Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 295: Thượng cổ bí văn

Tiểu Đao Phong Lợi

30/03/2013



Thượng Quan Vũ Đồng đứng đó, trên người có vẻ tăng thêm một chút phóng khoáng xuất trần, có cảm giác giống như một nữ tử phàm trần bình thường biến thành một tiên nữ. Thượng Quan Vũ Đồng đột nhiên tiếp nhận một lượng lớn tin tức nên trên mặt còn nhiều chút mê man. Sắc mặt nàng thoạt nhìn rất bình tĩnh nhưng một hồi cao hứng, một hồi đau buồn, một hồi lại vừa căm hận dâng lên...

- Tỷ tỷ! Tỷ tỷ không sao chứ?

Tống Minh Nguyệt đi tới, nhưng chẳng dám tới gần Thượng Quan Vũ Đồng. Nàng hết sức hoài nghi, hiện tại đứng ở chỗ này có phải là Thượng Quan Vũ Đồng

hay không.

Lăng Tiêu cũng không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì truyền thừa loại này ở Tu Chân Giới là chân thực có thực, hơn nữa từ thần thức của pho tượng thần kia, có thể thấy cũng không có ác ý đối với bọn họ

- Tỷ tỷ, tỷ không có việc gì chứ?

Lăng Tiêu đi tới gần Thượng Quan Vũ Đồng nhẹ giọng hỏi

Giọt lệ theo khóe mắt của Thượng Quan Vũ Đồng chảy xuống, sau đó ngục đầu vào ngực Lăng Tiêu nghẹn ngào. Một bên Tống Minh Nguyệt nhíu mày, lập tức xoay người, lại nhìn vào thủy tinh cầu kia.

Qua một hồi lâu, Thượng Quan Vũ Đồng mới từ trong lòng Lăng Tiêu ngẩng đâu, nói:

- Có phải ta rất mềm yếu hay không?

Lăng Tiêu lắc đầu, an ủi nói:

- Bỗng nhiên trải qua những chuyện này, ai ai cũng không có chuẩn bị tâm lý, tỷi đã hết sức xuất sắc rồi.

- Thật không?

Thượng Quan Vũ Đồng yếu ớt nói:

- Ta đột nhiên đã biết rất nhiều chuyện.

Nói xong ngẩng đầu nhìn thoáng qua tượng đắp hoàng kim đột nhiên trở lên bình thường. Lăng Tiêu lúc này cũng phát hiện ra áp lực thật lớn từ pho tượng kia đã hoàn toàn biến mất. Đồng thời hắn cảm nhận được ở trong cơ thể Thượng Quan Vũ có một cỗ sức mạnh cuồn cuồn, dường như đã tiến nhập vào cảnh giới Kiếm Hoàng!

Tâm lý có chút giật mình, nhưng Lăng Tiêu cũng hướng về phía thần tượng cúi người thi lễ:

- Đa tạ ngài ban tặng!

Trên mặt Thượng Quan Vũ Đồng hiển nhiên có chút nghi hoặc, vừa rồi nàng đúng là không có nghe thấy âm thanh gì.

Lăng Tiêu hỏi:

- Đã xảy ra cái gì? Tỷ tỷ có thể nói một chút được không?

Thượng Quan Vũ Đồng gật đầu dịu dàng nói:

- Trước tiên nói tới những người truyền thừa thất bại của gia tộc. Là chúng hiểu nhầm tổ tiên, năm đó tổ tiên lưu lại truyền thừa thuyết pháp, đồng thời còn có một tấm bản đồ, nhưng bản đồ lại bị mất. Cho nên chính xác nhận truyền thừa, lẽ ra trước tiên phải ở bên trong từ đường của gia tộc tiếp nhận khai hóa, tiếp đó trước khi ba mươi tuổi dựa theo bản đồ đến nơi đây tiếp nhận truyền thừa, Tổ tiên ta nói cho ta biết bản đồ kia nhất định là bị cừu gia ăn trộm đi, hơn nữa còn sát hại những người biết chuyện mới xuất hiện ma chú thuyết pháp.

Lúc này, Tống Minh Nguyệt đi dạo trở về nói:

- Ta đã nói mà, bọn họ sẽ không hại chính con cháu của mình đâu.

Thượng Quan Vũ Đồng gật đầu, tiếp đó nói:

- Đồng thời ta còn phải biết một bí mật to lớn. Tổ tiên của ta không ngờ chính là một nhân vật vĩ đại ở cùng thời kì với đồng Thánh Vực Đại Đế.



- À, thật sự ư!

Tống Minh Nguyệt kinh hô lên tiếng, không phải do nàng không kinh ngạc, mà Thánh Vực Đại Đế là thần trong lòng những người biết việc này. Hắn sinh trong loạn thế, thống nhất thiên hạ, lại xả thân hóa thành Thánh Vực mới đảm bảo thế giới cân bằng, nếu nói như ai là người mà nhân loại đáng ghi nhớ nhất thì Thánh Vực Đại Đế nhất định là xếp hạng nhất.

Mà tổ tiên của Thượng Quan Vũ Đồng không ngờ là sống ở cùng một thời đại với Thánh Vực Đại Đế. Việc này quả thực làm cho người ta kinh ngạc nhưng điều càng kinh người hơn vẫn còn ở phía sau.

Thượng Quan Vũ Đồng thản nhiên cười sau đó nói:

- Hơn nữa, tổ tiên của ta và Thánh Vực Đại Đế năm đó cùng nhau tranh đoạt thiên hạ và là kẻ thù không đội trời chung của nhau. Đáng tiếc đến cuối cùng lại thất bại. Nơi này sau đó được tổ tiên ta khai sáng tạo ra một căn cứ. Toàn bộ những ma thú kia đều là quân đội ma thú do tổ tiên nuôi dưỡng. Đáng tiếc, Thánh Vực Đại Đế quá hùng mạnh. Không đợi tổ tiên của ta bồi dưỡng hoàn hảo đám ma thú này cùng ông ta quyết chiến, Thánh Vực Đại Đế không ngờ hóa thân thành Thánh Vực, biến mất khỏi thế gian.

- Điều này nghe cũng quá kinh người!

Tống Minh Nguyệt lắc đầu thở dài nói:

- Thật sự khó có thể tin nổi.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, dường như thật đúng là như vậy. Người bình thường quả thực không thể sáng tạo ra không gian nơi này, lại còn có nhiều ma thú hùng mạnh như thế. Nếu không phải vậy, làm sao có khả năng xuất hiện nhiều ma thú bậc cao như vậy?

- Tổ tiên của tỷ tuy rằng thất bại nhưng rất là tài giỏi đó.

Tống Minh Nguyệt tán thưởng

Thượng Quan Vũ Đồng bỗng cười khổ, sau đó tiếp tục nói:

- Cho nên tổ tiên ta liền lưu lại biện pháp chuyển thế truyền thừa, hy vọng có thể tìm ra một người thích hợp, tiếp thu truyền thừa của người, đạt được thực lực to lớn sau đó san bằng Thánh Vực. Đây là tâm nguyện lớn nhất của người.

- Á!

Tống Minh Nguyệt nhìn Thượng Quan Vũ đang không nói gì nói:

- Nhiện vụ này thật sự rất gian khổ.

- Đúng vậy, chính người còn không làm được, lại còn muốn chúng ta có thể làm sao.

Thượng Quan Vũ Đống nhìn Lăng Tiêu có chút bất đắc dĩ nói:

- Khi ta nhận kế thừa, tổ tiên của ta có nói đệ có thể giúp ta hoàn thành tâm nguyện. Người nói đệ là người ngoài số mệnh!

Lăng Tiêu bất chợt rùng mình, hai mắt như điện bắn thẳng đến pho tượng hoàng kim kia! Bức tượng đó trông rất phong độ, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn kỹ có hình ảnh mờ nhạt của Vũ Đồng, hai mắt hữu thần như thể đang nhìn Lăng Tiêu mỉm cười.

Rất lợi hại! Lăng Tiêu vừa ngạc nhiên thầm thán phục một tiếng. Từ khi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên có người có thể vừa ngắn gọn dứt khoát chỉ ra bản thân mình là người ngoài số mệnh! Cái gì gọi là người ngoài số mệnh? Chính là nguyên bản hắn không thuộc về thế giới này.

Không thể tưởng tượng được người này chỉ một tia thần thức cũng có thể xuyên qua chính lai lịch của mình, không hổ có thể đối kháng với người hóa thân ra Thánh Vực!

Tống Minh Nguyệt đột nhiên hỏi:

- Vậy tổ tiên của tỷ sau này lại đi nơi nào? Nghe ý tứ của người, sau khi Thánh Vực Đại Đế hóa thân thành Thánh Vực thì người còn sống chứ?

Thượng Quan Vũ Đồng lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết, người không nói, chỉ có điều người dùng nguồn sức mạnh lớn đả thông kinh mạch của ta, hơn nữa kinh mạch của ta còn được mở rộng. Sau đó người nói hiện tại ta đã có thực lực của Kiếm Hoàng, chỉ cần tiếp tục tu luyện trong vòng 100 năm có thể gia nhập Thánh Vực. Sau đó còn nói Lăng Tiêu có thể là người trợ giúp ta, trừ những điều đó ra cũng không giao cho ta nhiều đồ vật này nọ, nói là thời gian khẩn cấp không kịp nói.

- Thực thần kỳ!

Tống Minh Nguyệt nghe xong từ đáy lòng không khỏi tán thưởng một tiếng, đi quanh Thượng Quan Vũ hai vòng sau đó đó nói:

- Lúc trước tu vi không đến Ma Kiếm Sư , không ngờ trong khoảnh khắc trở thành cao thủ Kiếm Hoàng, trong vòng trăm năm sau còn có thể đủ thực lực tiến vào Thánh giai, thực làm cho người ta không thể tin được! Tỷ tỷ, muội thật sự hâm mộ tỷ đó nha.



Tống Minh Nguyệt cười nói:

- Chúc mừng tỷ gặp được kỳ ngộ!

Thượng Quan Vũ Đông thản nhiên cười, cũng không phải đột nhiên thực lực mình tăng mạnh mà là nguyện vọng của tổ tiên nàng quá mức kinh người

- San bằng Thánh Vực!

Vậy đây là dạng tu vi gì mới có thể làm được điểm ấy? Từ thượng cổ đến nay, mấy vạn năm thời gian trôi qua, có bao nhiêu thế gia môn phái, lại có bao nhiêu người tiến vào Thánh Vực, nhiều người còn không phải ở thế gia môn phái nào cũng tiến nhập. Chỉ sợ hiện giờ ở Thánh Vực, cao thủ thánh giai đã nhiều vô số kể.

Cho dù trong vòng trăm năm, mình có thể tiến vào thánh giai, nhưng phải làm thế nào đây? Chỉ sợ bên trong Thánh Vực tùy tiện chọn ra một người cũng có thể đánh bại chính mình.

Cho nên, Thượng Quan Vũ Đồng cảm thấy tổ tiên của mình thật sự là rất điên cuồng, không ngờ đến mấy vạn năm sau còn tính kế cho con cháu đi vào. Nàng từ nhỏ không lớn lên ở trong gia tộc cho nên tính tình cũng không giống những kẻ coi trọng gia tộc hơn hết thảy. Hơn nữa, Thượng Quan Vũ Đồng còn rất nhiều huynh đệ, nếu giờ phút này nàng lấy thực lực Kiếm Hoàng về gia tộc, chỉ sợ nam nhân thừa kế trong gia tộc đều nhìn nàng như cái gai trong mắt. Cho nên, Thượng Quan Vũ Đồng quyết định không thực hiện mệnh lệnh tổ tiên kia. Cái này chính là muốn nàng chết yểu!

Quả nhiên, Lăng Tiêu trầm ngâm một chút cũng nhíu mày nói:

- Tỷ tỷ, nếu thực lực đã tăng lên, như vậy cần phải tiếp tục tu luyện đi thôi. Tỷ tỷ hẳn đã được truyền thừa công pháp và kiếm kỹ. Về phần tâm nguyện kia của tổ tiên, ha ha, chẳng qua chỉ là một niềm hy vọng mà thôi, ở thời điểm này thực không thể coi trọng được.

Thượng Quan Vũ Đồng gật đầu nói:

- Ta hiểu được mà.

- Còn nữa, tốt nhất tỷ tỷ cũng không phải nói cho gia tộc biết!

Lăng Tiêu trầm giọng nói. Trải qua hơn hai năm làm chủ cuộc sống, Lăng Tiêu gặp rất nhiều cái gọi là lợi ích gia tộc mà không chú ý đến cuộc sống hạnh phúc của con cái. So với họ, chính gia tộc mình xem ra vẫn là rất tốt. Nhưng cho dù hiện tại, chỉ sợ trong mắt rất nhiều quý tộc danh tiếng lâu đời, Lăng gia cũng chỉ là một quý tộc nhà giàu mới nổi mà thôi.

Tống Minh Nguyệt cũng nghiêm túc đề nghị nói:

- Đúng vậy, tỷ tỷ ngàn vạn lần không thể nói ra chuyện này ở trước mặt gia tộc. Muội cho rằng tỷ tỷ không cần phải trở về gia tộc, nếu không sẽ đe dọa đến lợi ích của người kế vị gia tộc. Chúng ta cùng nhau quay về thành Penzias đi. Thực lực của tỷ tỷ cao lên cũng có thể giúp đỡ tỷ rất nhiều chuyện!

Sau khi truyền thừa, Thượng Quan Vũ Đồng đã khôi phục lại diện mạo, nghe vậy trên mặt hiện lên một tầng đỏ bừng xinh đẹp vô cùng, nhẹ nhàng gật đầu.

Tống Minh Nguyệt lúc này lôi kéo hai người chạy tới trước mặt thủy tinh cầu nói:

- Những người đó quả là không may, đã chết rất nhiều người. Tuy nhiên Tần gia, Chiết gia và Lý gia thì thương vong cũng không lớn lắm. Ba siêu cấp Kiếm Tông vốn rất kiêu ngạo giờ cũng vô cùng chật vật. Hừ, nếu không có các cao thủ của Tần gia và Lý gia, Chiết chiết gia bảo hộ, bọn họ sớm bị cắn chết hết!

Trên thủy tinh cầu, đệ tử Cổ gia đang vẻ mặt khẩn trương mở ra một cơ quan, sau đó là những người đó đều cố hết sức chống đỡ. Chừng hơn một ngàn ma thú bậc cao hầu như đã bao phủ lấy hơn mười cường giả còn lại!

Lúc này cơ quan rốt cục bị mở ra, người của Chiết gia và Lý gia tranh cướp đường lao vào, còn tấn công lẫn nhau một trận, cuối cùng lại phải trả giá một gã Kiếm Hoàng tự bạo. Cơ quan chậm rãi khép lại, thủy tinh cầu lập tức trở lên tối om.

Thượng Quan Vũ Đồng nói:

- Bọn họ chạy đi rồi!

Lăng Tiêu gật đầu:

- Tốt lắm chúng ta cũng đi.

Tống Minh Nguyệt vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa:

- Lần này toàn bộ gia tộc bọn họ nguyên khí đại thương, chúng ta cứ lặng lẽ trốn đi là tốt nhất.

Thượng Quan Vũ Đồng cười khẽ:

- Đúng lúc ta biết một lối đi bí mật thông ra bờ biển.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Kiếm Lăng Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook