Chương 454: Cường giả Âu Dương gia
Tiểu Đao Phong Lợi
01/04/2013
Lăng Tiêu lạnh nhạt cười, trên thực tế, nếu hắn thật muốn tìm hạt giống Hồng Hoang Phong Lan Thảo thì chỉ có một vấn đề. Tuy nhiên, vì đây là lần đầu tiên hắn thấy trong Thánh Vực có người sử dụng hạt của Hồng Hoang Phong Lan Thảo để luyện chế đan dược cho nên sinh ra hứng thú với lão già này.Trong lòng nghĩ ngợi, Lăng Tiêu cười với lão già này, nói:
- Lão tiên sinh, không phải tại hạ không biết quy củ, hơn nữa tại hạ cũng biết thứ này là gì.
Thấy vẻ mặt không tin của lão già, Lăng Tiêu nói:
- Là hạt của một loại cây màu lam nhạt, đúng không?
Sau khi Lăng Tiêu vẻ mặt bình thản nói xong, lão già kia như gặp quỷ, lui về sau mấy bước, trong mắt hiện lên vẻ khó tin, tiếng nói mang theo sự run rẩy, chỉ chỉ tay vào Lăng Tiêu:
- Ngươi, ngươi làm sao biết loại thần dược này? Ngươi nói dối, nhất định là ngươi đang dối gạt ta! Không thể nào, không thể nào…
Lão già nói xong, không ngờ cả người run bần bật, hai con mắt chợt trợn ngược lên, thân mình ngã thẳng về phía sau, người đàn ông vạm vỡ còn chưa rời đi một tay đỡ lấy lão già, kinh ngạc nói:
- Ông lão này, vừa rồi còn lớn tiếng mắng ta như vậy, sao giờ lại bị kích động thế này?
Lăng Tiêu đi tới, nhìn thoáng qua sắc mặt lão già, hơi tái xanh, thoạt nhìn cũng không phải giả bộ. Sau khi xoa bóp trên người lão già vài cái, lão già mới tỉnh dật, thấy Lăng Tiêu, ánh mắt vẫn có ý trốn tránh, nói:
- Ngươi đi đi, thuốc này ta không bán!
Nói xong đứng lên, phủi phủi quần áo, sau đó nhìn thoáng qua thanh niên to cao, nói:
- Ngươi thật ra không xấu, vật này tặng cho ngươi.
Nói xong liền cầm một viên đan dược màu đen, nhét vào tay người đàn ông cao lớn, sau đó lại cảnh giác liếc Lăng Tiêu một cái, cuốn đồ vật hốt hoảng bỏ đi.
Ngô Tú Nhi nhìn bóng dáng đằng sau của lão già, bất mãn hừ một tiếng nói:
- Thật sự là, một viên đan dược rách nát mà thôi, thần khí cái gì chứ? Tiêu ca không cần tức giận, chờ về thành Vọng Thiên muội sẽ gọi phụ thân tìm kiếm cho huynh, nếu thật sự không được, huynh tìm Bạch lão, lão chắc chắn là biết mà!
Lăng Tiêu cười lắc đầu, nhìn bóng dáng lão già vừa mới rời đi, Lăng Tiêu bỗng nhiên cảm nhận được một tia dao động, tuy nhiên cực kỳ mỏng manh, nếu không phải tinh thần lực Lăng Tiêu vẫn luôn chú ý lão già thì gần như đã bị lão lừa gạt. Lăng Tiêu lâm vào trầm tư, trong lòng nghĩ: “Lão già này có thực lực sâu không lường được, lại giả ngây giả dại đến đây bán loại đan dược này, chẳng lẽ, chỉ để đổi lấy chút lợi thôi sao? Nhưng không phải mục đích này thì vì sao sau khi thấy có người biết loại hạt của Hồng Hoang Phong Lan thảo này lại có phản ứng như vậy?”
Trên thực tế, tại Thánh Vực này, gần như đại đa số những người luyện đan đều có thể nhận ra được đại bộ phận dược liệu, việc này cũng chẳng có gì, vì mỗi người luyện đan lại có phương pháp khác nhau, cũng giống như ai cũng biết vũ khí làm từ sắt, nhưng ngoại trừ những người chuyên rèn vũ khí ra, không ai có được năng lực chế tạo ra chúng.
Tóm lại là lão già này cho Lăng Tiêu cảm giác có chút là lạ, thậm chí trong lòng Lăng Tiêu từng nghĩ mình nhìn lầm, lão già này có lẽ chỉ là người thường mà thôi.
Lắc đầu, Lăng Tiêu quyết định không them nghĩ tới lão nữa, xoay người muốn đi, đại hán vạm vỡ lại nhìn Lăng Tiêu nói:
- Ngươi là Tiêu Phong kia phải không?
Rồi lại nói thêm :
- Đúng vậy, chính là ngươi ! Thật không nghĩ tới ta lại có thể thấy được người thật !
Lăng Tiêu nhìn thấy sự cuồng nhiệt trong mắt đại hán, cảm giác có chút đau đầu, khẽ mỉm cười, không nói gì.
Đại hán nhìn Lăng Tiêu, có phần ngượng ngùng, gãi đầu nói:
- Ta, ta muốn đi theo ngươi…
Ngô Tú Nhi nhướng mày, nói:
- Ngươi có thực lực gì? Muốn gia nhập vào mà thực lực kém quá thì không được!
Vì mới nãy đại hán và lão già khắc khẩu nhau, không ngờ lại có thể nói ra lời nói dóc như thế, khiến Ngô Tú Nhi hơi có chút khinh thường hắn.
Đại hán kia vò đầu nói:
- Ta, ta chỉ có thực lực Kiếm Thần bậc một.
Thanh nhiên cao to này rõ ràng mới cùng lão già kia cãi nhau, nhưng khi đối phương té xỉu lại ra tay tương trợ, chứng minh người này tâm tính không xấu, gật đâu nói:
- Ngươi đi quán trọ Phúc Lai, tìm Tương Vân Sơn, nói là ta cho ngươi đi.
Đại hán tạ ơn liên tục vội vàng rời đi, Lăng Tiêu cảm giác được, dường như có mấy luồng lực lượng đang âm thầm dòm ngõ mình, cười cười, cũng chỉ lơ đễnh nói với Ngô Tú Nhi:
- Chúng ta về đi thôi.
- Vâng!
Vẻ mặt Ngô Tú Nhi hưng phấn, đối với từ “Chúng ta” của Lăng Tiêu rất mẫn cảm, cuối cùng hắn cũng không coi ta là người ngoài rồi sao? Trong lòng Ngô Tú Nhi vui mừng, không nhịn được thể hiện hết ra ngoài.
Thấy vậy Lăng Tiêu bùi ngùi thở dài, lại không nói gì thêm nữa.
Lăng Tiêu chân trước vừa rời đi, lão già bán dược chân sau từ trong ngõ đi ra, nhìn theo hướng Lăng Tiêu rời đi, hai mắt lộ ra thần sắc suy nghĩ, sau đó xoay người, nhìn như là đi rất chậm song chỉ trong chớp mắt đã biến mất không còn thấy nữa!
Hộ vệ bên người Ngô Tú Nhi quay về phía Lăng Tiêu hỏi:
- Tiêu tiên sinh, phía sau có người đi theo chúng ta.
Lăng Tiêu gật gật đầu, người nọ đi theo Ngô Tú Nhi, là người vừa mới quấy rầy Ngô Tú Nhi, Lăng Tiêu nhẹ giọng nói:
- Người nọ thực lực không kém, trước hết không cần để ý tới hắn!
Thị vệ gật gật đầu, mấy người vây Ngô Tú Nhi dấu vào giữa, đi đến nhà trọ. Trên đường cái người đi người đến, đại hội tuy là đã chấm dứt nhưng rất nhiều người không rời khỏi luôn, đối họ thì đây cũng là một lần cơ hội đu ngoạn khó có được.
Chợ đan được hoặc là vũ khí, cố gắng kiếm những thứ khiến mình vừa lòng.
Bọn Lăng Tiêu tuyển nhà trọ này, vì vị trí cách phố chính có một khoảng. Khi đám người Lăng Tiêu trở lại dưới lầu nhà trọ, xung quanh gần như không có người nào, mà người phía sau vẫn không gần không xa đi theo.
Đi tới lầu dưới nhà trọ, Lăng Tiêu nói với đám người Ngô Tú Nhi:
- Các người trở về trước đi, ta xem hắn muốn làm gì!
Ngô Tú Nhi liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, muốn nói cái gì, cuối cùng lại nhịn xuống, nói:
- Vậy huynh cẩn thận một chút!
Xoay người lên lầu, mấy tên thị vẹ còn chút bất ngờ. Nếu là trong quá khí, vị Đại tiểu thư này sẽ không nghe lời như vậy đâu, nếu không thì trước đây Ngô Dung cũng không bị trọng thương như thế.
Thân thể Lăng Tiêu dừng lại, quay đầu nói về phía không xa:
- Xuất hiện đi.
Người trẻ tuổi tầm ba mươi kia chậm rãi hiện ra, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng, nhìn Lăng Tiêu nói:
- Không hổ là quán quân Chiến Thần bảng, thực lực không tồi, không ngờ lại có thể nhìn thấu được ta, ngươi làm sao biết, người ta tìm chính là ngươi?
Lăng Tiêu cười nhạt, thầm nói, ngay từ đầu gặp ngươi, khí của ngươi đã tập trung trên người ta, nếu ta còn không nhận ra là người tìm ta, chẳng phải ta đây là thằng ngốc sao?
Người trẻ tuổi kia nói xong lại lắc đầu, dường như cũng cảm thấy mình hơi ngu ngốc, sau đó lại nhìn Lăng Tiêu, nghiêm chỉnh nói:
- Hôm nay ta tới đây, đại biểu cho gia chủ nhà ta tới cầu hòa.
- Cầu hòa?
Lăng Tiêu hơi sửng sốt, có phần bất ngờ nhìn thanh niên này, sau đó nói:
- Ngươi nói, gia chủ nhà ngươi là người nào?
Người trẻ tuổi cười:
- Nơi này dường như không phải địa phương thích hợp để nói chuyện!
Lăng Tiêu gật gật, sau đó bay lên không, đi ra ngoài thành.
Thấy Lăng Tiêu bay đi, người thanh niên khẽ động, thân mình nhoáng lên một cái liền biến mất.
Ngô Tú Nhi đang nằm úp sấp bên cửa sổ ngóng ra ngoài tức giận bật dậy, dậm dâm chân, khuôn mặt thanh tú nhăn lại, nói;
- Hừ, khác gì với bọn rác rưởi háo sắc đâu chứ?
Ngoài thành, trong một khu rừng sâu, thân thể Lăng tiêu đứng lại, sau đó nhìn người thanh niên không nhanh không chậm, Lăng Tiêu hơi lau mồ hôi trên trán, tuy nói là vận công bức ra mấy giọt, nhưng với thực lực của người trẻ tuổi này vẫn có phần bội phục.
Nếu không có thêm phân thân, bản thân chưa chắc đã là đối thủ của người này!
Trong lòng Lăng Tiêu nghĩ.
Thân hình người thanh niên dừng lại, nhìn Lăng Tiêu, đi thẳng vào vấn đề:
- Tại hạ tới từ gia tộc Âu Dương, giống như ngươi nghĩ! Tuy nhiên tới tìm ngươi, lại không phải để trả thù.
Ánh mắt Lăng Tiêu nhíu lại, lúc gã kia nói tới Âu Dương gia, trong nháy mắt Lăng Tiêu đã ở trong tư thế chuẩn bị chiến đấu, nghe xong câu kế tiếp thì tinh thần hắn hơi thả lỏng một ít, tuy nhiên vẫn ngưng thần giới bị.
Người thanh nhiên dường như với phản ứng của Lăng Tiêu làm như không thấy, nói tiếp:
- Ngươi hãy nhìn cái này trước.
Nói xong, gã vung tay lên, trong tay liền xuất hiện một hộp gỗ, sau đó mở ra trước mặt Lăng Tiêu, bên trong… rõ ràng là một đầu người!
Lăng Tiêu nhìn thấy chợt sửng sốt, người này hình như hắn có quen mặt, ngay sau đó liền nhớ ra, người này là kẻ đã dẫn người của Âu Dương gia vây công mình khi mới tiến vào Thánh Vực.
Người thanh niên khẽ mỉm cười, sau đó nói:
- Lăng Tiêu, nếu ta có thể tới nơi này, tất nhiên cũng đã biết thân phận thực của ngươi, tuy nhiên ngươi cũng không cần sợ hãi, lần này ta tuyệt đối không có ý tứ nhằm vào ngươi, ngươi xem, thành ý của ta, đã ở trong này rồi.
Lăng Tiêu nhắm hai mắt lại, sau đó khẽ thở dài, lập tức mở ra, nhìn người thanh niên tự xưng là người Âu Dương gia, trầm giọng:
- Nói đi, các ngươi muốn thế nào?
Loại cảm giác, này, nói thật thì, cũng không tốt!
Ít nhất, với Lăng Tiêu mà nói, có cảm giác thất bại nghiêm trọng. Bản thân mình trăm phương nghìn kế giấu diếm thân phận, trong đó nguyên nhân lớn nhất không phải là để tránh né Âu Dương gia sao? Không nghĩ tới, kết quả là để cho người ta nhận ra, có lẽ lúc mình đánh với Thường Xuân Tiếu trên lôi đài là lúc lộ chân tướng, bị người của Âu Dương gia phát hiện.
Tuy nhiên, họ giết người nhà của chính mình, lại đưa đầu người cho mình, việc này… vì cái gì? Chẳng lẽ, Âu Dương gia sợ mình? Lăng Tiêu lắc đầu, chính hắn cũng không tán thành đáp án này, trong cả Nam Châu chì Âu Dương gia tuy rằng không tính là hùng mạnh, nhưng so với mình thì tuyệt đối là một quái vật lớn.
Người trẻ tuổi đối diện lại đang hứng trí đánh giá Lăng Tiêu, thấy bộ dáng nghi hoặc của Lăng Tiêu, gã nói:
- Chuyện này từ lúc ban đầu chỉ là vì tranh chấp dưới Nhân giới, không quan hệ với Âu Dương gia ở Thánh Vực! Mà sau khi ngươi tới Thánh Vực lại là Âu Dương Huy chủ động khơi mào trả thù với ngươi. Chuyện này gia chủ Âu Dương gia và cả các trưởng lão đều không đồng ý! Lăng Tiêu, ngươi cũng hiểu được, với Âu Dương gia ta thì giao hảo với ngươi hơn xa so với đắc tội với ngươi! Chuyện ngươi biết về kiếm linh tạm thời chưa bàn đến, lại nói tới luyện đan thuật và trận pháp của ngươi, tại Thánh Vực cũng hình thành một phái riêng! Ngươi còn trẻ, nếu cho ngươi mấy ngàn năm, tại hạ tin rằng ngươi thậm chí có tiềm chất làm một đại tông sư!
Lăng Tiêu nhìn người thanh niên của Âu Dương gia này, nghe hắn chậm rãi nói, trên mặt vẫn bất động thanh sắc. Trong lòng hắn vẫn nghĩ, gia chủ Âu Dương gia chủ động tìm mình cầu hòa, chẳng lẽ vì mình kết giao với thế lực cao nhất sao? Nếu thực là như thế, vậy bọn họ mất nhiều hơn được, bởi vậy mới giết một đệ tử của mình. Lăng Tiêu có quan hệ với thế lực cao nhất, nhưng còn chưa đạt tới tình trạng khiến cho người ta phải xuất đầu vì hắn, trừ phi Lăng Tiêu thật sự có thể xuất ra loại vốn khiến họ động tâm!
Vấn đề là, loại vốn này Lăng Tiêu sẽ dễ dàng lấy ra sao?
Người thanh niên Âu Dương gia tiếp tục nói:
- Cho nên, sau khi gia chủ và trưởng lão hội của Âu Dương gia nghiên cứu, quyết định giải quyết đoạn ân oán này với ngươi. Sau khi Âu Dương Huy chết, con cháu nhất mạch Âu Dương gia có thù hận trực tiếp với ngươi, ngoại trừ những ở Nhân giới bị ngươi vây khốn, tất cả đều đã chết hết!
Lăng Tiêu khép hờ mắt nhìn người thanh niên, nói:
- Âu Dương gia các ngươi, cam tâm làm như vậy sao?
Người thanh niên thản nhiên cười, nói:
- Không có thù hận mãi mãi, chỉ có lợi ích mãi mãi! Thành ý của ta hẳn cũng đủ để đả động ngươi, ta không biết vì sao ngươi còn có thể hoài nghi chúng ta như thế!
- Không thể bảo hộ con cháu dòng họ nhà mình cũng là một loại sỉ nhục lớn.
Lăng Tiêu nhìn người thanh niên noi:
- Ta không rõ lắm vì sao các ngươi lại ra quyết định này, nhưng có một điều ta có thể hiểu mà nói cho các ngươi, nếu các ngươi đã làm như thế, như vậy thù hận giữa Lăng Tiêu ta và Âu Dương gia các ngươi có một một đao đứt đoạn, nhưng muốn làm bằng hữu… như vậy, thật xin lỗi, không thể nào! Lợi ích các ngươi đưa ra, trong mắt ta chưa chắc đã đáng giá! Lúc trước Âu Dương gia các ngươi sát hại một cô bé tay không tấc sắt, khi các ngươi lòng lang dạ sói phái người hủy môn phái của ta… Lăng Tiêu không tin các ngươi không biết chút gì! Cho nên, song phương chúng ta từ này về sau, cả đời không qua lại với nhau, giao hảo bằng hữu gì gì đó, ta không có hứng thú!
Trên mặt người thanh niên Âu Dương gia cuối cùng cũng hiện lên thần sắc giận giữ, hắn nhìn Lăng Tiêu, trầm giọng quát:
- Lăng Tiêu, ngươi không biết là mình có phần quá phận hay sao? Ngươi cho là… Âu Dương gia thật sự sợ ngươi hay sao?
Sau khi người thanh niên nói xong, từ trên người hắn tràn ra một luồng khí thế hùng mạnh, áp bách Lăng Tiêu, sau đó lạnh lùng nhìn Lăng Tiêu, nói:
- Nếu muốn giết ngươi hiện giờ dễ như trở bàn tay! Hừ, sở dĩ không giết ngươi, bởi vì lời nói của ta đều là sự thật! Mặc kệ quá khứ như thế nào, hiện giờ Âu Dương gia không muốn làm khó dễ ngươi! Ngươi còn không hiểu sao?
Lăng Tiêu không hề sợ hãi, lắc đầu nói:
- Ta không rõ, hơn nữa, hiện giờ không kiếm chuyện với ta, vậy về sau thì sao? Tin rằng nếu có cơ hội bỏ đá xuống giếng, các ngươi nhất định sẽ không bỏ qua, đúng chứ?
Cuối cùng thì người thanh niên cũng hiện ra sự giận dữ, nhìn Lăng Tiêu, ánh mắt lạnh lẽo hẳn lên, hung hăng nói:
- Lăng Tiêu, ngươi không cho chúng ta chút thể diện nào!
Nguyên thần thứ hai của Lăng Tiêu từ phương xa đang cấp tốc phóng tới nơi này, chỉ cần chờ đợi một lát là có thể đuổi tới. Sở dĩ Lăng Tiêu chọn địa phương này bởi vì nơi này cực kỳ hẻo lánh, tuy rằng còn trong phạm vi quận Bạch Lộ nhưng đã ra khỏi thành, trong phạm vi mấy chục dặm quanh đây không có người ở. Nếu đối phương thực sự gây bất lợi cho mình, như vậy… kể cả bản tôn lẫn phân thân cho dù không thể tru sát kẻ này, ít nhất thì bản thân cũng không phải chịu thiệt.
Người thanh nhiên Âu Dương gia đứng yên như một pho tượng, không nhúc nhích, nhưng Lăng Tiêu cảm nhận được năng lượng vô cùng lớn trên người gã, chỉ cần động một cái cũng có thể khiến núi sụp, đất lở, thiên địa biến sắc!
Đột nhiên, người thanh niên dường như cảm nhận được cái gì, lạnh lùng nhìn Lăng Tiêu:
- Ta còn xem thường ngươi rồi, thật không ngờ trông ngươi hấp tấp nóng vội như như thế còn có thể tìm người tới giúp đỡ!
Gã nói xong liền vươn tay phải, thân hình như quỷ mị hung hăng đập xuống Lăng Tiêu!
Trên không có một tàn ảnh lướt qua, trong nháy mắt, thân hình người trẻ tuổi đã xuất hiện trước mắt Lăng Tiêu, sau đó bàn tay dài trắng nón mang theo luồng lực lượng hủy diệt hung hăng đánh tới đầu Lăng Tiêu!
Xuống tay tàn nhẫn tới cực điểm.
Tinh Kim Nguyệt Quang giáp trên người Lăng Tiêu bỗng xuất hiện, rực rỡ rạng ngời, đồng thời chân nguyên toàn thân vận lên cánh tay phải, hung hăng nghênh đón vánh cánh tay của thanh niên Âu Dương gia!
Ầm!
Hai chưởng giao nhau, phát ra một tiếng ầm lớn, một luồng năng lượng cực kỳ lớn từ tay hai người bắn ra bốn phương tám hướng, đại thụ trong phạm mấy chục thước xung quanh toàn bộ bị đánh bất cả gốc, đất bùn đều bị cuốn cả lên, bắn ra ngoài!
Trong thiên địa là bụi mù mịt, tình cảnh xung quanh cực kỳ kinh người!
Thân thể Lăng Tiêu vội lùi lại về phía sau trên trăm mét, người thanh niên cũng lui về sau năm sáu mươi thước, sau đó trên gương mặt cuối cùng cũng hiện lên vẻ hoảng sợ, nhìn Lăng Tiêu không có gì biến hóa, chắp tay nói:
- Các hạ thực lực mạnh mẽ, tại hạ bội phục, vẫn là câu nói kia, Âu Dương gia đã biểu hiện thành ý và thiện ý, lựa chọn cụ thể như thế nào thì xem bản thân các hạ vậy! Tuy nhiên, thực lực các hạ đủ mạnh, hy vọng tương lai còn có cơ hội luận bàn!
Nói xong, thân hình người trẻ tuổi biến mất, một luồng năng lượng dao động từ phương xa truyền tới.
Biết người thanh niên Âu Dương gia này đã đi mất, Lăng Tiêu mới nhổ ra một búng máu, thở hào hển, ra lệnh cho phân thân không cần tới. Tuy Lăng Tiêu không sợ người khác có thể nhìn ra được phân thân của mình, nhưng tình huống hiện giờ cẩn thận vẫn hơn.
Trong lòng Lăng Tiêu nghĩ: người thanh niên Âu Dương gia này cũng có thực lực ít nhất là Tiên thiên cao cấp! Khi hắn tới cũng không sợ mình đột nhiên ra tay, nói cách khác, là có ý muốn thị uy!
Thiện úy chúng ta đã cho ngươi, nếu ngươi không thức thời thì cũng không ngại giết chết ngươi!
Lăng Tiêu nghĩ vậy, lau máu trên khóe miệng,nhìn mấy bóng người đang từ quận Bạch Lộ chạy tới, bóp nát một tấm phù thổ độn trong tay, thân hình biến mất tại chỗ.
Lúc Lăng Tiêu quay về nhà trọ thì sắc trời đã chạng vạng tồi. Thoạt nhìn Lăng Tiêu bây giờ và trước đó cũng không có gì khác biết. Thấy Tương Vân Sơn còn cười hỏi:
- Vân Sơn, chiêu mộ nhân thủ như thế nào rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.