Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 333: Phản ứng của ba đại thế gia

Tiểu Đao Phong Lợi

09/08/2014



Không chờ hắn nói dứt lời, Phương Viên cắt ngang, nhíu mày nói:

- Những người tình báo kinh doanh đó, là huynh đệ tỷ muội từ nhỏ của một hồng nhan tri kỷ bên người tông chủ! Ngươi có biết người tri kỷ đó là ai không? Là con gái của Tô trưởng lão! Cho nên, về sau đừng nói hươu nói vượn.

Phương Viên bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng chính mình bởi vì nói hươu nói vượn mà bị bắt đi rèn luyện, không ngờ không kìm lòng được nơi khóe miệng hắn thoáng hiện ra vẻ tươi cười, nếu nói lúc khởi đầu tâm tình hắn đúng là đối lập, thì đến sau cùng hắn lại có chút luyến tiếc rời đi! Hắn cũng hiểu được nguyên nhân chủ yếu vì sao rõ ràng mình chỉ châm chọc Đường Minh, nhưng lại có nhiều người phẫn nộ như vậy.

Thời điểm rời khỏi khu huấn luyện của Binh đoàn Tia Chớp, hắn vừa khóc vừa rời đi, bởi vì hắn không muốn rời đi nhưng bị người ta kiên quyết đuổi trở về. Có điều là sư ông Lăng Thiên Khiếu nói với hắn một câu, mãi cho tới bây giờ Phương Viên luôn nhớ kỹ trong lòng. “Nếu các ngươi muốn được tông chủ chính thức thu làm đại đồ đệ, thì phải thực sự hiểu được ý nghĩa của ba chữ Đại sư huynh kia nó đại biểu cái gì! Đó không phải là vinh quang, mà là một loại trách nhiệm!”

Trong lòng nghĩ đến đây Phương Viên vỗ vỗ bả vai thiếu niên, nhẹ giọng nói:

- Đi thôi! Chúng ta đi luyện tập!

- A? Còn luyện tập ư! Chúng ta xem hội họp náo nhiệt thật vui biết bao!

Thiếu niên than thở.

- Nếu ngươi muốn có một ngày tiến vào trong đó, được tông chủ tán thưởng thì hãy nghe ta. Ngươi cần phải nỗ lực cố gắng gấp mười người khác!

Phương Viên thấp giọng nói tiếp:

- Mặt khác, đừng nghĩ rằng mình là thiên tài.

Nhìn bóng dáng Phương Viên xoay người rời đi, thiếu niên kia thoáng sửng sốt một chút, lại quay đầu nhìn thoáng qua cảnh huyên náo nơi đại sảnh yến hội, đột nhiên hắn cảm thấy: lực hấp dẫn nơi đó đối với hắn cũng không phải lớn như vậy. Lại thấy rằng dường như Đại sư huynh không giống với trước kia! Hắn thầm hạ quyết tâm: “Ta nhất định phải cố gắng, cũng không thể hạ thấp cách biệt với hắn quá nhiều!”

Trong lòng thầm nghĩ như thế sau đó gã thiếu niên nắm chặt nắm tay, đuổi theo bóng lưng Phương Viên.

----------------------------------------

Giờ phút này Lăng Tiêu, lần lượt cùng hàn huyên với mọi người, trên gương mặt tươi cười của hắn lộ ra vẻ thành thục hơn hẳn so với mấy năm trước, thoạt nhìn bộ dáng trầm ổn không còn vẻ thư sinh như trước đây, tuy nhiên lại làm cho người ta có cảm giác đầy vẻ hòa nhã và vô cùng thân thiết!

Vành mắt Lăng phu nhân ửng đỏ nhìn đứa con của mình, trong lòng đầy kiêu hãnh và vui mừng, nhìn cảnh tượng trước mắt bà thầm nghĩ: Ai có thể nghĩ đến mấy năm trước lão Tam không có tiền đồ vô dụng nhất của Lăng gia, không ngờ lại có thành tựu như hôm nay?

Lăng phu nhân nắm tay Lăng Tiêu:

- Tiêu nhi! Con thật sự đã trưởng thành! Đã thay đổi đến nỗi xém chút nữa mẹ cũng không dám nhận!

Lăng phu nhân mấy năm nay tuổi ngày càng lớn, nhưng bởi vì trải qua tích lũy, khiến cho khí độ trên người cực kỳ ung dung quý phái. Đứng trước mặt Lăng Tiêu, nếu người không biết còn tưởng là hai chị em!

Nhìn thật kỹ, trong ánh mắt của Lăng Tiêu cũng có thể tìm được bóng dáng của Lăng phu nhân. Có đứa con xuất sắc như vậy, làm mẫu thân chính là niềm tự hào nhất!

Rất nhiều người đều cảm thán không ngừng, mà ngay cả Lăng Tố cũng không dằn lòng được ở bên cạnh phụ thân và ca ca than thở:

- Mẹ thật bất công a! Cũng đã nhiều năm không trông thấy mẹ vui vẻ như vậy!

Lăng Chí ở một bên dửng dưng nói:

- Ta cũng thích tiểu Tam!

- Huynh...

Lăng Tố liếc huynh trưởng đĩnh đạc một cái trắng dã con mắt, chỉ có điều trong lòng lại tràn ngập một cảm giác ôn nhu và kiêu hãnh, cảm giác người trong gia đình xum họp cùng nhau thật hạnh phúc siết bao! Đáng tiếc tiểu muội lại không ở nhà! Nếu đám cô gái các nàng biết Lăng Tiêu trở về, chắc chắn sẽ vô cùng hưng phấn!

Lăng Tố vừa suy nghĩ trong lòng, vừa liếc nhìn gương mặt rạng rỡ của Thượng Quan Vũ Đồng, trong lòng nàng hơi có chút ganh tị: đệ đệ bảo bối của ta, bị một đám nữ nhân chia cắt, không ngờ ngay cả bạn hữu tốt nhất cũng... Sức hấp dẫn của đệ đệ quả thực rất lớn nha! Cô nàng Vũ Đồng này mấy năm nay cũng không thấy vui vẻ như thế. Nghĩ đến đây trên mặt Lăng Tố lộ ra vẻ tươi cười: bất kể thế nào nàng cũng là của đệ đệ ta, một lát nữa... hẳn là phải bảo cô nàng Vũ Đồng kia trước kêu mình mấy tiếng tỷ tỷ nghe thử xem. Ha ha!

Lăng Tiêu thấy thực lực của từng thủ hạ đều có tiến bộ rất nhiều, trong lòng cũng tràn ngập cảm khái: tuy rằng mình đi xa ba năm, nhưng ba năm này đối với bọn họ mà nói hiển nhiên cũng có tác dụng rất nhiều!

Bởi vì từ trên mặt mọi người Lăng Tiêu đều nhìn thấy cái loại tự tin trước đây không hề có!

Đúng vậy! Ba năm này kiếm phái Thục Sơn khiêm tốn đến nỗi bị người cho là rùa đen rút đầu rút cổ, đồng thời bị nhiều môn phái đại thế gia quên đi sự tồn tại của mình. Thậm chí đến ngay cả Tống gia Hải vực, bởi vì Lăng Tiêu không ở nhà, đồng thời kiếm phái Thục Sơn cũng không thường xuyên lui tới như trước.

Nếu Tống gia hải vực có thể công khai hỗ trợ kiếm phái Thục Sơn, chưa chắc Chiết gia đã dám càn rỡ như thế! Thế nhưng nhìn theo quan điểm của Tống gia không hỗ trợ cũng không có gì đáng trách. Dù sao, Tống Minh Nguyệt yêu thích Lăng Tiêu, Tống gia cũng phái ra hai cường giả Kiếm Hoàng, trên cơ bản chẳng khác nào cấp Thập tam gia và Thập tứ gia cho Lăng Tiêu, cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Cho nên, Lăng Tiêu cũng không có ý oán giận người ta chút nào! Lúc này nhìn những gương mặt hưng phấn vì mình trở về nhà, Lăng Tiêu đứng ở nơi đó lên tiếng nói giọng rất nhỏ nhẹ, nhưng truyền rất rõ ràng vào tai từng người. Mà ngay lúc Lăng Tiêu lên tiếng chỉ trong nháy mắt: trong đại sảnh vừa mới còn huyên náo ầm ĩ, lập tức yên lặng như tờ! Im lặng đến mọi người gần như có thể nghe được tiếng đập của trái tim mình.

- Ba năm qua, các người đều rất tốt! Tiến bộ rất lớn, khiến ta có chút giật mình!

Trên gương mặt anh tuấn của Lăng Tiêu lộ ra nụ cười ôn hòa. Dáng vẻ khẽ nhếch khóe miệng ấy khiến Thượng Quan Vũ Đồng đang chăm chú nhìn trong lòng rung động một hồi.

- Ba năm nay, cũng để các người chịu ủy khuất nhiều! Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ khiến tất cả mọi người đều biết: rốt cuộc kiếm phái Thục Sơn là môn phái như thế nào.

Thanh âm của Lăng Tiêu không có kích động, không cố tình phát ra bốn phía, nhưng lọt vào trong tai mọi người, đến ngay cả Ý Phong tình cảm đối với nhân loại vẫn luôn không hiểu rõ lắm, cũng không biết vì sao, bỗng nhiên cảm giác cái mũi của mình cay cay, trong mắt dường như có loại chất lỏng gì đó trào ra. Lão đưa tay lau đi miệng lẩm bẩm:

- Thật là kỳ quái!

----------------------------------------

Đại trận quỷ dị trong nội thành Thục Sơn kia đã huỷ bỏ!

Tin tức này ngắn ngủn trong vòng mấy ngày nhanh chóng được truyền đi khắp mọi ngõ ngách, gần như bất cứ một môn phái thế gia nào chú ý tới Lăng Tiêu, chú ý tới kiếm phái Thục Sơn, đều nhận được tin tức này!

Điều này có ý nghĩa gì? Là Lăng Tiêu đã từng vô cùng mạnh mẽ trước đây lại xuất hiện rồi?

Mặc dù có nhiều môn phái thế gia đã quên lãng nhân vật Lăng Tiêu này, nhưng đối với gia tộc có cừu oán với Lăng Tiêu thì sẽ không bao giờ quên hắn!



-----------------------------------------------

Tại Liệt gia Tinh Võ, Tạ Hiểu Yên ngồi đối diện Liệt Dương, giữa hai người cách một cái bàn, trên mặt bàn bày đầy thức ăn tinh mỹ, nhưng hai người cũng không động tới.

- Hắn đã trở về.

Tạ Hiểu Yên mặt không đổi sắc nói.

- Ta biết.

Liệt Dương cau mày, mặt trầm như nước, cũng không phải là nhằm vào Tạ Hiểu Yên, mà là cảm thấy một cái tên sắp bị hắn quên lãng lại xuất hiện trong tai hắn. Mà người nọ còn khiến hắn phiền chán vô cùng, nguyên nhân cũng vì Tạ Hiểu Yên, trong tộc rất nhiều người đã có điều bất mãn với hắn. Hơn nữa tu vi của đệ đệ Liệt Khuyết mấy năm gần đây luôn vượt qua hắn, Liệt Dương vẫn rất phiền muộn trong lòng.

Ở sâu trong đôi mắt Tạ Hiểu Yên, có một tia điên cuồng, tuy nhiên giọng nói lại cực kỳ bình tĩnh:

- Đại ca! Có phải vì thái độ đối xử của những người trong gia tộc đó với muội mà huynh phiền muộn hay không? Thực xin lỗi! Tiểu Yên đã làm phiền huynh, không bằng huynh trả ta về lại giới thế tục, có một số việc dù sao Tiểu Yên cũng muốn tự mình đối mặt!

- Đâu có chuyện đó!

Liệt Dương vội vàng bác bỏ nói:

- Tiểu Yên! Muội không nên nghe người khác nói hươu nói vượn! Đã nhiều năm như vậy, Tiểu Yên! Lòng ta đối với muội, chẳng lẽ muội còn không biết sao? Sao muội có thể nói ra những lời này! Ta đã từng nói, chỉ cần tới ngày ta lên làm gia chủ, ngày đó chính là ngày đại hôn của đôi ta! Hừ! Ta thử xem đến lúc đó ai dám phản bác ta nửa câu!

Nhìn bộ dáng Liệt Dương hầm hừ, Tạ Hiểu Yên cười khúc khích như tiếng nhạc:

- Được rồi đại ca! Tiểu Yên biết tâm ý của huynh rồi! Chỉ có điều trong lòng Tiểu Yên cũng thật áy náy, bởi vì mối thù hận của muội mà làm phiền hà đại ca, đến ngay cả tu vi cũng bị nhị công tử vượt qua. Tuy nhiên Tiểu Yên tin rằng đại ca nhất định có thể trở thành gia chủ!

Liệt Dương cười ha hả bưng chén rượu trên bàn nhấp một ngụm, sau đó hừ lạnh một tiếng:

- Chút tâm tư của Liệt Khuyết đó tưởng ta không biết sao? Muốn làm gia chủ? Đợi kiếp sau đi!

Nói xong hung hăng uống một hơi cạn sạch chén rượu.

Trong mắt Tạ Hiểu Yên hiện lên một tia khinh miệt, Liệt Dương người này quá kiêu ngạo, hơn nữa còn ăn nói ngang ngược. Biểu hiện của Liệt Khuyết đã chiếm được đại bộ phận trưởng lão thế gia Tinh Võ tán thành, nếu không thì dựa vào cái gì không phải là con vợ cả, lại được tôn xưng là nhị công tử? Tên đại công tử Liệt Dương này hiện giờ thì có thể được bao nhiêu người đồng ý chứ?

Tạ Hiểu Yên không khỏi nhớ tới gã thanh niên suốt ngày cười tủm tỉm kia, bỗng nhiên nàng run bắn cả người, lòng thầm nghĩ: “Liệt Khuyết người nọ quá mức giảo hoạt, ta cũng nhìn không thấu hắn! Chung quy cảm thấy giữa hắn và Lăng Tiêu hẳn là có ngấm ngầm ký kết điều gì đó, nhưng lại không tìm được chứng cứ!

Trong lòng nghĩ đến đây Tạ Hiểu Yên dịu dàng nói:

- Lăng Tiêu ba năm không thấy, thực lực nhất định lại có tăng tiến rất lớn...

- Tiểu Yên! Muội yên tâm. Ta sẽ không buông tha hắn! Nói gì đi nữa, cũng phải tiêu diệt kiếm phái Thục Sơn chó má của hắn! Cho muội hết giận!

Liệt Dương vẻ mặt dữ tợn nói. Tận đáy lòng Liệt Dương đồng thời cũng có một phen tính toán khác cho riêng mình!

Hắn yêu thương Tạ Hiểu Yên, điều này không cần nghi ngờ, nhưng cũng không có nghĩa là Đại công tử thế gia Tinh Võ hắn chỉ là thằng ngốc, trong lòng hắn hiểu rõ hơn ai hết: trước mắt Liệt Khuyết chiếm cứ ưu thế hơn so với mình, ưu thế duy nhất của mình có lẽ chỉ là con vợ cả mà thôi! Mà huyết mạch của Liệt Khuyết cũng cao quý như nhau! Tuy rằng không bằng chính mình, nhưng ở trong mắt đám lão già của gia tộc kia, nếu muốn Liệt Khuyết trở thành gia chủ tương lai thay chỗ của hắn, cũng không phải là chuyện khó!

Vì lẽ đó Liệt Dương cũng là bị ép vào thế bất đắc dĩ, cho dù lúc này không có xảy ra chuyện Tạ Hiểu Yên, hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp đối phó với Lăng Tiêu!

Ba năm trước đây Liệt gia tổn thất hai Kiếm Hoàng ở kiếm phái Thục Sơn, khiến nhiều trưởng lão gia tộc đều thấy được sự dũng mãnh của trận pháp, từ đó đến nay không có tiếp tục phái người tới, đúng là các trưởng lão đều nhìn ra sự khủng khiếp của trận pháp. Bởi vì trong gia tộc đã từng có trưởng lão đối với ảo trận cũng có hiểu biết phần nào đã đi tra xét qua, bọn họ phát hiện loại trận pháp ở nội thành Thục Sơn này hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của mình!

Nếu như có thể học được trận pháp này, đối với toàn bộ Liệt gia mà nói điều đó có ý nghĩa rất lớn, nếu bố trí ở xung quanh thế gia Tinh Võ, thì từ nay về sau còn có gia tộc nào là đối thủ của thế gia Tinh Võ? Hơn nữa, trong tương lai Liệt gia sẽ có cao thủ đột phá Kiếm Tôn khi tiến vào Thánh Vực, dâng trận pháp này lên tổ tiên Liệt gia Thánh Vực, nhất định sẽ rất mừng rỡ! Bởi vì là một thế gia siêu cấp, những chuyện Liệt gia biết được nhiều hơn rất nhiều so với các gia tộc bình thường. Bọn họ biết rõ rằng: Thánh Vực, kỳ thật chính là một thế giới khác! Ở nơi đó cũng như nhau có gia tộc có môn phái! Hơn nữa, còn có một chuyện rất trọng yếu: cũng không phải nói tất cả người sinh sống tại Thánh Vực thì đều có thực lực thánh giai!

Bởi vì trải qua vô số năm phát triển, bên trong Thánh Vực đồng dạng có rất nhiều thế hệ mới sinh! Không ai vừa ra sinh ra thì có được thực lực hùng mạnh ngay...

Cho nên, nếu có thể thu được bí mật của trận pháp kia mang tới Thánh Vực, nhất định sẽ có ý nghĩa rất trọng đại!

Những tri thức này cũng thông qua tổ tiên của Liệt gia Tinh Võ ở bên trong Thánh Vực có được thực lực tương đối hùng mạnh, và phải trả giá bằng sự hao tổn tu vi bản thân để tiến hành giáng xuống!

Cái gọi là giáng xuống chính là tổ tiên Liệt gia, mượn dùng miệng của hậu nhân tiến hành kết nối với bọn họ, thời gian không thể quá lâu. Đương nhiên, lần trước giáng xuống đã là chuyện của mấy trăm năm về trước! Cũng chính nhờ đó Liệt gia mới biết được rất nhiều chuyện ở Thánh Vực!

Đương nhiên việc này không phải cấp bậc trưởng lão, không phải đệ tử nòng cốt thì vĩnh viễn không có khả năng biết đến.

Thế nhưng muốn thu được bí mật trận pháp này: Đầu tiên chính là phải tìm được Lăng Tiêu. Nhưng liên tiếp ba năm nay Lăng Tiêu không xuất hiện, lần này tuy rằng chưa có lộ diện nhưng mà đại trận khai mở quanh năm trong nội thành Thục Sơn kia lại giải tỏa rồi, như vậy trên cơ bản cũng đã biểu thị: Lăng Tiêu sắp xuất hiện!

Nếu không đám người Thục Sơn kia khẳng định sẽ không làm như vậy!

Mấy năm nay bị Chiết Vô Song Kiếm Tôn của Chiết gia khiêu khích, nhục nhã biết bao nhiêu lần, đều không có người nào ra nghênh chiến, vì thế nếu nói trận pháp kia giải tỏa là vì nguyên nhân khác, hoặc là trận pháp đột nhiên mất tác dụng thì sẽ không ai tin.

---------------------------------------------

Tại Chiết gia Tử Xuyên, Chiết Thế Duy đang báo cáo với Chiết Trung Đường về biến đổi đột ngột xảy ra tại thành Thục Sơn, sau đó nói:

- Lão tổ tông, người xem có thể là âm mưu của bọn chúng làm ra hay không? Con nghĩ Lăng Tiêu có khả năng là không còn ở nhân thế! Bọn chúng bị chúng ta dọa cho hoảng sợ teo cả ruột gan, lại không thể cả đời làm con rùa đen rút cổ, vì thế thiết lập một cái bẫy để cho chúng ta chui vào!

Chiết Trung Đường thoáng trầm ngâm một chút, loại tình huống này, lão không phải là không nghĩ tới, có điều là dù sao lão cũng cảm thấy không có nhiều khả năng như vậy. Nghĩ đến thời gian ba năm ngắn ngủi, đám cường giả cảnh giới Kiếm Hoàng thủ hạ của Lăng Tiêu cũng không có khả năng có tăng tiến bao nhiêu. Cho dù có nữ nhân Tô Tuyết kia nắm giữ bí pháp, cũng sẽ không có tác dụng quá lớn, dù sao cường giả Kiếm Hoàng trở lên muốn tăng cao một bậc đều cần có thời gian rất lâu, hơn nữa còn đòi hỏi có ngộ tính rất cao!

Mãi cho tới bây giờ Chiết gia cũng không biết, bản bí pháp nâng cao thực lực trong tay bọn họ, là bản không đầy đủ! Bí mật này chỉ sợ hiện tại chỉ có một mình Tô Tuyết biết rõ.

Cho nên, Chiết Trung Đường cho rằng khả năng có cạm bẫy tính không lớn:

- Bọn họ hẳn là biết rõ thực lực của cường giả cảnh giới Kiếm Tôn, một khi cường giả Kiếm Tôn của gia tộc chúng ta tiến đến, nếu như không có cạm bẫy thì chỉ mấy đạo kiếm khí đã có thể hủy diệt toàn bộ môn phái hắn! Cho nên, ta nghĩ rằng Lăng Tiêu kia xuất hiện rồi! Trải qua ba năm bế quan, thực lực của hắn sẽ biến thành cái gì đây?

Chiết Thế Duy vừa nghe đến tên Lăng Tiêu, theo bản năng hắn cảm giác toàn thân ớn lạnh. Cái tên Lăng Tiêu kia, thật sự quá mức khủng bố, bởi vì vừa nghĩ tới Lăng Tiêu hắn lại nghĩ đến tổn thất đám cường giả của gia tộc mình: cả trước lẫn sau, gần một nửa thực lực của Chiết gia tổn thất ở trong tay người đó.



- Vậy lão tổ tông nghĩ chúng ta phải làm như thế nào?

Chiết Thế Duy khiêm tốn thỉnh giáo.

- Chờ đợi!

Sắc mặt Chiết Trung Đường có chút cổ quái, bỗng nhiên than nhẹ một tiếng:

- Ngươi mau mau dẫn toàn bộ đệ tử thiếu niên của gia tộc đưa đến hải ngoại đi! Rất nhiều đảo quốc đều có thế lực Chiết gia chúng ta. Bảo bọn họ đừng quên tổ tông là ai là tốt rồi!

- Hà cớ gì nâng cao uy phong bọn họ làm mất đi nhuệ khí của chính mình?

Chiết Vô Song từ bên ngoài tiến vào tiêu sái như nước chảy mây trôi, nhìn thoáng qua Chiết Trung Đường, về bối phận mà nói hắn còn thuộc vào hạng hậu bối của Chiết Trung Đường. Chiết Vô Song nhìn Chiết Trung Đường nói tiếp:

- Lăng Tiêu hùng mạnh, cũng đơn giản chỉ là dựa vào trận pháp thần kỳ kia, nếu như hắn dám rời khỏi thành Penzias, chẳng lẽ ngài cho rằng hắn còn có đường sống sao?

Chiết Trung Đường lắc lắc đầu, nói:

- Trực giác của ta mà thôi! Cuối cùng ta cảm thấy tên Lăng Tiêu kia không thể đối phó chiếu theo lệ người bình thường, ngươi còn nhớ Vân Chi Lan năm đó không? Thời gian ngắn ngủi năm mười năm Vân Chi Lan từ một gã không ra gì tu luyện đến cảnh giới Kiếm Thánh! Nhưng ngươi cũng biết: khi đó tuổi tác Vân Chi Lan cũng như Lăng Tiêu, cũng không có xuất sắc như Lăng Tiêu! Cho nên ba năm trôi qua, Lăng Tiêu lại xuất hiện, việc đầu tiên chính là giải tỏa trận pháp, đây phải chăng có ý nghĩa, thực lực của hắn đã...

- Tuyệt đối không có khả năng!

Chiết Vô Song vẻ mặt khinh thường nói:

- Chỉ bằng vào hắn? Cũng so với Kiếm Thánh Vân Chi Lan? Ha ha ha! Chuyện đó khẳng định không có khả năng! Hừ! Thôi được! Một khi đã như vậy ta sẽ không đi tới thành Thục Sơn giết hắn, ngược lại ta muốn nhìn xem tiểu tử kia gan lớn tới cỡ nào, dám đến Chiết gia ta báo thù!

-----------------------------------------

Tại Tần gia Đông hải, trong vòng ba năm nay Tần gia đã tăng thêm tới sáu gã cường giả cảnh giới Kiếm Tôn! Tin tức này nếu truyền ra bên ngoài quả thực sẽ chấn khiếp vô số người!

Ba năm trước đây, Tần gia cũng chỉ có ba cường giả cảnh giới Kiếm Tôn, thông qua tu luyện cái loại công pháp tà ác đó, Kiếm Tôn Tần gia giống như giếng phun sản sinh ra thật nhiều. Về phần cao thủ cảnh giới Kiếm Hoàng, hiện tại Tần gia đã có hơn ba mươi vị!

Đến ngay cả Tần Chiêu Nhiên phụ thân của Tần Phong, cũng đã đột phá Kiếm Tông trở thành Kiếm Hoàng bậc hai!

Tần Phong cũng đột phá Ma Kiếm Sư bậc sáu, đạt tới Kiếm Tông bậc một. Đương nhiên, đến bây giờ Tần Phong cũng không biết thực lực của chính mình nâng cao cực kỳ hùng mạnh như thế cũng không phải do hắn thiên tư trác tuyệt, mà là... máu huyết!

Mấy Kiếm Tôn của Tần gia năm đó nghĩ muốn biến kiếm phái Thục Sơn trở thành nguồn máu huyết để bồi dưỡng bọn họ, không nghĩ tới vừa mới hút máu huyết ba đứa trẻ thiên phú vô cùng tốt, liền bị người ta phát hiện, thực lực của gã Kiếm Tôn kia vừa mới đột phá lên bậc một, hơn nữa dựa vào công pháp tà ác đạt tới cảnh giới Kiếm Tôn, tâm tình và tu vi đều chưa được củng cố vẫn còn dừng lại cảnh giới Kiếm Hoàng bậc sáu. Thế nhưng dù như thế, Ý Phong và Đại Tế Ti Tô Tuyết cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, hai người đều bị hắn đánh cho bị thương, tuy nhiên cũng do gã Kiếm Tôn Tần gia này vừa mới hấp thu xong máu huyết chưa kịp luyện hóa hoàn toàn, cũng không dám giằng co lâu cùng với Ý Phong bọn họ nên liền vội vàng rời đi.

Sau đó khi chúng quay lại thành Thục Sơn lần nữa thì lúc ấy phát hiện người ta đã khởi động trận pháp, bọn họ rốt cuộc không vào được! Vì thế, đã chuyển ánh mắt tới hải ngoại. Diện tích lãnh thổ đại lục Thương Lan rộng lớn bao la, quốc thổ Đế quốc Lam Nguyệt diện tích cũng khá rộng lớn, nhưng trên hải đảo này cũng không nhỏ hơn Đế quốc Lam Nguyệt bao nhiêu, có điều khoảng cách quá xa xôi, giữa hai bên ngoại trừ một vài thương nhân qua lại buôn bán, cũng không có nhiều chợ búa thông thương với nhau mà thôi.

Cả đám Kiếm Tôn Tần gia mấy năm nay đi tới hải ngoại xa xôi làm nhiều việc ác, rất nhiều thế gia ẩn thế ở hải ngoại đều truyền lưu chuyện khủng bố của bọn chúng. Tuy nhiên những sự việc đó rất ít truyền tới bên này.

Lăng Tiêu xuất quan đương nhiên dẫn tới chú ý của Tần gia. Tần Phong đúng là thống hận Lăng Tiêu nhất. Cho tới bây giờ Tần Phong cũng không hề quên sự sỉ nhục Lăng Tiêu tặng cho hắn: vị hôn thê của mình thành nữ nhân của Lăng Tiêu. Mối hận đoạt thê há có thể buông tha?

Cho nên mấy năm qua, Tần Phong vẫn luôn trong tâm trạng chờ đợi Lăng Tiêu xuất hiện: Tần gia với sáu vị Kiếm Tôn muốn đánh chết Lăng Tiêu thật dễ như trở bàn tay!

Đến lúc đó nhất định phải đi trước tra hỏi tất cả bí mật cùa Lăng Tiêu, sau đó sẽ bắt lấy con tiện nhân Tống Minh Nguyệt kia làm trò trước mặt Lăng Tiêu... Ha ha ha!

Tần Phong nghĩ đến chỗ sướng không kìm lòng được trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

Tần Chiêu Nhiên nhìn thoáng qua con trai liền biết hắn đang hưng phấn cái gì, cũng không để ý đến hắn. Tần Chiêu Nhiên nhận thấy chất tà ác đó thấm trong đầu óc Tần Phong càng nhiều càng tốt! Đến lúc đó tu luyện tới công pháp mới có thể có được hiệu quả làm ít công to!

Tần Chiêu Nhiên xoay đầu chuyển hướng nhìn mấy lão nhân ngồi ở thủ vị, toàn bộ đều là trưởng bối của Tần gia. Bởi vì thời gian tu luyện tà công đã rất lâu, ánh mắt bọn họ đều cực kỳ dọa khiếp người. Trong đó Tần Đô tu vi cao nhất đã đạt tới Kiếm Tôn bậc bốn! Năm đó lão cũng là cường giả Kiếm Tôn đầu tiên của Tần gia, là người có hi vọng nhất trong vòng trăm năm tiến vào Thánh Vực.

Tần Đô nhìn lướt qua Tần Chiêu Nhiên, giọng nói của lão lanh lảnh:

- Tiểu tử Chiêu Nhiên! Ý của ngươi là muốn nhúng tay vào kiếm phái Thục Sơn kia?

Tần Chiêu Nhiên còn chưa kịp trả lời, lão Kiếm Tôn bậc hai Tần Vị kia nói:

- Vậy còn bàn cãi cái gì nữa! Đám đệ tử trong kiếm phái Thục Sơn thiên phú đều cực kỳ tốt! Máu huyết của chúng! Chậc Chậc! Năm đó ta chỉ hút hai đứa quả thực là đáng tiếc! Lại bị bọn chúng phát hiện! Nghĩ tới lúc ấy ta thật hối hận cứ định dẫn dụ bọn chúng ra ngoài thành đánh chết, nếu như ngay tại chỗ giết sạch bọn chúng thì làm sao còn có ngày hôm nay? Cho nên, cơ hội lần này không thể phạm sai lầm lần nữa!

Tần Đô nhìn lướt qua Tần Vị, nói:

- Chiết gia cùng tiểu tử kia là mối thù một còn một mất, chúng ta gấp cái gì? Nhiều năm như vậy đều không có bộc lộ ra, hiện tại xem náo nhiệt là được!

Tần Vị liếm liếm môi, nói:

- Bỏ qua cơ hội thì sẽ không có lại nữa!

- Vậy cũng còn đỡ hơn đưa đầu ra chịu chết!

Tần Đô gay gắt nói! Tần Vị không thèm nói lại, trong lòng nói thầm: “Tuy rằng tu vi ngươi cao nhất, có điều lá gan thì lại quá nhỏ!”

Ý tưởng Tần Phong cũng giống như Tần Vị, tuy nhiên chỗ này không phải là chỗ hắn có thể lên tiếng. Còn Tần Chiêu Nhiên ngược lại đồng ý với đề nghị của Tần Đô: chính là ngồi xem trò diễn. Dù sao, tên tiểu tử Lăng gia kia cũng không phải dễ chọc!

Năm đó cả đám cường giả Chiết gia vênh váo tự đắc, nhưng kết quả cuối cùng ra sao! Đó chính là một ví dụ tốt nhất!

Đại trận trong thành Thục Sơn giải tỏa vài ngày sau đó lại khởi động như trước, khiến rất nhiều người trợn mắt há hốc mồm, bọn họ đang làm gì?

-----------------------------------------

Mà lúc này, Lăng Tiêu thì dẫn theo một nhóm cường giả cảnh giới Kiếm Hoàng đứng trên vùng lãnh thổ của Đế quốc Tử Xuyên. Sau đó hắn nheo mắt nhìn về phía một tòa sơn trang tĩnh lặng ở xa xa, hỏi Đại Tế Ti:

- Căn cơ của Chiết gia chính là ở chỗ này?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Kiếm Lăng Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook