Chương 417: Thu hoạch và giận dữ
Tiểu Đao Phong Lợi
11/08/2014
Mặc dù Lăng Tiêu chưa bao giờ có ý với cô bé đưa cơm, cũng không do nàng bình thường, mà là Lăng Tiêu không muốn phá hư loại cảm giác khiến mình yên lặng, lại càng không muốn thay đổi cuộc sống của nàng. Nhưng khi nghe cách nói thế, Lăng Tiêu có chút nao nao.
-Ngươi nói cái gì?
-Ôi, huynh đệ, xem ra ngươi thật sự thích cô bé này rồi.
Lỗ Văn than nhẹ một tiếng, sau đó ngồi xuống cạnh Lăng Tiêu, nhìn thoáng qua hai bên, sau khi thấy không có ai, mới tùy ý nói :
-Ham muốn lớn nhất của Lý quản sự, chính là xử nữ chưa từng trải qua người nào. Tuy nhiên phụ nữ ở chỗ chúng ta, đều là lão bà mấy trăm tuổi, con cháu đầy nhà, nào còn là xử nữ nữa. Mà ngay cả chỗ bán hoa bên ngoài, những người phụ nữ tu luyện mị thuật, thì có người nào là xủ nữ chứ? Nói đến những người phụ nữ này. Tiểu Hắc huynh đệ, sau này ca ca đưa ngươi tới đó mở mang kiến thức một phen, nó sẽ khiến ngươi biết cái gì mới chân chính gọi là mất hồn!
Lăng Tiêu đảo cặp mắt trắng dã, thầm nói gã Lỗ Văn này trái lại cũng tương tự như Mao Thất, nói dăm ba câu cũng không quên sở thích của mình, vô cùng ham thích nơi khói hoa và dương liễu. Hơn nữa, Lăng Tiêu cũng nhìn ra cử chỉ ngóng trông của Lỗ Văn, Kiếm Thánh trong Thánh Vực, thật sự chính là tầng thấp nhất của người luyện võ.
Xem ra, lời đánh giá cảnh giới kia, dùng trên người những người như Lỗ Văn này thực sự rất đúng! Bọn họ đã quen với cuộc sống có tình trạng này.
Đó là vì cho tới bây giờ bọn họ vốn không có cảm nhận được Kiếm Thánh mạnh như thế nào!
Trong đầu Lăng Tiêu bỗng nhiên sinh ra một ý niệm cổ quái : Đám người luyện võ ở Nhân giới chẳng có tình cảm. Bọn họ đã nhiều lần trải qua trăm nghìn cay đắng, đồng thời có thời đứng đầu ở Nhân giới vô số năm. Nếu như bọn họ biết Kiếm Thánh trong Thánh vực không ngờ có địa vị như vậy thì không biết bọn họ còn có thề hao phí tâm tư để phi thăng hay không chứ?
Tuy nhiên tâm của những người luyện võ đến từ Nhân giới chắc chắn mạnh hơn những người được sinh ra ỏ trong Thánh Vực quá nhiều. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao những thế lực lớn rất thích mời những người luyện võ phi thăng từ Nhân giới, còn có một điểm, đó chính là về mặt kiến thức những người luyện võ từ Nhân giới cũng hơn xa những người luyện võ bên trong Thánh Vực!
Có lẽ đó là hai chữ “ Cảnh giới”! Lăng Tiêu mỉm cười trong lòng : Bọn họ làm sao biết được chí hướng của mình chứ?
Lúc này Lộ Văn nói tiếp :
-Cho nên, khi cô bé này đến đây, cũng đã bị Tôn quản sự theo dõi rồi. Nhưng trong một đoạn thời gian gần đây, Tôn quản sự quá bận, rất ít khi đến chỗ này, cho nên, tiều Hắc huynh đệ đừng trách ta không nhắc nhở cho ngươi, thực sự tấm thân xử nữ của con gái cũng không cần thiết chút nào. Ngàn vạn lần ngươi đừng vì một người con gái mà chôn vùi tiền đồ của chính mình, thậm chí tặng luôn sinh mệnh! Cho dù ngươi là người do Thất gia mang đến nhưng cũng không được!
Lời nói này của Lỗ Văn có thể nói là lời tâm huyết. Nếu như bị Tôn quản sự biết, hậu quả sẽ rất ngiêm trọng. Cho nên Lăng Tiêu cũng chỉ có thể cười tạ ơn Lỗ Văn, đồng thời mơ hồ trong lòng có chút khó chịu. Vì sao chuyện đáng ghét này đếu tồn tại ở bất kì nơi nào chứ? Tôn quản sự kia thoạt nhìn cũng không giống người hay ép buộc người khác, hẳn là không kinh khủng như lời nói của Lỗ văn chứ? Nhưng Lăng Tiêu cũng hiểu được đạo lý “Tri nhân tri diện bất tri tâm”, vẻ bề ngoài sáng chói. Hiển nhiên, cũng không thể kết luận tính cách của một người.
Cho nên Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, nếu thật sự xảy ra chuyện này, mình quyết không thể bất chấp tất cả mà ngồi nhìn! Tuy nhiên cô bé bình thường này chắc chắn là một một vị khách qua đường trong cuộc đời của hắn.
Nếu như nói kiếp sống tu luyện buồn chán của Lăng Tiêu là một vùng đại dương mênh mông thì cô bé rất bình thường, thậm chí có chút xấu, chẳng qua là một giọt nước trong biển mà thôi.
Nhưng Lăng Tiêu có tính khí là nhìn không quen thứ tốt đẹp bị phá hoại. Thật ra tới trình độ của Lăng Tiêu, muốn tạo cho cô bé này một vẻ bề ngoài quốc sắc thiên hương, quả thực rất dễ dàng!
Nhưng hắn hoàn toàn không muốn làm vậy. Vẻ bề ngoài của Tạ Hiểu Yên có đẹp không? Nhưng tâm địa của nàng độc ác giống như rắn rết, không thể so với cô bé bình thường có tướng mạo cũng bình thường, nhưng ở trong lòng Lăng Tiêu thì nàng còn đẹp hơn Tạ Hiểu Yên rất nhiều lần! Thậm chí khi đem hai người so sánh, thì giống như làm nhục cô bé.
Trên thực tế, cô bé đưa cơm bất kể là ở phương diện nào, cũng chỉ là người bình thường.
Gần đây mơ hồ tu vi của Lăng Tiêu có chút dấu hiệu đột phá. Cảnh giới Xuất Khiếu kỳ bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào Phân Thân kỳ. Hiện tại thần hồn của Lăng Tiêu mạnh đến một trình độ nhất định, thần hôn xuất khiếu của bản thân. Thậm chí bằng vào ý niệm thần hồn có thể ngự kiếm đả thương địch thủ!
Nếu như Lăng Tiêu nguyện ý thì hắn đã tiến vào Phân Thân kỳ rồi. Do hắn vẫn áp chế, không cho mình đột phá đến cảnh giới đó, nên hắn vẫn dừng lại ở cảnh giới này. Hắn ăn vào một lượng lớn cá bạc vảy nhỏ nên năng lượng tích tụ trong cơ thể rất nhiều. Tuy nói đây là phát triển bình đẳng nhưng về lượng chất biến thì nó vẫn gây ra chất biến!
Thế cho nên đã lâu rồi Lăng Tiêu cũng không dám ăn cá. Mỗi ngày chuyện hắn làm chính là tu luyện tinh thần và viên đạo tâm kia!
Cứ cách thời gian nửa năm những thợ mỏ của Âu Dương gia còn có một ngày nghỉ. Toàn bộ người giám sát và quản sự cũng tương đối bận rộn một chút, phải kiểm tra những thợ mỏ này, phòng ngừa bọn họ lén mang tinh thạch ra ngoài. Vì thế Âu Dương gia từ lâu đã có một biện pháp rất tốt.
Đến ngày này, Âu Dương gia sẽ phát quần áo và giầy mới cho toàn bộ thợ mỏ! Những thợ mỏ này cần phải cởi hết quần áo, sau đó đi qua trước mặt người giám sát, quần áo và giầy ở trên thuyền, sau đó bọn họ cầm thù lao rời đi.
Tuy rằng chiêu này khiến người ta khó chấp nhận nhưng không thế không nói chiêu này dùng quá được.
Đến buổi tối, ban ngày bận rộn nên Lăng Tiêu vừa mới nghỉ ngơi. Cô bé mang cơm liền mang đến đây một hộp đầy thức ăn, sau khi mở ra, trong đó nóng hổi, chung quanh hương thơm phong phú nhiều hơn so với bình thường.
-Cám ơn nha.
Lăng Tiêu vẫn giống như dĩ vãng, tủm tỉm cười nói một câu, nhưng hắn không lưu ý đến, trong mắt cô bé đưa cơm không vui như ngày xưa, trở nên có chút khẩn trương và bối rối.
Sau khi ăn xong, trong đầu Lăng Tiêu bỗng nhiên dâng lên một ý niệm, làm sao mình không thừa dịp này đề đi coi quặng mỏ? Có lẽ còn có thể chiếm được một ít tinh thạch nữa chứ!
Tuy nhiên khi nhớ lại, hắn cảm thấy thời điểm này, chỗ quặng mỏ không thể không có phòng bị! Vạn nhất khi mình đến đó, gặp phải cao thủ của Âu Dương gia. Vậy bản thân vốn chưa bại lộ thì tại thời điểm này mình không còn cách nào lưu lại nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lăng Tiêu quyết định thần hồn xuất khiếu!
Dù sao hiện tại thần hồn của Lăng Tiêu đã vô cùng kiên cố, đủ mang theo một chiếc nhẫn trữ vật. Nếu như có cơ hội, liền tiến vào con đường sâu trong mạch khoáng kia để lấy đi một ít. Cho dù không thể chiếm đoạt mạch khoáng này, nhưng ít ra cũng có thể vớt đủ từ Âu Dương gia!
Trong lòng thầm nghĩ, đợi đến lúc tối, thần hồn lặng lẽ xuất khiếu, ban đêm trong sơn cốc không một chút lạnh nào, khiến Lăng Tiêu có cảm giác thoải mái, nhẫn được đeo lên trên ngón tay của thần hồn Lăng Tiêu. Nếu như không có người thường hay nhìn chằm chằm lên bầu trời, thì sẽ không phát hiện chiếc nhẫn giống như côn trùng.
Lăng Tiêu đã hiểu rõ quặng mỏ tinh thạch từ lâu nên rất dễ bay tới đó. Tại cửa động, Lăng Tiêu cảm nhận được hai luồng năng lượng dao động vô cùng hùng mạnh, trong lòng thoáng động, nghĩ có chút may mắn. May mà mình không dùng bản thể trực tiếp xông vào!
Sau khi bay vào trong động, thấy một vùng tối đen. Tuy nhiên chuyện này không thể làm khó được Lăng Tiêu, vốn ở trạng thái linh hồn, chỉ cần có tinh thần lực thì có thể cảm giác được ngoại giới rồi.
Lăng Tiêu tiến sâu vào trong hang động, năng lượng dao động ở vài nơi trên vách đá trong hang động, hắn biết rằng phía sau nham thạch cứng rắn, chính là tinh thạch rồi.
Lăng Tiêu cũng không ngu ngốc dùng cái khoan để lấy tinh thạch ra. Ban đêm yên tĩnh ở nơi này, đừng nói là những cường giả bảo vệ quặng mỏ, cho dù những người trong doanh địa, cũng có thể nghe được toàn bộ rất rõ!
Tuy rằng những cường giả Thánh cấp này không cảm giác được bao nhiêu cường giả nhưng loại động tĩnh này, cho dù là Ma Kiếm sư cũng có thể nghe được.
Nếu một người nào đó có thể thấy hành động của linh hồn Lăng Tiêu, chắn chắn sẽ cả kinh mà ngậm miệng lại. Bởi vì linh hồn của Lăng Tiêu dung nhập từng chút vào trong vách đá kia!
Với thực lực Xuất Khiếu kỳ, nếu chỉ có thể khiến cho linh hồn xuất khiếu thì đó mới gọi là đáng chê cười!
Lúc trước Lăng Tiêu không hành động cũng bởi vì bất chấp phải trái, chung quy trong đó có thợ mỏ đang làm việc.
Thần hồn của Lăng Tiêu phát tán ra thần niệm hùng mạnh, gần như hòa hợp cùng một khối với vách đá vô cùng cứng rắn này! Lăng Tiêu gần như đều dùng toàn bộ lực lượng để khiến cho chiếc nhẫn trữ vật dung nhập vào trong vách đá.
Tuy rằng nhẫn trữ vật không lớn nhưng nó có lẽ sẽ khiến Lăng Tiêu mất đi sức lực thật lớn, dám dùng ý niệm tinh thần lực chui ra khỏi một lỗ nhỏ ở một góc trên nham thạch vô cùng cứng rắn. Bên trong chiếc nhận kia thông suốt, một đường hướng xuống.
Ở trên con đường này, phàm là tinh thạch có năng lượng dao động mạnh, đều bị Lăng Tiêu không bỏ qua mà thu vào trong nhẫn. Bên trong chiếc nhẫn này, hiện tại chỉ có Hàn Hàm bảo đỉnh và cái tủ trữ vật giống như chứa đầy thiên tài địa bảo, còn có Yêu Huyết Hồng Liên kiếm cùng với Huyền Thiên, chất hàng đống quần áo và đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.
Nhưng chỉ chiếm một góc trong nhẫn trữ vật!
Bởi vì chiếc nhẫn trữ vật này vốn là bình thường, nhưng ở dưới mấy lần luyện chế của Lăng Tiêu, nó hoàn toàn biến thành một pháp bảo chuyên dùng của người tu chân, không gian to lớn.
Cho nên, Lăng Tiêu lớn mật yên tâm thu những tinh thạch này. Mãi cho đến khi Lăng Tiêu cảm giác được linh hồn của mình đã đi dọc theo mạch khoáng hơn nghìn dặm! Tất cả tinh thạch có năng lượng dao động hơi mạnh trong phạm vi nghìn dặm, đều bị Lăng Tiêu thu toàn bộ vào trong túi!
Thậm chí có mấy khối tinh thạch dao động vô cùng mãnh liệt, Lăng Tiêu cân nhắc trong lòng, phỏng chừng là trung phẩm … Thậm chí là tinh thạch thượng phẩm!
Thẳng đến khi Lăng Tiêu cảm giác tinh thần có cảm giác mỏi mệt. Tinh thạch mạch khoáng trong nham thạch vô cùng cứng rắn có thể làm cho Lăng Tiêu như vậy, đã vượt qua phạm trù lý giải của Lăng Tiêu, tin rằng trong toàn bộ Thánh Vực, cho dù cường giả có cảnh giới Đại Viên Mãn cũng chưa chắc có bản lĩnh này!
Thần hồn Lăng Tiêu mang theo số lượng lớn tinh thạch thắng lợi trở về. Tuy rằng tinh thần lực rất mỏi mệt nhưng tâm tình của Lăng Tiêu cũng cực kì hưng phấn, thầm nghĩ : Hiện tại mình chiếm được số lượng lớn tinh thạch. Những thứ mình trộm được đêm nay, ít nhất cũng có mấy ngàn khối! Cho dù toàn bộ đều là tinh thạch hạ phẩm nhưng nó cũng đủ cho hắn tu luyện rất nhiều năm. Cho nên bây giờ cũng là lúc nên rời khỏi Âu Dương gia!
Tuy rằng tu luyện ở nơi này không có nguy hiểm gì nhưng mình không được tự do! Mà lúc này Lăng Tiêu cần chuẩn bị cho mình một phân thân thứ hai, hoặc là tìm một thi thể hùng mạnh, hoặc là tìm một thần binh vô chủ. Mặc kệ là gì, chung quy mình phải có một nguyên thần hùng mạnh thứ hai thì mình mới có thể dần dần ổn định trong Thánh Vực!
Nếu như thật sự tu luyện đến Phân Thân kỳ ở nơi này, trước không nói về vấn đề đi đâu tìm phân thân thứ hai, thì nói tới năng lượng dao động mạnh mẽ khi đột phá đến Phân Thân kỳ, không đưa gia chủ Âu Dương gia tới mới là lạ.
Đến lúc đó, người có một thân thực lực như mình , chạy tới Âu Dương gia làm một tiểu đầu mục, người hiểu chuyện hiển nhiên sẽ hoài nghi mình.
Lăng Tiêu cũng không e ngại chiến đấu, nhưng loại chiến đầu này thì không đáng.
Lăng Tiêu nghĩ trong lòng, linh hồn trở vào trong doanh địa, doanh địa đang yên tĩnh. Bởi vì tuyệt đại đa số thợ mỏ đều rời đây về nhà, mà ngay cả lúc trước có thể nghe thấy rõ tiếng ngáy nhưng nay cũng không còn nghe.
Linh hồn Lăng Tiêu không có dừng lại lâu ở bên ngoài, khi về tới bản thể liền bắt đầu ngồi xuống tu luyện. Chờ sau khi hắn tu luyện được một lúc, phương Đông cũng lộ ta ánh mặt trời. Không ngờ thiếu chút nữa Lăng Tiêu ở trong quặng mỏ kia một đêm!
Một năm đám thợ mỏ kia có hai ngày nghĩ, mỗi lần mười ngày, cho nên sáng ngày hôm sau Lăng Tiêu còn lười biếng ngủ. Ngày thường cô bé đưa cơm làm cho hắn một phần ăn sáng, và đem nước cho hắn rửa mặt.
Lăng Tiêu có chút quen với loại cuộc sống này. Mỗi ngày vào giờ này hắn tất nhiên cũng đã dậy rồi.
Lúc cô bé đưa cơm làm việc này thì hết sức yên tĩnh, cũng hết sức chuyên tâm và chăm chỉ, cẩn thận từng hành động, giống như sợ đánh thức Lăng Tiêu.
Nhưng trên thực tế, lấy tu vi của Lăng Tiêu, nàng vừa vào cửa thì Lăng Tiêu đã tỉnh lại. Sở ** hắn không phát ra tiếng động, cũng là sợ nàng ngựng ngùng.
Mỗi lần cô bé đưa cơm làm những chuyện này, Lăng Tiêu đều có cảm giác như có sức sống. Tránh xa các loại phân tranh này, tránh xa các loại âm mưu quỷ kế, không muốn nghĩ bất cứ gì, cảm giác đó vô cùng tốt.
Vừa nghĩ đến việc phải rời khỏi nơi này, Lăng Tiêu không ngờ mình lại sinh ra vài phần không muốn. Tuy nhiên chuyện khiến Lăng Tiêu có chút kỳ quái chính là, hôm nay thời gian đã trôi qua rất lâu, ánh mặt trời màu vàng từ cửa sổ bắn vào, rất nhiều bụi bay lượn trong ánh mặt trời.
-Thời tiết thật sự tốt!
Lăng Tiêu duỗi người, trong lòng thầm nghĩ, đồng thời suy nghĩ, tại sao hôm nay nàng chậm tới nhỉ!
Lúc này bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân rất nhỏ, ngay sau đó, tiếng đập cửa vang lên :
-Tiểu Hắc huynh đệ, ngươi đã thức chưa?
-Ừ, ngươi vào đi, cửa không khóa.
Lăng Tiêu nghe thấy tiếng của Lỗ Văn, trong lòng cảm thấy có chút kì quái, đồng thời trong lòng dâng lên một niềm dự cảm không tốt lắm. Bình thường gã Lỗ Văn này sẽ không tới đây.
Quả nhiên ánh mắt của Lỗ Văn có chút phức tạp, nhìn chằm chằm Lăng Tiêu một lúc lâu, sau đó nói trong sự kinh hoàng:
-Lúc trước ta còn cho tiều Hắc huynh đệ là người trung nghĩa, sợ ngươi gặp phiền phức. Hiện tại xem ra, ngươi trái lại rất hiểu đạo lí phải giữ mình, làm ta phải lo lắng nhiều.
Lăng Tiêu chau mày :
-Ngươi nói lời này là có ý gì?
-Có ý gì?
Lỗ Văn lặng lẽ cười, trầm giọng nói :
-Thật ra tất cả chúng ta đều rất thích cô bé kia, không phải là loại thích. Tính tình cô bé tốt, thiện lương và còn đơn thuần, nàng không nên sinh ra trong Thánh Vực mới đúng. Ôi, đi rồi cũng tốt, mong kiếp sao nàng có thể đầu thai vào Nhân giới, tìm một gia đình tốt ở thế tục giới, còn Thánh Vực này …
Lỗ Văn vừa nói xong, hốc mắt có chút đỏ lên.
-Lỗ Văn, ngươi nói cho rõ coi! Đừng nói chuyện mơ hồ, cuối cùng ngươi muốn nói gì?
Bỗng nhiên cả người Lăng Tiêu bùng lên một luồng khí thế kinh người, lời nói cứng rắn lạnh như băng, làm sao còn có một chút nào tính chân thật mà bình thường tiểu Hắc biểu hiện ra ngoài chứ?
Lỗ Văn bị luồng khí thế trên người của Lăng Tiêu khiến cho kinh ngạc, theo bản năng lui về phía sau hai bước. Hắn không nghĩ tới, mình vẫn luôn cho rằng tu vi của mình không khác lắm so với người tuổi trẻ chân thật, không ngờ khí tức hùng mạnh có thề khiến hắn run rẩy!
Lỗ Văn mở to hai mắt nhìn, sau đó ngây người nói :
-Ngươi thật sự không biết?
-Ngươi có nói hay không?
Thân thể Lăng Tiêu xông đến nhanh tới mức Lỗ Văn không cách nào thấy rõ, cùng giữ người Lỗ Văn, thiếu chút nữa là nâng hắn lên, đôi mắt lạnh giá bắn ra, nhìn vào Lỗ Vân.
Theo bản năng Lỗ Văn không mở miệng, nhưng lại không muốn nhìn vào đôi mắt của Lăng Tiêu, nhẹ giọng nói một câu :
-Cô bé kia đã chết.
-Cái gì?
Tay Lăng Tiêu buông ra với vẻ thất hồn lạc phách, bỗng nhiên hung dữ nhìn Lỗ Văn, cả giận nói :
-Không thể nào! Ngươi gạt ta!
Lúc này Lỗ Văn cũng khôi phục được một ít dũng khí, luồng khí thề và áp lực trên người Lăng Tiêu vừa rồi khiến cho hắn rung động quả thực quá lớn. Tôn quản lý có được cảnh giới Kiếm Thần bậc cao, nhưng cũng không có năng lượng như gã Lăng Tiêu này, mang cho hắn áp lực cực lớn!
Điều này có thể xuất hiện ở người bình thường như Lăng Tiêu sao. Lỗ Văn khôi phục lại một ít dũng khí, lúc này hắn cũng cảm thấy không giống như giả bộ, nhưng hắn vẫn không thể lý giải, cau mày hỏi :
-Tối hôm qua ngươi không ở trong phòng ngủ sao?
Lăng Tiêu lắc đầu :
-Ta đương nhiên là ở trong phòng!
Trên mặt Lỗ Văn lộ ra cảm xúc không thể tin được, thấy Lăng Tiêu có dấu hiệu muốn nổi giận, liền nói nhanh :
-Đêm qua cô bé kia chạy ra khỏi phòng Tôn quản lý, điên cuồng đập của ngươi, hầu như tất cả những người trong doanh trại đều thấy nhưng không ai dám đi ra. Ở nơi này, tất cả mọi người cũng không phải là đối thủ của Tôn quản lý. Ngươi không mở cửa, đại khái là … Ngủ giống như chết rồi
Lỗ Văn cố gắng nói xong, bản thân hắn cũng không tin kết luận này. Phải biết rằng, cho dù là người thường gõ cửa thì cũng có thể tỉnh giấc chứ? Mà còn đừng nói tới thực lực của tiểu Hắc cũng không yếu chút nào!
-Sau đó ta nghe thấy Tôn quản lý cười lạnh, nói nàng tìm ai cũng vô ích thôi, phỏng chừng nàng liều chết không theo. Cuối cùng Tôn quản lý nổi giận, chỉ một cái tát thì đánh chết nàng, sau đó gọi hai người tới mang đi bỏ.
Lỗ Văn nói tới đây, trong đôi mắt có chút nước mắt, sau đó bỗng nhiên ngẩn đầu, nhìn vào đôi mắt Lăng Tiêu, cố lấy dũng khí lớn tiếng nói:
-Tiểu Hắc, ta tin rằng ngươi có nỗi khổ, nhưng ta tuyệt đối không tin ngươi không biết chuyện này! Quá khứ thì hãy để là quá khứ, không nên nghĩ nữa …
-Tôn quản lý còn ở đây không?
Vẻ mặt Lăng Tiêu khôi phục lại một chút ngây ra, nhìn Lỗ Văn thản nhiên hỏi.
Lỗ Văn ngẩng đầu, không thể hiểu Lăng Tiêu muốn làm gì? Chẳng lẽ nói, sự tính cương trực của người này vẫn có chút phản ứng chậm sao? Hay là nói, tiều Hắc hắn đang làm ra vẻ trước mặt mình sao?
Lỗ Văn gật gật đầu, sau đó nói :
-Vẫn chưa đi, hình như hắn đang ngủ sao đó.
-Cô bé kia bị ném tơi chỗ nào, ngươi có thể dẫn ta đi xem được không?
Lỗ Văn thở phào nhẹ nhõm một hơi, thầm nói quả là như thế. Tiểu Hắc có tình ý với cô bé kia. Ôi, đáng tiếc, có tình ý thì phải làm sao đây? Tôn quản lý kia là Kiếm Thần bậc cao đấy! Nghe nói đã qua nhiều năm rồi nhưng hắn vẫn chưa bao giờ bỏ tu luyện. Người nắm giữa quặng mỏ tinh thạch, lại có gia tộc lớn làm hậu thuẫn, làm sao mà có thể tu luyện chậm được chứ? Nghe nói vũ giả tu luyện đến cảnh giới Tiên Thiên, thậm chí có thể cải tạo thân thể! Có lẽ, Tôn quản lý không cần quan tâm đến sự mập mạp của mình, cũng là vì người ta có lòng tin mình có thể đạt tới canh giới Tiên Thiên.
-Cụ thể ta cũng không biết nàng bị ném ở đâu. Tối hôm qua hai người Lý Lâm và Điền Canh mang nàng đi.
-Cám ơn.
Lăng Tiêu nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.
-Tiểu Hắc huynh đệ!
Lỗ Văn hô to một câu ở phía sau Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu dừng bước, nhưng cũng không quay đầu lại.
Lỗ Văn nhẹ giọng nói :
-Ngươi … Ngươi không nên làm chuyện điên rồ, cố nén bi thương, có rất nhiều cô nương tốt, đến một lúc nào đó ca ca sẽ tìm cho ngươi một cô xinh đẹp.
Khóe miệng Lăng Tiêu bỗng nhiên khẽ nhếch lên, sau đó quay đầu lại nhìn Lỗ Văn, cặp mắt sáng ngời trong suốt, so với tiểu Hắc ngày xưa mơ hồ hoàn toàn là hai người.
-Lỗ Văn, ta thực sự cám ơn ngươi. Tình nghĩa của ngươi, ta sẽ nhớ kĩ.
Lăng Tiêu nói xong, đi thẳng đến phòng Điền Canh.
Điền Canh bình thường cũng ít lui tới với Lăng Tiêu, là một người âm trầm, nhưng cũng biết Lăng Tiêu. Hắn có quan hệ rất tốt với Lý quản lí, cũng có thể coi là tâm phúc của Lý quản lí.
Sở dĩ không tìm tới Lý Lâm là vì hắn cũng giống như Lỗ Văn, người có cách sống an phận. Đêm hôm qua, phỏng chừng là bị bắt lính.
Lăng Tiêu dùng sức đẩy cánh của không khóa của Điền Canh. Điền Canh lập tức ngồi dậy từ trên giường, đôi mắt có chút u ám lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Tiêu:
-Tiểu Hắc, ngươi tới đây làm gì? Vì sao không gõ cửa?
-Đưa ta đi gặp cô bé kia.
Lăng Tiêu nói với giọng điệu bình thản.
Điền Canh vừa nghe, con mắt nheo lại, nhìn Lăng Tiêu từ trên xuống dưới, đại khái hắn không thể tưởng được, ngày thường tiểu Hắc đôn hậu thành thật như vậy nhưng không biết tại sao giờ lại biến thành như vậy. Tuy rằng Lỗ Văn trêu ghẹo cô bé đưa cơm với Lăng Tiêu vài câu, nên những người giám sát cũng biết chuyện này. Hiện tại, xem ra tiểu Hắc thật sự thích cô bé đưa cơm kia.
Tuy nhiên Điền Canh cũng không sợ tiểu Hắc. Chẳng những hắn có được thực lực Kiếm Thánh bậc sáu, mà quan trọng hơn, hắn là thủ hạ tâm phúc của Lý quản lí! Âm thầm phụ trách trông coi từng hành động của quản lí khác, có hậu thuẫn hùng mạnh như vậy, hắn còn sợ ai nữa?
-Tiểu Hắn, ngươi cũng nên biết, ngươi đang nói chuyện với ai chứ?
Mí mắt Điền Canh khẽ cụp xuống, trên mặt hắn lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, phất tay lên như đuổi ruồi, sau đó nói với giọng sắc lạnh :
-Cút khỏi cửa phòng của ta! Đừng ép ta phải nổi giận! Chạy tới đây tra khảo ta sao? Ngươi vẫn chưa có tư cách kia đâu!
Một luồng hào quang hiện lên, một thanh bảo kiếm tràn đầy yêu khí đặt trên yết hầu của Điền Canh và hắn cũng không thấy qua Lăng Tiêu xuất kiếm như thế nào! Nói không sợ mất mặt chứ, thậm chí hắn chưa có cảm giác nguy hiểm gì thì kiếm của Lăng Tiêu cũng đã đặt trên yết hầu của mình rồi!
Thanh kiếm này dường như mang theo một luồng khí tức tà ác, khiến cho tóc của Điền Canh phải dựng đứng lên, mà hơn nửa ngày hắn mới phản ứng lại, lớn tiếng quát :
-Tiểu Hắc! Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Động võ trong quặng mỏ Âu Dương gia, có phải ngươi không muốn sống rồi chăng? Nhanh chóng thu kiếm của ngươi lại thì ta có thể cho rằng ngươi bị kích thích do mất đi người yêu dấu mà không truy cứu ngươi, nếu không … …
Tay đang cầm kiếm của Lăng Tiêu hơi đưa về phía trước, một giọt máu tươi chảy ra từ cổ họng Điền Canh, trong nháy mắt mũi kiếm của Yêu Huyết Hồng Liên kiếm hấp thu nó vào.
-Muốn chết sao?
-Ta đi.
Điền Canh nhanh chóng lựa chọn. Hắn có một vạn lí do không đi nhưng lại không có một chút dũng khí nào không đi, theo đó Lăng Tiêu rút thanh kiếm lại, Điền Canh hít vào một hơi thật sâu, sau đó giơ tay lên chấm lên yết hầu của mình, một chút máu đỏ tươi trên ngón tay, vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi. Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn chưa bị người nào dùng kiếm uy hiếp như vậy, mà còn thấy đỏ!
Thấy đỏ … Là chuyện hắn thích nhất, tuy nhiên đó là thấy màu đỏ của con gái, mà không phải người khác thấy máu đỏ của hắn!
Ngoài miệng Điền Canh không nói lời nào, nhưng trong lòng lại sớm hận Lăng Tiêu thấu xương, thầm cười lạnh trong lòng :
-Tiều Hắc à tiểu Hắc, đây là do ngươi muốn chết, đừng trách ta! Chờ xem, Tôn quản lí có thể buông tha cho ngươi hay không? Ngươi thật sự nghĩ rằng mình là người do Mao Thất đưa tới thì muốn làm gì thì làm sao? Đợt lát nữa ta sẽ cho ngươi biết, trong quặng mỏ này … Ai mới là Chủ!
Lỗ Văn đứng trước cửa Lăng Tiêu, nhìn hai người Điền Canh và tiều Hắc một trước một sau rời khỏi doanh trại, trong mắt có phức tạp, trong lòng thì hối hận, thì thào tự nói :
-Ta không nên tới chỗ ngươi. Ôi, chẳng qua là một cô bé đưa cơm có vẻ ngoài xấu như vậy, đáng để cho ngươi làm vậy sao? Đáng ra ta không nên tới đây, không nên tới đây mới đúng!
Tuy rằng nói như thế nhưng khóe mắt ẩm ướt đã bán đứng nội tâm của Lỗ Văn.
Lăng Tiêu đã nhìn thấy cô bé đưa cơm bị ném trên cỏ hoang, đã chết được một đêm. Máu đỏ tươi trên trán nhìn thấy mà ghê người, mở trường hai con mắt. Điền Canh đi đến trước mặt, đứng một bên, không muốn nhìn thấy bộng dáng chết không nhắm mắt của cô bé xấu kia. Đồng thời, trong lòng đã oán giận Tôn quản lí, chẳng lẽ nói, xử nữ tốt như vậy? Cô bé tốt như vậy cũng bị hắn hạ thủ.
Lăng Tiêu đi đến ngồi xuống trước mặt cô bé đưa cơm, nhìn trên chỗ đầu nàng bị đánh lõm xuống, hai hàng nươc mắt từ trong khóe mắt chảy ra. Hai hàng lệ này toát ra tình cảm của Lăng Tiêu, chảy ra cho dù Lăng Tiêu tu luyện như thế nào, đều không thoát khỏi chuyện hắn thực sự là người!
Hắn dùng hết sức kéo áo khoát xuống, Lăng Tiêu cũng giống như một người có sứ sống, là một người vô cùng bình thường, có cảm tình dạt dào! Đồng dạng sẽ có tinh thần trọng nghĩ, có dục vọng, sẽ sợ hãi khi đối mặt với nguy hiểm.
Nhưng với thực lục hùng mạnh kia, cảnh giới cao thâm, đạo tâm vững chắc … Khiến Lăng Tiêu gần như quên đi, mình là người, là chuyện thật cơ bản nhất.
Thực lực hùng mạnh thì hữu dụng sao? Ngay cả khi muốn bảo vệ mọi người cũng không đươc!
Cô bé đưa cơm không giống như Nha Nha, ít nhất thì Nha Nha muốn mình bảo hộ nàng, muốn cứu nàng, nhưng cô bé xâu này thì lại không muốn nói, đến lúc sắp chết cũng không nhắm mắt!
Hai nàng đều giống nhau ở chỗ vô tội. Cô bé đưa cơm tuy rằng không có chút quan hệ với mình và cũng không phải vì mình mà chết, nhưng trước khi nàng chết … Lại chạy tới đập của mình!
Vì sao?
Ở trong lòng của một cô gái hơn phân nửa tuyệt vọng, mình là một nơi cuối cùng cho họ trốn tránh! Có lẽ nàng muốn tìm một chỗ dựa cuối cùng!
Kết quả là nàng tuyệt vọng!
Ngày thường tiểu Hắc giám sát rất khách khí với nàng, khiến nàng xấu hổ có chút động tâm trước tiều Hắc giám sát. Tiểu Hắc giám sát giúp nàng làm việc … Nhưng không mở cửa cho nàng.
Mang theo loại tuyệt vọng này. Một cô gái bình thường đến nổi không thể bình thường như nàng, mới có thể liều chết phản kháng, và cũng mới khiến cho Tôn quản lí thẹn quá hóa giận đánh chết nàng.
Đối với Tôn quản lí mà nói, đánh chết một cô bé như vậy, quả thực hắn không có cảm giác tội nghiệp gì, không khác gì khi giẫm chết con kiến!
Thậm chí, những người đàn bà đưa cơm trong doanh địa, cũng sẽ không cảm thấy bất cứ điều gì.
-Ai biểu nàng có tấm thân xử nữ, đáng đời!
Đại khái đám đàn bà kia có thể nói ra những lời nói này.
-Ngươi nói cái gì?
-Ôi, huynh đệ, xem ra ngươi thật sự thích cô bé này rồi.
Lỗ Văn than nhẹ một tiếng, sau đó ngồi xuống cạnh Lăng Tiêu, nhìn thoáng qua hai bên, sau khi thấy không có ai, mới tùy ý nói :
-Ham muốn lớn nhất của Lý quản sự, chính là xử nữ chưa từng trải qua người nào. Tuy nhiên phụ nữ ở chỗ chúng ta, đều là lão bà mấy trăm tuổi, con cháu đầy nhà, nào còn là xử nữ nữa. Mà ngay cả chỗ bán hoa bên ngoài, những người phụ nữ tu luyện mị thuật, thì có người nào là xủ nữ chứ? Nói đến những người phụ nữ này. Tiểu Hắc huynh đệ, sau này ca ca đưa ngươi tới đó mở mang kiến thức một phen, nó sẽ khiến ngươi biết cái gì mới chân chính gọi là mất hồn!
Lăng Tiêu đảo cặp mắt trắng dã, thầm nói gã Lỗ Văn này trái lại cũng tương tự như Mao Thất, nói dăm ba câu cũng không quên sở thích của mình, vô cùng ham thích nơi khói hoa và dương liễu. Hơn nữa, Lăng Tiêu cũng nhìn ra cử chỉ ngóng trông của Lỗ Văn, Kiếm Thánh trong Thánh Vực, thật sự chính là tầng thấp nhất của người luyện võ.
Xem ra, lời đánh giá cảnh giới kia, dùng trên người những người như Lỗ Văn này thực sự rất đúng! Bọn họ đã quen với cuộc sống có tình trạng này.
Đó là vì cho tới bây giờ bọn họ vốn không có cảm nhận được Kiếm Thánh mạnh như thế nào!
Trong đầu Lăng Tiêu bỗng nhiên sinh ra một ý niệm cổ quái : Đám người luyện võ ở Nhân giới chẳng có tình cảm. Bọn họ đã nhiều lần trải qua trăm nghìn cay đắng, đồng thời có thời đứng đầu ở Nhân giới vô số năm. Nếu như bọn họ biết Kiếm Thánh trong Thánh vực không ngờ có địa vị như vậy thì không biết bọn họ còn có thề hao phí tâm tư để phi thăng hay không chứ?
Tuy nhiên tâm của những người luyện võ đến từ Nhân giới chắc chắn mạnh hơn những người được sinh ra ỏ trong Thánh Vực quá nhiều. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao những thế lực lớn rất thích mời những người luyện võ phi thăng từ Nhân giới, còn có một điểm, đó chính là về mặt kiến thức những người luyện võ từ Nhân giới cũng hơn xa những người luyện võ bên trong Thánh Vực!
Có lẽ đó là hai chữ “ Cảnh giới”! Lăng Tiêu mỉm cười trong lòng : Bọn họ làm sao biết được chí hướng của mình chứ?
Lúc này Lộ Văn nói tiếp :
-Cho nên, khi cô bé này đến đây, cũng đã bị Tôn quản sự theo dõi rồi. Nhưng trong một đoạn thời gian gần đây, Tôn quản sự quá bận, rất ít khi đến chỗ này, cho nên, tiều Hắc huynh đệ đừng trách ta không nhắc nhở cho ngươi, thực sự tấm thân xử nữ của con gái cũng không cần thiết chút nào. Ngàn vạn lần ngươi đừng vì một người con gái mà chôn vùi tiền đồ của chính mình, thậm chí tặng luôn sinh mệnh! Cho dù ngươi là người do Thất gia mang đến nhưng cũng không được!
Lời nói này của Lỗ Văn có thể nói là lời tâm huyết. Nếu như bị Tôn quản sự biết, hậu quả sẽ rất ngiêm trọng. Cho nên Lăng Tiêu cũng chỉ có thể cười tạ ơn Lỗ Văn, đồng thời mơ hồ trong lòng có chút khó chịu. Vì sao chuyện đáng ghét này đếu tồn tại ở bất kì nơi nào chứ? Tôn quản sự kia thoạt nhìn cũng không giống người hay ép buộc người khác, hẳn là không kinh khủng như lời nói của Lỗ văn chứ? Nhưng Lăng Tiêu cũng hiểu được đạo lý “Tri nhân tri diện bất tri tâm”, vẻ bề ngoài sáng chói. Hiển nhiên, cũng không thể kết luận tính cách của một người.
Cho nên Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng, nếu thật sự xảy ra chuyện này, mình quyết không thể bất chấp tất cả mà ngồi nhìn! Tuy nhiên cô bé bình thường này chắc chắn là một một vị khách qua đường trong cuộc đời của hắn.
Nếu như nói kiếp sống tu luyện buồn chán của Lăng Tiêu là một vùng đại dương mênh mông thì cô bé rất bình thường, thậm chí có chút xấu, chẳng qua là một giọt nước trong biển mà thôi.
Nhưng Lăng Tiêu có tính khí là nhìn không quen thứ tốt đẹp bị phá hoại. Thật ra tới trình độ của Lăng Tiêu, muốn tạo cho cô bé này một vẻ bề ngoài quốc sắc thiên hương, quả thực rất dễ dàng!
Nhưng hắn hoàn toàn không muốn làm vậy. Vẻ bề ngoài của Tạ Hiểu Yên có đẹp không? Nhưng tâm địa của nàng độc ác giống như rắn rết, không thể so với cô bé bình thường có tướng mạo cũng bình thường, nhưng ở trong lòng Lăng Tiêu thì nàng còn đẹp hơn Tạ Hiểu Yên rất nhiều lần! Thậm chí khi đem hai người so sánh, thì giống như làm nhục cô bé.
Trên thực tế, cô bé đưa cơm bất kể là ở phương diện nào, cũng chỉ là người bình thường.
Gần đây mơ hồ tu vi của Lăng Tiêu có chút dấu hiệu đột phá. Cảnh giới Xuất Khiếu kỳ bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào Phân Thân kỳ. Hiện tại thần hồn của Lăng Tiêu mạnh đến một trình độ nhất định, thần hôn xuất khiếu của bản thân. Thậm chí bằng vào ý niệm thần hồn có thể ngự kiếm đả thương địch thủ!
Nếu như Lăng Tiêu nguyện ý thì hắn đã tiến vào Phân Thân kỳ rồi. Do hắn vẫn áp chế, không cho mình đột phá đến cảnh giới đó, nên hắn vẫn dừng lại ở cảnh giới này. Hắn ăn vào một lượng lớn cá bạc vảy nhỏ nên năng lượng tích tụ trong cơ thể rất nhiều. Tuy nói đây là phát triển bình đẳng nhưng về lượng chất biến thì nó vẫn gây ra chất biến!
Thế cho nên đã lâu rồi Lăng Tiêu cũng không dám ăn cá. Mỗi ngày chuyện hắn làm chính là tu luyện tinh thần và viên đạo tâm kia!
Cứ cách thời gian nửa năm những thợ mỏ của Âu Dương gia còn có một ngày nghỉ. Toàn bộ người giám sát và quản sự cũng tương đối bận rộn một chút, phải kiểm tra những thợ mỏ này, phòng ngừa bọn họ lén mang tinh thạch ra ngoài. Vì thế Âu Dương gia từ lâu đã có một biện pháp rất tốt.
Đến ngày này, Âu Dương gia sẽ phát quần áo và giầy mới cho toàn bộ thợ mỏ! Những thợ mỏ này cần phải cởi hết quần áo, sau đó đi qua trước mặt người giám sát, quần áo và giầy ở trên thuyền, sau đó bọn họ cầm thù lao rời đi.
Tuy rằng chiêu này khiến người ta khó chấp nhận nhưng không thế không nói chiêu này dùng quá được.
Đến buổi tối, ban ngày bận rộn nên Lăng Tiêu vừa mới nghỉ ngơi. Cô bé mang cơm liền mang đến đây một hộp đầy thức ăn, sau khi mở ra, trong đó nóng hổi, chung quanh hương thơm phong phú nhiều hơn so với bình thường.
-Cám ơn nha.
Lăng Tiêu vẫn giống như dĩ vãng, tủm tỉm cười nói một câu, nhưng hắn không lưu ý đến, trong mắt cô bé đưa cơm không vui như ngày xưa, trở nên có chút khẩn trương và bối rối.
Sau khi ăn xong, trong đầu Lăng Tiêu bỗng nhiên dâng lên một ý niệm, làm sao mình không thừa dịp này đề đi coi quặng mỏ? Có lẽ còn có thể chiếm được một ít tinh thạch nữa chứ!
Tuy nhiên khi nhớ lại, hắn cảm thấy thời điểm này, chỗ quặng mỏ không thể không có phòng bị! Vạn nhất khi mình đến đó, gặp phải cao thủ của Âu Dương gia. Vậy bản thân vốn chưa bại lộ thì tại thời điểm này mình không còn cách nào lưu lại nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lăng Tiêu quyết định thần hồn xuất khiếu!
Dù sao hiện tại thần hồn của Lăng Tiêu đã vô cùng kiên cố, đủ mang theo một chiếc nhẫn trữ vật. Nếu như có cơ hội, liền tiến vào con đường sâu trong mạch khoáng kia để lấy đi một ít. Cho dù không thể chiếm đoạt mạch khoáng này, nhưng ít ra cũng có thể vớt đủ từ Âu Dương gia!
Trong lòng thầm nghĩ, đợi đến lúc tối, thần hồn lặng lẽ xuất khiếu, ban đêm trong sơn cốc không một chút lạnh nào, khiến Lăng Tiêu có cảm giác thoải mái, nhẫn được đeo lên trên ngón tay của thần hồn Lăng Tiêu. Nếu như không có người thường hay nhìn chằm chằm lên bầu trời, thì sẽ không phát hiện chiếc nhẫn giống như côn trùng.
Lăng Tiêu đã hiểu rõ quặng mỏ tinh thạch từ lâu nên rất dễ bay tới đó. Tại cửa động, Lăng Tiêu cảm nhận được hai luồng năng lượng dao động vô cùng hùng mạnh, trong lòng thoáng động, nghĩ có chút may mắn. May mà mình không dùng bản thể trực tiếp xông vào!
Sau khi bay vào trong động, thấy một vùng tối đen. Tuy nhiên chuyện này không thể làm khó được Lăng Tiêu, vốn ở trạng thái linh hồn, chỉ cần có tinh thần lực thì có thể cảm giác được ngoại giới rồi.
Lăng Tiêu tiến sâu vào trong hang động, năng lượng dao động ở vài nơi trên vách đá trong hang động, hắn biết rằng phía sau nham thạch cứng rắn, chính là tinh thạch rồi.
Lăng Tiêu cũng không ngu ngốc dùng cái khoan để lấy tinh thạch ra. Ban đêm yên tĩnh ở nơi này, đừng nói là những cường giả bảo vệ quặng mỏ, cho dù những người trong doanh địa, cũng có thể nghe được toàn bộ rất rõ!
Tuy rằng những cường giả Thánh cấp này không cảm giác được bao nhiêu cường giả nhưng loại động tĩnh này, cho dù là Ma Kiếm sư cũng có thể nghe được.
Nếu một người nào đó có thể thấy hành động của linh hồn Lăng Tiêu, chắn chắn sẽ cả kinh mà ngậm miệng lại. Bởi vì linh hồn của Lăng Tiêu dung nhập từng chút vào trong vách đá kia!
Với thực lực Xuất Khiếu kỳ, nếu chỉ có thể khiến cho linh hồn xuất khiếu thì đó mới gọi là đáng chê cười!
Lúc trước Lăng Tiêu không hành động cũng bởi vì bất chấp phải trái, chung quy trong đó có thợ mỏ đang làm việc.
Thần hồn của Lăng Tiêu phát tán ra thần niệm hùng mạnh, gần như hòa hợp cùng một khối với vách đá vô cùng cứng rắn này! Lăng Tiêu gần như đều dùng toàn bộ lực lượng để khiến cho chiếc nhẫn trữ vật dung nhập vào trong vách đá.
Tuy rằng nhẫn trữ vật không lớn nhưng nó có lẽ sẽ khiến Lăng Tiêu mất đi sức lực thật lớn, dám dùng ý niệm tinh thần lực chui ra khỏi một lỗ nhỏ ở một góc trên nham thạch vô cùng cứng rắn. Bên trong chiếc nhận kia thông suốt, một đường hướng xuống.
Ở trên con đường này, phàm là tinh thạch có năng lượng dao động mạnh, đều bị Lăng Tiêu không bỏ qua mà thu vào trong nhẫn. Bên trong chiếc nhẫn này, hiện tại chỉ có Hàn Hàm bảo đỉnh và cái tủ trữ vật giống như chứa đầy thiên tài địa bảo, còn có Yêu Huyết Hồng Liên kiếm cùng với Huyền Thiên, chất hàng đống quần áo và đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.
Nhưng chỉ chiếm một góc trong nhẫn trữ vật!
Bởi vì chiếc nhẫn trữ vật này vốn là bình thường, nhưng ở dưới mấy lần luyện chế của Lăng Tiêu, nó hoàn toàn biến thành một pháp bảo chuyên dùng của người tu chân, không gian to lớn.
Cho nên, Lăng Tiêu lớn mật yên tâm thu những tinh thạch này. Mãi cho đến khi Lăng Tiêu cảm giác được linh hồn của mình đã đi dọc theo mạch khoáng hơn nghìn dặm! Tất cả tinh thạch có năng lượng dao động hơi mạnh trong phạm vi nghìn dặm, đều bị Lăng Tiêu thu toàn bộ vào trong túi!
Thậm chí có mấy khối tinh thạch dao động vô cùng mãnh liệt, Lăng Tiêu cân nhắc trong lòng, phỏng chừng là trung phẩm … Thậm chí là tinh thạch thượng phẩm!
Thẳng đến khi Lăng Tiêu cảm giác tinh thần có cảm giác mỏi mệt. Tinh thạch mạch khoáng trong nham thạch vô cùng cứng rắn có thể làm cho Lăng Tiêu như vậy, đã vượt qua phạm trù lý giải của Lăng Tiêu, tin rằng trong toàn bộ Thánh Vực, cho dù cường giả có cảnh giới Đại Viên Mãn cũng chưa chắc có bản lĩnh này!
Thần hồn Lăng Tiêu mang theo số lượng lớn tinh thạch thắng lợi trở về. Tuy rằng tinh thần lực rất mỏi mệt nhưng tâm tình của Lăng Tiêu cũng cực kì hưng phấn, thầm nghĩ : Hiện tại mình chiếm được số lượng lớn tinh thạch. Những thứ mình trộm được đêm nay, ít nhất cũng có mấy ngàn khối! Cho dù toàn bộ đều là tinh thạch hạ phẩm nhưng nó cũng đủ cho hắn tu luyện rất nhiều năm. Cho nên bây giờ cũng là lúc nên rời khỏi Âu Dương gia!
Tuy rằng tu luyện ở nơi này không có nguy hiểm gì nhưng mình không được tự do! Mà lúc này Lăng Tiêu cần chuẩn bị cho mình một phân thân thứ hai, hoặc là tìm một thi thể hùng mạnh, hoặc là tìm một thần binh vô chủ. Mặc kệ là gì, chung quy mình phải có một nguyên thần hùng mạnh thứ hai thì mình mới có thể dần dần ổn định trong Thánh Vực!
Nếu như thật sự tu luyện đến Phân Thân kỳ ở nơi này, trước không nói về vấn đề đi đâu tìm phân thân thứ hai, thì nói tới năng lượng dao động mạnh mẽ khi đột phá đến Phân Thân kỳ, không đưa gia chủ Âu Dương gia tới mới là lạ.
Đến lúc đó, người có một thân thực lực như mình , chạy tới Âu Dương gia làm một tiểu đầu mục, người hiểu chuyện hiển nhiên sẽ hoài nghi mình.
Lăng Tiêu cũng không e ngại chiến đấu, nhưng loại chiến đầu này thì không đáng.
Lăng Tiêu nghĩ trong lòng, linh hồn trở vào trong doanh địa, doanh địa đang yên tĩnh. Bởi vì tuyệt đại đa số thợ mỏ đều rời đây về nhà, mà ngay cả lúc trước có thể nghe thấy rõ tiếng ngáy nhưng nay cũng không còn nghe.
Linh hồn Lăng Tiêu không có dừng lại lâu ở bên ngoài, khi về tới bản thể liền bắt đầu ngồi xuống tu luyện. Chờ sau khi hắn tu luyện được một lúc, phương Đông cũng lộ ta ánh mặt trời. Không ngờ thiếu chút nữa Lăng Tiêu ở trong quặng mỏ kia một đêm!
Một năm đám thợ mỏ kia có hai ngày nghĩ, mỗi lần mười ngày, cho nên sáng ngày hôm sau Lăng Tiêu còn lười biếng ngủ. Ngày thường cô bé đưa cơm làm cho hắn một phần ăn sáng, và đem nước cho hắn rửa mặt.
Lăng Tiêu có chút quen với loại cuộc sống này. Mỗi ngày vào giờ này hắn tất nhiên cũng đã dậy rồi.
Lúc cô bé đưa cơm làm việc này thì hết sức yên tĩnh, cũng hết sức chuyên tâm và chăm chỉ, cẩn thận từng hành động, giống như sợ đánh thức Lăng Tiêu.
Nhưng trên thực tế, lấy tu vi của Lăng Tiêu, nàng vừa vào cửa thì Lăng Tiêu đã tỉnh lại. Sở ** hắn không phát ra tiếng động, cũng là sợ nàng ngựng ngùng.
Mỗi lần cô bé đưa cơm làm những chuyện này, Lăng Tiêu đều có cảm giác như có sức sống. Tránh xa các loại phân tranh này, tránh xa các loại âm mưu quỷ kế, không muốn nghĩ bất cứ gì, cảm giác đó vô cùng tốt.
Vừa nghĩ đến việc phải rời khỏi nơi này, Lăng Tiêu không ngờ mình lại sinh ra vài phần không muốn. Tuy nhiên chuyện khiến Lăng Tiêu có chút kỳ quái chính là, hôm nay thời gian đã trôi qua rất lâu, ánh mặt trời màu vàng từ cửa sổ bắn vào, rất nhiều bụi bay lượn trong ánh mặt trời.
-Thời tiết thật sự tốt!
Lăng Tiêu duỗi người, trong lòng thầm nghĩ, đồng thời suy nghĩ, tại sao hôm nay nàng chậm tới nhỉ!
Lúc này bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân rất nhỏ, ngay sau đó, tiếng đập cửa vang lên :
-Tiểu Hắc huynh đệ, ngươi đã thức chưa?
-Ừ, ngươi vào đi, cửa không khóa.
Lăng Tiêu nghe thấy tiếng của Lỗ Văn, trong lòng cảm thấy có chút kì quái, đồng thời trong lòng dâng lên một niềm dự cảm không tốt lắm. Bình thường gã Lỗ Văn này sẽ không tới đây.
Quả nhiên ánh mắt của Lỗ Văn có chút phức tạp, nhìn chằm chằm Lăng Tiêu một lúc lâu, sau đó nói trong sự kinh hoàng:
-Lúc trước ta còn cho tiều Hắc huynh đệ là người trung nghĩa, sợ ngươi gặp phiền phức. Hiện tại xem ra, ngươi trái lại rất hiểu đạo lí phải giữ mình, làm ta phải lo lắng nhiều.
Lăng Tiêu chau mày :
-Ngươi nói lời này là có ý gì?
-Có ý gì?
Lỗ Văn lặng lẽ cười, trầm giọng nói :
-Thật ra tất cả chúng ta đều rất thích cô bé kia, không phải là loại thích. Tính tình cô bé tốt, thiện lương và còn đơn thuần, nàng không nên sinh ra trong Thánh Vực mới đúng. Ôi, đi rồi cũng tốt, mong kiếp sao nàng có thể đầu thai vào Nhân giới, tìm một gia đình tốt ở thế tục giới, còn Thánh Vực này …
Lỗ Văn vừa nói xong, hốc mắt có chút đỏ lên.
-Lỗ Văn, ngươi nói cho rõ coi! Đừng nói chuyện mơ hồ, cuối cùng ngươi muốn nói gì?
Bỗng nhiên cả người Lăng Tiêu bùng lên một luồng khí thế kinh người, lời nói cứng rắn lạnh như băng, làm sao còn có một chút nào tính chân thật mà bình thường tiểu Hắc biểu hiện ra ngoài chứ?
Lỗ Văn bị luồng khí thế trên người của Lăng Tiêu khiến cho kinh ngạc, theo bản năng lui về phía sau hai bước. Hắn không nghĩ tới, mình vẫn luôn cho rằng tu vi của mình không khác lắm so với người tuổi trẻ chân thật, không ngờ khí tức hùng mạnh có thề khiến hắn run rẩy!
Lỗ Văn mở to hai mắt nhìn, sau đó ngây người nói :
-Ngươi thật sự không biết?
-Ngươi có nói hay không?
Thân thể Lăng Tiêu xông đến nhanh tới mức Lỗ Văn không cách nào thấy rõ, cùng giữ người Lỗ Văn, thiếu chút nữa là nâng hắn lên, đôi mắt lạnh giá bắn ra, nhìn vào Lỗ Vân.
Theo bản năng Lỗ Văn không mở miệng, nhưng lại không muốn nhìn vào đôi mắt của Lăng Tiêu, nhẹ giọng nói một câu :
-Cô bé kia đã chết.
-Cái gì?
Tay Lăng Tiêu buông ra với vẻ thất hồn lạc phách, bỗng nhiên hung dữ nhìn Lỗ Văn, cả giận nói :
-Không thể nào! Ngươi gạt ta!
Lúc này Lỗ Văn cũng khôi phục được một ít dũng khí, luồng khí thề và áp lực trên người Lăng Tiêu vừa rồi khiến cho hắn rung động quả thực quá lớn. Tôn quản lý có được cảnh giới Kiếm Thần bậc cao, nhưng cũng không có năng lượng như gã Lăng Tiêu này, mang cho hắn áp lực cực lớn!
Điều này có thể xuất hiện ở người bình thường như Lăng Tiêu sao. Lỗ Văn khôi phục lại một ít dũng khí, lúc này hắn cũng cảm thấy không giống như giả bộ, nhưng hắn vẫn không thể lý giải, cau mày hỏi :
-Tối hôm qua ngươi không ở trong phòng ngủ sao?
Lăng Tiêu lắc đầu :
-Ta đương nhiên là ở trong phòng!
Trên mặt Lỗ Văn lộ ra cảm xúc không thể tin được, thấy Lăng Tiêu có dấu hiệu muốn nổi giận, liền nói nhanh :
-Đêm qua cô bé kia chạy ra khỏi phòng Tôn quản lý, điên cuồng đập của ngươi, hầu như tất cả những người trong doanh trại đều thấy nhưng không ai dám đi ra. Ở nơi này, tất cả mọi người cũng không phải là đối thủ của Tôn quản lý. Ngươi không mở cửa, đại khái là … Ngủ giống như chết rồi
Lỗ Văn cố gắng nói xong, bản thân hắn cũng không tin kết luận này. Phải biết rằng, cho dù là người thường gõ cửa thì cũng có thể tỉnh giấc chứ? Mà còn đừng nói tới thực lực của tiểu Hắc cũng không yếu chút nào!
-Sau đó ta nghe thấy Tôn quản lý cười lạnh, nói nàng tìm ai cũng vô ích thôi, phỏng chừng nàng liều chết không theo. Cuối cùng Tôn quản lý nổi giận, chỉ một cái tát thì đánh chết nàng, sau đó gọi hai người tới mang đi bỏ.
Lỗ Văn nói tới đây, trong đôi mắt có chút nước mắt, sau đó bỗng nhiên ngẩn đầu, nhìn vào đôi mắt Lăng Tiêu, cố lấy dũng khí lớn tiếng nói:
-Tiểu Hắc, ta tin rằng ngươi có nỗi khổ, nhưng ta tuyệt đối không tin ngươi không biết chuyện này! Quá khứ thì hãy để là quá khứ, không nên nghĩ nữa …
-Tôn quản lý còn ở đây không?
Vẻ mặt Lăng Tiêu khôi phục lại một chút ngây ra, nhìn Lỗ Văn thản nhiên hỏi.
Lỗ Văn ngẩng đầu, không thể hiểu Lăng Tiêu muốn làm gì? Chẳng lẽ nói, sự tính cương trực của người này vẫn có chút phản ứng chậm sao? Hay là nói, tiều Hắc hắn đang làm ra vẻ trước mặt mình sao?
Lỗ Văn gật gật đầu, sau đó nói :
-Vẫn chưa đi, hình như hắn đang ngủ sao đó.
-Cô bé kia bị ném tơi chỗ nào, ngươi có thể dẫn ta đi xem được không?
Lỗ Văn thở phào nhẹ nhõm một hơi, thầm nói quả là như thế. Tiểu Hắc có tình ý với cô bé kia. Ôi, đáng tiếc, có tình ý thì phải làm sao đây? Tôn quản lý kia là Kiếm Thần bậc cao đấy! Nghe nói đã qua nhiều năm rồi nhưng hắn vẫn chưa bao giờ bỏ tu luyện. Người nắm giữa quặng mỏ tinh thạch, lại có gia tộc lớn làm hậu thuẫn, làm sao mà có thể tu luyện chậm được chứ? Nghe nói vũ giả tu luyện đến cảnh giới Tiên Thiên, thậm chí có thể cải tạo thân thể! Có lẽ, Tôn quản lý không cần quan tâm đến sự mập mạp của mình, cũng là vì người ta có lòng tin mình có thể đạt tới canh giới Tiên Thiên.
-Cụ thể ta cũng không biết nàng bị ném ở đâu. Tối hôm qua hai người Lý Lâm và Điền Canh mang nàng đi.
-Cám ơn.
Lăng Tiêu nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.
-Tiểu Hắc huynh đệ!
Lỗ Văn hô to một câu ở phía sau Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu dừng bước, nhưng cũng không quay đầu lại.
Lỗ Văn nhẹ giọng nói :
-Ngươi … Ngươi không nên làm chuyện điên rồ, cố nén bi thương, có rất nhiều cô nương tốt, đến một lúc nào đó ca ca sẽ tìm cho ngươi một cô xinh đẹp.
Khóe miệng Lăng Tiêu bỗng nhiên khẽ nhếch lên, sau đó quay đầu lại nhìn Lỗ Văn, cặp mắt sáng ngời trong suốt, so với tiểu Hắc ngày xưa mơ hồ hoàn toàn là hai người.
-Lỗ Văn, ta thực sự cám ơn ngươi. Tình nghĩa của ngươi, ta sẽ nhớ kĩ.
Lăng Tiêu nói xong, đi thẳng đến phòng Điền Canh.
Điền Canh bình thường cũng ít lui tới với Lăng Tiêu, là một người âm trầm, nhưng cũng biết Lăng Tiêu. Hắn có quan hệ rất tốt với Lý quản lí, cũng có thể coi là tâm phúc của Lý quản lí.
Sở dĩ không tìm tới Lý Lâm là vì hắn cũng giống như Lỗ Văn, người có cách sống an phận. Đêm hôm qua, phỏng chừng là bị bắt lính.
Lăng Tiêu dùng sức đẩy cánh của không khóa của Điền Canh. Điền Canh lập tức ngồi dậy từ trên giường, đôi mắt có chút u ám lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Tiêu:
-Tiểu Hắc, ngươi tới đây làm gì? Vì sao không gõ cửa?
-Đưa ta đi gặp cô bé kia.
Lăng Tiêu nói với giọng điệu bình thản.
Điền Canh vừa nghe, con mắt nheo lại, nhìn Lăng Tiêu từ trên xuống dưới, đại khái hắn không thể tưởng được, ngày thường tiểu Hắc đôn hậu thành thật như vậy nhưng không biết tại sao giờ lại biến thành như vậy. Tuy rằng Lỗ Văn trêu ghẹo cô bé đưa cơm với Lăng Tiêu vài câu, nên những người giám sát cũng biết chuyện này. Hiện tại, xem ra tiểu Hắc thật sự thích cô bé đưa cơm kia.
Tuy nhiên Điền Canh cũng không sợ tiểu Hắc. Chẳng những hắn có được thực lực Kiếm Thánh bậc sáu, mà quan trọng hơn, hắn là thủ hạ tâm phúc của Lý quản lí! Âm thầm phụ trách trông coi từng hành động của quản lí khác, có hậu thuẫn hùng mạnh như vậy, hắn còn sợ ai nữa?
-Tiểu Hắn, ngươi cũng nên biết, ngươi đang nói chuyện với ai chứ?
Mí mắt Điền Canh khẽ cụp xuống, trên mặt hắn lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, phất tay lên như đuổi ruồi, sau đó nói với giọng sắc lạnh :
-Cút khỏi cửa phòng của ta! Đừng ép ta phải nổi giận! Chạy tới đây tra khảo ta sao? Ngươi vẫn chưa có tư cách kia đâu!
Một luồng hào quang hiện lên, một thanh bảo kiếm tràn đầy yêu khí đặt trên yết hầu của Điền Canh và hắn cũng không thấy qua Lăng Tiêu xuất kiếm như thế nào! Nói không sợ mất mặt chứ, thậm chí hắn chưa có cảm giác nguy hiểm gì thì kiếm của Lăng Tiêu cũng đã đặt trên yết hầu của mình rồi!
Thanh kiếm này dường như mang theo một luồng khí tức tà ác, khiến cho tóc của Điền Canh phải dựng đứng lên, mà hơn nửa ngày hắn mới phản ứng lại, lớn tiếng quát :
-Tiểu Hắc! Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Động võ trong quặng mỏ Âu Dương gia, có phải ngươi không muốn sống rồi chăng? Nhanh chóng thu kiếm của ngươi lại thì ta có thể cho rằng ngươi bị kích thích do mất đi người yêu dấu mà không truy cứu ngươi, nếu không … …
Tay đang cầm kiếm của Lăng Tiêu hơi đưa về phía trước, một giọt máu tươi chảy ra từ cổ họng Điền Canh, trong nháy mắt mũi kiếm của Yêu Huyết Hồng Liên kiếm hấp thu nó vào.
-Muốn chết sao?
-Ta đi.
Điền Canh nhanh chóng lựa chọn. Hắn có một vạn lí do không đi nhưng lại không có một chút dũng khí nào không đi, theo đó Lăng Tiêu rút thanh kiếm lại, Điền Canh hít vào một hơi thật sâu, sau đó giơ tay lên chấm lên yết hầu của mình, một chút máu đỏ tươi trên ngón tay, vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi. Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn chưa bị người nào dùng kiếm uy hiếp như vậy, mà còn thấy đỏ!
Thấy đỏ … Là chuyện hắn thích nhất, tuy nhiên đó là thấy màu đỏ của con gái, mà không phải người khác thấy máu đỏ của hắn!
Ngoài miệng Điền Canh không nói lời nào, nhưng trong lòng lại sớm hận Lăng Tiêu thấu xương, thầm cười lạnh trong lòng :
-Tiều Hắc à tiểu Hắc, đây là do ngươi muốn chết, đừng trách ta! Chờ xem, Tôn quản lí có thể buông tha cho ngươi hay không? Ngươi thật sự nghĩ rằng mình là người do Mao Thất đưa tới thì muốn làm gì thì làm sao? Đợt lát nữa ta sẽ cho ngươi biết, trong quặng mỏ này … Ai mới là Chủ!
Lỗ Văn đứng trước cửa Lăng Tiêu, nhìn hai người Điền Canh và tiều Hắc một trước một sau rời khỏi doanh trại, trong mắt có phức tạp, trong lòng thì hối hận, thì thào tự nói :
-Ta không nên tới chỗ ngươi. Ôi, chẳng qua là một cô bé đưa cơm có vẻ ngoài xấu như vậy, đáng để cho ngươi làm vậy sao? Đáng ra ta không nên tới đây, không nên tới đây mới đúng!
Tuy rằng nói như thế nhưng khóe mắt ẩm ướt đã bán đứng nội tâm của Lỗ Văn.
Lăng Tiêu đã nhìn thấy cô bé đưa cơm bị ném trên cỏ hoang, đã chết được một đêm. Máu đỏ tươi trên trán nhìn thấy mà ghê người, mở trường hai con mắt. Điền Canh đi đến trước mặt, đứng một bên, không muốn nhìn thấy bộng dáng chết không nhắm mắt của cô bé xấu kia. Đồng thời, trong lòng đã oán giận Tôn quản lí, chẳng lẽ nói, xử nữ tốt như vậy? Cô bé tốt như vậy cũng bị hắn hạ thủ.
Lăng Tiêu đi đến ngồi xuống trước mặt cô bé đưa cơm, nhìn trên chỗ đầu nàng bị đánh lõm xuống, hai hàng nươc mắt từ trong khóe mắt chảy ra. Hai hàng lệ này toát ra tình cảm của Lăng Tiêu, chảy ra cho dù Lăng Tiêu tu luyện như thế nào, đều không thoát khỏi chuyện hắn thực sự là người!
Hắn dùng hết sức kéo áo khoát xuống, Lăng Tiêu cũng giống như một người có sứ sống, là một người vô cùng bình thường, có cảm tình dạt dào! Đồng dạng sẽ có tinh thần trọng nghĩ, có dục vọng, sẽ sợ hãi khi đối mặt với nguy hiểm.
Nhưng với thực lục hùng mạnh kia, cảnh giới cao thâm, đạo tâm vững chắc … Khiến Lăng Tiêu gần như quên đi, mình là người, là chuyện thật cơ bản nhất.
Thực lực hùng mạnh thì hữu dụng sao? Ngay cả khi muốn bảo vệ mọi người cũng không đươc!
Cô bé đưa cơm không giống như Nha Nha, ít nhất thì Nha Nha muốn mình bảo hộ nàng, muốn cứu nàng, nhưng cô bé xâu này thì lại không muốn nói, đến lúc sắp chết cũng không nhắm mắt!
Hai nàng đều giống nhau ở chỗ vô tội. Cô bé đưa cơm tuy rằng không có chút quan hệ với mình và cũng không phải vì mình mà chết, nhưng trước khi nàng chết … Lại chạy tới đập của mình!
Vì sao?
Ở trong lòng của một cô gái hơn phân nửa tuyệt vọng, mình là một nơi cuối cùng cho họ trốn tránh! Có lẽ nàng muốn tìm một chỗ dựa cuối cùng!
Kết quả là nàng tuyệt vọng!
Ngày thường tiểu Hắc giám sát rất khách khí với nàng, khiến nàng xấu hổ có chút động tâm trước tiều Hắc giám sát. Tiểu Hắc giám sát giúp nàng làm việc … Nhưng không mở cửa cho nàng.
Mang theo loại tuyệt vọng này. Một cô gái bình thường đến nổi không thể bình thường như nàng, mới có thể liều chết phản kháng, và cũng mới khiến cho Tôn quản lí thẹn quá hóa giận đánh chết nàng.
Đối với Tôn quản lí mà nói, đánh chết một cô bé như vậy, quả thực hắn không có cảm giác tội nghiệp gì, không khác gì khi giẫm chết con kiến!
Thậm chí, những người đàn bà đưa cơm trong doanh địa, cũng sẽ không cảm thấy bất cứ điều gì.
-Ai biểu nàng có tấm thân xử nữ, đáng đời!
Đại khái đám đàn bà kia có thể nói ra những lời nói này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.