Chương 293: Đục nước béo cò
Tiểu Đao Phong Lợi
30/03/2013
Đối mặt với Lý gia đột nhiên nổi lên gây rối loạn, Dược gia sớm có phòng bị mọi người cũng sáp tới, Dươc Sảng thực lực Kiếm Tông bậc năm kém cõi nhất lại lớn tiếng nói:
- Các ngươi muốn làm gì! Có thù hận gì không thể giải quyết được? Tranh chấp nội bộ ở nơi này, chẳng lẽ các ngươi cũng không nghĩ muốn đi ra ngoài sao?
Lý Nham cười lạnh một tiếng:
- Ít nói đi! Thực lực nếu như đảo ngược lại các ngươi sẽ nhẫn nhịn không ra tay ư? Đừng nhiều lời! Trước giải quyết sạch các ngươi, tiếp đó đối phó những ma thú này cũng không muộn!
Tần Chiêu Nhiên tuy rằng thấy giữa hai nhà có ân oán với nhau, có điều cũng không nghĩ tới Lý gia này nói động thủ liền động thủ ngay. Hơn nữa, Lý gia có được mười cường giả Kiếm Hoàng đối phó với Dược gia chỉ có năm tên cường giả Kiếm Hoàng, quả thực chính là ưu thế áp đảo đè bẹp người! Nếu không tiến hành ngăn trở, chỉ sợ người của Dược gia Long Cốc tham gia thịnh hội lần này, một người cũng không còn!
Dược gia Long Cốc có phải rất hùng mạnh hay không, điểm ấy cũng không trọng yếu, nhưng thịnh hội lần này cử hành trên địa bàn của Tần gia. Hơn nữa, Tần gia còn có ý muốn nhúng tay tranh giành chức vị minh chủ. Làm sao có thể trơ mắt nhìn thảm kịch này phát sinh chứ!
- Dừng tay! Mọi người nghe ta nói một lời!
Tần Chiêu Nhiên bất chấp khó khăn lớn giọng kêu lên, nhưng tại hiện trường hoàn toàn không có người nào nghe hắn! Hắn không biết làm sao đành chuyển ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía người của các môn phái thế gia khác. Nhưng lại phát hiện người của các môn phái thế gia này đều lộ ra một bộ dáng việc này không quan hệ với ta. Tất cả đều tránh ra xa, vừa quan sát cuộc chiến đấu giữa Lý gia và Dược gia, vừa đề phòng những cặp mắt xanh biếc âm u kia.
- Ngao ô!
Không biết con ma thú nào dẫn đầu gào lên một tiếng, từ trong bóng tối lao ra bổ nhào vào người gần nhất, một đám ma thú đông đúc ở phía sau cũng đều ào theo, giống như nước thủy triều phóng ào tới chỗ sáng này!
Chiết Thế Huân sắc mặt luôn âm trầm, vung bảo kiếm trong tay lên, một làn kiếm khí vừa dài vừa to hung hăng quét về phía mấy con ma thú đang bổ nhào tới hắn: Một trận mưa máu! Mấy con ma thú đó lập tức bị chém thành hai đoạn. Mùi máu tươi nồng nặc chẳng những không có dọa khiếp những con ma thú khác, ngược lại càng khơi dậy thêm hung tính của chúng. Cả đám đều hung hăng gào thét bổ nhào tới tấn công.
- Muốn chết!
Chiết Thế Huân phẫn nộ gầm lên liên tục, đồng thời kiếm khí dồn dập phát ra điên cuồng chém giết ma thú. Người Chiết gia nhìn thấy đều nhíu mày, tuy rằng họ hiểu động cơ cho hành động của hắn: do người cháu thân thiết duy nhất bị người sát hại. Mặc dù hắn đã phái người đi báo thù, nhưng hiện tại cũng không thể tự mình ra tay, trong lòng hắn bực bội thế nào cũng có thể biết được.
Rất nhiều người theo chém giết ma thú phát hiện ra một vấn đề: phần lớn ma thú này đẳng cấp cũng không cao, cũng chỉ bậc ba bậc bốn xoàng xoàng như nhau. Đối với người thường mà nói, bầy đàn ma thú bậc ba bậc bốn lớn như vậy: Quả thực đúng là một trường kiếp nạn! Nhưng lúc này ở tại đây không có người nào không phải là cường giả tinh anh của các thế gia, với thực lực Kiếm Hoàng chỉ đối phó với ma thú bậc ba bậc bốn, quả thực là rất dễ dàng! Nhưng trong đám ma thú đó bỗng nhiên chen vào một hai con vô cùng hùng mạnh! Tấm lưới! Trong những con ma thú vây quanh Tần gia còn có một con ma thú mạnh mẽ như thế bổ nhào tới, vừa đúng lúc đụng đầu với Tần Phong, Tần Phong thiếu chút nữa đã bị tổn thương. May mà có trưởng lão Tần gia cùng theo phía trước, nếu không hậu quả thật không thể lường được!
Cuộc chiến giữa Lý gia Tây Vực và Dược gia Long Cốc mau lẹ hơn so với trong tưởng tượng. Lý gia lấy cái giá phải trả là một vết thương nhẹ của một gã Kiếm Hoàng, chém chết hết sáu người Dược gia Long Cốc! Kể cả Dược Sảng gia chủ của Dược gia. Giết sạch sẽ! Một người cũng không lưu lại.
Tần Chiêu Nhiên như thế nào cũng không nghĩ tới: Lý gia lại gan lớn đến thế, ở trước mặt nhiều người như vậy dám giết sạch tinh anh của Dược gia Long Cốc tới đây lần này. Bên ngoài tuy rằng còn có một số đệ tử cấp thấp nhưng xem ra, chỉ sợ trước sau cũng sẽ bị độc thủ của Lý gia.
Lý Nham một bên vừa chém giết một con ma thú, vừa nói:
- Gia chủ Tần gia! Cũng không phải Lý gia không hiểu quy củ. Dược gia này nhúng tay tranh đoạt giang sơn ngôi vị hoàng đế của hoàng thất Lý gia ta! Giết hậu nhân Lý gia, hơn nữa tuyên bố sẽ tiêu diệt Lý gia ta! Hừ, tưởng Lý gia ta là quả hồng chín rục hay sao? Muốn hái lúc nào thì hái hay sao?
Tần Chiêu Nhiên dĩ nhiên biết trước chuyện các con mắt dòm ngó ngôi vị hoàng đế của hoàng thất Lam Nguyệt. Đối với ngoại giới truyền lưu các loại lời đồn, các môn phái thế gia cao cao tại thượng này cũng không thèm để ý. Đối với bọn họ mà nói, chẳng qua là cái chết của hoàng đế giới thế tục mà thôi, ai làm chủ giang sơn đó cũng không có can hệ gì với bọn họ.
Lúc này vừa nghe Lý gia người ta nói như thế, Tần Chiêu Nhiên lập tức hiểu rõ: “Dược gia này khẳng định là thế lực sau lưng một phương trong trường tranh giành hoàng quyền đó. Chỉ có điều Lý gia giết chóc như thế cũng có phần quá đáng!” Nghĩ vậy, Tần Chiêu Nhiên tung một cước đá bay một con ma thú hình dáng hổ đang phóng tới, đồng thời trong lòng hắn chợt rùng mình: Lý gia này đúng là đang lập uy đây!
Nghĩ vậy, trên mặt Tần Chiêu Nhiên lộ ra vẻ giận dữ, nhưng lúc này hiển nhiên không phải là thời điểm tính toán. Trong lòng hắn nảy sinh ý tưởng ác độc: “Nếu quả thực quá uy hiếp, để cho ba lão tổ tông giết sạch toàn bộ đám các ngươi! Để cho tất cả môn phái thế gia: nguyên khí bị thiệt hại lớn!”
Lăng Tiêu bảo vệ cho hai nàng, còn thêm gã đệ tử Cổ gia đang run bần bật, đồng thời ở trong lòng hắn tính toán: phải như thế nào mới có thể lấy được cái lưới lớn kia, nếu lấy lộ liễu chắc chắn sẽ bị người phát hiện. Đừng thấy người nhiều như vậy đều đang chém giết ma thú, nhưng thần thức cả đám đều rất hùng mạnh, Lăng Tiêu cảm giác như có rất nhiều làn khí như cái lồng bao phủ chung quanh. Rõ ràng đám cường giả Kiếm Hoàng này, vừa mới trải qua mạng lưới giết chóc của Lý gia, đúng là ngoại trừ người trong gia tộc, đều không tin tưởng người nào!
Nhưng cứ như vậy, nếu Lăng Tiêu hơi có chút cử động khác lạ, nhất định không thoát khỏi sự chú ý của bọn họ!
Lăng Tiêu đang nghĩ ngợi, đột nhiên phía sau truyền đến một tràng tiếng thú gầm rống trầm thấp, thanh âm đó dường như vang lên từ tận đáy lòng của mọi người. Không ít cường giả thực lực Kiếm Hoàng đều biến sắc mặt. Một lão già Chiết gia từ đầu vẫn không có ra tay bỗng nhiên mở hai mắt, bắn ra hai luồng tinh quang, trầm giọng nói:
- Không ngờ có ma thú hùng mạnh thế này! Xem ra, ta cũng phải ra tay rồi!
Lại là tiếng gầm phẫn nộ, từ trong bóng tối bốn phương tám hướng, lập tức hiện ra mấy con ma thú. Số lượng tuy ít, nhưng sắc mặt mọi người đều ngưng trọng hẳn lên.
Ba gã cao thủ Kiếm Tông trẻ tuổi của thế gia Tinh Võ cũng không có ra tay lấy tấm lưới, vẻ mặt bình tĩnh đứng ở nơi đó xem náo nhiệt. Thậm chí, thời điểm Lý gia chém giết người Dược gia, bọn họ cũng đều lạnh lùng đứng ở tại chỗ nhìn, vừa không có ý khuyên giải, cũng không có ý tiến lên trợ giúp bên nào.
Mà sau khi nghe một hồi tiếng thú gầm rống này, ba người đều biến sắc, đồng thời liếc nhìn nhau. Sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao vô tận, một gã trẻ tuổi nói khẽ:
- Đi!
Nói xong, thân mình ba người cùng nhau thăng lên phía trên. Một chút ý lưu luyến cũng không có. Nhìn ra được, tương lai người trẻ tuổi kia tiền đồ vô lượng, cầm được thì cũng buông được, tuyệt đối không dây dưa tiếp tục ở lại phía dưới. Có lẽ như thế mới có thể vớt vát được một ít chỗ tốt. Bởi vì thế gia sau lưng bọn họ, khiến Tần gia cũng thế, môn phái thế gia khác cũng thế, hoàn toàn không mảy may nảy sinh chút ý phản kháng nào. Cho nên, mặc kệ ở nơi này phát hiện cái gì, chỉ cần có mặt ba người bọn họ, liền phải có một phần của bọn họ!
Nhưng lúc này mỗi người đều cảm cảm thấy được chung quanh vô tận sát ý, nguy cơ dồn dập tứ phía. Đến ngay cả đệ tử Cổ gia thực lực yếu nhất, đều cảm thấy được bầu không khí càng thêm âm trầm khủng bố, nếu như chúng biết bay chỉ sợ là đã sớm bay đi rồi, tuyệt sẽ không ở tại chỗ này để nội tâm trải qua tra tấn thật lớn.
Ba gã trẻ tuổi kia rời đi, làm cho Tôn gia Thiên Sơn chỉ có bốn gã cường giả Kiếm Tông, cũng không có tâm tư tiếp tục ở lại, cùng đưa mắt trao đổi với nhau một cái, sau đó đều nối nhau bắn người lên như điện xạ rời khỏi nơi này. Nhưng những người có ý muốn những bảo vật ở đây, đều dốc sức chống cự lại ma thú, không ai lựa chọn rời đi. Ma thú tuy rằng hùng mạnh, nhưng nhiều cường giả Kiếm Hoàng như vậy cũng không phải ngồi không.
Cho dù là ma thú bậc bảy, dưới tình huống đối mặt với đông đúc Kiếm Hoàng như thế, cũng chống đỡ không được bao lâu, đều bị chém thành mảnh vụn!
Từ trước tới nay có lẽ đây là hành động săn bắt ma thú đầu tiên có nhiều võ giả bậc cao tham dự nhất! Nếu như bình thường gia tộc nào cũng sẽ không phái ra nhiều Kiếm Hoàng như vậy cùng tiến hành săn bắt ma thú, trừ phi là ma thú bậc bảy bậc tám trở lên, nếu không căn bản là điều sỉ nhục đối với cường giả Kiếm Hoàng!
Tống Minh Nguyệt mắt thấy đám cường giả Lý gia vừa mới đánh giết tất cả người Dược gia, trong lòng nàng quả thực vui mừng như mở hội! Nói cách khác, Dược gia Long Cốc vốn hẳn là địch nhân lớn nhất của Lăng Tiêu mới đúng. Tần Cách là thủ hạ của Lăng Tiêu đã xé Dược Du thành hai nửa. Phương thức giết người tàn khốc như thế, khiến cho rất nhiều người nhìn thấy cảnh đó vĩnh viễn cũng không thể quên được! Hơn nữa Lăng Tiêu còn đoạt của Dược Du một thanh bảo kiếm, thanh kiếm đó hiện giờ Diệp tử đang sử dụng, nhìn theo phẩm chất không kém bao nhiêu so với Yêu Huyết kiếm!
Không nghĩ tới mối thù hận này lại được Lý gia tiếp quản mất. Từ nay về sau sợ là Dược gia Long Cốc sẽ theo sát Lý gia Tây Vực không chết không ngừng! Đại đối đầu của Lăng Tiêu cũng giảm ít đi phần nào, Tống Minh Nguyệt sao có thể không vui mừng chứ?
Tống Minh Nguyệt vừa nghĩ ngợi, vừa phóng ánh mắt tới trận doanh giữa Dư gia Yến Triệu, lòng thầm nghĩ: “Bọn họ chỉ có một Kiếm Hoàng bậc trung, còn lại toàn bộ đều là thực lực Kiếm Tông, như thế nào ma thú không đến ăn thịt tất cả bọn họ đi? Như vậy, cừu gia của phu quân lại bớt đi một nhà! Ồ! Đúng rồi, còn Chiết gia nữa!”
Tống Minh Nguyệt suy nghĩ trong lòng.
Lúc này, tấm lưới bay lên tới chỗ ba gã Kiếm Tông trẻ tuổi của thế gia Tinh Võ, và bốn gã Kiếm Tông của Tôn gia Thiên Sơn lại rơi xuống với tốc độ cực nhanh, có người cao giọng quát:
- Mau tránh ra! Có vật nặng rơi xuống!
Kỳ thật không cần bọn họ nhắc nhở, đám Kiếm Hoàng đang hỗn chiến cũng đều cảm giác được, đều tránh khỏi chỗ đó. Sau đó liền thấy đá tảng nhiều vô số kể, ầm ầm nện xuống! Chỉ trong chốc lát đã lấp kín cửa động.
“Ầm, Ầm, Ầm!” Phía trên vẫn không ngừng truyền xuống tiếng vang liên tục. Cũng không biết đá tảng kia từ đâu rơi xuống, sao lại nhiều như vậy, không ngờ đã lấp kín cửa động. Vô số pho tượng vàng và tinh hạch ma thú bị chôn vùi ở bên trong, hoàn toàn không có cách nào lấy ra được nữa!
Đệ tử Cổ gia bị Lăng Tiêu ném khỏi nơi đó chưa hết kinh hồn thì thào nói:
- Mẹ nó, chẳng lẽ hôm nay thiên thạch rơi xuống cũng là kỹ thuật cơ quan sao? Quá thần kỳ rồi. Thật sự là rất thần kỳ! Loại kỹ thuật cơ quan trong truyền thuyết này, không ngờ hôm nay ta được xem thấy. Ha ha. Từ nay về sau, ta sẽ là cơ quan sư tuổi trẻ xuất sắc nhất của thế hệ Cổ gia!
Lăng Tiêu lại căn bản không để ý đến tên đệ tử Cổ gia này. Ném hắn rời khỏi nơi tấm lưới đó, chỉ là không muốn nhìn thấy hắn bị đè chết. Giờ phút này, thân mình Lăng Tiêu vừa đúng lúc tới phía dưới phạm vi cái lưới lớn kia!
“Xoẹt!” Một tiếng, cái lưới lớn lại mở ra lần nữa, phủ chụp xuống mấy người phía dưới!
Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng, lấy ra Hàm Hàn bảo đỉnh, giơ lên phía trước trong lòng gào to một tiếng:
“Lớn!”
Hàm Hàn bảo đỉnh đột nhiên tăng vọt, phạm vi ước chừng tới mấy thước! Thu cái lưới lớn vào trong nó! Ngay sau đó miệng đỉnh đóng lại, Lăng Tiêu kết thủ ấn, Hàm Hàn bảo đỉnh kịch liệt thu nhỏ lại, thu vào trong nhẫn không gian của Lăng Tiêu!
Đồng thời, bởi vì Hàm hàn bảo đỉnh đã được Lăng Tiêu luyện hóa vài lần, mặc dù tâm ý tương thông với Lăng Tiêu, lần này trái tim Lăng Tiêu như bị một kích nghiêm trọng, giống như bị người dùng đại chuỳ hung hăng nện lên trái tim mình, sắc mặt Lăng Tiêu tái nhợt, lập tức phun ra một ngụm máu tươi!
Trong khoảnh khắc Lăng Tiêu thu cái lưới, hắn phát ra rào chắn tinh thần lực hùng mạnh, ngăn cách trong phạm vi mấy thước ở chung quanh mình, biến ý niệm thành cương khí được hắn dùng tới cực hạn. Bởi vậy, không ai ngờ đến tấm lưới lớn có thể dễ dàng giết chết Kiếm Hoàng kia đã bị người thu mất!
Mà Lăng Tiêu vì tinh thần lực cạn kiệt thu tấm lưới, không nghĩ tới khi tấm lưới bị thu vào trong Hàm Hàn đỉnh lại cũng không chịu yên, còn hung hăng kích cho hắn một cái như vậy.
Tống Minh Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng ở bên cạnh cảm nhận được vẻ khác thường của Lăng Tiêu, trong bóng tối đen như mực chưa biết đã xảy ra chuyện gì. Thực lực của Tống Minh Nguyệt cũng chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ, mắt thấy cái đỉnh kia đột nhiên biến thành thật lớn. Sau đó tấm lưới lớn liền biến mất không thấy. Trong lòng nàng ngạc nhiên không thôi, vội lấy ra đan dược, đưa cho Lăng Tiêu ăn vào.
Ánh mắt Lăng Tiêu có chút ảm đạm, hắn phất tay khóe miệng nổi lên một tia cười khổ: “Xem ra, tấm lưới này hơi khó hàng phục đây? Có linh tính? Hừ, có linh tính cũng hủy diệt ngươi!”
Tấm lưới này không giống như Yêu Huyết Hồng Liên kiếm, Yêu Huyết tuy rằng cũng có linh tính, nhưng chủ động nhận chủ. Linh khí nhận chủ cũng khác với con người: người đầu hàng có thể làm phản, linh khí một khi đã nhận chủ trừ phi người chủ kia chết đi, hoặc là bị người có thực lực quá mạnh mẽ cưỡng ép xuất ra khỏi chủ nhân để cướp đi, cưỡng ép hủy diệt thần thức, sau đó luyện hóa thành linh khí của chính mình. Nếu không, tuyệt đối không sẽ để người khác sử dụng!
Lăng Tiêu trào máu tươi ra khóe miệng, hắn lấy tay lau sạch. Kim đan trong cơ thể nhanh chóng chữa trị vết thương của hắn, sau đó tấm lưới kia làm ầm ĩ điên cuồng ở trong Hàm Hàn đỉnh, không ngừng tạo ra vết thương trong cơ thể Lăng Tiêu!
Cứ như vậy, khép lại phá hư, rồi khép lại rồi phá hư! Trong cơ thể Lăng Tiêu một trăm lẻ tám chỗ đạo nguyên vốn là vô cùng bình thường, lại do tấm lưới lớn này liên tục gây sức ép, không ngờ trong lúc không để ý tới, lại mở rộng kinh mạch rất nhiều!
Điểm lợi ích của kim đan, chính là chỉ còn một hơi thở thoi thóp thì còn có đường sống! Thậm chí trái tim bị người ta đánh nát, cũng có thể ở trong khoảng thời gian ngắn một lần nữa tạo ra một mạng người!
Cho nên, có người dùng “đại đạo kim đan” để hình dung Kim Đan kỳ, quả thực ở một mức độ nhất định, có được thể chất bất tử bất diệt!
Lăng Tiêu ở trong này không ngờ lâm vào một loại trạng thái tu luyện kỳ dị, sáu giác quan đều ở đó, nhưng miệng lại không thể nói, thân không thể động. Tống Minh Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng cũng nhìn ra tình trạng cổ quái này, cả hai đều cầm kiếm hộ vệ ở bên cạnh Lăng Tiêu!
Mà Hàm Hàn đỉnh sớm đã được Lăng Tiêu luyện hóa cũng mơ hồ có được linh tính. Giờ phút này chứng kiến chủ nhân bị đả thương, không ngờ cũng nổi giận, cái đỉnh kia ở trong nhẫn không gian của Lăng Tiêu cũng điên cuồng vận chuyển lên. Mặt khác, Yêu Huyết kiếm ở trong nhẫn không gian cũng bộc phát ra khí thế hùng mạnh, một màn hào quang màu trắng khí thế ào ạt, bên trong xen lẫn những sơi tơ hồng, bao phủ bốn phía Hàm Hàn đỉnh, thân kiếm hung hăng áp chế ở mặt trên Hàm Hàn đỉnh!
Hai kiện pháp bảo, không ngờ liên thủ áp chế tấm lưới kia!
Lúc này Lăng Tiêu mới dễ chịu hơn rất nhiều, nắm tay Tống Minh Nguyệt và Thượng Quan Vũ Đồng xông thẳng vào chỗ sâu trong bóng tối. Gã đệ tử Cổ gia sửng sốt một chút, lập tức kêu lên:
- Chờ ta với, đừng bỏ ta lại!
Bên kia, một lượng lớn ma thú khôi lỗi, giống như sóng thủy triều ào tới bọn họ, đến ngay cả đám cường giả Kiếm Hoàng cũng đều biến sắc, phẫn nộ mắng kẻ chạy trốn không ra sao!
Một con ma thú bậc bảy không phải là đối thủ của Kiếm Hoàng. Vậy một ngàn con thì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.