Chương 222: Đại náo Chiết phủ
Tiểu Đao Phong Lợi
30/03/2013
Trên bầu trời, Tần Cách với quyền pháp hỗn loạn nhưng mang theo lực lượng hùng mạnh, hơn nữa còn đứng ở trên cao, đã có vẻ chiếm thế thượng phong. Khi sắp tiếp xúc với quyền của Tần Cách, Chiết Thế Huân mới cảm thấy có điểm không thích hợp, nhưng lúc này đã không kịp suy nghĩ gì nữa, chỉ có thể tiếp tục kiên trì. Hai luồng sức mạnh thật lớn đụng vào nhau, phát ra một tiếng nổ ầm vang. Sức mạnh của vụ va chạm này trực tiếp cắt cụt ngọn của mười mấy cây đại thụ trong phạm vi mười thước xung quanh.
Cành cây và lá cây rơi xuống như mưa rào càng làm cho Chiết phủ thêm phần náo loạn. Thân thể Chiết Thế Huân bị một quyền này của Tần Cách nện rơi thẳng xuống dưới mặt đất.
Nếu lão sử dụng kiếm kỹ như bình thường để đối chiến với Tần Cách, với thực lực Kiếm Hoàng bậc ba hùng mạnh, Tần Cách cũng không phải đối thủ của lão. Nhưng lúc trước, Chiết Thế Huân lại coi thường, cảm giác thực lực của Tần Cách cũng không quá mạnh, lại dám không dùng vũ khí đánh mình, quả thực là khỉnh thường mình. liền dùng tay không đối lại. Kết quả bị thú nhân này cho một đòn đau.
Lão không ngờ nắm đấm của Tần Cách chính là vũ khí!
Chiết Thế Huân uất nghẹn tức giận, rống lên căm hận, thân mình bộc phát ra khí thế hùng mạnh tới mức ở cách lão vài thước cũng có thể cảm giác được. Trong tay Chiết Thế Huân có thêm một thanh trường kiếm, thân mình lao vọt lên không, thẳng tới hướng Tần Cách.
- Hôm nay. Ta phải giết ngươi!
Tần Cách cũng rít gào trong họng.... Lão già này quả là một cường địch! Năm xưa Tần Cách từng tay không xé nát một con Tiểu Ác Ma đầm lầy bậc năm ! Với đảm lược và khí thế của mình, sao Tần Cách lại phải sợ kẻ địch chỉ mạnh hơn minh có một chút chứ?
Đúng vậy, chi mạnh hơn mình có một chút mà thôi!
Thừa dịp hỗn loạn. hai người Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt đánh ngất hai gia tướng Chiết phủ, hơn nữa còn mặc bộ quần áo của hai kẻ đó trên người, nghênh ngang đi tới biệt viện.
- Đứng lại! Đây là cấm địa, rời khỏi nơi này!
Không đợi hai người tiếp cận, liền có một thị vệ lạnh lùng quát:
- Không biết quy định này sao? Mới đến Chiết phủ ngày đầu tiên à?
Lăng Tiêu gật đầu cười nói:
- Là lão gia bảo ta tới đây xem vị tiểu thư đó!
- Lão gia bảo ngươi tới?
Tên thị vệ đánh giá hai người Lăng Tiêu với vẻ mặt hồ nghi. Tuy là ban đêm nhưng y cũng thấy hai người này có vẻ lạ mặt liền nói:
- Không có tín vật thì không cho phép ai đi qua đi lại! Đây là quy định của lão gia. Yên tâm đi, vị tiểu thư đó không có việc gi, rất ổn!
Hai người Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt cùng liếc nhìn nhau. trao đổi nhau qua ánh mắt, sau đó nhất tề đi tới.
- A... các ngươi làm phản!
Tên thị vệ áo đen lập tức bùng phát, rút trường kiếm tinh cương sáng láp lóe, phát ra một đạo kiếm khí nói:
- Nếu đi tiếp, ta sẽ không khách...
Còn chưa nói tới chữ "khí", một đạo hào quang đã lóe lên, yếu hầu của y đã xuất hiện một vệt máu. Đôi mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi, y đưa tay lên ôm cổ, thậm chí ngay cả đối phương rút kiếm ra như thế nào, y cũng không hề nhìn thấy.
Tống Minh Nguyệt vừa thấy Lăng Tiêu động thủ, kiếm trong tay đã chớp động, như thể định so bì với Lăng Tiêu, xuất kiếm như điện. một hơi giết sạch mấy tên thị vệ còn lại ở đây.
Sau khi giết xong, sắc mặt Tống Minh Nguyệt hơi trắng bệch, kéo Lăng Tiêu đi vào trong. Lúc này ở xa xa đã có người nhìn thấy tình huống ở đây, lập tức gào to, rất nhiều người đều đang chạy tới.
Lăng Tiêu vẻ mặt nghiêm nghị, tùy tay ném ra mấy viên tinh hạch ma thú từ trong nhẫn không gian. Tống Minh Nguyệt nhìn thấy liền kinh ngạc hỏi:
- Lăng huynh, huynh điên rồi à? Sao lai ném tinh hạch ra như vậy?
- À, ta có ý của minh.
Lăng Tiêu thuận miệng đáp. Lúc này muốn dụng tâm bày trận thì không kịp nữa, chỉ có thể tạm thời bố trí một trận pháp phòng ngự đem giản, không đến mức để những kẻ đó dùng những vũ khí như cường nỏ uy hiếp.
Lăng Tiêu xông vào nội viện, bỗng nhiên thấy một nữ tử mặc vải dài mầu đen đang đứng chờ ở cửa, vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng nhìn mình.
Tuy rằng chưa bao giờ gặp vị tỷ tỷ này, cũng chưa bao giờ nghe được giọng nói của nàng, tuy rằng Lăng Tiêu cảm thấy mình hẳn là có lý do để cảm thấy nàng xa lạ... nhưng sau khi nhìn thấy Lăng Tố, hết thảy những thứ đó đều bị quăng hết lên chín tầng mây.
Dường như ở sâu trong nội tâm truyền tới một trận rung động khiến Lăng Tiêu bỗng cảm giác hơi cay mũi, tốt ra một tiếng tỷ tỷ không chút do dự
-Tỷ tỷ!
- Tam đệ. Thật là đệ! Đệ không nên tới. Chiết phủ... phi thường hùng mạnh!
Lăng Tố khẽ cắn môi, gắng sức không để trào nước mắt, vẻ mặt vui mừng nhìn Lăng Tiêu chằm chằm:
- Đệ trưởng thành rồi!
- Đi nhanh đi. Tỷ tỷ. người của chúng ta đang cuốn lấy Kiếm Hoàng của chúng!
Lăng Tiêu nói nhanh. Đây không phải lúc hàn huyên nói chuyện.
Lăng Tố hiển nhiên cũng hiểu được điều này, lập tức giơ tay xé toạc vạt váy dài trên đầu gối, ném sang một bên, sau đó nhanh nhẹn hoạt động hai chân.
Lăng Tố cười nói với Lăng Tiêu:
- Lão già chết tiệt đó khiến ta sợ, suốt ngày phải mặc váy!
Hành động nhanh nhẹn, quyết đoán của nàng khiến Tống Minh Nguyệt trợn mắt há hốc mồm.
Vốn tưởng ràng tỷ tỷ của Lăng Tiêu chính là giáo sư của Học viện Đế quốc, là một nữ tử dịu dàng, nhã nhặn lịch sự như nước, không ngờ cũng ngoan cường như vậy! Suy nghĩ lại, một nữ tử dám một mình đi thám hiểm khảo cổ, hành động như Lăng Tố cũng là có thể hiểu được.
- Đi? Đừng ai mơ chạy thoát!
Bên ngoài biệt viện bỗng truyền đến giọng nói lạnh lẽo:
- Tới rồi hả Lăng Tiêu? Tốt lắm. Ngươi không biết ràng ta đã chờ ngươi lâu lắm rồi.
Ngay sau đó, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi. Hóa ra là Chiết Kiến Nghiệp không thể đi vào được. Lăng Tố vẻ mặt kinh ngạc nhìn đệ đệ, ngay cả Tống Minh Nguyệt cũng giật mình.
Chẳng lẽ đây chính là hiệu quả của những tinh hạch mà Lăng Tiêu vừa ném ra?
Lăng Tiêu lạnh lùng nói:
- Không cần ngươi nhớ tới ta! Lão già kia, giết ngươi hay không, toàn bộ chi dựa vào một câu nói của gia tỷ mà thói.
- Đây là có chuyện gi?
Chiết Kiến Nghiệp cũng không trả lời Lăng Tiêu mà vẫn đứng ở cửa, toàn thân phát ra khí thế hùng mạnh, sử dụng kiếm khí chém thẳng vào hư không. Kiếm khí hùng mạnh lập tức biến mất vô tung. còn nền đất bàng đá cẩm thạch trước mất không ngờ không có nửa điểm hư hao!
Vẻ mặt Chiết Kiến Nghiệp vô cùng kinh hãi.
Lăng Tố nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, nói:
- Chúng ta nên rời khỏi đây trước đã. Có việc gì nói sau.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua bên ngoài, thản nhiên nói:
- Nếu tỷ tỷ thích, giờ đệ có thể giết lão già kia.
Lăng Tố lắc đầu, nàng cũng không muốn đệ đệ phải lâm vào mạo hiểm. Lão già kia có thực lực Ma Kiếm Sư bậc sáu đỉnh, dường như đã ở sát bờ chướng ngại, chỉ cần vượt qua chướng ngại là vọt tới tu vi Kiếm Tông.
Mà đệ đệ, một năm trước vẫn còn là một người bị Thiên Mạch. hiện tại cho dù hùng mạnh, cũng có thể mạnh mẽ được tới mức nào chứ?
Cho nên, theo bản năng, Lăng Tố nghĩ rằng lời nói giúp mình giết Chiết Kiến Nghiệp của đệ đệ chẳng qua chỉ là đứa trẻ huênh hoang mà thôi. Trong lòng người tỷ tỷ không thể tưởng tượng được gì khác đối với người đệ đệ yêu quý của minh:
- Đi thôi! về sau sẽ còn có cơ hội!
Lăng Tố nhìn lướt qua Chiết Kiến Nghiệp đang không ngừng quay cuồng bên ngoài, thản nhiên nói:
- Chiết đại nhân mấy ngày nay chiêu đãi, Lăng Tố nhớ kỳ, ngày sau tất có báo đáp!
Nói xong, ba người Lăng Tố đi thẳng ra hậu viện.
Chiết Kiến Nghiệp vừa thấy lập tức nóng nảy, thân mình chợt bay lên không, chuẩn bị bay tới ngăn mấy người lại.
Tuy rằng trận pháp chỉ là do Lăng Tiêu vội vã bày ra, nhưng nếu ngay cả một kẻ còn chưa đạt tới tu vi Kiếm Tông cũng có thể xông qua thì thực sự là lãng phí đám tỉnh hạch đó.
Một vài đạo hào quang lập tức bẩn lên Chiết Kiến Nghiệp ở trên không. Chiết Kiến Nghiệp hét lớn một tiếng, bảo kiếm sáng lóe lên. hào quang đánh lên trên thân kiếm, không ngờ truyền đến một luồng sức mạnh vô cùng lớn khiến cho Chiết Kiến Nghiệp bị bắn trở về. Lão điên cuồng quay lại phía sau giận dữ quát:
- Chạy vòng, đóng cổng thành. Nhắt định phải bất được bọn chúng!
Bởi vi không ai ngờ tới tình huống bên này nên bên phía này vẫn chỉ có bảy, tám gã thủ vệ. Có mấy người vừa nhảy ra, đều chỉ có tu vi chừng Đại Kiếm Sư, còn chưa kịp phản ứng gì đã bị Lăng Tiêu một cước đá bay hết cả.
Sở dĩ hắn không làm thương tổn tới tính mạng bọn họ, thật sự là bởi vì những người này không hề làm Lăng Tiêu hứng thú và nổi sát tâm.
Trên bầu trời, hai Kiếm Hoàng là Tần Cách và Chiết Thế Huân đang đánh nhau khó phân thắng bại. Hơn nữa, trong khi giao đấu,hai cường giả tuyệt thế này đều vô tình quên không chế kiếm khí, khiến toàn bộ Chiết phủ trở nên hỗn loạn.
Kiếm khí của Kiếm Hoàng có thể thoải mái hủy diệt các công trình kiến trúc phía dưới. Chiết Kiến Nghiệp tức giận đến mức liên tục rống giận. Lúc này, lão cũng không còn tinh lực để chú ý thấy rằng đứa con trai Chiết Tiểu Tinh của minh đã mang theo một đám gia tướng thực lực mạnh mẽ, lặng lẽ đi ra khỏi cửa!
"Hừ, lão nhân cả ngày nói ta rác rưởi. Như vậy không được. Cha chẳng qua chi là Ma Kiếm Sư bậc sáu! Khi cha bằng tuổi mình, cũng chẳng có được thực lực bằng mình bây giờ!"
Chiết Tiểu Tinh vừa đi vừa nghĩ. Lúc này, con sẽ cho cha một sự kinh ngạc. Để cha xem con có phải thứ rác rưởi chỉ biết chơi đùa với nam nhân hay không! (DG: gã Chiết Tiểu Tinh này bệnh hoạn, chơi cả trai lẫn gái). Tuy nhiên, trước đó minh phải tóm bọn chúng đã rồi trở về nói sau! Nghĩ vậy, Chiết Tiểu Tinh liền cảm thấy uất nghẹn. Mình đường đường là thiếu gia Chiết phủ, không ngờ bị người ta hung hăng nện cho hai cái tát ngay trong địa bàn của minh!
Điều này quả thực vô cùng nhục nhã!
Cho nên, Chiết Tiểu Tinh mang theo hơn mười Ma Kiếm Sư. Chuẩn bị đi tới tửu lâu, tìm hai kẻ mới đánh mình rồi nói sau.
Ba người Lăng Tiêu nương theo bóng đêm nhanh chóng trở lại nhà trọ. Lăng Tiêu xuất ra một bộ trang phục của kẻ mạo hiểm cho Lăng Tố mặc. Thực lực của nàng yếu nhất, cần phải thoát ra khỏi Thất sắc thành rồi nói sau. về phàn đám cẩu tạp chủng Chiết phủ, để sau này thu thập chúng cũng không muộn.
Đúng lúc đó, bỗng nhiên nghe thấy phía dưới có những âm thanh ầm ĩ. Lăng Tiêu nhìn qua cửa sổ, vừa lúc thấy Chiết Tiểu Tinh chỉ huy người tới tấn công, thầm nhủ, hóa ra là đám khốn khiếp Chiết phủ. Lăng Tố giật minh hô lên:
- Chiết Tiểu Tinh? Sao hán có thể tìm được nơi này? Đây là đứa con trai duy nhất của lão già Chiết Kiến Nghiệp. Nếu bất được hẳn. chúng ta có thể thoải mái rời khỏi Thất sắc thành!
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Tống Minh Nguyệt, Tống Minh Nguyệt hừ một tiếng:
- Thà cứ giết thẳng cho tiện.
Lăng Tiêu nói:
- Chúng ta đi
Ba người đã đổi trang phục. Lăng Tố cũng mặc một bộ áo choàng có mũ trùm đầu, che giấu khuôn mặt quốc sắc thiên hương bên trong áo choàng. Ba người trực tiếp đi xuống dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.