Chương 438: Nhị gia của Tương gia.
Tiểu Đao Phong Lợi
01/04/2013
Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người ở quận Bạch Lộ đều tràn ra đường!
Tất cả mọi người tràn về phía bốn nơi thi đấu khổng lồ, thanh thế đó, cho dù cách xa hơn mười dặm, cũng có thể nghe thấy tiếng la hét to lớn ầm ĩ.
Từ ngày hôm qua đã bắt đầu báo danh rồi. Bởi vì số người bao danh quá nhiều nên theo qui tắc thi đấu, trước mười trận đấu, áp dụng rút thăm không qui tắc, đấu loại.
Trăm vạn người báo danh, nên cũng chỉ có thể tiến hành áp dụng phương thức đấu loại. Lăng Tiêu đại khái dự tính, sau mười trận đấu, trên cơ bản cũng có thể tiến vào danh sách ngàn người!
Nói cách khác, nếu quá may mắn, mười trận đánh thắng mười, như vậy cũng có thể dương danh trong lần tranh tài này!
Sau khi tiến vào danh sách ngàn người, lại chia ra làm mười tổ, mỗi tổ khoảng chừng hơn trăm người, cũng dùng cách đấu loại. Sau đó, ba mươi hai người tiến đến mười sáu người, rồi tám tiến đến bốn … Thẳng cho đến trước tứ cường, tất cả đều dùng cách đấu loại!
Bảng Chiến Thần bảng này hấp dẫn được mọi người, là bởi vì tính tàn khốc của nó, không biết ngươi có bao nhiêu thực lực, cho dù ngươi có là cường giả Tiên Thiên sơ cấp, có lẽ trận chiến đầu tiên liền gặp một Tiên Thiên trung cấp … Sau đó, ngươi liền bị loại ra!
Đương nhiên, có thể tiến vào trước ba mươi hai người mạnh, có thể nói không ai không phải là cường giả trong cường giả!
Hơi phạm một chút sai lầm, đều bị loại bỏ ra ngoài. Tuy nhiên người có thể tiến vào trước ba mươi hai người mạnh, cũng đủ khiến trên người có hào quang vạn trượng!
Bởi vì bảng danh sách một ngàn người này, chỉ có ba mươi hai người mạnh đứng đầu, là có sắp xếp thứ hạng. Còn sau ba mươi hai người, cho dù ngươi là người mạnh trong trăm người luyện võ, cũng không được xếp thứ tự! Chỉ có thể gọi là mạnh trong trăm người.
Ngô Tú Nhi tách ra với Lăng Tiêu, một đám thị vệ đi theo, đi tìm những người Ngô gia, cũng không phải nàng không muốn đi theo Lăng Tiêu, mà bởi vì Lăng Tiêu báo danh ở Chiến Thần Bảng. Mà Ngô Tú Nhi cũng giống như Thiết Đản, chỉ báo danh ở Kiếm Thần Bảng! Cho nên, Thiết Đản cùng với đám người Ngô Tú Nhi, nơi thi đấu khác.
Lăng Tiêu và Tương Vân Sơn ở cùng một chỗ, cảm nhận được không khí sôi động ở nơi này, trong lúc nhất thời, Lăng Tiêu lại có thể cảm giác tâm tình của mình hơi có chút khẩn trương!
Điều này khiến cho Lăng Tiêu hơi có chút không thể tin nổi. Tuy nhiên, đồng thời trong lòng bỗng nhiên dâng lên một chút minh ngộ. Xem ra, bất luận lực lượng của bản thân rất mạnh, dưới không khí trận đấu khổng lồ được hình thành từ ngàn vạn người, cũng có chút không bằng, trừ phi chân chính trở thành sự tồn tại vượt qua nhân loại.
Thần !
Lăng Tiêu ở trong Thánh Vực, cũng không giống khi ở Nhân giới, có thể cảm nhận được một nguồn tín ngưỡng nguyên lực. Hiện tại hắn cũng có chút cảm ứng không được, bên kia chắc hẳn Thục Sơn giáo phái đã phát dương quang đại, mình chắc hẳn là cảm nhận được loại lực lượng tín ngưỡng nguyên lực mới đúng, nhưng lại không có. Lăng Tiêu cảm thấy, nếu muốn hấp thu tín ngưỡng nguyên lực khác thế giới, e rằng ít nhất cũng phải có cảnh giới sau Đại Thừa kỳ mới được!
Trước đó, trong cùng một thế giới thì mình có thể nhận được lực lượng tín ngưỡng, nhưng đến thế giới này, thì không nhận được rồi.
Tương Vân Sơn nhìn cảnh biển người đông nghịch, hơi hơi nhắm mắt lại, tiếng hoan hô kia vô tận, vang vọng trong tai hắn. Loại cảm giác này giống như trước đây!
Năm đó Tương Vân Sơn, đã từng tham gia thi đấu ba lần liên tiếp, trở thành người đứng đầu Kiếm Thần bảng!
Trở thành nhân vật phong vân chấn động toàn bộ Nam châu! Lần thứ tư, trước đó vài năm Tương Vân Sơn gặp chuyện trục trặc, Tương Vân Sơn tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, tham gia Chiến Thần bảng, cuối cùng đứng hàng thứ tư!
Hiện tại nghĩ đến, giống như mộng ảo, tiếng hoan hô đó, dường như vang lên vì hắn!
Nỗi lòng của Tương Vân Sơn đã băng lạnh hơn hai mươi năm, dần dần nóng lên. Bỗng nhiên, sự thông minh sắc xảo trong lòng hướng về phía đối diện có khoảng cách xa nhìn lại, biển người như nước thuỷ triều, làm sao thấy rõ dù chỉ một người. Nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, rõ ràng Tương Vân Sơn có cảm giác vô cùng quen thuộc, giống như đang có người đang theo dõi hắn.
Không ngừng lắc đầu chế giễu mình, thầm nói : Hậu quả của việc không có thực lực, cũng xuất hiện ảo giác rồi.
Thật không ngờ, ngay tại phía đối diện, nơi cách xa đây mấy ngàn dặm, trong đám người trên khán đài, một cô gái toàn thân khoác áo màu đen đứng đó. Đôi mắt của cô gái đó lộ ra tia sáng cực kỳ sáng chói. Cách nhau ngàn dặm, lại nhìn thấy Tương Vân Sơn trong đám người, cả người run mạnh lên.
Lúc này, một giọng nói ngầm phía sau lưng nàng :
-Đã hai mươi năm rồi, nàng còn chưa quên hắn sao? Ha, nghe nói, cách đây hai ngày, hắn còn gạt người uống rượu ở quận Bạch Lộ, say nát bét. Ôi, đáng tiếc, năm đó ở trong trận thi đấu như thế này, hắn cũng là một nhân vật đứng ở trên đỉnh nha! Một thân sáng chói, vô cùng đẹp mắt, thậm chí, còn khiến người ta không thể mở được mắt! Hiện tại thì sao? Hắn đã trở thành một tên rác rưởi say rượu. Ha ha, Hạ Tuyết Ngọc, nàng còn muốn chờ tới khi nào … Mới có thể cùng ta … hả?
Nghe thấy giọng nói này, cô gái áo đen kia có chút kích động, nháy mắt hai tròng mắt trở nên cực kỳ lạnh băng, thản nhiên nói :
-Tương Vân Bưu, ta làm việc cho ngươi rồi, ngươi đã đáp ứng ta sẽ không giết hắn mà, vì sao ngươi còn sai Tương Phúc đi giết hắn?
Giọng nói ngầm cười ha ha, nói :
-Hạ Tuyết Ngọc, chuyện này oan uổng cho ta, ta nào có kêu Tương Phúc giết hắn chứ? Cho dù ta có phân phó cho Tương Phúc thì Tương Phúc sẽ giết hắn sao? Dù sao hắn có ân với Tương Phúc mà, ca ca này của ta, có chỗ khiến cho người ta chướng mắt, hay là đối với những người này … Quá tốt rồi, thế cho nên, cuối cùng, hắn đã bị huỷ ở trong tay của nàng chứ? Ha ha, ha ha!
Cô gái áo đen quay lưng về phía người kia với một đôi mắt giống như lửa đang cháy. Nhưng thân thể lại không có một chút phản ứng, thật lâu sau, mới thản nhiên nói :
-Tương Vân Bưu, ngươi là kẻ đê tiện tiểu nhân, ta tin rằng, Sơn ca huynh ấy … Nhất định sẽ tin ta, nhất định!
-Đáng chê cười!
Tương Vân Bưu dưới sự bảo vệ của một đám hộ vệ Tương gia, nói chuyện cũng không kiêng nể gì, cười lạnh nói :
-Hắn tin nàng sao? Hắn không phải đã sa sút tinh thần nhiều năm sao? Hai mươi năm nay, chỉ sợ hắn cũng không nghĩ ra, vì sao nàng rời khỏi hắn. Khi có cơ hội gặp hắn nàng cũng nói rõ với hắn rằng, nàng vì sợ ta giết hắn nên mới rời khỏi hắn, nhưng nàng không nói thì sao có thể trách ta chứ?
Cô gái áo đen kia đại khái thường xuyên nghe được những lí luận này của Tương Vân Sơn, cũng bình tĩnh trở lại, nhìn thoáng qua, rồi hoàn toàn đặt ở trong lòng, hờ hững nói :
-Ta không biết tính tình đê tiện của ngươi sao? Nếu ta gặp anh ấy thì chắc chắn anh ấy sẽ không sống được qua ngày hôm sau! Tương Vân Bưu, tuy rằng thực lực của anh ấy không còn, nhưng trước đây ngươi sợ anh ấy, là bởi vì đầu óc của anh ấy đáng sợ hơn vũ lực, nói cho cùng ngươi cũng là kẻ đáng thương! Ngươi xem hiện tại bản thân ngươi có thực lực cảnh giới Tiên Thiên, nhưng vẫn không dám tham gia Chiến Thần bảng! Ngươi sợ mình thất bại, sợ bị người ta đánh lén … Ngươi suốt ngày cứ sợ này sợ nọ, kỳ thật ngươi mới là một đống rác rưởi!
-Kỹ nữ thối!
Bất thình lình Tương Vân Bưu nắm giữ đầu của cô gái áo đen kia từ phía sau, đang đội nón, mạnh mẽ nắm tóc nàng, khiến đầu của nàng không giữ được phải ngẩng ra sau, sau đó thấp giọng gào trong cổ họng, nói :
-Nếu nàng còn dám trêu chọc ta, cẩn thận ngày mai ta sẽ giết hắn!
-Ngươi dám giết không?
Đầu của cô gái áo đen đau như muốn nứt ra, nhưng vẫn cười, trên khuôn mặt quốc sắc thiên hương được che khuất, cười với vẻ tràn đầy trào phúng :
-Ngươi là tên nhu nhược, rác rưởi, ngươi có thể giết chết hắn! Sau đó, ngươi còn có thể chiếm lấy ta. Không phải ngươi đang thèm nhỏ dãi cơ thể ta hơn hai mươi năm rồi sao? Vậy ngươi hãy thử xem, xem này … Sau khi ta yêu ngươi ta sẽ thất thân với ngươi hay không?
Tương Vân Bưu vừa nghe xong lời này của cô gái áo đen, chậm rãi buông tóc của nàng ra, trong mắt dâng lên một chớm lửa.
Cô gái áo đen nói tiếp :
-Có lẽ trong quá trình ngươi chiếm ta, ta sẽ ra tay giết ngươi!
Chớm lửa trong mắt Tương Vân Bưu giống như tuyết tháng sáu, nhanh chóng tan rã từ trong mắt, sau đó lộ ra một chút vẻ thống khổ, quát nhẹ :
-Ta không bằng hắn sao?
-Ngươi không bằng anh ấy!
Ánh mặt của cô gái áo đen dần dần dịu xuống :
-Trong lòng ta,anh ấy là ngươi đầu đội trời chân đạp đất! Trên đời này không ai có thể theo kịp! Cho dù hiện tại anh ấy là con ma men, nhưng đó cũng là con ma men đẹp trai nhất trên đời này!
Một đám thị vệ của Tương gia với thực lực rất mạnh, dường như sớm đã quen với cuộc đối thoại như thế này của hai người, căn bản cũng không phản ứng.
Thật lâu sau, Tương Vân Bưu với diện mạo vô cùng anh tuấn bình tĩnh lại, sau đó nói :
-Ha, cho dù nàng nói như thế nào, cho dù ai có liên quan tới hắn, ta cũng sẽ giết! Ta muốn cho hắn phải thống khổ, mãi mãi sống trong thống khổ! Ngươi trẻ tuổi kia, ta cũng đã điều tra rồi, lần này cũng tham gia Chiến Thần bảng, ta sẽ cho Tương Phúc đi giết hắn, ta cũng sẽ cho Tương Phúc Liệt Thiên kiếm, chắc chắn có thể giết chết tên có cảnh giới Tiên Thiên kia. Ta nghĩ nếu Tương Vân Sơn đến đây, thấy Liệt Thiên kiếm, tâm tình chắc chắn sẽ vô cùng phức tạp, ha ha ha ha!
Cô gái áo đen rõ ràng không hề để ý đến hắn, nhưng trong lòng lại lo lắng cho tình lang của mình và người tuổi trẻ chưa từng gặp, thầm nghĩ mình phải thông qua phương thức nào có thể cảnh báo cho đối phương chứ? Tuy nhiên nhìn thấy một đám thị vệ của Tương gia vây quanh, cuối cùng trong lòng Hạ Tuyết Ngọc cũng lắc lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm, chỉ có thể cầu nguyện cho tình lang và người trẻ tuổi kia.
Tuy rằng Tương Vân Sơn không biết nàng, nhưng lúc nào nàng cũng chú ý tới người mà mình yêu quí nhất trên đời, lại biết rõ hai ngày nay Tương Vân Sơn chờ tại khách điếm. Hơn hai mươi năm qua Tương Vân Sơn luôn luôn sống trong mơ màng, dường như nay đã thay đổi bản thân, nhưng cũng đã giải trừ trong lòng Hạ Tuyết Ngọc. Tình lang ngày xưa của mình, cần phải bắt đầu tỉnh lại!
Tuy rằng nàng không dám khẳng định nó có quan hệ với người trẻ tuổi kia hay không? Nhưng Hạ Tuyết Ngọc lại không muốn nhìn thấy Tương Vân Sơn vừa mới hơi tỉnh, rồi lại khôi phục lại bộ dáng trước đây.
Anh ấy có thể tái hiện lại sự huy hoàng năm xưa!
Đôi mắt của Hạ Tuyết Ngọc thản nhiên đảo qua chỗ khán đài đối diện, trong lòng không ngừng có ý nghĩ kiên định! Đồng thời nghĩ : Nếu thật sự người trẻ tuổi kia có thể mang Vân Sơn ra khỏi quận Bạch Lộ, ta nhất định cũng phải đi!
Hạ Tuyết Ngọc cố gắng áp chế phần kích động kia trong lòng, tu liễm khí thế Tiên Thiên sơ kỳ của mình thật sâu, mà ngay cả Tương Vân Bưu cũng không biết, năm đó mỹ nữ tuyệt sắc động lòng người Hạ Tuyết Ngọc có thực lực bình thường, nhưng sau khi nàng thay hắn quản lý bộ môn cơ sở ngầm, tòa thanh lâu trong thành quận Bạch Lộ, thực lực … Đã tăng lên quá lớn!
Tương Vân Bưu ngồi trên chiếc ghế thật mềm, đây là vị trí chuyên môn dành cho gia tộc lớn, nhìn dáng ngươi nổi bật của Hạ Tuyết Ngọc ở phía trước, nuốt nước miếng, trong lòng thầm nghĩ : Sớm muộn gì nàng cũng là người của ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.