Chương 508: Hai kiện bảo vật của Lam Thiên Mai.
Tiểu Đao Phong Lợi
01/04/2013
Đồng tử của Lăng Tiêu đột nhiên mở to ra. Đừng nhìn hắn là người tu chân Hợp Thể kỳ, đừng nhìn hắn thực lực vô cùng dũng mãnh, ở trong mắt phàm nhân thậm chí chính là tồn tại giống như Thần, nhưng hắn cũng không có dũng khí nhảy vào tắm trong dòng dung nham đó. Cho nên, thân thể Lăng Tiêu tạm dừng lại trong giây lát, sau đó lơ lửng phía trên dung nham vài trăm thước, trợn mắt há hốc mồm nhìn phía dưới. Luồng năng lượng dao động cảm giác rất rõ ràng, ngay tại bên trong dung nham này!
Nhưng ... ... nhưng đến tột cùng như thế nào mới có thể lấy được nó ra? Lăng Tiêu nghĩ thầm: chẳng lẽ muốn ta thi triển pháp thuật băng phong thiên lý (đóng băng ngàn dặm), đóng băng toàn bộ dung nham này sao? Hay là hao phí thật lớn chân nguyên, sử dụng Ích hỏa quyết dũng cảm lao vào?
Lúc này, Huyền Thiên trong tay Lăng Tiêu chợt nói:
- Ném ta xuống!
- Ngươi điên à?
Huyền Thiên lệnh bài tuyệt đối là thứ tốt. Nó hình thành từ thuở hỗn độn sơ khai, nếu không còn Huyền Thiên thì vẫn còn lệnh bài, cho nên Lăng Tiêu không hề nghi ngờ rằng, dung nham tuyệt đối sẽ không gây thương tổn mảy may tới Huyền Thiên lệnh bài!
Nhưng vấn đề là, ném xuống thì mình sẽ làm thế nào để lấy nó ra? Đây mới là vấn đề mà Lăng Tiêu lo lắng nhất.
Huyền Thiên cười lạnh trong đầu Lăng Tiêu:
- Ngươi quả thật là lợn! Đừng quên bản tôn là ai! Bản tôn là thổ hệ chi linh! Một chút dung nham chó má, đó là dinh dưỡng phẩm của bản tôn!
Lăng Tiêu ném Huyền Thiên lệnh bài xuống, đồng thời có cảm giác dở khóc dở cười, tâm nói: ngươi chờ có cơ hội, nhất định tiếp theo cho ngươi sẽ là vạn đạo cấm chế! Nếu không thể làm cho ngươi kêu ta là chủ nhân, ta sẽ không là Lăng Tiêu!
Lúc này, lão già và nàng kia đều xuống tới nơi, bỗng nhiên thấy Lăng Tiêu đứng ở nơi đó, đều giật mình sửng sốt, trong lòng kinh hãi. Lão béo Tương gia nhìn Lăng Tiêu, trong mắt không dám có một chút khinh thường nào, ôm quyền nói với giọng khàn khàn:
- Xin hỏi tiền bối là cao nhân phương nào? Tại hạ là Tương Chu, trưởng lão Tương gia xin có lễ.
Nàng kia lúc này cũng đã rơi xuống trước mặt Lăng Tiêu, không hề che dấu vẻ kinh ngạc và thưởng thức đối với Lăng Tiêu, cười khanh khách nói:
- Vị đệ đệ này thật sự là hảo bản lĩnh, ở địa phương thế này không ngờ có thể mặt không đổi sắc. Ta phải cường lực duy trì mới có thể tự bảo đảm an toàn của bản thân.
- Lam Thiên Mai, ngươi dám chiếm tiện nghi ta!
Lão béo Tương Chu giận tím mặt, chỉ vào nữ nhân tóc dài quát:
- Lam gia các ngươi chính là gia phong như vậy sao?
Lăng Tiêu nhân cơ hội này liếc mắt đánh giá nữ tử đó. Nữ tử này khiến người ta có cảm giác nói không nên lời, hình thức của nàng cũng không xinh đẹp, nhưng da thịt trắng nõn non mịn, giống như dương chi bạch ngọc, đôi mắt cực kỳ yêu mị, mỗi cái nháy mắt hay nụ cười đều có cảm giác hút hồn lạc phách. Lăng Tiêu nhận thấy, khi nói chuyện với nàng, lão béo Tương Chu của Tương gia đều trốn tránh ánh mắt của nàng.
Lam Thiên Mai dường như rất thích cười, nghe Tương Chu nói vậy lại cười khanh khách duyên dáng, sau đó nói với vẻ vô cùng dịu dàng:
- Tương lão nhân, ngươi tính là cái gì? Ngươi cũng xứng chỉ trích Lam gia ta sao? Lam gia ta dù có thế nào cũng không đến mức ngu ngốc như một đám hồ đồ, đuổi một gia chủ tương lai anh minh đi, thay vào đó là một kẻ tiểu nhân giả dối âm hiểm!
Tương Chu giận dữ mắng:
- Câm mồm! Thần Giới ta làm gì cũng không tới lượt một người ngoài như ngươi bình phán. Lam Thiên Mai, đừng tưởng rằng lão phu không dám giết ngươi!
- Hì hì, vậy thì tới đây! Chúng ta đánh nhau ngay tại đây, để cho tiểu đệ anh tuấn này làm trọng tài. Ai thua sẽ phải nhảy vào giữa dung nham cuồn cuộn này. Thế nào?
Lam Thiên Mai cười nũng nịu, bộ ngực cao ngất cũng rung lên theo nụ cười của nàng.
Tương Chu lập tức câm lặng. Tuy rằng y tự tin không thua nữ nhân này nhưng muốn thắng thì lại không dễ. Hơn nữa, thấy trong hoàn cảnh nóng bỏng thế này mà nàng vẫn cười nói ung dung, nếu nói trên người nàng không có pháp bảo, đánh chết Tương Chu cũng không tin.
Lăng Tiêu nhìn hai người đấu võ mồm, thủy chung không nói gì. Lam Thiên Mai cười khanh khách vài tiếng, sau đó nói:
- Tiểu huynh đệ thật đúng là người kiêu ngạo. Đã có lão bà (vợ) hay chưa? Có muốn tỷ tỷ giới thiệu cho ngươi một người không? Trong những người tỷ tỷ quen, có cả tiểu công chúa của Nam châu nhất đại gia tộc, ngay cả Tư Đồ Dũng thấy người ta cũng phải cúi đầu khom lưng. Hì hì, thế nào, tỷ tỷ nhìn ngươi rất thuận mắt
Lăng Tiêu lại không để ý đến Lam Thiên Mai. Mặc dù không tới mức chán ghét Lam Thiên Mai này nhưng Lăng Tiêu tuyệt đối không thể nói là thích. Hắn vốn có sự kháng cự với những nữ nhân lòe loẹt, lẳng lơ từ trong bản năng. Tuy rằng thấy được vẻ trong sáng trong mắt Lam Thiên Mai, chứng minh vẻ lẳng lơ của nàng là giả vờ, nhưng Lăng Tiêu vẫn không thích loại nữ nhân như vậy.
Lăng Tiêu nhìn Tương Chu, thản nhiên nói:
- Ngươi là người của Tương gia? Tương Vân Sơn là người của gia tộc các ngươi?
- Ách ... ...
Khuôn mặt hồng hào của Tương Chu cũng hơi xanh lại. Sở dĩ y gọi Lăng Tiêu là tiền bối hoàn toàn là bởi vì khi Lăng Tiêu tiến vào đây đã dùng khí thế và tốc độ kinh khủng, hiện giờ lại đứng đây với vẻ rất bình thản.
Ở Thánh Vực, không thể lấy diện mạo để phán đoán tuổi tác của người ta được.
Tựa như Công Tôn Hoàng, mười phần giống như một lão già hiền lành, nhưng nói về tuổi thì y lại trẻ hơn không ít so với đám người Trương Dương, Vương Chân. Bộ dạng của Tương Vân Sơn chỉ là một người trung niên nhưng xét về tuổi thì Công Tôn Hoàng quả thực chính là một tiểu hài tử so với gã!
Ai thành đạt người đó là bề trên.
Cho nên, Tương Chu vô cùng khiêm tốn xưng hô Lăng Tiêu là tiền bối, ở trường hợp này là rất thích hợp. Ngược lại, hành động của Lam Thiên Mai lại có chút lỗ mãng, ít nhất thì thoạt nhìn là như vậy.
Tương Chu cảm thấy chính mình đã có đủ lễ tiết, cho dù đối phương là thế ngoại cao nhân chân chính cũng không thể chưa bao giờ nghe nói về Tương gia, cũng không thể không biết một chút về thực lực của Tương gia, cho nên ít nhất thì bề ngoài cũng có thể khách khí một chút.
Không ngờ chính là nam nhân diện mạo tuổi trẻ anh tuấn đó chẳng những không khách khí, mà ngược lại còn giống như yêu nữ đáng giận Lam Thiên Mai, vừa mở mồm liền vạch trần vết sẹo của Tương gia.
Hơn ba mươi năm qua, tuy rằng rất nhiều trưởng lão Tương gia tham dự vào việc đuổi Tương Vân Sơn đi không thể hiện ra dấu hiệu nào của sự hối hận bởi dù sao năm đó cũng có nhân chứng, tang chứng vô cùng xác thực, nhưng trên thực tế trong lòng họ đều bắt đầu tỉnh lại. Rốt cuộc là ai mới thích hợp với vị trí chưởng môn nhân tương lai của Tương gia? Là Tương Vân Sơn (có khả năng) đã phản bội gia tộc hay Tương Vân Bưu tâm tư u ám, khó khống chế?
Năm đó Tương Chu tự tay tham gia vào quá trình phế bỏ công lực của Tương Vân Sơn, sau đó nhớ lại, vẫn hối hận không ngừng.
Bởi vì lúc ấy tất cả mọi người đều quá mức phẫn nộ, kỳ thật phần nhiều là thất vọng, căn bản không thể tưởng tượng nổi Tương Vân Sơn vốn luôn chính trực lại bán đứng gia tộc, hơn nữa còn có bằng chứng rõ ràng. Tuy rằng Tương Vân Sơn chết cũng không chịu thừa nhận, nhưng dưới sự kích động của mọi người, tất cả các trưởng lão Tương gia đều căn bản không hề tin tưởng lời nói của Tương Vân Sơn.
Sau khi phế bỏ hắn và trục xuất khỏi gia môn, Tương Chu tỉnh táo lại, liền bắt đầu suy xét, liền phát hiện Tương Vân Sơn hẳn không phải loại người như vậy. Tuy nhiên, chuyện này thật sự quá mức kỳ quái! Cho dù tới hôm nay, trong tình cảm của y vẫn rất tin tưởng rằng Tương Vân Sơn không phản bội. Nhưng trên thực tế, những chứng cớ đó hiện giờ là cơ mật cao nhất của Tương gia, cho dù bọn họ là trưởng lão, có toàn quyền xem xét một cách tỉ mỉ, kỹ lưỡng, cũng khó có thể tìm được chút sơ hở nào trong đó.
Cho nên, nhắc tới Tương Vân Sơn, Tương Chu phản ứng cực kỳ mãnh liệt, có thất vọng, có phẫn nộ, còn có hối hận ... ... các loại cảm xúc pha cùng một chỗ, khiến cho khi Lăng Tiêu hỏi những lời này, Tương Chu suýt nữa không thể khống chế được chính mình, ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu nói:
- Tiền bối có vấn đề gì sao? Tuy rằng y không phát tác nhưng thanh âm đã trở nên lạnh như băng.
Lăng Tiêu thản nhiên nói:
- Ta không phải là tiền bối gì cả, ngươi không cần tôn xưng ta như thế, ta chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.
Trong lòng Lăng Tiêu không hề có bất cứ ấn tượng nào tốt đối với người của Tương gia, đương nhiên đại bộ phận là do bất bình với những tổn thương mà Tương Vân Sơn đã phải chịu đựng. Tuy nhiên việc này vẫn là gia sự của người ta, Tương Vân Sơn muốn mọi việc sẽ do y tự giải quyết, Lăng Tiêu cũng không thể tùy tiện giơ tay lung tung. Hiện tại Lăng Tiêu hỏi một câu như vậy cũng chỉ là để tranh thủ chút thời gian cho Huyền Thiên mà thôi.
Nghe Lăng Tiêu nói như vậy, vẻ mặt vốn hồng hào của Tương Chu càng xanh hơn. Lúc này Lam Thiên Mai lại càng cười đầy vẻ khiêu khích, Tương Chu căm giận nói:
- Lam yêu nữ, lão phu chịu đủ ngươi rồi. Xong chuyện này, ngươi có dám đánh nhau một trận với ta hay không?
Lúc này Lam Thiên Mai thu hồi vẻ cười đùa, nhìn Tương Chu lạnh giọng nói:
- Đấu thì đấu, ai sợ ai chứ! Chỉ có điều đến lúc đó ngươi đừng có sợ tới mức không dám đánh là được.
Lam Thiên Mai nói xong, trên mặt lại hiện ra nụ cười dịu dàng nhìn Lăng Tiêu nói:
- Tiểu huynh đệ, bên trong dung nham này có bảo vật, ngươi có biện pháp nào có thể lấy ra hay không?
Lăng Tiêu quét mắt nhìn Lam Thiên Mai một cái nói:
- Ngươi muốn nói cái gì?
Lam Thiên Mai khẽ mỉm cười, cũng không giận bởi thái độ lãnh đạm của Lăng Tiêu, vẫn tươi cười nói:
- Nếu ngươi không có cách nào, vậy tỷ tỷ sẽ thử lấy một lần. Nếu tỷ tỷ chiếm được, ngươi đừng có nhân cơ hội đánh lén tỷ tỷ nha! Thân mình tỷ tỷ mềm yếu lắm, không chịu nổi thanh kiếm sắc bén đâu...
- Phì!
Tương Chu ở một bên nghe được liền mặt đỏ tai hồng, xì một tiếng khinh miệt.
Lam Thiên Mai kiêu ngạo nghênh mặt lên, bĩu môi nói với Tương Chu:
- Ngươi phi cái gì? Nhìn bộ dạng của ngươi, cho dù nam nhân trên đời này chết sạch, lão nương cũng tuyệt không thèm liếc mắt nhìn ngươi một cái!
Lăng Tiêu thản nhiên nói:
- Ngươi có thể lấy thì đó là bản lĩnh của ngươi. Ta đánh lén ngươi làm cái gì?
- Hì hì, chỉ mong tiểu huynh đệ nói chuyện giữ lời! Nếu thật sự có thể lấy được, tỷ tỷ còn có thưởng cho ngươi một chút!
Lam Thiên Mai nói xong, bỗng nhiên lấy ra một chiếc bao tay từ trong nhẫn không gian.
Chiếc bao tay này màu lam tối, mặt trên khảm đầy các loại bảo thạch nhỏ vụn, lóe lên hào quang rực rỡ trong hang động âm u này, đồng thời một cảm giác cực kỳ rét lạnh từ chiếc bao tay đó truyền đến.
Tương Chu lộ ra vẻ kinh ngạc, thầm nói yêu nữ này quả thật lắm đồ tốt. Chiếc bao tay này chính là một bảo vật.
Lam Thiên Mai đeo chiếc bao tay vào với vẻ vô cùng cẩn thận, sau đó lại lấy từ trong người ra một vật có dạng một túm tơ màu trắng ngà. Vật này vừa được lấy ra, toàn bộ không gian khô nóng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác lạnh như băng!
- Hàn Tằm Ti! Tương Chu kinh hô một tiếng, đồng thời hai mắt bắn ra vẻ tham lam nhìn Lam Thiên Mai, cũng không biết trong lòng có chủ ý gì.
Lam Thiên Mai vẻ mặt khinh thường nhìn thoáng qua Tương Chu, cười lạnh nói:
- Khuyên ngươi đừng nhúc nhích tâm tư gì, Tương lão nhân, nếu không ngươi sẽ chết rất thảm!
Lam Thiên Mai nói xong, khẽ quát lên một tiếng lanh lảnh, một đạo bạch quang từ trong tay bắn thẳng xuống dung nham đỏ sậm đang không ngừng sôi trào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.