Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 378: Cấm địa của Thần

Tiểu Đao Phong Lợi

09/08/2014

Nhìn từ bề ngoài, phạm vi ngàn dặm bên ngoài Cấm địa của Thần là một vùng tử địa vô cùng hoang vu, lại suốt ngày sương mù quanh quẩn!

Nơi này không có sinh vật, cũng gần như không có thực vật! Đương nhiên, trừ loại cỏ Pandora thần kỳ kia.

Bên cạnh Cấm địa của Thần là rừng rậm tươi tốt, chim hót líu lo, tạo thành một hình ảnh đối lập với không khí trầm lặng của Cấm địa của Thần.

Chừng hơn một ngàn người thủ hộ của hai đại lục đông tây đang tụ tập ở đây. Bọn họ không tiến vào trong. Hoàn cảnh trong Cấm địa của Thần rất ác liệt khiến ngay cả những cao thủ cảnh giới Kiếm Tôn này cũng cảm thấy đau đầu!

Nhưng Ma tộc thì rất hung hãn, không sợ chết, đã đi vào bên trong.

Bên phía những người thủ hộ đông đại lục, lấy Tư Không Dương và Âu Dương Trường Không cầm đầu, ngoài ra còn hơn mười chấp pháp trưởng lão của người thủ hộ có thực lực Kiếm Tôn bậc sáu hỗ trợ.

Mà bên phía tây đại lục thì các cao thủ của gia tộc Andre cầm đầu, cũng có mười mấy trưởng lão cảnh giới Kiếm Tôn bậc sáu hỗ trợ.

Một người có tên là Andre Dương Sâm (1) trong gia tộc Andre có thực lực hùng mạnh nhất, siêu việt Kiếm Tôn bậc sáu, thậm chí còn mạnh hơn cả đám người Tư Không Dương.

Mà hai nhóm Kiếm Tôn của đông và tây đại lục đã hình thành hai trận doanh phân biệt rõ ràng.

Nguyên nhân tạo thành hiện tượng này kỳ thật rất đơn giản, không phải bởi vì họ đến từ hai địa phương khác nhau mà là… chủng tộc.

Đúng vậy, người thủ hộ từ phương đông tới trên cơ bản đều là tóc đen da vàng, mà người thủ hộ từ phương tây tới thì hơn phân nửa đều là mắt xanh tóc vàng.

Tuy rằng bên trận doanh phương Tây cũng có rất nhiều người thủ hộ tóc đen, tuy nhiên có thể nhìn ra được, địa vị của bọn họ ... cũng không cao!

Đồng thời, người thủ hộ của phương tây rất đông, thậm chí còn đông hơn cả nhóm người thủ hộ của đông đại lục. Tất cả bọn họ đều nhận sự chỉ huy và điều phối của gia tộc Andre.

Kỳ thật bình thường mà nói, điều này cũng không có gì là xấu. Nhiều người có thực lực hùng mạnh như vậy ở cùng một chỗ, nếu không có sự chỉ huy thống nhất thì chắc chắn là không ổn.

Nhưng vấn đề là ở đây đều là những cao thủ tâm cao khí ngạo, ai tình nguyện để người khác chỉ huy? Huống chi, bởi vì số lượng đông đảo nên không ít người thủ hộ, thậm chí kể cả những Kiếm Tôn không có thân phận người thủ hộ phương tây, đều có chút khinh thường những bằng hữu đến từ phương đông xa xôi.

Dù chưa phát sinh xung đột lớn nhưng va chạm nhỏ thì chưa bao giờ ngừng.

Huống chi, lần này tiến vào Cấm địa của Thần, đuổi Ma tộc đi là một mục đích, nhưng quan trọng hơn chính là vì Thánh Bia! Cho nên, xét ở một góc độ khác, giữa những cao thủ nhân loại đó cũng có sự cạnh tranh.

Có Ma tộc làm cân bằng còn tốt, nếu thực sự đuổi Ma tộc đi, như vậy tiếp theo… chỉ sợ chính là nội chiến của nhân loại.

Đối phó với tình huống này, Tư Không Dương tìm Dương Sâm, nói:

- Người thủ hộ Dương Sâm, ta cảm thấy, lần hành động này, song phương chúng ta có lẽ tách ra là tốt nhất. Tất cả mọi người đều biết tình huống hiện tại, ngươi cũng biết, ta cũng biết, song phương ở cùng một chỗ, hại lớn hơn lợi.

Dương Sâm thoạt nhìn khoảng hơn năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, mặt trắng không râu, tóc vàng, đôi mắt xanh lam sâu thẳm như nước biển.

Dương Sâm cũng không biểu lộ vẻ gì ngạc nhiên, thản nhiên nói:

- Đương nhiên có thể, trên thực tế, ngươi phải biết rằng, đều là những người phía dưới nói lung tung, ta chưa từng có ý tưởng lãnh đạo những người thủ hộ phương đông! Chúng ta đều làm việc cho Thánh Vực, cho nên ta ủng hộ đề nghị của ngươi.

Tư Không Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi, sự thật đúng là như thế. Chỉnh thể thực lực của những người thủ hộ phương đông quả thật không bằng phương tây, có chút lo lắng cũng là tất nhiên.

Dương Sâm trở về liền lớn tiếng nói:

- Những người thủ hộ phương tây, hãy đi theo ta! Những bằng hữu người thủ hộ phương đông sẽ tách rời chúng ta để làm việc. Hiện giờ chúng ta phải đi vào thôi.

Đám người thủ hộ phương tây, kể cả những hậu duệ tóc đen phương đông đều nhìn về phía hơn hai trăm người thủ hộ phương đông, trong mắt tràn ngập vẻ khinh miệt. Lúc trước, mặc dù bọn họ đã đối kháng một trận với Ma tộc, tuy rằng không chiếm được tiện nghi gì lớn nhưng cũng không thua thiệt gì mấy.

Theo bản năng, bọn họ đều không coi hơn năm mươi tộc nhân Ma tộc ra gì. Bởi vậy, bọn họ đều coi hơn hai trăm người thủ hộ phương đông tới đây đều là vì nhằm vào bảo vật bên trong Cấm địa của Thần.

Tống Khê đứng ở trận doanh phương đông, khẽ thở dài một tiếng. Hiện tại thực lực của ông đã đạt tới cảnh giới đỉnh của Kiếm Tôn bậc hai, sắp tiến vào bậc ba, lại không nghĩ rằng, nhân ngoại hữu nhân, hoá ra đông đại lục lại có nhiều cao thủ cảnh giới Kiếm Tôn như vậy. Giờ lại nhìn về phía tây đại lục… ông cảm thấy lòng tự tin bị đả kích nghiêm trọng.

Cũng may Tống Khê khác với những người luyện võ chỉ biết tu luyện khác. Năm xưa ông đã từng là gia chủ, tầm nhìn rất rộng, suy nghĩ cũng rất phóng khoáng nên không cảm giác quá tự ti.

Nhưng rất nhiều võ si Kiếm Tôn khác thì bị đả kích lòng tự tin rất mạnh, nhất là khi thấy ánh mắt khinh miệt của những người thủ hộ phương tây. Ngay cả những cao thủ Kiếm Tôn trong gia tộc Âu Dương cũng đều không kìm nổi tức giận trong lòng. Dưới tình huống này, những mâu thuẫn giữa các cao thủ phương đông trở nên không đáng kể.

Thấy tình hình này, trong đầu Tư Không Dương bỗng nhiên sinh ra một ý niệm, nếu người trẻ tuổi kia ở đây thì sẽ thế nào. Tuy nhiên, Tư Không Dương lập tức bật cười vì suy nghĩ của mình. Có lẽ qua 200-300 năm nữa, người trẻ tuổi đó có thể trưởng thành làm một đại tông sư, nhưng hiện tại ... hắn còn rất non nớt! Đối mặt với đông đảo người thủ hộ phương tây rất hùng mạnh khiến người ta phải run rẩy này, cho dù hắn ở đây cũng chẳng ích gì.

Hai mắt Tư Không Dương lóe lên, bỗng nhiên nói:

- Người khác khinh thường chúng ta, chúng ta cũng không nên khinh thường chính mình! Cao thủ tây đại lục thì sao? Có gì hơn chúng ta chứ? Hơn nữa, nếu đơn đả độc đấu, ta nghĩ không có một ai trong chư vị cảm thấy sợ hãi!

Tư Không Dương vừa nói xong, toàn bộ đám Kiếm Tôn phương đông đều chấn động, lộ ra biểu tình được cảnh tỉnh. Có thể tu luyện đến cảnh giới Kiếm Tôn, cho dù có phương diện nào đó không bằng người ta nhưng trên võ đạo, có mấy ai chịu dễ dàng phục người khác?

Không nói tới ai khác, cho dù Tống Khê chỉ là Kiếm Tôn bậc thấp đến từ thế gia ẩn thế, sao lại không có trái tim cao ngạo của một cao thủ chứ?

Âu Dương Trường Không nhìn Tư Không Dương với vẻ mặt có chút phức tạp. Không thể tưởng được, Tư Không Dương chỉ nói mấy câu mà tâm tình của những cao thủ phương đông đã phấn chấn hẳn lên. Tương lai, cho dù người này tiến vào Thánh Vực, nhất định cũng sẽ không phải hạng người bình thường.

Nghĩ đến ân oán giữa Âu Dương gia tộc và Lăng Tiêu, nếu Tư Không gia tộc nhúng tay vào, muốn báo thù cho Âu Dương Vũ, như vậy sẽ rất khó khăn.

Nghĩ vậy, trong lòng Âu Dương Trường Không hơi cuộn sóng. Đứa con trai yêu thương nhất bị giết, trong lòng y chỉ có thể kìm nén bi phẫn, có thể nghĩ được đều đó đau khổ tới mức nào.



Tuy nhiên, lúc này không phải thời điểm suy xét vấn đề này, kế sách duy nhất là chiếm được báu vật trong truyền thuyết kia. Khi đó, bất kể là Lăng Tiêu hay gia tộc Tư Không đều không phải là vấn đề.

Tư Không Dương dẫn những người thủ hộ phương đông đi vào Cấm địa của Thần. Sự tĩnh lặng nơi này cũng chỉ giữ được vài ngày mà thôi.

Vài ngày sau, những người của Tinh linh tộc cũng tới đây. Đối mặt với sư hoang vắng không một tia khí tức sự sống bên trong Cấm địa của Thần, đám Tinh linh tộc yêu thích tự nhiên này đều tự động sinh ra cảm giác kháng cự.

Đại trưởng lão Tinh linh tộc Alice dừng lại, nhìn chằm chằm vào Cấm địa của Thần trước mặt. Bên trong màn sương mù không ngừng lấp loáng những tia chớp đủ màu, khiến bà không kìm nổi do dự. Tuy những Tinh linh này đều có thực lực đều vô cùng hùng mạnh, nhưng đối mặt với thần tích, bà cũng có chút không nắm chắc. Alice quay sang nhìn con gái có vẻ như vẫn còn đang dỗi mình.

- Karina, con… ở lại đây nhé!

Alice do dự một lát, liền nói

- Vì sao?

Karina không ngẩng đầu, chỉ ầm ừ hỏi. Mẫu thân vĩ đại mà nàng luôn tôn kính, không ngờ lại có quan hệ mờ ám không thể nói rõ với Long hoàng. Hơn nữa, càng quan trọng là..., mẫu thân vốn chưa từng có gì giấu diếm nàng cho tới bây giờ, không ngờ không hề có ý giải thích cho nàng.

Cho nên, dọc theo đường đi, Karina không hề nói nữa lời với mẹ mình.

Nhìn đứa con gái ương bướng của mình, trong lòng Alice rất vui mừng. Bất kể thế nào, Karina vẫn là đứa con gái mà bà yêu thương nhất, không ai có thể thay thế được!

- Karina, lần này tiến vào Cấm địa của Thần, ta có chút không nắm chắc. Ta sợ…

Alice dừng một chút, sau đó nói tiếp:

- Ta sợ nếu chẳng may xuất hiện điều gì đó không ngờ, Tinh linh tộc sẽ gặp phải đả kích trầm trọng không gượng dậy nổi. Cho nên, ta hy vọng con có thể lưu lại.

- Còn nữa, về việc băng hải bí tộc, mẹ hy vọng con sẽ không làm khó xử đám người đáng thương đó.

Bọn họ kỳ thật không có gì sai, có sai có lẽ là quan niệm, cũng có lẽ là tổ tiên của bọn họ, ít nhất thì không quan hệ gì với bọn họ. Mẹ hy vọng con có thể nhớ kỹ, Tinh linh tộc kiêu ngạo là bởi vì chúng ta có một trái tim khoan dung và yêu hòa bình, yêu tự nhiên chứ không phải lòng cao ngạo hẹp hòi. Đó không phải là tinh thần của một Tinh linh chân chính. Con gái yêu của ta, mẹ vẫn tự hào vì con, nhưng hy vọng con có thể suy xét kỹ chuyện này. Còn nữa, không nên có ý đồ đối địch với nhân loại kia, người đó… rất nguy hiểm!

Alice nhìn con gái mình thật sâu. Tuy bà biết rõ tính cách của Karina nhưng bà vẫn hy vọng những lời nói của mình có thể có chút tác dụng.

Karina lại nghĩ đến nhân loại đáng chết kia, nếu không phải hắn, bao nhiêu chiến sĩ tinh anh của Tinh linh tộc sao lại chết như vậy? Đó quả là một nhân loại đê tiện, lòng lang dạ sói!

Tuy rằng trong lòng không phục, nhưng ngoài miệng Karina vẫn nói:

- Con biết rồi, thưa mẹ!

Alice khẽ thở dài một tiếng, sau đó gật gật đầu, nói:

- Chúng ta đi đây. Con phải nhớ kỹ lời mẹ nói, nếu chúng ta không thể ra, con hãy trở về Tinh linh tộc, lặng lẽ sống yên bình đi, không nếu suy nghĩ, mặc cho mọi việc xảy ra.

- Con sẽ chờ mẹ và mọi người bình an trở về!

Karina nói.

Nhìn bóng dáng mẹ và mọi người rời đi, Karina mỉm cười tinh ranh, sau đó lộ ra một tia quyết tâm, thầm nhủ: ta đã trở thành nữ hoàng Tinh linh tộc, nhưng mẹ vẫn coi mình như trẻ côn! Lúc này ta nhất định phải làm ra một thành tích, để mẹ và mọi người biết, Karina… đã.. trưởng thành!

Vừa đưa ra quyết định này, Karina không chút do dự tiến vào Cấm địa của Thần. Mấy đạo lôi điện bổ vào bên cạnh người nàng.Thân thể Karina linh hoạt như các trong nước, nhanh chóng tránh né những tia chớp như thể thần phạt, nháy mắt đã biến mất giữa màn sương mù dày đặc.

Lăng Tiêu có lẽ là người tới trễ nhất trong số những người có cảnh giới Kiếm Tôn. Trên đường đi tới đây, hắn đã thu thập rất nhiều thiên tài địa bảo, mà đại bộ phân trong đó đông đại lục đều không có.

Đối với Lăng Tiêu, đại lục Thương Lan giống như một kho báu thiên nhiên chưa bao giờ bị khai phá, bên trong có vô số bảo bối, tùy ý tìm lấy.

Đứng ở bên cạnh Cấm địa của Thần, nhìn những tia chớp khủng bố như ẩn như hiện bên trong sương mù, Lăng Tiêu cảm nhận được một khí tức, không phải là tử khí, cũng không phải là khí tức có tính chất áp bách, mà là một khí tức thê lương như thể đến từ thời vô cùng xa xưa.

Trong lòng Lăng Tiêu như có cảm giác gì đó, lập tức cũng lắc mình tiến vào trong.

Mấy tia lửa điện đánh sạt qua người Lăng Tiêu. Lăng Tiêu cảm thấy trong tia chớp đó ẩn chứa năng lượng cực lớn, nếu thật sự để nó đánh trúng người, sợ rằng không chịu nổi mấy đòn.

Thân hình Lăng Tiêu như ma quỷ, nhanh chóng biến mất trong cấm địa.

Đối với những cao thủ Kiếm Tôn, Cấm địa của Thần kỳ thật không quá rộng lớn, phạm vi chỉ ngàn dặm mà thôi.

Nhưng bên trong Cấm địa của Thần lại có những tia chớp uy lực rất lớn, hạn chết hành động của bọn họ. Hơn nữa, ở trên không trung Cấm địa của Thần, có một tầng kết giới vô hình, chính là hạn chế phi hành!

Cho nên, mặc kệ thực lực hùng mạnh tới trình độ nào, cũng chỉ có thể chậm rãi đi bộ ở bên trong, dần dần tiến vào giữa cấm địa.

Cho dù như vậy, đối với những người này, mấy trăm dặm lộ trình cũng chẳng tốn bao nhiêu sức. Nhưng khi những người này đi thật lâu sau mới bỗng nhiên phát hiện, bọn họ ... dường như vẫn đang đứng tại chỗ!

Phát hiện thấy điều này khiến bọn họ cảm thấy hoảng sợ, đặc biệt là những người đến từ đông đại lục, rất nhiều người đã biết tới Lăng Tiêu, đều không kìm nổi nghĩ: thủ đoạn lợi hại nhất của Lăng Tiêu chẳng phải chính là trận pháp thần kỳ sao?

Tuy nhiên những người chân chính kiến thức trận pháp của Lăng Tiêu đều đã chết, những người còn sống thì không ai hiểu biết nguyên lý của trận pháp. Tư Không Dương cũng chỉ có thể dẫn dắt mọi người, lần mò đi từng chút một…

Gần như tình hình của tất cả mọi người đều không hề khác gì nhau!



Toàn bộ bên trong Cấm địa của Thần, nơi nơi đều là cạm bẫy như vậy!

Nếu nghĩ rằng Cấm địa của Thần chỉ có những tia chớp, vậy là cực kỳ sai lầm. Nếu chỉ đơn giản như vậy, vì sao đã bao nhiêu năm, Cấm địa của Thần vẫn hoàn toàn thần bí đối với thế giới bên ngoài? Vì sao mọi người đều coi nó là tử địa khủng bố?

Những người còn sống đều chưa ai thấy địa ngục là thế nào, nhưng hễ tới bên cạnh Cấm địa của Thần, tất cả đều cùng một quan điểm: Cấm địa của Thần còn khủng bố hơn cả địa ngục.

Lăng Tiêu lững thững bước đi như thể Cấm địa của Thần này căn bản là vô hại đối với hắn.

Lăng Tiêu cũng cảm giác được, ở đây có vô số mê hồn trận lớn nhỏ, hơn nữa cái lớn bao quanh cái nhỏ, cái nhỏ lại bao quanh cái nhỏ hơn… Điều này khiến Lăng Tiêu không kìm nổi sinh ra một tia hoài nghi đối với nơi này.

Đây… thực sự là chiến trường ác liệt giữa các thần sao?

Hay đây chính là một cái bẫy chuyên môn nhắm vào các cao thủ?

-------------------

Mà lúc này, thanh niên anh tuấn của Ma tộc đang mang theo các tùy rùng, đi tới mảnh đất trung tâm Cấm địa của Thần. Y ngẩng đầu nhìn ngọn núi sừng sững trước mặt.

Ngọn núi cao chừng hơn vạn thước.

Cả ngọn núi đen tuyền một màu, trên núi lởm chởm quái thạch, không hề có chút sinh khí, sương mù vờn quanh, đỉnh núi như ẩn như hiện, vô số tia chớp vô cùng dày đặc không ngừng thoáng hiện.

Phía sau y, một trung niên Ma tộc nói nhỏ bên tai y:

- Thiếu chủ, những người thủ hộ nhân loại đó cách chúng ta không xa.

Thanh niên Ma tộc nhếch mép trào phúng, thản nhiên nói:

- Một lũ đáng thương đó à? Ngay cả việc mình đang tìm gì mà chúng còn không biết, còn tưởng rằng giết được vài người chúng ta là thực sự có bản lĩnh tiêu diệt chúng ta! Hừ, không cần để ý tới đám nhân loại đó!

Trung niên Ma tộc còn nói thêm:

- Đường đi qua ngọn núi này thật khó đi, hay là… Ta biến thành bản thể... ...

- Không được!

Thanh niên Ma tộc nói vô cùng kiên quyết:

- Ta tuyệt không để ngươi mạo hiểm! Chúng ta cứ đi dần lên.

Trong mắt trung niên Ma tộc hiện lên một tia cảm động. Ở Ma giới cũng không có nhiều người biết suy nghĩ cho thủ hạ như Thiếu chủ này.

Đi theo chủ nhân như vậy, cho dù là đối mặt tử vong ... cũng cam tâm tình nguyện!

Đợi cho đám người thủ hộ tây đại lục ngàn vạn khổ sở, trả giá bằng cái chết của mười mấy người, mới tới được đây thì chợt phát hiện, đám Ma tộc nhân đã xuất hiện ở độ cao một phần ba của ngọn núi cao trước mặt.

Hai mắt Dương Sâm lóe lên lạnh lẽo, nói:

- Đuổi theo!

---------------------

Lăng Tiêu dán mình vào đám đất đá lởm chởm. Tinh Kim Nguyệt Quang Giáp tự động đi ra bảo vệ chủ nhân. Khí tức thê lương này khiến trong lòng người ta cảm thấy trầm trọng, cần tập trung toàn bộ tinh lực, mới có thể miễn cưỡng chống cự cảm giác này. Lăng Tiêu không biết là chỉ duy nhất mình có cảm giác này hay là tất cả mọi người đều có.

Ngọn núi này rất lớn, ở phía hắn không hề thấy một bóng người!

Lúc này Lăng Tiêu đã đi tới độ cao một nửa ngọn núi. Vô số tia chớp không ngừng đánh xuống bên người hắn. Cũng may Lăng Tiêu phát hiện, những tia chớp đó dường như cũng có quy luật nhất định, chỉ cần nắm được quy luật đó là có thể tránh được chúng.

Có lẽ đối với Cấm địa của Thần, Lăng Tiêu chính là một trường hợp cá biệt. Dù cho là ảo trận lợi hại nhất của Cấm địa của Thần cũng chỉ là trò trẻ con đối với Lăng Tiêu.

Ngược lại, chính những tia chớp mới khiến Lăng Tiêu kiêng kị. Hiện tại hắn lại thăm dò quy luật của những tia chớp đó, quả thật là một việc không thể tin nổi đối với những người khác.

Lăng Tiêu không nhìn thấy dấu vết của thần khí bên trong Cấm địa của Thần. Hắn thậm chí hoài nghi nơi này căn bản không phải là chiến trường của các vị thần, ngược lại, nơi này như thể do một người nào đó chuyên môn thiết lập để cất giữ đồ vật.

Nếu ở đây thực sự không hề có gì, vậy quả là trò đùa!

Lăng Tiêu nghĩ thầm.

- Ha ha ha ha…

Thanh niên Ma tộc rốt cục đứng ở trên đỉnh núi, nhìn khối đá màu đen cách mình không tới trăm bước chân, ngửa mặt lên trời cười rộ lên. Sau khi hy sinh hai mươi mấy tên thủ hạ, rốt cục, bọn họ cũng thành công lên tới đây.

Thanh niên Ma tộc khẩn cấp nhận lấy khối tinh thạch tâm do người trung niên đưa, bước tới khối đá lớn màu đen kia, đồng thời khẽ nhếch miệng cười lạnh.

Đúng lúc đó, phía sau bọn họ bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét to.

- Đứng lại!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Kiếm Lăng Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook