Chương 579: Khống chế tinh thần
Tiểu Đao Phong Lợi
09/08/2014
Tương Vân Bưu sắc mặt biến thành xanh mét, hốc mắt cũng có một chút ửng đỏ, tuy nhiên lại làm ra vẻ kiên cường, cắn răng nói:
- Lăng tông chủ, ta không muốn nói gì với đôi gian phu dâm phụ Tương Vân Sơn và Hạ Tuyết Ngọc này, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có chứng cớ gì chứng minh năm đó đôi cẩu nam nữ này bị ta hãm hại!
Tương Vân Bưu nói xong, thân mình xoay lại, hướng về phía những người đang ngồi lớn tiếng nói:
- Chứng cứ năm đó đôi cẩu nam nữ Tương Vân Sơn và Hạ Tuyết Ngọc này cấu kết với nhau, Vân Bưu… vẫn còn mang ở trên người! Chính là sợ một ngày kia bọn họ lại quay về Tương gia lấy cắp! Vân Bưu còn sống trên đời này ngày nào, sẽ bảo về chứng cứ này ngày đó, hiện giờ ta khẩn cầu những người có danh vọng ở Nam Châu nhìn chứng cứ này, xem có phải là giả hay không!
Tương Vân Bưu nói xong, trong tay bỗng nhiên xuất hiện mấy chục phong thư, phong thư nào cũng rất dày, hướng về Lăng Tiêu ném tới. Những phong thư này ở trên không trung vô cùng vững chãi bay tới Lăng Tiêu.
Đồng thời Tương Vân Bưu còn nói thêm:
- Toàn bộ chứng cứ đều ở trong đó, Lăng tông chủ bây giờ có thể hủy chúng!
Lăng Tiêu đối với vẻ sỉ nhục trong lời nói của Tương Vân Bưu cũng không thèm để ý, khẽ mỉm cười, nói:
- Ai sẽ lên xem đây?
Tư Đồ Dũng và Tôn Hạo Thiên, còn có mấy người rất nổi danh đồng thời đi lên, nhìn những phong thư của Tương Vân Sơn và Hạ Tuyết Ngọc âm mưu lấy cắp bí mật của Tương gia, sau khi nhìn đi nhìn lại hai người cùng với những phong thư này, gần như mọi người đều trở nên trầm mặc.
Tương Vân Bưu trên mặt cũng không lộ ra một chút đắc ý nào, mà vẻ mặt hết sức đau khổ nói:
- Nếu hôm nay không có Lăng tông chủ vi thuộc hạ mà ra tay, ra sức ép buộc, thì Vân Bưu… cần gì phải lại phải một lần nữa đưa ra việc xấu trong nhà? Lăng tông chủ có lẽ là có ý tốt, những Vân Bưu ở đây nhắc nhở Lăng tông chủ một câu, nhất định phải nhìn người tinh tường một chút!
Lăng Tiêu trên mặt lúc này nổi lên một vẻ châm biếm, không phản ứng lại Tương Vân Bưu, mà hỏi đám người Tư Đồ Dũng:
- Chư vị xem kết quả như thế nào?
Những người này có người nào là không tinh tường? Nhìn thấy bộ dạng này của Lăng Tiêu, rõ ràng là đã có suy tính trước kỹ càng, thần sắc hoàn toàn không có một chút lo lắng.
Trong đó một trưởng lão rất nổi danh ở Nam Châu trầm giọng nói:
- Lăng tông chủ, thư này theo ta thấy tuyệt đối là thật. Tuy không biết bên trong có bí ẩn gì, nhưng lão phu cảm thấy chúng có thể làm bằng chứng vững chắc để chứng minh Tương Vân Sơn phản bội gia tộc.
Vô số người phía dưới giờ phút này không hề nói một tiếng nào, toàn bộ lễ đường cực kỳ im lặng, rất nhiều người vẻ mặt ngưng trọng, đối lập rõ ràng với gương mặt ung dung của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu lúc này hướng về vợ chồng Tương Vân Sơn lộ ra một nụ cười an ủi, sau đó vẻ mặt mỉm cười nhìn Tương Vân Bưu nói:
- Tương Vân Bưu, không thể không nói tâm cơ của người rất thâm độc. Tuy nhiên hiện giờ ta có mới tới một người, nhất định là ngươi sẽ nhận ra.
Lăng Tiêu nói xong, từ bên dưới có một người bước lên, đứng ở trước mặt Lăng Tiêu, hướng về Lăng Tiêu nhẹ nhàng thi lễ, sau đó quay lại hướng về Tương Vân Bưu thản nhiên cười:
- Vân Bưu thiếu gia, chúng ta lại gặp nhau!
- Phương Hướng Đông?
Tương Vân Bưu có chút không thể tin nổi nhìn người này, nheo mắt nhìn người này, nói:
- Phương gia cùng với Thục Sơn không phải… …
- Không phải là kẻ thù sao?
Phương Hướng Đông khẽ cười nói:
- Trên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn. Vân Bưu thiếu gia, đạo lý này hẳn ngươi so với ta lại càng hiểu rõ, ngươi nói có đúng không?
- Ta không hiểu ý của ngươi.
Tương Vân Bưu giương mặt lên, cười lạnh nói:
- Ngươi tự nguyện nhận giặc là bạn, đó là việc của ngươi. Ngươi tới đây, có liên quan gì đến ta?
Phương Hướng Đông khẽ mỉm cười, cũng không nổi giận, từ trong người lấy ra một vật, hướng về Tương Vân Bưu nói:
- Ngươi nhận ra nó không? Tin rằng ngươi đã có kế hoạch với nó từ rất lâu, hôm nay ta mang đến đây để ngươi có thể nhìn một cái.
Nói xong, Phương Hướng Đông xòe bàn tay ra, trong đó là một quả cầu thủy tinh to như mắt trâu, bên trong là một mảng hỗn độn đục ngầu, dường như loáng thoáng có chất lỏng lưu động, nếu nhìn chằm chằm vào nó, lập tức sẽ bị hấp dẫn! Phương Hướng Đông nhẹ nhàng lấy tay nâng nó lên, duỗi ra đưa đến trước mặt Tương Vân Bưu, sau đó lầm bầm nói:
- Thứ này vô cùng thần kỳ, năm đó một tộc nhân của Phương gia ta từ vật này đã lĩnh ngộ tới được một năng lực hạng nhất. Năng lực này vô cùng hùng mạnh, nó có thể khống chế tinh thần con người, khiến cho người khác có thể nghe theo ý mình mà làm mọi chuyện. Đáng tiếc, tộc nhân kia sau khi bị ngươi đưa đi, không còn có tin tức gì nữa.
Phương Hướng Đông trong mắt nổi lên một vẻ hồi tưởng, hỏi tiếp:
- Vân Bưu thiếu gia, hắn có khỏe không?
- Phương Hướng Đông, không ngờ ngươi chẳng những nhận giặc làm bạn, hơn nữa còn học thói ngậm máu phun người! Ta hỏi ngươi, thật sự ngươi đang nói xằng bậy gì vậy? Làm trò trước mặt anh hùng thiên hạ, ngươi nói rõ ràng cho ta! Nếu ngươi không nói, ngươi sẽ phải trả giá vô cùng nặng nề và thê thảm!
Tương Vân Bưu nói xong, hai mắt lóe lên hai đạo hào quang lạnh lẽo:
- Tương gia ta từ trước tới giờ không phải là một gia tộc mà ai cũng có thể ức hiếp. Tương Vân Bưu ta làm việc không thẹn với lương tâm! Đừng tưởng ngươi đầu phục Lăng tông chủ, nghĩ rằng có người đứng sau đằng sau mà có thể vu oan cho ta. Ta nói với ngươi, lấy ra chứng cứ đi!
Trong đám người lúc này có một người nhỏ giọng than thở:
- Dùng sức mạnh tinh thần để khống chế người khác? Để cho ngươi khác làm việc theo ý mình? Còn có loại công pháp tà ác hùng mạnh như vậy sao?
Bên cạnh hắn có người nói:
- Có thể như vậy sao? Nếu có loại công pháp này, lão tử còn tu luyện làm gì? Trực tiếp học cái loại công pháp đó, tìm mười cao thủ cảnh giới đại viên mãn làm bảo tiêu cho ta, có phải hơn không?
- Thôi đi, chính mình không tu luyện, ngươi còn trông cậy vào người khác để sống được lâu sao? Còn đòi khống chế mười cao thủ cảnh giới đại viên mãn, đừng có cố, bản lãnh của ngươi chẳng lẽ không bị người ta khống chế lại sao?
- Sao lại cố, ai nói với ngươi là người đạt tới cảnh giới đại viên mãn sẽ sử dụng sức mạnh tinh thần khống chế người khác?
Lúc này có một người ở một bên nói:
- Các ngươi thôi đi, nói đi nói lại, ai cũng đều chưa từng nghe qua loại công pháp này, đừng nói đến lợi dụng nó như thế nào.
Tương Vân Bưu lúc này cười lạnh nói:
- Nhìn xem, vừa rồi những lời nghị luận của các lộ anh hùng đều nói với ngươi là chưa từng nghe cũng chưa từng gặp? Hừ, cái gì mà công pháp khống chế tinh thần, nếu ta có phương pháp đấy, ta đã sớm khống chế minh chủ Nam Châu, khống chế Tương Vân Sơn và Hạ Tuyết Ngọc thì có tác dụng cái rắm gì!
Sau khi Tương Vân Bưu phẫn nộ nói ra những lời thô tục này, chẳng những không làm cho người ta cảm thấy hắn thô tục, mà ngược lại còn khiến cho thanh âm âm nhu của hắn có thêm vài phần dương khí.
- Hay!
Có không ít người ở tại chỗ hưởng ứng Tương Vân Bưu. Tương Vân Bưu thần sắc không thay đổi, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Lăng Tiêu, sau đó nói:
- Lăng tông chủ, Vân Bưu tin rằng với thân phận và địa vị hiện giờ của ngài, tuyệt đối có thể mang lại cho ta sự trong sạch, cho ta một sự công bằng! Khiến anh hùng thiên hạ nhìn xem rốt cuộc ai mới là tội nhân phản bội gia tộc!
- Hay!
Lăng Tiêu vẻ mặt bình tĩnh nhìn Tương Vân Bưu, chậm rãi nói:
- Ngươi nói trên đời này không có công pháp khống chế tinh thần của người khác, đúng không?
Tương Vân Bưu nhíu mày, trong lòng lập tức có một chút do dự, theo suy nghĩ trong lòng hắn, thì Lăng Tiêu tuyệt đối không thể có được loại công pháp này. Tương Vân Bưu đương nhiên biết, trên đời chẳng những có loại công pháp này, mà hắn đã từng tận mắt nhìn thấy, và có được lợi ích từ nó! Nhưng Tương Vân Bưu không tin Lăng Tiêu nếu biết được loại công pháp này, lại không lấy ra để sử dụng!
Trên đời này lại có người như vậy sao? Hơn nữa những thứ Lăng Tiêu biết được thật sự rất nhiều! Luyện đan tông sư, đây là danh hiệu hoàn toàn xứng đáng, trong Thánh Vực tất cả mọi người đều đã có chút thừa nhận, thì bản lĩnh luyện đan của Thục Sơn Phái phải là thiên hạ vô song!
Luận về kiếm thuật, người này khi ở nhân giới kiếm thuật đã độc bộ thiên hạ, từng lấy một bộ kiếm thuật cực kỳ đặc biệt, khi vẫn chưa có thực lực hùng mạnh đã có thể vượt cấp đánh bại những kẻ thù hùng mạnh hơn mình rất nhiều.
Sau khi tiến vào Thánh Vực, lại càng không thể đánh bại, ỷ vào tuyệt thế bảo kiếm trong tay đã chém chết không ít những vũ giả hùng mạnh trong Thánh Vực!
Vì vậy, công pháp kiếm thuật, Tương Vân Bưu thừa nhận Lăng Tiêu hùng mạnh. Nhưng khống chế về tinh thần này nếu Lăng Tiêu cũng vô cùng am hiểu, và thật sự có thể khống chế tinh thần của người khác, như vậy thì Tương Vân Bưu cho rằng không bằng tốt nhất mình nên đi tìm một tảng đậu hũ mà tự tử đi.
Đáng tiếc, Tương Vân Bưu không ngờ tới, đó là hắn đã đoán đúng!
Lăng Tiêu chẳng những đối với sức mạnh tinh thần cực kỳ am hiểu, mà về phương diện khống chế tâm thần của người khác lại càng thuận lợi!
Không ít người đã từng xem qua một vài cuốn sách cổ từ thời đại Thần Chiến để lại, trong đó có ghi lại, sức mạnh của Thần vô cùng hùng mạnh, có nhiều hình thức biểu hiện, trong đó có thể khống chế tâm thần của người khác, sau đó trực tiếp in dấu ấn của mình lên trên năng lượng tinh thần của đối phương. Người này sẽ trở thành người hầu, hơn nữa từ nay về sau, tất cả những bí mật của hắn, đối với Thần khống chế hắn mà nói, cũng còn gì là bí mật nữa!
Tương Vân Bưu rốt cuộc đã xác định, Lăng Tiêu đang hù dọa mình! Nếu như hắn có loại bản lĩnh này thì đã sớm khống chế lấy tâm thần của mình, sau đó hỏi ra những sự tình năm đó, sao lại còn quanh co vòng vo tốn nhiều công sức như vậy. Chẳng lẽ muốn ta tự nói hay sao?
Sự thật là, đương nhiên sẽ không như vậy!
Đừng nói hôm nay là ngày đại hôn của Lăng Tiêu, cho dù không phải đại hôn của Lăng Tiêu, thì Lăng Tiêu cũng sẽ không phí thời gian nói chuyện với loại người như Tương Vân Bưu. Sở dĩ hắn nói nhiều những lời vô nghĩa như vậy chính là vì muốn tất cả mọi người đều nhận định trong thiên hạ không có khả năng tồn tại biện pháp dùng sức mạnh tinh thần để có thể khống chế người khác! Và tất cả những người có được loại công pháp này đều trở thành kẻ thù của cộng đồng! Có ai lại muốn chính mình vô tình bị người khác không chế, cho nên, Lăng Tiêu trước tiên tìm đến Phương Hướng Đông. Sự thật là Lăng Tiêu sớm đã thu được quả cầu thủy tinh chí bảo của Phương gia kia, lấy đan dược luyện được trong suốt một trăm năm của Thục Sơn Phái để trả giá cho Phương gia đổi lấy quả cầu thủy tinh mà Huyền Thiên rất coi trọng. Lăng Tiêu cho rằng như thế là rất đáng giá, Huyền Thiên trải qua nhiều năm như vậy bên cạnh Lăng Tiêu tu luyện và khôi phục, hiện giờ đã khôi phục được ba tầng thực lực! Điều này làm cho Lăng Tiêu vô cùng vui vẻ, trên thực tế Lăng Tiêu cũng muốn nhìn trạng thái hoàn hảo của Huyền Thiên sẽ có thể có được thực lực hùng mạnh đến bao nhiêu.
Mà tác dụng hiện giờ của quả cầu thủy tinh này là che tai mắt của người khác! Lăng Tiêu từ trước tới giờ chuẩn bị hết thảy mọi thứ đều là vì giờ khắc này!
- Hay!
- Tương Vân Bưu, quả cầu thủy tinh này của Phương gia có công hiệu vô cùng kỳ diệu, ngươi có dám… nhìn vào nó không?
Tương Vân Bưu nhìn lướt qua vẻ mặt bình tĩnh của Phương Hướng Đông, trong lòng nói:
- Cố làm ra vẻ huyền bí, không ngờ các ngươi đang đùa giỡn ở trước mặt ông nội của Phương gia các ngươi?
Vì thế hắn không kìm nổi cười lạnh một tiếng, sau đó nói:
- Ta nhìn chằm chằm đây, thì sao nào?
Nói xong, Tương Vân Bưu đưa hai mắt nhìn lên trên mặt của quả cầu thủy tinh. Đột nhiên thân mình hắn chấn động, một vài người của Tương gia đang định xông lên bảo về Tương Vân Bưu, bị Lăng Tiêu giơ cánh tay lên ngăn cản, sau đó nói:
- Từ từ đã! Hiện giờ đang là lúc đánh cuộc, các ngươi không được động vào hắn!
Phương Hướng Đông ở một bên lúc này hướng về mọi người trên mặt đang mang theo một chút nghi hoặc giải thích:
- Pháp bảo này của gia tộc ta thật sự rất nhiều người đều hiểu, ngay khi hắn nhìn vào, sức mạnh tinh thần của hắn đã trở nên vô cùng suy nhược, hơn nữa sẽ bị pháp bảo này khống chế! Đến khi hắn từ trong đó lĩnh ngộ được hoặc sau khi không có lĩnh ngộ gì, mới có thể khôi phục bình thường!
Mọi người bán tín bán nghi nhìn Phương Hướng Đông. Lúc này Phương Hướng Đông đột nhiên hét lên một tiếng:
- Tương Vân Bưu, ngươi biết tội chưa!
Tương Vân Bưu lúc này ánh mắt dại ra, nhìn kỹ đôi mắt không ngờ cũng hỗn độn giống như quả cầu thủy tinh kia! Làm cho người ta không kìm nổi dâng lên sự sợ hãi.
Sau khi nghe thấy lời của Phương Hướng Đông, Tương Vân Bưu phát ra một loạt thanh âm cứng nhắc:
- Ta… biết tội.
- Hả?
Từ trong đám người đột nhiên truyền đến từng trận tiếng kinh hô, tất cả đều thật không ngờ lại có một kết quả như vậy. Tương Vân Bưu vừa mới luôn miệng nói trên đời không tồn tại công pháp khống chế sức mạnh tinh thần, nhưng trong nháy mắt tinh thần của người này lại bị khống chế, chuyện này thật sự là… thật sự là làm cho người ta có cảm giác buồn cười!
Hơn nữa vừa có rất nhiều người mới luôn miệng nói trên đời này không có khả năng tồn tại công pháp khống chế tinh thần của mọi người, cả đám người này đều nóng bừng mặt lên, miệng ngậm chặt, sợ Lăng Tiêu hoặc Phương Hướng Đông này sẽ hỏi bọn họ cái gì.
Đây quả thật là một cái tát hung hăng tát lên mặt bọn họ, khiến cho bọn họ nổ đom đóm mắt, làm cho bọn họ ngượng ngùng vô cùng!
Tuy rằng tinh thần của Tương Vân Bưu bị quả cầu thủy tinh này khống chế, nhưng nếu đã có loại đồ vật này, thì có ai còn dám nói trên đời này không có loại công pháp khống chế tinh thần?
Ngay cả đám người Tư Đồ Dũng và Tôn Hạo Thiên cũng đều vô cùng tò mò nhìn cảnh tượng trên đài, Diệp Thiên đứng một bên thì vô cùng khinh miệt nhìn thoáng qua Tương Vân Bưu, trong lòng nói:
- Ngu ngốc! Ở trước mặt Lăng Tiêu không ngờ lại dùng phương pháp này để biện bạch cho mình, còn không phải là cho Lăng Tiêu có cơ hội giở trò sao.
Thoạt nhìn chuyện này dường như không có quan hệ nhiều đến Lăng Tiêu, người khống chế là Phương Hướng Đông của Phương gia, ngay cả Tư Đồ Dũng và Tôn Hạo Thiên trong lòng cũng hoài nghi, nhưng cũng dám khẳng định chuyện này có liên quan đến Lăng Tiêu. Chỉ có Diệp Thiên hắn hoàn toàn có thể xác định chuyện này là do Lăng Tiêu ở sau làm chủ!
Diệp Thiên có chút bất đắc dĩ thở dài, trong lòng bỗng nhiên nghĩ:
- Mấy năm nay ta đối địch với Lăng Tiêu, chẳng lẽ là sai lầm rồi sao? Bản lĩnh của thằng nhãi này… cũng thật là nhiều! Cho dù là Thần tiền kiếp năm đó cũng không phải là đối thủ của hắn!
Diệp Thiên trong lòng nghĩ vậy, nắm chặt một nửa Đại Nhật Kim Cương Ấn đã dung nhập một nửa trong tay, đồng thời cân nhắc tìm kiếm một nửa còn lại của Đại Nhật Kim Cương Ấn, có cần phải trang bị thêm cái gì khác cho mình không!
Hiện giờ càng ngày hắn càng có cảm giác không tự tin, càng ngày trong đầu càng có suy nghĩ không thể chiến thắng được Lăng Tiêu. Loại cảm giác này thật không ổn, Diệp Thiên trong lòng cũng biết rõ, có thể trong lòng muốn đánh đuổi cái cảm giác này đi, nhưng đây cũng không phải làm một việc dễ dàng.
Đúng lúc này Phương Hướng Đông sắc mặt vô cùng trầm trọng, trên trán dần dần chảy ra mồ hôi, đồng thời trong lòng sự kính nể đối với Lăng Tiêu đã đạt đến tột đỉnh. Thanh âm hắn âm trầm, chậm rãi hỏi:
- Tên kia, ta hỏi ngươi, năm đó có phải ngươi đã mang đi một tộc nhân của Phương gia am hiểu cách dùng sức mạnh tinh thần để khống chế người khác hay không?
- Đúng, người nọ ở Phương gia không được vừa lòng, khi ta đến Phương gia khi đó thấy người nọ, lúc ấy cho rằng người nọ là nhân tài, sau này có thể làm cho ta một việc, rồi mang hắn đi theo.
Tương Vân Bưu lúc nói ra những lời này, ánh mắt đờ đẫn, tuy nhiên lời nói lưu loát, đã không còn cảm giác trúc trắc như lúc đầu. Nhưng người đứng xem ở dưới tất cả đều đứng ngây ra như phỗng, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
- Những bức thư của Tương Vân Sơn và Hạ Tuyết Ngọc là từ đâu mà có?
Phương Hướng Đông trên trán toát mồ hôi càng nhiều, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên sức mạnh tinh thần đã tiêu hao quá độ. Nhưng thực tế hắn chỉ làm ra vẻ như vậy, người thực sự làm phép chính là Lăng Tiêu!
Tương Vân Bưu hơi dừng lại một chút, trong ánh mắt dường như có một tia giãy giụa, hiển nhiên chuyện này có ấn tượng rất sâu sắc đối với hắn, thậm chí đã khắc vào sâu trong linh hồn, ngay khi người khác hỏi, hắn theo bản năng sẽ dùng phương thức của mình để trả lời. Tuy nhiên giờ phút này sức mạnh tinh thần của Tương Vân Bưu đã hoàn toàn bị Lăng Tiêu khống chế, bản thân hắn cũng hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra!
- Những lá thư kia là ta đã sai Phương Hạo trước sau khống chế Hạ Tuyết Ngọc và Tương Vân Sơn, ta quả thật vốn muốn Phương Hạo giúp ta khống chế Hạ Tuyết Ngọc, ta muốn lợi dụng nàng để đả kích ca ca khả ái giống như thiên kiêu chi tử kia! Đáng tiếc tên Phương Hạo khốn kiếp kia, hắn nói cái gì mà hắn có giới hạn của hắn, kiên quyết không làm loại chuyện này. Lúc ấy lão tử liền nổi giận, tuy nhiên ta đè nén được sự phẫn nộ này trong lòng, không có biểu hiện ra ngoài. Lúc ấy ta đã quyết định sau này nhất định phải giết chết Phương Hạo, thứ nhất là hắn đã biết quá nhiều, thứ hai là hắn không phục tùng mệnh lệnh của ta!
Lúc Tương Vân Bưu nói ra những lời này, vẻ mặt dữ tợn còn mang theo sự đắc ý, trong ánh mắt còn ẩn chứa một vẻ âm độc, khiến cho rất nhiều người ở dưới đài đều nhìn thấy rất rõ ràng! Không ít người trong lòng không kìm nổi dâng lên một luồng hàn khí, có người còn phát ra từng trận tiếng thở dài, không ngờ Tương Vân Bưu này lại là người như vậy, càng không nghĩ tới đứa con cả của Tương gia kia, Tương Vân Sơn năm đó là một người trẻ tuổi ưu tú bị trục xuất khỏi sư môn, nghèo túng hơn hai mươi năm! Còn có một vài người còn đưa ánh mắt cực nóng nhìn lên quả cầu thủy tinh kia! Vật chí bảo như thế quả thực làm cho người ta có cảm giác khó mà sống yên tâm được!
- Tốt lắm, Tương Vân Bưu, ngươi nói tiếp đi.
Trong thanh âm của Phương Hướng Đông dường như một tia ma lực, khiết không ít ngươi tu vi không đủ tinh thâm thiếu chút nữa thì trầm mê trong đó, lập tức trong lòng cả kinh, lập tức tập trung tinh thần.
Tương Vân Bưu cười ha hả, sau đó nói:
- Ta muốn Phương Hạo trước tiên khống chế Hạ Tuyết Ngọc, sau đó gán cho nàng thân phận có thù oán với Tương gia, khiến cho nàng dựa vào cái thân phận kia viết thư cho một người! Đương nhiên người này chính là Tương Vân Sơn! Sau đó ta lại khiến Phương Hạo dùng phương pháp giống như vậy khống chế Tương Vân Sơn! Tuy nhiên khống chế Tương Vân Sơn có tính nguy hiểm rất cao, cho nên chỉ khống chế hắn vài lần, thật sự đáng tiếc thư tín Tương Vân Sơn thông đồng với địch thực sự cũng không nhiều, ta cũng không phải quá vừa lòng. Chuyện này sau khi hoàn thành, lúc này ta liền ám sát Phương Hạo, trước khi giết hắn, hắn cầu xin ta buông tha cho hắn và đem việc quả cầu thủy tinh của Phương gia nói cho ta biết, hy vọng ta có thể tha cho hắn một mạng. Tuy nhiên sao ta có thể buông tha cho hắn? Hừ, ta ném hắn vào trong Sư Hổ Viên, thậm chí đến cuối cùng hắn vẫn còn có một chút cống hiên cho Tương gia ta, ha ha!
Tương Vân Bưu nói xong, ngửa mặt lên trời điên cuồng cười rộ lên.
- Đê tiện, vô sỉ!
Dưới đài có rất nhiều người không kìm nổi tức giận mắng, tuy nhiên trên mặt Tương Vân Bưu không có một chút biểu hiện gì, sau đó hắn còn nói thêm:
- Đây là chuyện vừa ý nhất cuộc đời ta, ha ha, Tương Vân Sơn, ngày xưa ta cùng với cả Tương gia lớn nhỏ đều cúi đầu khom lưng trước mặt hắn, rốt cuộc trở thành một tên ăn mày đầu đường xó chợ. Con đàn bà Hạ Tuyết Ngọc kia làm cho ta phải dùng cả nhà ả để uy hiếp, ả mới chịu làm việc cho ta, việc đáng tiếc nhất là nhiều năm như vậy ta vẫn không có cơ hội ăn tươi nuốt sống được ả, không ngờ lại bị Tương Vân Sơn tìm trở về, thật sự là khiến ta thất vọng!
Rốt cuộc có một tùy tùng của Tương Vân Bưu, cố lấy toàn bộ dũng khí, la lớn:
- Chủ công! Đừng nói nữa! Ngươi mau tỉnh lại đi, tên ác tặc đang hãm hại người đấy!
Giờ khắc này, toàn bộ trang phục trên người Hạ Tuyết Ngọc đã thấm đẫm nước mắt, Tương Vân Sơn bên cạnh nàng cũng ra sức mím môi, nước mắt từ trên khóe mắt chảy xuống, vẻ mặt vô cùng kiên nghị, lại dường như trong im lặng đang nói một cái gì.
Trong đám người xuất hiện một thanh âm:
- Hừ, nói miệng không bằng chứng, có bản lĩnh các ngươi khiến cho Tương Vân Bưu viết một phong thư đi! Như vậy chúng ta mới tin!
Người này là một người được Lăng Tiêu sắp xếp ngồi trong đám đệ tử bình thường của Thục Sơn, xem lẫn trong đám người, không ai biết hắn đến từ nơi nào.
- Đúng, khiến cho Tương Vân Bưu cũng viết ra một phong thư, chẳng phải sẽ biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?
- Đúng vậy, bắt hắn viết một phong thư đi!
… …
Ngay lúc đó, mọi người mồm năm miệng mười, nói ra đủ thứ, Phương Hướng Đông trên mặt lộ ra vẻ khó xử, sau đó hướng về mọi người phía dưới, vẻ mặt đau khổ, nói:
- Khi hắn lĩnh ngộ quả cầu thủy tinh này, làm phép khống chế tinh thần hắn đã là một việc vô cùng mệt mỏi rồi! Chẳng lẽ còn chưa đủ chứng minh Tương Vân Sơn năm đó bị oan uổng sao?
- Không được, ngươi hãy mau bắt Tương Vân Sơn cũng viết một phong thư!
Mọi người cũng hùa theo ra sức mà hô lên.
Phương Hướng Đông lúc này gật gật đầu, sau đó nói:
- Được, để ta cố gắng thử xem! Ta sẽ từ quả cầu thủy tinh lĩnh ngộ ra tri thức… à không, là năng lực của ta yếu đi.
Phương Hướng Đông nói một nửa, rồi khẩn trương im miệng, đổi thành cách nói khác, trong đám người phát ra một trận tiếng rì rầm rất nhỏ, rất nhiều người đều cùng nói:
- Chúng ta cũng đều thấy biểu hiện như vậy.
Lăng Tiêu trong lòng cười thầm, không thể tưởng được Phương Hướng Đông thật đúng là có tài năng biểu diễn, chính mình đối với hắn vốn không có đánh giá cao như vậy!
Lúc này đã có người chuẩn bị ra giấy và bút mực, sau đó lại đêm đến một cái bàn, đưa tới trước mặt của Tương Vân Bưu. Tương Vân Bưu đờ đẫn đi đến bên cái bàn, đặt bút, bắt đầu thoăn thoắt viết lên tờ giấy kia.
Hồi lâu sau, một phong thư đã được viết xong, sau đó hắn lại đứng ở nơi đó, có người đem phong thư kia nhanh chóng thổi khô, cầm lên đặt ở phía trước người, để cho tất cả mọi người có thể thấy được nội dung trong bức thư này.
Ngồi ở chỗ này đều là những người dù cách xa mấy trăm mét cũng có thể phân biệt được ruồi bọ là đực hay cái, hiển nhiên liếc mắt một cái liền có thể thấy được trên bức thư này viết cái gì.
Không kìm nổi cả đám đều hít sâu một cái, sau đó với một ánh mắt không thể tin nổi nhìn lên Phương Hướng Đông ở trên đài. Mà Phương Hướng Đông lúc này cũng rất đúng lúc thân mình mềm nhũn, trực tiếp ngã ở trên đài, vài đệ tử của Thục Sơn Phái khẩn trương đi lên, Lăng Tiêu cũng bay nhanh qua, vẻ mặt nghiêm túc kiểm tra tình trạng của Phương Hướng Đông. Sau một lát hắn đứng dậy, phất tay sai tôi tớ đưa Phương Hướng Đông đi nghỉ ngơi, sau đó cao giọng nói:
- Phương trưởng lão hắn bị tiêu hao tinh thần quá độ, chỉ ngất đi thôi, nghỉ ngơi một hồi sẽ lại không sao, ha hả.
Lúc Lăng Tiêu nói, trong mắt hiện lên một chút đau buồn âm thầm, khiến rất nhiều người đều thấy được biểu hiện này của Lăng Tiêu đều trong lòng oán thầm:
- Nghỉ ngơi một hồi là không sao? Ngươi đi lừa quỷ đi! Nhất định là thi triển loại năng lực này cực kỳ tiêu hao sức mạnh tinh thần và năng lượng của thân thể. Bởi vì có mấy người ở gần Phương Hướng Đông đều cảm giác thấy quá trình trường khí trên người Phương Hướng Đông từ mạnh chuyển thành yếu, lại ở trong lòng có một chút xác định, sự khống chế sức mạnh tinh thần này tuy đáng sợ, nhưng cũng không phải là có tác dụng phụ. Như Phương Hướng Đông này chỉ khống chế Tương Vân Bưu thực lực còn thua hắn xa mà đã lao lực như vậy, xem ra nếu gặp phải cao thủ mạnh hơn hắn, hắn hoàn toàn cũng không thể khống chế được!
Lăng Tiêu không ngờ vẫn còn muốn duy trì bí mật này, lại còn cam đoan điều ấy để uy hiếp quần hùng. Hừ, lòng dạ tiểu nhân của ngươi, ai lại không đoán ra?
Lúc này, trong đám người có một lão già kêu khóc đi tới trước mặt Tương Vân Sơn ngã xuống, khóc không thành tiếng, nói:
- Đại thiếu gia, lão nô mắt chó đã mờ, lão nô đáng chết! Không ngờ nghi ngờ ngài nhiều năm như vậy, cho tới hôm này mới biết ngài bị oan uổng, lão nô đáng chết!
Tương Vân Sơn nhìn kỹ, người này đúng là quản gia mà chính mình năm đó đã lựa chọn, khi nào hắn trở thành gia chủ của Tương gia, người này cũng sẽ trở thành quản gia của Tương gia! Tuy nhiên sau khi Tương Vân Sơn gặp chuyện không may, lão nhân này liền đầu phục Tương Vân Bưu, dựa vào năng lực hơn người cũng đã trở thành quản gia tương lai của Tương Vân Bưu!
Tuy nhiên trong lòng hiển nhiên vẫn còn một chút hướng về đại thiếu gia Tương Vân Sơn này, cho nên hôm nay mọi chuyện chân tướng rõ ràng, cũng không khống chế được tình cảm của mình mà gào khóc lớn lên.
Tương Vân Sơn khẩn trương nâng lão nhân này dậy, sau đó nói:
- Tương Nông, ngươi cũng đừng quá thương tâm, ngươi làm việc cho ai thì cũng là vì Tương gia, ta không trách ngươi.
- Đại thiếu gia, năm đó Tương Nông còn nói xằng bậy với ngài nhiều như vậy, trong lòng vô cùng xấu hổ!
Lão già thoạt nhìn tính tình cũng rất cố chấp, quỳ trên mặt đất không chịu đứng lên.
Tương Vân Sơn lúc này bỗng nhiên nói:
- Tương Nông, chẳng lẽ ngươi còn không nghe lời ta?
Tương Nông lúc này mới đứng dậy, sau đó lau nước mắt, nói:
- Tương Nông bắt đầu từ bây giờ, không bao giờ… rời khỏi đại thiếu gia nữa! Nguyện trọn đời làm nô bộc, phụng dưỡng bên cạnh đại thiếu gia!
Tương Vân Sơn cười nói:
- Vậy ngươi hãy đi xuống trước đã, cùng với ta xem một trò hay!
Tương Nông không ngu ngốc, hiển nhiên biết Tương Vân Sơn đang nói cái gì, không kìm nổi hung hăng trừng mắt nhìn Tương Vân Bưu, lại hướng về phía hắn nhổ một bãi nước bọt:
- Phì!
Lúc này, Lăng Tiêu bỗng nhiên cho người đặt cầu thủy tinh kia lên bàn, dùng một tấm vải đỏ phủ lên. Chỉ thấy Tương Vân Bưu trong giây lát hồi phục lại tinh thần, trên mặt lộ ra một chút vẻ suy nghĩ, dường như vẫn còn đang trong dư vị của sự hỗn độn bên trong quả cầu thủy tinh hiểu ra vấn đề.
Lăng Tiêu tủm tỉm cười nói:
- Tương Vân Bưu, ngươi có thể từ trên quả cầu thủy tinh này lĩnh ngộ ra cái gì vậy?
Tương Vân Bưu cười lạnh, vẻ mặt ngạo nghễ nói:
- Đây là bí mật, sao ta có thể nói cho ngươi nghe? Lăng Tiêu, ngươi suy nghĩ hay thật!
Tương Vân Bưu lúc này đột nhiên có cảm giác mọi người phía dưới đối với hắn dường như thái độ có chút thay đổi, ánh mắt mọi người nhìn hắn rất là quỷ dị!
Có sự châm biếm, có khi là sự thương hại, còn có vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, dù sao cũng khiến cho Tương Vân Bưu có cảm giác không ổn!
- Đã xảy ra chuyện gì?
Tương Vân Bưu nhìn đám thủ hạ của mình đang cúi đầu không nói lời nào, thanh âm lạnh như băng, hỏi.
Những người đó vừa không dám nói thật ra, lại không dám lừa dối hắn, cả đám đều vô cùng rối loạn, bởi vì bọn họ biết, từ khoảnh khắc vừa rồi, thời đại của Tương Vân Bưu trong Tương gia… đã kết thúc!
Cho dù không mời đại thiếu gia của Tương gia trở về, thì Tương Vân Bưu cũng không có khả năng tiếp tục đảm nhiệm cương vị gia chủ của Tương gia nữa! Đến thời điểm đó, những người mà Tương Vân Bưu mang theo, ngoại trừ tâm phúc của hắn, đều nên bắt đầu chuẩn bị cho tương lai của mình.
Một tâm phúc của Tương Vân Bưu vẻ mặt trở nên đau khổ, vừa định nói chuyện, Lăng Tiêu ở một bên mỉm cười đưa tờ giấy trong tay lên:
- Tương Vân Bưu, ngươi xem, đây là cái gì?
Tương Vân Bưu chỉ nhìn thoáng qua liền nhảy dựng lên, chửi bới ầm ĩ:
- Vu khống! Đây là vu khống! Các ngươi không ngờ nhái lại nét bút của ta mà hãm hại ta! Lăng Tiêu, không thể tưởng tượng được ngươi là nhất đại tông sư mà cũng làm ra cái chuyện này… …
- Câm mồm!
Minh chủ của Nam Phương Liên Minh Tôn Hạo Thiên thật sự không thể kìm nổi, nổi giận mắng:
- Tương Vân Bưu! Tên súc sinh nhà ngươi! Ngươi cho là những người ở đây hôm nay đều là mù, là ngốc cả phải không! Tất cả mọi người ở đây đều tận mắt nhìn thấy ngươi viết lá thư này, ngươi lại còn muốn chối cãi, ngươi không phải là người!
- Không thể nào, tuyệt đối không thể! Tại sao lại xảy ra chuyện này, đây không phải là sự thật, nhất định không phải là sự thật!
Tương Vân Bưu trong miệng thì thào tự nói, mặt xám như tro tàn, không ngừng lùi về phía sau. Đột nhiên thân mình hắn hướng về phía sau đột nhiên lóe lên, lập tức biến mất giữa không khí.
Bất kể là người của Thục Sơn Phái hay tất cả các vị khách hôm nay không có ai đuổi bắt Tương Vân Bưu, bởi vì thật sự đã không còn cần thiết nữa!
Đứng trước gần như toàn bộ cao thủ của Nam Châu bị vạch trần âm mưu năm đó, cả đời của Tương Vân Bưu coi như là đã trở thành bỏ đi! Tương gia cũng không thể dung nạp hắn, Tương Vân Bưu hưởng phú quý ở Tương gia hơn một trăm năm, từ nay về sau chẳng những phải mai danh ẩn tích, hơn nữa rất có thể thậm chí còn nghèo túng hơn cả Tương Vân Sơn năm đó!
- Tương Vân Sơn! Ngươi được lắm! Bành mỗ năm đó trách lầm ngươi, còn ở sau lưng chửi bới, Bành mỗ trong lòng tự hổ thẹn vô cùng, xin tự phạt ba chén. Từ lúc chào đời đến nay, Bành mỗ chỉ nói xấu người khác một lần, mà lại còn nói sai! Cho nên, từ nay về sau, Bành mỗ thề sẽ không bao giờ… nói xấu bất kỳ một người nào nữa!
Một thanh âm vô cùng to truyền đến, một đại hán thân hình cao lớn đứng dậy ở tại chỗ nâng chén rượu lên, liên tiếp uống ba chén, hướng về Tương Vân Sơn thi lễ rất sâu, sau đó ngồi xuống.
Những người nhận ra người đàn ông vạm vỡ này đều kinh hãi không ngừng, biết rõ người đàn ông vạm vỡ này đến từ Bành gia, một trong những thế lực đứng đầu ở Nam Châu, bản thân hắn cũng là một trong những cao thủ trẻ tuổi của Nam Châu, hơn một ngàn năm trăm năm đã đạt tới cảnh giới đại viên mãn sơ cấp, mấy năm nay đã thua ở trong tay Diệp Thiên một lần!
- Lăng tông chủ, ta không muốn nói gì với đôi gian phu dâm phụ Tương Vân Sơn và Hạ Tuyết Ngọc này, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có chứng cớ gì chứng minh năm đó đôi cẩu nam nữ này bị ta hãm hại!
Tương Vân Bưu nói xong, thân mình xoay lại, hướng về phía những người đang ngồi lớn tiếng nói:
- Chứng cứ năm đó đôi cẩu nam nữ Tương Vân Sơn và Hạ Tuyết Ngọc này cấu kết với nhau, Vân Bưu… vẫn còn mang ở trên người! Chính là sợ một ngày kia bọn họ lại quay về Tương gia lấy cắp! Vân Bưu còn sống trên đời này ngày nào, sẽ bảo về chứng cứ này ngày đó, hiện giờ ta khẩn cầu những người có danh vọng ở Nam Châu nhìn chứng cứ này, xem có phải là giả hay không!
Tương Vân Bưu nói xong, trong tay bỗng nhiên xuất hiện mấy chục phong thư, phong thư nào cũng rất dày, hướng về Lăng Tiêu ném tới. Những phong thư này ở trên không trung vô cùng vững chãi bay tới Lăng Tiêu.
Đồng thời Tương Vân Bưu còn nói thêm:
- Toàn bộ chứng cứ đều ở trong đó, Lăng tông chủ bây giờ có thể hủy chúng!
Lăng Tiêu đối với vẻ sỉ nhục trong lời nói của Tương Vân Bưu cũng không thèm để ý, khẽ mỉm cười, nói:
- Ai sẽ lên xem đây?
Tư Đồ Dũng và Tôn Hạo Thiên, còn có mấy người rất nổi danh đồng thời đi lên, nhìn những phong thư của Tương Vân Sơn và Hạ Tuyết Ngọc âm mưu lấy cắp bí mật của Tương gia, sau khi nhìn đi nhìn lại hai người cùng với những phong thư này, gần như mọi người đều trở nên trầm mặc.
Tương Vân Bưu trên mặt cũng không lộ ra một chút đắc ý nào, mà vẻ mặt hết sức đau khổ nói:
- Nếu hôm nay không có Lăng tông chủ vi thuộc hạ mà ra tay, ra sức ép buộc, thì Vân Bưu… cần gì phải lại phải một lần nữa đưa ra việc xấu trong nhà? Lăng tông chủ có lẽ là có ý tốt, những Vân Bưu ở đây nhắc nhở Lăng tông chủ một câu, nhất định phải nhìn người tinh tường một chút!
Lăng Tiêu trên mặt lúc này nổi lên một vẻ châm biếm, không phản ứng lại Tương Vân Bưu, mà hỏi đám người Tư Đồ Dũng:
- Chư vị xem kết quả như thế nào?
Những người này có người nào là không tinh tường? Nhìn thấy bộ dạng này của Lăng Tiêu, rõ ràng là đã có suy tính trước kỹ càng, thần sắc hoàn toàn không có một chút lo lắng.
Trong đó một trưởng lão rất nổi danh ở Nam Châu trầm giọng nói:
- Lăng tông chủ, thư này theo ta thấy tuyệt đối là thật. Tuy không biết bên trong có bí ẩn gì, nhưng lão phu cảm thấy chúng có thể làm bằng chứng vững chắc để chứng minh Tương Vân Sơn phản bội gia tộc.
Vô số người phía dưới giờ phút này không hề nói một tiếng nào, toàn bộ lễ đường cực kỳ im lặng, rất nhiều người vẻ mặt ngưng trọng, đối lập rõ ràng với gương mặt ung dung của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu lúc này hướng về vợ chồng Tương Vân Sơn lộ ra một nụ cười an ủi, sau đó vẻ mặt mỉm cười nhìn Tương Vân Bưu nói:
- Tương Vân Bưu, không thể không nói tâm cơ của người rất thâm độc. Tuy nhiên hiện giờ ta có mới tới một người, nhất định là ngươi sẽ nhận ra.
Lăng Tiêu nói xong, từ bên dưới có một người bước lên, đứng ở trước mặt Lăng Tiêu, hướng về Lăng Tiêu nhẹ nhàng thi lễ, sau đó quay lại hướng về Tương Vân Bưu thản nhiên cười:
- Vân Bưu thiếu gia, chúng ta lại gặp nhau!
- Phương Hướng Đông?
Tương Vân Bưu có chút không thể tin nổi nhìn người này, nheo mắt nhìn người này, nói:
- Phương gia cùng với Thục Sơn không phải… …
- Không phải là kẻ thù sao?
Phương Hướng Đông khẽ cười nói:
- Trên đời này không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn. Vân Bưu thiếu gia, đạo lý này hẳn ngươi so với ta lại càng hiểu rõ, ngươi nói có đúng không?
- Ta không hiểu ý của ngươi.
Tương Vân Bưu giương mặt lên, cười lạnh nói:
- Ngươi tự nguyện nhận giặc là bạn, đó là việc của ngươi. Ngươi tới đây, có liên quan gì đến ta?
Phương Hướng Đông khẽ mỉm cười, cũng không nổi giận, từ trong người lấy ra một vật, hướng về Tương Vân Bưu nói:
- Ngươi nhận ra nó không? Tin rằng ngươi đã có kế hoạch với nó từ rất lâu, hôm nay ta mang đến đây để ngươi có thể nhìn một cái.
Nói xong, Phương Hướng Đông xòe bàn tay ra, trong đó là một quả cầu thủy tinh to như mắt trâu, bên trong là một mảng hỗn độn đục ngầu, dường như loáng thoáng có chất lỏng lưu động, nếu nhìn chằm chằm vào nó, lập tức sẽ bị hấp dẫn! Phương Hướng Đông nhẹ nhàng lấy tay nâng nó lên, duỗi ra đưa đến trước mặt Tương Vân Bưu, sau đó lầm bầm nói:
- Thứ này vô cùng thần kỳ, năm đó một tộc nhân của Phương gia ta từ vật này đã lĩnh ngộ tới được một năng lực hạng nhất. Năng lực này vô cùng hùng mạnh, nó có thể khống chế tinh thần con người, khiến cho người khác có thể nghe theo ý mình mà làm mọi chuyện. Đáng tiếc, tộc nhân kia sau khi bị ngươi đưa đi, không còn có tin tức gì nữa.
Phương Hướng Đông trong mắt nổi lên một vẻ hồi tưởng, hỏi tiếp:
- Vân Bưu thiếu gia, hắn có khỏe không?
- Phương Hướng Đông, không ngờ ngươi chẳng những nhận giặc làm bạn, hơn nữa còn học thói ngậm máu phun người! Ta hỏi ngươi, thật sự ngươi đang nói xằng bậy gì vậy? Làm trò trước mặt anh hùng thiên hạ, ngươi nói rõ ràng cho ta! Nếu ngươi không nói, ngươi sẽ phải trả giá vô cùng nặng nề và thê thảm!
Tương Vân Bưu nói xong, hai mắt lóe lên hai đạo hào quang lạnh lẽo:
- Tương gia ta từ trước tới giờ không phải là một gia tộc mà ai cũng có thể ức hiếp. Tương Vân Bưu ta làm việc không thẹn với lương tâm! Đừng tưởng ngươi đầu phục Lăng tông chủ, nghĩ rằng có người đứng sau đằng sau mà có thể vu oan cho ta. Ta nói với ngươi, lấy ra chứng cứ đi!
Trong đám người lúc này có một người nhỏ giọng than thở:
- Dùng sức mạnh tinh thần để khống chế người khác? Để cho ngươi khác làm việc theo ý mình? Còn có loại công pháp tà ác hùng mạnh như vậy sao?
Bên cạnh hắn có người nói:
- Có thể như vậy sao? Nếu có loại công pháp này, lão tử còn tu luyện làm gì? Trực tiếp học cái loại công pháp đó, tìm mười cao thủ cảnh giới đại viên mãn làm bảo tiêu cho ta, có phải hơn không?
- Thôi đi, chính mình không tu luyện, ngươi còn trông cậy vào người khác để sống được lâu sao? Còn đòi khống chế mười cao thủ cảnh giới đại viên mãn, đừng có cố, bản lãnh của ngươi chẳng lẽ không bị người ta khống chế lại sao?
- Sao lại cố, ai nói với ngươi là người đạt tới cảnh giới đại viên mãn sẽ sử dụng sức mạnh tinh thần khống chế người khác?
Lúc này có một người ở một bên nói:
- Các ngươi thôi đi, nói đi nói lại, ai cũng đều chưa từng nghe qua loại công pháp này, đừng nói đến lợi dụng nó như thế nào.
Tương Vân Bưu lúc này cười lạnh nói:
- Nhìn xem, vừa rồi những lời nghị luận của các lộ anh hùng đều nói với ngươi là chưa từng nghe cũng chưa từng gặp? Hừ, cái gì mà công pháp khống chế tinh thần, nếu ta có phương pháp đấy, ta đã sớm khống chế minh chủ Nam Châu, khống chế Tương Vân Sơn và Hạ Tuyết Ngọc thì có tác dụng cái rắm gì!
Sau khi Tương Vân Bưu phẫn nộ nói ra những lời thô tục này, chẳng những không làm cho người ta cảm thấy hắn thô tục, mà ngược lại còn khiến cho thanh âm âm nhu của hắn có thêm vài phần dương khí.
- Hay!
Có không ít người ở tại chỗ hưởng ứng Tương Vân Bưu. Tương Vân Bưu thần sắc không thay đổi, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Lăng Tiêu, sau đó nói:
- Lăng tông chủ, Vân Bưu tin rằng với thân phận và địa vị hiện giờ của ngài, tuyệt đối có thể mang lại cho ta sự trong sạch, cho ta một sự công bằng! Khiến anh hùng thiên hạ nhìn xem rốt cuộc ai mới là tội nhân phản bội gia tộc!
- Hay!
Lăng Tiêu vẻ mặt bình tĩnh nhìn Tương Vân Bưu, chậm rãi nói:
- Ngươi nói trên đời này không có công pháp khống chế tinh thần của người khác, đúng không?
Tương Vân Bưu nhíu mày, trong lòng lập tức có một chút do dự, theo suy nghĩ trong lòng hắn, thì Lăng Tiêu tuyệt đối không thể có được loại công pháp này. Tương Vân Bưu đương nhiên biết, trên đời chẳng những có loại công pháp này, mà hắn đã từng tận mắt nhìn thấy, và có được lợi ích từ nó! Nhưng Tương Vân Bưu không tin Lăng Tiêu nếu biết được loại công pháp này, lại không lấy ra để sử dụng!
Trên đời này lại có người như vậy sao? Hơn nữa những thứ Lăng Tiêu biết được thật sự rất nhiều! Luyện đan tông sư, đây là danh hiệu hoàn toàn xứng đáng, trong Thánh Vực tất cả mọi người đều đã có chút thừa nhận, thì bản lĩnh luyện đan của Thục Sơn Phái phải là thiên hạ vô song!
Luận về kiếm thuật, người này khi ở nhân giới kiếm thuật đã độc bộ thiên hạ, từng lấy một bộ kiếm thuật cực kỳ đặc biệt, khi vẫn chưa có thực lực hùng mạnh đã có thể vượt cấp đánh bại những kẻ thù hùng mạnh hơn mình rất nhiều.
Sau khi tiến vào Thánh Vực, lại càng không thể đánh bại, ỷ vào tuyệt thế bảo kiếm trong tay đã chém chết không ít những vũ giả hùng mạnh trong Thánh Vực!
Vì vậy, công pháp kiếm thuật, Tương Vân Bưu thừa nhận Lăng Tiêu hùng mạnh. Nhưng khống chế về tinh thần này nếu Lăng Tiêu cũng vô cùng am hiểu, và thật sự có thể khống chế tinh thần của người khác, như vậy thì Tương Vân Bưu cho rằng không bằng tốt nhất mình nên đi tìm một tảng đậu hũ mà tự tử đi.
Đáng tiếc, Tương Vân Bưu không ngờ tới, đó là hắn đã đoán đúng!
Lăng Tiêu chẳng những đối với sức mạnh tinh thần cực kỳ am hiểu, mà về phương diện khống chế tâm thần của người khác lại càng thuận lợi!
Không ít người đã từng xem qua một vài cuốn sách cổ từ thời đại Thần Chiến để lại, trong đó có ghi lại, sức mạnh của Thần vô cùng hùng mạnh, có nhiều hình thức biểu hiện, trong đó có thể khống chế tâm thần của người khác, sau đó trực tiếp in dấu ấn của mình lên trên năng lượng tinh thần của đối phương. Người này sẽ trở thành người hầu, hơn nữa từ nay về sau, tất cả những bí mật của hắn, đối với Thần khống chế hắn mà nói, cũng còn gì là bí mật nữa!
Tương Vân Bưu rốt cuộc đã xác định, Lăng Tiêu đang hù dọa mình! Nếu như hắn có loại bản lĩnh này thì đã sớm khống chế lấy tâm thần của mình, sau đó hỏi ra những sự tình năm đó, sao lại còn quanh co vòng vo tốn nhiều công sức như vậy. Chẳng lẽ muốn ta tự nói hay sao?
Sự thật là, đương nhiên sẽ không như vậy!
Đừng nói hôm nay là ngày đại hôn của Lăng Tiêu, cho dù không phải đại hôn của Lăng Tiêu, thì Lăng Tiêu cũng sẽ không phí thời gian nói chuyện với loại người như Tương Vân Bưu. Sở dĩ hắn nói nhiều những lời vô nghĩa như vậy chính là vì muốn tất cả mọi người đều nhận định trong thiên hạ không có khả năng tồn tại biện pháp dùng sức mạnh tinh thần để có thể khống chế người khác! Và tất cả những người có được loại công pháp này đều trở thành kẻ thù của cộng đồng! Có ai lại muốn chính mình vô tình bị người khác không chế, cho nên, Lăng Tiêu trước tiên tìm đến Phương Hướng Đông. Sự thật là Lăng Tiêu sớm đã thu được quả cầu thủy tinh chí bảo của Phương gia kia, lấy đan dược luyện được trong suốt một trăm năm của Thục Sơn Phái để trả giá cho Phương gia đổi lấy quả cầu thủy tinh mà Huyền Thiên rất coi trọng. Lăng Tiêu cho rằng như thế là rất đáng giá, Huyền Thiên trải qua nhiều năm như vậy bên cạnh Lăng Tiêu tu luyện và khôi phục, hiện giờ đã khôi phục được ba tầng thực lực! Điều này làm cho Lăng Tiêu vô cùng vui vẻ, trên thực tế Lăng Tiêu cũng muốn nhìn trạng thái hoàn hảo của Huyền Thiên sẽ có thể có được thực lực hùng mạnh đến bao nhiêu.
Mà tác dụng hiện giờ của quả cầu thủy tinh này là che tai mắt của người khác! Lăng Tiêu từ trước tới giờ chuẩn bị hết thảy mọi thứ đều là vì giờ khắc này!
- Hay!
- Tương Vân Bưu, quả cầu thủy tinh này của Phương gia có công hiệu vô cùng kỳ diệu, ngươi có dám… nhìn vào nó không?
Tương Vân Bưu nhìn lướt qua vẻ mặt bình tĩnh của Phương Hướng Đông, trong lòng nói:
- Cố làm ra vẻ huyền bí, không ngờ các ngươi đang đùa giỡn ở trước mặt ông nội của Phương gia các ngươi?
Vì thế hắn không kìm nổi cười lạnh một tiếng, sau đó nói:
- Ta nhìn chằm chằm đây, thì sao nào?
Nói xong, Tương Vân Bưu đưa hai mắt nhìn lên trên mặt của quả cầu thủy tinh. Đột nhiên thân mình hắn chấn động, một vài người của Tương gia đang định xông lên bảo về Tương Vân Bưu, bị Lăng Tiêu giơ cánh tay lên ngăn cản, sau đó nói:
- Từ từ đã! Hiện giờ đang là lúc đánh cuộc, các ngươi không được động vào hắn!
Phương Hướng Đông ở một bên lúc này hướng về mọi người trên mặt đang mang theo một chút nghi hoặc giải thích:
- Pháp bảo này của gia tộc ta thật sự rất nhiều người đều hiểu, ngay khi hắn nhìn vào, sức mạnh tinh thần của hắn đã trở nên vô cùng suy nhược, hơn nữa sẽ bị pháp bảo này khống chế! Đến khi hắn từ trong đó lĩnh ngộ được hoặc sau khi không có lĩnh ngộ gì, mới có thể khôi phục bình thường!
Mọi người bán tín bán nghi nhìn Phương Hướng Đông. Lúc này Phương Hướng Đông đột nhiên hét lên một tiếng:
- Tương Vân Bưu, ngươi biết tội chưa!
Tương Vân Bưu lúc này ánh mắt dại ra, nhìn kỹ đôi mắt không ngờ cũng hỗn độn giống như quả cầu thủy tinh kia! Làm cho người ta không kìm nổi dâng lên sự sợ hãi.
Sau khi nghe thấy lời của Phương Hướng Đông, Tương Vân Bưu phát ra một loạt thanh âm cứng nhắc:
- Ta… biết tội.
- Hả?
Từ trong đám người đột nhiên truyền đến từng trận tiếng kinh hô, tất cả đều thật không ngờ lại có một kết quả như vậy. Tương Vân Bưu vừa mới luôn miệng nói trên đời không tồn tại công pháp khống chế sức mạnh tinh thần, nhưng trong nháy mắt tinh thần của người này lại bị khống chế, chuyện này thật sự là… thật sự là làm cho người ta có cảm giác buồn cười!
Hơn nữa vừa có rất nhiều người mới luôn miệng nói trên đời này không có khả năng tồn tại công pháp khống chế tinh thần của mọi người, cả đám người này đều nóng bừng mặt lên, miệng ngậm chặt, sợ Lăng Tiêu hoặc Phương Hướng Đông này sẽ hỏi bọn họ cái gì.
Đây quả thật là một cái tát hung hăng tát lên mặt bọn họ, khiến cho bọn họ nổ đom đóm mắt, làm cho bọn họ ngượng ngùng vô cùng!
Tuy rằng tinh thần của Tương Vân Bưu bị quả cầu thủy tinh này khống chế, nhưng nếu đã có loại đồ vật này, thì có ai còn dám nói trên đời này không có loại công pháp khống chế tinh thần?
Ngay cả đám người Tư Đồ Dũng và Tôn Hạo Thiên cũng đều vô cùng tò mò nhìn cảnh tượng trên đài, Diệp Thiên đứng một bên thì vô cùng khinh miệt nhìn thoáng qua Tương Vân Bưu, trong lòng nói:
- Ngu ngốc! Ở trước mặt Lăng Tiêu không ngờ lại dùng phương pháp này để biện bạch cho mình, còn không phải là cho Lăng Tiêu có cơ hội giở trò sao.
Thoạt nhìn chuyện này dường như không có quan hệ nhiều đến Lăng Tiêu, người khống chế là Phương Hướng Đông của Phương gia, ngay cả Tư Đồ Dũng và Tôn Hạo Thiên trong lòng cũng hoài nghi, nhưng cũng dám khẳng định chuyện này có liên quan đến Lăng Tiêu. Chỉ có Diệp Thiên hắn hoàn toàn có thể xác định chuyện này là do Lăng Tiêu ở sau làm chủ!
Diệp Thiên có chút bất đắc dĩ thở dài, trong lòng bỗng nhiên nghĩ:
- Mấy năm nay ta đối địch với Lăng Tiêu, chẳng lẽ là sai lầm rồi sao? Bản lĩnh của thằng nhãi này… cũng thật là nhiều! Cho dù là Thần tiền kiếp năm đó cũng không phải là đối thủ của hắn!
Diệp Thiên trong lòng nghĩ vậy, nắm chặt một nửa Đại Nhật Kim Cương Ấn đã dung nhập một nửa trong tay, đồng thời cân nhắc tìm kiếm một nửa còn lại của Đại Nhật Kim Cương Ấn, có cần phải trang bị thêm cái gì khác cho mình không!
Hiện giờ càng ngày hắn càng có cảm giác không tự tin, càng ngày trong đầu càng có suy nghĩ không thể chiến thắng được Lăng Tiêu. Loại cảm giác này thật không ổn, Diệp Thiên trong lòng cũng biết rõ, có thể trong lòng muốn đánh đuổi cái cảm giác này đi, nhưng đây cũng không phải làm một việc dễ dàng.
Đúng lúc này Phương Hướng Đông sắc mặt vô cùng trầm trọng, trên trán dần dần chảy ra mồ hôi, đồng thời trong lòng sự kính nể đối với Lăng Tiêu đã đạt đến tột đỉnh. Thanh âm hắn âm trầm, chậm rãi hỏi:
- Tên kia, ta hỏi ngươi, năm đó có phải ngươi đã mang đi một tộc nhân của Phương gia am hiểu cách dùng sức mạnh tinh thần để khống chế người khác hay không?
- Đúng, người nọ ở Phương gia không được vừa lòng, khi ta đến Phương gia khi đó thấy người nọ, lúc ấy cho rằng người nọ là nhân tài, sau này có thể làm cho ta một việc, rồi mang hắn đi theo.
Tương Vân Bưu lúc nói ra những lời này, ánh mắt đờ đẫn, tuy nhiên lời nói lưu loát, đã không còn cảm giác trúc trắc như lúc đầu. Nhưng người đứng xem ở dưới tất cả đều đứng ngây ra như phỗng, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
- Những bức thư của Tương Vân Sơn và Hạ Tuyết Ngọc là từ đâu mà có?
Phương Hướng Đông trên trán toát mồ hôi càng nhiều, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên sức mạnh tinh thần đã tiêu hao quá độ. Nhưng thực tế hắn chỉ làm ra vẻ như vậy, người thực sự làm phép chính là Lăng Tiêu!
Tương Vân Bưu hơi dừng lại một chút, trong ánh mắt dường như có một tia giãy giụa, hiển nhiên chuyện này có ấn tượng rất sâu sắc đối với hắn, thậm chí đã khắc vào sâu trong linh hồn, ngay khi người khác hỏi, hắn theo bản năng sẽ dùng phương thức của mình để trả lời. Tuy nhiên giờ phút này sức mạnh tinh thần của Tương Vân Bưu đã hoàn toàn bị Lăng Tiêu khống chế, bản thân hắn cũng hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra!
- Những lá thư kia là ta đã sai Phương Hạo trước sau khống chế Hạ Tuyết Ngọc và Tương Vân Sơn, ta quả thật vốn muốn Phương Hạo giúp ta khống chế Hạ Tuyết Ngọc, ta muốn lợi dụng nàng để đả kích ca ca khả ái giống như thiên kiêu chi tử kia! Đáng tiếc tên Phương Hạo khốn kiếp kia, hắn nói cái gì mà hắn có giới hạn của hắn, kiên quyết không làm loại chuyện này. Lúc ấy lão tử liền nổi giận, tuy nhiên ta đè nén được sự phẫn nộ này trong lòng, không có biểu hiện ra ngoài. Lúc ấy ta đã quyết định sau này nhất định phải giết chết Phương Hạo, thứ nhất là hắn đã biết quá nhiều, thứ hai là hắn không phục tùng mệnh lệnh của ta!
Lúc Tương Vân Bưu nói ra những lời này, vẻ mặt dữ tợn còn mang theo sự đắc ý, trong ánh mắt còn ẩn chứa một vẻ âm độc, khiến cho rất nhiều người ở dưới đài đều nhìn thấy rất rõ ràng! Không ít người trong lòng không kìm nổi dâng lên một luồng hàn khí, có người còn phát ra từng trận tiếng thở dài, không ngờ Tương Vân Bưu này lại là người như vậy, càng không nghĩ tới đứa con cả của Tương gia kia, Tương Vân Sơn năm đó là một người trẻ tuổi ưu tú bị trục xuất khỏi sư môn, nghèo túng hơn hai mươi năm! Còn có một vài người còn đưa ánh mắt cực nóng nhìn lên quả cầu thủy tinh kia! Vật chí bảo như thế quả thực làm cho người ta có cảm giác khó mà sống yên tâm được!
- Tốt lắm, Tương Vân Bưu, ngươi nói tiếp đi.
Trong thanh âm của Phương Hướng Đông dường như một tia ma lực, khiết không ít ngươi tu vi không đủ tinh thâm thiếu chút nữa thì trầm mê trong đó, lập tức trong lòng cả kinh, lập tức tập trung tinh thần.
Tương Vân Bưu cười ha hả, sau đó nói:
- Ta muốn Phương Hạo trước tiên khống chế Hạ Tuyết Ngọc, sau đó gán cho nàng thân phận có thù oán với Tương gia, khiến cho nàng dựa vào cái thân phận kia viết thư cho một người! Đương nhiên người này chính là Tương Vân Sơn! Sau đó ta lại khiến Phương Hạo dùng phương pháp giống như vậy khống chế Tương Vân Sơn! Tuy nhiên khống chế Tương Vân Sơn có tính nguy hiểm rất cao, cho nên chỉ khống chế hắn vài lần, thật sự đáng tiếc thư tín Tương Vân Sơn thông đồng với địch thực sự cũng không nhiều, ta cũng không phải quá vừa lòng. Chuyện này sau khi hoàn thành, lúc này ta liền ám sát Phương Hạo, trước khi giết hắn, hắn cầu xin ta buông tha cho hắn và đem việc quả cầu thủy tinh của Phương gia nói cho ta biết, hy vọng ta có thể tha cho hắn một mạng. Tuy nhiên sao ta có thể buông tha cho hắn? Hừ, ta ném hắn vào trong Sư Hổ Viên, thậm chí đến cuối cùng hắn vẫn còn có một chút cống hiên cho Tương gia ta, ha ha!
Tương Vân Bưu nói xong, ngửa mặt lên trời điên cuồng cười rộ lên.
- Đê tiện, vô sỉ!
Dưới đài có rất nhiều người không kìm nổi tức giận mắng, tuy nhiên trên mặt Tương Vân Bưu không có một chút biểu hiện gì, sau đó hắn còn nói thêm:
- Đây là chuyện vừa ý nhất cuộc đời ta, ha ha, Tương Vân Sơn, ngày xưa ta cùng với cả Tương gia lớn nhỏ đều cúi đầu khom lưng trước mặt hắn, rốt cuộc trở thành một tên ăn mày đầu đường xó chợ. Con đàn bà Hạ Tuyết Ngọc kia làm cho ta phải dùng cả nhà ả để uy hiếp, ả mới chịu làm việc cho ta, việc đáng tiếc nhất là nhiều năm như vậy ta vẫn không có cơ hội ăn tươi nuốt sống được ả, không ngờ lại bị Tương Vân Sơn tìm trở về, thật sự là khiến ta thất vọng!
Rốt cuộc có một tùy tùng của Tương Vân Bưu, cố lấy toàn bộ dũng khí, la lớn:
- Chủ công! Đừng nói nữa! Ngươi mau tỉnh lại đi, tên ác tặc đang hãm hại người đấy!
Giờ khắc này, toàn bộ trang phục trên người Hạ Tuyết Ngọc đã thấm đẫm nước mắt, Tương Vân Sơn bên cạnh nàng cũng ra sức mím môi, nước mắt từ trên khóe mắt chảy xuống, vẻ mặt vô cùng kiên nghị, lại dường như trong im lặng đang nói một cái gì.
Trong đám người xuất hiện một thanh âm:
- Hừ, nói miệng không bằng chứng, có bản lĩnh các ngươi khiến cho Tương Vân Bưu viết một phong thư đi! Như vậy chúng ta mới tin!
Người này là một người được Lăng Tiêu sắp xếp ngồi trong đám đệ tử bình thường của Thục Sơn, xem lẫn trong đám người, không ai biết hắn đến từ nơi nào.
- Đúng, khiến cho Tương Vân Bưu cũng viết ra một phong thư, chẳng phải sẽ biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?
- Đúng vậy, bắt hắn viết một phong thư đi!
… …
Ngay lúc đó, mọi người mồm năm miệng mười, nói ra đủ thứ, Phương Hướng Đông trên mặt lộ ra vẻ khó xử, sau đó hướng về mọi người phía dưới, vẻ mặt đau khổ, nói:
- Khi hắn lĩnh ngộ quả cầu thủy tinh này, làm phép khống chế tinh thần hắn đã là một việc vô cùng mệt mỏi rồi! Chẳng lẽ còn chưa đủ chứng minh Tương Vân Sơn năm đó bị oan uổng sao?
- Không được, ngươi hãy mau bắt Tương Vân Sơn cũng viết một phong thư!
Mọi người cũng hùa theo ra sức mà hô lên.
Phương Hướng Đông lúc này gật gật đầu, sau đó nói:
- Được, để ta cố gắng thử xem! Ta sẽ từ quả cầu thủy tinh lĩnh ngộ ra tri thức… à không, là năng lực của ta yếu đi.
Phương Hướng Đông nói một nửa, rồi khẩn trương im miệng, đổi thành cách nói khác, trong đám người phát ra một trận tiếng rì rầm rất nhỏ, rất nhiều người đều cùng nói:
- Chúng ta cũng đều thấy biểu hiện như vậy.
Lăng Tiêu trong lòng cười thầm, không thể tưởng được Phương Hướng Đông thật đúng là có tài năng biểu diễn, chính mình đối với hắn vốn không có đánh giá cao như vậy!
Lúc này đã có người chuẩn bị ra giấy và bút mực, sau đó lại đêm đến một cái bàn, đưa tới trước mặt của Tương Vân Bưu. Tương Vân Bưu đờ đẫn đi đến bên cái bàn, đặt bút, bắt đầu thoăn thoắt viết lên tờ giấy kia.
Hồi lâu sau, một phong thư đã được viết xong, sau đó hắn lại đứng ở nơi đó, có người đem phong thư kia nhanh chóng thổi khô, cầm lên đặt ở phía trước người, để cho tất cả mọi người có thể thấy được nội dung trong bức thư này.
Ngồi ở chỗ này đều là những người dù cách xa mấy trăm mét cũng có thể phân biệt được ruồi bọ là đực hay cái, hiển nhiên liếc mắt một cái liền có thể thấy được trên bức thư này viết cái gì.
Không kìm nổi cả đám đều hít sâu một cái, sau đó với một ánh mắt không thể tin nổi nhìn lên Phương Hướng Đông ở trên đài. Mà Phương Hướng Đông lúc này cũng rất đúng lúc thân mình mềm nhũn, trực tiếp ngã ở trên đài, vài đệ tử của Thục Sơn Phái khẩn trương đi lên, Lăng Tiêu cũng bay nhanh qua, vẻ mặt nghiêm túc kiểm tra tình trạng của Phương Hướng Đông. Sau một lát hắn đứng dậy, phất tay sai tôi tớ đưa Phương Hướng Đông đi nghỉ ngơi, sau đó cao giọng nói:
- Phương trưởng lão hắn bị tiêu hao tinh thần quá độ, chỉ ngất đi thôi, nghỉ ngơi một hồi sẽ lại không sao, ha hả.
Lúc Lăng Tiêu nói, trong mắt hiện lên một chút đau buồn âm thầm, khiến rất nhiều người đều thấy được biểu hiện này của Lăng Tiêu đều trong lòng oán thầm:
- Nghỉ ngơi một hồi là không sao? Ngươi đi lừa quỷ đi! Nhất định là thi triển loại năng lực này cực kỳ tiêu hao sức mạnh tinh thần và năng lượng của thân thể. Bởi vì có mấy người ở gần Phương Hướng Đông đều cảm giác thấy quá trình trường khí trên người Phương Hướng Đông từ mạnh chuyển thành yếu, lại ở trong lòng có một chút xác định, sự khống chế sức mạnh tinh thần này tuy đáng sợ, nhưng cũng không phải là có tác dụng phụ. Như Phương Hướng Đông này chỉ khống chế Tương Vân Bưu thực lực còn thua hắn xa mà đã lao lực như vậy, xem ra nếu gặp phải cao thủ mạnh hơn hắn, hắn hoàn toàn cũng không thể khống chế được!
Lăng Tiêu không ngờ vẫn còn muốn duy trì bí mật này, lại còn cam đoan điều ấy để uy hiếp quần hùng. Hừ, lòng dạ tiểu nhân của ngươi, ai lại không đoán ra?
Lúc này, trong đám người có một lão già kêu khóc đi tới trước mặt Tương Vân Sơn ngã xuống, khóc không thành tiếng, nói:
- Đại thiếu gia, lão nô mắt chó đã mờ, lão nô đáng chết! Không ngờ nghi ngờ ngài nhiều năm như vậy, cho tới hôm này mới biết ngài bị oan uổng, lão nô đáng chết!
Tương Vân Sơn nhìn kỹ, người này đúng là quản gia mà chính mình năm đó đã lựa chọn, khi nào hắn trở thành gia chủ của Tương gia, người này cũng sẽ trở thành quản gia của Tương gia! Tuy nhiên sau khi Tương Vân Sơn gặp chuyện không may, lão nhân này liền đầu phục Tương Vân Bưu, dựa vào năng lực hơn người cũng đã trở thành quản gia tương lai của Tương Vân Bưu!
Tuy nhiên trong lòng hiển nhiên vẫn còn một chút hướng về đại thiếu gia Tương Vân Sơn này, cho nên hôm nay mọi chuyện chân tướng rõ ràng, cũng không khống chế được tình cảm của mình mà gào khóc lớn lên.
Tương Vân Sơn khẩn trương nâng lão nhân này dậy, sau đó nói:
- Tương Nông, ngươi cũng đừng quá thương tâm, ngươi làm việc cho ai thì cũng là vì Tương gia, ta không trách ngươi.
- Đại thiếu gia, năm đó Tương Nông còn nói xằng bậy với ngài nhiều như vậy, trong lòng vô cùng xấu hổ!
Lão già thoạt nhìn tính tình cũng rất cố chấp, quỳ trên mặt đất không chịu đứng lên.
Tương Vân Sơn lúc này bỗng nhiên nói:
- Tương Nông, chẳng lẽ ngươi còn không nghe lời ta?
Tương Nông lúc này mới đứng dậy, sau đó lau nước mắt, nói:
- Tương Nông bắt đầu từ bây giờ, không bao giờ… rời khỏi đại thiếu gia nữa! Nguyện trọn đời làm nô bộc, phụng dưỡng bên cạnh đại thiếu gia!
Tương Vân Sơn cười nói:
- Vậy ngươi hãy đi xuống trước đã, cùng với ta xem một trò hay!
Tương Nông không ngu ngốc, hiển nhiên biết Tương Vân Sơn đang nói cái gì, không kìm nổi hung hăng trừng mắt nhìn Tương Vân Bưu, lại hướng về phía hắn nhổ một bãi nước bọt:
- Phì!
Lúc này, Lăng Tiêu bỗng nhiên cho người đặt cầu thủy tinh kia lên bàn, dùng một tấm vải đỏ phủ lên. Chỉ thấy Tương Vân Bưu trong giây lát hồi phục lại tinh thần, trên mặt lộ ra một chút vẻ suy nghĩ, dường như vẫn còn đang trong dư vị của sự hỗn độn bên trong quả cầu thủy tinh hiểu ra vấn đề.
Lăng Tiêu tủm tỉm cười nói:
- Tương Vân Bưu, ngươi có thể từ trên quả cầu thủy tinh này lĩnh ngộ ra cái gì vậy?
Tương Vân Bưu cười lạnh, vẻ mặt ngạo nghễ nói:
- Đây là bí mật, sao ta có thể nói cho ngươi nghe? Lăng Tiêu, ngươi suy nghĩ hay thật!
Tương Vân Bưu lúc này đột nhiên có cảm giác mọi người phía dưới đối với hắn dường như thái độ có chút thay đổi, ánh mắt mọi người nhìn hắn rất là quỷ dị!
Có sự châm biếm, có khi là sự thương hại, còn có vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, dù sao cũng khiến cho Tương Vân Bưu có cảm giác không ổn!
- Đã xảy ra chuyện gì?
Tương Vân Bưu nhìn đám thủ hạ của mình đang cúi đầu không nói lời nào, thanh âm lạnh như băng, hỏi.
Những người đó vừa không dám nói thật ra, lại không dám lừa dối hắn, cả đám đều vô cùng rối loạn, bởi vì bọn họ biết, từ khoảnh khắc vừa rồi, thời đại của Tương Vân Bưu trong Tương gia… đã kết thúc!
Cho dù không mời đại thiếu gia của Tương gia trở về, thì Tương Vân Bưu cũng không có khả năng tiếp tục đảm nhiệm cương vị gia chủ của Tương gia nữa! Đến thời điểm đó, những người mà Tương Vân Bưu mang theo, ngoại trừ tâm phúc của hắn, đều nên bắt đầu chuẩn bị cho tương lai của mình.
Một tâm phúc của Tương Vân Bưu vẻ mặt trở nên đau khổ, vừa định nói chuyện, Lăng Tiêu ở một bên mỉm cười đưa tờ giấy trong tay lên:
- Tương Vân Bưu, ngươi xem, đây là cái gì?
Tương Vân Bưu chỉ nhìn thoáng qua liền nhảy dựng lên, chửi bới ầm ĩ:
- Vu khống! Đây là vu khống! Các ngươi không ngờ nhái lại nét bút của ta mà hãm hại ta! Lăng Tiêu, không thể tưởng tượng được ngươi là nhất đại tông sư mà cũng làm ra cái chuyện này… …
- Câm mồm!
Minh chủ của Nam Phương Liên Minh Tôn Hạo Thiên thật sự không thể kìm nổi, nổi giận mắng:
- Tương Vân Bưu! Tên súc sinh nhà ngươi! Ngươi cho là những người ở đây hôm nay đều là mù, là ngốc cả phải không! Tất cả mọi người ở đây đều tận mắt nhìn thấy ngươi viết lá thư này, ngươi lại còn muốn chối cãi, ngươi không phải là người!
- Không thể nào, tuyệt đối không thể! Tại sao lại xảy ra chuyện này, đây không phải là sự thật, nhất định không phải là sự thật!
Tương Vân Bưu trong miệng thì thào tự nói, mặt xám như tro tàn, không ngừng lùi về phía sau. Đột nhiên thân mình hắn hướng về phía sau đột nhiên lóe lên, lập tức biến mất giữa không khí.
Bất kể là người của Thục Sơn Phái hay tất cả các vị khách hôm nay không có ai đuổi bắt Tương Vân Bưu, bởi vì thật sự đã không còn cần thiết nữa!
Đứng trước gần như toàn bộ cao thủ của Nam Châu bị vạch trần âm mưu năm đó, cả đời của Tương Vân Bưu coi như là đã trở thành bỏ đi! Tương gia cũng không thể dung nạp hắn, Tương Vân Bưu hưởng phú quý ở Tương gia hơn một trăm năm, từ nay về sau chẳng những phải mai danh ẩn tích, hơn nữa rất có thể thậm chí còn nghèo túng hơn cả Tương Vân Sơn năm đó!
- Tương Vân Sơn! Ngươi được lắm! Bành mỗ năm đó trách lầm ngươi, còn ở sau lưng chửi bới, Bành mỗ trong lòng tự hổ thẹn vô cùng, xin tự phạt ba chén. Từ lúc chào đời đến nay, Bành mỗ chỉ nói xấu người khác một lần, mà lại còn nói sai! Cho nên, từ nay về sau, Bành mỗ thề sẽ không bao giờ… nói xấu bất kỳ một người nào nữa!
Một thanh âm vô cùng to truyền đến, một đại hán thân hình cao lớn đứng dậy ở tại chỗ nâng chén rượu lên, liên tiếp uống ba chén, hướng về Tương Vân Sơn thi lễ rất sâu, sau đó ngồi xuống.
Những người nhận ra người đàn ông vạm vỡ này đều kinh hãi không ngừng, biết rõ người đàn ông vạm vỡ này đến từ Bành gia, một trong những thế lực đứng đầu ở Nam Châu, bản thân hắn cũng là một trong những cao thủ trẻ tuổi của Nam Châu, hơn một ngàn năm trăm năm đã đạt tới cảnh giới đại viên mãn sơ cấp, mấy năm nay đã thua ở trong tay Diệp Thiên một lần!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.