Chương 515: Nhân tình thế thái
Tiểu Đao Phong Lợi
01/04/2013
Lăng Tiêu nhìn Lam Hải cũng không thèm nhìn con gái mình, không khỏi cảm thấy buồn cười. Hai cha con nhà này rõ ràng trong lòng rất quan tâm đối phương, nhưng lại làm ra dáng xa cách chẳng tự nhiên chút nào. Hắn không kìm nổi bèn nói:
- Lam Thiên Mai, thuốc của ngươi đã uống chưa? Nhớ kỹ, phải uống đúng hạn! Nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng!
Lam Thiên Mai nao nao, lập tức hiểu ý Lăng Tiêu, không kìm nổi lén trừng mắt nhìn hắn, sau đó nói:
-Uống rồi.
Lam Hải lúc này lại không kìm nổi nhìn Lăng Tiêu hỏi:
- Thuốc gì thế? Nó bị làm sao vậy?
Lăng Tiêu lại cười cười, cũng không trả lời câu hỏi này mà nói thẳng ra:
-Lúc ta gặp nàng, nàng sắp chết. Ta ra tay cứu nàng, kết quả bị nàng cầu tới cứu ngươi, cứ như vậy.
Nói xong đứng dậy, đi ra ngoài.
Lam Thiên Tầm và phu nhân Lam Hải đều sửng sốt, liếc mắt nhìn nhau một cái, liền lập tức đi ra, để lại trong phòng một đôi phụ tử biểu tình xấu hổ.
Lăng Tiêu đi ra, thở ra một hơi thật dài. Lúc này trời sắp hoàng hôn, gió thổi se se lạnh. Có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến. Lăng Tiêu không quay đầu lại cũng biết là Lam Thiên Tầm.
Đối với người tuổi kì thật lớn hơn mình rất nhiều nhưng lúc nào cũng muốn kêu mình là đại ca này, Lăng Tiêu hơi có chút bất đắc dĩ. Quả thật Lam Thiên Tầm và những người trẻ tuổi nhiệt huyết tràn trề mà mình từng biết không có gì khác biệt. Rất dễ bị kích động, rất dễ bị cảm động. Những gì một người trẻ tuổi có, hắn đều có.
- Lăng đại ca, huynh giúp đỡ cha ta và tỷ tỷ được không?
Tiếng của Lam Thiên Tầm nhẹ nhàng vang lên sau lưng Lăng Tiêu.
- Ngươi không nghĩ ra cách gì sao?
Lăng Tiêu hỏi ngược lại một câu.
- Nghĩ, làm sao mà không nghĩ!
Lam Thiên Tầm trả lời rất nhanh, sau đó có chút uể oải nói:
- Đáng tiếc lời đệ nói không có trọng lượng như huynh. Đệ nói với phụ thân nói, phụ thân chỉ biết mắng đệ. Nói với tỷ tỷ... tỷ cũng chẳng thèm để ý đến ta! Ôi, nếu gặp huynh sớm một chút, hai người bọn họ có lẽ sớm đã hòa thuận rồi!
Cũng chưa chắc! Lăng Tiêu không trả lời hắn, chỉ là trong lòng đang nghĩ đến, nếu Lam Hải không gặp thay đổi lớn như thế, muốn hòa thuận với cô con gái cứng đầu như thế thật đúng là không phải chuyện dễ dàng tí nào.
- Lăng đại ca, sau này đệ gia nhập Thục Sơn phái, huynh có thể dạy đệ luyện chế đan dược được không?
Lam Thiên Tầm hỏi rất cẩn thận.
Lăng Tiêu cười cười, chuyện này thật có chút không giống với tính tình tùy tiện của hắn, vì thế liền hỏi:
- Đệ vì sao bỗng nhiên muốn học thứ này? Luyện dược sư rất vất vả đó!
- Đệ biết!
Trong mắt Lam Thiên Tầm lộ ra một ánh mắt nồng nhiệt, thần sắc kiên định nói:
- Đệ hy vọng có thể trở thành một luyện đan sư xuất sắc giống như Lăng đại ca vậy! Sau nàu có thể nổi danh Thánh Vực!
Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, sau đó nói:
- Đệ muốn học thì đương nhiên có thể học.
- Vậy tốt quá!
Lam Thiên Tầm hưng phấn đến nỗi thiếu chút nữa nhảy dựng lên hoan hô.
Lăng Tiêu thầm nghĩ: “Ngươi nghĩ muốn làm một luyện đan sư xuất sắc chỉ cần có lòng kiên nhẫn tâm là đủ sao? Chẳng những phải chịu được vô số lần thất bại cực kỳ thất vọng, còn phải có thiên phú tương đối ưu tú nữa!”
Nếu không, người tu chân sinh mạng rất dài, có rất nhiều thời gian để học tập, vậy chẳng phải tất cả đều trở thành luyện đan sư xuất sắc? Trên thực tế, cho dù là ở Tu Chân Giới, người không biết luyện đan cũng nhiều vô số kể.
Sáng sớm hôm sau, Lam Hải dậy sớm, đôi mắt vằn lên chút tơ máu hồng hồng, hiển nhiên đêm hôm qua ngủ không ngon giấc. Lúc này, tâm tình của hắn cực kỳ phức tạp. Hắn thậm chí không muốn đi hỏi trưởng lão hội vì sao làm ra loại hành động khiến lòng người nguội lạnh như vậy. Hắn hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là, rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Lam Thiên Tầm vốn muốn phụ thân tiếp tục dưỡng bệnh, nằm trong xe ngựa mà rời khỏi Lam gia. Nhưng Lam Hải không đồng ý.
- Ta nếu đã tỉnh, sẽ đường đường chính chính rời khỏi Lam gia! Từ nay về sau, ta không bao giờ trở về nữa!
Đây là câu trả lời của Lam Hải dành cho Lam Thiên Tầm.
Đôi mắt Lam Thiên Mai cũng có chút ửng đỏ, đi đến bên cạnh Lăng Tiêu, nhẹ giọng nói một câu:
- Lăng Tiêu, cảm ơn ngươi!
Lăng Tiêu lắc đầu, cười nói:
- Không cần cảm tạ ta.
Lam Hải chợt xuất hiện trong Lam gia gia tộc. Cả con đường liền chấn động vô cùng. Bất kể ai thấy Lam Hải đều trợn mắt há hốc mồm đứng sững ra. Bọn họ thậm chí không biết nên chào hỏi Lam Hải thế nào cho phải!
Lam Hải trước khi tẩu hỏa nhập ma quản lý một phần tư việc kinh doanh của Lam gia! Tuy rằng đa số đều là tộc nhân cấp dưới đi xử lý. Nhưng thân phận của và địa vị của Lam Hải cao bao nhiêu cũng có thể tưởng tượng được.
Lúc ấy thậm chí có một tin đồn như thật rằng Lam gia trưởng lão hội đã đem việc thu nạp Lam Hải vào trưởng lão hội đệ trình lên trên! Nếu không phải Lam Hải đột nhiên tẩu hỏa nhập ma, hiện tại Lam Hải đã sớm là nhân vật cốt cán quyền lực nhất Lam gia!
Trên thực tế, trước khi Lam Hải tẩu hỏa nhập ma, quyền thế của hắn chỉ hơn mà không kém so với các trưởng lão! Hơn nữa Lam Hải tính tình quật cường, ngay thẳng, có lẽ cũng bởi vì nguyên nhân này mà năm đó vô tình đắc tội với rất nhiều người. Thế cho nên một trăm năm sau khi hắn tẩu hỏa nhập ma, rốt cục bị đá ra khỏi Lam thị gia tộc.
Đối mặt với đám người đang xấu hổ kia, vẻ mặt Lam Hải lại cực kỳ bình tĩnh, mỉm cười, suốt đường đi thản nhiên trước sự tiếp đón của mọi người.
Sắc mặt hai người Lam Hải phu nhân và Lam Thiên Tầm đều có chút xấu hổ, cúi đầu. Hai nắm tay Lam Thiên Tầm nắm chặt lại, trên mặt nổi gân xanh, trong mắt cũng chơm chớm nước mắt.
Từ nhỏ đến lớn, hắn sinh sống chính là trong ngàn dặm phạm vi của Lam gia gia tộc, chưa từng đi quá xa khỏi địa phương này. Trước kia tuy rằng rất muốn ly khai, nhưng khi thời khắc ly khai thật sự tới rồi, trong lòng hắn đột nhiên trở nên cô quạnh, vô cùng mờ mịt, đồng thời còn có cảm giác bị người ta đuổi đi vô cùng nhục nhã và chua xót.
Lăng Tiêu ra sức vỗ vỗ vai Lam Thiên Tầm, không nói gì. Lam Thiên Tầm ngẩng đầu, trong mắt rưng rưng lệ, hướng về phía Lăng Tiêu lộ ra một nụ cười đầy cảm kích. Sau đó cố gắng, chỉnh lại thắt lưng cho thẳng thắn, ngẩng đầu, đột nhiên có loại cảm giác: Bọn họ... cũng thường thôi! Không có gì ghê gớm cả! Trong lòng bọn họ kỳ thật so với ta còn khẩn trương hơn nhiều lắm!
Lúc này Lam Thiên Tầm bỗng nhiên có cảm giác muốn cười lạnh. Tuy rằng hắn cũng không nghĩ ra vì sao mình phải cười lạnh, nhưng nhìn tình cảnh trước mắt, liền có cảm giác muốn cười lạnh.
Lam Hải phu nhân đã rơi lệ. Bà xuất thân trong một tiểu gia tộc, là một tiểu gia tộc thực sự. Thực lực mạnh nhất bất quá chỉ là cảnh giới tiên thiên. Thực lực của bà là sau khi đến Lam gia mới dùng phụ trợ bảo vật để nâng cao tới mức đó. Đối với việc có thể bước vào Lam gia, trở thành vợ một người có quyền lực rất lớn trong Lam gia niềm kiêu ngạo nhất trong đời thân mẫu của bà. Thân mẫu của bà cũng nhờ vậy mà kiếm được vô số lợi ích rất lớn!
Hơn nữa còn khoe khoang khắp nơi việc bọn họ và Lam gia có quan hệ. Tuy rằng thực lực cũng không có thay đổi gì lớn, nhưng ở chốn này ngay cả trung cấp gia tộc họ cũng đều thay đổi thái độ đối với bọn rất nhiều.
Không biết sẽ thân thiết bao nhiêu nhưng ít ra sẽ không có thái độ không thèm đếm xỉa như trước.
Nhưng hết thảy, đều theo Lam Hải ngã xuống mà thay đổi, Đầu tiên là các thế lực hùng mạnh hơn nhà thân mẫu bà, trong vòng mười mấy năm sau khi Lam Hải vừa mới tẩu hỏa nhập ma còn khả dĩ. Nhưng sau đó thái độ đã thay đổi vô cùng.
Các gia tộc lúc trước hợp tác với gia tộc thân mẫu bà tự dưng bắt đầu tìm thu trở về toàn bộ những lợi ích đã cho lúc xưa. Khi người nhà thân mẫu bà tìm đến cửa thậm chí bị đối phương đánh đuổi trở về.
Người ta cũng nói rất thẳng thắn. Chỗ dựa lớn nhất của gia tộc các ngươi đã ngã xuống. Các ngươi còn có tư cách gì muốn chúng ta ưu đãi như thế?
Tục ngữ nói: từ nghèo lên giàu dễ, từ giàu thành nghèo khó.
Cảm giác từ trên mây rớt xuống phi thường khó chịu. Cho nên, thân mẫu Lam phu nhân lúc ban đầu thường xuyên đến tìm bà, hy vọng bà có thể cầu Lam gia ra mặt. Nhưng Lam phu nhân tự lo cho mình còn không xong, làm sao có sức mà lo cho bọn họ đây?
Vì thế dần dần, thái độ của người nhà thân mẫu Lam phu nhân đối với Lam phu nhân cũng bắt đầu thay đổi. Lúc đầu tộc trưởng nói chuyện với bà đều rất cẩn thận. Mở miệng là kêu "cô cô" vô cùng thân thiết. Sau này đứa cháu của Lam phu nhân làm tộc trưởng kia khi nhìn thấy lam phu nhân, cũng miễn cưỡng dùng chữ "ngươi" để thay thế hai chữ "cô cô".
Càng quá đáng hơn là, mười mấy năm trước, tộc trưởng gia tộc thân mẫu nàng bỗng nhiên tìm tới nhà, muốn đem nàng đón về gia tộc. Lý do là Lam Hải đã không làm gì được nữa rồi. Đi theo một người dở sống dở chết như vậy chẳng phải là giống như quả phụ thủ tiết sao? Sau đó dựa vào lý do là quan tâm đến nàng, muốn đón nàng quay về gia tộc.
Lam phu nhân cũng là một nữ nhân thông minh sắc sảo, làm sao mà không biết gia tộc căn bản là chỉ xem trọng thực lực tiên thiên sơ cấp của bà! Người mạnh nhất trong nhà thân mẫu của bà cũng chỉ có thực lực tiên thiên cao cấp!
Nếu bà trở về, đối với tiểu gia tộc kia mà nói, có ý nghĩa tương đối lớn!
Oán hận và phẫn nộ Lam phu nhân đè ép suốt gần trăm năm rốt cục bộc phát trước mặt người nhà thân mẫu bà. Đuổi đứa cháu tộc trưởng kia khỏi Lam gia. Từ đó về sau, nàng và nhà thân mẫu hoàn toàn cắt đứt liên hệ.
Lam phu nhân đã thấm vào xương tủy truyền thống nữ nhân thờ chồng, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Lam Hải đi đến đâu, bà sẽ theo tới đó. Nhưng trong lòng đồng thời cũng hy vọng có một ngày trượng phu có thể tỉnh lại, có thể khôi phục thực lực. Bà cũng có thể một lần nữa trở lại cuộc sống như trước, lại được người ta tôn trọng!
Bà muốn những người khinh thường bà nhìn xem lựa chọn của là đúng hay là sai!
Không ngờ, giấc mộng một lần nữa quật khởi ở Lam gia theo chuyện Lam Hải bị trục xuất khỏi gia môn mà tan thành mây khói. Con đường phía trước mênh mông, trong lòng thì mờ mịt. Tuy rằng danh tiếng của Thục Sơn phái rất lớn, nhưng trong hoàn cảnh mọi thứ đều lạ lẫm, bọn họ còn có thể có cơ hội quật khởi một lần nữa hay không?
Xem ra, không ai tỉnh táo hơn Lam Thiên Mai. Lam Hải chỉ là cố làm ra vẻ. Hắn không muốn cho những người đó thấy sự phẫn nộ và thống khổ trong lòng hắn. Lam Thiên Tầm thì che dấu, tuy rằng ai nấy đều thấy được hắn không được tự nhiên cho lắm. Lam phu nhân lại còn biểu hiện trực tiếp tâm tình của bà ra ngoài. Chỉ có Lam Thiên Mai, đối với Lam gia, đối với những người gặp trên đường là thật sự phát ra sự coi thường từ tận xương tủy!
Vì sao phải tức giận? Hay là bởi vì còn quan tâm?
Nếu thật sự không quan tâm, thực sự có thể không thèm đếm xỉa tới, làm sao mà phải tức chứ?
Lam Hi cũng không xuất hiện trong đội ngũ của bọn họ. Đối với Lam Hi mà nói, nàng muốn đến Thục Sơn phái bất cứ lúc nào đều có thể đi, cần gì xen lẫn trong đám người này, khiến mọi người trong Lam gia không được tự nhiên.
Lăng Tiêu đi bên cạnh bọn họ, đứng trên quan điểm một người bàng quan, bình tĩnh nhìn biểu tình một nhà bốn người này, cảm thụ tâm tư của bọn họ, đối với thất tình lục dục của đời người lại có một ít cảm ngộ hoàn toàn mới.
Lúc trước ở sư môn, Đạo Phong thượng nhân sư phụ của Lăng Tiêu từng nói qua: “Cái gọi là vô tình đạo nếu hiểu là không có cảm tình là không chính xác. Cái gọi là vô tình phần đa là chỉ thái độ cư xử đối với hết thảy mọi chuyện đều thản nhiên! Giống như " thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu" (CBRO: câu này ai muốn hiểu rõ vui lòng đọc Tru Tiên và Lão Học. Tạm dịch: trời đất vô tình coi vạn vật như chó rơm). Đạt tới cảnh giới đối xử với thiên địa vạn vật đều bình đẳng như nhau mới là vô tình chân chính!”
Đại biện bất ngôn, đại nhân bất nhân, đại liêm bất khiêm, đại dũng bất kỹ.(CBRO: dịch ra mất hay. Tạm dịch: Giỏi lí luận nhưng không nói nhiều. Nhân từ nhưng không chiều chuộng. Đơn giản nhưng không sơ sài. Mạnh mẽ nhưng không ngang ngược)
Dùng thái độ công bình liêm chính đối xử với thiên hạ vạn vật. Một khi đã như vậy, làm gì còn khác biệt giữa người và không phải người?
Nhưng con người sở dĩ gọi là người, bởi vì người khác với động vật, người có tình cảm phong phú vĩnh viễn không thể lý giải hết! Người tu chân cũng vẫn là con người, cũng vẫn có thất tình lục dục! Nếu là mạnh mẽ cưỡng ép mình bỏ đi tất cả tình cảm đó, tu luyện thiên đạo, làm theo thiên địa, đối xử với vạn vật bình đẳng, nghiêm khắc mà nói rõ ràng là đã thoát khỏi phạm trù con người.
Tự cổ đến nay, thánh nhân chẳng có mấy ai, gần như tất cả mọi người đều là người bình thường!
Cho nên, sau khi Lăng Tiêu sống lại ở thế giới này, lại cảm thấy tu luyện vô tình đạo không bằng tìm hiểu thất tình lục dục đến mức tận cùng!
Đạo pháp tự nhiên!
Một khi đã như vậy, đâu là đường lớn, đâu là đường nhỏ ai biết được đâu?
Tựa như Lăng Tiêu từng nghe Hoàng Phủ Nguyệt nói qua một câu châm ngôn nhà phật cũng gần như thế: bồ đề bổn vô thụ, minh kính diệc phi thai, bổn lai vô nhất vật, hà xử nhiễm trần ai? (CBRO: chương này toàn câu kinh điển, không dám dịch. Tạm dịch: Bồ đề vốn chẳng phải là cây, gương sáng vốn chẳng là gương. Vốn dĩ chẳng là vật gì cả, làm sao nhiễm bụi trần!)
Đạo chân chính là... vô hình! Không ai có quyền bắt nó thành cái gì cả!
Người ta phải tu luyện như thế nào, phải tìm hiểu thiên đạo như thế nào, đó là chuyện của chính mỗi người! Vui thì cười, tức giận thì mắng chửi, tùy ý mà làm. Từ khi nhân loại bắt đầu hình thành, bao nhiêu quy củ, còn không phải đều là do chính con người đặt ra sao?
Trời cũng được, đất cũng được, cho tới bây giờ chẳng có thứ gì vẽ cho con người một bức tranh rồi quy định ngươi phải làm gì, không được làm cái gì!
Những lời này, đều là năm xưa Lăng Tiêu nghe sư phụ nói qua. Năm đó người nói rất nhiều, hắn cũng không thể hoàn toàn lý giải. Rất nhiều câu nói cho tới bây giờ, Lăng Tiêu mới hiểu được chút ít. Đồng thời trong lòng không khỏi sinh ra một ý niệm trong đầu, nếu người đi vào thế giới này là sư phụ chỉ sợ lão nhân gia sớm cũng đã đột phá đến Đại Thừa kỳ, phi thăng tiên giới rồi!
Lý luận về tu chân của Đạo Phong thượng nhân tiếng tăm lừng lẫy khắp Tu Chân Giới. Người ủng hộ hắn xem hắn như thần minh; người phản đối hắn xem hắn như yêu nghiệt! Nói hắn ăn nói lung tung mê hoặc lòng người!
Tuy nhiên Thục Sơn kiếm phái từ trước đến giờ đều có nắm tay rất cứng. Đạo Phong thượng nhân lại rất khiêm tốn, cũng không chủ động đi trêu chọc người khác. Bởi vậy, loại người đui mù tìm tới cửa chịu chết tuy rằng cũng có, tuy nhiên phi thường ít.
Dù sao, có thể trở thành một người tu chân, cũng ít nhiều có chút thông minh.
Lăng Tiêu nghĩ thế, dường như có chút cảm ngộ, trong lòng mừng rỡ. Tu luyện tới cảnh giới như bây giờ, mỗi một chút ngộ đạo đều cực kỳ trọng yếu! Nếu có một chút không hiểu, ảnh hưởng đối với hắn đều là vô cùng nghiêm trọng!
Đời người nổi trôi, nhiều chuyện có thể khiến người ta cảm xúc kích động, khó có thể ức chế. Tựa như lúc này, Lăng Tiêu từ trên người một nhà Lam Thiên Mai, cảm nhận được đủ loại tình tự, đối với việc tu luyện của hắn có rất nhiều điểm tốt. Nhưng Lăng Tiêu cũng không thích cảm giác này. Hắn cũng không có cái loại bình tĩnh cố gắng chịu nhục, lại càng không để người khác đánh hắn má trái thì mình phải đem má phải ra cho hắn đánh, miệng còn hỏi: đã đánh đủ chưa?
Lăng Tiêu nếu làm như vậy, lão tổ tông của Thục Sơn kiếm phái sợ là từ tiên giới sẽ xé rách không gian, lao xuống giết tên đồ tử đồ tôn không biết đời thứ mấy này giết chết!
Đối mặt khiêu khích, Lăng Tiêu cho tới bây giờ chỉ tôn sùng một loại phương thức.
Hắn đánh ta như thế nào, ta liền đánh lại hắn như thế đó!
Cho nên, lúc năm người bọn họ bị một đám người chặn đường, Lăng Tiêu bèn nhìn thoáng qua Lam Thiên Mai. Dù sao, đây là chuyện riêng của Lam gia.
Nhưng khiến Lăng Tiêu không ngờ là, nam nhân cao gầy kia thấy Lăng Tiêu, lấy tay chỉ Lăng Tiêu, sau đó quay đầu lại nói với người tộc trưởng anh tuấn dáng người tầm thước:
- Tộc trưởng, chính là người này kích động cả nhà Lam Hải bỏ trốn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.