Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 517: Hối hận thì đã muộn

Tiểu Đao Phong Lợi

01/04/2013



Lam Hải cố ý không nói ra thân phận của Lăng Tiêu, thản nhiên nói:

- Điều này ngươi không cần phải biết. Bây giờ ta chỉ muốn hỏi một chuyện, chúng ta có thể đi được chưa?

Lam Khoa nhìn bộ dạng Lăng Tiêu, trong lòng thầm nghĩ: “Người này thoạt nhìn cực kỳ trẻ tuổi. Lam Hải có thể tỉnh lại, cũng không biết có liên quan đến hắn hay không? Đúng rồi, nghe nói người trẻ tuổi này là do Lam Thiên Mai dẫn về gia tộc. Quả thật có thể Lam Hải là do hắn chữa khỏi. Nếu là như thế, càng không thể thả người này đi!”

Nghĩ vậy, Lam Khoa không đợi Lam Hải trả lời, liền cười lạnh nói tiếp:

- Cho dù là công tử của Tư Đồ gia, Lam Khoa ta cũng không nhất thiết phải tôn trọng.

Nói xong lấy tay chỉ Lăng Tiêu, nói:

- Mà hắn... rõ ràng càng không có tư cách đó! Xông lên... bắt hắn cho ta!

Phía sau Lam Khoa trong giây lát bay ra hai người áo xám. Hai người này vẫn đi theo Lam Khoa, đều đã đạt cảnh giới tu luyện giả cao cấp. Trong mắt Lam Khoa, đối phó với một người trẻ tuổi như Lăng Tiêu, quả thực quá là dư dả.

Ầm!

Ầm!

Hai tiếng vang thật lớn, thân hình hai người này trong giây lát bị đánh bay trở lại!

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, căn bản không ai kịp thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Kiếm của Lam Thiên Mai đã rút ra chuẩn bị xông tới ra tay, lại phát hiện không cần mình làm bất cứ chuyện gì nữa cả.

Nàng nhìn Lăng Tiêu có chút sững sờ, trong lòng không kìm nổi có loại cảm giác: “Hắn nếu không phải là chân thần chuyển thế, vậy nhất định là một tên yêu quán mấy vạn mấy ngàn năm mới có một!”

Lăng Tiêu nhìn Lam Khoa, thản nhiên nói:

- Lam gia gia chủ, bỏ qua chuyện này đi.

Lam Khoa trợn mắt há hốc mồm nhìn Lăng Tiêu, cả người bỗng nhiên nổi lên một cỗ hàn ý, đồng thời điên cuồng cả giận nói:

- Tất cả trưởng lão có mặt ở đây, mau bắt tên cuồng đồ này!

Vô thanh vô tức, từ bốn phương tám hướng có sáu bảy người vây lại. Không khí bỗng trở nên căng thẳng, đám trưởng lão vừa đến không ngờ liền liên thủ tạo ra một đạo kết giới, đặt toàn bộ nơi này vào trong kết giới!

Hai mắt Lam Khoa phát ra ánh mắt lạnh lẽo, nói một câu:

- Ta muốn bắt sống.

Lăng Tiêu nhìn đám cao thủ Lam gia đang nhanh chóng tụ tập tới, cảm nhận được dao động năng lượng không lồ trên người bọn họ, không khỏi cười lên lạnh lẽo, nhìn Lam Khoa thản nhiên nói:

- Lam gia gia chủ, ngươi thật sự muốn đánh sao?

Lam Thiên Mai đứng bên cạnh lạnh lùng nói:

- Lam gia từ xưa đến nay là danh môn chính phái, không ngờ cũng làm cái việc chẳng khác gì đám cướp như thế này sao?

Lam Hải trầm giọng nói:

- Mai nhi, ngươi đừng nói nữa.

Lam Hải nói xong, hai má hơi hóp lại, trong mắt thoáng hiện lên chút tình cảm phức tạp, sau đó hướng về phía Lam Khoa nói:

- Lam Khoa, tuy rằng ta đã không xem mình như người của Lam gia, nhưng trong người của ta đang chảy dòng máu của Lam gia, ai cũng thay đổi được sự thật này! Ngươi không thể, trưởng lão hội cũng không thể!

Ánh mắt Lam Khoa lóe lên nhìn Lam Hải. Quan hệ giữa hắn và Lam Hải từ trước đến nay không tốt. Cũng như Lam Hải đã nói, hắn từ nhỏ đã không giống Lam Hải. Cái gọi là thân phận Thiếu chủ chẳng qua chỉ là để cho người ta châm chọc, thà không nói đến còn hơn. Hơn nữa đến sau lại là nhờ đám người Lam Hải trợ giúp mới yên ổn ngồi vào vị trí gia chủ. Lúc thực lực Lam Hải còn thì còn khả dĩ, nhưng sau khi Lam Hải sa cơ lỡ vận, Lam Khoa đột nhiên phát hiện Lam Hải đã mất đi giá trị vốn có.

Nhưng trong gia tộc mọi người đều biết Lam Hải có cống hiến lớn lao cho gia tộc, năm đó lại trợ giúp hắn rất nhiều, nên nếu Lam Hải vừa gặp chuyện không may liền lập tức đuổi khỏi gia tộc thì có vẻ lòng dạ hắn hẹp hòi quá.

Cho nên, hắn đã chờ trăm năm!

Rốt cục hắn cũng đợi được cơ hội này! Năm đó gia tộc bị cả nhà Lam Hải cự tuyệt hôn sự, thế lực ở Nam Châu rất lớn, cũng là một trong các gia tộc đỉnh cấp, thực lực xấp xỉ Lam gia. Điều này kỳ thật cũng không có gì. Bọn họ tuy mạnh, Lam gia cũng chưa chắc đã sợ bọn họ. Dù rằng vị công tử năm đó bị Lam Thiên Mai cự tuyệt là tứ công tử chi trưởng của gia tộc này, tuy rằng không có hy vọng gì để trở thành một vị tộc trưởng, nhưng phú quý cả đời này tuyệt đối không thành vấn đề.

Chuyện này trong mắt Lam Khoa cũng chẳng đáng là gì. Từ chối thì từ chối. Nhưng trước đó gia tộc kia và Lam gia tiến hành một vụ hợp tác buôn bán đem lại ích lợi rất lớn. Nếu thành công, thực lực hai gia tộc mặc dù không thể nâng cao một cấp bậc, nhưng ít ra cũng có thể củng cố vững chắc hơn địa vị hiện tại!

Lần kinh doanh này là hai nhà cùng nhau hợp tác kinh doanh đan dược của Thục Sơn phái!

Thục Sơn phái này vốn dĩ chỉ là một môn phái nhỏ không đáng để vào trong mắt các đỉnh cấp thế gia. Sau vài năm kiên trì ẩn nhẫn ở Thánh Vực, lại dùng một dáng vẻ huy hoàng một lần nữa quật khởi trước mắt người đời. Làm cho tất cả mọi người không thể không đánh giá lại một lần nữa môn phái này, đánh giá lại một lần nữa thiếu niên vừa mới từ nhân giới phi thăng kia!

Lúc này, rất nhiều người mới phát hiện, thì ra người trẻ tuổi năm đó dám dùng kiếm chém nát cánh cổng Thánh Vực thật sự... thật sự không phải hạng người tầm thường!

Đan dược Thục Sơn phái có bao nhiêu lợi ích, thì cứ nhìn mỗi ngày có bao nhiêu đại diện các gia tộc từ khắp nơi trên Nam Châu đổ xô đến thành Vọng Thiên là có thể hiểu được! Mà đám đại biểu các gia tộc này, gần như chưa từng gặp qua Lăng Tiêu chưởng môn như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi này. Nhưng đối với chuyện này, bọn họ căn bản là không có và cũng không dám có ý kiến gì. Có thể gặp cao tầng của Thục Sơn phái cũng đã là chuyện vô cùng may mắn! Về phần tông chủ Thục Sơn phái, chỉ sợ cho dù là gia chủ đỉnh cấp thế gia tự mình đến, cũng chưa chắc có thể gặp người ta, càng đừng nói đám tiểu nhân vật như bọn họ.

Chính vì vậy lần hợp tác này, Lam Khoa cực kỳ coi trọng. Một trong những điều kiện của đối phương chính là, đuổi Lam Hải ra khỏi Lam gia!

Yêu cầu này nói quá đáng thì cũng quá đáng, nói không quá đáng thì cũng không sai. Chuyện năm đó, xem như Lam Hải không chừa mặt mũi cho người ta. Tuy nhiên cả hai bên đều là đại gia tộc, cũng không ai quy định con gái của ta nhất định phải gả cho con trai của ngươi. Lúc bình thường không có việc gì, chuyện này sẽ chẳng ai nhắc tới.

Nhưng hiện tại sự tình là như vậy, gia tộc kia dùng quyền đặc biệt cho phép kinh doanh đan dược của Thục Sơn phái! Dựa vào chuyện này, người ta có đủ lý do để ra điều kiện!

Ngươi có thể không hợp tác cũng được, có rất nhiều gia tộc nguyện ý đến hợp tác!

Đương nhiên, chuyện trọng yếu như vậy, Lam Khoa không có khả năng cho nhà Lam Hải sớm đã sa sút như vậy biết. Đã loan đến cục diện như thế này, vậy càng không muốn nói ra. Nói ra, không phải để cho người ta nghĩ Lam gia yếu thế sao?

- Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?

Lam Khoa giả bộ không hiểu ý Lam Hải, vẻ mặt lạnh lùng nói.

-Ta chỉ muốn nói, tuy rằng ta bị các ngươi đuổi khỏi Lam gia, không còn là người của Lam gia nữa, từ nay về sau cũng không thể tự xưng là người của Nam Châu Lam gia nữa. Chuyện này không có vấn đề gì. Tự trong cốt tủy, ta vẫn là người của Lam gia...

- Thật không biết xấu hổ!



Nam nhân cao gầy Lam Khôn khó khăn lắm mới tìm được một cơ hội đả kích Lam Hải, sẽ không dễ dàng buông tha, vẻ mặt chanh chua nói:

- Da mặt ngươi so với tường thành còn dày hơn!

Khiến hắn có chút thất vọng chính là, Lam Hải căn bản là không thèm nhìn hắn một cái, nói tiếp:

- Ta đối với các ngươi có thể không có cảm tình, nhưng ta có cảm tình đối với Lam gia! Mấy người các ngươi chỉ có thể đại biểu cho chính các ngươi, không thể đại biểu cho Lam gia! Ta chỉ có thể nói cho các ngươi nghe chuyện này. Lam Khoa, ngươi tự mình tìm phiền phức ta mặc kệ, thậm chí ta còn tán thành! Nhưng xin ngươi, đừng đem đến phiền toái cho toàn bộ Lam gia! Ngươi là gia chủ, ngươi là chi trưởng của Lam gia! Lam gia sơn trang này có đến mười vạn nhân khẩu. Toàn bộ Lam thị gia tộc có hơn trăm vạn nhân khẩu! Ngươi đừng ném bọn họ vào vực sâu!

Lam Hải nói một tràng, khiến mọi người nhất tề biến sắc, sau đó nhìn Lăng Tiêu có chút nghi ngờ lo lắng. Trong bọn họ đều nghĩ rằng, một người tuổi còn trẻ như vậy có thể có thân phận gì mà có thể khiến Lam Hải từ trước đến nay luôn cẩn thận phải nói ra những lời như vậy?

Tới lúc này rồi, Lam Khoa cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục, nếu không mặt mũi gia chủ của hắn còn gì đâu? Hắn cười lạnh nói:

- Lam Hải, ngươi đứng có ở đó mà nói khoác không biết ngượng. Trước hết không nói đến chuyện người này xúi giục ngươi phản bội Lam gia, chỉ bằng vào chuyện hắn vừa rồi đả thương hai gã Lam gia hộ vệ... Chỉ bằng vào chuyện này, nếu ta không thể bắt hắn lại, Lam gia ta về sau còn mặt mũi nào tồn tại ở Nam Châu?

Lam Hải cười lạnh, thầm nhủ: “Ngươi cho là bắt được hắn, Lam gia có thể an ổn sao?” Hắn nằm ở trên giường nhiều năm như vậy, phu nhân hắn mỗi ngày đều nói qua cho hắn nghe chuyện xảy ra trong Thánh Vực.

Mấy năm gần đây, cái tên Thục Sơn phái và Lăng Tiêu, Lam Hải nghe đến đâu chỉ trên trăm lần? Lam phu nhân thậm chí còn muốn sai người đi Thục Sơn phái cầu kiến Lăng Tiêu, cầu hắn chữa thương cho Lam Hải.

Lam phu nhân không hiểu rõ nhưng Lam Hải làm sao mà không hiểu? Một môn phái nhỏ làm sao có thể tồn tại vững vàng ở nơi mà các thế lực phức tạp mọc lên như nấm như Thánh Vực, lại còn có thể nổi danh bốn phương. Chuyện này căn bản không phải người bình thường có thể làm nổi!

Cho nên, mặc dù Lam Hải không biết chuyện Lam gia và gia tộc kia hợp tác, nhưng hiểu được, Lăng Tiêu này, tuyệt đối không nên kết thù với hắn!

Chỉ có điều rất đáng tiếc là gia chủ không phải là hắn. Lam Hải chỉ có thể thở dài một tiếng, sau đó nhìn Lăng Tiêu nói:

- Tông chủ, thật xin lỗi, ta...

Lăng Tiêu khoát tay áo, sau đó nói:

- Bọn họ chỉ muốn đối phó ta, cả nhà các ngươi cứ đi trước đi.

- Điều đó không được!

Lam Thiên Mai và Lam Khoa cùng với đám người Lam Khôn tất cả đồng thanh. Sau khi nói xong, lại đồng thời hừ một tiếng.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lam Thiên Mai như phủ một tầng sương lạnh, lớn tiếng nói:

- Lam Thiên Mai ta tuy chỉ là một nữ lưu, cũng không phải là hạng người tham sống sợ chết! Ngươi đã cứu ta lại cứu phụ thân ta, đến lúc này chúng ta làm sao có thể bỏ đi! Có chết thì chết cùng một chỗ!

Lam Khôn thì âm dương quái khí nói:

- Các ngươi có muốn chạy cũng đừng hòng chạy thoát!

Lam Thiên Mai trừng mắt bắn ra hai đạo tinh quang. Ánh mắt lạnh lẽo chiếu vào người Lam Khôn, lập tức cả người Lam Khôn đều họat động không được tự nhiên. Người của Lam gia đều biết Lam Thiên Mai tu luyện mị công. Trong ấn tượng của bọn họ, nữ nhân tu luyện loại công pháp này chẳng khác nào gái lầu xanh, thấp hèn đê tiện. Nhưng trên thực tế trừ vẻ lạnh lùng ra, bọn họ cũng chỉ cảm nhận được sự cương nghị bất khuất ở trên người Lam Thiên Mai! Lại nói tiếp, điều này làm cho người ta cảm thấy không thể trêu chọc.

- Lam Khôn, ngươi muốn làm gì! Cứ lây nhây coi chừng ta chém ngươi một kiếm!

Âm thanh lạnh lẽo như băng giá của Lam Thiên Mai như một mũi dao sắc nhọn, hung hăng đâm về phía Lam Khôn.

Hôm nay Lam Khôn xem như bị hai cha con nhà này mắng đến thảm hại. Run run giơ một tay chỉ vào Lam Thiên Mai, trong mắt bắn ra hận ý sâu đậm, sau đó nói:

- Tộc trưởng, người xem, người xem ... Đây là đệ tử Lam gia ta sao? Nàng, nàng dám nói chuyện với ta như thế!

Lam Khoa nhìn thoáng qua đám trưởng lão phía sau. Sắc mặt đám trưởng lão này đều vô cùng nhục nhã, trầm ngâm một chút, Lam Khoa rốt cục không kìm nổi nói:

- Lam Thiên Mai dĩ hạ phạm thượng, nhục mạ trưởng bối, là tội đại bất kính! Hiện tại, ta tuyên bố ... trục xuất Lam Thiên Mai khỏi Lam gia! Vĩnh viễn không được cho mình là đệ tử của Lam gia! Từ nay về sau làm bất cứ chuyện gì, đều không quan hệ đến Lam gia!

Lam Hải nghe xong, thân thể hơi chấn động, nhắm mắt lại, không cho hai dòng lệ tràn ra khỏi khóe mắt. Lam phu nhân thì thấp giọng nức nở, Lam Thiên Tầm trợn mắt há hốc mồm đứng nơi đó, trong đầu trống rỗng, hai mắt mờ mịt, xung quanh tuy vô số người nhưng hắn không ngờ chẳng thấy một ai.

Lúc này, phần lớn tầng lớp phía trên của Lam gia đã nghe thấy toàn bộ. Còn các tộc nhân khác của Lam gia đang đứng ở xa xa vây quanh mà nhìn. Người trong Lam gia đối với Lam Hải không phải hoàn toàn không có hảo cảm. Ngược lại, bởi vì hắn bênh vực lẽ phải và tính tình công chính vô tư nên được rất nhiều người kính yêu.

Trưởng lão hội trục xuất Lam Hải khỏi Lam gia mà không nói rõ lí do đã khiến rất nhiều người cảm thấy trong lòng nguội lạnh. Không ngờ bây giờ còn trục xuất cả Lam Thiên Mai khỏi gia tộc.

Tuy rằng bọn họ đều không thích Lam Thiên Mai, nhưng như thế cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ nguyện ý nhìn gia chủ Lam Khoa chuyên quyền độc đoán như thế! Còn trưởng lão hội thì chỉ biết giúp giặc làm ác!

Lam gia, đã không còn là Lam gia của ngày xưa!

Những người đó tuy rằng không nói gì thêm, nhưng trong mắt lại đầy vẻ thất vọng.

Lúc này, trong không khí bỗng truyền đến một thanh âm cực kỳ lãnh đạm:

- Lam Khoa, ngươi bây giờ bản lĩnh thật lớn nhỉ! Một tộc nhân cảnh giới cao cấp tu luyện giả, ngươi nói đuổi đi liền đuổi đi. Có phải chăng, ngay cả ta, ngươi cũng muốn đuổi đi?

-A...

Lam Khoa khẽ nhếch miệng, trong lòng kêu khổ. Tại sao lại kinh động đến bà cô tổ này, nghĩ thế nhưng hắn vẫn vội vàng quỳ xuống đất nói:

- Tôn nhi ra mắt bà cô tổ. Xin thỉnh an bà cô tổ!

Tất cả mọi người của Lam gia, kể cả những người đang vây quanh xem náo nhiệt bên ngoài và Lam Hải, toàn bộ đều quỳ xuống. Sau khi tất cả quỳ xuống, giữa sân chỉ có một mình Lăng Tiêu đứng sừng sững, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ chót vót cao.

Lăng Tiêu tự nhiên cũng không muốn đứng đó cho mọi người quỳ bái, cũng rất nhanh bay lên trời, sau đó nhìn Lam Khoa đang nhìn hắn đầy cảnh giác, cười lạnh nói:

- Ngươi yên tâm. Ta không nhân cơ hội này mà bỏ trốn đâu!

Lam Hi cũng không xuất hiện, thanh âm kia dường như từ bốn phương tám hướng truyền tới, hừ một tiếng nói:

- Ngươi là gia chủ, theo lý thuyết người dư thừa như ta không nên can thiệp vào quyết định của ngươi. Tuy nhiên, hôm nay nếu ngươi gây khó dễ cho người thanh niên này, ta không thể đồng ý.

- Bà cô tổ, xin người hãy nghe ta nói!

Lam Khoa vừa nghe lời này, lập tức lo lắng, thậm chí bảo hắn thu hồi lệnh trục xuất cả nhà Lam Hải cũng không quan trọng bằng chuyện này!

- Nói cái gì? Trước mặt ta, ngươi vẫn muốn tiếp tục nói hươu nói vượn sao?



Trong tiếng nói trong trẻo của Lam Hi mang theo một chút trào phúng nhàn nhạt, nhắc nhở mọi người rằng nàng không phải vừa mới đến.

Nói gì đi nữa trước mặt người có tiếng nói nhất Lam gia này, Lam Khoa quả thật không có dũng khí nói bừa, ấp úng phân trần:

- Người này đối với Lam gia ta có tác dụng rất lớn...

- Đủ rồi.

Thanh âm Lam Hi đột ngột vang lên bên tai Lam Khoa như một cây búa lớn trực tiếp nện vào lòng Lam Khoa trong lòng. Sắc mặt Lam Khoa chợt trắng bệch ra khi nghe tiếng hét đầy tức giận của Lam Hi vang lên trong đầu mình.

- Ngươi có biết người kia là ai không mà ngươi dám làm xằng làm bậy như thế? Bệnh của Lam Hải nhiều năm như vậy đã tìm thầy thuốc khắp cả Nam Châu nhưng không ai có thể chữa trị? Bây giờ lại được người này dễ dàng chữa khỏi như thế, ngươi nghĩ hắn là hạng người bình thường sao? Ngu ngốc!

Sắc mặt Lam Khoa trong giây lát càng trở nên trắng bệch hơn, một phần là do sự giận dữ của Lam Hi làm hắn hoảng sợ, hai là bị lời nói của bà cô tổ làm cho kinh hãi.

Lúc trước hắn không phải không nghĩ đến chuyện người trẻ này có thể có hậu thuẫn khá mạnh, cho nên cũng không nổi giận ngay từ đầu. Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy Lam Hải nói ra thân phận của Lăng Tiêu, trong lòng liền nghĩ rằng người có thể chỉ là phô trương thanh thế. Hơn nữa, hắn cũng chưa bao giờ nghe nói tới gia tộc nào ở Nam Châu y thuật cao minh như vậy!

Có lẽ, chỉ là một tiểu thế lực, may mắn có được di vật từ thời Thần chiến mới có thể lợi hại vô cùng như thế. Ưu điểm của một kẻ lúc nào cũng cho mình cao cao tại thượng chính là tự tin, nhưng khuyết điểm đồng thời cũng là tự tin hai chữ!

Thân phận của Lam Khoa giống như những gì hắn đã nói, cho dù là con của Tư Đồ Dũng nhìn thấy Lam Khoa hắn cũng không dám càn rỡ quá mức! Chính là bởi vậy nên hắn mới cho rằng, người thanh niên này có giỏi thế nào, Lam Khoa hắn thu thập người này, cũng sẽ không nảy sinh bất cứ vấn đề gì! Cho dù sư môn của đối phương tìm tới cửa, Lam gia cũng có thể ăn nói!

Tất cả mọi chuyện trên đời, đúng sai đều do kẻ mạnh.

Nhưng lời bà cô tổ Lam Hi nói lại khiến Lam Khoa đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác: “Nam Châu đâu có người trẻ tuổi nào có y thuật mạnh như vậy? Trừ khi là...” Nghĩ vậy, Lam Khoa bỗng nhiên có cảm giác vô cùng mãnh liệt là muốn tự tát cho mình một cái. Nếu người thanh niên này thật sự là nhân vật vô cùng thần kỳ trong truyền thuyết, người chưởng môn trẻ tuổi của Thục Sơn phái thì Lam gia lần này tổn thất không chỉ là vài người tộc nhân thực lực không tồi!

Tiếng của Lam Hi lại vang lên:

- Hiện tại, ngươi có đồng ý cho ta mặt mũi, thả bọn họ đi không?

Lam Khoa gật đầu như gà mổ thóc, sau đó sắc mặt vô cùng khó coi trừng mắt nhìn người trung niên cao gầy Lam Khôn. Chuyện này từ đầu đến cuối đều có bàn tay người này. Lúc đầu cũng chính là hắn tán thành chuyện trục xuất Lam Hải! Thật là một tên bại hoại!

Lam Khoa xanh mặt, sau đó phân phó:

- Để bọn họ rời đi!

Vẻ mặt Lam Khôn kinh hãi, thầm nghĩ, cho dù là bà cô tổ, bà ấy cũng không thể can thiệp vào quyết định của gia chủ! Mà rất hiển nhiên, Lam Khoa đã bị ảnh hưởng. Lam Khôn nhìn hai cha con Lam Hải và Lam Thiên Mai, trong lòng không khỏi trào dâng một cỗ phẫn nộ, nói:

- Gia chủ, bọn họ...

- Ngươi câm mồm cho ta!

Lam Khoa giận dữ quát lên một tiếng, sau đó nói:

- Để cho bọn họ đi!

Sau đó ai quỳ cứ quỳ, một nhà bốn người Lam Hải đứng dậy, chắp tay hướng tới không trung lạy một cái. Sau đó không nói một câu nào, mọi người tách ra một con đường để cả nhà này rời đi.

Sắc mặt đám trưởng lão Lam gia tán thành trục xuất Lam Hải đều vô cùng khó coi. Hôm nay một nhà Lam Hải bỏ đi. Vốn dĩ bọn họ hẳn là phải rời đi trong tình trạng chật vật thảm hại vô cùng. Nhưng bây giờ thì như thế nào? Một đám nhân vật cấp cao của Lam gia quỳ ở đây như tiễn bước người ta!

Trong lòng Lam Khôn vô cùng phẫn nộ, nghĩ hai cha con Lam Hải làm nhục hắn. Hắn thầm quyết định, tương lai nếu có cơ hội, tuyệt sẽ không bỏ qua cho một nhà bọn họ!

Lăng Tiêu đứng giữa không trung, truyền âm nói với Lam Hi:

- Hôm nay đa tạ tiền bối!

Nếu không có Lam Hi xuất hiện, không khỏi phải một phen khổ chiến. Lăng Tiêu tuy rằng chưa chắc sợ đám cao thủ của Lam gia này, nhưng kiến nhiều cắn chết voi, mãnh hổ khó chống bầy sói, huống chi Lam gia không biết còn có bao nhiêu lão già đang bế quan tu luyện, nếu kinh động đến những người đó cũng thật là nguy hiểm.

- Không cần cảm tạ ta. Tiểu tử kia, vài ngày sau ta sẽ đến chỗ của ngươi ở vài năm. Nếu ngươi cư xử tốt, có lẽ ta sẽ ở lại một vài năm. Muốn giữ ta lại thì phải có cái gì đó khiến ta cảm thấy hứng thú.

Thanh âm trong trẻo hài hước của Lam Hi vang lên trong đầu Lăng Tiêu. Lăng Tiêu cười gật gật đầu, xoay người rời đi, trong lòng nghĩ rằng: “Nếu là người thực lực kém một chút còn có chút khó khăn. Chứ muốn giữ ngươi ở lại Thục Sơn quả thực quá dễ dàng!”

Lăng Tiêu nghĩ thế, khóe miệng hơi nhếch lên. Đối với một cường giả tối cao cảnh giới đại viên mãn cao cấp mà nói, thứ mà họ theo đuổi nhất không gì hơn những lý giải về thiên đạo, cảm ngộ trong tu luyện, còn có công pháp có thể làm cho bọn họ đột phá!

Thánh Vực tuy rằng đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, nhưng một hồi Thần chiến năm đó, thiếu chút nữa làm cho tất cả cường nhân trong Thánh Vực đều bị tiêu diệt. Hơn nữa, còn có một việc gần như toàn bộ người trong Thánh Vực cũng không biết, đó chính là, cho dù trước Thần chiến, trong thần giới cũng không có bao nhiêu người đến từ Thánh Vực!

Thánh Vực kỳ thật, còn rất trẻ!

Đương nhiên, đây là so với Tu Chân Giới đã trải qua không biết mấy trăm vạn năm.

... ....

Cho đến khi bóng dáng đám người Lam Hải biến mất trong tầm mắt mọi người, trong không trung cũng đã không còn chút thanh âm gì, Lam Khoa mới từ trên mặt đất đứng dậy, nỗi bực bội trong lòng kia không cần phải nói cũng biết.

Đám người Lam gia cũng theo Lam đứng lên. Đối với bà cô tổ vui buồn bất chợt này, bọn họ cũng không phải lần đầu tiên mới thấy, cho nên cũng chẳng lấy gì làm lạ.

Vài trưởng lão bước đến bên cạnh Lam Khoa, một người trong đó hỏi:

- Gia chủ, mọi chuyện như thế nào êm đẹp, sao đột nhiên thay đổi thái độ? Chẳng lẽ bà cô tổ đã nói gì?

Lam Khoa thở dài một tiếng, suy sụp nói:

- Lần này, có khả năng chúng ta thật sự sai hoàn toàn rồi!

Nhìn bộ dáng nghi hoặc khó hiểu của một đám trưởng lão, Lam Khoa nói:

- Người trẻ tuổi trị bệnh cho Lam Hải kia rất có thể là Lăng Tiêu.

Nói xong, liền mặc kệ một đám người đang trợn mắt há hốc mồm, xoay người rời đi.

Một đám trưởng lão đó ngơ ngác nhìn nhau, nghẹn họng kinh ngạc, cũng không biết nói thế nào cho phải.

Thật lâu sau, một trưởng lão mới vỗ ngực dậm chân nói:

- Hỏng rồi, vụ hợp tác lần này giữa gia tộc chúng ta và Diệp gia...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Kiếm Lăng Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook