Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 471: Bắt đầu phân tranh

Tiểu Đao Phong Lợi

01/04/2013



Lăng Tiêu cười thản nhiên, không thèm để ý tới người trung niên này, quay lại hỏi các thủ hạ :

- Các ngươi có ai nghe nói qua Thắng Thiên phái này chưa? Nó thuộc gia tộc nào?

Rất hiển nhiên, từ miệng những kẻ này thì Thắng Thiên phái này là loại thế lực dựa hơi đại gia tộc, tuy nhiên, thoạt nhìn dường như là trực tiếp dựa vào sức mạnh gia tộc, nhưng có lẽ không phải là dựa vào, mà là tự thân lực lượng của gia tộc! Cho nên mới có màn hỏi này.

Đám người Vương Chân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hôm nay Tương Vân Sơn cũng chưa tới, mà những người này trừ Vương Chân thì đều xuất thân hàn vi, thật là không hiểu biết mấy về phân bố thế lực ở Nam Châu.

Hơn nữa trong liên minh Nam Châu có hơn một ngàn gia tộc, nhưng những gia tộc không gia nhập liên minh lại có thực lực nhất định thì phải hơn xa con số này! Thánh Vực quá lớn, diện tích Nam Châu cực kỳ rộng lớn, một thế lực chiếm cứ mấy chục vạn km chỉ là một chuyện bình thường.

Cho nên, đừng nói là Tương Vân Sơn không có đây, cho dù có chỉ sợ cũng chưa chắc đã biết gia tộc kia là thần thánh phương nào. Hơn nữa, trong miệng Công Tôn Hoàng là một thế lực trung cấp, thậm chí còn chưa được công nhận là thế lực trung cấp nữa!

Trong Thánh Vực vì để phô trương rùm beng thực lực của mình hùng mạnh ra sao mà đã có khối người đã khoác lác lung tung.

Lăng Tiêu thật sự không có ý cười nhạo báng bọn người kia, nhưng cử chỉ của hắn lại hoàn toàn không thèm đặt Thắng Thiên phái gì đó trong mắt.

Gã phó đội trưởng kia cười lạnh, nói với Công Tôn Hoàng:

- Công Tôn Hoàng, chẳng lẽ ngươi muốn làm phản phải không?

Cơ thể Công Tôn Hoàng khẽ run lên, ánh mắt lộ ra sự mâu thuẫn, do dự một lát rồi nói:

- Mời phó đội trưởng đại nhân trở về đi, hãy nói với tổ tiên của ta, là Công Tôn Hoàng bất hiếu…

- Tốt, tốt lắm!

Tên phó đội trưởng tái mét mặt, thật không ngờ, một tên Kiếm Thánh nhỏ nhoi lại dám cái lời mình, nói liên thanh:

- Công Tôn Hoàng, đây chính là lựa chọn của ngươi, ngàn vạn lần đừng hối hận.

Công Tôn Hoàng dưới Nhân giới cũng là người đứng đầu một phương thế lực tất nhiên là tài trí mưu lược kiệt xuất, một khi đã thật sự vứt bỏ gong cùm xiềng xích há lại sợ gã trung niên kia đe dọa? Trôi nổi trên không, lạnh lùng liếc nhìn tên phó đội trưởng, lạnh nhạt nói:

- Tương lai lão hủ sẽ thế nào, không làm phiền ngài phải lo lắng.

Nói xong quay đầu lại nói với Lăng Tiêu:

- Tiêu hữu vì lão phu mà bênh vực lẽ phải, lão phu vô cùng cảm kích. Bọn họ là người Phương gia, Phương gia ở Tây bộ Nam châu, cách đây hơn một vạn ba nghìn dặm. Một đội nhân mã này của lão phu cũng là lực lượng của Thắng Thiên phái trực thuộc Phương gia. Phương gia thế lực hùng mạnh, mà quan trọng hơn, sau lưng Phương gia, chính là Tương gia…

- Lão già kia, lão muốn chết!

Phó đội trưởng gầm lên giận giữ, trong giây lát cả người bùng lên một cỗ khí thế hùng mạnh, kiếm vung lên, một đạo kiếm khí chém thẳng tới Công Tôn Hoàng!



Vương Chân sau lưng Lăng Tiêu sớm đã chờ cả ngày rồi, thấy thế không nhịn được thét dài một tiếng, cầm kiếm trong tay bay vọt về phía trước!

Ầm!

Hai đạo kiếm khí va chạm nhau, một trận nổ bùng lên khiến năng lượng dao động kịch liệt. Lại nhìn, thân thể gã trung niên đội trưởng giống như diều đứt dây bị cuồng phong cuốn đi, quay cuồng trên không, hung hăng đập mạnh vào vách núi phía xa!

Mà Vương Chân thì lạnh lùng đứng yên trên không, mắng một câu:

- Ngu ngốc!

Công Tôn Hoàng nghẹn họng nhìn trân trối, đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt khó tin. Bất kể ra sao thì lão cũng không thể tưởng tượng được, Lăng Tiêu tiểu hữu hẳn không sai biệt lắm so với mình, sao có thể nắm giữ những thủ hạ dũng mãnh bậc này!

Lăng Tiêu thì chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái, thản nhiên cười nói:

- Công Tôn tiền bối, người tiếp tục nói đi.

Lúc này Công Tôn Hoàng mới phục hồi tinh thần, kinh ngạc nhìn Lăng Tiêu:

- Tương gia tiểu hữu chắc đã nghe nói qua, là một trong hơn trăm thế lực đỉnh cấp trong Nam châu! Ôi, đừng nhìn gã phó đội trưởng này có thể dễ dàng chiến thắng, hắn mới chỉ có thực lực Kiếm Thần bậc ba thôi, tuy rằng hắn là một tiểu đầu mục của Thắng Thiên phái, nhưng trong cả Phương gia thì hắn chỉ là một tên tiểu nhân vật mà thôi! Tổ tiên của ta phi thăng Thánh Vực đã mấy ngàn năm, hiện giờ tuy là Kiếm Thần bậc bốn, nhưng trong Thánh Vực này cưởng giả như rừng, ài!

Công Tôn Hoàng nói xong, lại tiếp:

- Tên phó đội trưởng kia nói đánh thì đánh rồi, nhưng tên đội trưởng dưới kia các ngươi ngàn vạn lần đừng có trêu chọc hắn, người nọ là con cháu chi phụ của Phương gia đó! Thế lực rất lớn, không phải người chúng ta có thể trêu chọc!

Lời nói của Công Tôn Hoàng tất nhiên là ý tốt. Lão vẫn ở bên ngoài tìm kiếm khoáng sản, tìm kiếm cứ điểm thích hợp để phát triển môn phái, cho nên Công Tôn Hoàng không rõ ràng lắm những chuyện xảy ra mấy năm qua ở Nam Châu, mà lão càng không biết, vị tiểu hữu này hiện giờ đã nổi danh toàn bộ Nam châu!

Đừng nói là một thế lực cỡ trung, cho dù là thế lực đỉnh cấp cho dù nhìn thấy Lăng Tiêu cũng phải nhượng bộ ba phần!

Tuy không thể đại diện cho thực lực chỉnh thể của Thục Sơn kiếm phái trước mắt, nhưng đám người Lăng Tiêu tuyệt không phải người dễ chọc.

Một kích của Vương Chân đánh bay gã phó đội trưởng khiến lũ bay theo sau gã phó đội trưởng sợ hãi. Vừa rồi bọn chúng còn vênh váo tự đắc, ngạo mạn không chịu nổi, vốn nghĩ ở nơi thâm sơn cùng cốc thế này, lại là đám người từ Nhân giới lên giống Công Tôn lão nhân, chẳng phải một đám búp bê nhà, yếu ớt không chịu nổi một kích sao?

Nhưng thật không ngờ, những tên búp bê yếu ớt dường như không chịu nổi một kích ấy… là chính bọn chúng!

Ở phía dưới còn có mười mấy người, giờ này đã bay hết lên trời, trong đó một tên thanh niên thấp béo giận giữ hét lên với Công Tôn Hoàng:

- Công Tôn Hoàng, ngươi dám phản bội gia tộc! Phương gia ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Lăng Tiêu cau mày lại, sau đó nhìn tên thanh niên thấp béo, lành lạnh nói:

- Tục danh của Công Tôn tiền bối cũng có thể để cho các ngươi tùy tiện kêu sao? Còn hô đại gia tộc nữa chứ, ta nhổ vào! Cha mẹ ngươi không dạy cho ngươi làm người phải có lễ phép sao..



Không đợi nói xong, bóng dáng Lăng Tiêu đã biến mất, ngay sau đó chợt nghe “bốp” một tiếng giòn tan, tiếng vang kia khiến song phương gần như đều theo bản năng cảm thấy nóng bừng cả mặt.

Công Tôn Hoàng lại cả kinh trợn trắng mắt, đứng yên một chỗ tự hỏi. Vừa rồi lão nhắc nhở Lăng Tiêu đừng đi trêu chọc tên đội trưởng này, thực ra không phải e ngại Phương gia kia. Địa vực Nam châu rộng lớn, các gia tộc đều có phạm vi thế lực riêng. Kỳ thực, cho dù chọc tới Phương gia thì chỉ cần rời xa phạm vi thế lực gia tộc đó, Công Tôn Hoàng tin rằng tổ tiên mình cũng không bị liên lụy. Vốn bản thân mình trong mắt Phương gia chỉ là một tiểu nhân vật vô danh mà thôi, làm sao đáng giá cho họ quan tâm tới chứ?

Trong lòng Công Tôn Hoàng cũng rất rõ ràng, đừng nhìn cái tên tiểu tử kia vừa thấp vừa béo mà lầm, trên thực tế hắn lại có thực lực Tiên thiên sơ cấp đó! Công Tôn Hoàng trước kia từng nhìn qua một lần, đội ngũ này giật dây dụ cho đội trưởng hiển lộ một chút thực lực, kết quả là tên thấp béo kia bùng nổ khí thế ra, chỉ kém chút đã dọa cho Công Tôn Hoàng tè ra quần rồi, bộ dạng chật vật không chịu nổi, khiến cho mọi người xung quanh cười vang.

Cũng từ khoảnh khắc đó mà Công Tôn Hoàng chân chính cúi thấp đầu xuống, trong lòng chỉ có thể cảm thán: võ không bằng người, võ không bằng người a!

Một người muốn phát triển trong Thánh Vực thì phải có hiểu biết nhiều về Thánh Vực, Công Tôn Hoàng bỗng nhiên phát hiện, lý tưởng trước đây dưới Nhân giới của mình mới ngây thơ bao nhiêu!

Đầu tiên, không cần nói gì khác, võ giả Thánh giai còn có thể hấp thu thiên địa linh khí, cũng có thể dần thăng lên Thần cấp, nhưng tới Thần cấp rồi thì tu luyện lại cần tinh thạch! Nếu không có tinh thạch mà chỉ dựa hết vào thiên địa linh khí thì căn bản là không có biện pháp tu luyện lên cảnh giới cao hơn!

Một tán nhân độc hành muốn có tinh thạch nhất định phái có gì đó trương ứng để trao đổi, đi mua, mạo hiểm tìm kiếm bảo vật? Chỉ sợ bảo vật chưa thấy mà đã phải trả giá bằng mạng sống rồi!

Công Tôn Hoàng cũng đã hoàn toàn lý giải được, vì sao nhiều Kiếm Thần như vậy lại cam tâm tình nguyện đi các quặng tinh thạch làm thợ mỏ, thậm chí vì một vị trí này mà phát sinh tranh chấp…

Võ giả Tiên thiên thì sao, cứ như vậy bị Lăng Tiêu tiểu hữu cho một cái tát? Cho dù là đánh lén đi nữa… Công Tôn Hoàng cười khổ không ngừng, việc này cũng buồn cười giống như khi dưới Nhân giới lại có một Ma Kiếm Sư lại muốn đánh lén lão! Không đợi đối phương lại gần đã bị mình chém làm hai đoạn rồi!

Nghĩ vậy, Công Tôn Hoàng đột nhiên sửng sốt, nhìn vẻ mặt đám thanh niên đứng sau Lăng Tiêu vẫn thản nhiên như thường, lại nhìn Lăng Tiêu, ánh mắt lại tràn ngập sự kinh hãi.

Có thể một tát đánh bay một Tiên thiên sơ cấp võ giả, Lăng Tiêu tiểu hữu này hắn, hắn đã có thực lực thế nào vậy?

Lăng Tiêu đứng yên trên không, nhìn gã Phương thiếu gia đang giận tím mặt kia, người này tuy là con cháu chi phụ, nhưng nếu là con cả thực sự thì cái danh xưng thiếu gia này cũng thích hợp đi. Một gia tộc lớn như thế chi phụ khẳng định là vô số kể, có thể ở tuổi này bước vào Tiên thiên so với con cháu trực hệ có lẽ cũng không cách quá xa.

Lăng Tiêu vừa động thủ cũng đã nhìn ra, cái tên thiếu gia này có lẽ cũng giống Ngô Tú Nhi, là dùng linh dược mới đạt thành Tiên Thiên cao thủ! Thoạt nhìn thì rất mạnh, nhưng thực tế chỉ là cái gối thêu hoa mà thôi, trông được mà dùng không được!

Lăng Tiêu không phản ứng trước uy hiếp của thiếu gia chi phụ của Phương gia, mà nhìn Công Tôn Hoàng:

- Vậy nhóm của người sao lại tới đây? Còn muốn thành lập thế lực nữa?

Công Tôn Hoàng cắn răng một cái, nhẹ giọng nói hai chữ:

- Tinh thạch!

Lăng Tiêu giật mình, sau đó nhìn thoáng qua Vương Chân, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương, Lăng Tiêu thở dài: “Ngàn vạn lần không thể coi thường người khác, trong Thánh Vực người tài vô số!

Công Tôn Hoàng nghĩ thầm, dù sao thì cũng không về Thắng Thiên phái được, đơn giản hoặc không làm, đã làm là làm đến cùng, kể hết những chuyện đã trải qua cho Lăng Tiêu biết. Lăng Tiêu vừa nghe mới biết, việc này là xảy ra trên người mình. Thủ hạ của mình khi phát hiện được quặng tinh thạch kia thì nhóm người Phương gia đang ở ngọn núi bên này, bọn họ cũng đan tìm quặng mỏ cho nên đối với người cùng nghề rất có mẫn cảm, mắt thấy người nọ dừng lại một lúc lâu, sau đó tất nhiên cũng rất coi trọng.

Kết quả phát hiện quả thực có một mỏ tinh thạch, lập tức trở về gia tộc bẩm báo, một bên chuẩn bị người, trước mắt chặt chẽ chiếm cứ nơi này đã rồi nói sau!

Lăng Tiêu nghe nói xong thì tên thiếu gia Phương gia mặt sưng vù in dấu bàn tay lạnh lùng cười:

- Khẩn trương cút ngay đi, trở về nói cho chủ các ngươi, để cho chúng đi ra xa xa thành Vọng Thiên một chút, an phận thủ thường mà phát triển địa bàn của mình đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Kiếm Lăng Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook