Chương 316: Kiếm Ý
Tiểu Đao Phong Lợi
30/03/2013
Xa xa, Tần Phong đang đứng trước cửa sổ. Đứng ở góc này, hắn có thể nhìn thấy được bên trong từ cửa thành, với nhãn lực của Ma Kiếm Sư bậc sáu của hắn thì đương nhiên là nhìn thấy mọi thứ rất rõ ràng.
Khi hắn nhìn thấy Tống Minh Nguyệt đi đến trước chỗ Lăng Tiêu, hai người nhìn nhau cười thì hắn có cảm giác như trái tim của mình bị hàng ngàn hàng vạn con kiến cùng cắn một lúc vậy, thậm chí hắn còn có cảm giác là chỉ cần mình bước ra khỏi cửa là tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khinh thường để nhìn mình!
- Tần Phong! Ngươi quả đúng là chẳng khác nào một phế vật!
Vừa nghĩ đến việc người khác sẽ nói với mình những lời này thì Tần Phong có cảm giác như phát cuồng.
Ta muốn tu luyện! Ta nhất định phải mạnh hơn hắn! Lăng Tiêu, một ngày nào đó ta nhất định sẽ giẫm nát ngươi dưới chân!
Tần Phong thầm phát ra lời thề, còn ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu đầy oán hận.
Mà ở bên kia, Lăng Tiêu đang nói chuyện với Tống Minh Nguyệt đột nhiên nhìn chằm chằm về phía cửa sổ nơi Tần Phong đứng, trong mắt phát ra hàn quang!
Tần Phong lui về sau mấy bước, cả sống lưng lạnh lẽo, mặt tái nhợt. Hai Kiếm Hoàng bên cạnh hắn cũng lui về phía sau vài bước, mặt tái nhợt, nhìn nhau, trong mắt đều toát lên vẻ kinh sợ.
Một người nói:
- Làm... Làm sao hắn lại có được khí tràng mạnh như thế? Người này nếu không diệt trừ thì sau này nhất định sẽ là mối họa lớn của Tần gia!
Một Kiếm Hoàng khác lắc đầu nói:
- Diệt trừ Lăng Tiêu? Ngươi đang nằm mơ à? Không thấy vừa rồi Chiết gia đưa đến một Kiếm Tốn và chín Kiếm Hoàng, nhưng không thể động đến một sợi tóc của hắn nữa, ngươi lại muốn diệt hắn...
Kiếm Hoàng kia không để ý đến lời chỉ trích của đối phương, sắc mặt đã bình tĩnh lại, nói:
- Bây giờ chúng ta cũng nhìn ra được, người này chỉ dựa vào trận pháp kỳ ảo kia thôi! Thực lực của hắn nhất định là chưa đến cảnh giới Kiếm Tôn! Cho dù thực lực của Kiếm Hoàng không thể địch lại, nhưng nếu là Kiếm Tôn thì sao? Ta không tin hắn vẫn trốn ở trong nhà mãi mà không chịu ra! Chỉ cần hắn ra ngoài là chúng ta có cơ hội!
Lúc này Tần Phong mới hồi phục lại, đã không còn chút dũng khí nào, mặt mày vẫn còn xanh xao, nói:
- Nhất định phải trừ khử hắn!
Hai gã Kiếm Hoàng của Tần gia liếc nhìn nhau, tầm nghĩ đương nhiên là phải tiêu diệt hắn, nếu không thì sợ rằng cả đời này Tần Phong khó mà tiến bộ được!
Quả thực Lăng Tiêu cũng giống như là tâm ma của Tần Phong vậy!
Tần Phong cắn răng nói:
- Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn! Lăng Tiêu, chờ đó, sẽ có một ngày ta quay lại tìm ngươi!
Sau đó quay sang nhìn hai Kiếm Hoàng nói:
- Chúng ta đi!
...
Trong nhất thời, bên trong thành Penzias, hầu như tất cả người của các thế gia, môn phái ẩn thế đều truyền tin tức về trận chiến hôm nay về gia tộc, những người từng có hiềm khích với Lăng Tiêu thì lặng lẽ trở về, không dám ở lại chỗ này.
Một băng lam thủy quang đại trận, khiến cho mọi người cảm giác được thực lực của Lăng Tiêu rất kinh khủng.
Một Kiếm Tôn, chín Kiếm Hoàng của Chiết gia đều táng thân tại đây.
Tin tức này quả thật là có sức chấn động dữ dội!
Cho nên, ngay cả chính bọn họ cũng muốn tìm một nơi yên tĩnh mà bình tâm suy nghĩ, xem xét cẩn thận lại mọi chuyện đã qua, nếu không thì sợ rằng có phát tin truyền về thì gia tộc cũng sẽ không tin!
Tống Minh Nguyệt thông minh hơn người, sau khi hàn huyên với Lăng Tiêu vài câu là rời đi, tìm các nàng Thượng Quan Vũ Đồng. Trong lúc này, mọi người đều đang nhìn chằm chằm về phía Lăng Tiêu, dĩ nhiên là không thể nào chiếm lấy hắn quá lâu được, nếu như thích Lăng Tiêu, muốn ở bên cạnh hắn thì không thể gây thêm phiền phức cho hắn được, nhất là chuyện hậu viện, các nàng tự giải quyết là tốt nhất.
Trận chiến này, mục đích của Lăng Tiêu chính là lập uy, nhưng có một điều mà hắn không ngờ đến là trận chiến này lại khiến cho nhiều người chú ý đến thế!
Hơn nữa, Lăng Tiêu có thể cảm giác được, có một đôi mắt vẫn luôn theo dõi hắn, nhưng lại không có bất kỳ ác ý gì!
So với ánh mắt của Tần Phong là hoàn toàn khác nhau!
Vừa rồi Lăng Tiêu cảm nhận được ánh mắt tràn ngập ác ý của Tần Phong, nhưng không cảm nhận được người đó là Tần Phong, vì dù sao kẻ thủ của hắn cũng không ít, hơn nữa oán niệm lực lúc nãy quá yếu!
Nếu như là một Kiếm Hoàng phát ra ánh mắt oán độc như thế thì hắn dĩ nhiên là sẽ không bỏ qua, phải diệt trừ tai ách từ trước để sau này không gặp phải phiền toái.
Mục địch lập uy đã thành công, Lăng Tiêu cũng không sợ vì thế mà lộ ra thực lực của chính mình, nếu như những người đó cho rằng Lăng Tiêu không thể trêu chọc được thì đó là điều quá tuyệt diệu rồi, nhưng những người đó làm sao yếu nhược như thế được? Mặc dù bọn họ không hiểu trận pháp, không rõ hắn làm cách nào tiêu diệt được đám cường giả kia, nhưng cũng có thể nhận ra được là hắn dựa vào ưu thế địa lợi, còn thực lực thì không cường đại như thế.
Dù nói thế nào đi nữa thì từ nay về sau người có can đảm trêu chọc Lăng Tiêu e rằng cũng không phải là quá nhiều nữa.
Đây mới chính là mục đích mà Lăng Tiêu mong muốn, hắn muốn đem thục sơn đạo thống phát dương quang đại ở thế giới này.
Nhưng ánh mắt đó...
Bên trong thành chỉ có duy nhất một cửa chính ở hướng bắc, nhưng ở hướng bắc của tân thành Penzias, nhưng không có ngã tư đường, hai mắt của Lăng Tiêu nhìn về một tòa nhà cao trên đường lớn. Rốt cuộc hắn cũng xác định được ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía mình chính là ở chỗ này!
Quả nhiên, Lăng Tiêu vừa xác định được thì đột nhiên có một người khoảng năm sáu chục tuổi từ trong phòng bay ra!
Chỉ một lúc là đã đến trước mặt Lăng Tiêu, cả người Lăng Tiêu căng thẳng, nhưng lão giả trước mặt không hề toát ra một chút khí thế nào! Thong thả bay từ không trung xuống, đứng trước mắt Lăng Tiêu!
Vũ giả, phân ra vài cảnh giới, sơ cấp, muốn hư trương thanh thế, uy thế thì dựa vào tiếng rống và một vài cử động biểu hiện ra bền ngoài. Trung cấp thì dựa vào khí thế, dùng tinh thần lực phóng xuất ra uy áp thật lớn để chiếm lợi thế so với người có tu vi thấp hơn mình, mất đi dũng khí phản kháng! Còn cảnh giới cao cấp đó thính là nội liễm!
Tới cảnh giới này rồi thì ngay cả khí thế bọn họ cũng không cần, bọn họ thích dung nhập vào tự nhiên! Rõ ràng đứng ở nơi đó nhưng không có cảm giác, người này hình như là không tồn tại!
Lăng Tiêu nhìn lão giả trước mặt, có cảm giác như lão cũng là người như thế! Bất quá không nhiều, xem ra cũng chỉ vừa tiến vào cảnh giới nội liễm không bao lâu.
Lão giả tủm tỉm cười nhìn Lăng Tiêu, từ trong ánh mắt đó không ngờ lại giống như là trưởng bối nhìn vãn bối. Mày của Lăng Tiêu hơi nhíu lại, nói thật, có người thích thế nhưng hắn tuyệt đối không thích bị người khác coi như vãn bối!
Thục sơn kiếm tu, đại đa số đều là cương liệt bất tuân, loại người như của Lăng Tiêu xem như là ôn thuận rồi, nhưng dù sao cũng có chút kiêu ngạo.
Bản thân Lăng Tiêu cũng không biết tại sao nữa, có lẽ là thấy đối thủ thì vui vẻ, chưa bao giờ hắn gặp qua người nào có cảnh giới cao, lão Kiếm Tôn của Chiết gia kia căn bản là không đáng so sánh với lão giả này.
Lăng Tiêu cũng không có bạo khởi khí thế gì, mà dùng ý niệm, trực tiếp tập trung nhìn đối diện lão giả này!
Nhưng trong mắt Công Tôn Kiếm, cả người thiếu niên này đều là sơ hở! Hắn không thể tưởng tượng được, một người còn trẻ như thế làm sao có thể giết chết được số cường giả của Chiết gia, và sao được gia gia ưu ái?
Hơn nữa, hắn cũng thấy Lăng Tiêu nhìn gia gia của mình với ánh mắt không hề khách khí gì cả, trong lòng nhất thời có chút tức giận, vừa muốn mở lời châm chọc, nhưng đột nhiên phát hiện ra được sắc mặt của gia gia vẫn rất trầm trọng, đứng yên nơi đó không nhúc nhích!
Một giọt hồ hôi, đã mấy trăm năm rồi chưa từng xuất hiện trên trán của Công Tôn Hoàng... Rơi xuống mặt đất!
Công Tôn Kiếm vô cùng hoảng sợ, lại nhìn các cường giả Kiếm Hoàng, ai ai cũng lộ ra sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, mấy người này cứ như là vận sức chờ phát động, nhìn Lăng Tiêu với ánh mắt đầy cảnh giác!
- Có... Có chuyện gì xảy ra?
Công Tôn Kiếm không thể nào cảm giác có điểm gì không ổn, chỉ có cảm giác là ánh mắt của Lăng Tiêu nhìn gia gia mình khiến cho đối phương không thích! Hình như là tràn ngập sự khiêu khích, nhưng sao gia gia lại toát mồ hôi?
- Cái địa phương đáng chết này thật là nóng!
Công Tôn Kiếm nói xong thì không ai để ý đến hắn.
Trong lòng Công Tôn Hoàng sóng dậy cuồn cuộn! Mang theo ý niệm kiếm khí! Đâm thẳng vào tinh thần hải! Không sai, loại ý niệm này chỉ có trong thánh vực truyền thuyết!
Công Tôn Hoàng có thực lực mạnh mẽ, tri thức phong phú, đối với chuyện của cường giả thánh cấp cũng biết một ít.
Nhưng không ngờ rằng tiểu tử này lại có thể đạt đến cảnh giới này!
Giờ phút này Công Tôn Hoàng có cảm giác giống như là một con độc xà đang bị một con độc xà khác nhìn chăm chú! Nếu thực lực của hai người tương đương thì có lẽ đã bị thất thế rồi, thực lực của lão tuy mạnh mẽ hơn đối phương rất nhiều, nhưng vì mất đi tiên cơ nên lão không có bất cứ cử động gì chỉ e rằng đối phương sẽ hiểu lầm!
Còn những Kiếm Hoàng phía sau Công Tôn Hoàng thì lại giống như là những con ếch bị độc xà đưa vào tầm mắt vậy, muốn ăn lúc nào thì ăn! Thậm chí là ngay cả chút phản kháng cũng không có.
Kiếm ý của Lăng Tiêu chỉ là bay thằng lên, nhắm vào người Công Tôn Hoàng, còn những Kiếm Hoàng kia có lẽ là đứng đối diện với Lăng Tiêu cho nên mới bị kiếm ý đến gần. Còn Công Tôn Kiếm thì đứng ở khá xa, hơn nữa thực lực cũng không đến Kiếm Hoàng cho nên chịu ảnh hưởng thấp nhất.
Công Tôn Hoàng cười lên hả hả, nói:
- Phương thức đối đãi khách của tiểu hữu cũng thật đặc biệt!
Luồng kiếm ý của lăng tiên tan thành mây khói sau lời nói của Công Tôn Hoàng, giống như là chưa từng xuất hiện qua vậy, các Kiếm Hoàng phía sau Công Tôn Hoàng thở phào nhẹ nhõm, nếu như tiếp tục như thế một lần nữa thì e rằng bọn họ sẽ bị mất mặt.
Lăng Tiêu vừa cười vừa nói:
- Lão nhân gia ngài chắc thích nhìn lén người khác?
- Ặc!
Thiếu chút nữa là Công Tôn Kiếm không nhịn được mà lên tiếng, thiếu niên này, đúng là cái gì cũng dám nói! Nhưng mà hắn cũng thật thông minh, mặc dù vừa rồi hắn không biết là đã có gì xảy ra nhưng lý trí vẫn bảo trì như trước.
Công Tôn Hoàng cũng không để ý:
- Vậy thì chúng ta huề nhau, chúng ta từ xa đến đây, chẳng lẽ hầu tước đại nhân lại không đãi được một chén trà?
Lăng Tiêu cười nói:
- Rất sẵn lòng.
Vừa nói vừa vươn tay
- Mời vào trong.
Công Tôn Hoàng hài lòng cười, đi trước, một tay làm như lơ đãng lau trán mình, thầm nghĩ: "Nguy hiểm thật, tiểu gia hỏa này thật không biết gì là tôn lão ái ấu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.