Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 152: Bí mật của thế gia Ẩn Tàng.

Tiểu Đao Phong Lợi

30/03/2013

Cô có muốn học bộ kiếm kỹ này không?

Lăng Tiêu đang đứng ở sau lưng Phong Linh, hắn hỏi vấn đề này quả thật có chút buồn cười, vốn kiếm kỹ này thực tế chính là của Phong Linh, Lăng Tiêu từng gặp qua lúc nàng thi triển, sau đó lại theo tiếng đàn của nàng mà lĩnh ngộ sự tinh túy của bộ kiếm kỹ này.

Chẳng qua lúc này Lăng Tiêu chỉ là đem bộ kiếm kỹ này đề cao thêm uy lưc của nó, hiện tại lại nói muốn đem nó dạy cho chính chủ của nó, quả thật khiến người ta có một cảm giác không nói được thành lời.

Thân hình Phong Linh khẽ run lên, lập tức lạnh lùng nói:

-Nếu muốn biết tin tức gì từ ta, vậy ngươi cũng đừng phí công đi, đừng tưởng rằng bộ kiếm kỹ của ngươi cao cấp hơn là có thể khiến ta đổi ý.

Trên thực tế, khi Lăng Tiêu dứt lời Phong Linh đã muốn đáp ứng hắn, nàng biết bộ kiếm kỹ trong tay Lăng Tiêu đối với gia tộc mình có tầm quan trọng như thế nào.

Lần này, phụ thân phái người ra tay tuy rằng cùng người kia cũng có một chút quan hệ nhưngthật chất lại là rình xem Lăng Tiêu trong tay có hay không mang theo Thần kiếm kỹ.

Không nghĩ tới kết cục lại thành ra như vậy, năm người ra tay hai người bị giết tại chỗ, bản thân mình thì bị bắt làm tù nhân, Đại sư huynh nói sẽ sớm cứu mình ra nhưng lâu như vậy rồi mà cũng không có một chút động tĩnh.

Trên hết, trong lòng Phong Linh cũng hiểu được, gia tộc của mình trừ phụ thân cùng đại sư huynh ra, những người khác so với những người luyện võ ở thế tục cũng mạnh hơn không bao nhiêu, có thể nói gia tộc mình nếu ở thế tục tuyệt đối được đứng vào hạng nhất lưu của võ thế gia.

Nhưng ở trong các thế gia ẩn tàng chỉ có thể đứng ở hạng mạt lưu, những đại gia tộc khác nhìn gia tộc của mình cũng giống như gia tộc mình nhìn những gia tộc tại thế tục, gần như không có khác nhau gì.

Vốn Phong Linh tính tình điêu ngoa, nóng nảy nhưng không có nghĩa là trong đầu nàng cũng không có tính toán, chỉ là dù nàng có thể hiểu rõ ràng mọi việc nhưng nàng cũng không có năng lực để thay đổi.

Hơn nữa, có thể bình tĩnh mà suy nghĩ thấu đáo, phần nào cũng là nhờ kẻ trước mắt nàng lúc này, nếu không phải hắn phong ấn thực lực của nàng, chỉ sợ cho dù hiểu được đạo lý này, Phong Linh cũng không có bình tĩnh suy tính tiếp.

Tuy nhiên, cho dù nàng suy tính cẩn thật, bất quá cũng có lợi ích gì đâu? Chẳng lẽ suy tính cẩn thận có thể thay đổi sự thật này.

Câu trả lời là không thể được! Đúng vậy gia tộc của nàng, từ các thế hệ trước truyền lại bằng vào âm luật kiếm kỹ cũng chỉ miễn cưỡng bước vào hàng ngũ thế gia ẩn tàng mà thôi.

Còn muốn tiến lên phía trước, mỗi bước cũng đều là ngàn nan vạn khó, không lẽ bao nhiêu tiền bối của gia tộc đều không thể thay đổi được chuyện này, mà nàng thì có thể thay đổi được sao?

Nhưng, nếu nàng có được bộ kiếm kỹ này, có thể hay không chấn hưng được gia tộc? Trong nháy mắt, một cổ nhiệt lưu liền xuất hiện trong lòng Phong Linh khiến cho máu trong cơ thể như nóng lên như muốn nàng bốc cháy vậy, vì vậy nàng phải làm nguội ham muốn của mình trước, thiếu niên quý tộc này chẳng qua cũng chỉ là tử tước mà thôi, mà đã có thể dễ dàng khống chế mình như vậy.

Không chỉ thế hắn lại còn kinh khủng hơn những lời đồn đãi nhiều, ở tục giới rốt cục còn có bao nhiêu người như hắn, đều là thâm tàng bất lộ?

Phong Linh chầm chậm bước về phòng mình, nàng không tin tên hỗn đản đã giết chết hai vị sư huynh của nàng lại có thể đem bộ kiếm kỹ đó dạy cho nàng, mặc dù kiếm kỹ đó vốn là của nàng.

Nàng hận hắn!

Lăng Tiêu nhìn bóng dáng của Phong Linh rồi nhẹ nhàng lắc đầu nói:

-Ta chỉ muốn một số chuyện liên quan tới các thế gia ẩn tàng còn ai nhờ các người tới giết ta, ta không có hứng thú muốn biết. Đổi lại, nguyên bản kiếm kỹ của cô ta có thể trả cho cô.

Nghe vậy, Phong Linh liền đứng lại, trong lòng nàng đang tranh đấu kịch liệt, hàm răng liền cắn chặt vào môi dưới, tên ác ma này hắn lại dùng kiếm kỹ để dụ dỗ mình sao?

Không! Ta không thể đáp ứng hắn, các thế gia ẩn tàng có một quy định bất thành văn đó là vĩnh viên bảo trì bí mật đối với thế tục!

-Không cần, ta đối với kiếm kỹ của ngươi không hứng thú!

Phong Linh cắn chặt răng, tiếp tục hướng về phía trước.

Lăng Tiêu khẽ cười một tiếng:

-Không có hứng thú sao? Các ngươi lao sư động chúng, phái ra năm cao cấp võ sĩ để làm gì, đừng nên lừa dối chính mình, ta nói rồi ta chỉ là có chút tò mò với các thế gia ẩn tàng thôi!

Phong Linh mạnh mẽ quay đầu lại, phẫn nộ quát:

-Ngươi gạt ta!

-Rõ ràng là ngươi sợ các thế gia này để ý đến ngươi, cho nên mới muốn tìm hiểu về họ. Ngươi sợ bọn họ sẽ gây khó dễ cho ngươi mà ngươi không biết một tí gì để phòng bị có đúng không? Hừ đừng tưởng bổn cô nương dễ dàng mắc mưu ngươi!

-Nhưng nếu ngươi thật sự muốn biết thì ta có mấy điều kiện để trao đổi!

-Thứ Nhất là dạy kiếm kỹ, không trả lại kiếm kỹ cho ta, vì dù sao lúc đầu nó vốn là của ta, là do ngươi học trộm được.

-Thứ hai, bỏ cấm chế trên người ta, để ta đi, ta có thể cam đoan không đến tìm ngươi nữa!



-Chuyện ngươi giết đồng môn của ta cũng có thể coi như bù lại việc ngươi cải thiện kiếm kỹ cho ta.

-Nếu ngươi đồng ý hai điều kiện này thì ta sẽ nói cho ngươi biết!

Lăng Tiêu cũng không cần suy nghĩ, liền gật đầu.

Phong Linh thấy thế thì sửng sốt, không ngờ Lăng Tiêu lại dễ dàng đáp ứng như thế, lẽ ra hắn phải suy nghĩ đắn đo một chút. Vì dù sao nàng cũng đang trong tay hắn, chỉ cần hắn khống chế được nàng ngày nào thì sẽ an toàn ngày đó.

Không chỉ thế, những lời nàng nói lúc nãy chẳng qua là muốn chọc tức hắn thôi, có kẻ ngốc mới chịu đồng ý hai điều kiện của nàng, mà huống chi hắn không phải là người như thế.

Vậy tại sao hắn lại đáp ứng?

Phong Linh đang nghi vấn trong lòng thì Lăng Tiêu nói:

-Sao, ta đã đáp ứng rồi mà cô còn lo lắng gì sao?

-Ta … Làm sao ta tin tưởng ngươi được!

Phong Linh chợt bĩu môi nói:

-Trừ khi ngươi giải bỏ cấm chế cho ta ngay bây giờ, thế thì ta mới tin ngươi được!

Lăng Tiêu nhún vai, nói:

-Xem ra cô bước được một bước lại đòi bước thêm bước nữa, thôi vậy, ta cũng không còn hứng thú nữa!

Nói xong liền xoay người bước đi.

-Khoan đã!

Phong Linh ngưng mắt nhìn Lăng Tiêu:

-Nhớ kỹ những gì ngươi đã đáp ứng ta!

Hai người ngồi trên một chiếc ghế dài dưới một tàng cây. Phong Linh ngồi cách Lăng Tiêu khá xa, sau đó nói:

-Ngươi muốn biết gì, cứ nói, nhưng ta nói trước, có một số vấn đề nếu không trả lời được thì ta sẽ không nói cho ngươi biết!

Lăng Tiêu thản nhiên nói một câu làm cho Phong Linh sửng sốt.

-Cô cứ tùy tiện nói về các thế gia ẩn tàng là được.

Tuy nhiên nàng vẫn nói:

-Gọi là thế gia ẩn tàng, thật sự ra cũng không phải là thần bí gì, chẳng qua là bọn họ ẩn cư ở những nơi ít người lui đến, và rất ít tiếp xúc với ngoại nhân. Toàn bộ người trong gia tộc đều tập trung tu luyện, lấy thực lực làm mục tiêu phấn đấu. Tính ra thì cũng không khác gì các thế gia bình thường nhưng khác một điểm là họ cố gắng ẩn tàng thực lực.

Các thế gia này lưu truyền càng lâu thì càng lớn mạnh. Mà các thế gia này không chỉ có tu luyện không, mà bọn họ còn đến tục giới lựa chọn những người xuất sắc nhất, thu nhận và bồi dưỡng họ để họ làm người thay mặt cho thế gia đó phát ngôn. Để có thể có được những thứ mình cần.

Phong Linh nói xong thì liếc mắt nhìn Lăng Tiêu, nói:

-Thế nào, ta nói thế đã đủ chưa. Ngươi còn muốn biết gì nữa?

Lăng Tiêu dửng dung cười:

-Các thế gia ẩn tàng kia có thực lực thế nào?

Vẻ mặt Phong Linh trở nên sương lạnh nói:

-Ta không muốn trả lời vấn đề này.

Lăng Tiêu cũng không tức giận, hỏi tiếp:

-Các thế gia ẩn tàng, kiếm kỹ của bọn họ đều là thần cấp cả sao?



Trong mắt của Phong Linh dần dần hiện ra vẻ mất kiên nhẫn:

-Ta không muốn trả lời câu hỏi này.

Có lẽ nàng không cần nói, bởi vì chỉ cần nhìn vẻ mặt nàng là Lăng Tiêu đã hiểu.

Bỗng nhiên Lăng Tiêu thở dài một hơi, thoải mái cười nói:

-Được rồi, đa tạ!

Phong Linh cảm thấy chẳng hiểu gì cả, mở to mắt nhìn Lăng Tiêu, không biết lời này của hắn là có ý gì.

Lăng Tiêu cũng không giải thích, nếu không thì chắc nàng sẽ bị tức đến điên người, hắn đứng dậy, nói một câu:

-Ngày mai ta truyền kiếm kỹ cho cô!

-Này! Chừng nào ngươi khôi phục thực lực cho ta?

Truyền dạy kiếm kỹ không phải là điều mà Phong Linh mong muốn nhất, nàng lo lắng nhất là một thời gian dài bị cấm chế thế này e rằng thực lực của nàng sẽ giảm sút.

Hoặc cũng có thể là tên kia không muốn giải bỏ cấm chế cho nàng.

-Chờ ta nhớ lại đã.

Phong Linh đứng ở phía sau phẫn nộ quát:

-Ngươi gạt người!

-Ta chỉ đáp ứng là sẽ giải bỏ cấm chế cho cô chứ không có nói là khi nào sẽ làm, cho nên cô cứ yên tâm đi, không lâu đâu. À mà, việc này đối với cô rất có ích đấy, rất thích hợp để luyện tập tính kiên nhẫn, cô quá nóng nảy, như thế là không tốt đâu!

Thanh âm của Lăng Tiêu xa dần, chỉ còn Phong Linh đứng lại ở nơi đó, ngực phập phồng kịch liệt.

-Tên đáng ghét, tên đáng chết, cái tên chết bầm, Á, chỉ có vài chữ mà cũng không nhận ra được, bị người khác đùa giỡn như thế còn tự xưng là thiên tài xuất chúng sao, không ngờ lại bị hắn lừa trắng trợn như thế. Hù hù, phụ thân, Linh nhi nhớ người, mau mau đến đón Linh nhi!

Lăng Tiêu ngồi trước mặt Phúc bá, Diệp Vi Ny lẳng lặng ngồi ở một bên canh lửa, nước bên trong bắt đầu sôi, hơi nóng bắt đầu xuất hiện, Diệp Tử cầm lấy ấm trà, rót cho hai người.

Sau đó đứng sang một bên, Phúc bá vừa lòng gật đầu, nói:

-Tiểu Diệp, cảm giác như thế nào?

Khuôn mặt xinh xắn của Diệp Vi Ny hơi ửng đỏ, sau đó nói:

-Vẫn có chút không tự nhiên, làm như thế có thể trợ giúp cho việc tăng cảnh giới lên sao? Sao con không có cảm giác gì hết?

Lăng Tiêu cũng gật đầu, nghiêm túc nói:

-Đúng vậy!

Diệp Vi Ny nhíu mày:

-Sao ta có cảm giác là hình như hai người đang tìm cách để ta đích thân pha trà cho hai người.

-Tuyệt đối không phải!

Một già một trẻ đồng thanh lên tiếng, vẻ mặt rất thành thật!

Diệp Vi Ny lắc đầu, lại ngồi xuống, nhìn chăm chăm vào ngọn lửa, trầm tư suy nghĩ.

Phúc bá nhìn Lăng Tiêu nói:

-Nếu là như thế, xem ra cũng dễ hiểu, Phong Linh hẳn là đến từ một gia tộc ẩn tàng nho nhỏ, kiếm kỹ mà nàng sử dụng xem ra là cũng từ Thiên Cấp đến Thánh Cấp. Hơn nữa Kiếm kỹ kia thật sự rất cao minh, nếu Ma Kiếm Sư đó mà sử dụng kiếm kỹ này chắc lão đây không phải là đối thủ của hắn. Và từ đó cũng có thể đoán được rằng, bọn họ đến đây là vì nghĩ rằng trên người của thiếu gia có kiếm kỹ thần cấp. Và quan trọng hơn là có thể bọn họ có quan hệ với Thái Tử điện hạ, thiếu gia à, phải chúc mừng thiếu gia rồi, ngay cả các gia tộc ẩn tàng cũng đã bắt đầu có hành động nhắm vào ngài.

Lăng Tiêu gật đầu cười nói:

-Cho nên, việc chúng ta cần làm lúc này là làm cho các quý tộc an tĩnh một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Kiếm Lăng Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook