Ngạo Kiếm Lăng Vân

Chương 406: Trước Lúc Phi Thăng

Tiểu Đao Phong Lợi

11/08/2014

Mai Lan Cúc Trúc thật ra là đã sớm được đưa đến Thục Sơn kiếm phái, sau đó Thục Sơn kiếm phái mới tách khỏi đế quốc lam nguyệt, Liệt gia gặp đại biến, Kiếm Tôn hầu như chết hết, người của Liệt gia tâm tàn ý lạnh, sau khi xử lý xong vài chuyện thì giao chức vị gia chủ lại cho liệt khuyết rồi bế quan tu luyện.

Trước kia được nói là tặng cho Lăng Tiêu, nhưng trước đó chưa từng đề cập đến vấn đề này, liệt khuyết hiển nhiên là biết được bên người hắn có rất nhiều hồng nhan giai lệ, hơn nữa hắn cũng không phải loại người háo sắc, nếu mình tùy tiện đưa Mai Lan Cúc Trúc đến Thục Sơn không chừng sau này lại bị lọt vào tầm ngắm của các vị đại tảu tương lai kia nữa. Cho nên liệt khuyết để cho tứ nữ tự mình lựa chọn, bốn người này đều là thiên kiêu chi nữ, bất kể ai trong số họ chỉ cần tiến vào thế tục, ở bất kỳ quốc gia nào cũng sẽ trở thành nhân vật phong vân trong một thời gian ngắn nhất.

Tính về tài nghệ, tuy so sánh với người trong các thế gia ẩn thế thì không tính là gì nhưng nếu tiến vào thế tục thì có thể liệt vào danh sách cao thủ hàng đầu!

Tự bảo vệ mình là không có vấn đề gì, hơn nữa các nàng lại rất thông minh, nếu nói các nàng tiến vào thế tục mà không làm được việc gì thì liệt khuyết căn bản là không tin!

Cho nên, liệt khuyết cho rằng tứ nữa sẽ không lựa chọn đi theo lăng tiêu để làm thị nữ cho người ta, vì như thế thì sao sánh được với việc được hưởng hết vinh hoa phú quý của nhân gian chứ?

Nhưng, hắn đã sai, tứ nữ không hề có một chút do dự nào, khi nhắc đến chuyện này thì tất cả đều đồng ý đến bên cạnh Lăng Tiêu, cho dù là làm một thị nữ không có địa vị thì các nàng cũng tình nguyện!

Mặc dù liệt khuyết biết vị đại ca kia của mình thực lực xuất chúng, khuôn mặt anh tuấn, nhưng trong lòng hắn cũng không tránh khỏi có cảm giác ghen ghét!

Hơi quá đáng!

Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu của liệt khuyết, nhưng hắn cũng hiểu rõ, tứ nữ chưa chắc đã lựa chọn sai! Hưởng hết vinh hoa phú quý của thế gian thì không khó, nhưng nếu thật sự có cơ hội thì ai ai cũng mơ đến hai chữ 'trường sinh', vinh hoa phú quý so với nó thì chẳng là gì cả!

Thân là người của một thế gia siêu cấp thì làm sao mà không biết được người ở bên trong Thánh Vực là cầu mong được trường sinh chứ?

Nhiều năm sau, tứ nữ Mai Lan Cúc Trúc, bị Liệt gia 'ép' đưa vào danh sách các tổ tiên, được cung phụng ở tổ tông đường. Đến khi đó, khi nhớ đến chuyện xưa, ai cũng đồng ý với tứ nữ khi quyết định không tiến vào thế tục để trở thành một nhân vật phong vân của đương thời vang danh thiên hạ.

Khi tứ nữ được đưa đến Thục Sơn kiếm phái thì Lăng Tiêu đã ở trên Long đảo xa xôi, vốn tứ nữ còn có chút kiêu ngạo, nhưng khi lấy được Diệp tử, Isa, Hoàng Phổ Nguyệt, Thượng Quan Vũ Đồng, Phong Linh và Tống Minh Nguyệt thì các nàng đều hiểu rõ, tại sao trước bốn mỹ nhân quốc sắc thiên hương như các nàng mà Lăng Tiêu không hề động tâm!

Nếu nói các nàng là các mỹ nữ quốc sắc thiên hương thì sáu người kia chính là vẻ đẹp tuyệt trần! Nhưng điều không ngờ nhất chính là thực lực của lục nữ đã sớm đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực rồi, trong thế giới này các nàng chẳng khác nào tiên tử. Và hơn nữa trên thế giới này còn có ai có thể xem trú nhan đan như là một loại đan dược bình thường chứ?

Sau khi gặp được lục nữ và biết được họ đều là thê tử của Lăng Tiêu thì tứ nữ đã không còn ý niệm tranh sủng trong đầu nữa rồi. Sau đó nhìn thấy hai thiếp thân thị nữ từ thuở niên thiếu của Lăng Tiêu thì tứ nữ càng kinh ngạc hơn, sáu người kia có thân phận cao hơn nàng, bản lĩnh cũng hơn nên trong lòng các nàng còn có vẻ cam tâm tình nguyện chấp nhận, nhưng không ngờ, hai thị nữ bên cạnh Lăng Tiêu cũng xuất sắc hơn cả các nàng!

Cũng may là tứ nữ có công phu hàm dưỡng rất tốt, nên nhanh chóng ổn định được tâm tình của mình, sau đó tự giác xưng hô với thân phận là thị nữ của Lăng Tiêu, cùng Xuân Lan Thu Nguyệt kết thành một nhóm.

Lăng Tiêu không háo sắc, điểm này chúng nữ đều hiểu rõ, vì thế khi đột nhiên xuất hiện bốn nữ tì xinh đẹp thì họ cũng không thấy phản cảm lắm, nhưng thật ra tứ nữ Mai Lan Cúc Trúc nhanh chóng tìm được vị trí chính thức của mình, đó chính là tài nghệ mà các nàng am hiểu vừa vặn lại bổ khuyết cho phương diện văn hóa còn khiếm khuyết của Thục Sơn kiếm phái.

Bởi vì mặc dù chúng nữ đều là giáo sư của đám đệ tử kia, nhưng Thục Sơn kiếm phái ngày càng lớn mạnh, dần dần nhân số cũng đông lên đáng kể, mà Lăng Tiêu hay Diệp tử đều không muốn đưa các vị giáo sư từ thế tực đến để truyền dạy. Bởi vì mục đích cuối cùng của Thục Sơn kiếm phái chính là muốn các đệ tử phải tự thành trường trên đường võ đạo!

Nếu muốn bọn họ phát triển ở các phương diện khác thì có thể tùy tiện lựa chọn bất kỳ học viện cao cấp của một quốc gia nào, nhưng Thục Sơn kiếm phái có một câu nói, nơi này chính là nơi để học kiếm!

Lời tuy như thế, nhưng tứ nữ có tài, lại khéo léo trong ăn nói, nên từ từ được người của Thục Sơn kiếm phái tiếp nhận. Và có một điều quan trọng là bốn người kia là thị nữ của tông chủ!

Lăng Tiêu từ Long đảo trở về thì trực tiếp đi đến đế quốc Tái Nhĩ rồi mới trở về Thục Sơn kiếm phái, sau khi gặp mặt mọi người rồi lập tức bế quan tu luyện.

Bởi vì Lăng Tiêu biết được sau khi mình đánh vỡ Thánh Vực Chi Môn lần thứ hai thì cũng có chút hối hận bản thân đã quá lỗ mãng, nhưng nếu chuyện này được lựa chọn một lần nữa thì Lăng Tiêu tin rằng mình vẫn sẽ làm như thế!

Không có lựa chọn khác!

Bởi vì tâm nguyện của hắn còn chưa xong, còn có chuyện chưa làm!

Cũng giống như Công Tôn Hoàng năm đó, nếu như hắn muốn phi thăng thì sợ rằng mấy năm trước hắn đã đạt được rồi, nhưng hắn vẫn ở lại, bởi vì lần trước đi đến hải tộc thần bí, hắn đã có một tâm nguyện, sau khi làm xong hắn mới quyết định phi thăng.

Một lão nhân sống mấy năm trăm mà còn có tâm nguyện chưa làm được chứ đừng nói chi Lăng Tiêu chỉ là một người trẻ tuổi.

Cho nên việc hắn đánh vỡ Thánh Vực Chi Môn là lựa chọn duy nhất.

Chuyện đã làm thì không cần phải hối hận, nếu để thời gian hối hận thì chi bằng dùng để tu luyện!

Lăng Tiêu cũng tin rằng nếu như bản thân mình thu liễm khí tức lại thì Thánh Vực cũng không thể nào tìm được!

Nhưng như thế, hắn cũng không thể gây ra động tĩnh quá lớn!

Nếu như có thêm một hành động như việc thu phục Kim Hổ nữa thì tin rằng Thánh Vực chi môn nhất định sẽ không do dự mà mở ra lần nữa, như thế, theo lời của Long Ngạo nói thì khi đó mình sẽ gặp nguy hiểm!

Ai biết được bên trong Thánh Vực ra sao. Có bao nhiêu cường giả, mặc dù mình đánh vỡ Thánh Vực chi môn là có lý do, nhưng trong mắt của người khác là mình vô cùng cuồng vọng!

Mặc kệ là ở tu chân giới hay là ở thế giới này, cuồng vọng là không được chấp nhận, trừ khi có đủ tư cách để cuồng vọng.

Sau khi trở về Thục Sơn kiếm phái, việc đầu tiên là Lăng Tiêu bố trí thêm vài hộ sơn đại trận! Sau đó đem Hàm Hàn bảo đỉnh đặt trở trận nhãn, Kim Hổ vẫn tu luyện bên trong bảo đỉnh như bình thường, nhưng nếu có người dám động đến Thục Sơn kiếm phái thì hắn nhất định sẽ công kích không hề lưu tình!

Bởi vì có sự tồn tại của hộ sơn đại trận, Kim Hổ có làm ra động tĩnh gì thì cũng bị ngăn cách lại, cho nên sau đó Kim Hổ đã bỏ đi cái ý nghĩ không thực tế kia rồi!

Nếu để Ma Giới biết, vương tử điện hạ có huyết thống cao quý của bọn họ lại trở thành một người trấn môn của nhân loại thì sẽ có cảm tưởng thế nào?

Cấm chế của Lăng Tiêu lợi hại ở chỗ, trí lực và thể lực của Kim Hổ không hề bị ảnh hưởng gì, ngoại trừ tinh thần lực bị cấm chế vây quanh ra thì không hề có biến hóa gì!

Cho nên Kim Hổ cũng kiên trì tu luyện, ý định dùng tinh thần lực của mình phá vỡ cấm chế do Lăng Tiêu bày ra. Mặc dù bị Lăng Tiêu khống chế nhưng không có nghĩa là Kim Hổ cam tâm để hắn khống chế. Hắn không phản kháng bởi vì hắn biết bây giờ có phản kháng thì cũng vô dụng.

Nhưng hắn vẫn âm thầm tích súc lực lượng, cố gắng tìm cơ hội trốn thoát.

Vị trí mà Lăng Tiêu bế quan, chính là bên trong hàn tuyền năm xưa, không ăn không uống, bất động suốt năm năm!

Trong năm năm qua dung mạo của Lăng Tiêu không có thay đổi gì, thật ra đối với người tu chân thì mấy năm thời gian cũng giống như là mấy cái chớp mắt mà thôi.

Một lần bế quan là vài chục năm, thậm chí là vài trăm năm, trong giới tu chân thì việc này vẫn thường xảy ra.

Thương Lan đại lục vốn có linh khí sung túc, hắn lại may mắn tìm được linh mạch, tu luyện trên linh mạc mà tốc độ không nhanh thì chẳng còn chỗ nào nhanh cả.

Năm năm này, Lăng Tiêu không hề lo lắng về trận pháp, kiếm kỹ, luyện đan hay luyện khí gì cả, hắn chỉ chuyên tâm tu luyện, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm cũng được Lăng Tiêu lấy ra ném vào trong hàn tuyền, hấp tu thiên địa linh khí vô tận kia để tu luyện, kiếm linh của Yêu Huyết Hồng Liên kiếm thì Lăng Tiêu đã sớm biết, nhưng ít khi trao đổi. Giống như là một linh thể kỳ dị như Huyền Thiên vậy, rất hiếm thấy.

Linh mạch này đối với Huyền Thiên cũng có rất nhiều lợi ích, Lăng Tiêu cũng đem Huyền Thiên lệnh lấy ra, để cho nó hấp thu năng lượng mà tu bổ.

Huyền Thiên không thể không cảm khái, bản thân hắn chờ đợi mấy vạn năm xem như không uổng phí, chỉ có ở bên người người tu luyện như thế này thì hắn mới có thể tìm được linh mạch này!

Ở nơi này năm năm, cơ hồ còn tốt hơn so với mấy ngàn năm ở nơi trước kia, năng lượng để đánh vỡ Thánh Vực chi môn đã sớm khôi phục.

Pháp bảo vô sỉ này đôi khi cũng không nhịn được có ý nghĩ là: "Đi theo nhân loại này cũng không hẳn là một lựa chọn sai lầm."

Bất quá ý nghĩ này nhanh chóng bị một ý niệm khác đánh bại: "Muốn Huyền Thiên ta, đường đường là tiên thiên linh bảo, hình thành từ hổn độn... Khụ khụ... Là Huyền Thiên lệnh được hình thành... Nói thế nào thì nói, lão tử không thể nào hạ mình đi theo một tên tiểu tử có thực lực yếu kém như thế!"

Trừ khi hắn cầu ta!

Hừ... Cho dù là hắn van cầu thì lão tử cũng không đồng ý!

Trong mấy năm tu luyện này thì hứng thú lớn nhất của Huyền Thiên chính là hiện ra bản thể để câu dẫn Yêu Huyết Hồng Liên kiếm, muôn hình vạn trạng, khiến cho Lăng Tiêu cũng cảm thấy dở khóc dở cười, càng thấy được bản tính vô sỉ của Huyền Thiên lệnh này!

Hắn còn 'tặng' cho Yêu Huyết Hồng Liên vài cái tên nữa.

"Tiểu Yêu."

"Tiểu Tuyết."

"Tiểu Hồng."

"Tiểu Liên."

Cũng may là còn chưa gọi là 'tiểu kiếm', dù sao khi Lăng Tiêu bế quan tu luyện thì vẫn lưu lại một tia thần thức, nhìn thấy Huyền Thiên như thế thì nghĩ đến việc muốn đánh cho cái tên cả người tràn ngập khí tức viễn cổ nhưng vô sỉ này một trận.

Tên gia hỏa này quá vô sỉ!

Mỗi lần bức được Yêu Huyết Hồng Liên kiếm phải trảm ra linh thể thì Huyền Thiên mới cảm thấy mỹ mãn mà trở lại giữa Huyền Thiên lệnh, dù sao Huyền Thiên lệnh cũng được hình thành từ hỗn độn, Yêu Huyết Hồng Liên không có khả năng trảm thương nó.

Bất quá, cũng vì có Huyền Thiên tồn tại cho nên kiếm linh của Yêu Huyết Hồng Liên cũng đã bắt đầu có biến hóa trong tính cách, thậm chi còn cảm thấy cái tên 'tiểu yêu' cũng khá lắm!

Đối với Huyền Thiên thì tiểu yêu không hề có chút thiện cảm gì cả, nhưng đối với chủ nhân của nàng là Lăng Tiêu thì Yêu Huyết Hồng Liên kiếm hoàn toàn không muốn rời xa, bởi vì Lăng Tiêu đã đoạt nàng từ tay của một phàm phu tục tử, cũng chỉ có Lăng Tiêu mới hiểu được chiến ý của nàng, hiểu được khát vọng của nàng đối với máu tươi.

Sau đó còn luyện hóa các loại bảo vật với nàng, tế luyện lại bản thể của nàng, khiến cho cấp bậc của nàng đề cao rất nhiều!

Nếu không thì khi đối mặt với Huyền Thiên thì căn bản là tiểu yêu không có một chút cơ hội để phản kháng!

Trước khi Lăng Tiêu bế quan đã lưu lại ngày sẽ xuất quan, nên hôm nay tất cả người trong Thục Sơn kiếm phái đều đến chánh điện từ sớm để chờ đợi.

Trong chánh diện, bài vị của tổ sư gia được đặt ở nơi cao nhất, cung phụng danh tự của Lăng Tiêu!

Danh tự này hiện nay đã vang vọng khắp đông đại lục!

Thục Sơn kiếm phái dùng xu thế của tinh hỏa liệu nguyên, nhanh chóng lan khắp các quốc gia của đông đại lục! Đã nhiều năm rồi, chưa từng có tín ngưỡng nào xuất hiện trên đại lục, nên khi nó vừa xuất hiện thì giống như là hồng thủy tràn đê, không thể đỡ được!

Cho dù có quốc gia đã liệt Thục Sơn giáo vào hàng tà giáo thì cũng không ngăn cản được sự cuồng nhiệt của các tín đồ.



Sau đó các đệ tử trẻ tuổi của Thục Sơn kiếm phái hạ sơn, thành lập Thục Sơn giáo ở các quốc gia trên đại lục, những quốc gia mà liệt Thục Sơn giáo vào hàng tà giáo không hẳn là chưa từng nghe qua tên của Lăng Tiêu.

Nhưng bởi vì bọn họ đã nghe nói qua, mà còn nghe rất nhiều nên mới nghĩ rằng tin tức mà họ nghe được là hoang đường!

Một đệ tử quý tộc, nhiều năm trước vốn là một phế vật, thế mà sau vài chục năm lại khai tông lập phái, dùng phương thức tôn giáo này để đầu độc lòng người, mưu đồ làm loạn đại lục!

Những người này tự cho là đã nhìn thấu được khuôn mặt thật của Thục Sơn giáo, lại thấy những đệ tử của Thục Sơn giáo đều là những thanh niên trẻ tuổi nên khinh thường, nhưng khi quân đội của họ vây công thì những thiếu niên đó lại thể hiện ra thực lực kinh người!

Không ngờ những thiếu niên non nớt này đều có thực lực từ ma kiếm sư trở lên!

Hơn nữa, một tin tức kinh người được truyền đi với tốc độ rất nhanh, đoàn lính đánh thuê cường đại nhất - Thiểm Điện binh đoàn, đã công khai: "Chúng ta là tín đồ trung thành của Thục Sơn giáo! Kẻ nào gây sự với Thục Sơn giáo chính là gây sự với chúng ta!"

Nhưng đúng là có người không sợ chết, bởi vì bọn họ ở cách xa đế quốc lam nguyệt, nên cười nhạo rằng Thiểm Điện binh đoàn chẳng là gì cả, sau đó phái quân hủy đi thần miếu do giáo đồ của Thục Sơn giáo tự lập.

Kết quả, không quá một tháng, từ hoàng thất cho đến quân đội của đế quốc đó đều kinh hãi khi nhắc đến Thục Sơn giáo, và không thể không thừa nhận: Thục Sơn giáo là hộ quốc giáo phái.

Loại chuyện như thế, nếu đã có lần thứ nhất thì cũng có lần thứ hai.

Dù sao chỉ trong năm năm thanh thế của Thục Sơn giáo càng lúc càng lớn, mặc dù không có hiển lộ thần tích gì, nhưng những người truyền giáo của Thục Sơn phải đã giúp cho các tín đồ làm rất nhiều chuyện! Những tín đồ có tâm địa đen tối muốn nhờ các tín đồ khác làm giúp chúng vài việc không được tốt đẹp đều bị gặp báo ứng.

Dần dà, trong lòng của của các giáo đồ, Thục Sơn giáo đã áp đảo tất cả, áp đảo cả hoàng quyền!

Nhưng tin rằng một ngày, nếu như Lăng Tiêu phi thăng thành thần thì Thục Sơn giáo sẽ có đủ loại thần tích, hàng lâm nhân gian! Bây giờ Lăng Tiêu đã đạt đến cảnh giới xuất khiếu kỳ!

Đây vốn là chuyện không có khả năng xảy ra ở tu chân giới, nhưng hiện thời đã xuất hiện trên người của Lăng Tiêu, ngẫm lại, cũng chỉ có vài chục năm mà thôi, Lăng Tiêu từ hai bàn tay trắng mà phát triển được như hôm nay, vô luận là thế lực hay là thực lực đều khiến cho người ta kinh sợ.

Trên thực tế, Lăng Tiêu vốn có thể đột phát xuất khiếu kỳ, tiến vào phân thần kỳ!

Nếu là ở tu chân giới thì Lăng Tiêu nhất định sẽ không chờ đợi được mà đột phá vào phân thần kỳ, sau đó tìm một bảo vật để làm nguyên thần ký thể thứ hai!

Tu luyện bổn tôn và phân thân, khi đó thì sẽ có thêm một cái mạng!

Đối với người tu chân mà nói, thì đây là lần thoát thai hoán cốt lần thứ hai sau khi tiến vào kim đan đại đạo! Dù là nguyên anh kỳ cũng không quan trọng như phân thần kỳ!

Mà hôm nay, Lăng Tiêu lại không muốn đột phá đến phân thần kỳ, bởi vì hiện nay hắn không có ký thể đặc biệt gì để trở thành phân thân của mình.

Thật ra Huyền Thiên lệnh là một lựa chọn tuyệt vời! Nhưng Lăng Tiêu hiểu rõ, bây giờ bản thân mình không có khả năng xóa đi thần thức của Huyền Thiên, càng huống chi, có được một pháp bảo siêu cường như thế thì so với có thêm một phân thân cũng không thua kém bao nhiêu!

Quan trọng hơn, Lăng Tiêu cũng cảm giác được, bên trong Thánh Vực có rất nhiều bí mật! Cũng giống như khi ở tu chân giới, nếu như may mắn thì sẽ tìm được một thi thể có thực lực kinh nhân để luyện chế thành nguyên thần tái thể của mình!

Thâm chí nhiều lúc một cao thủ phân thần kỳ may mắn tìm dược một thi thân siêu việt hơn cả bổn tôn, tạo ra một phân thân cường đại!

Địa phương như Thánh Vực đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, ai mà biết được là chuyện này có phát sinh hay không chứ?

Vì thế, Lăng Tiêu dừng lại ở trạng thái xuất khiếu hậu kỳ, với thực lực trước mắt của hắn thì thần hồn có thể xuất khiếu giữa ban ngày, và cũng không e ngại ánh nắng chói chang và gió lốc!

Tinh thần lực thì có thể bao phủ phạm vi năm trăm dặm!

Nói cách khác, nếu Lăng Tiêu bộc phát toàn bộ tinh thần lực thì trong phạm vi năm trăm dặm, một con gió thổi qua, một ngọn cỏ lay động cũng không qua được mắt hắn!

Cũng giống như tháng trước, khi đang bế quan Lăng Tiêu đột phá xuất khiếu trung kỳ, tiến vào hậu kỳ thì tâm huyết dâng trào, đột nhiên dùng tinh thần lực bao phủ quanh mình, có cảm giác như trong lòng hiểu rõ vạn vật, khiến cho tâm cảnh của Lăng Tiêu lại được đề thăng!

Đây là cảnh giới!

Vì cảnh giới, cũng giống như một con ếch bên trong giếng vậy, bầu trời của nó cũng như miệng giếng mà thôi!

Như thế, cảnh giới của nó cũng chỉ lớn như thế!

Hầu tử trên cây thì phạm vi hoạt động của nó cũng không quá trăm dặm, chuyền từ cây này sang cây khác, thì bầu trời của nó cũng chỉ là trăm dặm đó mà thôi!

Hùng ưng trên không có thể bay lượn trên cửu thiên, giương cánh mà bay, mấy ngày, thậm chí là mấy ngàn ngày, vì thế bầu trời của hùng ưng rộng lớn vô cùng, do đó nó mới có đôi ưng nhãn lợi hại, mới có khí thế ngạo nghễ như vậy.

Mà hiện nay, Lăng Tiêu cũng giống như hùng ưng, cảnh giới của hắn đã đạt đến một độ cao khiến người khác sợ hãi!

Vì trong phạm vi năm trăm dặm, thần hồn của Lăng Tiêu có thể hàng lâm bất kỳ nơi trong chỉ trong nháy mắt! Có thể can thiệp bất kỳ chuyện gì hắn muốn, nếu hắn muốn hiển thị thần tích thì đó cũng chỉ là việc đơn giản!

Giờ chỉ cần một ý niệm trong đầu của Lăng Tiêu là đủ để khống chế sinh tử của một người bình thường!

Bởi vì một tu chân giả, một tu sĩ cường đại, sau khi họ đề thăng một cảnh giới thì uy thế và khả năng của họ cũng tăng lên gấp bội.

Quân phương của Thục Sơn kiếm phái, kể cả phụ thân Lăng Thiên Khiếu của Lăng Tiêu, lão nguyên soái Thu Thần cũng đã tiến vào thế tục, một lần nữa rong ruổi sa trường.

Đối với đám người thiết huyết kia, trong người bọn họ chảy xuôi dòng máu của một chiến sĩ, chiến trường, đó chính là nơi mà bọn họ thích nhất!

Cho nên hiện nay trong chính điện của Thục Sơn kiếm phái, cơ hồ đều là nữ nhân, oanh oanh yến yến, xinh đẹp vô biên.

Công Tôn Thiên và Tống Khê thì đã cáo từ rời đi từ lâu, mặc dù Thục Sơn kiếm phái là nơi tốt nhưng cũng không phải là nơi để bọn họ ở lại lâu dài, nhưng thật ra Công Tôn Kiếm thì mặt dày ở lại nơi này, sau năm năm thì thực lực của hắn cũng đã tiến bộ kinh người. Đã đạt đến cảnh giới Kiếm Hoàng cấp năm!

Thập tam gia và thập tứ gia và đám người Công Tôn Kiếm đứng ở một bên chờ đợi, bởi vì biết được ngày Lăng Tiêu xuất quan cho nên bọn họ đã sớm chấm dứt bế quan, chờ đợi Lăng Tiêu, trong tâm lý đều có cảm giác chờ mong, không biết lần này gặp lại thì Lăng Tiêu sẽ tiến đến cảnh giới gì?

Trong chính điện, đột nhiên không khí vặn vẹo, mấy người có thực lực cường đại như Lăng Vận Nhi, hoặc là người tu chân như Hoàng Phổ Nguyệt và Diệp tử đều cảm nhận được có gì đó không bình thường, sau đó đều tập trung ánh mắt về một nơi có năng lượng dao động rất nhỏ trong chính điện.

Trong không khí đột nhiên vang lên tiếng cười của Lăng Tiêu:

- Mấy năm nay thực lực của các người không có đình trệ, rất tốt!

Trong chính điện vang lên một tràng tiếng kinh hô.

Sau đó thân ảnh của Lăng Tiêu từ từ hiện ra giữa không trung, Mai Lan Cúc Trúc đứng bên cạnh Xuân Lan và Thu Nguyệt, rung động nhìn tình cảnh trước mắt.

Cho dù các nàng có thông minh hơn người cũng không tưởng tượng ra được vị chủ nhân của các nàng rốt cuộc đã mạnh như thế nào?

Lăng Tiêu mỉm cười, nhìn mọi người, liên tục gật đầu, sau đó nói:

- Tốt lắm, tốt lắm! Các người đã đạt đến được cảnh giới như bây giờ thì ta đã có thể yên tâm!

Vốn chúng nữ, và cả thập tam gia thập tứ gia đều đang vui mừng, nhưng khi nghe Lăng Tiêu nói câu sau thì trong nháy mắt sắc mặt biến đổi!

Diệp tử đã đạt đến xuất khiếu sơ kỳ, Thượng Quan Vũ Đồng là ngũ giai Kiếm Tôn, Hoàng Phổ Nguyệt - Nguyên anh trung kỳ, Lăng Vận Nhi - Nguyên anh sơ kỳ, Phong Linh lục giai Kiếm Hoàng, Isa - Tam giai Kiếm Hoàng, Tống Minh Nguyệt - Kiếm Tôn nhất giai.

Bọn họ đều mở to mắt mà nhìn Lăng Tiêu, không nói nên lời.

Ngày gặp lại cũng là ngày chia ly?

Hơn nửa ngày, Lăng phu nhân mới run giọng nói:

- Tiêu nhi, con... Con phải đi sao?

Trong lòng Lăng Tiêu dâng lên một cảm giác lưu luyến dữ dội, trong lòng hắn cũng không yên, Lăng Tiêu gật nhẹ đầu, nói:

- Ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, con tiến vào Thánh Vực chậm một ngày thì đối với sự phát triển của Thục Sơn kiếm phái bất lợi một ngày, con tin rằng mọi người sẽ gặp lại con ở Thánh Vực!

Lăng phu nhân nghe nói như thế thì buồn bả rơi lệ, mình tự biết chuyện nhà mình, mặc dù đã được tẩy tủy phạt mao, nhưng hôm nay cũng chỉ là Kiếm Hoàng cấp ba mà thôi, nếu muốn vào Thánh Vực thì ít nhất cũng phải có thực lực thánh giai, mà sau khi đến cảnh giới Kiếm Tôn thì muốn tăng lên một bậc cũng đã hết sức khó khăn, nếu không thì hải vực Tống gia lão tổ tông Tống Khê sao lại bị đứng yên tại chỗ suốt mấy trăm năm?

Cho dù Lăng Tiêu Tử có được thiên tài địa bảo luyện chế thành cực phẩm đan dược có thể rút ngắn thời gian này nhưng đối với Lăng phu nhân mà nói thì nàng có thể chịu được việc không gặp con mình suốt mấy năm, nhưng đó là bởi vì nàng biết Lăng Tiêu vẫn sống cùng một thế giới mình!

Nhưng nếu Lăng Tiêu phi thăng vào Thánh Vực thì nếu muốn gặp mặt lần nữa thì không biết phải đợi bao lâu, thậm chí là phải hơn trăm năm!

Hơn nữa, Lăng phu nhân còn lo lắng một điều chính là bản thân mình thật sự có thể đạt đến cảnh giới kiếm thánh sao? Trong lòng nàng hoàn toàn không có một chút hy vọng về việc này!

Đám người lăng tố và Lăng Vận Nhi cũng không vẻ tươi cười, giữa đại điện, vốn vì việc Lăng Tiêu xuất quang mà không khí rất tốt, ai ai đều vui mừng, nhưng chỉ trong nháy mắt thì trở nên nặng nề.

Thập đại đệ tử của Thục Sơn kiếm phái lúc này cũng đứng ở phía sau rưng rưng mắt nhìn Lăng Tiêu. Mặc dù vị sư tôn này cũng không có chỉ điểm bọn họ nhiều lắm nhưng trong lòng họ luôn sùng bái Lăng Tiêu, so với những giáo đồ trung thành với Thục Sơn giáo còn kiên cố hơn!

Bởi vì vị sư tôn này của họ chính là người đã dẫn dắt họ đến con đường trường sinh!

Chỉ có điều là khi các sư mẫu không nói gì thì thập đại đệ tửu cũng không dám lên tiếng.

Lúc này, Công Tôn Kiếm ở một bên lại nói:

- Ta... Có thể nói vài câu?

Công Tôn Kiếm mặc dù lạnh lùng nhưng trước mặt người nhà thì hắn rất thân thiện, mấy năm nay mọi người hầu như đều đã coi hắn như người nhà, nghe hắn lên tiếng thì không khí trong đại điện cũng nhẹ bớt. Lăng Tiêu cảm kích nhìn Công Tôn Kiếm một cái, bởi vì vừa rồi hắn cũng có chút hối hận.

Đáng lý ra nên để thêm vài ba hôm nữa hẵng nói chuyện này, vốn mọi người đang vui vẻ, nhưng chỉ vì một câu nói mà tâm tình hoàn toàn đảo ngược, mặc dù trước sau gì cũng nói nhưng quả thật là kết quả hoàn toàn khác nhau.

- Ta thấy mọi người không nên đau buồn như thế, chẳng lẽ các người đã quên, thần chi cấm địa, nơi có thể mở được cổng Thánh Vực?



Công Tôn Kiếm nói xong thì mọi người đều thở gấp, nhưng Lăng phu nhân thì không hiểu nên hỏi:

- Hiền chất, thế thì sao???

Công Tôn Kiếm vừa cười vừa nói:

- Chỉ cần đại ca ở bên trong Thánh Vực phát triển được thế lực, khi đủ cường địa thì khi đó chúng ta cho dù không có thực lực thánh giai cũng có thể tiến vào Thánh Vực! Cho nên ta thấy chúng ta không nên đau buồn, ngược lại phải vui vẻ mới đúng! Ta tin rằng với thực lực của đại ca, nhất định có thể đạt đến trình độ đó trước khi chúng ta hết thọ nguyên!

Mặc dù mọi người đều biết muốn phát triển thế lực bên trong Thánh Vực không phải là chuyện đơn giản gì, càng huống chi đối với người tiến vào sau như Lăng Tiêu. Nhưng đồng thời trong lòng họ cũng tin tưởng Lăng Tiêu, bởi vì Lăng Tiêu chính là người sáng tạo kỳ tích.

Lăng phu nhân cũng run người, nhìn sang Lăng Tiêu hỏi:

- Tiêu nhi, thật vậy sao? Nương cũng không phải là sợ chết, nhưng nương chỉ không nỡ....

Trong lòng Lăng Tiêu cảm thấy ám áp, gật đầu, nói:

- Nương, đây là sự thật, Thánh Vực chi môn mở ra là nhằm vào những cường giả của các chủng tộc, chỉ cần người có thực lực thánh giai là sẽ bị hút vào, còn người có thực lực dưới thánh giai thì bỏ qua, thoạt nhìn như là việc hiển nhiên, nhưng sau đó con đến Long đảo nên đã biết được chân tướng!

Lăng Tiêu nói xong thì mọi người trong đại điện mới hòa hoãn xuống, nhưng ánh mắt mọi người nhìn về phía Lăng Tiêu vẫn tràn đầy vẻ lưu luyến, mặc dù năm năm trước bọn họ đã biết chắc việc này sẽ xảy ra.

Bởi vì không có nỗi buồn nào buồn hơi nỗi buồn ly biệt.

Mặc dù Công Tôn Hoàng là tuyệt thế cường giả của hồng trần, nhưng khi phi thăng cũng lựa một địa phương xa lạ để phi thăng, bởi vì, lão sợ cảnh ly biệt này!

Tuy trong lòng nhiều người phi thăng vào Thánh Vực và chết là hai việc hoàn toàn khác nhau, nhưng cũng có nhiều người nghĩ, giữa phi thăng và chết thì có khác gì nhau?

Lăng phu nhân lau khóe mắt, sau đó gượng cười:

- Đã như vậy chúng ta hẳn phải vui lên mới đúng! Diệp tử, con và Hoàng Phổ đi an bài, hôm nay cả Thục Sơn kiếm phái sẽ nghỉ ngơi một ngày, mở tiệc ăn mừng!

....

Thục Sơn kiếm phái đã phái ra một lượng lớn đệ tử xuống núi mua thực phẩm, mà phạm vi thế lực của Thục Sơn kiếm phái thậm chí là cả khắp Tái Nhĩ đế quốc, bởi vì khi Thục Sơn kiếm phái trú nhập thì kinh tế của đế quốc tăng trưởng lên rất nhiều.

Quốc vương của Tái Nhĩ thường xuyên tự đối ẩm và tâm đắc vì quyết định của chính mình, và xem đó là một quyết định anh minh vô cùng! Bởi vì khi Thục Sơn kiếm phái tồn tại thì mơ hồ Tái Nhĩ đã trở thành một quốc gia mạnh nhất đông đại lục!

Mặc dù thế lực cực mạnh kia không hề có quan hệ gì với đế quốc nhưng quốc vương của Tái Nhĩ thậm chí đã từng có lần muốn giải tán quân đội, dùng quân phí để kiến thiết quốc gia!

Bởi vì có một siêu cấp thế lực như Thục Sơn kiếm phái tồn tại thì quân đội của đế quốc tựa như là vô dụng rồi!

...

Những thị trấn nhỏ quanh Thục Sơn kiếm phái giờ đây đã phát triển thành những thị trấn phồn hoa, những cánh rừng ngút ngàn giờ đây đã trở thành những khu phố ồn ào tấp nập. Lâm Hải vốn sống trong một ngôi nhà nhỏ trong thành, nhưng giờ đây đã trở thành chủ mấy cửa hàng!

Thời gian trôi qua mấy năm, Lâm Hải vốn là một trung niên nhân nhưng hắn không già đi mà ngược lại còn trẻ hơn trước nhiều! Thê tử của hắn cũng đẹp hơn, nhìn qua thì ai dám nghĩ rằng mấy năm trước đôi vợ chồng này vốn là nghèo rớt mồng tơi?

Bốn năm trước, người nhà thê tử của Lâm Hải đã phái người đến đón họ trở về, mặc dù không biết vì sao Lâm Hải đã ném đi cái vận xui như mõm con chó mực của mình, nhưng giờ nếu hắn đã không còn như xưa nữa thì cũng không thể đối xử với hắn như trước nữa.

Thậm chí là có một người cột chèo với Lâm Hải lúc đầu cũng tỏ ra xem thường vị anh rể đột nhiên giàu có của mình, trên bàn cơm xuất lời trào phúng, lập tức bị nhạc phụ của Lâm Hải mắng cho một trận đến nổi bị đuổi ra ngoài.

Nghĩ đến chuyển cũ, Lâm Hải vẫn thổn thức không thôi, không ngờ lúc đầu mình chỉ có ý tốt, không ngờ lại giúp cho gia đình có biến hóa long trời lỡ đất như thế, Lâm Hải cũng hiểu rõ một đạo lý: Cái gọi là phú quý, trong tay của một vài người bất quá chỉ là trở tay mà thôi...

Người của Lâm gia cũng nhớ kỹ vị công tử trẻ tuổi kia, giờ họ đều biết, vị công tử trẻ chính là cường giả của đại lực, tông chủ của Thục Sơn kiếm phái, Lăng Tiêu!

Đó chính là người mà quốc vương đích thân phong là thân vương!

Hơn nữa thoạt nhìn, trên dưới Thục Sơn kiếm phái căn bản là không để ý đến danh hiệu thân vương này.

Cái gọi là cường thế thì cùng lắm chỉ như thế thôi.

Lâm Hải ngồi ở phía sau quầy, đây là tửu lâu đầu tiên của Lâm gia, hai mắt của hắn nhìn qua có vẻ thất thần, chỉ nhìn chằm chằm vào một vị khách trong góc.

Đó là một người trẻ tuổi nhưng có vẻ nghèo, xem qua thì khoảng 30 tuổi, da tay trắng nõn, bàn tay thon dài, móng tay cũng được cắt gọn.

Nhưng hai hốc mắt hãm sâu, vành mắt đã biến thành màu đen, mặt tái nhợt, bước đi loạng choạng, xem ra thì giống như một người tửu sắc quá độ.

Người này đã đến tiểu thành được hai năm.

Lúc đầu, Lâm Hải tưởng rằng chàng trai trẻ này chính là một quý tộc sa cơ, luận về thực lực thì chỉ cần con trai của mình là Lâm Lỗi được Lăng tôn chủ chỉ điểm xong thì có thể vượt qua người này.

Nhưng Lâm Hải nhanh chóng nhận ra rằng mình đã lầm, người này mặc dù thoạt nhìn thì có vẻ nghèo túng nhưng ra tay lại rất hoang phí! Trong hai năm, người này vẫn ở lại dùng cơm trong tửu lâu của Lâm Hải, đa phần thời gian đều uống rượu, mỗi lần uống đều là loại rượu ngon nhất! Hiện nay Lâm Hải có thể nói là một phú ông trong thành nhưng khi thấy cách mà người trẻ tuổi này dùng tiền thì cũng không nhịn được mà kinh hãi.

Mỗi lần hắn trả tiền đều là dùng đồng vàng, hơn nữa cũng không cần lấy tiền lẻ. Có mấy người thấy vàng là sáng mắt liền có chủ ý với người trẻ tuổi này, Lâm Hải đã nhiều lần nhắc nhở hắn, nhưng hắn vẫn như trước chuyện ta ta làm, không để ý đến ai, Lâm Hải tức giận nên cũng không xen vào việc của hắn nữa.

Sau đó không bao lâu, trong thành có một tin tức truyền đi, đó là có một đám người luôn tự xưng vương xưng bá trong thành, giờ đều bị phế bỏ tay chân, trở thành phế nhân.

Sau đó rất nhiều người có thế lực, có thân phận trong thành đều mời đến rất nhiều đội lính đánh thuê nổi tiếng, muốn giết chết người tuổi trẻ này, nhưng khi đến cửa tửu lâu của Lâm Hải thì đã bị người trẻ tuổi này một kiếm giết hết!

Đến tận đây thì không còn ai dám có ý gì với người trẻ tuổi kia nữa.

Lâm Hải có thể chú ý đến hắn, là vì hắn ít khi nói chuyện, mà mỗi lần lên tiếng đều là hỏi thăm về Lăng Tiêu.

Mặc dù nhìn qua thì hắn có vẻ như sùng bái Lăng Tiêu, cũng có chút hiếu kỳ với Lăng Tiêu. Nhưng Lâm Hải lại không cho là vậy, bởi vì sau khi hắn gặp người trẻ tuổi này thì đã biết tại sao mình lại tò mò với người này, bởi vì trên người của hắn có một khí phách, một khí chất tương tự như Lăng Tiêu!

Đây là loại khí chất mà con trai của hắn Lâm Lỗi không có!

Sau đó Lâm Hải tiếp tục phán đoán, nếu người trẻ tuổi này không phải là bằng hữu của Lăng Tiêu, bởi vì nếu là bằng hữu thì tại sao hơn 2 năm qua lại không đến Thục Sơn kiếm phái tìm Lăng Tiêu?

Là một cường giả, không phải là bằng hữu, vậy chỉ có thể là kẻ thù!

Có ý nghĩ thế trong đầu thì Lâm Hải liền chú ý đến ánh mắt của người này khi nhìn Lăng Tiêu, rốt cuộc hắn cũng phát hiện ra một điểm, có lẽ cảm thấy Lâm Hải chỉ là một người bình thường, hoặc cũng có thể là do oán niệm trong lòng hắn quá sâu nên khi nhắc đến hai chữ Lăng Tiêu thì không nhịn được toát ra sát ý.

Có nhiều lần Lâm Hải từng muốn thông tri cho Lăng Tiêu, nhưng người trẻ tuổi này mỗi ngày đều đến nơi này, hơn nữa xem bộ dáng thì hắn tuyệt đối không dám quang minh chính đại đến.

Lăng Tiêu là người như thế nào? Suốt ngày Lâm Hải đều nghe được truyền thuyết về hắn, nghe đến nỗi hai lỗ tai muốn nở rộng ra, hiển nhiên là không muốn để người trẻ tuổi này uy hiếp đến Lăng Tiêu.

Mà người trẻ tuổi này chính là Liệt Dương, người biến mất năm xưa của Liệt gia. Suốt mấy năm nay cũng đang tìm cơ hội, tìm hành tung của Lăng Tiêu.

Biết được Lăng Tiêu trở lại Thục Sơn kiếm phái, sau đó bế quan tu luyện, thì hắn luôn chờ ở chỗ này, giống như một con dã thú ẩn nấp ở một nơi âm u chờ đợi con mồi, cái hắn có hiện giờ chính là kiên nhẫn.

Hôm nay cả tiểu thành đều náo nhiệt, rất nhiều đệ tử từ trên Thục Sơn kiếm phái xuống núi, đến giữa trưa thì trong tửu lâu của Lâm Hải có rất nhiều đệ tử của Thục Sơn.

Đệ tử của Thục Sơn rất quen thuộc đối với vị đại thúc này, thậm chí đa số bọn họ đều biết vị đại thúc đôn hậu này năm xưa từng có ân với tông chủ. Mặc dù chưa từng có người nào đề cập qua chuyện này nhưng tất cả đệ tử của Thục Sơn đều nhìn kỹ vị ân nhân Lâm Hải này, và rất thân cận với hắn.

Lâm Hải nhìn thấy một đệ tử thường xuyên ra ngoài của Thục Sơn, đệ tử này cũng có thực lực ma kiếm sư và cũng không ít lần chỉ dạy cho lâm lỗi, giúp cho lâm lỗi tiến bộ nhanh.

Lâm Hải cười nói:

- Tiểu huynh đệ, sao hôm nay lại náo nhiệt như thế, hầu như đệ tử của Thục Sơn đều ra ngoài, các người có việc gì vui à?

Vừa nói đến đó thì người trẻ tuổi ngồi trong góc kia mặc dù không nhìn về phía này nhưng hai tay thì dựng thẳng lên.

Vị đệ tử kia cười nói:

- Đại thúc, đại thúc đừng khách khí như thế, hôm nay chúng ta ra ngoài là để mua sắm, tông chủ của chúng ta xuất quan, và đang chuẩn bị phi thăng vào Thánh Vực, hà hà, đại thúc, là Thánh Vực đó, ngài có từng nghe nói qua chưa?

Thấy vẻ mặt mờ mịt của Lâm Hải thì vị đệ tử đó cười hắc hắc, có chút tự đắc, nói:

- Quên đi, nói ra ngài cũng không biết, dù sao thì đây cũng là đại sự, ha ha!!!

Có một đệ tử đứng ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở hắn:

- Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, chú ý một chút.

Vị đệ tử đó ngậm miệng lại, còn người trẻ tuổi kia thì có vẻ như được giải thoát, khí thế cả người đều thay đổi, lấy từ trong túi tiền ra vài đồng vàng ném xuống bàn, xoay người rời đi.

Lâm Hải nhìn về phía lưng của người trẻ tuổi đó, nói thật, đã hai năm qua, hắn cũng có chút hảo cảm đối với người trẻ tuổi này. Nếu có thể nói thì hắn cũng muốn đi khuyên bảo đối phương, Lăng tông chủ là người tốt!

Nhưng, hắn vẫn nhịn, mặc kệ là từ góc độ nào, hắn đều không cho phép có người gây bất lợi cho Lăng Tiêu.

Lâm Hải chạy vào nội đường, nói với thê tử:

- Ta phải lên Thục Sơn kiếm phái một chuyển, nàng quản mọi chuyện trong nhà!

Vừa nói xong thì cũng không nhìn đến ánh mắt nghi hoặc của thê tử, Lâm Hải chạy ra cửa, muốn một chiếc xe, đi thẳng lên Thục Sơn kiếm phái.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Kiếm Lăng Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook