Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 196: Mưu đồ của Quốc vương

Tiểu Đao Phong Lợi

30/03/2013



Trong vài giây đồng hồ, Diệp Vi Ny sững sờ nhìn Lăng Tiêu, cuối cùng không nhịn được, khom người lại, ôm bụng, cười ha hả, vừa cười vừa nói:

- Lăng Tiêu, ha ha đúng là thật hiếm khi thấy huynh tò mò như vậy, cười chết mất thôi. Huynh xác định là cứ có thượng cổ di tích là nhất định phải có bảo bối sao? Ha ha ha

Lăng Tiêu vuốt mũi, đúng thật là bị cười đến xấu hổ, ngẫm lại, hắn cũng không nhịn được cười rộ lên. Đây cũng khó trách, tỷ tỷ Lăng Tố yêu thích khảo cổ, mà hễ nghe thấy di tích thượng cổ là đều đi đến xem ngay. Quả thật là khiến người ta có cảm giác thần bí. Diệp Vi Ny cười một hồi, nước mắt giàn giụa, hai tay ôm choàng qua cổ hắn, đôi môi nhẹ nhàng hôn phớt lên mặt hắn, sau đó buông ra, thâm tình nhìn Lăng Tiêu nói:

- Kỳ thật huynh như vật mới tốt. Gần đây theo huynh, thấy thực lực huynh tăng lên, muội càng cảm giác huynh càng ngày càng trầm ổn, làm cho người ta sợ hãi. Muộ sợ không biết lúc nào mất huynh. Lăng Tiêu, có lúc huynh sẽ rời khỏi muội không?

Lăng Tiêu cùng Diệp Vi Ny hai mắt đối nhau, không khí dường như có chút nóng lên.

Nhìn khuôn mặt phớt hồng của Diệp Tử, Lăng Tiêu khẽ cười nói:

- Muội đừng suy nghĩ nhiều, ta sẽ không rời khỏi muội.

Thật ra ở Tu Chân giới, kết thành đạo lữ đều có bí pháp song tu, cùng tu luyện thực lực lại càng thêm cường đại. Nhưng Lăng Tiêu lại không biết phải nói loại chuyện này thế nào với Diệp tử, có lẽ thời cơ chưa tới, nên hắn cũng chưa vội nói cho Diệp Tử biết.

Lăng Tiêu cũng đã nghĩ: Dựa vào năng lực của mình, trong mấy chục năm sau nhất định có thể làm cho người thân mình có thể sống lâu hơn. Cho nên, về chuyện này nhất thời không cần nóng vội.

Diệp Vi Ny nói:

- Chỗ thượng cổ di tích đó, đại khái mấy trăm năm trước đã được người phát hiện rồi, đồ vật bên trong sớm đã bị lấy đi hết, căn bản không còn bất cứ thứ gì để cho chúng ta phát tài. Nếu có, chúng ta đã sớm đi lấy rồi.

Lăng Tiêu gật đầu nói:

- Nói như thế trên đại lục có rất nhiều thượng cổ di tích, nhưng cũng không phải di tích nào khai quật cũng có bảo vật phải không?

Diệp Vi Ny nói:

- Đương nhiên, trên đại lục Thương Lan, có hơn trăm quốc gia lớn nhỏ, trong đó đế quốc Lam Nguyệt của chúng ta cùng đế quốc Tử Xuyên bên cạnh, chính xác là hai lãnh thổ có diện tích lớn nhất, còn lại rất nhiều quốc gia khác có diện tích lớn nhỏ không đồng nhất. Kỳ thật mỗi quốc gia cũng có vô số thượng cổ di tích từ thời cổ đại đến nay. Thậm chí đâu chỉ mấy vạn năm, có rất nhiều di tích, đã từ nương dâu biến thành biển cả, còn có di tích có lẽ bị núi lớn chon vùi, cũng giống như chúng ta trước kia có đi qua Phạm Đế Á đại tuyết sơn, nghe nói trên đó có chon vùi thượng cổ thần miếu. Có điều chuyện này chỉ là nghe nói đến mà thôi, chưa người nào phát hiện ra nói.

- Ờ, Đông đại lục thì rất lớn, … được rồi, Diệp Tử, muội biết về Tây đại lục không?

Lăng Tiêu vội vàng hỏi.

Hiểu biết của hắn đối với thế giới này cũng rất hạn chế, những điều hắn biết là còn sót lại từ trí nhớ của Lăng Tiêu. Sau này hắn đọc thêm một ít bộ sách, nhưng so với Diệp Tử thì hắn còn kém xa.

Diệp Tử khẽ lắc đầu, nói:

- Khoảng cách từ Đông đại lục tới Tây đại lục rất xa, phải vượt qua bao nhiêu quốc gia mới có thể tới bờ biển phía Tây, sau đó đi qua biển rộng, mới có thể tới Tây đại lục. Nghe nói ở bên kia, con người cũng không có gì bất đồng so với người bên này. Nghe nói thời thượng cổ, cả đại lục căn bản là một khối, sau đó chiến tranh nảy ra, thần linh bị chọc giận đã bổ đại lục ra làm hai nửa, từ đó được ngăn bằng biển rộng.

Lăng Tiêu gật đầu, thế giới này thật là lớn, cũng rất đặc sắc, chính mình trước đây cũng chỉ là biết một góc mà thôi. Lăng Tiêu nghĩ tới đó, vừa ười vừa nói:

- Diệp Tử, muội có nghĩ, có một ngày chúng ta cùng đi khám phá hết thế giới này không?

Tại biên thùy Tây bộ của Đế quốc, trong đại quân doanh, nhìn thấy bộ dáng của ma thú phi hành Tiểu Sửu này Lăng Thiên Khiếu không kìm nổi vui vẻ vì đứa con nhỏ của mình. Làm phụ thân, thấy con mình có thành tựu hơn xa so với chính mình, ông cảm thấy vô cùng vui vẻ, kiêu ngạo.

Từ trên đùi của Tiểu Sửu tháo xuống một cái túi đựng thư tín, Lăng Thiên Khiếu làm cho thân binh kinh ngạc đến ngây người khi kêu hắn mang thịt tốt đến cho Tiểu Sửu. Tên thân binh này rất kinh ngạc làm cho Lăng Thiên Khiếu có cảm giác thỏa mãn. Thực ra bọn thân binh bên cạnh ông kì thật lúc trước đều xem thường đứa con thứ ba của mình, Lăng Thiên Khiếu ngoài miệng không nói, nhưng tâm lý đương nhiên không thoải mái.

Lăng Thiên Khiếu mở túi, lấy ra lá thư, xoay người đi trở về trong trướng, hồ Uy Tư tiếp giáp Phạm Đế Á Đại Tuyết Sơn, hàng năm có ba tháng bảy tám chính là vô cùng nóng bức, ở ban ngày và ban đêm có sự nhiệt độ chênh lệch rất lớn.



Hôm nay sắc trời mờ tối, trên không trung các ánh sao lập lòe tỏa sáng, làn gió mát trong không khí làm cho người ta hết sức thỏa mãn. Lăng Thiên Khiếu vẫn có thói quen ngồi trong tướng đọc thư, ngồi trên ghế đọc đi đọc lại vài lần, Lăng Thiên Khiếu bỗng nhiên đứng lên, trên mặt lỗ ra vẽ mặt kinh hãi.

Những lời Lăng Tiêu nói trong thư thật sự là không thể thưởng tượng nổi đối với Lăng Thiên Khiếu. Các thế gia môn phái ẩn thế đều xuất thế, tề tụ lại thành Penzias. Nam Phương Vương vì mượn sức Lăng Tiêu mà tặng bốn khẩu ma tinh đại pháo. Sau đó bị Lăng Tiêu phát hiện Kiếm Tông tập kích hắn trong ngày lễ cuồng hoan chính là môn khách của Nam Phương Vương.

Lăng Tiêu kể hết những chuyện phát sinh gần đây, thậm chí không có giấu diếm thân phận của Tần Cách, cả chuyện chính mình đánh chết một gã Kiếm Tông bậc cao, tất cả đều kể rõ từng chi tiết cho Lăng Thiên Khiếu. Cuối cùng, Lăng Tiêu đều nghị cha của mình, nếu như có thể từ chức, tận lực xin từ chức. Nếu như còn muốn tiếp tục ở lại trong quân đội, như vậy hãy ăn khối đan dược, sau đó bế quan, hẳn là có thể tấn chức Ma Kiếm sư bậc trung? Đây là đứa con của ta sao, khi bị nha đầu Tạ gia hãm hại vẫn còn bênh vực cho nó? Sao ta có cảm giác, tựa như nó là một người káhc vậy.

Trước kia được Lăng Tiêu biếu một quả Tử Lam Chu quả, thực ra Lăng Thiên Khiếu vẫn không dùng, ông cũng chưa có ý định dùng Tử Lam Chu quả này để bồi dưỡng cho tâm phúc của mình trong quân đội. Nhưng về phương diện khác, Lăng Thiên Khiếu giữ Tử Lam Chu quả này lại bởi trong thâm tâm ông thầm nhủ, đây chính là của con trai biếu mình, sao có thể dễ dàng cho người khác đây?

Lăng Thiên Khiếu đột nhiên phục hồi lại tinh thần, cho tay vào trong túi, lấy ra một viên đan dược màu xanh nhạt khẽ lưu chuyển sương mù. Hai tay Lăng Thiên Khiếu có chút run run, cảm giác như là viên đan dược này nặng hàng ngàn cân.

“Viên đan dược này, dùng ba khối tinh hạch bậc năm để luyện chế thành sao?” Lăng Thiên Khiếu cầm đan dược trong lòng bàn tay, cảm giác sự mượt mà bong dáng của nó nhưng mà vô cùng kinh ngạc: năng lượng khổgn lồ của tinh hạch tại sao có thể luyện chế thành đan dược?

Lăng Tiêu sao lại làm được? Chẳng lẽ đúng như lời đồn, có thế gia môn phái ẩn thế cường đại coi trọng đứa con thứ ba của ta?

Lăng Thiên Khiếu nhìn về phía ngòai trướng nói:

- Bổn tướng quân muốn bế quant u luyện, bất luận kẻ nào cũng không cho phép quấy rầy.

Các thân binh ngoài trướng cũng là người tâm phúc của Lăng Thiên Khiếu, nghe vậy đều tập trung cảnh giới.

Lăng Thiên Khiếu đi về phía sau, tay nhẹ nhàng nhân một cái nút bên cạnh bàn làm việc, bỗng nhiên trên mặt đất truyền đến một thanh âm kẽo kẹt, sau đó xuất hiện một cánh cửa ngầm. Lăng Thiên Khiếu đi vào, cánh cửa ngầm chậm rãi từ từ khép lại.

Tại vùng đất phương Bắc giá lạnh, căn cơ của gia tộc Lăng gia dùng để huấn luyện tân binh. Lăng Chí cũng vừa nhận được thư của Tiểu Sửu, đồng thời hắn cũng lập tức bế quan tu luyện.

Ở nhà, Lăng Vận Nhi cầm một viên đan dược, hết sức phấn khởi ngay lập tức đi tu luyện. Còn Lăng phu nhân cũng giao mọi chuyện cho quản gia cùng tiến nhập bế quan.

Tại đế đo, các tầng lớp quý tộc đang thảo luận Dưỡng Nhan Đan quả thật là rất nhiều chỗ tốt. Ở bên trong hoàng cung, quốc vương bệ hạ cùng với hai Kiếm Tông bậc ba là Vinh lão cùng Nam Cung lão đang bàn luận, trên bàn bày đặt trà thơm đã nguội lạnh, nhưng cũng không có người nào uống. Quốc vương bệ hạ phá vỡ không khí yên lặng cười nói:

- Nhị lão cũng xem xong mật báo rồi, có ý kiến gì không?

Vinh lão nói trước tiên

- Ta cũng đã nghiên cứu Dưỡng Nhan Đan khá lâu, vẫn không nghiên cứu ra thành phần dược liệu trong đó. Có điều mấy ngày trước đây, ta đột nhiên nghĩ đến Lăng Tiêu từng yêu cầu chúng ta đi tìm kiếm thảo dược cho hắn khi giải độc cho bệ hạ. Vì vậy, khi ta nghiên cứu lại thành phần thảo dược, hắc hắc, rốt cục ta cũng phát hiện ra trong đó có một vị thuốc mà lần trước đã kiếm đưa cho hắn. Tuy nhiên, nguyên liệu chủ chốt thì không biết ai đưa cho Lăng Tiêu hay hắn tự mình chế tạo ra. Phải nói thật, kẻ này đúng là thiên tài!

Nam Cung lão hắng giọng một cái, nói:

- Bản thân ta lại nghiêng vềp hán đóan, người này lúc vô ý chiếm được cuốn sách cổ bên trong đó ghi lại nội dung về luyện đan và y thuật. Ha ha, nếu như nói theo cách nói của võ giả, đây chính là công pháp thần cấp.

Quốc vương bệ hạ không kìm nổi, hít lên một hơi thật sâu, trong ánh mắt khôgn che giấu tham lam, nói:

- Nếu quả thật hắn có quyển bí tịch thần kỳ đó, hoàng thất hẳn phải lấy được.

Đối mặt với hai cao thủ Kiếm Tông, quốc vương bệ hạ không hề che dấu cảm xúc của chính mình, gọn gàng dứt khóat nói luôn như vậy.

Nam Cung lão và Vinh lão nhìn lẫn nhau cười khổ nói:

- Bệ hạ, ngài không phải đã đọc mật báo, bên cạnh Lăng Tiêu bỗng nhiên xuất hiện một đám cường giả. Ngay cả kẻ trước kia đi theo Lý Hậu Sương của hoàng thất là Mạnh Ly cũng có thực lực Ma Kiếm sĩ bậc cao. Còn có chuyện mtộ cao thủ Kiếm Tông của thế gia ẩn thế bị một cao thủ Kiếm Hoàng bên cạnh hắn xé đôi người. Bệ hạ, ngài cảm thấy hoàng thất … có được thực lực như thế để đoạt lấy không?

Quốc vương bệ hạ không cho là đúng lắc đầu, nói:

- Luận thực lực, ta còn xa mới là đối thủ của nhị lão, ở trong mắt hai ngài, thực lực của ta phỏng chừng không khác gì con kiến, nhưng nếu nói đến phương diện mưu lược, ta tin tưởng nhị lão liên thủ còn kém ta một bậc. Tên tiểu tử kia, chúng ta đã nhìn thấy hắn lớn lên từ nhỏ, hắn như thế nào chúng ta đều biết.



Vinh lão tính tình có phần ngay thẳng nói:

- Bên cạnh Lăng Tiêu có Kiếm Hoàng hộ vệ. Như vậy, nhị lão cũng không phải là đối thủ, mà chúng ta có làm việc không phải vì mục đích gia tộc, gia tộc sẽ không phái Kiếm Hoàng đến đối phó đâu?

- Nếu thật sự có thể chiếm được bí phương kia, ta lại sao dám độc chiếm? Đến lúc đó, lấy được lợi ích, khẳng định cũng có gia tộc nhị lão. Đây là thứ nhất, thứ hai, phụ thân hắn Lăng Tiêu, Lăng Thiên Khiếu, vẫn nguyện trung thành với ta, tuyệt đối sẽ không phản bội ta. Cho nên, nếu ta cho hắn tước lớn cùng lộc hậu, sợ gì tiểu tử kia không ngoan ngoãn giao bí phương ra đây?

Nam Cung lão hơi hơi nhíu mày, vết nhăn trên trán càng khắc sâu, nhẹ giọng nói:

- Bệ hạ không phải là định uy hiếp thằng nhóc đó chứ? Bệ hạ có biết tên Kiếm Tông kia vì sao lại chết không? Nghe nói tên kia không ngừng uy hiếp đến người nhà của Lăng Tiêu, hoàn toàn chọc giận hắn mới bị hắn cho thủ hạ xé ra làm đôi để thị uy với người khác.

Quốc vương trầm mặc một hồi sau mới nói:

- Nhị lão chẳng lẽ không múôn bí phương kia?

Nói xong ánh mắt sáng quắc nhìn Vinh lão:

- Nhất là Vinh lão, cả đời đều tận sức nghiên cứu y thuật, luyện đan thuật. Nếu có thể có được bí phương, có thể đột phá Kiếm Tông tiến vào cảnh giới Kiếm Hoàng, về sau còn thăng tiến hơn nữa cũng chưa chắc là không được.

Quả thật, Vinh lão và Nam Cung lão đều đã đọc mật báo của quốc vương bệ hạ, biết thuộc hạ của Lăng Tiêu thực lực đột nhiên tăng lên mạnh mẽ. Điều này đã nói lên, Lăng Tiêu chắc chắn có bí phương luyện chế ra linh dược làm tăng cường thực lực. Nếu có thể có được bí phương đó, thì mới có thể đột phá thành công tiến giai trong những năm còn lại của cuộc đời.

Khóe miệng Vinh lão hơi giật giật, không kìm nổi nhẹ nhàng thở dài nói:

- Bệ hạ lần này làm tới, có lẽ không có thể quay đầu được nữa đâu.

Nam Cung lão đột nhiên nói:

- Nếu trong thời điểm điều trị bệ hạ, Lăng Tiêu lưu lại thủ đoạn gì đó, vậy nên làm cái gì bây giờ?

Quốc vương bệ hạ nao nao, lập tức nói:

- Nếu được bí phương đó, cho dù hắn lưu lại thủ đoạn thì phải làm thế nào đây? Ta tin tưởng y thuật của Vinh lão, hắn chỉ là một thằng nhóc con, một năm trước chỉ là rác rưởi, một năm sau có thực lực như vậy, nếu không phải dựa vào bí tịch thần kỳ kia, như thế nào có thể làm được như thế.

Vinh lão nhẹ nhàng thở dài, dường như cảm giác quốc vương bệ hạ lúc này quá mức bạc tình. Vinh lão nói:

- Đằng sau Lăng Tiêu, có thể có một thế gia gia tộc ẩn thế có thực lực khổng lồ ủng hộ. Thuộc hạ của Lăng Tiêu còn có cao thủ thực lực Kiếm Hoàng… Nếu chọc giận đối phương, cũng không phải là một việc tốt.

Quốc vương bệ hạ không cho là đúng khóat tay nói:

- Ta hoài nghi tiểu tử kia chỉ là ngẫu nhiên có được bí tịch. Còn cao thủ có thực lực Kiếm Hoàng kia, là theo hắn từ đầm lầy Penzias tới, ai biết có phải là nhân loại hay không!

Lúc này nhị lão mới giật mình, thấy mạng lưới tổ chức tình báo của quốc vương bệ hạnh hùng mạnh như vậy cảm thây vô cùng kinh hãi. Quả thực về phương diện mưu lược, hai người có phi ngựa cũng không đuổi kịp quốc vương bệ hạ. Nói như vậy, bất kể Thái tử hay là Nam Phương Vương, từ trước đến nay có những động tác lớn hay nhỏ gì, làm sao có thể tránh được ánh mắt của quốc vương bệ hạ?

Quốc vương khẽ thở dài một tiếng, nói:

- Nếu năm đó không phải thái tử hạ độc ta, ta làm sao phải thành lập tổ chức tình báo này chứ? Tuy nhiên hôm nay xem ra, quyết định này là chính xác. Nhị lão không cần quá mức lo lắng, ta trước trọng thưởng Lăng gia, sau đó thương lượng cùng Lăng Tiêu, nếu hắn không đồng ý, lúc đó dùng biện pháp khác cũng không muộn. Nếu đằng sau Lăng T thật sự có bối cảnh lớn… Nhị lão chẳng lẽ đã quên, gia tộc hoàng thất cũng không phải là không ai quản! Để xem lúc đó có xuất hiện tại thành Penzias không?

Đã quyết định là không có khả năng sửa đổi, không kìm được, nhị lão thầm than, sau đó nói:

- Vậy hết thảy nghe theo bệ hạ an bài.

Trên mặt Quốc vương bệ hạ rốt cục cũng lộ ra vẻ tươi cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Kiếm Lăng Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook