Chương 478: Lăng Tiêu phản kích
Tiểu Đao Phong Lợi
01/04/2013
Người có cảnh giới Tu Luyện giả, nghiêm khắc mà nói, đã có thể thoát khỏi phạm trù của người luyện võ. Tuy rằng bọn họ không có công pháp nhưng đồng dạng sẽ tu luyện lâu dài để ngộ ra một chút thiên đạo. Tuy rằng khả năng cực kỳ nhỏ nhưng cũng không gây trở ngại cho một chút thiên đạo có thể khiến cho chiêu thức của bọn họ phát sinh bản chất biến hóa nghiêng trời lệch đất!
Người luyện võ có cảnh giới Tiên Thiên, sở dĩ không phải đối thủ của Tu Luyện giả, ngay lúc đó, tuy rằng số lượng đủ nhiều để có thể gây ra chất biến nhưng đối với người chiến đấu mà nói, hiển nhiên cũng không thích hợp! Bởi vì cho dù có một vạn người, đồng thời tối đa cũng có mấy chục người vây một người, nhưng có thể xuất chiêu thì e rằng cũng có mười mấy người! Hơn nữa … Nếu làm không tốt thì ngay cả mình cũng bị thương.
Hai người Lục Hải và Tử Lộ vốn thực lực ngang nhau, chưa nói tới ai cao hơn ai! Cũng may là Lục Hải chống lại Tử Lộ, nếu như Lăng Tiêu chống lại Tử Lộ, nếu không vận dụng phân thân thì hắn tuyệt đối không thể là đối thủ của Tu Luyện giả trung cấp như Tử Lộ.
Dựa theo lý giải của Lăng Tiêu, thực lực của Tu Luyện giả hẳn là nằm giữa Phân Thần kỳ và Hợp Thể kỳ! Mặc dù bọn họ không hiểu được nhiều đạo pháp như vậy, không hiểu được công pháp tu luyện, nhưng lực lượng trong cơ thể bọn họ quả thực là năng lượng do thiên địa linh khí chuyển hóa thành!
Lăng Tiêu luôn tin tưởng vào bản thân mình nhưng lòng tin cũng không tăng lên quá mức.
Thật ra, cho dù Lăng Tiêu chống lại Thắng Thiên có tu vi Tu Luyện giả sơ cấp. Bình thường mà nói, cho dù có thể đánh bại nhưng nếu như muốn giết chết lão thì cũng không có khả năng quá lớn. Chuyện này quá khéo léo, trước đây Thắng Thiên biết Lăng Tiêu, cũng biết trước đây Lăng Tiêu đối chiến cùng với thanh sam lão giả, là Lăng Tiêu trong cuộc tranh tài Nam châu!
Mà lúc này, thực lực bản thân Lăng Tiêu cũng không tăng lên quá lớn, nhưng pháp bảo trên người cũng đã tiến hóa khá lớn!
Cho nên, Thắng Thiên chịu thiệt là chịu thiệt điều này.
Khó khăn lắm mới thoát khỏi công kích của một đống pháp bảo khủng bố kia, giờ lại lọt vào kiếm khí ẩn chứa vô tận áo nghĩa trong thiên địa, còn có thể không chết, vậy hắn sẽ không phải là Tu Luyện giả sơ cấp!
Cái chết của Thắng Thiên đã nhiễu loạn tâm thần của Tử Lộ quá lớn. Vốn người này có thừa thực lực nhưng dũng khí không đủ, nếu như có thể thuận lợi đánh thì có thể dũng mãnh vô cùng. Nếu như tâm thần bất định thì căn bản không có lòng dạ nào ham chiến.
Cho nên, đối mặt với một kiếm kinh thiên của Lục Hải, khóe mắt của Tử Lộ muốn nứt ra rồi gầm lên một tiếng, dùng hết toàn lực nghênh đón lên trên.
Ầm!
Hai luồng năng lượng cực kỳ hùng mạnh va chạm vào nhau, trong không khí phát ra một tiếng nổ mạnh như sét đánh, chỗ hào quang chợt lóe thì ngay cả không khí cũng phát sinh vặn vẹo kịch liệt.
Một kích toàn lực của Lục Hải, mà Tử Lộ thì vội vàng nghênh địch, thực lực hai người tương đương, sau một chiêu va chạm này, thắng bại đã phân!
Hai cánh tay của Tử Lộ phát ra vài tiếng xương nứt trong trẻo, toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều lệch vị trí, máu tươi trong miệng chảy nhanh ra, và cũng nương theo tình thế này, thân thể giống như một luồng khói nhẹ biến mất trong bầu trời đêm.
Lục Hải do dự một chút, cũng sợ kẻ thù dùng kế điệu hổ ly sơn, ngẫm lại một chút, có lẽ tới chỗ Lăng Tiêu, lại thấy Bạch lão đang ôm một người trong lòng, đứng bên cạnh Lăng Tiêu, mà nét giận dữ trên người Lăng Tiêu khiến cho Lục Hải cách một khoảng rất xa cũng có thể cảm nhận được.
Cho tới nay, theo nhận thức lúc đầu về Lăng Tiêu, Lục Hải cho rằng Lăng Tiêu là một người trẻ tuổi ôn hòa, thậm chí khiến cho lão có loại cảm giác già đời. Dù sao, từ trên người Lăng Tiêu, bọn họ cũng không cảm giác được tinh thần phấn chấn thuộc về người trẻ tuổi.
Những người trẻ tuổi trong phái, bất kể là tiêu chuẩn hay hành động, thậm chí là sở thích, cũng khác biệt một trời một vực với Lăng Tiêu, dần dà cũng không người nào xem Lăng Tiêu như một người trẻ tuổi.
Thậm chí đôi khi trong lòng Lục Hải cũng suy nghĩ, có lẽ người có thành tựu thống trị bất diệt là như thế, không hợp nhau với bạn cùng lứa? Tuy nhiên ngẫm lại mà cảm thấy suy nghĩ của mình có chút buồn cười. Tông chủ hắn là người thanh niên có thực lực không tệ, điểm ấy không nên hoài nghi, nhưng nếu nói thành tựu thống trị bất diệt, e rằng … Mà ngay cả tổ tiên của minh chủ Nam châu Tư Đồ Dũng, cũng không dám mở miệng khoe thế.
-Tông chủ, người của chúng ta … …
Lục Hải đi tới, nhìn thoáng qua vẻ mặt của Bạch lão, biết người kia đã không cứu được rồi. Lúc này, đám người Vương Chân cũng chạy tới. Vương Chân thấy Lăng Tiêu, vẻ mặt hổ thẹn nói :
-Tông chủ, thực xin lỗi.
Lăng Tiêu lắc lắc đầu, sau đó đôi mắt có chút đỏ lên, nhìn Lục Hải, đột nhiên hỏi :
-Trưởng lão, ngài nói có đúng không trên đời này bất kể là Nhân giới hay là Thánh Vực, thậm chí … Là Thần giới trong truyền thuyết cũng giống nhau … Thiên hạ loạn đều là vì lợi trước mắt sao?
Lục Hải khẽ cau mày, trong miệng thì thào lặp lại lời nói của Lăng Tiêu :
- Thiên hạ loạn đều là vì lợi trước mắt? Lời này ai nói? Nói quá đúng! Tông chủ, ngươi không nên quá đau khổ, thế gian này vốn là như thế. Thánh Vực như thế nào thì Thần giới như thế đó? Ý nghĩ của người còn sống, ở ngay chữ tranh đoạt này! Nếu như không có tranh đoạt, người đó sống dường như cũng không có ý nghĩ gì.
Lúc này Bạch lão ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng đặt người thanh niên xuống mặt đất, sau đó nói :
-Hiền đệ, chuyện ngày hôm nay chỉ có thể nói là một tai nạn. Một môn phái lớn, cho dù là Tư Đồ gia tộc thì cũng khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện như thế này. Cho nên, ngươi không nên suy nghĩ quá nhiều!
Lăng Tiêu ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đêm, toàn thân giống như bị bao phủ bởi một luồng không khí bi thương, sau đó nói :
-Đệ biết, nhưng đệ hy vọng đây là lần cuối cùng!
Khi nói lời này, giọng nói của Lăng Tiêu cực kỳ lạnh lùng, mà ngay cả Bạch lão và Lục Hải cũng không kiềm nổi mà cảm giác một luồng lãnh ý dâng lên sau lưng.
Trên mặt của Vương Chân và mấy người người tuần tra hôm nay cảm thấy bi thương cho huynh đệ chết đi, nhưng trong lòng cũng không kìm nổi dâng lên một nỗi ấm áp.
Có rất nhiều chuyện, cũng không cần nói lập đi lập lại nhiều lần, có nhiều lúc, chỉ cần một câu, một ánh mắt thì có thể khiến người ta phục vụ quên mình!
Lúc này cả người Lăng Tiêu tỉnh táo lại, vung tay lên, sau đó nói :
-Mang thi thể hắn vể, ngày mai an táng, toàn bộ môn phái chúng ta mặc niệm vì hắn! Ta muốn cho mọi người biết, ta không thể bảo vệ bọn họ tốt!
Giọng nói Lăng Tiêu hơi hơi có chút nghẹn ngào, nói lời này hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng. Hắn rất ít khi biểu lộ chân tình như thế, cũng chỉ có cái chết của người đệ tử này mới khiến Lăng Tiêu nhớ tơi Nha Nha khi ở Nhân giới, nhớ tới cô bé đưa cơm xấu xí khi hắn vừa đến Thánh Vực mà đến khi cô bé chết hắn cũng không biết tên. Ngươi muốn người bảo vệ, một đám người sẽ chết trước mặt ngươi, sự bi ai của đời người cùng lắm chỉ thế thôi.
Lăng Tiêu không nhìn thấy ánh mắt trước khi chết của gã thủ hạ này, nhưng một người tuổi còn trẻ như vậy, tương lai của hắn, thành tựu của hắn, tất cả mọi thứ của hắn đều bị một luồng kiếm khí chém giết mình trong lĩnh vực của Thắng Thiên, liền hóa thành tro bụi, hoàn toàn trống không!
Tâm của Lăng Tiêu đột nhiên có loại cảm giác rất đau.
Trong ánh mắt Bạch lão lộ ra một chút thân thiết, vừa rồi muốn tiến lên, nhưng Lục Hải ngăn lão, hạ giọng nói :
-Không nên ngăn hắn, làm như vậy, mới có lợi cho sự phát triển cho môn phái!
Bạch lão ngưng thần suy nghĩ, kể cả người thông minh như Vương Chân, thậm chí còn có chút không rõ ý tứ của trưởng lão Lục Hải, lỗi mình … Đối với sự phát triển của môn phái có chỗ tốt sao?
Đây không phải giấc ngủ đêm, vào ban đêm, có rất nhiều người biết sẽ có người dọ thám lãnh địa của bọn họ, sau đó là chuyện giết chết một người huynh đệ. Tuy nhiên, một chuyện khác khiến tất cả mọi người cảm giác vô cùng hả giận! Bởi vì người giết chết một người huynh đệ của bọn họ, lúc này đã bị tông chủ giết chết!
Nghe nói người đó có được thực lực cảnh giới Tu Luyện giả sơ cấp!
Tin tức này khiến cho một tầng bóng ma giữ kín trong lòng những người đó cổ vũ tương đối lớn, có thể giết chết người luyện võ có cảnh giới Tu Luyện giả sơ cấp, đó ít nhất cũng phải có thực lực trung cấp trở lên!
Cho nên, chết một người, đối với những người còn lại trong toàn bộ môn phái mà nói, cũng không gây ra khủng hoảng quá lớn.
Chuyện này, ngày hôm sau Lăng Tiêu tự mình cúng tế cho người chết kia, đối với mọi người mà nói, cái chết của môn nhân này là vì thời điểm chính tông chủ không bảo vệ bọn họ tốt, toàn bộ Thục Sơn phái … Sôi trào lên!
Bên trong Thánh Vực, tôn nghiêm của người luyện võ còn hơn Nhân giới!
Nhất là loại tông phái mang tính chất tổ chức, thông thường mà nói, không ai dễ dàng quỳ xuống, nhưng sau khi Lăng Tiêu nói ra lời này, hơn năm trăm người còn lại, rào rào một mảnh lớn quỳ xuống, hầu như trong lòng mọi người đều chỉ có một ý niệm trong đầu : Đó chính là … Hổ thẹn!
Thực lực của chính bọn họ không tốt, không phải đối thủ của người ta, chẳng lẽ còn phải chờ tông chủ nhận trách nhiệm sao? Trên đời này nào có cách nói như vậy? Nhưng Lăng Tiêu cứ như vậy, vẻ mặt tỏ vẻ đau khổ kịch liệt : Nếu không phải do mình phản ứng chậm nửa nhịp, người huynh đệ này sẽ không chết.
Vậy tìm được thủ lĩnh hoàn hảo hơn không?
Tất cả mọi người đều cảm giác nhiệt huyết dâng lên, quỳ gối trước linh cữu của người chết kia, không ai nói chuyện, thậm chí tình hình còn có chút yên tĩnh đáng sợ, kim rơi cũng có thể nghe thấy, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình. Nhưng trong ánh mắt của mọi người đều là một vùng cực nóng!
Lăng Tiêu đứng ở nơi đó, trầm giọng nói :
-Đây là lần đầu tiên môn phái chúng ta thành lập tại Vọng Thiên Thành, ta hy vọng đó cũng là lần cuối!
Lời nói của Lăng Tiêu, gằng từng tiếng, vang trong lòng mọi người :
-Ta hy vọng tất cả mọi người chúng ta cũng coi đây là sự nhục nhã, không nên cho rằng đối phương có thực lực Tu Luyện giả thì cảm thấy chúng ta phải bại, phải chết! Thiên hạ này không coi thắng bại bằng vũ lực cao hay thấp! Ta không có bất cứ yêu cầu gì với mọi người, chỉ có thể lấy chuyện này để thúc giục. Tinh thạch các ngươi tu luyện, ta sẽ đảm bảo cung cấp, nhưng sinh mạng của các ngươi thì chỉ có một lần! Nếu như không muốn bị người ta nhìn rõ, không muốn bị người tùy ý giết hại, như vậy biện pháp duy nhất … Chính là tự mình cố gắng!
-Tự mình cố gắng!
Hơn băm trăm người, một tiếng rống giận phát ra từ đáy lòng, thẳng hướng lên trời cao!
Mà ngay cả lão Bạch và Lục Hải cũng không kiềm nổi bị không khí này cuốn hút, rống cổ lên hét một tiếng, sau đó nhìn thấy bộ dáng đỏ mặt tía tai của đối phương, cũng không kìm nổi trong lòng run lên, lại hướng ánh mắt về phía Lăng Tiêu đang cúi đầu ở chỗ môn nhân đã chết, không có bất kỳ ngôn ngữ gì, nhưng trong lòng lại sớm kiên định.
Nếu nói cái chết của gã đệ tử Thục Sơn phái làm cho lực ngưng tụ của toàn Thục Sơn phái chưa từng tăng vọt, từng người tiến vào trạng thái tu luyện điên cuồng như vậy, cái chết của Thắng Thiên và làm bị thương Tử Lộ, thành nguyên nhân khiến Phương gia chấn kinh, tức giận, rung động.
Tử Lộ kéo thân thể bị trọng thương vào trong Vọng Thiên Thành. Một đám người luyện võ Tiên Thiên cảnh giới quá sợ hãi, thậm chí bọn họ còn chưa có một chút chuẩn bị nào trong lòng, cũng chưa từng nghĩ tới, hai tuyệt thế cường giả có cảnh giới Tu Luyện giả không ngờ cũng bại!
Nói như vậy có lẽ có chút khoa trương, dù sao trong Thánh Vực này còn có vô số cường giả ẩn thế có cảnh giới Đại Viên Mãn, thậm chí còn mạnh hơn Đại Viên Mãn, ai cũng không biết. Nhưng vấn đề ở chỗ, thủ hạ của Lăng Tiêu hắn không có cường giả!
Nhất là đám người Thắng Thiên mấy ngày nay đã làm công khóa ở trong Vọng Thiên Thành, hiểu biết đối với Lăng Tiêu, trên cơ bản toàn bộ có thể làm thì bọn họ đã làm hết!
Mà ngay cả ân oán giữa Lăng Tiêu và Âu Dương gia tộc , cũng được tháo gỡ không sai biệt lắm. Tuy rằng Lăng Tiêu vừa mới gây nên sự nổi bật trong cuộc tranh tài Nam châu không lâu, mà còn vì đó mà thành lập thế lực thuộc về mình.
Nhưng những môn phái thực sự hùng mạnh đối với chuyện này, cũng chỉ nhìn khinh thường!
Trong Thánh Vực, mỗi ngày có quá nhiều thế lực mới thành lập, trong đó cũng có không ít người có tiềm lực thành lập hay là tham dự vào, nhưng thật sự có thể quật khởi thì có bao nhiêu chứ?
Thấy nhiều thì cũng đừng cho rằng là lạ.
Nhưng … Nhưng lúc này nhìn thấy bộ dáng muốn nhanh chóng chết của Tử Lộ đại nhân, những người ở Phương gia cũng được coi là những vũ giả tinh anh, hoàn toàn luống cuốn tay chân.
Có lẽ Tử Lộ giỏi chịu đựng đau đớn, cho bọn họ suốt đêm thay đổi chỗ bí ẩn, vừa dưỡng thương vừa chờ viện binh của Phương gia đến.
Đáng tiếc là, bọn họ còn chưa chờ viện binh của Phương gia đến, lại đợi được một đám cường giả như sói như hổ!
Hóa ra, ngày hôm sau, sau khi an táng người chết, Lăng Tiêu liền mang theo Lục Hải và Bạch lão đi vào Vọng Thiên Thành. Lục Hải rất chắc chắn, thương thế của người bị mình đả thương rất nặng, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, hẳn là không phát huy rất bất cứ thực lực gì!
Mà chung quanh nơi này, phạm vi mấy trăm dặm, chỉ có một tòa thành lớn này! Bất luận từ các loại đều kiện mà nói, Vọng Thiên Thành là tốt nhất. Nếu người đó muốn dưỡng thương hay chữa bệnh mà nói, chỉ có thể chọn trong Vọng Thiên Thành!
Mà Bạch lão có danh vọng ở trong y dược giới của Vọng Thiên Thành, có thể so với danh vọng của Tư Đồ Dũng trong liên minh Nam châu!
Muốn tìm hiểu tin tức của bọn họ, thậm chí không cần thời gian quá dài!
Đồng thời, Lăng Tiêu đi tiếp kiến gia chủ Ngô Anh của Ngô gia. Ngô Anh chỉ lo lắng trong chốc lát, liền đáp ứng giúp Lăng Tiêu, điều kiện chỉ có một : Lăng Tiêu không được nói ra có người của Ngô gia tham gia chuyện này!
Ngô Anh cũng không nhân cơ hội này đưa ra yêu cầu muốn Lăng Tiêu cho bọn hắn nhiều linh đan một chút. Loại chuyện lúc cháy nhà đi hôi của này, đừng nói là Ngô Anh cũng không làm được. Cho dù có thể làm được thì cũng không thể làm, vì một chút lợi ích của mình mà đắc tội với Lăng Tiêu, quả thực không đáng giá lắm.
Mà cùng là thế lực trung cấp, Ngô gia cũng không phải sợ Phương gia, càng đừng nói hai bên cách nhau ngàn dặm. Vốn Ngô Anh rất bất mãn với việc Phương gia vươn tay tới Vọng Thiên Thành. Cho dù có phát hiện một tinh thạch mạch khoáng, cho dù không có sự tồn tại của Thực Sơn phái, cũng không tới phiên Phương gia ngươi chiếm lấy!
Đương nhiên, đối với chuyện Lăng Tiêu có thể tìm được tinh thạch khoáng mạch trong thời gian ngắn, cũng cảm thấy vô cùng hâm mộ.
Cường giả ẩn tàng trong Ngô gia, những trưởng lão quanh năm bế quan, xưa nay muốn thấy được mặt của họ thì vô cùng khó khăn, càng đừng nói che mặt bọn họ giết người.
Tuy nhiên biết là sau khi Lăng Tiêu thỉnh cầu, những trưởng lão này mỗi người đều rất nể tình. Bọn họ càng thêm chân thật hơn Lăng Tiêu, càng thêm hiểu được giá trị của luyện đan sư như Lăng Tiêu!
Ngô gia xuất ra sáu trưởng lão có cảnh giới Tu Luyện giả, hơn nữa kể cả Lăng Tiêu và Lục Hải là tám người.
Cũng không báo cho Vương gia và Lý gia. Lăng Tiêu cũng không muốn chuyện này gây xôn xao.
Ban đêm, góc Tây Bắc của Vọng Thiên Thành, hơi gần bên cạnh cửa thành, một vùng cư trú của của người dân bình thường, trên cơ bản đều là những người dân bình thường cư trú ở nơi này, thậm chí cũng không có một chút vũ kỹ nào, người luyện võ cao cấp, căn bản xưa nay sẽ không sinh ra một chút điểm chú ý nào với nơi này.
Tuy rằng bọn họ sinh sống dưới một vùng trời, sinh sống trong thành thị, nhưng cũng không khác nhau lắm khi phân biệt hai thế giới con người.
Nếu Bạch lão không vận dụng quan hệ của mình, e rằng cho dù là Ngô gia, cũng không thể tra được điểm dừng chân thần không hay quỷ không biết của đám người Phương gia.
Ngày hôm nay Tử Lộ cũng có cảm giác bực bội, trong lòng không ngừng nghĩ đến, vì sao đến bấy giờ viện binh còn chưa đến? Nếu như bọn họ đến đây, mình có thể thuận tiện rời khỏi Vọng Thiên Thành, rời khỏi nơi chết tiệt này!
Không biết vì sao lão có loại dự cảm không tốt, đừng nghĩ Thắng Thiên chết trong tay Lăng Tiêu thì Lăng Tiêu sẽ chắc chắn từ bỏ ý đồ!
Về phần vì sao lão có dự cảm như vậy, ngay cả bản thân Tử Lộ cũng không thể nói nên lời, đại khái là trước khi chết Thắng Thiên kêu lên thê lương thảm thiết khiến lão có loại cảm giác sợ vỡ mật.
Mười mấy người luyện võ có cảnh giới Tiên Thiên ngồi vây quanh một chỗ, một chút ánh sáng trong phòng cũng không có. Tử Lộ nằm trên giường, không khí vô cùng áp bách, khiến người ta có loại cảm giác khó chịu.
Mí mắt Tử Lộ không ngừng chớp lên, có thể đạt tới cảnh giới Tu Luyện giả trung cấp thì đủ để chứng minh rằng về một số phương diện hắn cũng không muốn người ta khinh thường lòng can đảm của lão.
Đột nhiên đôi mắt Tử Lộ chợt ngưng, trầm giọng nói một câu :
-Có người … …
Lời còn chưa dứt, liền cảm giác được một luồng lực lượng to lớn, trong nháy mắt dâng lên trên đỉnh đầu của bọn họ, mười mấy người luyện võ có cảnh giới Tiên Thiên ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời sáng, trong tai nghe tiếng ào lưa thưa, một đám này mới phản ứng, cũng tự nắm vũ khí lên, bay về phía bầu trời.
Sáu vị trưởng lão có cảnh giới Tu Luyện giả ở Ngô gia, kiếm trong tay lóe lên ánh sáng, trong miệng không có âm thanh nào, trong chớp mắt, trong mắt của tất cả mười mấy người luyện võ có cảnh giới Tiên Thiên đều bắn ra ánh mắt không thể tin nổi, trong cổ họng rung động tiếng “ối” “ối”, và cũng không nói một câu nên lời, ngay tại cổ họng có một đường máu đỏ!
Sau đó trong ánh mắt kinh hãi nhìn nhau, đường máu kia trong nháy mắt toét ra!
Máu tươi … Trào ra như cuồng phong!
Tất cả chuyện này gần như chỉ trong một hơi thở!
Sáu trưởng lão của Ngô gia kia giống như làm một chuyện nhỏ đến mức không đáng kể, quay người về phía hai người Lăng Tiêu và Lục Hải gật gật đầu, thân thể như điện giật biến mất đi.
Trong lòng Lăng Tiêu cũng có một chút rung động. Sáu người luyện võ có cảnh giới Tu Luyện giả, chém giết mười mấy người luyện võ có cảnh giới Tiên Thiên, không ngờ giống như thái rau. Mười mấy người Phương gia này không ngờ ngay cả một chút hoang mang cũng chưa kịp tạo ra.
Đến khi nào thì người bên mình cũng có thể có lực lượng hùng mạnh như vậy? Lăng Tiêu nghĩ trong lòng : Ngô gia mới chỉ là một thế lực trung cấp mà đã có được nội tình hùng hậu như vậy, nếu như là thể lực lớn, thế lực đỉnh cao thì đến mức thế nào? Tuy rằng mình có cơ duyên xảo hợp, đánh Phương gia trở tay không kịp. Nếu Phương gia phái ra một lượng lớn cường giả thì mình chỉ có thể co đầu rụt cổ trong trận pháp mà không dám đối mặt?
Vừa nghĩ vậy, lửa giận trong lòng Lăng Tiêu bùng lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào trong phòng không có người dân trong đó, người trung niên ngồi ở chỗ kia không phát ra tiếng nào.
Lúc này Lục Hải sớm đã hạ xuống không chế Tử Lộ.
Thấy Lăng Tiêu hạ xuống, Tử Lộ nhìn Lăng Tiêu, run lẩy bậy nói :
-Ngươi, ngươi chính là Lăng Tiêu, Lăng tông chủ sao?
Lăng Tiêu mắt lạnh nhìn Tử Lộ, vẻ mặt hờ hững nói :
-Ngươi còn muốn nói gì nữa?
-Lăng, Lăng tông chủ có thể không giết ta? Ta … Ta tuy là một quản sự của Phương gia, nghe lệnh làm việc, ta dùng những điều ta biết để giữ lại cái mạng, như thế nào?
Tử Lộ nói chuyện hơi chút lắp bắp, đôi mắt mang theo vẻ chờ đợi.
Lông mi Lăng Tiêu nhíu lại, hỏi :
-Ngươi biết cái gì? Ta thử nhìn xem lời nói của ngươi có đáng giá mạng ngươi không!
-Đáng giá, chắc chắn là đáng giá!
Tử Lộ nói vội không ngừng, như cảm thấy có một chút quá lỗ mãng, ho hai tiếng, làm dáng vẻ đáng thương, nói :
-Ngài xem, bản thân ta bị trọng thương, căn bản là không có năng lực phản kháng, các ngươi giết ta như vậy, cũng không có ý tứ gì đúng không? Còn không bằng tha ta một mạng. Ta có thể đem tất cả những chuyện ta biết đều nói hết cho ngươi!
Lăng Tiêu nói :
-Vậy ngươi nói trước đi.
-Ngươi đáp ứng trước là không giết ta!
Tử Lộ thấy giọng điệu Lăng Tiêu thả lỏng, tựa như không có ý lập tức giết hắn, khẩn trương nhân cơ hội này nói ra điều kiện của mình.
-Ngươi không có tư cách ra điều kiện với ta!
Lăng Tiêu với ánh mắt lạnh lùng nói.
-Được rồi, ai biểu ta rơi vào trong tay ngươi.
Tử Lộ gục đầu xuống, sau đó ngẩng lên, nhìn Lăng Tiêu nói :
-Như vậy đi, ta đem chuyện ta biết, nói hết cho ngươi một lần, hơn nữa ta thề, lập tức rời khỏi Vọng Thiên Thành, suốt đời không là địch của ngươi! Suốt đời không làm chuyện gì cho Phương gia! Đổi lại các ngươi không giết ta, được không?
Hai chữ cuối cùng gần như là cầu xin, Tử Lộ nói tiếp :
-Gia nhập Phương gia, cũng chẳng qua là vì có thể có được một nơi tu luyện rất tốt, nhưng nếu lấy tính mạng để đặt giá, hiển nhiên là không đáng. Loại người như ta tuy rằng không nói là trung thành nhưng ta lại nhát gan. Các ngươi lúc nào cũng có thực lực giết ta, ta cũng không ngốc đến nổi nghĩ đến chuyện trả thù.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Lục Hải, thầm nói : Không ngờ người này một chút khí phách của người luyện võ cũng không có, thực sự còn chưa nói tới uy hiếp gì. Lấy sinh mệnh không đáng giá của hắn để đổi lấy một chút tình báo cũng đáng giá.
Sau đó khẽ gật đầu nói :
-Được rồi, ta đáp ứng không giết ngươi.
Tử Lộ thở phào một tiếng, lúc này mới cảm giác được sau lưng mình đã ướt đẫm hết. Người thanh niên này cho hắn áp lực quá lớn, thật là đáng sợ! Đợt lát nữa mình phải nhất định rời khỏi nơi chết tiệt này, từ nay về sau xa chạy cao bay, Nam châu không thể ở thêm được nữa, Trung châu hẳn là không tệ … ….
-Lúc này Phương gia đã phái người đến, phỏng chừng vài ngày nữa sẽ đi vào Vọng Thiên Thành. Hiện tại ngoại trừ ta, tất cả bọn họ đã chết, không có liên quan với người Phương gia nữa. Bọn họ chắc là không lập tức phát động công kích với ngươi. Thực ra Phương gia cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là thế lực phía sau Phương gia, Tương gia!
Tử Lộ sắp xếp suy nghĩ lại, sau đó nói :
-Tương gia là thế lực đỉnh cao, thực lực sau lưng sâu không lường được, tin vào điểm này, Tương đại thiếu gia Tương Vân Sơn của môn phái các ngươi, hẳn là đã nói qua với các ngươi, nhưng ta không nói chuyện này với các ngươi mà là bí mật của Tương đại thiếu gia. Chuyện này cũng là nguyên nhân chủ yếu qua nhiều năm như vậy, Phương gia có thể phụ thuộc vào Tương gia, nhưng không bị Tương gia nuốt!
-Hả?
Đôi mắt Lăng Tiêu sáng lên, nhìn Tử Lộ có chút bất ngờ, nói với vẻ không ngờ nổi :
-Ngươi không nên nói hưu nói vượn để gạt ta!
Tử Lộ cười khổ nói :
-Ta đã ở trong tay các ngươi, quyền sinh sát nằm trong tay ngươi, nào dám hồ ngôn loạn ngữ để gạt người chứ! Chuyện này rất thật! Không biết bao nhiêu thế hệ trước đây của Phương gia từng có được một món chí bảo. Món chí bảo này vô cùng thần kỳ, trăm người nhìn thì có trăm hình dáng! Mỗi người thấy được ở trên đó cũng không giống nhau, hơn nữa kỳ quái chính là, dường như bảo vật này còn có thể chọn người, cũng không phải ai nhìn nó thì cũng có được chỗ tốt. Ba mươi năm trước, Phương gia có một gã hạ nhân, lợi dụng cơ hội quét dọn trong phòng, len lén mở ra chiếc hộp chứa bảo bối, sau đó liền bị điên.
Lăng Tiêu hơi hơi nhíu mày, nói :
-Nói vào trọng điểm đi!
Tử Lộ nhanh chóng nói :
-Bởi vì người đó là một người tùy thân tâm phúc của lão gia chủ Phương Hồng Quân. Tuy rằng phạm vào sai lầm lớn như vậy nhưng bởi vì cùng lớn lên với gia chủ nên gia chủ vốn cũng không trừng phạt lão. Dù sao lão cũng đã điên, nhốt lão trong viện, không cho lão chạy loạn khắp nơi.
-Ta nhớ rất rõ ràng, khi đó lão gặp người liền nói, mình có được thực lực sâu không lường được, có thể khống chế suy nghĩ người khác! Loại ăn nói này hiển nhiên không ai tin, cũng không ai thử lão, hơn nữa có một lần Nhị thiếu gia Tương Vân Bưu của Tương gia đến Phương gia chơi, nghe nói người điên này vì thế liền chạy đến gặp hắn một lần. Lúc ấy tất cả mọi người đều cảm thấy đầu óc của Nhị thiếu gia của Tương gia có vấn đề, mà ngay cả ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng không lâu sau, kẻ điên kia mất tích. Sau đó qua một ít năm, truyền đến chuyện của Đại thiếu gia Tương gia, còn có tin tức người phụ nữ mà Đại thiếu gia yêu nhất bán đứng.
Tử Lộ nói lời này, ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu, nói :
-Tuy rằng ta không dám khẳng định chắc chắn chuyện này có liên quan hai người không nhưng ta tin rằng chắc là có liên hệ! Hơn nữa, sau chuyện đó, ta cảm giác tuy rằng lão gia vẫn tôn kính Tương gia như trước nhưng dần dần có chút cảm giác không còn thân thiết, đi khắp nơi tìm kiếm tài nguyên, kỳ thật gia chủ của Phương gia có dấu hiệu muốn thoát ly Tương gia. Ta đã từng nghe được lão gia vô ý nói trong một lần say rượu : Đại thiếu gia của Tương gia sẽ quật khởi một lần nữa, trong giọng nói tựa hồ có chút sầu lo. Nếu chuyện này không quan hệ với Phương gia thì lão sầu lo làm gì?
Tử Lộ nói xong, đột nhiên ánh mắt sáng lên, sau đó nói :
-Ta hiểu, ta cuối cùng cũng hiểu được!
Lăng Tiêu chau mày, quát lớn :
-Nói hết đi!
Trên mặt Tử Lộ lộ ra vẻ giật mình :
-Ta hiểu vì sao khi lão gia nghe được ngài tranh đoạt cùng với người của Phương gia thì lập tức phái một lượng lớn cao thủ đến đây. Hóa ra lão là vì hậu hoạn sau này! Chuyện của đại thiếu gia Tương gia vào năm xưa nhất định là gã điên của Phương gia làm! Chắc chắn như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.