Chương 519: Tổ tiên Chiết gia
Tiểu Đao Phong Lợi
01/04/2013
Đạo kiếm quang chứa sát ý lẫm liệt, ẩn chứa sức mạnh và uy thế to lớn. Đạo kiếm khí phá không bắn tới, xẹt ngang qua một khoảng đất rộng, bất kể nơi nào nó đi qua, đất ở nơi đó đều bị chém thành một cái rãnh sâu không thấy đáy.
Đảo mắt một cái đã bắn tới trước mắt Lăng Tiêu!
Trên trời, một lão già áo xanh bị mất một tay bốc lên một khí thế hùng mạnh, quát lớn:
- Lăng Tiêu, xem ngươi chạy đi đâu!
Trong tiếng gầm điên cuồng đó bao hàm một chút đắc ý.
Lăng Tiêu ngẩng đầu, khóe miệng cười lạnh, nghĩ: Là ngươi? Đúng lúc ta đang tìm ngươi khắp nơi đây!
Lăng Tiêu nghĩ xong, xuất ra Huyền Thiên lệnh. Huyền Thiên lệnh bùng lên ánh sáng vàng rực rỡ, như vầng thái dương chiếu rọi xuống sinh linh khắp thiên hạ. Kiếm khí chứa vô tận sát ý của lão già áo xanh lập tức bị vầng sáng này triệt tiêu.
Lăng Tiêu thu hồi Huyền Thiên, đối mặt với lão già áo xanh nhiều nhất cũng chỉ là tu luyện giả trung cấp này, Huyền Thiên có ưu thế áp đảo!
Thân thể Lăng Tiêu bay lên không, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của lão già,
lạnh nhạt cười nói:
- Rất kinh ngạc sao? Không thể tưởng được tu vi của ta nhanh như vậy phải không?
Vẻ mặt lão già áo xanh dữ tợn, nhìn Lăng Tiêu chậm rãi gật đầu, nói:
- Đúng là không thể tưởng tượng nổi. Tiểu tử, không thể không thừa nhận, ngời là một kẻ cực kỳ có thiên phú! Nếu cho ngươi thời gian thì chỉ sợ không đến ngàn năm, ngươi có thể tiến vào cảnh giới đại viên mãn! Nhưng ngươi không biết là, ngươi hôm nay có phải quá cuồng vọng không? Nếu ta có thể tìm ngươi, điều này đã nói rằng, ta tuyệt đối có năng lực giết ngươi!
Khóe miệng Lăng Tiêu nhếch lên, lạnh giọng nói:
- Ta chỉ muốn biết, ta và ngươi có thâm thù đại hận gì, sao một cường giả như ngươi vẫn ghi tạc nhiều năm như vậy?
- Muốn biết sao?
Trong mắt lão già áo xanh bắn ra ánh sáng điên cuồng, căm hận nói:
- Còn nhớ rõ Chiết gia không?
Lăng Tiêu nao nao, Chiết gia… sao hắn có thể quên? Cừu địch lớn nhất nhân giới năm xưa, hung thủ đã diệt hai nhà Tô, Tuyết! Bắt cóc tỷ tỷ mình, khiến cho kẻ lúc ấy còn yếu là mình phải ngàn dặm tới cứu, sau một phen khổ chiến mới cứu được tỷ tỷ đi. Sau đó dưới vài lần kết thâm thù đại hận, nếu không phải mình có trận pháp bảo vệ người nhà, chỉ sợ Lăng gia sớm đã bị Chiết gia diệt vài lần rồi!
Nghĩ vậy, hai mắt Lăng Tiêu cũng bắn ra ngọn lửa hừng hực, chậm rãi nói:
- Ngươi, chính là tổ tiên trên Thánh Vực của Chiết gia?
Lão già áo xanh ngạo nghễ nói:
- Chính là lão phu! Lăng Tiêu, ngươi diệt cả nhà Chiết gia dưới Nhân giới của ta, lão phu tất nhiên không thể buông tha ngươi, ngươi còn có cái gì để nói?
Lăng Tiêu bỗng nhiên có ý muốn ngửa đầu lên trời cười lớn, nếu là người, mặc kệ là Nhân giới hay Thánh Vực, quả nhiên giống hệt như nhau! Ánh mắt Lăng Tiêu lóe lên nhìn lão già áo xanh, sau đó nói:
- Vốn, biết thân phận của ngươi, ta hẳn là nên một kiếm chém chết! Tuy nhiên, ta còn muốn cho ngươi rõ, hậu nhân dưới Nhân giới của ngươi là một lũ cặn bã, khốn kiếp!
Đám người Hoàng Phủ Nguyệt đã lùi xa vài dặm, Lam Thiên nhìn lão già áo xanh trên trời nói:
- Người này thực lực dường như còn không bằng ta, tông chủ có thể thu thập lão dễ dàng, không cần phải cẩn thận như thế chứ?
Hoàng Phủ Nguyệt cầm mấy khối tinh thạch, bố trí xung quanh mọi người, nói:
- Đây là một trận pháp nhỏ, có thể ngăn cản vài lần công kích của hắn! Đại gia không cần lộn xộn.
Sau đó thản nhiên cười với Lam Thiên:
- Trên đời này sao có tuyệt đối? Đề phòng vạn nhất vẫn là hơn!
Lam Thiên có chút suy tư gật gật đầu, nhìn Lăng Tiêu, lại nhìn Hoàng Phủ Nguyệt, sau đó nghĩ: Người như vậy có thể thành công thực sự là không phải ngẫu nhiên!
Lăng Tiêu nhìn lướt qua trận pháp của Hoàng Phủ Nguyệt, sau đó lại nói với lão già:
- Ngươi để tay lên ngực tự hỏi xem, con cháu của ngươi vì một chương công pháp mà giết sạch toàn bộ mấy nghìn người của hai gia tộc! Hành vi này thì sao đây? Báo thù rửa hận, thiếu nợ trả tiền vốn là chuyện hoàn toàn chính đáng! Huống chi, con cháu Chiết gia ngươi sau khi biết ta, liền muốn lập lại thủ đoạn năm đó, trước là bắt cóc tỷ tỷ ta, sau đó xuất động lượng lớn cao thủ muốn tiêu diệt cả nhà ta. Nếu ta không có trận pháp bảo hộ thì bọn họ cũng không thể tránh khỏi! Thử hỏi… những người như thế, ta giết có gì không đúng!
Lão già áo xanh nghe xong, không ngừng cười lạnh, nói:
- Lăng Tiêu, con cháu Chiết gia ta bị ngươi chém tận giết tuyệt, không chết cũng bị nhốt lại, không thể có tự do! Giờ đương nhiên là ngươi muốn nói gì thì là cái đó. Lão phu không nghe lời nói của một bên, cho dù điều ngươi nói là đúng, nhưng ngươi giết con cháu của lão phu cũng là thật phải không? Một khi đã như vậy, hôm nay lão phu liền lấy tính mạng của ngươi!
Lúc này, Lăng Tiêu cũng cười rộ lên, bình tĩnh nói:
- Ngươi cảm thấy, ngươi có thể giết được ta?
Lão già áo xanh cười ha ha, chỉ thẳng Lăng Tiêu:
- Lăng Tiêu à Lăng Tiêu, không thể tưởng được ngươi lại cuồng vọng như vậy! Năm đó ngươi bị lão phu đánh chạy trối chết, nếu không có người giúp ngươi thì ngươi sớm đã chết dưới kiếm của ta, hôm nay lão phu đã chuẩn bị vạn toàn, ngươi chắc chắn là chết không còn nghi ngờ gì nữa!
Lăng Tiêu biết thân phận của lão già này, đối với lão tất nhiên là không có nửa điểm muốn lưu thủ, hừ lạnh một tiếng, Huyền Thiên lệnh bùng lên ánh sáng vàng đất, hóa thành một cơn lốc lớn, trong nháy mắt đã trải rộng trăm thước, cao mười mấy thước, đè xuống lão già áo xanh!
Bằng năng lực của Huyền Thiên lệnh căn bản không cần làm thế, nhưng vì mới khôi phục được chút thực lực nên Huyền Thiên tất nhiên là muốn khoe khoang chút, hơn nữa tiểu mỹ nhân đang nằm trong tay Lăng Tiêu, không vì cái gì khác, chỉ vì một nụ cười của mỹ nhân là đủ rồi.
Tiếng của Huyền Thiên cũng vang lên trong lòng Lăng Tiêu:
- Đây là lần đầu tiên ! Nếu ngươi lại có thể tìm được pháp bảo giúp ta khôi phục được thực lực, số lần mà ta có thể xuất chiến cho ngươi sẽ tăng lên !
Mọi người ở dưới, bao gồm cả Hoàng Phủ Nguyệt đều giống như pho tượng đứng chôn chân tại chỗ, nhìn quái vật khổng lồ trên trời kia, Hoàng Phủ Nguyệt thì thào:
- Đây là pháp bảo hùng mạnh sao? Thật là lợi hại!
Lam Thiên thì dại cả mắt, trong lòng dậy lên cơn sóng lớn, giờ phút này cuối cùng nàng đã xác định, tông chủ khẳng định là thiên thần chuyển thế! Nếu không sao hắn lại có được năng lực thần kỳ mà người Thánh Vực không ai có được? Lại có được thực lực mạnh mẽ như thế khi tuổi vẫn còn trẻ như vậy!
Lam Thiên thấy cả đám môn nhân Thục Sơn đang trợn mắt há mốm, nghĩ thầm: Cho dù phải mất vạn năm, có thể có được năng lực Phân Thần kỳ của tông chủ cũng đáng giá!
Không nói ý nghĩ trong đầu đám người phía dưới, lão già áo xanh cũng đã bị lệnh bài khổng lồ trước mắt dọa sợ rồi. Nhưng lão vẫn quát lên một tiếng, một kiếm bổ vào Huyền Thiên lệnh!
Giận giữ hét lên:
- Mở!
- Ngu ngốc!
Huyền Thiên lệnh lạnh lùng nói, đồng thời, một đạo hào quang màu vàng đất bắn về phía lão già áo xanh. Huyền Thiên cũng là một tên cực kỳ giảo hoạt, hắn biết Lam Thiên đang ở trong trận doanh của Lăng Tiêu, liền cải tạo hàn tàm ti thành màu vàng, việc này với hắn chỉ như bữa sáng mà thôi, nhưng Lam Thiên vĩnh viễn cũng không thể ngờ được, chí bảo để trong dung nham nơi địa tâm của mình lại xuất hiện trên kiện thần khí này.
Con mắt lão già áo xanh nứt ra, thân mình lão vội vàng thối lui!
Nhưng khiến tâm thần lão kịch liệt dao động chính là, ngay khi lão lùi ra sau thì nó cũng không ngừng tăng trưởng diện tích!
Trong khoảnh khắc đã tăng vọt lên hàng cây số! Đồng thời Huyền Thiên lệnh cũng không ngừng đập xuống, đã cách đầu lão già áo xanh mấy thước!
Trên người lão già áo xanh nháy mắt xuất hiện một tầng bảo hộ màu vàng, như một quả trứng gà lớn bao kín thân thể lão. Sau đó, lão hét lớn một tiếng, kiếm khí oanh liệt chém vào Huyền Thiên lệnh!
- Ầm!
Sau một tiếng nổ, Huyền Thiên lệnh chỉ hơi chấn động một chút, chẳng những không dừng rơi xuống, ngược lại lại khiến cho tốc độ rơi xuống tăng thêm vài phần!
Thân thể lão già lập tức hạ xuống dưới, phóng về phía đám người Hoàng Phủ Nguyệt. Đồng thời, bảo kiếm trong tay lão cũng liên tục múa may, vô số đạo kiếm khí bắn về phía đám người Hoàng Phủ Nguyệt!
Lam Thiên giận tím mặt, nắm chặt bảo kiếm định phóng ra ngoài, Hoàng Phủ Nguyệt giữ chặt nàng, sau đó khẽ cười một tiếng, dùng tay chỉ chỉ, một đạo hào quang hiện lên, mọi người lập tức biến mất trước mắt lão già!
Lão già áo xanh thậm chí còn không cảm ứng được một chút khí tức nào của họ!
Mấy đạo kiếm khí bắn tới cũng chỉ như lấy muối bỏ bể, biến mất vô tung.
Lão già áo xanh không dám thực hiện hành động khác, bởi vì lúc này Lăng Tiêu đã đánh tới, mà Huyền Thiên lệnh to lớn cũng nổi giận gầm lên, nếu vào thời kỳ toàn thịnh thì chỉ cần một phần mười sức mạnh Huyền Thiên đã có thể đập chết lão già áo xanh kia rồi.
Đáng tiếc, hiện tại chỉ mới khôi phục một phần trăm thôi, muốn khoe khoang trước mặt tiểu mỹ nhân và Lăng Tiêu một ít, không nghĩ tới bị lão già này né tránh mất, chuyện mất mặt như thế khiến Huyền Thiên giận tím mặt.
Yêu Huyết Hồng Liên kiếm bùng lên ánh sáng hồng yêu dị, khiến không khí như sặc mùi máu tươi, hung hăng chém lão già áo xanh!
Tiếng nói lạnh lùng của Lăng Tiêu vang lên:
- Luân hồi!
Chỉ thấy trời xanh bỗng có mây đen dày đặc, vô số tia chớp dữ tợn lập lòe, những tia sáng hồng như những mũi tên nhọn hạ xuống, bao vây lão già áo xanh.
Mà lúc này lão già áo xanh đã hạ quyết tâm liều mạng, lấy ra một vật lớn chừng nắm tay, tản ra hào quang nhàn nhạt, điên cuồng gào thét cười lớn nói với Lăng Tiêu:
- Ha ha ha ha, Lăng Tiêu a Lăng Tiêu, cho dù ngươi có là đại viên mãn cảnh giới thì hôm nay lão phu cũng muốn mạng ngươi!
Lão già áo xanh nói xong, một thân lực lượng toàn bộ quán chú vào khối vật màu vàng. Trong giây phút đó Lăng Tiêu cảm giác được một luồng uy áp của thiên địa chợt áp bách về phía mình!
Một đạo luân hồi kiếm khí phá không lao xuống, xuyên phá hộ thân chân khí của lão già, từ đầu của lão xuyên thẳng xuống!
Lão già áo xanh lợi dụng chút sức tàn, ném vật màu vàng về phía Lăng Tiêu!
Sau đó, một tiếng cuối cùng truyền đi, cũng không biết có đến tai Lăng Tiêu hay không:
- Ha ha, Lăng Tiêu, lần này không tính ba lần trước, chiến thắng này… thuộc về ta!
Mắt lão già áo xanh tối sầm lại, miệng phun máu, lập tức đứt hơi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.