Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 147: Kiếm kỹ âm luật thần bí

Tiểu Đao Phong Lợi

30/03/2013



Chuyện này mang tới hậu quả chính là: Toàn bộ các quý tộc và phú thương của thành Penzias, xếp hàng tiến đến phủ Tử tước bái kiến Tử tước đại nhân!

Đúng vậy, lúc này đã không còn là liên danh mời Tử tước đại nhân, mà mỗi người đều chuẩn bị quà tặng nặng trịch, mang tới phủ Tử tước đại nhân. Vốn mọi người có lòng định hối lộ bọn vệ binh gác cổng hy vọng có thể được chút ưu đãi lại càng buồn bực: Vì hai tên vệ binh tuy rằng nhìn thấy tài vật hai mắt bừng sáng lên, nhưng vừa nghe nói có điều yêu cầu, ngay lập tức đều nghiêm túc hẳn lên. Toàn thân toát ra khí chất ngang tàng dũng mãnh, khiến những người này liên tưởng tới kỵ sĩ đoàn Penzias đến nay vẫn còn bị tập luyện nghiêm khắc, ngay tức thì cảm tình trong lòng liền nguội lạnh hơn phân nửa. Tử tước đại nhân này quả thật rất mạnh, đến ngay cả người giữ cổng cũng dùng những tên ngang tàng bạo ngược như vậy.

Lăng Tiêu đối với những quà tặng của bất cứ ai đem tới, cũng đều một mực làm như không thấy, hắn cũng không muốn vừa mới tới thành Penzias, liền để lại cho người ta một ấn tượng tham lam “vơ vét của dân”.

Nhưng Lăng Tiêu lại được Phúc Bá báo cho biết trải qua Mạnh Ly điều tra, sàng lọc: Nhóm thương nhân này phần lớn xuất thân thấp hèn, đều dựa vào phấn đấu từng bước một phát triển lên cho tới địa vị ngày hôm nay. Xuất thân trong sạch, hơn nữa trong phạm vi danh dự, tín nghĩa nhân phẩm cũng không xấu.

Còn bọn tước sĩ, nam tước, tước vị gì đó, Lăng Tiêu vẫn một mực không gặp mặt, kể cả bọn họ đưa tới lễ vật trọng hậu đến đâu đi nữa, tất cả bọn chúng ngay cả cổng chính của phủ Tử tước cũng không thể bước vào một bước.

Lúc này dân chúng của thành Penzias rất vui mừng, cũng có đầu đề câu chuyện mới. Bọn họ tràn đầy hứng thú với Tử tước đại nhân mới tới này, lần đầu tiên họ nhìn thấy một lĩnh chủ dám đối nghịch với giới quý tộc của toàn thành.

Cho dù qua nhiều thế hệ thành chủ ở thành Penzias kéo dài cho tới Bá tước Lý Hậu Lâm, cũng không có người nào dám làm ra chuyện đắc tội với toàn thể quý tộc, vì hậu quả của nó quả thực rất nghiêm trọng.

Tuy rằng đất phong là của lĩnh chủ, nhưng người ta chỉ cần nộp thuế hợp pháp thì cuối cùng lĩnh chủ cũng không thể đuổi người ta đi được? Hơn nữa làm một lĩnh chủ, nếu như không có sự ủng hộ của các quý tộc và phú thương, chỉ sợ chính lệnh của lĩnh chủ cũng hoàn toàn không có biện pháp thi hành! Bởi vì bọn họ độc quyền thao túng hơn 80% tài nguyên của thành Penzias.

Quyền thống trị của xã hội là thuộc về các quý tộc!

Các quý tộc thì căm phẫn, nhưng đa số thương nhân lại hưng phấn không ngừng nâng cao địa vị của mình. Các thương nhân so với quý tộc không phải chỉ chênh lệch một điểm nhỏ, tuy rằng bản thân họ giàu có đến mức có thể dựa vào của cải mà coi rẻ một gã bá tước. Nhưng nếu luận về địa vị xã hội, tính ra bọn họ không bằng cả một gã có tước vị thấp nhất!

Nhưng hiện nay, lĩnh chủ thiếu niên mới này không ngờ lại sai lão quản gia đại nhân già nua mà rất tao nhã kia, thông báo với bọn họ: Tử tước đại nhân trong vòng mấy ngày tới sẽ tiếp kiến bọn họ!

Tin tức này khiến đám phú quý xuất thân từ tầng lớp dân dã kia phấn khởi không thôi!

Quả thực bốn lão gia quý tộc tham gia việc ám sát Lăng Tiêu càng cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Bọn họ cũng giả mù sa mưa phái người đưa lễ vật trọng hậu tới, đương nhiên mục đích là nghe ngóng tình hình: Nếu lỡ như tên sát thủ kia... không phải do lĩnh chủ Lăng Tiêu phái tới thì sao? Khi tất cả đám người đó bị cự tuyệt chỉ có bốn lão gia quý tộc này ý thức được: Lĩnh chủ đại nhân mới tới này rõ ràng đã biết được điều gì đó. Hơn nữa còn muốn ra tay với bọn họ!

Giết nữ nhân yêu quý nhất của bọn họ, mục đích nhằm cảnh cáo bọn họ: Hãy ngoan ngoãn một chút, giết các ngươi cũng đơn giản như bóp chết một con kiến thôi! Sau đó không thèm đếm xỉa tới đám quý tộc và phú thương, chẳng qua bọn họ hiểu rằng: Đừng tưởng các ngươi có tiền, có đặc quyền là có thể kiêu ngạo ương ngạnh. Ở đây ta mới là lão Đại!

Đúng vậy, hiện tại hầu như mọi người ở thành Penzias, kể cả đám dân chúng bình dân, đều hiểu rõ ai mới chân chính là lão Đại! Thế cho nên, điều này đã trở thành đề tài câu chuyện trong sinh hoạt của bọn họ, phong phú đến mức nói hoài không hết chuyện!

Phòng vệ quân của thành Penzias, tất cả đầu mục toàn bộ bị thay thế, thay bằng người nhà của Tử tước đại nhân. Có tin tức nhanh nhạy nói: những người đó là đội viên Hổ Gầm đột kích đội rất có danh tiếng ở đế quốc! Nguyên vốn là tư binh của Lăng gia, Tử tước Lăng Tiêu đi đến đất phong, đương nhiên tư binh của nhà mình phải đi theo.

Mà nghe nói đám đầu mục bị thay thế này, có một số không phục, nhưng Lăng Võ đại nhân mới nhậm chức Đại thống lĩnh phòng vệ quân của thành Penzias cũng là một người biết lẽ phải trái, cho phép bọn họ đấu một trận với đầu mục mới bổ nhiệm. Nếu thắng, thì có thể tiếp tục giữ lại nhiệm vụ. Nếu thua, vậy thực xin lỗi, hoặc là chạy lấy người, hoặc là ngoan ngoãn làm một gã binh lính bình thường vậy!

Kết quả, vốn những gã đầu mục cũ của thành Penzias xưa nay quen sống an nhàn sung sướng, cho dù từ trước có thực lực không tệ, cũng sớm đã lãng phí thời gian luyện tập của mình, làm sao có thể là đối thủ của những tên như đám cường đạo Hổ Gầm đột kích đội đến từ phương bắc rét lạnh kia, tất cả đều bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, cuối cùng ngoan ngoãn cầu xin tha thứ.

Cái này cũng chưa tính, gã Lăng Võ Đại thống lĩnh kia dường như tâm lý biến thái, còn hành hạ đám người kỵ sĩ đoàn, còn đày đọa đám phòng vệ quân lúc trước, bằng cách huấn luyện mỗi ngày khiến những người đó không ngừng kêu than khổ cực. Bởi vì thành Penzias thuộc vùng nhiệt đới, dưới cái nắng nóng bức ban ngày, đừng nói là huấn luyện, cho dù dưới ánh mặt trời hạ thấp xuống, chúng đều cảm giác đầu óc choáng váng. Dưới tình huống như vậy, Lăng Võ lại bừng bừng hưng trí ở trần nửa thân người dẫn bọn họ cùng nhau đi luyện tập!

Khiến cho đám người này dù trong lòng bất mãn, muốn kêu ca cũng không kêu được, vì Đại thống lĩnh lúc nào cũng xung phong lấy thân mình làm gương huấn luyện cho binh sĩ, bọn chúng còn kêu ca được cái nỗi gì? Không muốn luyện tập ư? Được, cuốn gói cút đi! Binh sĩ của Lão tử không cần bọn hèn yếu!

Kết quả, bởi vì một câu này của Lăng Võ, quả thực làm cho rất nhiều binh lính muốn rời bỏ đành phải cắn răng chịu đựng. Đều là nam nhân, phía dưới cũng bằng người khác không thiếu một trứng, dựa vào cái gì cho phép người ta khinh thường chứ?

So với bọn họ, đám kỵ sĩ đoàn của thành Penzias, tinh thần diện mạo rực rỡ hẳn lên!

Khi xuất hiện lại trước mặt công chúng, thậm chí khiến cho tất cả mọi người ở thành Penzias đều giật mình kinh ngạc: đây chính là kỵ sĩ đoàn lúc trước sao?

Thực ra rất đơn giản, gã Lăng Võ thô lỗ này căn bản không nói đạo lý gì lớn với bọn họ, chỉ có một câu: Các ngươi nếu không nghe lão tử, lão tử liền làm thịt các ngươi. Ai dám trốn, giết sạch chín tộc họ của các ngươi!



Đúng vậy, có thể lên làm kỵ sĩ, trên thực tế trong nhà những người trẻ tuổi này đều có bối cảnh nhất định nào đó. Thân phận của kỵ sĩ tượng trưng cho niềm tự hào rất cao, có thể nói là thân phận cao nhất dưới tầng lớp quý tộc! Nếu như vốn đã có thân phận quý tộc mà làm kỵ sĩ, thì lại càng tỏ rõ thân phận của mình. Cho nên, những người này bị Lăng Võ hù dọa, đều ngoan ngoãn lựa chọn phục tòng mệnh lệnh.

Tuy nhiên, cũng không phải không có người phản kháng, tên diện mạo rất anh tuấn đã từng làm Đoàn trưởng đại nhân của kỵ sĩ đoàn kia, cứ mơ mộng ngông cuồng ỷ vào thân phận quý tộc của mình lấn ép Lăng Võ. Hắn cho rằng đám người thô tục, dã man này nói giết người căn bản chỉ là nói ngoài miệng hù dọa mà thôi, bởi vì trong ngày cũng không có người nào bị giết. Hơn nữa bọn họ đều đã đầu hàng, làm sao có thể nói giết là giết.

Kết quả sau khi Lăng Võ nói xong quy định, hắn là người thứ nhất ném mũ sắt của mình xuống công bố sự tôn nghiêm cao quý của kỵ sĩ chính là không cho phép bị chà đạp.

Trên thực tế sự tôn nghiêm của hắn từ lúc gặp Lăng Võ, đã bị giẫm đạp đến bóng lưỡng rồi. Đến ngay cả đám kỵ sĩ đoàn thủ hạ trước đây của hắn khi nghe hắn nói như vậy, cũng không có người nào hưởng ứng, một tên kỵ sĩ sớm đã đánh mất sự tôn nghiêm, còn xứng đáng nói đến tôn nghiêm của kỵ sĩ sao?

Nếu cho hắn một cơ hội lựa chọn sao hắn lại từ chối không chọn chuyện làm người này, đã một lần đầu hàng, còn để ý đến lần thứ hai sao? Dù sao, chỉ cần chịu đựng qua mấy ngày này, hắn có thể ngang nhiên rời khỏi kỵ sĩ đoàn, về nhà từ từ chờ lão già sắp chết đó gục xuống. Thế là hắn có thể yên tâm thoải mái kế thừa tước vị quý tộc sống cuộc sống đầy đủ hạnh phúc.

Đúng vậy, tên thống lĩnh đại nhân cũ của kỵ sĩ đoàn này thật không ngờ câu đầu tiên chống đối với Lăng Võ, liền quyết định vận mệnh của hắn!

Cho nên khi đầu của hắn rơi lăn lóc trên mặt đất, đôi mắt vẫn còn mở thật to!

Máu tươi từ cái cổ không đầu kia vọt lên cao, màu đỏ rực chiếu vào mắt của một ngàn tên kỵ sĩ, cũng chấn nhiếp tâm tư của bọn họ.

Gã Trưởng quan thô tục dã man này, cũng không phải nói chuyện xuông mà thôi!

- Hắn vì sao bị chết?

Lăng Võ híp mắt lại, ánh mắt nhìn lướt qua đám người này lên tiếng hỏi. Tại hiện trường hơn một ngàn người không ngờ có thể nghe được tiếng châm rơi, thậm chí mọi người có thể nghe tiếng tim đập thình thịch của chính mình!

- Ngươi nói xem!

Lăng Võ chỉ gã kỵ sĩ đứng hàng đầu.

- Báo cáo Trưởng quan, ta không thấy gì cả!

Gã kỵ sĩ kia đứng nghiêm thẳng tắp lớn tiếng trả lời.

Trả lời với Trưởng quan phải lớn tiếng, không được giống như đói bụng nói không ra hơi.

Có thể ở địa phương này đảm nhiệm làm kỵ sĩ, đâu có người nào chỉ số thông minh quá kém. Với phản ứng khá nhanh nhẹn, câu trả lời của vị kỵ sĩ này, thực làm cho Lăng Võ rất vừa lòng, tuy nhiên hắn vẫn nói:

- Sai rồi, ngày hôm qua ở chỗ chúng ta, đến đây một gã đạo tặc, thực lực... cực kỳ hùng mạnh, mà vị nguyên thống lĩnh đại nhân kỵ sĩ đoàn này, bị tên đạo tặc giết chết... Chúng ta phải cho người báo tin tức đau thương này đến người nhà của họ. Chuyện này ta là Trưởng quan, ta có trách nhiệm, ta thay mặt Tử tước đại nhân, xuất ra một trăm kim tệ để thay lời thăm viếng an ủi người nhà của hắn.

Lúc này mọi người câm như hến, không có người nào tỏ ý kiến phản đối, bởi vì bọn họ đều đã nhìn ra, vị Trưởng quan đại nhân này, căn bản không phải là loại người phân rõ phải trái. Và người nào muốn nói lý nói lẽ với vị này... ắt có thể bị đánh... Thật đúng là muốn chết!

- Đại nhân, chuyện này sao có thể là trách nhiệm của ngài?

Người vừa mới bị Lăng Võ hỏi, đánh bạo nói:

- Cho nên, số tiền này cứ để đám thủ hạ chúng tôi xuất ra là được rồi?

Một trăm kim tệ, cũng chính là mười vạn tiền đồng, đối với người dân bình thường cũng là một khoản tiền rất lớn, nhưng đối với đám thành viên kỵ sĩ đoàn phi phú tức quý này mà nói, lại thật sự chẳng đáng nhắc tới.

Chậc chậc, rất biết ăn nói a? Lăng Võ vuốt cằm, đánh giá tên kỵ sĩ tuổi trẻ chừng hai mươi bảy này, hỏi:



- Ngươi, tên gọi là gì, thực lực tới đâu?

- Báo cáo Trưởng quan, thuộc hạ tên là Lộ Phi Dương, Đại Kiếm Sư bậc một!

Người trẻ tuổi này cố gắng che dấu vẻ hưng phấn và kích động trong mắt mình, Trưởng quan chịu hỏi tới tên tuổi hắn, rõ ràng là có dụng ý khác, mà tên Đoàn trưởng kỵ sĩ đoàn vốn vừa mới bị Trưởng quan... A không, bị đạo tặc giết chết.

Tâm tình của Lộ Phi Dương lập tức nóng sốt cả lên!

- Lộ Phì Dương? Ừ, cái tên này nghe có vẻ hợp đây. Tốt, về sau Đoàn trưởng của kỵ sĩ đoàn này, là ngươi! (Đây là Lăng Võ cố ý đổi tên Phi Dương thành Phì Dương nghĩa là “con dê béo”)

Lăng Võ phất tay lên:

- Bây giờ bắt đầu huấn luyện!

So với một ít biến hóa của thành Penzias, quân đội thay đổi càng nhiều. Còn các quý tộc vốn đều cao cao tại thượng, hiện giờ cả đám đều có nề nếp hơn rất nhiều, đến ngay cả bốn đại quý tộc vốn có thế lực lớn nhất, lúc này người nhà của bọn họ cũng đều co đầu rụt cổ, không còn dám tác oai tác quái trước mặt đám bình dân của thành Penzias nữa.

Trải qua một phen tuyển chọn của Xuân Lan và Thu Nguyệt, phủ Tử tước tổng cộng mua được năm mươi mấy tỳ nữ, hơn ba mươi phụ nữ lớn tuổi, hơn một trăm người hầu.

Xuân Lan Thu Nguyệt hai nàng làm việc rất cẩn thận, hơn nữa có tiểu nữ tặc Diệp Vi Ny linh lợi tinh quái, nên thám tử đến từ các gia tộc xen lẫn trong đám người này, từng tên đều bị loại bỏ. Nhưng Lăng Tiêu thì lười quản lý những việc này, đám người Diệp Vi Ny cũng chẳng bỏ công đi tìm người gây phiền toái, dù sao cũng có ghi chép một số, sau này tính sổ cũng còn kịp.

Hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu, còn nhiều thời gian không phải sao?

Lăng Tiêu từ ngày bắt Phong Linh mang về, đã hơn mười ngày không đi gặp nàng. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn thảo luận với Phúc Bá về vấn đề làm sao mới có thể mau chóng tăng lên thực lực.

Thực lực của mỗi người, luôn cần có thời gian, cũng không phải là việc giải quyết một lần là xong. Mà thực lực của toàn thể, theo Phúc bá thực lực của mỗi người so ra lại quan trọng hơn!

Trước mắt nếu không có năm trăm tên tư binh Lăng Chí giao cho Lăng Tiêu, bọn họ lại càng thêm bị động! Dù sao khi muốn làm bất cứ chuyện gì, cũng không thể cứ đích thân mình bỏ sức ra làm?

Hơn nữa, thực lực của Lăng Tiêu, thậm chí là thực lực của Lăng gia quá yếu so với các thế gia ẩn thế kia. Sức chiến đấu của Hổ Gầm đột kích đội tuy rằng hùng mạnh, cũng chỉ nhằm đối phó với người luyện võ bình thường. Nếu đối phương cỡ như Phúc Bá, hoặc là gã Ma Kiếm Sư sư huynh của Phong Linh kia, thực lực hùng mạnh như vậy, tác dụng của Hổ Gầm đột kích đội rõ ràng không thể hiện được chút nào.

Cho nên, tăng thêm thực lực người bên mình, là việc cấp bách cần làm!

Bản lĩnh luyện chế đan dược thần kỳ của Lăng Tiêu, được Phúc Bá cho là năng lực lớn nhất để thu nạp nhân tài!

Thậm chí Phúc Bá cho rằng, các môn phái siêu cấp thế gia ẩn thế đó nếu như biết Lăng Tiêu có bản lĩnh này, e rằng sớm đã tìm đến hoặc là lôi kéo, hoặc cưỡng bức cướp người rồi!

Lời nói của Phúc Bá, cũng khiến trong lòng Lăng Tiêu có chút lo lắng mơ hồ: Nếu như hắn không thể mau chóng tăng cường thực lực, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả người nhà cũng không có cách nào bảo vệ được... Ngược lại, nếu người nhà không thể mau chóng gia tăng thực lực, đến lúc đó cũng đồng thời trở thành gánh nặng cho hắn!

Biện pháp duy nhất, và chỉ có một: Đó chính là phải có thực lực để kẻ khác không dám hành động thiếu suy nghĩ! Ai dám khi dễ người nhà của ta, ta sẽ khiến cho hắn chịu tai ương ngập đầu!

Lăng Tiêu vô tình đi đến phòng giam giữ Phong Linh, mới vừa tới cửa hắn liền nghe một hồi tiếng đàn du dương. Lăng Tiêu không hiểu âm luật nhưng cũng có thể nghe ra trong tiếng đàn ẩn chứa đầy tâm tình oán hận, dường như hơi có chút sát ý nhằm vào chủ nhân hắn. Đứng ở ngoài cửa ngưng thần lắng nghe một hồi lâu, Lăng Tiêu lĩnh ngộ từ trong đó một vài điều: kiếm kỹ của Phong Linh e là có liên quan với âm luật này!

Thời điểm Phong Linh thi triển kiếm kỹ, không ngờ có thể phát ra tiếng chuông gió dễ nghe mê người, khiến cho trước mắt người ta như xuất hiện một cảnh sa mạc bao la. Sau đó chuỗi chuông gió hàng trăm cái, lay động dưới làn gió thổi, lúc này thanh âm đinh đinh đang đang dường như lại xuất hiện lần nữa bên tai Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu xoay người rời đi, chính mình sống trong thế giới có kiếm kỹ như thế, cũng thực không còn tịch mịch nữa rồi!

Từ xưa đến nay Thục Sơn kiếm phái, chuyên nghiên cứu kiếm thuật có đến hàng chục vạn năm, hầu như đã phát triển kiếm kỹ tới cực hạn, nhưng chưa hề có qua loại kiếm kỹ này. Nếu không, trong đầu Lăng Tiêu hiện rõ hơn ngàn vạn cái tên kiếm kỹ, dựa vào cái gì lại cảm thấy hứng thú với kiếm kỹ của Phong Linh như thế?

Lăng Tiêu khẽ nhếch miệng cười, gảy đàn đi, gảy đàn đi, kiếm kỹ của ngươi sớm hay muộn là của ta!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Kiếm Lăng Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook