Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 409: Giá treo thưởng trên trời

Tiểu Đao Phong Lợi

11/08/2014

Đối với Lăng Tiêu mà nói, hôm nay chỉ cần hắn không chết, thì coi như đã thắng!

Hầu như mọi người đều cho là như vậy, kể cả chính người của gia tộc Âu Dương cũng chán nản rời đi!

Xuất ra rất nhiều cường giả để giết một người, nhưng vẫn không thành công. Ngược lại, còn để cho người ta giết chết một người của mình, có thể nói, mặt dù Lăng Tiêu bại nhưng trong vinh quang!

Hôm nay những người chứng kiến một trận chiến đấu ở nơi này, bất kể có thích hắn hay không, cũng có thể thừa nhận một điều, Lăng Tiêu đã giành chiến thắng trong trận này!

Chỉ có điều, hiện tại Lăng Tiêu căn bản cũng không có lòng ăn mừng chuyện này. Lăng Tiêu gần như hao hết toàn bộ chân nguyên, không chỉ thế, Huyền Thiên cũng bị thương nặng, còn Kim Hổ thì may mắn hơn một chút, kịp thời sử dụng phù độn mà Lăng Tiêu cho để bỏ chạy.

Lúc nãy Lăng Tiêu nhờ vào Tinh Kim Nguyệt Quang Giáp, cùng với Huyền Thiên lệnh bài, bảo vệ ở trước ngực mình, tiếp nhận sáu luồng kiếm khí của Âu Dương Huy!

Chẳng những bản thân Lăng Tiêu bị trọng thương mà ngay cả mặt của Nguyên Anh trong tử phủ cũng như tờ giấy vàng, khí tức mong manh, tinh thần uể oải yếu ớt.

Lúc nãy Nguyên Anh của Lăng Tiêu cũng chuyển hóa toàn bộ chân nguyên thành tiên lực, hình thành một tầng phòng hộ rất dày ở trên lưng Lăng Tiêu, tuy nhiên với loạt bị đánh một cách bị động, cho dù tầng phòng hộ kiên cố cũng không chịu được sát chiêu mạnh mẽ kia của một Kiếm Thần bậc năm!

Sau khi Lăng Tiêu mượn lực lượng của đối phương bay lên trên không trung hơn mười dặm, liền sử dụng phù chú độn thổ ba lần, trực tiếp dùng hết một ít chân nguyên cuối cùng, mới chui ra từ trong lòng đất. Một vùng núi mênh mông, hắn căn bản cũng không biết mình đang ở đâu.

Nhưng một tấm phù chú độn thổ có thể chạy ra trăm dặm, ba tấm … Ít nhất cũng có khoảng cách ba trăm dặm!

Tuy nhiên, đối với cường giả chân chính mà nói, khoảng cách ba trăm dặm, căn bản chỉ trong nháy mắt.

Mặc dù biết không an toàn nhưng Lăng Tiêu cũng không còn khí lực chạy trốn nữa, cố gắng kéo thân thể trọng thương. Trong rừng rặm, hắn tìm được một góc cây không lồ, thân cây khoảng chừng hơn mười thước, thoạt nhìn cũng sắp mục nát, phía trên cây có một cái động, cách mặt đất năm sáu thước. Lăng Tiêu đề khí nhảy vào động, sau đó lấy ra một viên Tiểu Hoàn Đan từ trong nhẫn, rồi nhét vào trong miệng, một luồng cảm giác lạnh lẽo truyền khắp lục phủ ngũ tạng. Dưới loại nhiệt độ thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, sau đó có một luồng lực lượng ôn hòa dung nhập vào trong kinh mạch, Lăng Tiêu bắt đầu ngưng thần hấp thu thiên địa linh khí vào.

Ước chừng trải qua hơn ba canh giờ, Lăng Tiêu mới mở hai mắt, bên ngoài một vùng tối đen, trong rừng yên tĩnh vô cùng, các loại chim chóc đều đã nghĩ ngơi, chỉ có một số sinh vật về đêm đang phát ra các loại âm thanh, càng về đêm càng yên tĩnh hơn.

Lăng Tiêu thở phào một hơi, tuy thương thế vẫn rất nghiêm trọng, nhưng ít ra không mất mạng, trong lòng thầm nghĩ. Lăng Tiêu nhảy từ trong động xuống, bay nhanh về phía đỉnh núi lớn trong rừng ở phía xa kia.

Lúc này không chạy thì còn chờ lúc nào nữa?

Lăng Tiêu trong lòng rất rõ, nếu như trước đây Âu Dương gia không quá coi trọng chuyện của mình nhưng sau hôm nay, mình đã trở thành tử địch hoàn toàn của Âu Dương gia ở Thánh Vực!

Trước mặt mọi người chém giết một tên của Âu Dương gia, sau đó còn trốn thoát đi. Tuy rằng đó không phải là thoải mái rời đi nhưng nó giống như tát một cái vào mặt của Âu Dương gia!

Một cái tát này, tuyệt đối là đánh vừa mạnh vừa đau!

Dưới sự chứng kiến của rất nhiều người, toàn bộ gia tộc Âu Dương gia đều bị mất mặt hết!

Cho nên hắn không hi vọng xa vời là Âu Dương gia sẽ bỏ qua cho mình. Đối với một gia tộc đang nắm giữ tài nguyên tinh thạch mạch khoáng bực này, biện pháp muốn giết chết mình thì có rất nhiều.

Tỷ như nói … Treo giải thưởng.

Vì tiền tài, cho dù là cường giả trong Thánh Vực, cũng có thể khiến cho bọn họ phải bán mạng!

Tinh thạch, người tu luyện đạt tới trình độ nhất định, phải có nó, mà đối với mỗi người trong Thánh Vực, cũng tràn ngập hấp dẫn.

Cho nên, cách tốt nhất là nhanh chóng thoát khỏi chỗ này!

Lăng Tiêu cẩn thận khống chế thương thế trong người, hướng về phía ngọn núi cao ở phía xa, thẳng tiến chạy xuống như điên. Mãi cho đến sáng hôm sau, khi mặt trời lộ ra ở hướng Đông, chỉ trong một đêm Lăng Tiêu đã chạy chừng hơn một ngàn dặm!

Đến cuối cùng, mệt đến nỗi không thể đi được, toàn thân ẩm ướt, thậm chí Lăng Tiêu cũng không lãng phí một chút chân nguyên dùng cho nó. Đối với hắn mà nói, mỗi một điểm năng lượng, cũng cực kì quý báu.

Xuyên qua rừng rầm thì xuất hiện một hồ nước rất lớn. Hồ nước xanh thẫm, trong suốt thấy đáy, thậm chí Lăng Tiêu không nghĩ xem đáy hồ có nguy hiểm hay không, thì trực tiếp nhảy vào, thân thể chìm vào đáy hồ.

Hồ nước nhìn như rất cạn, không ngờ cách bờ sâu mấy thước. Một cảm giác lạnh giá truyền đến xương, khiến tinh thần Lăng Tiêu hơi bị rung lên, cảm giác khô nóng trong lòng, giảm nhẹ rất nhiều

Đồng thời, vết thương trên lưng Lăng Tiêu, bắt đầu âm ỉ đau. Từ lúc bị thương đến bây giờ, Lăng Tiêu vẫn cố chịu đựng, không bận tâm sự đau đớn trên vết thương. Nhưng tới bây giờ, trên cơ bản hắn đã thả lỏng hoàn toàn, cảm giác đau đớn trên vết thương chợt dâng lên, xông lên đầu Lăng Tiêu. Loại đau nhức này, thiếu chút nữa, khiến Lăng Tiêu trực tiếp ngất đi.

Chuyện lần này lỗ vốn thật lớn nha!

Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, sau đó nhớ tới Âu Dương gia. Âu Dương Trường Không bị mình dùng một kiếm chém lên đầu, vừa mất mặt vừa uất ức, trong mắt hắn không kìm được lộ ra một chút ý cười.

Ta chịu thiệt, nhưng các ngươi không chiếm được tiện nghi!

Thánh Vực, thật đúng là làm cho người ta quá chờ mong!

Hiện giờ Lăng Tiêu không thể liên hệ được với Kim Hổ, cấm chế trên tinh thần lực của lão Hổ. Cho dù nó chạy trốn, ngoại trừ mình thì không ai có thể lấy ra, chi mong nó có thể hiểu được điều đó, bằng không nếu như nó chạy về Ma tộc, muốn lấy ra cấm chế này, thậm chí sẽ nguy hiểm đến tính mạng!

Lăng Tiêu đã từng cảnh báo Kim Hổ, và cũng không lo lắng năng lực thích ứng của lão Hổ. Ở nơi này, năng lực thích ứng của lão Hổ chắc không kém hơn mình bao nhiêu.

… ….

Âu Dương gia, theo sự trở về của Âu Dương Huy, gia chủ Âu Dương Thiên Phong giận dữ.

Âu Dương Huy có cảnh giới Kiếm Thần bậc năm nhưng vẫn khúm núm trước mặt Âu Dương Thiên Phong, cũng không dám thở mạnh hơn một chút, nghe Âu Dương Thiên Phong răn dạy giống như gió mạnh mưa rào, không nói được lời nào. Bởi vì hắn biết, lúc này dù có giải thích thế nào, cũng chỉ làm tăng thêm sự phẫn nộ của Âu Dương Thiên Phong thôi.



-Ta căn bản là không muốn nói chuyện cho một đám rác rưởi các ngươi! Một võ giả có cảnh giới Kiếm Thần bậc cao, mang theo một đám võ giả cấp Thánh, lại có thể bị một thiếu niên mới phi thăng từ nhân giới, bị một thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi thong dong chạy thoát và còn làm cho nổi tiếng, còn giết một người … Các ngươi nói đi, các ngươi có phải là rác rưởi hay không! Khó lắm sao, một chút việc nhỏ ấy mà còn phải khiến ta phải ra tay hay sao?

Trên mặt Âu Dương Thiên Phong không có chút cảm xúc nào, giọng nói vô cùng lạnh lùng, người có chút hiểu lão cũng biết, đây là biểu hiện lão đang tức giận cực kỳ. Toàn bộ Âu Dương gia tộc, ngoại trừ đám lão già mấy trăm năm cũng không thấy bóng dáng, gần như không ai mà không sợ khuôn mặt này của Âu Dương Thiên Phong.

Bởi vì Âu Dương Thiên Phong không chỉ là gia chủ Âu Dương gia trong Thánh Vực, tay nắm tài nguyên khổng lồ, mà còn là tu luyện giả chân chính vượt qua cảnh giới Kiếm Thần!

Ở trong Thánh Vực, Kiếm Thánh và Kiếm Thần, là danh xưng của võ giả từ nhân giới mang đến. Trên thực tế, nó không phải là danh xưng thực sự.

Ở thời đại viễn cổ, trước lúc chúng thần chiến đấu, chỗ Thánh Vực này, tuy nhiên khi đó điều kiện để phi thăng Thánh Vực quá mức khó khăn so với hiện tại!

Bởi vì khi đó chúng thần đang nắm giữ, Thánh Vực cũng chia ra rất nhiều thế lực, tỷ như Tinh Linh tộc trong Thánh Vực, do Tinh Linh thần quản lý. Long Tộc thì do Long thần quản lý, còn Thú tộc thì do Thần thú … …

Cho nên, vào lúc đó, trong nhân giới, người có thực lực cao nhất thực sự chính là Kiếm Thần bậc sáu!

Hơn nữa, vào thời kì đó, còn có rất nhiều nghề có thực lực không kém gì Kiếm Thần bậc sáu. Tuy nhiên theo trận chiến của chúng thần, một lượng lớn tử vong, đến cuối cùng, cả nhân giới chỉ kế thừa một loại kiếm thuật. Mà trong Thánh Vực, khi đó lại vô cùng điêu tàn, theo sự đối lập của chúng thần, trong Thánh Vực đã xảy ra đấu tranh với quy mô lớn, kết quả là lưỡng bại câu thương, gần như thực sự không có người thắng.

Thánh bi biến mất, nhân tài trong Thánh Vực suy yếu. Lúc này, Thánh Vực Đại Đế dung nhập vào Thánh Vực, nắm giữ một phần quy luật, từ lúc đó, toàn bộ võ giả có cảnh giới từ Kiếm Thánh trở lên, đều bị hút vào Thánh Vực, Nhân giới … Đến tận giờ vẫn không có võ giả cao cấp!

Cho nên, trong Thánh Vực, có một số cường giả còn sống trong trận chiến của chúng thần, mà trong mắt bọn họ, Kiếm Thánh cũng được, Kiếm Thần cũng được, căn bản là chỉ cần một ngón tay cũng có thể nghiền chết kẻ đó, căn bản là một cái nhìn khinh thường!

Trước Thánh Vực Đại Đế, trong Thánh Vực không có phân chia cấp bậc Kiếm Thần.

Tiên thiên vũ giả có thể hấp thụ thiên địa linh khí, bắt đầu chuyển hóa vũ kỹ thành một cách thức hoàn toàn mới, mượn uy lực của thiên địa, tìm hiểu một ít ý thâm sâu trong thiên địa. Tuy rằng vẫn chưa thoát khòi phạm vi của võ giả, nhưng trên thực tế đã có tính chất khác nhau so với võ giả bình thường!

Tiên thiên vũ giả, lại phân làm ba cấp sơ, trung, cao.

Sau Tiên Thiên vũ giả thì được gọi là Tu Luyện Giả.

Lúc này, người đó cũng không thể hình dung như võ giả bình thường được, bởi vì bọn họ đã nắm giữ được một số quy luật trong thiên địa, và có thể vận dụng những quy luật này làm phương pháp công kích, đồng thời thiên địa linh khí trong cơ thể bọn họ đã tràn ngập đến trình độ nhất định, thậm chí có thể phát triển thành thực thể.

Tới cảnh giới này, bọn họ đã bắt đầu tìm hiểu đạo trường sinh chân chính, bắt đầu tự hỏi các loại lực lượng căn nguyên của sự vật!

Còn trên cảnh giới Tu Luyện Giả thì được xưng là Đại Viên Mãn!

Tu Luyện Giả tới cảnh giới Đại Viên Mãn, thực sự tìm hiểu được một số sự vật mà bọn họ theo đuổi, điều này cũng không thể dùng “Kinh Người” để hình dung. Mà người tu luyện có cảnh giới Đại Viên Mãn, thậm chí cũng không thể dùng “Người” để hình dung, giơ tay che mây che mưa đối với người có cảnh giới Đại Viên Mãn mà nói cũng không phải việc khó, việc dời non lấp biển cũng bình thường như vậy!

Cảnh giới này còn có thêm một loại xưng hô gọi là bán Thần!

Đúng vậy, trong Thánh Vực, cũng có thiên kiếp. Phàm là cường giả có cảnh giới Đại Viên Mãn, chỉ cần vượt qua được thiên kiếp, nghe nói liền có thể phi thăng Thần giới, là một thành viên mới của Thần giới!

Đáng tiếc chính là, sau chiến đấu của thượng cổ chúng thần, không biết bởi vì sao, cũng không có người nào phi tăng Thần giới!

Cho nên, mặc dù trong truyền thuyết, trong Thánh Vực có một số cường giả Đại Viên Mãn, nhưng vẫn chưa từng có người nào gặp qua. Đối với rất nhiều người đã sống mấy vạn năm trong Thánh Vực mà nói, những người đó chẳng qua chỉ là truyền thuyết mà thôi.

Mà gia chủ Âu Dương Thiên của Âu Dương gia tộc, chính là Tiên Thiên vũ giả cao cấp!

Loại cảnh giới này của lão, thậm chí chỉ cần một ý niệm trong đầu cũng có thể giết chết Kiếm Thần bậc năm như Âu Dương Huy, hỏi thử làm sao Âu Dương Huy không sợ chứ? Dám không sợ sao?

Trong Thánh Vực, vụ giả tiến vào cấp Thánh, cho dù thực lực không tiến thêm nhưng muốn sống ba hay năm ngàn năm cũng không khó lắm. Nếu như người đó đạt tới cảnh giới Kiếm Thần như Âu Dương Huy, sống hơn vạn năm cũng không khó!

Cho nên, tại sinh mệnh rất dài, gần như mỗi người đều tranh thủ từng phút từng giây để muốn thực lực của mình càng ngày càng mạnh mẽ hơn một ít, bởi vì thực lực tăng lên, thì có nghĩ là cuộc sống được kéo dài!

Ai có thể cản trở mình, Âu Dương Huy quỳ sát mặt đất, cũng không nói gì, cảm thấy Âu Dương Thiên Phong đã mắng xong, mới lén lau mồ hôi lạnh trên trán.

Âu Dương Thiên Phong nhìn thoáng qua đám hậu nhân trong gia tộc có chút hài lòng, và cũng có chút hài lòng với biểu hiện của hắn.

Trên thực tế, sau khi vào Thánh Vực, gia phả gần như trở thành một thứ trang trí. Âu Dương Thiên Phong thậm chí còn có một đứa con khoảng tám tuổi, hiện tại cũng có thực lực Ma Kiếm Sư. Nếu dựa theo bối phận, đại đa số người của Âu Dương gia tộc gần như đều phải gọi thằng nhóc này là lão tổ tông.

Cũng may, trong Thánh Vực gia tộc chỉ xưng theo chức vụ, không xưng hô bối phận.

-Ngươi phải có trách nhiệm với chuyện này.

Âu Dương Thiên nói :

-Ngươi cảm thấy mình không xem thường gã thanh niên kia chứ? Nhớ rõ trước đây, ta nói với ngươi như thế nào?

Âu Dương Huy gật gật đầu, sau đó nói :

-Ý của gia chủ là khi ta nhìn thấy người đó thì phải trực tiếp ra tay, toàn lực giết chết.

-Vậy người định làm nào?

-Lúc đó ta cho rằng bên phía chúng ta chiếm hết ưu thế, Trường Không thì có huyết hải thân thù với người đó. Ngài cũng biết đấy, thù hận của hắn với người kia, có lẽ còn hơn xa đám người chúng ta !

Âu Dương Thiên Phong thản nhiên gật đầu, khẽ thở dài một tiếng :



-Theo quan niệm của dòng tộc, thiếu niên kia đã hủy căn cơ của gia tộc chúng ta ở Nhân giới, thật ra ta cũng rất giận dữ.

Âu Dương Huy thầm oán một câu trong lòng : Sự giận dữ của lão, chỉ là ngày sau ở Nhân giới lại không còn máu tươi mới mà thôi!

Ngoài miệng nói :

-Lúc ấy có rất nhiều người vây xem, ta ngại mặt mũi, vốn vẫn không ra tay trước. Gia chủ, tiểu tử kia đón đỡ sáu luồng kiếm khí của ta, nhất định bản thân sẽ bị trọng thương, căn bản là chạy không xa, Âu Dương Huy nguyện lập công chuộc tội, nhất định tự mình mang đầu người đó về cho ngài!

Âu Dương Thiên Phong hơi hơi lắc đầu, sau đó nói :

-Làm gì phiền toái như vậy, hãy treo giải thương đi, cung cấp manh mối chỗ hắn ẩn thân thì phần thưởng là một trăm khối tinh thạch cấp thấp! Có thể giết người này, sẽ được phần thưởng là một trăm khối tinh thạch bậc thấp, mười khối tinh thạch bậc trung! Nếu có thể bắt sống hắn …..

Khóe miệng Âu Dương Thiên Phong hiện lên dáng vẻ tươi cười đầy hứng thú :

-Phần thưởng là mươi khối tinh thạch bậc cao!

-Gia chủ … …

Âu Dương Huy nghe thấy kinh hãi trong lòng, điều kiện này … Còn không khiến cho toàn bộ Thánh Vực nam châu điên cuồng lên! Trời, cung cấp manh mối của hắn thì thưởng cho một trăm khối tinh thạch bậc thấp. Một trăm khối đấy? Nó cũng đủ cho một gã Kiếm Thần bậc cao tu luyện trong mười năm!

Mà một khối tinh thạch bậc trung, đổi dược một trăm khối tinh thạch bậc thấp! Một khối tinh thạch bậc cao đổi được một trăm khối tinh thạch bậc trung!

Nói cách khác, cái chết Lăng Tiêu, giá trị là một ngàn một trăm khối tinh thạch bậc thấp, cũng đủ cho Kiếm Thần bậc cao tu luyện năm trăm năm mươi năm!

Mà bắt sống Lăng Tiêu, giá trị là mười vạn khối tinh thạch bậc thấp, cũng đủ cho mình tu luyện năm vạn năm!

Năm vạn năm đấy! Nói cách khác, nếu như có người có thể bắt được gã Lăng Tiêu kia, trong vòng năm vạn năm, gần như không cần lo nghĩ bất cứ điều gì nữa mà chuyên tâm tu luyện!

Mà Âu Dương gia đang nắm giữ tinh thạch mạch khoáng. Bất quá một năm có thể khai thác được hai ba mươi vạn khối tinh thạch bậc thấp, mấy trăm khối tinh thạch bậc trung, mấy chục khối tinh thạch bậc cao!

Đệ tử dưới Kiếm Thần trong gia tộc, từ trước đến nay hàng tháng chỉ có thể lĩnh số lượng tinh thạch bậc thấp theo quy định. Còn tinh thạch bậc trung và bậc cao, đặc biệt là lưu lại cho các trưởng lão có cảnh giới Tiên Thiên vũ giả trở lên dùng!

Mà chỉ một gã Lăng Tiêu, không ngờ lại đưa ra giải thưởng như thề, làm sao không thể khiến Âu Dương Huy kinh hãi?

Âu Dương Thiên Phong khoát tay, không giải thích, cho Âu Dương Huy đi xuống, hai tay chắp phía sau, đứng trong phòng, thản nhiên nói vào không khí :

-Người thấy thế nào?

Không khí trong hư vô, xuất hiện một cảnh tượng khiến người ta ngạc nhiên, một hồi vặn vẹo, một người trẻ tuổi chỉ hơn hai mươi tuổi xuất hiện. Khuôn mặt của hắn vô cùng anh tuấn, ăn mặc bình thường, toàn thân không ngờ không toát ra một chút khí thế nào. Nếu như ở bên ngoài, e rằng tất cả mọi người sẽ coi hắn là người thường.

Người thanh niên cười cười, sau đó nói :

-Ngươi không tính kế sao? Còn hỏi ta chuyện nhỏ này nữa sao? Ha ha, cũng nên cho một số người biết uy lực của Âu Dương gia. Mấy ngàn năm gần đây, Nam châu có chút yên tĩnh một cách đáng sợ, không bằng trộn lẫn mọi thứ vào nhau. Cũng được, thử nhìn xem gia tộc nào có dã tâm, cho những người đó hiểu được một đạo lí, tuy rằng Âu Dương gia của chúng ta cũng không coi là một gia tộc siếu cấp trong Thánh Vực nhưng không phải ai cũng có thể ức hiếp được!

Âu Dương Thiên Phong nghe xong, cảm xúc lộ ra như trút được gánh nặng, gật gật đầu, trầm giọng nói :

-Nếu thực sự có thể bắt sống, cho dù trả giá mười khối tinh thạch bậc cao, ta cũng cảm thấy đáng giá. Trận pháp kia thực sự có thể bảo vệ Âu Dương gia tộc ta, chỉ cần có thể ngăn trở sự tiến công của tu luyện giả cao cấp. Hừ, đến lúc đó, cho dù thế lực siêu cấp lớn, cũng phải nhìn vẻ mặt của chúng ta mà hành động?

Người trẻ tuổi lộ ra vẻ suy tư, sau đó nói :

-Dù sao, ngươi quyết định chuyện này là tốt rồi. Cuối cùng người đến từ Nhân giới, cũng không ấp ử hy vọng quá lớn, cho dù thế nào, hắn cũng phải chết!

Nói xong, bóng dáng người trẻ tuổi mờ nhạt một hồi, rồi biến mất trong không khí.

Âu Dương Thiên Phong híp mắt, hắn đã sớm nhìn vào thế lực tiếp giáp Âu Dương gia ngoài năm ngàn dặm, khống chế vùng trung tâm của tinh thạch khoáng mạch đã lâu. Mà bởi vì thực lực của đối phương không yếu hơn Âu Dương gia nên lão không dám động thủ. Nếu như trận pháp của gã Lăng Tiêu kia thực sự có thể có được công dụng hiếm có, như vậy … Khoáng mạch kia sẽ nhanh chóng thuộc về Âu Dương gia!

… …

Treo giải thưởng giá trên trời, lập tức điên cuồng truyền ra Thánh Vực nam châu!

Lúc này Âu Dương gia tộc làm thật! Hấu như tất cả mọi người cho là như vậy, dù sao cũng mất mặt mũi lớn như vậy. Nếu như không thể lấy lại, e rằng về sau người của Âu Dương gia cũng không thể ngẩng đầu lên!

Chuyện này liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của môn phái, cho nên cho dù Âu Dương gia đưa ra giải thưởng với giá trên trời, nhưng cũng không ai cho rằng nó không bình thường.

Mười khối tinh thạch bậc cao!

Cái giá này khiến cho những người xem cuộc chiến vào ngày đó khi nghe xong cũng động tâm vô cùng. Tốt xấu gì Âu Dương gia tộc cũng là một gia tộc nổi danh, nên không sợ bọn họ quỵt nợ. Bọn họ cũng đã từng thấy qua bộ dáng của Lăng Tiêu, hơn nữa bản thân Lăng Tiêu bị trọng thương chạy trốn, chắn hẳn, cũng không thoát khỏi phạm vi ngàn dặm.

Có thể tìm được hắn, và cũng bắt sống, tuyệt đối chẳng khác nào giàu to với một khoản tiền lớn!

Hành động này của Âu Dương gia, cũng tạo ra một số chú ý của không ít thế lực Nam châu ở lân cận Âu Dương gia tộc. Một thiếu niên phi thăng từ Nhân giới, do kết thù, thì đưa ra giải thưởng cao như vậy, chết bọn họ cũng không tin!

Hơn nữa, trước đây có rất nhiều thế lực cũng đã chú ý tới sự tồn tại của Lăng Tiêu. Trong lúc nhất thời, trong vòng phạm vi ngàn dặm cách Nam châu, hầu như tất cả mọi người và các thế lực đều tìm Lăng Tiêu.

Lúc này, Lăng Tiêu đã biến thành một gã thanh niên hơn ba mươi tuổi, nước da ngăm đen, hành tẩu trên đường cách chỗ phi thăng hơn hai ngàn dặm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Kiếm Lăng Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook