Chương 289: Bảo vật và nguy cơ
Tiểu Đao Phong Lợi
30/03/2013
Nhìn thấy vậy phản ứng đầu tiên của Lăng Tiêu là muốn cười.
Kiếm kỹ bách khoa toàn thư? Bên trong Tàng Thư Các của Thục Sơn có hàng ngàn vạn bản kiếm kỹ đủ loại, vậy mà các thế hệ chưởng môn nhân Thục Sơn đều không dám nói Thục Sơn kiếm phái đã cất giữ đủ kiếm kỹ của thiên hạ.
Một quyển sách cổ dài chừng một gang tay thế này… không ngờ dám xưng là kiếm kỹ bách khoa toàn thư???
Lăng Tiêu lập tức mất hứng thú với quyển sách này. Lúc đầu hắn còn tưởng đây là một quyển sách ma pháp thượng cổ nên rất hứng thú. Tuy rằng Lăng Tiêu biết rằng ma pháp sư thông qua sự khống chế đối với các loại nguyên tố trong trời đất mà tổ hợp chúng lại một lần nữa, hình thành các thủ đoạn công kích có uy lực rất lớn. Tuy nhiên làm như thế nào thì Lăng Tiêu lại không biết.
Tuy nói người tu chân cũng có thể vận dụng thiên địa linh khí, hình thành đủ loại công kích. Ví dụ như thủy, hỏa, sấm, gió, vân vân… Lăng Tiêu thực ra đều có thể làm được, nhưng đối với một người tu chân lấy kiếm nhập đạo, hiểu biết của Lăng Tiêu đối với phương diện tri thức này cũng không nhiều. Trừ chân hỏa do chân nguyên lực hình thành vì do Lăng Tiêu cần chân hỏa để luyện chế đan dược và linh khí, cho nên hắn vận dụng hỏa rất thuần thục.
Lăng Tiêu tùy tay ném bản kiếm kỹ bách khoa toàn thư vào trong chiếc nhẫn, chờ khi có thời gian sẽ xem sau, xem có phải người ở thời thượng cổ này huênh hoang hay không. Cho nên, đối với Lăng Tiêu quyển sách cổ thật dày này không còn giá trị bằng 999 thanh đoản kiếm làm bằng hàn thiết kia.
Chờ khi nội lực đạt đến Kim Đan trung kỳ, Lăng Tiêu sẽ có thể vận dụng 999 thanh đoản kiếm hàn thiết này một cách tự nhiên, tạo thành một kiếm trận tự hành. Cho dù đối mặt với đối thủ hùng mạnh hơn mình cũng có lực chiến một trận.
Mà hiện tại, tu vi của Lăng Thiên cũng đã tới cảnh giới đỉnh của Kim Đan sơ kỳ, tịn rằng chỉ cần một hoàn cảnh thích hợp, hắn liền có thể đột phá đến Kim Đan trung kỳ.
Mà tiến vào Kim Đan trung kỳ, chân nguyên trong cơ thể Lăng Thiên sẽ tăng trưởng lên gấp đôi!
Người tu chân, càng tu luyện đến tầng cao hơn, mỗi lần tiến bộ đều cực kỳ gian nan, nhưng thu hoạch của mỗi bước tiến bộ đều tương đối kinh người.
Tựa như sự khác biệt giữa Kim Đan sơ kỳ và Kim Đan trung kỳ sẽ không hề ít. Cho dù hiện tại Lăng Tiêu đã là trạng thái đỉnh của Kim Đan sơ kỳ nhưng chỉ cần một ngày hắn chưa đột phá tới cảnh giới Kim Đan trung kỳ, chân nguyên trong cơ thể hắn vẫn chưa có thể tiến bộ quá lớn.
Một khi đột phá đến Kim Đan trung kỳ, tĩnh mạch sẽ vô cùng thông suốt! Nói một cách đơn giản, vốn ban đầu chỉ có thể cho một chiếc xe đi qua, khi tới Kim Đan trung kỳ liền có thể thông qua năm chiếc xe! Khi tới Kim Đan hậu kỳ vậy là… có thể thông qua mười năm chiếc xe.
Đây là sự khác biệt về thực lực khi tăng trưởng về cảnh giới trong cùng một bậc của người tu chân. Sự khác biệt này quả thật là to lớn.
Lăng Tiêu tiếp theo tìm cách thức mở ra căn phòng thứ hai. Bỗng nhiên hắn có một ý nghĩ khá thú vị, có lẽ chủ nhân ở đây là một người có thủ đoạn độc ác.
Nếu người tới nơi này có thực lực dũng mãnh, sẽ coi đây là một trò chơi. Người này và chủ nhân ở đây có thể tiến hành tỷ đấu, đấu trí và đấu dũng khí vượt qua cả ngàn vạn năm, vượt qua thời không!
Nhưng nếu người tới đây có thực lực rất yếu, như vậy y căn bản không có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời của ngày hôm sau. Có lẽ mỗi căn phòng ở đây đều mang theo nguy cơ bốn bề
Theo một tràng âm thanh ầm vang, cánh cửa đá thứ hai mở ra, mà phòng này không ngờ lại sáng đèn.
Lăng Tiêu đầu tiên là sửng sốt, lập tức hai mắt sáng ngời. Ánh mắt lóe ra nhìn chằm chằm vào bộ áo giáp bày ở trên bàn và… một quái thú cực lớn đang ngồi chồm hỗm ở phía sau bàn, nhìn mình bằng ánh mắt dữ tợn.
Đột nhiên, Lăng Tiêu cảm giác cả người lạnh toát, một trận hàn khí từ xương sống chạy lên đỉnh đầu. Yêu Huyết Hồng Liên kiếm chợt phát ra một tràng âm thanh như rồng gầm. Theo bản năng, Lăng Tiêu nghĩ, quái thú này là bậc mấy? Hơn nữa, có một câu hỏi vẫn treo trước mắt Lăng Tiêu, làm sao con quái này có thể sống lâu như vậy?
Thoạt nhìn, di tích thượng cổ này cũng có ít nhất vạn năm lịch sử, vậy mà không ngờ con quái thú này vẫn có thể sống trong này sao?
Quái thú trước mặt thoạt nhìn giống hổ, thân có nhiều vằn trắng, đỏ, đen, vàng, đầu lại như sư tử mà có ba mắt. Đồng tử màu đỏ, hai chiếc răng nanh dài nửa thước cực kỳ sắc bén, tứ chi cường tráng, chiếc đuôi dài. Nó ngồi xổm ở đó, chỉ dung ánh mắt lạnh lẽo dữ tợn chăm chú nhìn Lăng Tiêu, cũng không hề gầm rú.
Đồng thời trên người nó truyền tới một khí tức hùng mạnh khiến Lăng Tiêu căn bản là không dám so sánh.
Cho dù là đối mặt với một gã Kiếm Hoàng bậc thấp, Lăng Tiêu cũng không khẩn trương như thế. Quái thú này hẳn là ma thú đình bậc bảy!
Lăng Tiêu chỉ kiếm vào nó, trầm giọng nói:
- Nếu ngươi không công kích ta, ta liền mang ngươi rời khỏi nơi này hồi phục tự do cho ngươi. Ngươi là ma thú bậc cao có lẽ sẽ hiểu tiếng nhân loại, như vậy sẽ hiểu lời ta nói. Đúng không?
Quái thú bỗng nhiên đứng lên, trên người bộc lộ ra khí tức mãnh liệt hơn, một luồng sát ý lạnh như băng trực tiếp đâm vào tinh thần hải của Lăng Tiêu.
Quả là một mà thú không biết tốt xấu! Lăng Tiêu cảm thán, sau đó đột nhiên phát hiện ra sau trong ánh mắt quái thú này dường như có chút dấu vết dãy dụa. Trong đầu chợt lóe lên, Lăng Tiêu giật mình kinh hãi, lập tức nghĩ đến một khả năng, sau đó thầm than: xem ra không thể tráng khỏi một cuộc chiến sinh tử rồi!
Đây hẳn là một con thú rối, bị khống chế linh hồn, sau đó bị người ta ghi dấu ấn vào thần thức. Bất kể người hay thú, nếu đã bị ghi dấu ấn vào thần thức, như vậy sẽ chở thành con rối của đôi phương.
Về cơ bản, con rối có thể giữ lại được 70-80% thực lực vốn có, đồng thời thần trí của nó cũng bị che lại, không thể có tư tưởng của bản thân, chỉ phụng mệnh chủ nhân làm việc. Hơn nữa điểm mạnh lớn nhất của nó là có thể tồn tại ngàn vạn năm, dù không ăn không uống cũng không hề chết đi. Trên thực tế, khi đã biến thành con rối thì người hay thú cũng đều không khác gì máy móc. Quái thú trước mặt có lẽ bị một người nào đó có thực lực hùng mạnh chế thành con rối, bắt nó bảo vệ nơi này, mệnh lệnh cho nó giết chết tất cả những kẻ đột nhập.
Lăng Tiêu cười khổ một tiếng, lập tức kiếm khí nổi lên đầy toàn bộ căn phòng. Kiếm khí nhè nhẹ do Yêu Huyết Hồng Liên kiếm phát ra, hung hăng đâm vào đầu con rối ma thú kia. Bỗng nhiên con ma thú mở miệng, nhiệt độ không khí trong phòng đột ngột giảm xuống. Một chiếc áo giáp lóe hào quang lạnh lẽo màu lam chợt hiện lên trên người con rối ma thú. Kiếm khí vô cùng hung mãnh của Lăng Tiêu chém lên người nó không ngờ không hề có chút thương tổn. Lăng Tiêu giật mình kinh ngạc.
Thoạt nhìn sức mạnh bị phong ấn của con rối ma thú này chỉ còn 80% không ngờ vẫn có thể ngăn chở kiếm khí do chân nguyên hình thành này. Chỉ sợ ma thú này có thực lực tương đương với ma thú bậc tám mất. Lăng Tiêu âm thầm kêu khổ trong lòng, tự nhủ chủ nhân nơi này quả thực biến thái, không ngờ đã thiết kế cơ quan tà ác ngay từ bên ngoài, bên trong còn mai phục con quái thú tà ác hơn vô số lần. Dù sao thoạt nhìn mai phục thế này vẫn còn rất quang minh chính đại. Dù sao nếu đã xông vào đây, vậy cũng sẽ phải chuẩn bị tinh thần đón nhận rủi ro, nguy hiểm, chỉ có điều mức độ rủi ro này quá cao.
Sau khi tự cấp cho mình một bộ áo giáp vô cùng cứng rắn do băng tạo thành, con rối ma thú há mồm về phía Lăng Tiêu, rống lên một tiếng, sau đó mạnh mẽ lao tới. Tinh thần lực hùng mạnh long trời lở đất của nó cũng áp bách tới hắn. Nếu đổi là người khác có tinh thần lực kém hơn 1 chút, chưa kịp động thủ thì đã bị tinh thần lực của con rối ma thú này ép chết rồi. Cũng giống như Lăng Tiêu dùng khí thế của tinh thần lực công kích đại trưởng lão và nhị trưởng lão của Lãnh Ngưng Cung, người có tinh thần lực bậc cao dùng uy thế áp bách kẻ có bậc thấp hoàn toàn là chính là ức hiếp người ta
Lăng Tiêu một kiếm hung hăng chém vào đầu ma thú, nhưng không ngờ cái đầu của nó không có áo giáp băng nhưng còn cứng rắn hơn cả giáp băng.
Bịch….
Thân hình Lăng Tiêu bị chấn bay đi, đụng vào vách tường. Công kích của con rối quái thú này dường như cũng không phải rất linh hoạt, sắc bén, nhưng lực lượng và năng lực phòng ngự của nó quả thật hùng mạnh!!
Sau khi đánh bay Lăng Tiêu, con rối quái thú như thể không giết người thì không chịu thôi, ngoác cái miệng rộng, thân thể của nó với những màu xanh, trắng, đỏ, đen, vàng lại càng rực rỡ dưới ánh đèn, đôi đồng tử màu máu càng đỏ thẫm hơn.
Con mắt thứ ba nằm ở mi tâm từ đầu đến giờ vẫn nhắm tịt chợt mở ra, nhìn cực kì quỉ dị!
Lăng Tiêu quát lớn:
- Phù Quang Lược Ảnh.
Yêu Huyết Hồng Liên kiếm bộc phát ra khí thế hùng mạnh. Một kích mạnh nhất này của Lăng Tiêu lập tức phát huy hiệu quả, con rối ma thú ba mắt này bị kiếm đánh bay ra, đồng thời băng giáp trên người nó cũng vỡ nát.
Con rối ma thú này va vào vách tường, phát ra những tiếng động ầm ầm. Đồng thời, chân Lăng Tiêu đạp lên Yêu Huyết Hồng Liên kiếm, ngự kiếm phi hành, trong tay bỗng nhiên xuất hiện thanh phụ ma kiếm, vọt thẳng tới con rối ma thú với tốc độ cực nhanh. Tế Liễu Kiếm sắc bén chỉ thẳng vào con mắt thứ ba của quái thú. Hai chân sau tráng kiện của quái thú đạp vào vách tường, con mắt thứ ba lập tức bắn ra một đạo hào quang màu lam, đâm thẳng về phía bụng Lăng Tiêu, Thân thể Lăng Tiêu ở giữa không trung lập tức né tránh cực kỳ linh hoạt, sau đó nắm lấy chiếc áo giáp thoạt nhìn có vẻ rất mềm mại đang nằm trên bàn. Lăng Tiêu lập tức có cảm giác tâm huyết dâng trào, chiếc áo giáp như thể có linh tính, cầm trong tay rất thoải mái. Còn quái thú vốn không hề phát ra âm thanh nào chợt nổi giận gầm lên những tiếng long trời nở đất. Lăng Tiêu nhanh chóng thu chiếc áo giáp vào trong nhẫn, đồng thời chống lại công kích của đối phương. Thân thể Lăng Tiêu lại đụng vào vách tường. Toàn bộ căn phòng đều rung lên. Lăng Tiêu bị chấn động khóe miệng rỉ máu, chân nguyên trong cơ thể vận hành với tốc độ cực nhanh. Chiêu “Phù Quang Lược Ảnh” vừa rồi vẫn chưa dùng hết toàn bộ chân nguyên.
Mà lúc này, đối mặt với con rối ma thú đang tấn công không chết không ngừng này, Lăng Tiêu bỗng nhiên cười, đúng lúc con mắt thứ ba của ma thú lóe hào quang, đồng thời thân thể của nó dũng mãnh lao tới, Lăng Tiêu nhanh chống lấy Hàm Hàn bảo đỉnh ra… mở miệng đỉnh hướng về con rối ma thú.
Ma thú ba mắt này lập tức lọt vào trong đỉnh.
Lăng Tiêu cất tiếng cười to:
- Con rối chính là con rối. Nếu đối mặt với một ma thú bậc tám, chắc chắn không thể thoải mái được như thế này. Không thể tưởng tượng được một ngày, Lăng Tiêu ta cũng tiến hành hang yêu trừ ma! Một khi đã như vậy, ta luyện hóa ngươi! Như vậy, đây cũng là sự giải thoát đối với ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.