Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 564: Nổi sát tâm

Tiểu Đao Phong Lợi

09/08/2014

Trong mắt Lăng Tiêu bắn ra hai luồng sáng sắc bén rồi rơi lên người trung niên. Trong nháy mắt tinh thần lực của Lăng Tiêu đã bao phủ gian nhà cỏ tranh, hắn lập tức cảm giác được một linh hồn đau khổ đang khóc mà không biết làm sao trên không trung. Lăng Tiêu thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu. Người đã chết, vốn đã đến tình cảnh dầu hết đèn tắt, bây giờ cho dù thần tiên đến đây cũng không thể cứu được nữa. Lăng Tiêu đành phải dùng thần lực an ủi lão phụ thân có khuôn mặt đau thương kia. Tinh thần lực của Lăng Tiêu có tác dụng siêu độ cho linh hồn nên lão phụ nhân đau thương dần ngừng khóc, một luồng khí tức an ủi bao phủ làm bà cảm thấy hết sức thoải mái, cả người cũng trở nên ấm áp. Nhưng bà vẫn rất muốn chính mình nói cho con trai biết:

“Đừng đau buồn, phải sống cho tốt, lấy một cô vợ để nàng ta chăm sóc cho con cháu của ta… ….”

Nhưng tất cả mọi chuyện đã không còn khả năng nữa rồi.

Lúc này đột nhiên có một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai bà:

- Lão bà, không cần phải sợ. Ta là bạn của con trai người, sau này ta sẽ chăm sóc cho hắn!

Lão phụ nhân lập tức sinh ra một ý niệm trong đầu, bà hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của người này. Bà gật đầu một cách vô thức, loại cảm giác mê man và sợ hãi lập tức biến mất.

Lúc này Lăng Tiêu mới chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm lên người trung niên, thản nhiên nói:

- Ngươi đứng yên ở đây cho ta!

Lăng Tiêu nói xong cũng không thèm để ý đến hắn mà xoay người đi vào nhà. Người trung niên đầu mục lập tức cảm giác được một luồng sát khí ác liệt bao phủ khắp toàn thân. Dù Lăng Tiêu không nói, hắn cũng căn bản không dám có bất kỳ phản kháng nào. Tên này thành thật đứng ở chỗ đó, cũng không dám sinh ra ý nghĩ chạy trốn. Khi đối mặt với người thanh niên kia, người trung niên phải chịu luồng áp lực khổng lồ mà ngay cả khi gặp gia chủ Tôn gia cũng chưa từng xảy ra.

Lăng Tiêu đi vào trong nhà, Triệu Dũng đang ôm lấy cơ thể mẫu thân khóc chết đi sống lại. Trên đời này những người mà mãi mãi không bao giờ ruồng bỏ ngươi ngoại trừ cha mẹ ra sẽ không còn người thứ ba nào khác.

Nhưng đáng tiếc là rất nhiều người khi mất đi người thân mới có thể hiểu được điều này. Đây là một đứa con hiếu thảo, là một đứa trẻ nhà nghèo đã sớm phải lao động nên hắn vô cùng biết ơn cha mẹ, tất cả lý tưởng sinh ra trong đầu hắn đều vì cha mẹ.

Ví dụ sau này kiếm được tiền Triệu Dũng sẽ để cha mẹ vào ở trong một ngôi nhà lớn, muốn cha mẹ được ăn những thứ quý giá, muốn đưa cha mẹ đi tham quan khắp Bạch Lộ Quận. Tuy chỉ có một quảng đường hơn mười dặm nhưng cả đời cha mẹ hắn chỉ đi qua địa phương kia vài lần, lúc nào cũng phải đi lại vội vàng.

Tâm nguyện lớn nhất của Triệu Dũng là một ngày nào đó hắn làm ra nhiều tiền sẽ đưa cha mẹ đi ăn cơm ở một tửu điếm xa hoa nhất trong Bạch Lộ Quận.

Phụ mẫu đã ngậm đắng nuốt cay nuôi hắn khôn lớn, nên có thể cảm nhận được hắn yêu thương bọn họ sâu đậm thế nào.

Trên thế gian này…Mười phần thì có tám chín phần không được như ý muốn. Hơn nữa trong mắt mỗi người đều có những thứ đau thương nhất, nhưng tất cả những đứa con hiếu thảo đều có một loại đau khổ khó có thể chịu đựng được.

Đó chính là…Con muốn dưỡng mà người thân đã không còn.

Tình cảnh này làm người ta không kìm được lệ rơi đầy mặt. Lăng Tiêu cố gắng nhếch miệng lên, chuyện sống chết đối với tu chân giả thì rất quen thuộc, nhưng lúc này tuyệt thế cường giả gần bước vào Độ Kiếp Kỳ như hắn lại sinh ra một loại cảm giác muốn rơi lệ.

Những chuyện chí tình chí nghĩa lúc nào cũng dễ dàng làm người khác cảm thấy rung động và cảm hóa.

Lần đầu tiên Lăng Tiêu phải nói ra một câu:

- Xin lỗi!

Triệu Dũng đang khóc nức nở đột nhiên quay đầu lại với đôi mắt đẫm lệ và mờ mịt, hắn nghẹn ngào nói:

- Ân công! Sao có thể trách ngài được, Triệu Dũng cảm ơn ngài còn không kịp. Nếu không phải có ngài thì Triệu Dũng này đã mất mạng ở Đoạt Hồn Cương rồi. Nếu không có ngài, dù ta có thể quay về nhà cũng bị người ta giết chết. Chuyện này không có liên quan đến ngài…Bây giờ ta chỉ muốn cầu xin ngài một chuyện.

Lăng Tiêu lặng lẽ gật đầu, sau đó nói:

- Báo thù sao? Ta đồng ý với ngươi!

Nói xong Lăng Tiêu lại ngẩng đầu lên nhìn linh hồn người phụ thân của Triệu Dũng trên bầu trời rồi dùng tinh thần lực an ủi một lần. Hắn cam đoan sau này nhất định sẽ chăm sóc con trai bọn họ thật tốt, lúc này hai lão nhân kia mới lóe lên một luồng hào quang, biến mất trong không trung.

Triệu Dũng lặng lẽ gật đầu, hắn quay sang nói với phụ thân cũng đang nước mắt lưng tròng:

- Cha! Người…Người phải bảo trọng thân thể! Đây là ân công của con, đợi con đi giết chết những tên súc sinh kia rồi nói với người sau.

Triệu Dũng nói xong, cặp mắt hắn đột nhiên trợn trừng lên. Bởi vì lúc này hắn mới phát hiện ra người cha của hắn không biết đã mất từ khi nào.

Một cảm giác tức giận lập tức xộc thẳng vào tim, hai mắt Triệu Dũng tối sầm lại rồi lập tức đứng lên đi thẳng ra phía sau.

Lăng Tiêu vung tay giữ cơ thể Triệu Dũng lại rồi lấy ra một viên đan dược ném vào trong miệng hắn. Một lát sau Triệu Dũng từ trong cơn mê tỉnh lại, hắn cảm thấy bên trong cơ thể có một luồng năng lượng khổng lồ. Lúc này hắn sinh ra cảm giác giống như chỉ cần một quyền là có thể đánh chết một con trâu.

Lúc này Triệu Dũng căn bản cũng không có tâm tư và không muốn nghĩ đến chuyện Lăng Tiêu trước sau cho hắn ăn hai lần đan dược thì có bao nhiêu giá trị. Lăng Tiêu chỉ tùy tiện lấy ra một viên, đơn giản giống như những người phàm nhân sang giàu làm một chuyện gì đó. Những vinh hoa phú quý từng xuất hiện trong mắt Triệu Dũng cũng không giá trị bằng một viên đan dược này.

- Ân công, ta…Ta muốn tự tay giết chết bọn súc sinh kia!

Cặp mắt Triệu Dũng dần trở nên đỏ thẫm, vẻ mặt có thể coi là anh tuấn trở nên vô cùng dữ tợn. Cây dao găm đi theo hắn rất nhiều năm đã gãy, hắn đi vào nhà bếp cầm lấy một con dao thái rau rồi cất bước loạng choạng đi thẳng ra bên ngoài.



Lăng Tiêu nhìn thấy tình trạng của Triệu Dũng, hắn nhịn không được phải thở dài một tiếng. Hắn cũng không nói gì, vì cái Triệu Dũng cần làm lúc này là phát tiết.

Tất cả người dân trong thôn đều đã chạy đến đây. Thôn này cũng không lớn, chỉ có trên dưới một trăm hộ gia đình nhưng lại vô cùng đoàn kết. Chỉ cần nhà nào có chút chuyện thì những nhà khác sẽ chủ động chạy sang giúp đỡ.

Nhưng gần đây không biết Triệu gia vì sao lại chọc giận đến những đối thủ khủng bố như vậy, bọn người này còn đánh trọng thương cả Nhị Ngưu người mạnh nhất trong thôn. Cho nên tất cả mọi người đều biết đây không phải là chuyện mà loại người như họ có thể tham dự. Nhưng trong lòng mọi người vẫn rất lo lắng cho Triệu gia, nhìn thấy bên kia phát sinh dị biến nên nhịn không được mà bạo gan đi sang, lúc này đã có một đám người đứng bên ngoài.

Trong mắt đám người này đều mang theo vẻ thương tiếc và khó chịu. Tiếng hét đau đớn vừa rồi của Triệu Dũng đã truyền khắp cả thôn. Tất cả mọi người đều biết vợ chồng Triệu gia chắc chắn đã lành ít dữ nhiều.

Lúc này lại nhìn thấy Triệu Dũng xách thái đao, hai mắt đỏ hồng đi thẳng ra, đã có rất nhiều phụ nữ không kìm được phải rơi lệ. Một đứa con tốt lại mất đi cha mẹ, những tên súc sinh chết tiệt không biết từ nơi nào đến kia thật đáng chết.

Lúc này trong mắt Triệu Dũng ngoại trừ muốn báo thù thì không còn bất kỳ chuyện gì khác.

Người Triệu Dũng nhìn thấy đầu tiên chính là tên đầu mục trung niên nhân bị Lăng Tiêu dùng kiếm ý sắc bén khóa chặt lại đứng yên tại chỗ. Sau nửa ngày, trong lòng tên này đã tràn đầy hoảng sợ, đã vài lần hắn muốn chạy trốn nhưng khi ý niệm này vừa mới sinh ra đều có một luồng áp lực khổng lồ mạnh không thể ngờ đè xuống làm hắn không thể động đậy được.

Giờ phút này luồng áp lực khổng lồ đó vẫn còn đè lên người trung niên đầu mục, nên khi hắn thấy người thanh niên phàm nhân mà trước đây mình không thèm để vào mắt đang đi tới, hắn muốn nói cũng không nên lời. Tên này chỉ có thể dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Triệu Dũng để mong sao tên thanh niên kia có thể sợ hãi.

Nếu là trước đây, tên đầu mục sẽ không thèm nói lời thừa với người thanh niên này, lại càng không muốn giết hắn để ô uế bàn tay của mình. Hắn chỉ cần tùy tiện sai một thủ hạ ra tay là được. Nhưng bây giờ trong mắt hắn người phàm nhân kia lại biến thành sứ giả đến lấy mạng.

Triệu Dũng kiên định đi từng bước về phía người trung niên. Sau đó hắn dừng lại trước mặt tên này rồi mở miệng phát ra một âm thanh đặc biệt khàn khàn:

- Ngươi giết cha mẹ ta phải không?

Lúc này người trung niên đầu mục lại cảm giác được áp lực trên cơ thể mình đã nhẹ bớt, hắn có thể mở miệng nói chuyện. Hắn cẩn thận nhìn thoáng qua Lăng Tiêu rồi nói:

- Ta…Vì sao ta lại phải giết chết cha mẹ ngươi? Công tử, ngươi đừng nên ngậm máu phun người! Hơn nữa ta cũng chỉ là một tiểu lâu la phổ thông vâng mệnh làm việc mà thôi, người thật sự ra quyết định không phải là ta…Ta chỉ là một người chấp hành, ngươi không nên đổ hết lên đầu ta!

- Vì sao?

Triệu Dũng giống như hoàn toàn không nghe thấy những lời giải thích của người trung niên, đôi mắt hắn trở nên đỏ thẫm.

- Người ta nói nhà các ngươi có một bảo vật tổ truyền… ….

Người trung niên đầu mục cúi đầu xuống, lúc này thực lực toàn thân hắn đã hoàn toàn khôi phục, nhưng không biết vì sao hắn lại không dám đối diện với một người phàm nhân như Triệu Dũng.

- Ha ha…Ha ha!

Từ trong cuống họng Triệu Dũng phát ra hai tiếng cười thảm, giống như tiếng kêu của chim Đỗ Quyên* làm người khác nghe được lại càng cảm thấy thương tâm.

(Tiếng chim Đỗ Quyên: Người xưa vẫn thường hay nhắc đến tiếng chim Đỗ Quyên kêu ai oán, làm chạnh lòng kẻ sương khuê cô độc:

"Ai ngờ tiếng quyên kêu ra rả,

Điệu thương xuân khóc ả sương khuê."[Cung oán ngâm khúc- Ôn Như Hầu])

Trong đám thôn dân hiền hành chất phác đang vây quanh bên ngoài, cuối cùng cũng có người chiến thắng được nổi sợ hãi trong lòng mà gầm lên một tiếng:

- Giết hắn đi!

Người trung niên đầu mục đột nhiên cảm thấy cả người chấn động, trong mắt bắn ra hai luồng sáng giống như thực chất xuyên qua đám người, rất nhiều người phải hô lên một tiếng kinh hoàng rồi vô thức lui về phía sau.

Nhưng mọi người lại lập tức nhìn thấy tên trung niên với ánh mắt dọa người lại đứng yên như tượng. Tuy ánh mắt của hắn rất đáng sợ có thể hù chết người, nhưng cơ thể lại giống như bị người ta khóa chặt lại, căn bản có muốn động đậy cũng không được.

Vì vậy mọi người bắt đầu xôn xao hẳn lên, sau đó lại tụ tập nhau lại, người vừa rồi lại tiếp tục hét lớn:

- Tiểu Dũng, giết tên súc sinh kia báo thù cho bá phụ bá mẫu đi!

- Giết hắn!

- Giết hắn đi!

- … ….

Đám người lại trở nên náo loạn, nhưng lần này lại là cảm giác hưng phấn, người nào cũng tràn đầy căm hận đối với những tên ác nhân không hiểu vì sao lại tự tiện xông vào nơi này.

Hơn nữa, tuy bọn họ là phàm nhân nhưng lại sinh sống trong Thánh Vực, họ cũng không xa lạ đối với những tên cường giả trong truyền thuyết. Tất cả mọi người đều biết người thanh niên anh tuấn nhìn không rõ tuổi tác ở bên cạnh Triệu Dũng chắc chắn là cao nhân là cường giả trong truyền thuyết. Những tên ác nhân này căn bản không phải là đối thủ của hắn.



Cho nên dũng khí của quần chúng đã tăng lên rất nhiều.

Nằm ngoài dự đoán của mọi người, Triệu Dũng đưa mắt nhìn tên trung niên đầu mục rồi đột nhiên chỉ vào những tên thủ hạ đang chất thành từng đống nói:

- Những chuyện thế này ngươi và bọn họ đều đã làm rất nhiều rồi phải không?

Tên trung niên đầu mục không biết phải trả lời Triệu Dũng như thế nào, chỉ vì Triệu Dũng hỏi đến đúng đám người thường làm những chuyện như vậy. Sau lưng mỗi một đại gia tộc đều có một đám người chuyên đi giải quyết những chuyện hèn hạ không dám đưa ra ngoài ánh sáng thế này.

Dưới tay người trung niên đầu mục có hơn một trăm thủ hạ, bọn chúng là đám người chuyên tìm kiếm các loại bảo vật trong giới phàm nhân trên Thánh Vực.

Trong đợt Thần chiến năm xưa, khắp nơi trong Thánh Vực đều có rất nhiều bảo vật rơi xuống. Những bảo vật này chưa chắc là cường giả có thể đoạt được. Nhiều địa phương rất hoang tàn, dù có xuất hiện bất kỳ dị tượng nào cũng chưa chắc bị người ta phát hiện ra.

Cho nên có rất nhiều phàm nhân vận khí tốt thường có cơ hội đoạt được những bảo vật này.

Những thứ này có thể rơi vào tay bọn đấu giá, tiệm cầm đồ hoặc là chợ đen, mà có rất nhiều thứ được người ta giữ lại, con cháu đời sau lại tưởng là vật gia truyền rồi để lại từ đời này qua đời khác. Vì những người phàm nhân cũng không nuôi hy vọng con cháu sẽ trở thành rồng trong đám người, không hy vọng con cháu đời sau có thể phát triển trên con đường võ giả. Nếu như vậy chẳng phải là những vật gia truyền này không còn đất dụng võ sao?

Cho nên trong rất nhiều gia tộc xuất hiện một loại người chuyên thăm dò và tìm đủ mọi cách để đoạt những báu vật này. Cưỡng ép chiếm đoạt là chuyện thường ngày của bọn họ, thỉnh thoảng cũng có tên nhân từ ném ra vài đồng tiền, mặc kệ người ta có đồng ý hay không nhưng những vật đó nhất định phải lấy.

Vài chục năm thậm chí vài trăm năm qua, trên tay những người này không phải đã đầy máu tanh rồi sao?

Cho nên tên trung niên đầu mục không thể trả lời được câu hỏi của Triệu Dũng.

Triệu Dũng gật đầu, sau đó tiếp tục nói:

- Ta hiểu rồi, nói thẳng ra thì đám người này đều đáng chết, đúng không!

Triệu Dũng nói xong thì xoay người, hắn đang muốn đi đến những tên đang xếp chồng lên nhau ở phía bên kia. Lúc này tên trung niên đầu mục thầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cái mạng nhỏ đã tạm thời được an toàn. Nhưng hắn cũng không ngờ tên thanh niên phàm nhân này lại khủng bố như vậy.

Tên này đang suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy ánh hào quang lóe lên, một luồng sát khí phóng thẳng lên trên cổ.

Tên trung niên đầu mục lập tức kinh hoàng, đồng thời cũng trở nên giận dữ. Hắn vô thức muốn vung tay vỗ một chưởng đánh bay cái tên phàm nhân không biết sống chết, nhưng vừa muốn di chuyển lại cảm thấy cơ thể mình cứng đờ như tượng. Tên này thấy cảnh giới của mình vẫn còn nhưng chỉ có thể trừng mắt nhìn con dao phay màu đen phóng đến chậm đến mức không thể tưởng tượng được…Rồi áp sát lên cổ của hắn.

Lúc này hắn đột nhiên sinh ra một cảm giác rất hoang đường, không phải ánh mắt kinh hoàng của mình lúc này rất giống với những người phàm nhân đã từng bị giết sao? Cuối cùng trong đầu tên trung niên lại lóe lên một ý nghĩ: “Thì ra con người dù mạnh hay yếu, khi đối diện với cái chết đều cảm thấy sợ hãi và yếu ớt giống nhau.”

- Phụp!

Con dao phay màu đen hung hăng chém lên trên cổ tên trung niên, xé nát làn da, cắt đôi mạch máu rồi chém đứt xương cổ.

Đầu của tên trung niên đầu mục bị chém rớt xuống đất, hai mắt vẫn còn trợn trừng. Dù có rất nhiều cái chết, nhưng chắc chắc hắn sẽ không ngờ có một ngày chết trong tay người thanh niên mà trước đó mình rất khinh thường.

Khi cái đầu rơi xuống, một tiếng phụt vang lên, luồng máu nóng phóng ra trên cơ thể vẫn còn đứng vững của tên trung niên

Sau đó, bịch một tiếng, cơ thể không đầu kia té xuống, lúc này máu tươi lập tức chảy đỏ thành từng vũng lớn. Đám người đang vây quanh ở bên ngoài đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, vô cùng hoảng sợ nhìn thi thể đứt đầu trên mặt đất.

Có thể khiến một người thanh niên trung hậu phải giơ đao trong tay lên chém về phía người khác là một chuyện không dễ dàng. Đồng thờ lại càng khó để đám dân làng bao đời sống yên phận tiếp thu loại giết chóc máu tanh này.

Đừng tưởng bọn họ hô hào là cảm thấy rất vui sướng.

Triệu Dũng giết chết tên trung niên đầu mục xong cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn, hắn xoay người hướng về phía một tên đang nằm trên mặt đất. Đây là một tên có thực lực Lục Giai Kiếm Thánh sắp đột phá đến cảnh giới Kiếm Thần. Những năm gần đây hai tay tên này đầy máu tanh, người đáng chết hay không đều giết sạch. Thậm chí chính người này cũng không nhớ rõ mình giết chết bao nhiêu người rồi. Trong mắt tên này những người bị giết và chính mình là hai thế giới khác nhau, giống như bóp chết một con kiến, không có bất kỳ tình cảm gì.

Nhưng lúc này cuối cùng người này cũng hiểu ra một đạo lý, thì ra con kiến cũng không phải không có năng lực phản kháng. Ít nhất là bây giờ, con “kiến hôi” trước mặt có thể dễ dàng cắt đứt tính mạng của hắn.

Nhưng tên này căn bản là không kịp sợ hãi, con dao màu đen Triệu Dũng đang cầm trong tay, con dao là cái mẫu thân hắn thích nhất, hơn mười năm nay nó chỉ nhiễm máu huyết của động vật lại đột nhiên mang theo một luồng cuồng phong rồi hung hăng phóng vào cuống họng của tên kia. Lần này tốc độ của dao mạnh hơn khi nãy rất nhiều, vì khi đao đi qua cổ họng tên này chỉ để lại một sợi máu đỏ.

Một lát sau, sợi máu này mới có máu tươi tràn ra giống như nước tràn qua một con đê vỡ, sau đó lại tiếp tục phụt thẳng ra bên ngoài.

Trong đám người đang vây quanh bên ngoài, cuối cùng cũng có người phát ra tiếng kêu sợ hãi từ tận đáy lòng.

Bọn họ bị luồng sát khí của Triệu Dũng làm cho hoảng sợ, không ngờ hắn lại giết chết hai người! Đây là một tin tức động trời trong thôn nhỏ mà từ trước đến nay chưa từng có bất kỳ vụ giết người nào xảy ra.

Triệu Dũng giống như không nghe thấy tiếng thét kinh hoàng của đám người bên ngoài, hắn thản nhiên duỗi tay chụp lấy người thứ ba. Một luồng hắc quang lóe lên, Triệu Dũng lại ném tên này sang một bên.

Người thứ…Năm…Thứ sáu!

Triệu Dũng hoàn toàn không thể cảm giác được vì sao sức khỏe của mình lại trở nên mạnh mẽ như vậy. Nếu là ngày xưa, tuy hắn có thể giơ quyền lên đấm một người, nhưng chắc chắc sẽ không được nhẹ nhàng như ngày hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Kiếm Lăng Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook