Chương 666: Một vở kịch
Tiểu Đao Phong Lợi
31/03/2013
Lúc này Lăng Tiêu xoay người lại nhẹ nhàng giữ chặt lấy người Karina, hắn dùng tay lau những giọt nước mắt vương trên gương mặt mềm mại của nàng. Lăng Tiêu khẽ nhìn vào mắt Karina rồi lắc đầu nói:
-Cô nói ngốc ngếch gì vậy, ai muốn để cô ở lại nơi này chứ? Cô cứ yên tâm, chỉ cần ta còn một hơi thở thì nhất định sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào làm tổn thương một cọng tóc của cô.
-Ngươi…Ngươi sao lại đột nhiên trở nên thế này?
Karina cảm thấy cực kỳ cảm động, nước mắt của nàng lại rơi xuống như mưa, tí tách rơi xuống đất. Lúc này mặt nàng đã đỏ như trái anh đào, nàng ra sức khống chế tình cảm của mình, người đàn ông trước mặt đã che chở nàng giống như một ngọn núi chắn trước mặt.
Karina muốn dựa hẳn vào người hắn, ôm lấy hắn, trong lòng nàng sẽ cảm thấy rất an toàn. Nàng cảm thấy nếu đi cùng hắn thì cho dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không có gì phải sợ hãi.
-Bởi vì ta thích nàng!
Lăng Tiêu dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Karina, hắn chậm rãi nói:
-Ta cũng không muốn lừa gạt chính mình, lại càng không muốn dùng một trăm năm chia ly để chứng mình, trong lòng ta lúc nào cũng có nàng, vẫn không quên được nàng.
-Hu hu!
Karina cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, nàng nhào vào lồng ngực Lăng Tiêu, bàn tay nàng ôm thật chặt lấy thắt lưng của hắn. Nàng cố gắng dán thật chặt lên lồng ngực rộng lớn của hắn rồi khóc lớn lên.
Hình như Karina đã đem tất cả những uất ức, tất cả niềm mong nhớ trong rất nhiều năm qua tạo thành những giọt nước mắt chảy theo hai gò má thấm đẫm quần áo Lăng Tiêu. Nàng muốn Lăng Tiêu cảm nhận được những uất ức, những tình cảm lưu luyến của nàng đối với hắn.
-Chà chà…Tình cảnh thân mật quá, thật sự làm người ta cảm động!
Trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn của Michille hiện lên vẻ chua ngoa, bà lão này cười lạnh nói:
-Karina, một hoàng tộc Tinh Linh mà dám yêu một nhân loại, không ngờ ngươi còn muốn cùng đi với hắn nữa. Ta đã sớm biết, ta đã sớm thấy được ngươi là một loại thấp hèn… ….
-Câm mồm!
Tạp Kỳ Nhi vẫn lặng lẽ đứng ở phía sau, nàng hét lên một tiếng mà lệ rơi đầy mặt, nàng hướng về phía Michelle gầm lên:
-Đủ rồi! Đồ bà mo, con mẹ già chết tiệt. Ngươi đã hại chết mẹ ta, bây giờ còn muốn hại cả Karina, ta đã nhìn rõ bụng dạ của ngươi! Ta…Tạp Kỳ Nhi lấy thân phận của nữ hoàng Tinh Linh xóa bỏ chức vụ tiên tri Tinh Linh tộc của ngươi. Michelle, ngươi là một mụ yêu nữ, bây giờ…Ngươi cút khỏi đảo Tinh Linh tộc cho ta.
Tạp Kỳ Nhi đột nhiên bùng nổ là một chuyện mà không ai có thể ngờ được. Từ trước đến nay Tạp Kỳ Nhi vẫn luôn cảm thấy Karina rất chướng mắt, đây là một chuyện mà tất cả những Tinh Linh trên hòn đảo này biết rất rõ. Hơn nữa tình cảm giữa Tạp Kỳ Nhi và tiên tri Michelle Tinh Linh tộc cũng rất tốt, thậm chí còn giống như mẹ con. Nhưng không ai ngờ nàng ta lại chỉa mũi dùi vào tiên tri.
Tất cả những Tinh Linh có mặt ở đây đều ngây ngẩn cả người, ngay cả Đông Hải Quái Khách và Tư Đồ Quang Huy cũng phải trợn mắt há mồm nhìn Tạp Kỳ Nhi. Từ khi bọn họ đi đến hòn đảo này thì Tạp Kỳ Nhi vẫn làm người ta sinh ra một loại cảm giác nàng rất ngây thơ, mỗi ngày đều chỉ biết đến ngồi trong Bách Hoa Cốc trên đảo Tinh Linh, giống như những hoa cỏ nơi đó là những thứ nàng yêu nhất.
Ngay cả Đông Hải Quái Khách người hiểu rõ Tạp Kỳ Nhi nhất thì ánh mắt cũng lấp lánh, lão nhìn tiểu nha đầu này mà trong lòng khẽ động:
-Ta đã nhìn lầm con bé này rồi à? Nàng ta ẩn nhẫn sâu như vậy sao?
Michelle đã hoàn toàn sửng sờ, bà ta thật sự không ngờ cô gái khôn ngoan giống như con gái, giống như cháu gái của mình lại có thể nói với mình những lời như vậy, điều này còn khổ sở hơn cả nghìn câu cả vạn câu chửi mắng của Karina. Lúc này trong mắt Mechelle tràn đầy đau thương, bà dùng giọng run rẩy nói:
-Tạp Kỳ Nhi, chẳng lẽ ngươi tin con nữ nhân đê tiện là phản đồ của Tinh Tinh này sao? Mẹ của ngươi vì bệnh mà chết, sao lại đặt hết lên đầu ta? Tạp Kỳ Nhi của ta, ta rất yêu thương ngươi! Tương lai ngươi sẽ là nữ hoàng của Tinh Linh tộc! Ta hại mẹ ngươi, ta hại nàng ta làm gì chứ?
Giọng nói của Michelle tràn đầy kinh hoàng, trong ánh mắt bà ta cũng đầy bất an, thậm chí còn mang theo một chút cầu xin:
-Ngươi phải tin tưởng ta, Tạp Kỳ Nhi… ….
-Tin tưởng ngươi sao? Ngươi có gì để ta phải tin?
Giờ phút này Tạp Kỳ Nhi đã không còn là một cô gái Tinh Linh ngây thơ hồn nhiên nữa, mà lại giống như một bà lão đầy kinh nghiệm và tang thương. Tạp Kỳ Nhi dùng ánh mắt phức tạp nhìn Michelle, đây là một bà lão mà nàng từng rất kính yêu, nàng nghiến răng nghiến lợi nói:
-Ngươi nói mình không hại mẹ ta, vậy ta hỏi ngươi Thất Sắc Hoa Vương và Ngọc Lan trộn lẫn với nhau sẽ sinh ra hiệu quả gì?
Vẻ mặt Michelle lập tức có biến đổi lớn, sau đó bà ta lắc đầu nói:
-Ngươi đang nói gì? Ta không hiểu ngươi đang nói gì cả!
-Ngươi không hiểu sao?
Tạp Kỳ Nhi lộ ra một nụ cười sầu thảm:
-Ta cũng từng nghĩ là mẹ mình vì bệnh mà chết, cũng không nghi ngờ bất cứ thứ điều gì đối với ngươi. Ta thích hoa, từ nhỏ đã thích hoa nên ta cũng thích đi đến Bách Hoa Cốc, ngày nào ta cũng đến đó dạo chơi. Sau đó có một ngày ta phát hiện một cây Thất Sắc Hoa Vương rất đẹp, quả thật là rất đẹp, ta nhớ khi mẹ còn sống vẫn rất thích dùng Thất Sắc Hoa để tắm. Căn cứ vào truyền thống của Tinh Linh tộc thì chỉ có Tinh Linh nữ vương mới được dùng Thất Sắc Hoa để tắm. Sau đó ta lại phát hiện ra trong phòng ngươi có Thất Sắc Hoa, lúc đó ta còn nghĩ rằng mẹ mình đã mất, ngươi tuy chỉ là tiên tri của Tinh Linh tộc nhưng lại có quyền lợi giống như một nữ vương, vì vậy dùng loại hoa này để tắm cũng không là gì cả. Nhưng ta lại phát hiện ra Thất Sắc hoa trong phòng ngươi không giống với Thất Sắc hoa bình thường, nó có nhiều hơn một cánh vàng.
Vẻ mặt Michelle ngày càng khó coi theo lời nói của Tạp Kỳ Nhi, trong đôi mắt của bà ta cũng tràn đầy u ám, cũng có một chút hối hận.
Tạp Kỳ Nhi lại nói tiếp:
-Sau đó ta lại phát hiện ra một quyển sách rất cổ trong phòng ngươi. Ta bị những dòng chữ ghi bên trên dọa ngây cả người, Tinh Linh tộc rất thích Thất Sắc hoa, mà chỉ có Tinh Linh tộc vương giả mới có tư cách dùng Thất Sắc hoa, nếu nó được pha chung với một loại hoa khác thì sẽ tạo ra một thứ kịch độc. Hơn nữa điều này lại không bị bất cứ người nào phát hiện ra được. Nó sẽ thôn phệ từng chút sinh cơ của người ta...Michelle tiên tri, ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi làm tất cả mọi thứ là vì cái gì không?
Vẻ mặt Michelle trở nên đờ đẫn, bà ta nhìn thoáng qua Tạp Kỳ Nhi. Tuy khoảng cách giữa hai người rất gần nhưng bà ta lại cảm thấy mình và Tạp Kỳ Nhi giống như ở tận chân trời góc biển, dù bà ta có giải thích thế nào cũng đã mãi mãi mất đi tình cảm của cô gái đáng yêu này.
-Ngươi đã phát hiện ra trước đây rất lâu rồi sao?
-Trước kia ta chỉ có chút nghi ngờ thôi, mãi đến ngày hôm nay khi Karina nói lên, ta mới hiểu được rõ ràng.
-Ha ha, Tạp Kỳ Nhi, nếu ta nói là vì ngươi thì chính ngươi cũng sẽ không tin!
Michelle nói ra một câu rất kinh người.
-Tất nhiên ta sẽ không tin, sao lại vì ta?
Hai mắt Tạp Kỳ Nhi ướt đẫm lệ nhìn Michelle:
-Đến bây giờ ngươi vẫn còn muốn gạt ta sao?
-Không, không phải như ngươi nghĩ đâu!
Michelle thở dài một hơi, bà ta nhìn những vẻ mặt rất phức tạp của đám người Tinh Linh xung quanh rồi trầm giọng nói:
-Nếu mẹ ngươi bất tử thì ngươi sẽ vĩnh viễn không nhận được hoàng vị của Tinh Linh tộc.
-Đó là chuyện của ta, có liên quan gì đến ngươi chứ?
Tạp Kỳ Nhi lạnh lùn nhìn Michelle:
-Chuyện của hoàng tộc Tinh Linh cần ngươi quan tâm sao?
Michellle đột nhiên nhắm chặt hai mắt lại, bà ta đột nhiên nói:
-Được rồi, Tạp Kỳ Nhi, ngươi giết ta đi! Ta thừa nhận đã giết chết mẹ ngươi!! Ngươi đến đây ra tay đi, ta tuyệt đối sẽ không phản kháng! Giết ta báo thú đi!
Tất cả Tinh Linh xung quanh lập tức trở nên náo động, ánh mắt Đông Hải Quái Khách lại chợt lóe lên một chút nhu tình, Tư Đồ Quang Huy lại trở nên đăm chiêu.
-Không! Ngươi phải nói cho ta biết, tất cả mọi chuyện này là vì sao?
Đối mặt với bà lão tiên tri đã nuôi dạy mình rất nhiều năm, đã cho nàng biết rất nhiều thứ, Tạp Kỳ Nhi sao có thể hạ thủ được.
Lúc này đột nhiên giọng nói lạnh lùng của Karina lại vang lên:
-Vì sao? Tạp Kỳ Nhi, để ta nói cho ngươi biết... ....
-Ngươi câm miệng lại.
Michelle đột nhiên hét lớn lên giống như đã bị điên, sau đó bà ta lớn tiếng nói:
-Ta sẽ bảo Đông Hải thần buông tha cho ngươi! Karina, ngươi không được nói.
-Hừ! Ngươi còn sợ cái gì nữa? Nam nhân của ngươi đang đứng ở chỗ này, Michelle, ngươi mắng ta thấp hèn, mắng ta dơ bẩn vậy ngươi thì sao? Ngươi là cái thứ gì? Tưởng rằng chuyện ngươi và Đông Hải Quái Khách tằng tịu với nhau không ai biết sao? Ngươi tự làm cho chính mình trở nên cực kỳ già nua, người khác sẽ không nghi ngờ à? Ngươi sai rồi! Bởi vì toàn bộ Tinh Linh trên đảo chỉ có ta...Một Tinh Linh hoàng tộc chân chính! Dù linh hồn của ta vẫn còn chưa thức tỉnh, nhưng ngươi đừng quên giữa Tinh Linh hoàng tộc với nhau có một phương pháp liên hệ rất đặc biệt. Ngươi đương nhiên biết rõ điều đó, đúng không? Cho nên ngay từ đầu ngươi đã lấy lòng ta, ngay cả Vô Ảnh Cung cũng không thu hồi lại. Sau đó ngươi lại hiểu ra chuyện này thế nào cũng có ngày bại lộ, cho nên ngươi muốn tìm cách đuổi ta đi hoặc làm ta trở nên dơ bẩn để trở nên giống ngươi. Michelle, không thể không thừa nhận, người có tâm cơ thâm trầm giống ngươi trong Tinh Linh tộc có rất ít, đặc biệt ít. Nhưng ngươi lại không được may mắn như ta, chính ta tìm được một người đàn ông có trách nhiệm. Còn tên đàn ông của ngươi, Đông Hải Quái Khách hùng mạnh, Đông Hải thần...Hắn, nếu không có thực lực hùng mạnh thì sẽ là một tên nhu nhược. Hắn không dám thừa nhận mình là đàn ông của ngươi, lại càng không dám thừa nhận... ....
-Đủ rồi!
Đông Hải Quái Khách đột nhiên gầm lên một tiếng giận dữ, tiếng gầm này lại được phát ra từ tận trong cuống họng. Lúc này hắn đã giống như một con dã thú bị chọc giận, trên người bùng ra một luồng uy áp kinh thiên đánh thẳng về phía Karina.
Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng, trên cơ thể hắn cũng bùng ra một luồng uy áp khổng lồ. Hai luồng uy áp đập thẳng vào nhau không một tiếng động, lúc này Lăng Tiêu hơi lui ra phía sau nửa bước, cơ thể Đông Hải Quái Khách hơi lắc lư, lão căm tức nhìn Karina rồi nói ra từng chữ từng chữ một :
-Con tiện nhân, cút ra khỏi Tinh Linh đảo cho ta, lão tử nói sẽ giữ lời, lần này ta tha cho ngươi.
-Sao vậy?
Karina đột nhiên cười khanh khách hai tiếng:
-Ngươi sợ sao? Sợ con gái của ngươi không được làm nữ hoàng Tinh Linh tộc à?
Lời này vừa được Karina nói ra thì vẻ mặt của đám Tinh Linh đang tụ tập lại càng lúc càng đông có những biến đổi lớn, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt không dám tin nhìn đám người Michelle.
-Các ngươi...Các ngươi nói gì vậy?
Tạp Kỳ Nhi ngẩn người ra nhìn mọi người, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy mờ mịt.
Michelle thở dài một tiếng, cơ thể bà ta đột nhiên có những biến hóa khổng lồ. Đầu tiên là thân thể mập mạp kia lập tức trở nên thon thả, gương mặt đầy nếp nhăn cũng giãn hẳn ra, sau đó tất cả các nếp nhăn biến mất cuối cùng lại trở nên trắng nõn. Chỉ trong khoảnh khắc, một người phụ nữ tuyệt đẹp đã xuất hiện trước mặt mọi người.
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.