Chương 351: Hướng Thiên Đan, điên cuồng tu luyện
Tiểu Đao Phong Lợi
01/04/2013
Ánh mắt mọi người đều tập trung về bóng người vừa nói.
Vốn là nữ thần thương nghiệp nhưng lúc này Hoàng Phủ Nguyệt cũng không kìm được đỏ mặt, nhẹ nhàng nói:
- Ta. chẳng lẽ không được sao?
Lăng Tiêu cũng buồn cười, cười nói:
- Nàng có thể chịu nổi sự đau đớn đó không?
- Dù có đau đớn hơn nữa ta cũng chịu được.
Hoàng Phủ Nguyệt nhẹ nhàng nói, người khác không rõ Hoàng Phủ đại tiểu thư xinh đẹp có thể chịu c đau khổ gì nhưng Lăng Tiêu lại rất rõ. Thân thể dù đau đớn nghiêm trọng cũng không thể so nổi với đã kích tinh thần. huống chi trong quá trình xuyên qua thời không, Hoàng Phủ Nguyệt cũng đã phải chịu qua một số sự đau khổ của linh hồn.
Phải biết rằng, xuyên qua không gian gần như tương đương với một lần vượt qua thiên kiếp. Người tu chân có thực lực hùng mạnh còn phải vô cùng sợ hãi đối với thiên kiếp. càng không nói tới tiêu nữ tử không có thực lực gì như Hoàng Phủ Nguyệt.
Kỳ thật sau này Lăng Tiêu mới suy nghĩ cân thận, địa cầu mà Hoàng Phủ Nguyệt nói chính là Tu Chân Giới của hắn, tuy nhiên nhưng người của Tu Chân Giới đều gọi đó là "thủy tổ tinh"! Nghe nói toàn bộ đại lão của tiên giới đều đắc đạo phi thăng từ thời viễn cổ, hỗn độn sơ khai ở đó, bởi vậy tinh cầu màu xanh thầm này được xung là thủy tổ tinh!
Mà nơi Hoàng Phủ Nguyệt sống chính là thế tục giới trong mắt người của Tu Chân Giới.
Từ khi biết nhận thức thì Lăng Tiêu đã ở Tu Chân Giới, là không hề có nửa điểm ấn tượng đối với tục giới. cho nên rốt cục hắn là do sư phụ mang từ thế tục giới tới hay là được sinh ra ở Tu Chân Giới, bản thân Lăng Tiêu cũng không rõ.
- Không được. Nguyệt Thiếu, cô không thể mạo hiểm được!
Người vừa ngăn cản chính là Thượng Quan Vũ Đồng. Trong mắt nàng cô bé Hoàng Phủ Nguyệt này chắc hẳn đang đầu óc rối bời, chẳng lẽ không biết đây là hành vi tự tìm chết sao? nàng không hề có một chút căn cơ tu vi. Thượng Quan Vũ Đồng có chút hiểu biết về đan dược của Lăng Tiêu. những người bình thường không thể chịu nổi những đan dược đó.
Hoàng Phủ Nguyệt thản nhiên cười, nói:
- Ta nhất định vượt qua được.
Hoàng Phủ Nguyệt kiên trì khiến Đường Mình, Gaia và tất cả những nam nhân khác đều cảm giác xấu hổ, Bởi vì Lăng Tiêu nói thật là đáng sợ. Hoàng Phủ Nguyệt là một nữ nhân chăng hề có chút căn cơ lại dũng khí như vậy. bọn họ rốt cục không kìm nổi, đều nói rằng muốn dùng loại đan dược đó.
Đều điên rồi…….
Thượng; Quan Vũ Đồng thầm cảm thán trong lòng; nàng cũng không cần mạo hiểm dùng loại đan dược này như thế, sau khi truyền thừa từ lão tổ tông Thượng Quan gia, hiện tại nàng đã chỉ còn 1% chưa lĩnh ngộ nốt, hơn nữa thực lực thăng tiến rất nhanh, Lăng Tiêu lại chuyên môn luyện chế đan dược phù hợp với cảnh giới hiện tại cấp cho nàng.
Cho nên theo bản năng; Thượng Quan Vũ Đồng không muốn những người này mạo hiểm phiêu lưu.
Tuy nhiên nàng cũng nhìn ra, nếu không có chuyện gì, Lăng Tiêu sẽ không đưa ra quyết định này.
Lăng Tiêu suy nghĩ, rốt cục cắn răng, nói:
- Ta sẽ cho những người dùng đan dược một viên Cố Hồn Đan! Nếu bị chết thì loại đan dược này có thể giúp cho người mang nó không bị lạc bản tâm khi chuyển thế luân hồi, sau khi sinh ra là có thể tu luyện một lần nữa, hơn nữa... sẽ nhớ rõ đủ mọi điều từ kiếp trước.
Những lời này làm toàn bộ mọi người đều ngừng hô hấp, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Lăng Tiêu như thể đang nhìn một con quái vật.
Lăng Thiên Khiếu thì thào tự nói:
- Không ngờ lại có loại đan dược thần kỳ như vậy sao?
Lăng Tố cũng nói:
- Ta đọc các loại điển tịch cổ cũng chưa bao giờ thấy nói đến loại đan dược như vậy. Nếu thế chẳng phải là chết cũng không sợ sao?
Ý Phong cũng vẻ mặt dáng vóc tiều tụy nhìn Lăng Tiêu, môi hơi hơi run run, cặp mắt sáng lên như ánh sao, bỗng nhiên trầm giọng nói:
-Bí pháp của chủ nhân không phải vô căn cứ,... ở Tinh Linh Tộc và long tộc cũng có những kẻ có huyết thống thuần khiết cao quý đó mới có thể sử dụng và tiếp nhận. Chủ nhân, chẳng lẽ chúng ta ở đây... đều có thể sao?
Long tộc ... Tinh Linh Tộc!
Gần như toàn bộ mọi người trong hội nghị đều kinh hãi bởi những gì Ý Phong vừa nói, càng như vậy thì Lăng Tiêu càng có vẻ thần bí và hùng mạnh!
Không ngờ ngay cả loại đan dược cơ mật cao cấp của long tộc và Tinh Linh Tộc trong truyền thuyết cũng có thế luyện chế, như vậy ... còn có cái gì là hắn không thể luyện chế?
Thấy mọi người đều vẻ mặt kinh hãi nhìn mình, Lăng Tiêu cười khổ một chút.
Còn Hoàng Phủ Nguyệt thì hai mắt sáng lên nhìn Lăng Tiêu. nghĩ thầm: hóa ra thật sự có người tu chân, như vậy cũng chắc chắn có thần tiên! Không phải nói, ăn một viên tiên đan có thể thành tiên sao? Hoàng Phủ Nguyệt thầm miên man suy nghĩ.
Lão soái Thu Thần lúc này lại bỗng nhiên cười to vài tiếng:
- Ha ha, ta thấy cứ sống bình ổn lâu như vậy đã mài mòn hết dũng khí của chúng ta. Nói xong ông nhìn Phúc bá lớn tiếng nói:
- A Phúc. ngươi nói đi, năm đó chúng ta ở trên chiến trường có bao giờ lùi một bước hay không?
Hai mắt Phúc bá bỗng nhiên bắn ra hai đạo tinh quang, khí thế toàn thân đột nhiên biến đổi từ một lão già hiền lành thành một chiến thần cứng rắn.
- Đại soái, cho dù A Phúc quên cha mẹ tên là gì cũng sẽ không thể quên được đoạn năm tháng đó! A Phúc hiểu ý của ngài. cũng hiểu được ý của thiếu chủ. Nếu không có nguy cơ thì sao Thiếu chủ lại muốn chúng ta mạo hiểm nâng cao thực lực? Kỳ thật nâng cao thực lực cũng là mục đích của chúng ta. để chúng ta không bị tụt hậu, để chúng ta có thể tự bảo hộ bản thân! Huống chi còn có linh dược có thể bảo vệ linh hồn. lưu lại trí nhớ. Năm đó xuyên qua bao ánh đao bóng kiếm. mạng già này có thể sống được tới bây giờ đã là kỳ tích. Thiếu chủ, ta sẽ ăn loại thuốc đó!
Rất nhiều người tự cho là quen thuộc Phúc bá đều không kìm nổi trợn mắt há hốc mồm nhìn lão nhân ngày thường phong độ nho nhã, vẻ mặt hiền lành này, không thể tưởng được lời nói mạnh mẽ, cứng rắn, đầy hương vị thép và máu như vậy lại xuất ra từ miệng ông.
Lăng Võ và một số chi huy của Binh đoàn Tia Chớp không kìm nổi nhiệt huyết sôi trào, đứng dậy. Lãng Võ lớn tiếng nói:
- Thiếu gia, mau đưa đan dược đến đây đi! Rơi đầu chẳng qua chi là một vết sẹo lớn mà thôi. Nếu ta đây thật sự bất hạnh, hai mươi năm sau, ta sẽ lại tìm thiếu gia ngày, vẫn là thủ hạ trung thành của ngài!
- Đúng vậy thiếu gia, chúng ta không sợ, chúng ta không thể tụt hậu!
- Tông chủ, ta dùng!
- Ta cũng dùng!
Ngay cả kẻ mấy năm nay dày đặc hơi thở quý tộc là Mặc Thanh cũng không kìm nổi mắt đỏ tai hồng cũng toác cổ họng.
Lý Phật lúc này bỗng nhiên khẽ nói: - Ta có lẽ không thể dùng được...
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người quý tộc Lý Phật tao nhã. Khuôn mặt dường như vĩnh viễn bình tĩnh thong dong của Lý Phật cũng phải hơi hồng lên. tuy nhiên y vẫn nói:
- Thành Thục Sơn vẫn cần người quản lý! Hy vọng khi ta chết đi, thiếu gia có thể thưởng ta một viên đan dược lưu lại trí nhớ đó, kiếp sau Lý Phật lại là thủ hạ của thiếu gia!
Lăng Tiêu nhìn mọi người đang cảm xúc dâng trào, giơ hai tay lên khẽ hạ xuống, trong mắt hơi cảm động. Toàn bộ mọi người trong phòng, trừ Lý Phật đã không còn trẻ nưa, ngay cả mẫu thân Lãng phu nhân, tiểu muội Lãng Vận Nhi và những người thân khác đều tỏ ý muốn dùng loại đan dược này.
Lăng Tiêu trầm giọng nói:
- Cảm ơn mọi người đã tín nhiệm ta như vậy! Quay sang nhìn Lý Phật đang có vẻ xấu hố, Lăng Tiêu khẽ cười nói:
- Lý Phật. kỳ thật ta hiểu, ngươi sợ nếu tất cả mọi người đều dùng đan dược, chẳng may có phát sinh rối loạn... Ta hiểu lựa chọn của ngươi!
- Cảm ơn ... Thiếu gia!
Lý Phật ứa nước mắt. cúi người thi lễ thật sâu với Lăng Tiêu. Năm xưa hắn tha hương tới đây, vốn tưởng rằng sẽ bị đối xử nhục nhã như nô lệ, nhưng không ngờ lại được gặp may mắn như thế này. Tấm lòng trung của Lý Phật dành cho Lăng Tiêu cũng không hề ít hơn so với mọi người.
Chi có điều mỗi người đều có lựa chọn riêng. Lý Phật lựa chọn không sai, y quả thật không có dũng khí đập nổi dìm thuyền như Hoàng Phủ Nguyệt, Bởi vì sự đau đớn mà Lăng Tiêu vừa mới nói ra khiến vị quý tộc từ nhỏ tới giờ chưa bao giơ chịu đau khổ phải sợ hãi. Cho nên y thà rằng quản lý tòa thành này cho Lăng Tiêu thật tốt. Để Lăng Tiêu không phải lo lắng gì về hậu phương. Sau đó sang kiếp sau y sẽ bắt đầu tu luyện từ nhỏ!
Y không hề tính sai. Nêu thực sự kiếp sau vẫn giữ được trí nhớ, như vậy cho dù có sinh ra ở tây đại lục. khoảng cách mấy mươi vạn dặm, y cũng có thể tìm về được với Lăng Tiêu, tìm được Thục Sơn thành!
Bởi vì nơi này mới là nhà của Lý Phật hắn.
***
Cùng ngày, Lăng Tiêu liền tự nhốt mình trong phòng luyện đan cực lớn của Thục Sơn kiếm phái. Hàm Hàn bảo đinh bị tam vị chân hỏa thiêu đốt, thân đỉnh vốn ngăm đen giờ đỏ bừng! Nếu không có trận pháp bảo hộ, toàn bộ phòng luyện đan đã bị nhiệt hỏa vô cùng nóng này hóa thành tro.
Tinh thần lực của Lăng Tiêu khống chế các thiên tài địa bảo trong đỉnh, sắc mặt trầm ổn, không ngừng tăng thêm các loại nguyên liệu phụ trợ vào bên trong.
Hiện tại, hắn đang luyện chế loại đan dược nhanh chóng nâng cao thực lực. tên là "Hướng Thiên Đan". loại đan dược này chính là Lăng Tiêu đã đọc được trong các sách luyện đan của môn phái Thục Sơn.
Trong các sách luyện đan của Thục Sơn kiếm phái. tất cả các phương thuốc đều cam đoan hữu hiệu và đều đã trải qua thí nghiệm! Hề là phương thuốc chưa trải qua thí nghiệm đều không được ghi vào sách.
Cho nên, rất nhiều phương thuốc mặc dù bởi vì nguyên liệu luyện chế đan dược bị tuyệt tích nên mất đi tác dụng nhưng không có ai hoài nghi tính chân thật của chúng; đó đều là tâm huyết của các thế hệ tổ sư gia Thục Sơn!
Hướng Thiên Đan cũng giống như tên, chính là hướng về Thiên giới! Loại đan dược này có uy lực tương đối hùng mạnh. có thể dùng không giới hạn, nhưng cần phải nói rằng; bất kể là người thường hay là người tu chân, kể cả là người tu chân Độ Kiếp kỳ, chỉ cần ngươi không sợ trải qua loại đau khổ khủng bố này, đều có thể dùng.
Tuy nhiên, nếu đã tới Độ Kiếp kỳ làm sao còn thích khổ sở như thế cơ chứ? dưới Đại Thừa kỳ thì dùng loại đan dược này chắc chắn phải qua khảo nghiệm đau đớn cực kỳ khủng bố.
Năm đó, sách vở không ghi lại mục đích mà vị tổ sư gia luyện chế loại đan dược này, tuy nhiên tác dụng và sự khủng bố của nó thì lại ghi chép rất rõ.
Người thường có thể dùng. tu vi ít nhắt cũng bước vào Kim Đan đại đạo! Nếu có thể giữa cơn đau khổ, cảm ngộ được một chút thiên đạo, thậm chí có thể trực tiếp vọt vào Nguyên Anh kỳ.
Chi có điều, có mấy ai sẵn lòng đánh bạc với loại dùng mạng đổi tu vi này chứ?
Cũng khó trách Thượng Quan Vũ Đồng cảm thấy những người này đều điên rồi. Bởi vì cuối cùng, chính nàng cũng không kìm nổi, muốn nếm thử!
Cả đời người, chẳng phải kỳ thật đều chỉ là một con thuyền nhò bé đi trong khổ hải sao? Không cẩn thận ngã xuống chết đuối và ở trên thuyền, đều không có gì khác nhau về bản chất.
Trừ phi, ngươi có thể thoát ly khổ hải này, không bị nó hạn chế!
Trong các ghi chép về Hướng Thiên Đan, thời kỳ đầu của Thục Sơn kiếm phái, - chỉ có một người luyện chế thành công. Bởi vì khi đó ở Tu Chân Giới, thiên tài địa bảo còn không thiếu thốn. Sau khi luyện chế thành công, vị tố sư gia đó không để cho bản thân dùng mà cho một kẻ tu chân phế tài!
Kẻ tu chân phê tài đó sinh ở Tu Chân Giới, cha mẹ đều là người của gia tộc nổi danh trong Tu Chân Giới, không ngờ sinh ra một đứa bé thạch anh!
Nói cách khác, đứa bé này trời sinh không có kinh mạch, không có khả năng tu chân gì, thậm chí còn không thể sống được lâu.
Gia tộc của cha mẹ đứa bé đó là danh môn vọng tộc, sao có thể chịu để trong gia tộc mình có đứa bé giống yêu nghiệt như vậy. vì thế cường ép mệnh lệnh cho cha mẹ nó giết chết đứa bé thạch anh này. Dù sao sớm muộn gi nó cũng sẽ phải chết, thà ràng chết sớm để đầu thai, giữ lại quái thai này làm gì?
Tuy nhiên cha mẹ sao có thể nhẫn tâm giết chết con mình như vậy?
Hai người tự nhiên thương con mình nên không giết đứa nhỏ vô tri đó, nghe nói Thục Sơn kiếm phái có phương thuốc chữa trị được. liền mang theo hậu lễ tới nhờ vả.
Thực ra mọi người không hề để ý tới những kẻ tới cửa cầu luyện đan thế này, Bởi vì nếu một vị đan sư mà ham hố quản tất cả mọi chuyện, vậy hắn ta cũng chăng cần phải tu luyện nữa, cả ngày chi cắm đầu vào luyện đan cho người ngoài mà thôi. Tuy nhiên, cha mẹ của đứa bé đó cứ cầu khẩn mãi, vị tổ sư gia Thục Sơn kia mới mềm lòng, đáp ứng luyện chế một viên tuy không hề có chút hy vọng báo đáp nào.
Sau khi dùng đan dược, trải qua sự đau đớn khủng khiếp, ngay cả ông ta là người tu chân nghĩ tới cũng cảm thấy đáng sợ, càng không phải nói tới một đứa trẻ sơ sinh mới mấy tháng tuổi. Nếu đứa bé đó lại có thể vượt qua được mới quái lạ!
Tuy nhiên, thấy tấm lòng thành kính của cha mẹ đứa bé cũng như rất nhiều bảo vật họ mang tới, Ông ta cũng cố gắng luyện chế.
Truyền thuyết nói rằng đứa bé thạch anh nhiều nhất chỉ sống không quá 8 tuổi. Sau khi nhận được đan dược, cha mẹ của nó không cho nó dùng ngay mà tìm một nơi ẩn cư. Thời gian thấm thoát qua rất nhanh.
Thậm chí, ngay cả vị tồ sư gia luyện chế đan dược của Thục Sơn kia cũng quên mất chuyện này. Sáu năm sau, cha mẹ của đứa bé mang theo một đứa nhỏ mới sáu tuổi là Nguyên Anh kỳ, tới cầu ông ta thu làm môn hạ!
Chuyện này dẫn tới chấn động cực lớn ở toàn bộ Tu Chân Giới! Thậm chí, sau khi nghe được tin này, gia tộc của cả cha và mẹ đứa bé đều hùng hồn tới tìm gặp nhưng người quan trọng của Thục Sơn.
Sáu tuổi Nguyên Anh kỳ! Đây mà là thiên tài à? Quả thực là yêu nghiệt mới đúng! Chi có điều loại yêu nghiệt này thì bất cử gia tộc, môn phái nào cũng đều mơ ước có càng nhiều càng tốt.
Thục Sơn kiếm phái lúc ấy tuy thực lực rất mạnh nhưng vẫn chưa đạt được tới uy phong như sau này, đối mặt với tình huống đó chi có thể để cho đứa bé tự lựa chọn
Đứa nhỏ đó có chỉ số thông mình cũng cao như tu vi của nó. thực sự giống như yêu nghiệt vậy. lúc đó nó bình tĩnh kê lại một câu chuyện.
Nó nói rằng từ lúc còn nhỏ, đại khái khoảng một tuổi gì đó, cha mẹ nó ngày nào cũng lặp lại giảng cho nó một việc: Con ạ, con phải biết kiên trì. nhất định phải kiên trì! Con phải không ngừng vượt qua thật nhiều đau khổ! Nếu con không vượt qua được, con chỉ có thể sống được tới 8 tuổi. Cha mẹ mang con tới đây là muốn né tránh sự đuổi giết của hai gia tộc...
Một đứa bé sáu tuổi. thần sắc bình tĩnh kê lại câu chuyện này trước mặt vô số người khiên người của hai gia tộc kia mặt không còn chút máu, ngượng ngùng bỏ đi.
Say này đứa bé đó chỉ dùng hơn một trăm năm ngắn ngủn, độ kiếp thành công, phi thăng tiên giới. Trở thành một trong những thành Thục Sơn tiên giới lão tổ tông mà đời sau kính ngưỡng.
Những ghi chép về Hướng Thiên Đan chính là trong sách luyện đan, còn những ghi chép về vị thạch anh tổ sư lại ghi trong "Các nhân vật thi thăng tiên giới của Thục Sơn", trong đó có ghi chép lại cực kỳ tỉ mỉ.
Lăng Tiêu năm đó thích nhát chính là đọc những sự tích kỳ lạ của các sư gia, cố gắng liên hệ những gi bọn họ đã trải qua lên bản thân, nghĩ rằng những chuyện họ làm được thì mình không có lý do gi mà không làm được.
Cho nên. ờ tình huống linh khí loãng đi rất nhiều ờ Tu Chân Giới sau này, chi trong vọng 50 năm, Lăng Tiêu có thể đạt tới Kim Đan kỳ, cho dù ờ trong môn phái cũng đã được xưng là một thiên tài tu chân rồi.
Rất nhiều người lại không biết, sau lưng hai chừ "thiên tài" đó, Lăng Tiêu đã phải trả giá biết bao nhiêu!
Bản thân Hàm Hàn bảo đinh có tiên thiên hàn khí, chính là ảnh hưởng rất tốt đối việc Hướng Thiên Đan thành công. Bởi vì khi xem phương pháp luyện chế Hướng Thiên Đan trong sách luyện đan, Lăng Tiêu đọc thấy một đoạn nói: nếu lò luyện đan có hàn tính rất mạnh, vậy dược tính sẽ mạnh hơn ba phần!
Nhớ lại những điều này, dù phải dùng hết chân nguyên. Lăng Tiêu cũng phải dùng Hàm Hàn đinh đê luyện chế đan dược.
Sau ba ngày ba đêm.
Tinh thần của Lăng Tiêu rõ ràng có chút hoảng hốt. Liên tục ba ngày đêm không chợp mắt, thủy chung vẫn duy trì sự tập trung tinh thần với cường độ cao, cho dù cảnh giới Nguyên Anh kỳ cũng không kìm mệt mòi.
Cùng lúc đó. tất cả mọi người đều đã chuẩn bị rất tốt nơi bế quan của mình, ngay giữa Thục Sơn kiếm phái này! Mê Tung trận đã mở ra, không ai có thể đủ cứng rắn xông vào.
Nơi bọn họ bế quan trên cơ bàn chính là phòng của họ.
Kiếm phái lục đại trưởng lão được bố trí dùng Hướng Thiên Đan cuối cùng, bởi vì kiếm phái còn có vô số đệ tử cần bọn họ quàn lý.
Ngày thứ tư. Lăng Tiêu đã chuẩn bị tốt toàn bộ Hướng Thiên Đan và Cố Hồn Đan mà mọi người dùng; đồng thời còn để dành rất nhiều trong nhẫn. Một lần luyện chế khó khăn như vậy, sao không luyện nhiều một chút cơ chứ?
Sau khi giao đan dược cho Thượng Quan Vũ Đồng nói cho nàng cách phân phối thế nào. Những việc cần phải chú ý, Lăng Tiêu mơ mơ màng màng trở lại phòng mình, ngã lăn trên giường ngủ vùi một giấc thật sâu.
Người tu chân có thể lâm vào tình trạng kiệt sức đến mức độ này quả thực là hiếm thấy. Cho dù chém giết một Kiếm Tôn bậc năm cũng không thể mệt mỏi tới mức này được.
Thứ nhất là Lăng Tiêu đã ngủ mê mệt. thứ hai là không ai muốn tạo nên không khí giống như sinh ly tử biệt, cho nên khi cầm đan dược, mọi người đều không chút do dự đi về phòng mình.
Đến khi Lăng Tiêu tỉnh lại thì đã một ngày trôi qua. Hắn cảm thấy toàn thân tràn ngập chân nguyên. tinh thần lực cũng khôi phục, đồng thời Lăng Tiêu cảm giác rất rõ, chân nguyên và tinh thần lực đều nâng cao hơn trước rất rõ ràng.
Không ngờ như vậy có thể nâng cao thực lực nhưng rất nguy hiểm. May mắn rằng đây là ở nhà. Lăng Tiêu nghĩ.
Dùng Hướng Thiên Đan, nhanh nhắt cũng phải sau 7 ngày mới xuất quan. chậm thì nửa năm mới có thể. Điều này cũng phải nhìn vào thể chất và vận may của mọi người. Mặc dù đã nói quá trình cải tạo kinh mạch, đúc lại thân thể sẽ vô cùng đau đớn nhưng có người nhiều hơn một chút, có người lại ít hơn một chút.
Lăng Tiêu nghĩ thầm. lần này cho toàn bộ người nhà đều dùng Hướng Thiên Đan, cũng không biết là đúng hay là sai, nếu chẳng may... Lăng Tiêu bỗng nhiên không dám nghĩ thêm nữa. Tuy nhiên, hắn lại càng kiên định một ý niệm trong đầu, dự cảm của mình sẽ tuyệt đối không sai lầm.
Khăng định là có chuyện phải phát sinh, vậy thì so sánh giữa việc cho người nhà có thể sinh hoạt trong chiến loạn lớn và việc cả đời này họ không dám rời khỏi Thục Sơn kiếm phái một bước, ai cũng sẽ đánh bạc một phen như vậy. Nếu thành công. như vậy cho dù mình ngày sau bước vào Thánh Vực, hoặc là đối mặt với cường địch nào đó... cũng không ai có thể dùng người nhà để uy hiếp mình! Đến lúc đó. nếu vẫn còn không mở mắt ra sẽ chịu sự trừng phạt mang tính hủy diệt.
Lăng Tiêu nghĩ đến tinh huống này, khóe miệng lại khẽ nhếch lên cười lạnh.
Hắn đã dần dần học được cách dùng thực lực để đảm bào an toàn cho những người thân, bảo vệ họ, đồng thời cũng cho bọn họ có thực lực khiên người ta phải sợ hãi. Đó mới chính là tâm nguyện của Lăng Tiêu.
Cho dù thất bại chỉ là chuyên thế luân hồi mà thôi. Lăng Tiêu đã để lại dấu ấn tinh thần của mình trên đan dược kia. có dấu ấn của mình, cho dù chân trời góc biển, Lăng Tiêu cũng có thể đưa bọn họ trở về!
Tuy ràng điều đó cũng cần thực lực mạnh mẽ của chính hắn, Bởi vì chi khi đạt tới Đại Thừa kỳ. tinh thần lực mới có thể bao trùm toàn bộ tinh cầu. Chỉ khi trở thành tiên nhân, tinh thần lực mới có thể kéo dài tới vũ trụ.
Tóm lại, thực lực càng mạnh, những việc có thể nắm vững trong tay lại càng nhiều.
Cho nên. Lăng Tiêu lấy từ trong nhẫn ra một viên Hướng Thiên Đan, mỉm cười nhìn nó. Đợi cho sau khi tất cả mọi người chấm dứt bế quan, hắn cũng sẽ dùng một viên đan dược này. Người tu chân cảnh giới Nguyên Anh kỳ dùng một viên Hướng Thiên Đan có thể tăng vọt tu vi tới mức nào, Lăng Tiêu không hề quan tâm.
Bởi vì cho tới bây giờ cũng không hề có người tu chân nào điên cuồng như hắn.
Khi đã đạt tới Nguyên Anh kỳ. về cơ bản đã gần như có thọ nguyên vô tận so với người thường. Ở tinh cầu này có thiên địa linh khí vô cùng đây đủ, muôn tu luyện đến Độ Kiếp kỳ, chi là vấn đề thời gian.
Năng lượng hủy diệt của Hướng Thiên Đan tuyệt đối không phải là nói suông.
Tuy rằng không có ví dụ thực tế nhưng Lăng Tiêu không chút nghi ngờ những gì sách vở đã nói, cho dù là người tu chân Độ Kiếp kỳ dùng nó cùng có thể tử vong.
Độ Kiếp kỳ! Vượt qua được thiên kiếp chính là Đại Thừa kỳ, chính là sắp trở thành tiên nhân!
Đan dược khiến cho Độ Kiếp kỳ cũng có thể tử vong... Nguyên Anh kỳ Lăng Tiêu thì đã là cái gì?
Sự thần kỳ nhất của Hướng Thiên Đan chính là ở điểm này. tác dụng của nó gần như là giống nhau cả với người thường và người tu chân.
Cho nên, nó được xưng là thần đan chứ không phải độc đan!
Lăng Tiêu đang nghĩ ngợi bỗng nhiên hai mắt ngưng lại. khẽ nghiêng đầu. Vừa rồi có một một tia linh lực dao động bị Lăng Tiêu bắt giữ vô cùng chuẩn xác.
Đúng vậy, không phải nội lực hay chân khí, mà là linh lực dao đông!
Lăng Tiêu lập tức cả kinh, chẳng lẽ đây là vì mình quá lo lắng sao?
Lúc này một thanh âm vang lên trên không trung Thục Sơn kiếm phái. Thanh âm này bình thản nhưng lại tràn ngập sự uy nghiêm không thể kháng cự.
- Lăng Tiêu tông chủ có đây không?
Vẻ mặt Lăng Tiêu hơi thoải mái một chút. ít nhất đối phương vẫn không nhìn thấy được Mê tung trận này, càng không nắm bắt được vị trí của hắn, nhưng hắn lại cảm ứng được linh lực của đối phương.
Nói như thế đến ... ánh mắt Lăng Tiêu thoáng lộ nét cười: đối phương cũng không tính là quá mạnh mẽ!
Nghĩ vậy thân hình hắn khẽ động, lập tức biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.