh mệnh lâu dài thì có thể học. Luận thực lực, hiện tại ta có được thực lực Kiếm Thần bậc cao, có lẽ khoảng một trăm năm nữa thì ta có thể đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên. Luận tài học, Ngô Tú Nhi ta không dám nói mình tinh thông cầm ky thi họa nhưng ít ra cũng là người hiểu đời, ta không rõ vì sao hắn không thích ta!
Diệp Tử mỉm cười, bỗng nhiên nói :
-Cô muốn nghe về chuyện xưa của hắn không?
Ngô Tú Nhi sửng sốt, lập tức nói :
-Chuyện xưa của hắn? Mấy năm nay ta cũng biết rất nhiều, nghe nói hắn từng là người bị Thiên Mạch, chắc là gặp không ít lời chế nhạo? Trước đây ta không hiểu hết về hắn, vậy cô kể cho ta một chút cũng được.
Ngoại trừ người trong cuộc, rốt cuộc không ai biết Diệp Tử kể cho Ngô Tú Nhi điều gì, cũng sau ngày Lăng Tiêu mở tiệc chiêu đãi đám người Ngô Anh, Ngô Tú Nhi cũng rời khỏi theo, ánh mắt đỏ ửng, như đã khóc, tuy nhiên cả người lại khiến cho người ta cảm giác thoải mái hơn nhiều, không còn loại mất mát trước đây nữa.
Trong lòng Ngô Anh có chút kì quái. Tuy nhiên loại tình trường nhi nữ chung quy cũng không nên giáp mặt hỏi con gái, nghĩ rằng sau khi nàng và mẹ nàng nói chuyện thì tự nhiên mình cũng sẽ biết.
Lúc chia tay, Ngô Tú Nhi cố ý đến trước người Diệp Tử, nói một cách nhẹ nhàng :
-Cảm ơn cô đã nói cho tôi những chuyện đó, tuy nhiên ta cũng sẽ không từ bỏ!
Diệp Tử bình thản cười nói :
-Vậy cô hãy nỗ lực lên!
Chiếc miệng xinh xắn của Ngô Tú Nhi cong lên, nói :
-Ta chắc chắn như vậy!
Mọi người đi rồi, Thục Sơn phái rơi vào trong yên tĩnh. Hai người Lăng Tiêu và Diệp Tử đang ở trong phòng, Diệp Tử cười nói tủm tỉm :
-Chàng có muốn biết ta nói cái gì với cô bé kia không?
Lăng Tiêu đang tập trung tinh thần suy tính ở đâu đó, nghe vậy thản nhiên gật gật đầu nói :
-Bất kể như thế nào, huynh cũng sẽ không phát sinh bất cứ vướng mắc gì với nàng, huynh có các nàng như vậy là đã đủ rồi.
Diệp Tử tựa đầu vào vai Lăng Tiêu, nhẹ giọng nói :
-Thật ra, muội cũng không nói gì với nàng, chỉ nhớ lại lần chúng ta quen biết đến nay, phát sinh từng chút một, có lẽ đến bây giờ nàng cũng không hiểu, chuyện tình cảm miễn cưỡng cũng không được. Phu quân, nếu như chàng thích cô ấy … …
Lăng Tiêu quay đầu, nhìn Diệp Tử, mày hơi hơi nhăn lại :
-Nói gì vậy? Tâm tư của ta, nàng không hiểu sao?
Tuy rằng Diệp Tử bị vẻ mặt nghiêm chỉnh của Lăng Tiêu nói một câu, tuy nhiên trong lòng lại vô cùng ngọt ngào, thản nhiên cười nói :
-Tự nhiên là ngu muội, phu quân là người đàn ông tốt nhất trên đời!
Lúc này trong khoảnh khắc hai mắt Lăng Tiêu chợt ngưng, sau đó nói :
-Tìm được các nàng rồi!
Đạo hạnh tinh thâm, tự nhiên là cần tu vi chống đỡ, cảnh giới Hợp Thể Kì tự nhiên có thể mơ hồ nắm giữ một chút thiên cơ, do đó suy tính ra quẻ tượng vô cùng chuẩn xác. Hơn nữa, đây không phải đang tính mà là đang nhìn!
Tuy rằng tinh thần lực của Lăng Tiêu không có năng lực bao trùm cả Thánh Vực nhưng hắn có thể dùng một chút thiên cơ để tiến hành tìm kiếm! Tuy rằng cũng rất khó, cần hao phí một lượng lớn chân nguyên, bởi vì dù sao người tu chân không phải thần tiên.
Thân hình Diệp Tử run mạnh lên, trong mắt bắn ra hào quang ngạc nhiên vui mừng, run giọng hỏi :
-Thật sao? Các nàng … Các nàng đang ở đâu? Không có việc gì chứ?
Nếu Ngô Tú Nhi nhìn thấy cảnh tượng này thì nhất định sẽ mở lớn miệng mà kinh ngạc không ngừng. Tuy rằng nàng có thể chấp nhận sự thật đàn ông có nhiều thê thiếp nhưng đây không có nghĩ là nàng không muốn luôn được sủng ái! Không có nghĩa là nàng không có tâm tư tranh giành tình nhân!
Trong suy nghĩ của nàng, chuyện này quả thật có chút không thể tin nổi. Một phụ nữ làm sao có thể ngay cả một chút lòng ganh tị cũng không có chứ?
Cho nên, nàng mãi mãi cũng không hiểu, vì sao Lăng Tiêu yêu Diệp Tử, yêu sâu đậm như vậy. Vì sao Lăng Tiêu có thể tiếp nhận Phong Linh các nàng mà không chấp nhận nàng.
Nói đến cùng, đó chính là nguyên nhân của xuất thân và hoàn cảnh trưởng thành khiến cho Ngô Tú Nhi mãi mãi cũng không lý giải được các ý nghĩ trong lòng Diệp Tử các nàng.
Lăng Tiêu gật gật đầu nói :
-Đều rất an toàn. Tuy nhiên, các nàng cách chúng ta rất xa! Ngày mai ta sẽ lên đường để mang các nàng về! Cũng đến lúc chúng ta phát triển thế lực hơn nữa!
Mặc dù trong mắt Diệp Tử có một chút không muốn nhưng vẫn thông tình đạt lý nói :
-Huynh nhanh mang các nàng quay về đây, muội cũng muốn gặp các nàng! Ở bên ngoài nguy hiểm thì làm sao đây?
Lăng Tiêu ngăn vai Diệp Tử, nhẹ giọng nói :
-Nàng ở nhà tu luyện, phương pháp mở ra trận pháp nàng đều biết hết. Nếu có nguy hiểm, nàng hãy phối hợp với đám người Vân Sơn, chờ thực lực của bản thân thật sự nâng cao, nàng sẽ thấy …Thiên địa càng thêm rộng lớn!
Diệp Tử nhìn Lăng Tiêu bằng ánh mắt nồng nàng, dịu dàng nói :
-Thiên địa của ta đều ở chỗ chàng.
… ….
Hai người Hoàng Phủ Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng lúc này đang trên đường đi theo đám người đại hồ tử về thành thị. Trong khoảng thời gian này các nàng cùng nhau thu thập dược liệu, bằng vào sự thông minh của hai nàng, các nàng rất nhanh vượt qua những người trong đội ngũ đại hồ tử, khiến cho những người đó đều thầm oán giận, không nên mang theo hai cô gái này. Nếu các nàng là mỹ nữ thì cũng có thể nhịn, nhưng hình dáng xấu như vậy, cho dù chỉ số thông minh cao, quả thực nghĩ tới cảm giác lại càng thêm đau buồn!
Thật ra hai người Hoàng Phủ Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng thu thập dược liệu, làm sao muốn bán lấy tiền chứ! Các nàng biết Lăng Tiêu cần thứ này, căn bản là chuẩn bị đến một lúc sẽ tạo cho Lăng Tiêu một sự ngạc nhiên!
Khi đoàn người đi tới gần một tòa núi nhỏ, trời gần chập tối, một vùng mây trắng như vây cá ở trên bầu trời chiều, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.
Đột nhiên, có người trong đội ngũ lấy tay chỉ vào phía sau núi nhỏ kia, tay run lẩy bẩy, lắp bắp nói :
-Ánh sáng …Kia, chỗ đó có ánh sáng, có phải là có bảo vật hay không?
Đại hồ tử sửng sốt, trên mặt lặp tức lộ ra vẻ mừng như điên, nói :
-Đi xem!
Chờ đến khi những người này đuổi tới, thì đột nhiên phát hiện, nơi đó sớm đã tụ tập khoảng bảy tám mươi người! Hơn nữa, thoạt nhìn còn không phải cùng nhau! Ít nhất có thể chia ra làm ba bốn đoàn, trông thấy bọn họ đến, mặt của đại đa số người ở đây không thay đổi, có một vài người không kiềm nổi bĩu môi – Đội ngũ yếu như vậy thì có thể hấp dẫn gì chứ?
Lúc này, trên mặt hồ nước sâu ở bên kia bắt đầu không ngừng nhấp nhô bọt nước, màu sắc của hào quang kia càng dày, càng thêm chói mắt.
Lúc này có người lạnh lùng nói :
-Hôm nay, bảo vật này là của Khuê Sơn phái ta! Chư vị ở đây, thấy người có phần, mỗi người mười khôi tinh thạch hạ phẩm! Nếu như ai muốn đoạt … Trước hết hãy hỏi thanh kiếm trong tay ta đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.