Chương 261: Đế quốc chi thương
Tiểu Đao Phong Lợi
30/03/2013
Thái tử điện hạ lóe ánh mắt lạnh lẽo, nhẹ giọng nói:
- Căn cơ của chúng ta chưa ổn. Không nên gặp phải phiền toái. Động tới người nhà của hắn, chúng ta tạm thời không chịu nổi hậu quả đâu. Hừ, sau hôm nay, bổn vương chẳng những sẽ không xử trí Lăng gia, thậm chí còn tiếp tục gia phong cho Lăng gia hắn, khiến chúng trở thành gia tộc được sủng ái nhất khiến kẻ khác phái ghen tị, và đương nhiên là đi đối phó với chúng.
- Điện hạ cao minh! Dạ Kiêu lặng lẽ cười nói, trên thực tế, y cũng không hề cảm thấy thái tử điện hạ cao minh chút nào. Nếu sau lưng đã có thế gia ấn thế quy mô lớn ủng hộ, vậy sao không trừ bò luôn mối họa Lăng gia đi?
- Quả thực chính là lòng dạ đàn bà!
Tuy nhiên, y biết vị trí của mình, biết cái gì nên nói và cái gì không.
Lão quốc vương ở trong phòng, năm lấy tay Hoàng hậu nương nương, ôn hòa nói:
- Cả đời này. ta đã trải qua vô số lần nguy hiểm lớn nhỏ, chẳng có loại sóng to gió lớn nào chưa qua, nhưng không ngờ hôm nay lại rơi vào tay đứa con của chính mình. Chẳng lẽ thật là năm xưa ta giết chóc nhiều lắm sao? Đầy là báo ứng phái không? Ta vốn lo lắng về Lăng gia nhưng lão Nguyên soái đã nói đúng, nên lo lăng nhất chính là đứa con quý hóa của ta.
Hoàng hậu nương nương nhìn đứa trẻ trong đống tã lót bên cạnh, sau đó nhìn lão quốc vương, nhẹ giọng nói:
- Bệ hạ, nói đến cùng, chinh là thần thiếp không nên dùng đan dược kia, nếu...
Hoàng hậu còn chưa dứt lời, liền bị lão quốc vương lấy tay che miệng lại. Lo quốc vương cười lắc đầu, nói:
- Cho dù không có chuyện này, hắn cũng sẽ làm ra chuyện tối nay. Ta hiểu rõ về hắn mà!
Nói xong lão khẽ nhếch miệng cười lạnh, nói:
- Tưởng như thế là lấy được mạng của ta sao? Đứa con quý hỏa của ta, con cũng coi thường phụ thân quá rồi đó!
Nói xong, lão đứng dậy đi ra ngoài. Quốc vương bệ hạ vừa ra khỏi cửa, bên ngoài đông nghìn nghịt đại quân liền cảm giác một khí thế cực lớn ép tới! Khí thế này không phải khí thế mạnh mẽ của kẻ mạnh tuyệt thế mà chỉnh là khí thế hoang giả của đế vương đã tích lũy lâu.
Uy áp này thậm chí còn khiến cả thái tử điện hạ đang được bảo vệ nghiêm mật cùng không kìm biến sắc mặt.
- Lý Võ Trực, ngươi muốn ăn non sao?
Thân hỉnh hơi gầy yếu của lão quốc vương đứng trước cửa tẩm cung hoàng hậu, lạnh lùng nhìn vô số người hộ vệ đứa con lớn nhất của mình, thái tử điện hạ của Để quốc Lam Nguyệt - Lý Võ Trực!
Sau đó, lão lại vẻ mặt khinh thường nhìn đám binh linh khỏi giáp sáng ngời, cất giọng như chuông đồng nói:
- Toàn bộ các ngươi toàn bộ đều binh lính của đế quốc! Trách nhiệm của các ngươi là bảo vệ biên giới, là bảo vệ thân nhân, bằng hữu, người yêu của mình, bảo vệ tất cả những người mình quan tâm, không bị địch nhân xâm lược. không bị địch nhân giết hại. Bảo vệ nữ nhân của các ngươi không trở thành nữ nhân của người khác, bảo vệ con của các ngươi để chúng không gọi người khác là cha! Ai khiến các ngươi làm như thế này, giơ vữ khí điên cuồng hành động nhắm vào quốc vương của quốc gia mình? Thái tử sao? Các ngươi quay đầu lại đi, nhìn xem kẻ không có tiền đồ kia, xem bên cạnh hắn có bao nhiêu hộ vệ! Hắn có gan gọi các ngươi tới chịu chết, vì sao không đứng ra phía trước? Vì sao không đứng ra trước mặt ta, chính mồm nói với phụ thân hắn là hắn muốn giết ta? Các ngươi thử hỏi xem, hắn có dám không?
Thái tử điện hạ sắc mặt xanh mét, may là hôm nay hắn có mang mặt nạ. nhưng từ đầu tới cuối không dám đối mặt với lão quốc vương.
- Ha ha ha. đây là đứa con quý hóa của ta, đứa con quý hóa muốn giết cha! Đám binh linh các ngươi, trẫm biết là hắn đã nuôi dưỡng các ngươi nhiều năm, nhưng các ngươi có khi nào nghi tới việc bán mạng cho kẻ đó là đáng giá hay không? Chẳng lẽ, mỗi đêm, khi các ngươi đang yên giấc ngủ ngon liền bị hắn hạ độc thủ. Ha ha....
Thực lực của lão quốc vương bệ hạ cùng rất hùng mạnh, phối hợp với khí thế hoàng giả, khiến đám binh lính kia rung động.
Nhưng người đó tuy rằng không hề nói chuyện nhưng trong đội ngũ đã xuất hiện một tia rối loạn. Hiển nhiên, đã cỏ người bị lời của lão quốc vương bệ hạ động tâm.
- Không được nghe lão nói dòng dài, cung nỏ!
Sau tấm mặt nạ, khuôn mặt của thái tử điện hạ vặn vẹo dữ tợn. thanh âm rít lên giữa hai hàm răng, lạnh lẽo như băng:
- Chuẩn bị!
Tất cả binh lính của thái tử điện hạ đều cầm cường nỏ nhắm vào lão quốc vương, đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng hò hét rung trời.
Hiển nhiên binh lính của lão quốc vương đã có phản ứng, bắt đầu giao chiến với binh lính của thái tử điện hạ.
Những hộ vệ có tu vi Ma Kiếm Sư của lão quốc vương đều bị mấy tên Kiếm Tông do thái tử điện hạ mang đến chém chết.
Quốc vượng bệ hạ đã nói một câu rất đúng, nhưng kẻ mạnh có thực lực trên Kiếm Tông có ảnh hường rất lớn tới càn bằng của hoàng thất các quốc gia trên đại lục. Hoàng quyền ở trước mặt vũ lực hùng mạnh thì có vẻ rất yếu ớt!
Thái tử điện hạ rốt cục nhếch mép tươi cười, trong mắt phục hồi lại vê bình tình nắm chắc thắng lợi. Vì ngày này, y đã phải chuẩn bị rất nhiều năm, thậm chí còn phải tiến hành rất nhiều việc đồng thời.
Y biết, tuy rằng thân phận của mình là Thái tử nhưng quốc vương bệ hạ lại không thích tính cách âm nhu của mình. Ngược lại, Nam Phương Vương Lý Võ Thông có tính cách khá giống với lão quốc vương bệ hạ mới chính là người được lão quốc vương thưởng thức.
Hắn vốn chờ một ngày nào đó lão vương bệnh phát tử vong sẽ nắm hoàng thành.
Khi đó hắn có thân phận. có danh nghĩa, hơn nữa còn được vô số người ủng hộ, ngai vàng hoàng đế của Để quốc Lam Nguyệt không vào tay hắn thì vào tay ai!
Nhưng không ngờ kẻ hoạch tốt đẹp như vậy chi còn vài năm nữa là thành công lại bị Lăng Tiêu ngang trời xuất thế phá mắt. Thậm chí phá tan nát.
Ngay cả lão đáng ghét Thu Thần sắp sửa đi theo lão già sắp chết đó cũng bị Lăng Tiêu kéo lại từ Quỷ Môn Quan. Điều này quả thực khiến Thái tử điện hạ có cảm giác căm ghét hơn cả ăn phải ruồi bọ.
Chỉ tiếc, thực lực của Lăng Tiêu phát triển cực nhanh hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của y. Thậm chí thái tử điện hạ còn lo lắng, với thực lực hiện giờ của Lăng gia, cho dụ muốn giang sơn Lam Nguyệt này có lẽ không phải là không thể!
Cho nên, rốt cục y không kìm nổi, vận dụng quân bài chưa lật cuối cùng của mình. Trên thực té, rất nhiều thị vệ cung đình chính là người của Thái tử, thậm chí cả những người tâm phúc của lão quốc vương bệ hạ!
Dù sao, lão quốc vương tuổi tác đã cao, quốc vương tương lai của đế quốc chẳng phái là thái tử điện hạ sao! Rất nhiều người lo lắng cho tiền đồ của bản thân cũng như người nhà nên cũng không khó lý giải chuyện này.
Còn việc liên hệ với những thể gia môn phái ấn thể quy mô lớn đã là chuyện của mười năm trước. Có điều thái tử điện hạ tính cách ấn nhẵn, khiêm tốn, vẫn không lật con bài này lên. Đại môn i này có thực lực không kém gì Tây Vực Lý giạ, cho nên chỉ cần Lý Võ Trực một nói là có thề giết chết phụ thân của mình, lão quốc vương bệ hạ, và cả hai đệ đệ là nhị điện hạ Lý Võ Thông và tam hoàng tử Lý Võ Hiếu đang nằm trong tã lót. Như vậy, cho dù Tây Vực Lý gia có điều bắt mãn, nhưng dù sao Lý Võ Trực cũng là hậu nhân của Lý gia, Lý gia dù có bất mãn thế nào cũng sẽ không phái người giết y. Huống chi, sau lưng thái tử điện hạ còn có đại môn phái kia nữa,
Lão quốc vương bệ hạ đột nhiên bùng phát khi thế khổng lồ. Nếu toàn bộ cường nỏ đều bắn vào lao, lão cũng không thế nắm chắc hoàn toàn chống cự được. Chỉ có điều, nếu thái tử điện hạ muốn cứ như vậy giết chết tam hoàng tử Lý Võ Hiếu ngay trước mắt mình, lão quốc vương tuyệt đối không thể đáp ứng.
Trừ phi có thể dẫm lên xác của lão! Đôi mắt lão quốc vương bỗng đỏ lên, trong đầu tái hiện lại hình ảnh nam chinh bắc chiến ngày xưa, chém giết trên chiến trường, nhưng bộ hạ chết đi... tất cả đều cực kỳ sống động hiện ra trước mắt lão. Lão đột nhiên vung bảo kiếm, sắc mặt dữ tợn, nhìn thẳng về phía đám lính trước mặt.
- Ông để một người ở phía sau màn đi ra đi. Đó là mẹ ruột ta, ta không giết bà!
Thái tử nói xong, Dạ Kiêu cỏ chút ngạc nhiên nhìn thoảng qua thái tử điện hạ, trong lòng nghĩ, chẳng phái vừa rồi nói giết toàn bộ sao? Thái tử điện hạ này đúng là lòng dạ đàn bà!
- Cho mẫu hậu ngươi đi ra à? Để ngươi làm nhục sao?
Giọng nói lạnh lẽo của lão quốc vương vừa cất lên thì cả trời đắt cũng trở nên tĩnh mịch! Tuyệt đại đa số binh lính tay cầm cường nó đều vẻ mặt ngạc nhiên, không kìm nồi quay đầu lại nhìn về phía thái tử.
Chuyện gì đều có thề nhẫn, thủ đoạn độc ác tất nhiên là điều kiện thành công của kẻ bề trên, nhưng lời này của lão quốc vương là có ý tứ gì? Làm nhục mẫu hậu? Chẳng lẽ Thái tử điện hạ... có thể làm việc đó ghê tởm sao?
Nhất thời đám binh sĩ quay lại nhìn khiến Thái tử điện hạ gầm lẻn giận dữ
:
- Nói hươu nói vượn! Bắn cho ta, bắn chết bọn họ! Không cho ai sống hết.
- Ta xem ai dám.
Một giọng nói già nua ầm ầm từ xa vang tới. Theo đó là một khi thế hùng mạnh che trời phủ đất, cùng mang theo lửa giận vô tận. Thanh âm đầu tiên nghe từ rất xa nhưng khi tới thanh âm cuối cùng thì bỗng người đã tới gần.
Đồng thời, bên cạnh thái tử điện hạ đột nhiên có hai bóng người bay lên, hình thành khí thế đối lặp, lập tức triệt tiêu khí thế của hai người vừa tới.
Bóng ma tử vong đến trên đỉnh đầu đám lính mới nhờ vậy mà giảm nhẹ một ít, chẳng qua, khi thế của bốn gã Kiếm Tông vẫn khiến những người phía dưới không hề có chút động tĩnh khác thường nào.
Quốc vương bệ hạ nhìn hai bóng người trên không trung, ánh mắt lộ ra vê cảm động sâu sắc, miệng lầm bẩm:
- Ta biết mà, hai người chắc chắn sẽ tới.
Nam Cung lão và Vinh lão nhìn thoảng qua quốc vương bẻ hạ ớ phía dưới. Vinh lão trầm giọng nói:
- Bệ hạ, chúng ta đã tới chậm. Yên tâm, chúng ta ở đây, không ai có thể xúc phạm tới ngài.
Hai Kiếm Tông bên phe Thái tử đều dùng vải đen che mặt. Một người thân hình gầy, một người cực kỳ to béo, lơ lửng giữa không trung khiến người ta có cảm giác cực kỳ quái dị. Rất ít người béo như vậy có thể tu luyện được tới cảnh giới đó! Có thể đứng thẳng giữa hư không. ít nhất cùng phải có thực lực từ Kiếm Tông trở lên.
Gã to béo nhìn lướt qua Vinh lão và Nam Cung lão, cất giọng có vẻ còn khá trẻ.
- Hai người các ngươi có được tu vi hôm nay cũng không phải dễ dàng, Xin khuyên các ngươi không nén dính vào vũng nước đục này thi tốt hơn.
Nam Cung lão cười lạnh một tiếng:
- Tránh khỏi vũng nước đục? Nhưng kẻ không dám lộ mặt giống như lũ trộm như các người, có tư cách gì mà nói chuyện kiểu này.
- Ha ha ha ha!
Tên Kiếm Tông to béo cười to điên cuồng một lúc mới nói:
- Các ngươi đã không biết sống chết, vậy đế ta tới lĩnh giáo thực lực của hai vị Kiếm Tông vẫn ẩn cư lâu năm trong hoàng cung đại nội!
Nói xong, khí thế trên người gã đột nhiên chợt tắt, lập tức, trong tay gã xuất hiện một trường kiếm màu bạc. Trường kiếm ra khỏi vỏ, bùng lên một đám kim quang chi thẳng vào Nam Cung lão quát:
-Chịu chết đi!
Trong tay Nam Cung lão cùng xuất hiện một thanh trường kiếm. Trường kiếm vừa ra, một đạo kiếm khí thật dài lập tức bắn xuống phía dưới, chém chết mười mấy tên lính kém may mắn đứng đó.
Đội ngũ đang bao vây quốc vương bệ hạ lập tức xuất hiện rối loạn. Đối diện với kẻ mạnh cấp Kiếm Tông, cho dù là người thấy chết không sờn cũng sẽ không kim nổi nảy sinh cảm giác run rẩy từ đáy lòng.
Nam Cung lão nương theo đã kiếm, như mành hổ nhào vào giữa bầy dê, lao thẳng xuống đội ngũ binh linh như một mũi khoan.
Thái tử điện hạ điên cuồng rống giận:
- Bắn, đầu tiên bắn chết mục tiêu đã!
Tên Kiếm Tông to béo bị Nam Cung lão trêu chọc một hồi, trong mắt bắn ra lửa giận vô tận, phẫn nộ gầm lên:
- Dám đùa giỡn ta. muốn chết!
Nói xong, gã định đuổi theo Nam Cung lão.
Ở bên kia, Vinh lão cười lạnh nói:
- Chớ đi, ta đến chiến với ngươi!
Tên Kiếm Tông to béo cười ha ha vài tiếng:
- Cũng được, ngươi muốn tìm chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi! Nói xong, gã quay nói với tên Kiêm Tông dáng người gầy:
- Cùng tiến lên! Giết hắn rồi nói sau!
Tên Kiếm Tông dáng người gầy gật đầu một cái. trường kiếm bùng lên kiếm khí màu đỏ lửa, hung hăng chém về phía Vinh lão.
Trên không trung, Vinh lão không ngờ lại không tránh mà hướng về phía quốc vương bệ hạ la lớn:
- Bệ hạ, Nam Cung lão và ta chưa bao giờ thực sự rời xa bệ hạ! Kiếp sau chúng ta gặp lại!
Theo thanh âm của Vinh lão, thân hình ông ta đột nhiên bành trướng lên. Thân hỉnh gầy gò như một thân cây khô chợt phồng lên như khí cầu.
Hai gã Kiếm Tông vừa thấy lập tức sợ tới mức mắt hồn mắt vía, nhất tề quát:
- Chạy mau! Hắn muốn tự nổ!
Ầm!
Một tiếng nỗ lớn vang lên giữa không trung lấy thân thể Vinh lão làm trung tâm. Hai gã Kiếm Tông đều toàn lực bộc phát sức mạnh toàn thản, tạo nện kết giới phòng hộ. Nhưng một kẻ mạnh cấp Kiếm Tông muốn tự nổ, cỏ thể nẻ tránh dễ dàng sao?
Hai gã Kiếm Tông hùng mạnh bi bắn đi như lá vàng bị gió cuốn, văng ra thật xa.
Ờ phía dưới, đôi mắt già nua của quốc vương bệ hạ rốt cục rơi nước mắt, nghẹn ngào nói:
- Vinh lão, ngài sao phải khổ như vậy?
Bên kia, Nam Cung lão một kiếm dẹp yên hơn trăm người,nổi giận gầm lên: - Ai dám động thủ!
Thân mình lão nhanh như tia chớp đã tới gần quốc vương bệ hạ, vội vàng nói:
- Bệ hạ, Vinh lão không thể chết uổng được. Giữ được núi xanh, lo gi không có củi đốt. Mau đi với ta, Đổi phương còn có kẻ mạnh khác
Quốc vương bệ hạ lắc đầu, đôi mắt đẫm lệ, trầm giọng nói:
- Nam Cung giáo sư, ngài và Vinh lão đã trông thấy ta lớn lên, coi như biết tính tình của ta, ta sá không rời khỏi hoàng thành này! Nó liên quan tới tôn nghiêm cuối cùng cả một đời đế vương của ta! Xin ngài mang tam hoàng nhi của ta đi! Ta đã viết chiếu, tân hoàng đế của Đế quốc Lam Nguyệt là Lý Võ Hiếu! Ngài mang tam hoàng nhi của ta và ngọc tỷ của ta, tới nương tựa Lăng Tiêu ở thành Penzias! Đi đi!
- Lăng Tiêu? Cái gì? Không được! Bệ hạ, giang sơn Lam Nguyệt sao có thể rời khỏi tay ngài?
Nam Cung lão cấp bách muốn kéo lay quốc vương.
Lão quốc vương lại quỳ phịch xuống trước mặt Nam Cung lão, nức nở nói:
- Xin giáo sư thành toàn!
Tháy thái tử điện hạ đã điều chinh lại đội hình, trấn an binh lính, Nam Cung lão cũng biết sự tình không chậm trễ được, chi có thể oán hận lắc đầu, những giọt nước mắt già nua rớt xuống nói:
- Thôi!
Nói xong, lão vọt vào trong phòng, nắm lấy đứa bé nằm trong đống tã lót, thu lấy phong thư và ngọc tỷ to bàng nắm tay vào trong nhẫn không gian. Sau đó, lão nhìn thoáng qua hoàng hậu đang lưu luyến không muốn rời tay khỏi đứa bé, một tay ôm đứa trẻ, một tay kia cầm kiếm, một đạo kiếm khí lớn bắn thủng một lỗ lớn trên đỉnh đầu. Thân hình Nam Cung lão vọt thẳng lên, không hề dừng lại giữa không trung, cứ thế bay đi như điện xẹt.
Bên kia thái tử điện hạ vẫn đang bực mình căm tức, y tuyệt đối không ngờ hai Kiếm Tông vốn đã rời khỏi quốc vương bệ hạ lại trở về đúng vào thời khắc mấu chốt. Nhưng như vậy cùng không sao, bên mình cỏ ba cao thủ Kiếm Tông, trong đó một kẻ đang chém giết nhưng hộ vệ Ma Kiếm Sư có thực lực mạnh mẽ của quốc vương bệ hạ, hai kẻ khác đang ở bên cạnh y.
Cho nên, cho dù Nam Cung lão và Vinh lão trở về cũng vô ích. Nhưng không ngờ tính cách Vinh lão lại quyết liệt như vậy, lại dùng phương thức tự nổ, khiến hai gã Kiếm Tông của mình bị thương ngoài dự đoán. Nêu Nam Cung lão không phải lo lắng cho quốc vương, chỉ sợ mấy người bên cạnh mình đây chẳng đủ để lão quét mấy kiếm.
Hiện tại thấy Nam Cung lão đi vào tẩm cung của hoàng hậu, sau đó bay lên trời thoát đi, trong ngực dường như còn ôm một đứa trẻ, trong lòng y vô cùng căm hận. cùng không biết Nam Cung lão sẽ ôm tam đệ của mình đi phương nào.
Sự việc cho tới bây giờ đã không thể vãn hồi. Y nhìn phụ thân đang lạnh lẽo đứng ở trước cửa tầm cung hoàng hậu như một con sư tử hung mãnh. nhìn ánh mắt phụ thân, trong lòng y chợt có cảm giác sợ hãi.
Y điên cuồng gầm lên:
- Bắn! Bắn hắn! Bắn chết hắn! Hét thảy đều bắn chết cho ta!
***
Bên ngoài thành Penzias,
Lăng Tiêu nhìn Isa và Hoàng Phủ Nguyệt trong xe ngựa, ô hòa cười nói:
- Lần này đi đế đô. nhất định phải cẩn thận một chút. Ta để Mạnh Ly đi theo sau. Yên tâm đi, sẽ có người bảo hộ cho các nàng!
Hoàng Phủ Nguyệt cười nhẹ:
- Được rồi, Lĩnh chủ đại nhân, ta sẽ chiếu cố tiểu Isa của ngài thật tốt.
Lúc này, ở phương xa bỗng nhiên nổi lên một trận bụi mù mịt, một con khoái mã như một điểm đen càng lúc càng lớn xuất hiện. Một người vốn cưỡi trên lưng ngựa chợt bay lên trời. lao thẳng tới khiến mọi người đều sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.