Chương 447: Uy thế của Liệt Thiên kiếm
Tiểu Đao Phong Lợi
09/08/2014
Sáng sớm hôm sau, Lăng Tiêu tinh thần tràn trề xuất hiện trên sân thi đấu ở Chiến thần bảng. Trái lại với trận đấu ngày hôm qua với Vương Chân, trận đấu hôm nay với Lăng Tiêu lại càng thêm hung hiểm, tuy rằng khong hấp dẫn ánh mắt mọi người như ngày hôm qua nhưng do Lăng Tiêu đã đánh bại Vương Chân khiến không ít người dời ánh mắt lên người hắn.
So với việc này, thì chuyện truyền ra từ một thanh lâu ở quận Bạch Lộ, một đứa con của quản sự chi phụ Nam châu đại tộc Bạch gia chết trên bụng nữ nhân, chỉ có thể chiếm được một ít tiếng cười ác ý của một bộ phận người mà thôi. Loại chuyện thế này thậm chí còn chẳng thể tạo nên gợn sóng nào, cho nên Lăng Tiêu cũng không nghe được nửa điểm về cái tin đồn kia, với hắn thì cái kẻ gọi là thiếu gia Bạch gia kia chỉ là tiểu nhân vật, chẳng đáng để vào mắt, không đáng giá nhắc tới. Nếu thật là thiếu gia Bạch gia chi chính còn có thể làm cho người ta coi trọng vài phần. Bản thân còn chưa với tới cái trình độ này thì không nên đảm đương cái thân phận đó, kết quả chỉ có thể là tự rước lấy nhục.
Kẻ mặc áo đen đứng đối diện với Lăng Tiêu hiện giờ đang hướng ánh mắt về phía Lăng Tiêu, giống như đang nhìn một người chết rồi vậy. Cặp mắt lạnh lẽo đến cực điểm, nhìn không thấy chút tình cảm nào.
Có thể đạt tới cảnh giới cũng không phải một ít công tử gia chưa từng trải giả bộ lạnh lung, đó là loại lạnh lùng của kẻ tay dính vô số máu tanh!
Ánh mắt kia thậm chí còn có sự điên cuồng chết chóc!
- Tiểu tử, vốn tính cho ngươi sống thêm vài ngày, nhưng ngươi kiêu ngạo thái quá đấy! Cho nên, gia gia ngươi quyết định, hôm nay là ngày chết của ngươi!
Tương Phúc mặt lãnh đạm nhìn Lăng Tiêu, giọng điệu lành lạnh nói.
Người giám sát lôi đài dường như cũng nhận ra hai người này dường như có vấn đề, trên sân đấu có thể gặp kẻ thù tuy xác suất không lớn, nhưng không phải không có, cho nên sau khi tuyên bố bắt đầu hắn lập tức lùi ra khu vực an toàn. Vị giám quan này đúng là người ngày hôm qua trông lôi đài, đã chứng kiến trận đấu kinh tâm động phách nên trong lòng vẫn còn sợ hãi. Những người phụ trách lập kết giới cũng đều khẩn trương nhìn Lăng Tiêu, cắn chặt răng một cái trực tiếp nâng kết giới lên đến cường độ tiên thiên trung cấp, sự thật đã chứng minh là họ đã tiên đoán đúng.
Lăng Tiêu không nói một lời, Yếu Huyết kiếm rời vỏ, phát ra một tiếng kêu lanh lảnh, bốn phía trường đấu lập tức vang lên một trận hoan hô vang dậy.
Lăng Tiêu hơi sưng sốt, thật không ngờ mới trải qua một trận chiến ngày hôm qua mà bản thân đã để lại ấn tượng lớn cho người xem như vậy.
Vương Chân đội một cái nón che, che khuất hơn nửa khuôn mặt , lại chẳng ai nhận ra, người ngồi trên khan đài lại chính là Tiên thiên cường giả mà vạn người chú ý ngày hôm qua!
Ngô Tú Nhi và Tương Vân Sơn cùng với vài tên thị vệ Ngô gia ngồi cùng một chỗ. Những thị vệ Ngô gia này ban đầu còn cho Lăng Tiêu chỉ là một thầy thuốc mà thôi, đến giờ mới thực sự bội phục Lăng Tiêu sát đất!
Trước kia chưa gặp Lăng Tiêu, người mà họ bội phục nhất là thiếu gia Ngô Dung, vừa có đầu óc lại có thực lực, sau khi gặp Lăng Tiêu rồi mới biết được, trên đời này thực sự có thiên tài!
Chẳng những y thuật cao minh, đối nhân xử thế cũng lợi hại như vậy, Bạch lão, người đức cao vọng trọng trong thành Vọng Thiên, là một cường giả Tiên thiên trung cấp, không ngờ lại có thể xưng huynh gọi đệ với Tiêu tiên sinh. Sau khi vào quận Bạch Lộ chẳng những liên tiếp chiến thắng, mà nhìn xuống thì không ngờ còn thu nạp một võ giả Tiên thiên sơ cấp!
Phải biết rằng, loại cường giả cảnh giới này cho dù là Ngô gia cũng đã được hưởng đãi ngộ cực tốt, mà Tiêu tiên sinh hai bàn tay trắng lại có thể được những võ giả bậc này sẵn lòng giúp sức, nếu sau này có thế lực rồi thì sao?
Thị vệ Ngô gia này tuy vô cùng trung thành với gia tộc, nhưng cũng không kìm được suy nghĩ:” Nếu đi theo Tiêu tiên sinh, so với Ngô gia có thể tốt hơn hay không?”
Tương Vân Bưu ngồi trên ghế mềm, ánh mắt âm nhu nhìn chằm chằm vào lôi đài phía dưới, khặc khặc cười nói:
- Tuyết Ngọc, ngươi xem, một lúc nữa cái người trẻ tuổi kia sẽ chết dưới Liệt Thiên kiếm, ha ha, nghe nói đại ca của ta cũng tới xem hả? Ngươi nói coi, lúc hắn thấy cảnh tượng đó có thể có cảm giác nổi giận hay không? Không biết hắn dùng biện pháp gì mới có thể khó khăn mà lừa tới một kẻ thực lực không tồi, cứ như vậy… rắc một cái… máu tươi tưới năm bước! Ta thật muốn xem biểu tình trên mặt hắn đó, ha ha ha ha!
Trong lòng Tương Vân Bưu cho tới giờ chưa từng nghĩ qua, vị đại ca nghiêm nghị tràn đầy ngạo khí kia của mình sớm muộn gì cũng có ngày phải ở dưới trướng của người khác, cam nguyện làm người đứng sau màn. Nếu biết được điểm ấy nói vậy thì hiện giờ hắn nhất định không thể khoái trá được như vậy!
Bởi vì… chó cắn người, thì không sủa.
- Còn nữa!
Dường như hôm nay Tương Vân Bưu cực kỳ hứng trí, hắn cười tủm tỉm nhìn Hạ Tuyết Ngọc nói:
- Người gọi là Tiêu Phong này dù hôm nay có thể may mắn chạy thoát lưỡi kiếm của Tương Phúc đi nữa, thì tuyệt đối cũng không có khả năng còn sống mà ra khỏi quận Bạch Lộ! Chết sống của cái tên rác rưởi Bạch gia kia không quan trong, đáng tiếc chính là Tiêu Phong dùng thủ đoạn quá độc ác, cái hắn đánh vào chính là thể diện của cả Bạch gia! Hừ, Bạch gia, cùng cấp bậc với Tương gia ta, sao có thể nuốt trôi cơn giận này chứ? Ta chỉ có lòng tốt chỉ điểm cho họ một chút, nếu Tiêu Phong kia hôm nay chết trên lôi đài thì Bạch gia kia sẽ thiếu nợ ta một nhân tình, ha ha, ha ha ha!
Tương Vân Bưu cười vô cùng vui vẻ, Hạ Tuyết Ngọc bên cạnh hắn thì nửa điểm biểu tình cũng không có, giờ phút này trong lòng nàng có chút do dự, phải là dạng tài năng như thế nào mới có thể cứu cha mẹ từ trong tay Tương Vân Bưu ra. Lần trước được nhìn thấy cha mẹ đã là ba năm trước, thoạt nhìn thì họ sống cũng không tệ, cũng không thấy mình có nguy hiểm gì.
Cũng vì nguyên nhân như thế nên Hạ Tuyết Ngọc vẫn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà làm việc cho Tương Vân Bưu. Hiện giờ thấy tình lang có thể có thể giải thoát cho song thân thoát ly khỏi vòng kiềm chế của Tương Vân Bưu, trong tâm tư Hạ Tuyết Ngọc lập tức lung lay, nghĩ nếu lần này Vân Sơn ca thật sự có thể thoát khỏi thành Vọng Thiên, như vậy mình lập tức có thể yêu cầu gặp cha mẹ, nếu bọn họ không gặp chuyện gì thì đành thôi, chậm rãi tìm cơ hội sau, nếu mà… có chuyện không hay xảy ra, bản thân tuyệt đối sẽ không tha cho Tương Vân Bưu!
Đi theo bên người hắn nhiều năm như vậy, Hạ Tuyết Ngọc hiểu rõ Tương Vân Bưu, tất nhiên nàng đã hoài nghi, vài năm nay Tương Vân Bưu dùng các loại lý do để ngăn cản bản thân gặp cha mẹ, nhất định là có mục đích không muốn để cho ai biết.
Lúc này, hai người ở dưới đã bắt đầu động thủ, quả nhiên, vừa động thủ liền long trời lở đất!
Gần như tất cả lực chú ý của những người xem đều bị tập trung tới nơi này, ngay cả Tương Vân Bưu cũng không nói nữa, hướng ánh mắt xuống dưới lôi đài.
Lăng Tiêu gần như một câu cũng không nói, đối mặt với võ giả cảnh giới như Tương Phúc, không vận dụng bí mật bản thân, không tập trung toàn bộ tinh thần đối phó thì khẳng định sẽ bị tiêu diệt.
Dù ngoài miệng Tương Phúc cuồng vọng, nhưng khi động thủ lại cực kỳ cẩn thận, so với ngôn ngữ kiêu ngạo mới nãy thực sự không hợp. Nếu như Lăng Tiêu bị những lời nói cuồng vọng vừa xong của hắn đả kích, có lẽ chỉ mới động thủ đã bị rơi xuống hạ phong!
Thân mình Tương Phúc bay thẳng lên, bảo kiếm trong tay lập tức rời vỏ, thân kiếm màu trắng bạc giống như một làn nước thu, mặt trên có hào quang nhàn nhạt tựa như nước hồ bị gió thổi, lăn tăn gợn sóng!
Thậm chí trên kiếm còn lóe ra hàn quang, phát ra sát khí kinh người. Nhưng thanh kiếm trong tay Lăng Tiêu cũng cảm nhận được một cỗ uy hiếp thật lớn!
Yêu Huyết Kiêm không kìm nổi liền bộc phát khí thế càng mạnh hơn chống lại!
Liệt Thiên Kiếm dường như cũng cảm nhận được khí thế của Yêu Huyết Kiếm, đột nhiên, thân kiếm run nhè nhẹ, phát ra những tiếng kêu trầm thấp, thân thể Tương Phúc nương theo khí thế của Liệt Thiên Kiếm cũng bộc phát ra khí thế hơn xa lần đầu!
“Kiếm này… đích thực là bảo kiếm!”
Trong lòng Lăng Tiêu nghĩ. “Tuy nhiên, Yêu Huyết Kiếm của ta tuyệt đối cũng không kém!”
Phù Quang Lược Ảnh!
Trong lòng Lăng Tiêu quát nhẹ, một đạo kiếm khí bắn thẳng lên, khí thế dời non lấp biển ầm ầm bắn về phía Tương Phúc, ngay sau đó Lăng Tiêu lại thầm quát: “Tịch Diệt!”
Luồng sát khí với khí thế vô hạn bức tới Tương Phúc!
Trong kết giới tràn ngập sát ý điên cuồng!
Trên thính phòng bốn chung quanh truyền ra từng trận kinh hô!
- Trời ạ, trận hôm nay không ngờ còn kịch liệt hơn ngày hôm qua nữa!
Trong đám người này, rất trong mắt nhiều người lóe lên tinh quang, không một lần nháy mắt nhìn chằm chằm lôi đài phía dưới!
- Trận đấu ngày hôm qua chỉ là đọ sức mà thôi, mà trận này thì… tràn ngập sát khí!
Một lão già trong đám người nói khẽ với người bên cạnh:
- Chuyện đứa con của quản sự Bạch Thư Hằng kia bảo hắn dừng tay đi! Hừ, có người ỷ vào hơi quyền thế của mình tâm tính ngày càng kém! Bạch gia thiếu gia? Từ bao giờ mà cái loại rác rưởi đó có thể đại biểu cho Bạch gia ta! Cho nên, chết rồi là tốt!
Lão già thản nhiên nói xong, một đám người bên cạnh kính cẩn lắng nghe, liên tục gật đầu. Nếu có người thuộc thế lực cao tầng ở đây nhất định sẽ kinh ngạc vận phần, vì lão gia tử này rõ rằng là lão gia chủ của Nam châu Bạch gia, Bạch Sơn! Nghe nói một ngàn năm trước hắn đã đạt tới cảnh giới Tiên thiên cao cấp, không biết mấy năm nay có đột phá hay không. Ngày thường đến cả người nhà Bạch gia cũng rất khó gặp được, dần dần đều thông qua quản sự cả, không nghĩ tới lại xuất hiện phía trên trường đấu này!
Trong thính phòng còn có rất nhiều người có thế lực, giờ phút này họ đều khẩn trương chú ý lên lôi đài, cái người trẻ tuổi tên Tiêu Phong kia hôm nay có thể sáng tạo nên kỳ tích không!
Càng nhiều người xem càng biểu hiện ra sự cuồng nhiệt, điên cuồng gào thét, nhất là các nam nhân, khuôn mặt đầy máu tanh và bạo lực ẩn đi hàng ngày giờ khắc này đã hoàn toàn thể hiện ra.
Liệt Thiên Kiếm trong tay Tương Phúc nhẹ nhàng chặn lại, lập tức xuất hiện vô số đạo tàn ảnh khiến cho chung quanh kinh hô một trận!
Đây là kiếm kỹ gì ? Đây là ảo ảnh… hay là tốc độ của kiếm quá nhanh, tạo ra tàn ảnh ?
Đáp án rất nhanh liền được công bố, trong mắt Tương Phúc bắn ra hai đạo tinh quang, đón lấy một chiêu của Lăng Tiêu.
Keng! Keng!
Hai tiếng vang kịch liệt vang lên, kết giới chắc chắn vô cùng cũng nổi lên một trận dao động kịch liệt, những người dưới đài trợn mắt há mồm, khẩn trương tiếp tục thăng cấp kết giới lên tới cường độ Tiên thiên cao cấp!
Lúc này, trong kết giới bùng lên hai luồng ánh sáng, kiếm trong tay Tương Phúc nhanh đến mức mắt thường gần như không thể theo kịp!
- Liệt Thiên Kiếm!
Trong đám người không biết là ai hô lên ba chữ này, đại danh của thanh kiếm này gần như tất cả Nam châu không ai không biết!
Năm đó trận chiến tranh đoạt Liệt Thiên Kiếm vô cùng thảm thiết, rất nhiều lão nhân hiện tại hồi tưởng lại đều thổn thức không ngừng. Vốn rất nhiều người có thể đột phá cảnh giới, bởi vì trận tranh đoạt này mà bồi táng cả tánh mạng!
Thật không ngờ giữa một hồi đấu tranh kịch liệt như vậy, Liệt Thiên Kiếm lại xuất hiện trước mắt thế nhân! Mà đối mặt với công kích mãnh liệt của Liệt Thiên Kiếm là cỗ ngựa ô lớn đang tiến hành đại chiến trên Chiến thần bảng!
Trong mười mấy vạn người xem cũng có người có thực lực nhất định, ít nhất cũng là Tiên thiên trung cấp, thậm chí là cao cấp, có lẽ còn có cường giả đạt tới cảnh giới tu luyện giả. Họ vốn chỉ tới tây xem đệ tử của bản tộc thể hiện, căn bản chưa từng nghĩ qua trong những trận đấu của những người trẻ tuổi này lại xuất hiện cuộc chiến phấn khích thế này.
Thậm chí, ngay cả trận đấu Lăng Tiêu đánh với Vương Chân ngày hôm qua được vô số người tôn sung là cuộc chiến kinh điển, đảm đương nhiệm vụ là đề tài câu chuyện, những người này cũng chỉ cười mà cho qua.
Cuộc chiến kinh điển? Hai Tiên thiên sơ cấp có thể có cái gì mà kinh điển? Kiếm kỹ kinh điển? Hay là công pháp kinh điển? Từ Thánh Vực cổ đến nay đã trải qua không biết bao nhiêu thiếu niên, cường giả sống mấy vạn năm chỗ nào cũng có, nếu chỉ tùy tiện lấy hai Tiên thiên sơ cấp xuất hiện liền thành cuộc chiến kinh điển, vậy nhóm lão bất tử này thì dùng cái gì mà tưởng tượng đây?
Cho nên, rất nhiều lão gia khi đi tới quận Bạch Lộ nghe thấy hậu bối hứng trí bừng bừng nói tới trận chiến giữa hai người trẻ tuổi kia, họ đều khinh thường trả lại một câu: Kinh điển cái rắm!
Nhưng hôm nay, sau khi tận mắt nhìn thấy “Tiêu Phong” chiến đấu, biểu tình khiếp sợ không chút nào che dấu hiện ra trên mặt họ.
Gia chủ Bạch gia cũng đứng ngồi không yên, đứng dậy hỏi người trung niên mặt chữ điền:
- Tiểu gia hỏa này, theo điều tra của các ngươi thì có lai lịch gì?
Có lẽ sẽ không có người nghĩ tới, là gia chủ thế lực cao nhất Nam châu lại tự thân hỏi thăm về một người thanh niên còn vô danh trong đại hội lần này!
Lại càng không có người nghĩ tới, nam nhân mặt chữ điền này mới chân chính là đại thiếu gia Bạch gia… Bạch Nhạc!
Thời còn trẻ tên Bạch Nhạc này từng bị vô số người giễu cợt, hắn cũng từng buồn bực khá lâu, Bạch Nhạc… thất bại… Thẳng đến lúc hắn hơn tám trăm tuổi, đột phá lên Tiên thiên trung cấp mới không còn ai dám dùng cái tên này mà giễu cợt hắn nữa!
Giờ phút này, đại thiếu Bạch gia vẻ mặt khiêm tốn đứng bên cạnh lão gia tử Bạch Sơn, nói nhỏ:
- Người này tới từ thành Vọng Thiên, tuổi không biết, xuất thân cũng không biết, không phải người địa phương của thành Vọng Thiên. Y thuật cao minh đã kéo một trong ba thế lực lớn trong thành Vọng Thiên là Ngô gia từ trong vòng tử thần trở về. Đúng rồi, ở nơi này, chi phụ Bạch gia chúng ta có một người là Tiên thiên trung cấp Bạch Phàm có tương giao tâm đầu ý hợp với Tiêu Phong này. Lần này Tiêu Phong tham gia đại hội Nam châu, nữ nhi Ngô gia cũng đi theo, dường như, có chút thích Tiêu Phong.
Nếu Lăng Tiêu đứng ở đây nhất định sẽ trợn mắt há mồm vì kinh ngạc, sẽ có nhận thức mới hoàn toàn về năng lực của cái gọi là thế lực cao nhất! Trong một đêm, bởi chuyện cái chết của đứa con quản sự Bạch gia, người ta liền lật cả gốc gác hắn ra điều tra rõ ràng! May mắn là Lăng Tiêu trước giờ hành sự đều cực kỳ bí ẩn, dịch dung thuật cũng không bị lộ, nếu không thì Bạch gia thậm chí còn tra ra được thân phận chân chính của Lăng Tiêu! Cho nên, khi Lăng Tiêu đối chiến với Tương Phúc, hắn thà là chịu gian khổ cũng không muốn bại lộ thực lực chân chính của mình, đây chính là một lựa chọn chính xác.
Trên đời này, người thông minh nhiều lắm!
Bạch Sơn nghe xong khoát tay nói:
- Chuyện nữ nhi tình trường chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, ngươi vừa nói, Bạch Phàm thành Vọng Thiên và Tiêu Phong này có giao tình? Quay về gửi một phong thư cho hắn, phải nghĩ cách chiêu mộ Tiêu Phong này vào Bạch gia chúng ta, nói rằng… nếu chuyện thành, cho hắn một cái chức cao cấp chấp sự…
- Phụ thân, tổ tiên của Bạch Phàm kia đã bị gia tộc ta đuổi ra ngoài…
Bạch Nhạc còn chưa dứt lời, Bạch lão gia tử hơi cau mày:
- Lúc này cho họ cơ hội trở về từ đường tổ tong, họ còn cự tuyệt sao?
Bạch Nhạc nao nao, không nói gì nữa, thầm nghĩ, trong lòng mọi người thì từ đường tổ tông tuy là trọng yếu, nhưng nhiều năm như vậy rồi, ai mà biết liệu một chi kia có quên mất rồi hay không. Bạch Phàm ở thành Vọng Thiên rất có tiếng tăm, thân lại có thực lực Tiên thiên trung cấp, một cái chức chấp sự cao cấp Bạch gia cho dù là tốt, nhưng có thể lung lay được tâm của người ta không thì… khó nói!
Tuy nhiên, Bạch Nhạc sẽ không phản bác lại ý của phụ thân mình.
Lúc này những người xem chợt bộc phát lên một trận kinh hô!
Bạch Nhạc ngẩng đầu nhìn lôi đài, lại thấy thanh kiếm của kẻ mặc áo đen Tương gia kia gần như hóa thành trong suốt, trong không khí căn bản không thể nhìn rõ được bản thể của nó! Những người không thấy rõ bao gồm Bạch Nhạc và những võ giả Tiên thiên trung cấp!
Mạnh mẽ chịu đựng rung động trong lòng, Bạch Nhạc không nói được một lời, nhìn chằm chằm. Cả trường đấu như mất kiềm chế , thanh âm kia, khí thế kia bắn lên tận trời, quận Bạch Lộ tuy rằng cực kỳ rộng lớn nhưng thanh thế này gần như có thể truyền khắp cả nửa cái quận Bạch Lộ này!
Vô số người qua đường đều dừng chân lại, nhìn về phía trường đấu!
Việc này không có nghĩa là những người xem đều không có kiến thức, bị trường chiến đấu của hai Tiên thiên sơ cấp hấp dẫn đến như bị trúng mê dược, mà thật sự thì một bên là vũ khí danh chấn thiên hạ, người kia là kiếm kỹ và thân pháp thần kỳ khiến những người tu luyện đều tán thưởng!
Tương Phúc nắm giữ Liệt Thiên Kiếm thì cũng thôi, ỷ vào vũ khí mà ra oai, ba phần áp chế người, nhưng Tiêu Phong kia thì mới chân chính là khó lường. Kiếm kỹ kia của hắn quả thực là xuất thần nhập hóa. Người như thế mới chỉ có là Tiên thiên sơ cấp, nếu hắn lên tới trung cấp, cao cấp, đột phá cảnh giới tu luyện giả thì lại là chuyện thế nào?
Trong nhất thời, trong tất cả các thính phòng của trường đấu, các chủ sự của các thế lực lớn gần như đều phân phó người. Sau đó có không ít người tràn ngập vẻ không tình nguyện, hận không thể từng bước một rời khỏi trường đấu.
Giờ phút này Lăng Tiêu đã nhắm hai mắt lại, ngưng thần cảm ứng được phương vị của thanh kiếm trong tay Tương Phúc. Lăng Tiêu cuối cùng cũng hiểu vì sao Tương Vân Sơn lại coi trọng thanh kiếm này như thế. Từ phản ứng của Yêu Huyết Hồng Liên kiếm thì trong Liệt Thiên Kiếm hẳn cũng có một kiếm linh cực kỳ hùng mạnh!
Mà kiếm linh này dù chưa nhận chủ cũng đã có tính tình cực kỳ hiếu chiến!
Lăng Tiêu thậm chí còn cho rằng Liệt Thiên Kiếm dẫn dắt Tương Phúc chiến đấu, mà không phải Tương Phúc dùng Liệt Thiên Kiếm để chiến đấu.
Tương Phúc nhìn trái nhín phải, đồng thời không ngừng đánh giá Lăng Tiê. Không ngờ lại nhắm hai mắt, trong mắt hắn hơi giật mình kinh hãi. Phải biết rằng, có một trưởng lão cảnh giới tu luyện giả từng nói qua, Liệt Thiên Kiếm uy thế hùng mạnh, nếu muốn tránh né cũng chỉ có thể dùng tinh thần lực cảm ứng! Vì rất nhiều lúc, ánh mắt chưa chắc đã là thật!
“Người trẻ tuổi này thực lực cũng không mạnh hơn ta, chẳng lẽ cảnh giới của hắn vượt xa ta sao?”
Trong lòng Tương Phúc mặc dù cả kinh, nhưng lại kích khởi sát tâm, nghĩ: “Loại thiên phú bậc này nếu không thể giết ngay, ngày sau tất thành họa lớn!”
Nghĩ vậy, Tương Phúc liền quát lên một tiếng lớn, nâng khí thế toàn thân lên cao, dùng hết toàn lực gào lên:
- Vạn Kiếm Trảm!
Sau tiếng rống giận của Tương Phúc, từ cánh tay hắn bỗng nhiên sinh ra vô số thanh bảo kiếm hàn quang lạnh thấu xương! Mỗi một thanh kiếm đều rất lớn, dài hơn mười thước, rộng hơn thước!
Không ngờ những thanh kiếm này lại giống như thật, nhiều vô số kể, lóe ra hàn quang ngập trời, che trời phủ đất oanh kích Lăng Tiêu!
Không có bố cục, không có kỹ xảo!
Có, chỉ là vô số thanh cự kiếm ẩn chứa năng lượng cực lớn!
Một loạt thanh cự kiếm khiến cho kết giới kiên cố vô cùng kia xuất hiện từng vệt màu bạc, kiếm khí dường như muốn lao ra khỏi kết giới, cắt qua cả không trung khiến không khí vặn vẹo kịch liệt!
Liệt Thiên Kiếm! Quả nhiên danh bất hư truyền!
Tất cả người xem, phàm là người đã nghe nói tới Liệt Thiên Kiếm, gần như cùng sinh ra một ý niệm như vậy!
Mà Tương Phúc sau khi dùng hết tất cả sức mạnh toàn thân vào chiêu mạnh nhất của Liệt Thiên Kiếm thì dừng lại trên không, cặp mắt lạnh lung kia giờ phút này đang bắn ra hào quang điên cuồng!
Ha ha ha ha!
Chiêu mạnh nhất của Liệt Thiên Kiếm! Trong thiên hạ này, ngoài ta còn ai? Tương Phúc tay cầm chuôi tuyệt thế bảo kiếm, trong lòng nghĩ!
Lại nhìn Lăng Tiêu giờ đang bị vô số thanh cự kiếm hóa thành thực thể bao phủ vào.
Gần như tất cả mọi người truong trường đấu đều có một ý nghĩ:
- Tiêu Phong xong rồi!
Ầm!
Một tiếng sấm nổ vang, kết giới đã được thăng lên cấp độ tu luyện giả cũng bị vụ nổ này gây ra chấn động kịch liệt, dưới ánh mắt chăm chú của mười mấy vạn người cuối cùng cũng ổn định lại!
Mà trong kết giới, từ vụ nổ bắn ra vô số luồng ánh sáng kịch liệt va chạm, cho dù là Bạch Sơn cũng không thể nhìn thấy bên trong cuối cùng đã xảy ra chuyện gì!
Trong ánh mắt vô số người hiện lên màu đỏ rực, một kiện bảo vật có thể mang lại uy lực lớn như thế, lại trong tay một võ giả Tiên thiên sơ cấp, nếu trong tay kẻ càng mạnh hơn thì sẽ sinh ra uy lực thế nào? Khó trách mỗi khi Thánh Vực có tin tức khai quật được một bảo vật đều sẽ khiến cho mọi người điên cuồng cướp đoạt!
Có một kiện bảo vật như vậy bên người, trong chiến đấu cho dù gặp cường giả mạnh hơn mình cũng dám chiến một trận!
Trong nháy mắt khi Lăng Tiêu bị vô số thanh kiếm kia đánh úp tới, Tinh Kim Nguyệt Quang giáp bỗng hiện lên bản thể, tự động hộ chủ, Lăng Tiêu thì phóng xuất năng lượng vô tận trong cơ thể ra, hình thành mấy ngàn tầng bảo hộ vây quanh thân thể Lăng Tiêu.
Những thanh cự kiếm dễ dàng bị bẻ gãy, mặc dù thoải mái chém phá vào vòng bảo hộ của Lăng Tiêu nhưng độ dày của vòng bảo hộ thật sự là kinh người, cho nên năng lượng trong những thanh kiếm không ngừng bùng nổ mãnh liệt xung quanh người Lăng Tiêu, ánh sáng bùng nổ tràn ngập cả kết giới!
Cuối cùng, số lượng của cự kiếm kia càng ngày càng ít, mà vòng bảo hộ của Lăng Tiêu cũng càng ngày càng mờ!
Phốc!
Mấy trăm đạo kiếm khí và cự kiếm năng lượng oanh kích lên ngực Lăng Tiêu, Lăng Tiêu phun một ngụm máu tươi, thân hình hung hăng đập vào kết giới. Gần như trong nháy mắt, Lăng Tiêu lấy ra một viên đan dược trực tiếp nhét vào trong miệng.
Đồng thời, từ trên không truyền tới tiếng cười điên cuồng của Tương Phúc.
Thân mình Lăng Tiêu lung lay như sắp đổ, gần như không đứng thẳng trên không được, mặt vàng như giấy, nói với Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm:
- Tiểu Yêu, chém hắn!
So với việc này, thì chuyện truyền ra từ một thanh lâu ở quận Bạch Lộ, một đứa con của quản sự chi phụ Nam châu đại tộc Bạch gia chết trên bụng nữ nhân, chỉ có thể chiếm được một ít tiếng cười ác ý của một bộ phận người mà thôi. Loại chuyện thế này thậm chí còn chẳng thể tạo nên gợn sóng nào, cho nên Lăng Tiêu cũng không nghe được nửa điểm về cái tin đồn kia, với hắn thì cái kẻ gọi là thiếu gia Bạch gia kia chỉ là tiểu nhân vật, chẳng đáng để vào mắt, không đáng giá nhắc tới. Nếu thật là thiếu gia Bạch gia chi chính còn có thể làm cho người ta coi trọng vài phần. Bản thân còn chưa với tới cái trình độ này thì không nên đảm đương cái thân phận đó, kết quả chỉ có thể là tự rước lấy nhục.
Kẻ mặc áo đen đứng đối diện với Lăng Tiêu hiện giờ đang hướng ánh mắt về phía Lăng Tiêu, giống như đang nhìn một người chết rồi vậy. Cặp mắt lạnh lẽo đến cực điểm, nhìn không thấy chút tình cảm nào.
Có thể đạt tới cảnh giới cũng không phải một ít công tử gia chưa từng trải giả bộ lạnh lung, đó là loại lạnh lùng của kẻ tay dính vô số máu tanh!
Ánh mắt kia thậm chí còn có sự điên cuồng chết chóc!
- Tiểu tử, vốn tính cho ngươi sống thêm vài ngày, nhưng ngươi kiêu ngạo thái quá đấy! Cho nên, gia gia ngươi quyết định, hôm nay là ngày chết của ngươi!
Tương Phúc mặt lãnh đạm nhìn Lăng Tiêu, giọng điệu lành lạnh nói.
Người giám sát lôi đài dường như cũng nhận ra hai người này dường như có vấn đề, trên sân đấu có thể gặp kẻ thù tuy xác suất không lớn, nhưng không phải không có, cho nên sau khi tuyên bố bắt đầu hắn lập tức lùi ra khu vực an toàn. Vị giám quan này đúng là người ngày hôm qua trông lôi đài, đã chứng kiến trận đấu kinh tâm động phách nên trong lòng vẫn còn sợ hãi. Những người phụ trách lập kết giới cũng đều khẩn trương nhìn Lăng Tiêu, cắn chặt răng một cái trực tiếp nâng kết giới lên đến cường độ tiên thiên trung cấp, sự thật đã chứng minh là họ đã tiên đoán đúng.
Lăng Tiêu không nói một lời, Yếu Huyết kiếm rời vỏ, phát ra một tiếng kêu lanh lảnh, bốn phía trường đấu lập tức vang lên một trận hoan hô vang dậy.
Lăng Tiêu hơi sưng sốt, thật không ngờ mới trải qua một trận chiến ngày hôm qua mà bản thân đã để lại ấn tượng lớn cho người xem như vậy.
Vương Chân đội một cái nón che, che khuất hơn nửa khuôn mặt , lại chẳng ai nhận ra, người ngồi trên khan đài lại chính là Tiên thiên cường giả mà vạn người chú ý ngày hôm qua!
Ngô Tú Nhi và Tương Vân Sơn cùng với vài tên thị vệ Ngô gia ngồi cùng một chỗ. Những thị vệ Ngô gia này ban đầu còn cho Lăng Tiêu chỉ là một thầy thuốc mà thôi, đến giờ mới thực sự bội phục Lăng Tiêu sát đất!
Trước kia chưa gặp Lăng Tiêu, người mà họ bội phục nhất là thiếu gia Ngô Dung, vừa có đầu óc lại có thực lực, sau khi gặp Lăng Tiêu rồi mới biết được, trên đời này thực sự có thiên tài!
Chẳng những y thuật cao minh, đối nhân xử thế cũng lợi hại như vậy, Bạch lão, người đức cao vọng trọng trong thành Vọng Thiên, là một cường giả Tiên thiên trung cấp, không ngờ lại có thể xưng huynh gọi đệ với Tiêu tiên sinh. Sau khi vào quận Bạch Lộ chẳng những liên tiếp chiến thắng, mà nhìn xuống thì không ngờ còn thu nạp một võ giả Tiên thiên sơ cấp!
Phải biết rằng, loại cường giả cảnh giới này cho dù là Ngô gia cũng đã được hưởng đãi ngộ cực tốt, mà Tiêu tiên sinh hai bàn tay trắng lại có thể được những võ giả bậc này sẵn lòng giúp sức, nếu sau này có thế lực rồi thì sao?
Thị vệ Ngô gia này tuy vô cùng trung thành với gia tộc, nhưng cũng không kìm được suy nghĩ:” Nếu đi theo Tiêu tiên sinh, so với Ngô gia có thể tốt hơn hay không?”
Tương Vân Bưu ngồi trên ghế mềm, ánh mắt âm nhu nhìn chằm chằm vào lôi đài phía dưới, khặc khặc cười nói:
- Tuyết Ngọc, ngươi xem, một lúc nữa cái người trẻ tuổi kia sẽ chết dưới Liệt Thiên kiếm, ha ha, nghe nói đại ca của ta cũng tới xem hả? Ngươi nói coi, lúc hắn thấy cảnh tượng đó có thể có cảm giác nổi giận hay không? Không biết hắn dùng biện pháp gì mới có thể khó khăn mà lừa tới một kẻ thực lực không tồi, cứ như vậy… rắc một cái… máu tươi tưới năm bước! Ta thật muốn xem biểu tình trên mặt hắn đó, ha ha ha ha!
Trong lòng Tương Vân Bưu cho tới giờ chưa từng nghĩ qua, vị đại ca nghiêm nghị tràn đầy ngạo khí kia của mình sớm muộn gì cũng có ngày phải ở dưới trướng của người khác, cam nguyện làm người đứng sau màn. Nếu biết được điểm ấy nói vậy thì hiện giờ hắn nhất định không thể khoái trá được như vậy!
Bởi vì… chó cắn người, thì không sủa.
- Còn nữa!
Dường như hôm nay Tương Vân Bưu cực kỳ hứng trí, hắn cười tủm tỉm nhìn Hạ Tuyết Ngọc nói:
- Người gọi là Tiêu Phong này dù hôm nay có thể may mắn chạy thoát lưỡi kiếm của Tương Phúc đi nữa, thì tuyệt đối cũng không có khả năng còn sống mà ra khỏi quận Bạch Lộ! Chết sống của cái tên rác rưởi Bạch gia kia không quan trong, đáng tiếc chính là Tiêu Phong dùng thủ đoạn quá độc ác, cái hắn đánh vào chính là thể diện của cả Bạch gia! Hừ, Bạch gia, cùng cấp bậc với Tương gia ta, sao có thể nuốt trôi cơn giận này chứ? Ta chỉ có lòng tốt chỉ điểm cho họ một chút, nếu Tiêu Phong kia hôm nay chết trên lôi đài thì Bạch gia kia sẽ thiếu nợ ta một nhân tình, ha ha, ha ha ha!
Tương Vân Bưu cười vô cùng vui vẻ, Hạ Tuyết Ngọc bên cạnh hắn thì nửa điểm biểu tình cũng không có, giờ phút này trong lòng nàng có chút do dự, phải là dạng tài năng như thế nào mới có thể cứu cha mẹ từ trong tay Tương Vân Bưu ra. Lần trước được nhìn thấy cha mẹ đã là ba năm trước, thoạt nhìn thì họ sống cũng không tệ, cũng không thấy mình có nguy hiểm gì.
Cũng vì nguyên nhân như thế nên Hạ Tuyết Ngọc vẫn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà làm việc cho Tương Vân Bưu. Hiện giờ thấy tình lang có thể có thể giải thoát cho song thân thoát ly khỏi vòng kiềm chế của Tương Vân Bưu, trong tâm tư Hạ Tuyết Ngọc lập tức lung lay, nghĩ nếu lần này Vân Sơn ca thật sự có thể thoát khỏi thành Vọng Thiên, như vậy mình lập tức có thể yêu cầu gặp cha mẹ, nếu bọn họ không gặp chuyện gì thì đành thôi, chậm rãi tìm cơ hội sau, nếu mà… có chuyện không hay xảy ra, bản thân tuyệt đối sẽ không tha cho Tương Vân Bưu!
Đi theo bên người hắn nhiều năm như vậy, Hạ Tuyết Ngọc hiểu rõ Tương Vân Bưu, tất nhiên nàng đã hoài nghi, vài năm nay Tương Vân Bưu dùng các loại lý do để ngăn cản bản thân gặp cha mẹ, nhất định là có mục đích không muốn để cho ai biết.
Lúc này, hai người ở dưới đã bắt đầu động thủ, quả nhiên, vừa động thủ liền long trời lở đất!
Gần như tất cả lực chú ý của những người xem đều bị tập trung tới nơi này, ngay cả Tương Vân Bưu cũng không nói nữa, hướng ánh mắt xuống dưới lôi đài.
Lăng Tiêu gần như một câu cũng không nói, đối mặt với võ giả cảnh giới như Tương Phúc, không vận dụng bí mật bản thân, không tập trung toàn bộ tinh thần đối phó thì khẳng định sẽ bị tiêu diệt.
Dù ngoài miệng Tương Phúc cuồng vọng, nhưng khi động thủ lại cực kỳ cẩn thận, so với ngôn ngữ kiêu ngạo mới nãy thực sự không hợp. Nếu như Lăng Tiêu bị những lời nói cuồng vọng vừa xong của hắn đả kích, có lẽ chỉ mới động thủ đã bị rơi xuống hạ phong!
Thân mình Tương Phúc bay thẳng lên, bảo kiếm trong tay lập tức rời vỏ, thân kiếm màu trắng bạc giống như một làn nước thu, mặt trên có hào quang nhàn nhạt tựa như nước hồ bị gió thổi, lăn tăn gợn sóng!
Thậm chí trên kiếm còn lóe ra hàn quang, phát ra sát khí kinh người. Nhưng thanh kiếm trong tay Lăng Tiêu cũng cảm nhận được một cỗ uy hiếp thật lớn!
Yêu Huyết Kiêm không kìm nổi liền bộc phát khí thế càng mạnh hơn chống lại!
Liệt Thiên Kiếm dường như cũng cảm nhận được khí thế của Yêu Huyết Kiếm, đột nhiên, thân kiếm run nhè nhẹ, phát ra những tiếng kêu trầm thấp, thân thể Tương Phúc nương theo khí thế của Liệt Thiên Kiếm cũng bộc phát ra khí thế hơn xa lần đầu!
“Kiếm này… đích thực là bảo kiếm!”
Trong lòng Lăng Tiêu nghĩ. “Tuy nhiên, Yêu Huyết Kiếm của ta tuyệt đối cũng không kém!”
Phù Quang Lược Ảnh!
Trong lòng Lăng Tiêu quát nhẹ, một đạo kiếm khí bắn thẳng lên, khí thế dời non lấp biển ầm ầm bắn về phía Tương Phúc, ngay sau đó Lăng Tiêu lại thầm quát: “Tịch Diệt!”
Luồng sát khí với khí thế vô hạn bức tới Tương Phúc!
Trong kết giới tràn ngập sát ý điên cuồng!
Trên thính phòng bốn chung quanh truyền ra từng trận kinh hô!
- Trời ạ, trận hôm nay không ngờ còn kịch liệt hơn ngày hôm qua nữa!
Trong đám người này, rất trong mắt nhiều người lóe lên tinh quang, không một lần nháy mắt nhìn chằm chằm lôi đài phía dưới!
- Trận đấu ngày hôm qua chỉ là đọ sức mà thôi, mà trận này thì… tràn ngập sát khí!
Một lão già trong đám người nói khẽ với người bên cạnh:
- Chuyện đứa con của quản sự Bạch Thư Hằng kia bảo hắn dừng tay đi! Hừ, có người ỷ vào hơi quyền thế của mình tâm tính ngày càng kém! Bạch gia thiếu gia? Từ bao giờ mà cái loại rác rưởi đó có thể đại biểu cho Bạch gia ta! Cho nên, chết rồi là tốt!
Lão già thản nhiên nói xong, một đám người bên cạnh kính cẩn lắng nghe, liên tục gật đầu. Nếu có người thuộc thế lực cao tầng ở đây nhất định sẽ kinh ngạc vận phần, vì lão gia tử này rõ rằng là lão gia chủ của Nam châu Bạch gia, Bạch Sơn! Nghe nói một ngàn năm trước hắn đã đạt tới cảnh giới Tiên thiên cao cấp, không biết mấy năm nay có đột phá hay không. Ngày thường đến cả người nhà Bạch gia cũng rất khó gặp được, dần dần đều thông qua quản sự cả, không nghĩ tới lại xuất hiện phía trên trường đấu này!
Trong thính phòng còn có rất nhiều người có thế lực, giờ phút này họ đều khẩn trương chú ý lên lôi đài, cái người trẻ tuổi tên Tiêu Phong kia hôm nay có thể sáng tạo nên kỳ tích không!
Càng nhiều người xem càng biểu hiện ra sự cuồng nhiệt, điên cuồng gào thét, nhất là các nam nhân, khuôn mặt đầy máu tanh và bạo lực ẩn đi hàng ngày giờ khắc này đã hoàn toàn thể hiện ra.
Liệt Thiên Kiếm trong tay Tương Phúc nhẹ nhàng chặn lại, lập tức xuất hiện vô số đạo tàn ảnh khiến cho chung quanh kinh hô một trận!
Đây là kiếm kỹ gì ? Đây là ảo ảnh… hay là tốc độ của kiếm quá nhanh, tạo ra tàn ảnh ?
Đáp án rất nhanh liền được công bố, trong mắt Tương Phúc bắn ra hai đạo tinh quang, đón lấy một chiêu của Lăng Tiêu.
Keng! Keng!
Hai tiếng vang kịch liệt vang lên, kết giới chắc chắn vô cùng cũng nổi lên một trận dao động kịch liệt, những người dưới đài trợn mắt há mồm, khẩn trương tiếp tục thăng cấp kết giới lên tới cường độ Tiên thiên cao cấp!
Lúc này, trong kết giới bùng lên hai luồng ánh sáng, kiếm trong tay Tương Phúc nhanh đến mức mắt thường gần như không thể theo kịp!
- Liệt Thiên Kiếm!
Trong đám người không biết là ai hô lên ba chữ này, đại danh của thanh kiếm này gần như tất cả Nam châu không ai không biết!
Năm đó trận chiến tranh đoạt Liệt Thiên Kiếm vô cùng thảm thiết, rất nhiều lão nhân hiện tại hồi tưởng lại đều thổn thức không ngừng. Vốn rất nhiều người có thể đột phá cảnh giới, bởi vì trận tranh đoạt này mà bồi táng cả tánh mạng!
Thật không ngờ giữa một hồi đấu tranh kịch liệt như vậy, Liệt Thiên Kiếm lại xuất hiện trước mắt thế nhân! Mà đối mặt với công kích mãnh liệt của Liệt Thiên Kiếm là cỗ ngựa ô lớn đang tiến hành đại chiến trên Chiến thần bảng!
Trong mười mấy vạn người xem cũng có người có thực lực nhất định, ít nhất cũng là Tiên thiên trung cấp, thậm chí là cao cấp, có lẽ còn có cường giả đạt tới cảnh giới tu luyện giả. Họ vốn chỉ tới tây xem đệ tử của bản tộc thể hiện, căn bản chưa từng nghĩ qua trong những trận đấu của những người trẻ tuổi này lại xuất hiện cuộc chiến phấn khích thế này.
Thậm chí, ngay cả trận đấu Lăng Tiêu đánh với Vương Chân ngày hôm qua được vô số người tôn sung là cuộc chiến kinh điển, đảm đương nhiệm vụ là đề tài câu chuyện, những người này cũng chỉ cười mà cho qua.
Cuộc chiến kinh điển? Hai Tiên thiên sơ cấp có thể có cái gì mà kinh điển? Kiếm kỹ kinh điển? Hay là công pháp kinh điển? Từ Thánh Vực cổ đến nay đã trải qua không biết bao nhiêu thiếu niên, cường giả sống mấy vạn năm chỗ nào cũng có, nếu chỉ tùy tiện lấy hai Tiên thiên sơ cấp xuất hiện liền thành cuộc chiến kinh điển, vậy nhóm lão bất tử này thì dùng cái gì mà tưởng tượng đây?
Cho nên, rất nhiều lão gia khi đi tới quận Bạch Lộ nghe thấy hậu bối hứng trí bừng bừng nói tới trận chiến giữa hai người trẻ tuổi kia, họ đều khinh thường trả lại một câu: Kinh điển cái rắm!
Nhưng hôm nay, sau khi tận mắt nhìn thấy “Tiêu Phong” chiến đấu, biểu tình khiếp sợ không chút nào che dấu hiện ra trên mặt họ.
Gia chủ Bạch gia cũng đứng ngồi không yên, đứng dậy hỏi người trung niên mặt chữ điền:
- Tiểu gia hỏa này, theo điều tra của các ngươi thì có lai lịch gì?
Có lẽ sẽ không có người nghĩ tới, là gia chủ thế lực cao nhất Nam châu lại tự thân hỏi thăm về một người thanh niên còn vô danh trong đại hội lần này!
Lại càng không có người nghĩ tới, nam nhân mặt chữ điền này mới chân chính là đại thiếu gia Bạch gia… Bạch Nhạc!
Thời còn trẻ tên Bạch Nhạc này từng bị vô số người giễu cợt, hắn cũng từng buồn bực khá lâu, Bạch Nhạc… thất bại… Thẳng đến lúc hắn hơn tám trăm tuổi, đột phá lên Tiên thiên trung cấp mới không còn ai dám dùng cái tên này mà giễu cợt hắn nữa!
Giờ phút này, đại thiếu Bạch gia vẻ mặt khiêm tốn đứng bên cạnh lão gia tử Bạch Sơn, nói nhỏ:
- Người này tới từ thành Vọng Thiên, tuổi không biết, xuất thân cũng không biết, không phải người địa phương của thành Vọng Thiên. Y thuật cao minh đã kéo một trong ba thế lực lớn trong thành Vọng Thiên là Ngô gia từ trong vòng tử thần trở về. Đúng rồi, ở nơi này, chi phụ Bạch gia chúng ta có một người là Tiên thiên trung cấp Bạch Phàm có tương giao tâm đầu ý hợp với Tiêu Phong này. Lần này Tiêu Phong tham gia đại hội Nam châu, nữ nhi Ngô gia cũng đi theo, dường như, có chút thích Tiêu Phong.
Nếu Lăng Tiêu đứng ở đây nhất định sẽ trợn mắt há mồm vì kinh ngạc, sẽ có nhận thức mới hoàn toàn về năng lực của cái gọi là thế lực cao nhất! Trong một đêm, bởi chuyện cái chết của đứa con quản sự Bạch gia, người ta liền lật cả gốc gác hắn ra điều tra rõ ràng! May mắn là Lăng Tiêu trước giờ hành sự đều cực kỳ bí ẩn, dịch dung thuật cũng không bị lộ, nếu không thì Bạch gia thậm chí còn tra ra được thân phận chân chính của Lăng Tiêu! Cho nên, khi Lăng Tiêu đối chiến với Tương Phúc, hắn thà là chịu gian khổ cũng không muốn bại lộ thực lực chân chính của mình, đây chính là một lựa chọn chính xác.
Trên đời này, người thông minh nhiều lắm!
Bạch Sơn nghe xong khoát tay nói:
- Chuyện nữ nhi tình trường chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, ngươi vừa nói, Bạch Phàm thành Vọng Thiên và Tiêu Phong này có giao tình? Quay về gửi một phong thư cho hắn, phải nghĩ cách chiêu mộ Tiêu Phong này vào Bạch gia chúng ta, nói rằng… nếu chuyện thành, cho hắn một cái chức cao cấp chấp sự…
- Phụ thân, tổ tiên của Bạch Phàm kia đã bị gia tộc ta đuổi ra ngoài…
Bạch Nhạc còn chưa dứt lời, Bạch lão gia tử hơi cau mày:
- Lúc này cho họ cơ hội trở về từ đường tổ tong, họ còn cự tuyệt sao?
Bạch Nhạc nao nao, không nói gì nữa, thầm nghĩ, trong lòng mọi người thì từ đường tổ tông tuy là trọng yếu, nhưng nhiều năm như vậy rồi, ai mà biết liệu một chi kia có quên mất rồi hay không. Bạch Phàm ở thành Vọng Thiên rất có tiếng tăm, thân lại có thực lực Tiên thiên trung cấp, một cái chức chấp sự cao cấp Bạch gia cho dù là tốt, nhưng có thể lung lay được tâm của người ta không thì… khó nói!
Tuy nhiên, Bạch Nhạc sẽ không phản bác lại ý của phụ thân mình.
Lúc này những người xem chợt bộc phát lên một trận kinh hô!
Bạch Nhạc ngẩng đầu nhìn lôi đài, lại thấy thanh kiếm của kẻ mặc áo đen Tương gia kia gần như hóa thành trong suốt, trong không khí căn bản không thể nhìn rõ được bản thể của nó! Những người không thấy rõ bao gồm Bạch Nhạc và những võ giả Tiên thiên trung cấp!
Mạnh mẽ chịu đựng rung động trong lòng, Bạch Nhạc không nói được một lời, nhìn chằm chằm. Cả trường đấu như mất kiềm chế , thanh âm kia, khí thế kia bắn lên tận trời, quận Bạch Lộ tuy rằng cực kỳ rộng lớn nhưng thanh thế này gần như có thể truyền khắp cả nửa cái quận Bạch Lộ này!
Vô số người qua đường đều dừng chân lại, nhìn về phía trường đấu!
Việc này không có nghĩa là những người xem đều không có kiến thức, bị trường chiến đấu của hai Tiên thiên sơ cấp hấp dẫn đến như bị trúng mê dược, mà thật sự thì một bên là vũ khí danh chấn thiên hạ, người kia là kiếm kỹ và thân pháp thần kỳ khiến những người tu luyện đều tán thưởng!
Tương Phúc nắm giữ Liệt Thiên Kiếm thì cũng thôi, ỷ vào vũ khí mà ra oai, ba phần áp chế người, nhưng Tiêu Phong kia thì mới chân chính là khó lường. Kiếm kỹ kia của hắn quả thực là xuất thần nhập hóa. Người như thế mới chỉ có là Tiên thiên sơ cấp, nếu hắn lên tới trung cấp, cao cấp, đột phá cảnh giới tu luyện giả thì lại là chuyện thế nào?
Trong nhất thời, trong tất cả các thính phòng của trường đấu, các chủ sự của các thế lực lớn gần như đều phân phó người. Sau đó có không ít người tràn ngập vẻ không tình nguyện, hận không thể từng bước một rời khỏi trường đấu.
Giờ phút này Lăng Tiêu đã nhắm hai mắt lại, ngưng thần cảm ứng được phương vị của thanh kiếm trong tay Tương Phúc. Lăng Tiêu cuối cùng cũng hiểu vì sao Tương Vân Sơn lại coi trọng thanh kiếm này như thế. Từ phản ứng của Yêu Huyết Hồng Liên kiếm thì trong Liệt Thiên Kiếm hẳn cũng có một kiếm linh cực kỳ hùng mạnh!
Mà kiếm linh này dù chưa nhận chủ cũng đã có tính tình cực kỳ hiếu chiến!
Lăng Tiêu thậm chí còn cho rằng Liệt Thiên Kiếm dẫn dắt Tương Phúc chiến đấu, mà không phải Tương Phúc dùng Liệt Thiên Kiếm để chiến đấu.
Tương Phúc nhìn trái nhín phải, đồng thời không ngừng đánh giá Lăng Tiê. Không ngờ lại nhắm hai mắt, trong mắt hắn hơi giật mình kinh hãi. Phải biết rằng, có một trưởng lão cảnh giới tu luyện giả từng nói qua, Liệt Thiên Kiếm uy thế hùng mạnh, nếu muốn tránh né cũng chỉ có thể dùng tinh thần lực cảm ứng! Vì rất nhiều lúc, ánh mắt chưa chắc đã là thật!
“Người trẻ tuổi này thực lực cũng không mạnh hơn ta, chẳng lẽ cảnh giới của hắn vượt xa ta sao?”
Trong lòng Tương Phúc mặc dù cả kinh, nhưng lại kích khởi sát tâm, nghĩ: “Loại thiên phú bậc này nếu không thể giết ngay, ngày sau tất thành họa lớn!”
Nghĩ vậy, Tương Phúc liền quát lên một tiếng lớn, nâng khí thế toàn thân lên cao, dùng hết toàn lực gào lên:
- Vạn Kiếm Trảm!
Sau tiếng rống giận của Tương Phúc, từ cánh tay hắn bỗng nhiên sinh ra vô số thanh bảo kiếm hàn quang lạnh thấu xương! Mỗi một thanh kiếm đều rất lớn, dài hơn mười thước, rộng hơn thước!
Không ngờ những thanh kiếm này lại giống như thật, nhiều vô số kể, lóe ra hàn quang ngập trời, che trời phủ đất oanh kích Lăng Tiêu!
Không có bố cục, không có kỹ xảo!
Có, chỉ là vô số thanh cự kiếm ẩn chứa năng lượng cực lớn!
Một loạt thanh cự kiếm khiến cho kết giới kiên cố vô cùng kia xuất hiện từng vệt màu bạc, kiếm khí dường như muốn lao ra khỏi kết giới, cắt qua cả không trung khiến không khí vặn vẹo kịch liệt!
Liệt Thiên Kiếm! Quả nhiên danh bất hư truyền!
Tất cả người xem, phàm là người đã nghe nói tới Liệt Thiên Kiếm, gần như cùng sinh ra một ý niệm như vậy!
Mà Tương Phúc sau khi dùng hết tất cả sức mạnh toàn thân vào chiêu mạnh nhất của Liệt Thiên Kiếm thì dừng lại trên không, cặp mắt lạnh lung kia giờ phút này đang bắn ra hào quang điên cuồng!
Ha ha ha ha!
Chiêu mạnh nhất của Liệt Thiên Kiếm! Trong thiên hạ này, ngoài ta còn ai? Tương Phúc tay cầm chuôi tuyệt thế bảo kiếm, trong lòng nghĩ!
Lại nhìn Lăng Tiêu giờ đang bị vô số thanh cự kiếm hóa thành thực thể bao phủ vào.
Gần như tất cả mọi người truong trường đấu đều có một ý nghĩ:
- Tiêu Phong xong rồi!
Ầm!
Một tiếng sấm nổ vang, kết giới đã được thăng lên cấp độ tu luyện giả cũng bị vụ nổ này gây ra chấn động kịch liệt, dưới ánh mắt chăm chú của mười mấy vạn người cuối cùng cũng ổn định lại!
Mà trong kết giới, từ vụ nổ bắn ra vô số luồng ánh sáng kịch liệt va chạm, cho dù là Bạch Sơn cũng không thể nhìn thấy bên trong cuối cùng đã xảy ra chuyện gì!
Trong ánh mắt vô số người hiện lên màu đỏ rực, một kiện bảo vật có thể mang lại uy lực lớn như thế, lại trong tay một võ giả Tiên thiên sơ cấp, nếu trong tay kẻ càng mạnh hơn thì sẽ sinh ra uy lực thế nào? Khó trách mỗi khi Thánh Vực có tin tức khai quật được một bảo vật đều sẽ khiến cho mọi người điên cuồng cướp đoạt!
Có một kiện bảo vật như vậy bên người, trong chiến đấu cho dù gặp cường giả mạnh hơn mình cũng dám chiến một trận!
Trong nháy mắt khi Lăng Tiêu bị vô số thanh kiếm kia đánh úp tới, Tinh Kim Nguyệt Quang giáp bỗng hiện lên bản thể, tự động hộ chủ, Lăng Tiêu thì phóng xuất năng lượng vô tận trong cơ thể ra, hình thành mấy ngàn tầng bảo hộ vây quanh thân thể Lăng Tiêu.
Những thanh cự kiếm dễ dàng bị bẻ gãy, mặc dù thoải mái chém phá vào vòng bảo hộ của Lăng Tiêu nhưng độ dày của vòng bảo hộ thật sự là kinh người, cho nên năng lượng trong những thanh kiếm không ngừng bùng nổ mãnh liệt xung quanh người Lăng Tiêu, ánh sáng bùng nổ tràn ngập cả kết giới!
Cuối cùng, số lượng của cự kiếm kia càng ngày càng ít, mà vòng bảo hộ của Lăng Tiêu cũng càng ngày càng mờ!
Phốc!
Mấy trăm đạo kiếm khí và cự kiếm năng lượng oanh kích lên ngực Lăng Tiêu, Lăng Tiêu phun một ngụm máu tươi, thân hình hung hăng đập vào kết giới. Gần như trong nháy mắt, Lăng Tiêu lấy ra một viên đan dược trực tiếp nhét vào trong miệng.
Đồng thời, từ trên không truyền tới tiếng cười điên cuồng của Tương Phúc.
Thân mình Lăng Tiêu lung lay như sắp đổ, gần như không đứng thẳng trên không được, mặt vàng như giấy, nói với Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm:
- Tiểu Yêu, chém hắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.