Chương 37
Phong Hành Liệt
24/09/2022
Nhiều năm sau, những người lính đánh thuê năm xưa đến tham gia cuộc tấn công của ma thú vẫn sẽ kể về cậu thiếu niên mặc áo choàng đen và siêu thần thú đáng sợ kia.
“Ngươi có phục hay không?” Giọng nói lạnh lùng của Xích lại vang lên, cậu ta bay lơ lửng trước mặt con chiến mã mộng yểm song giác, giơ tay lên, Xích Huyết Bá Vương Thương liền bay ra, mũi thương vàng chĩa thẳng vào gáy con song giác, hai con ngươi đỏ như kim cương lạnh lùng, tàn nhẫn như muốn nói: “Ngươi có nói hay không, nếu không nói thì sẽ chết ngay!”
“Ưm… ta phục, ta phục, đại nhân, ta phục.” Chiến mã mộng yểm song giác hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, đau đớn nức nở. Xích Huyết Bá Vương Thương được tạo thành từ ngọn lửa cực kỳ đáng sợ, những bộ phận bị nó xuyên qua cơ thể đều bị thiêu đốt không còn chút cảm giác nào, nếu không nhờ sức mạnh của thân thể thần thú, e rằng song giác đã bị thiêu thành tro!
Cho dù không bị thiêu thành tro, nhưng nếu Xích không cố ý đâm lệch mũi thương thì lục phủ ngũ tạng của nó đã bị xuyên thủng, đến lúc đó không chỉ đơn giản là vết thương ở da thịt nữa.
Xích thật sự rất đáng sợ, còn nhỏ mà đã giết chết thần thú chỉ trong một chiêu, đợi cậu ta trưởng thành thì sao đây?
Chiến mã mộng yểm rùng mình, không thể tưởng tượng nổi, chỉ vì nó không xem cậu ta là một siêu thần thú, nên bại trong tay cậu ta cũng không hề oan uổng. Xem ra Xích nói đợi sau khi cậu ta trưởng thành sẽ đi tìm Áo Tư Lâm nói chuyện phiếm cũng không phải là nói quá.
“Ngạo Phong, nó đã mất đi sức chiến đấu rồi, lát nữa cậu hãy ký khế ước với nó, tôi về trước.” Xích lạnh lùng gật đầu, thu hồi Xích Huyết Bá Vương Thương hoá thành lửa thiên đường rồi truyền âm cho Ngạo Phong: “Nhớ hãy rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, sau này tên Truy Vân cũng không dễ dàng dùng lại nữa đâu.”
“Yên tâm, tôi hiểu.” Ngạo Phong trả lời, cô có thể nhận thấy một tia mệt mỏi trong giọng nói của Xích.
Lần trước Sấm Sét nói rằng sức mạnh của Xích ở mức thần thú, cho dù cậu ta có trưởng thành thì cũng không thể giết chết một thần thú hệ hắc ám chỉ trong một giây, có lẽ cậu ta đã dùng cạn kiệt phương pháp tác chiến, cố gắng đạt đến cảnh giới phải giết chết kẻ khác trong vòng một giây, mặc dù thanh thế đáng sợ nhưng cũng phải trả một cái giá rất lớn.
Ngạo Phong đã nghĩ đến hậu quả trước khi gọi Xích, dù sao thì cái tên Truy Vân cũng là một cái tên giả, cô vẫn luôn đeo mặt nạ, không ai ngoại trừ Dung Lạc biết rằng cô chính là Tần Ngạo Phong, cô tin rằng Dung Lạc sẽ không bao giờ bán đứng cô. Sau khi cuộc bao vây thành kết thúc, cô chỉ cần tháo mặt nạ ra, rời khỏi Nhật Bất Lạc Thành, Truy Vân mãi mãi mai danh ẩn tích. Lục địa Ruska lớn như vậy, những kẻ muốn truy tìm tung tích của cô còn khó hơn lên trời.
Xích và cô tâm ý tương thông nên rất an tâm về hành động của cô, mỉm cười, giống như lần trước, cậu ta hóa thành ngọn lửa và tan biến trong không khí.
“Cuối cùng thì cũng kết thúc rồi.” Ngạo Phong thở phào, thánh thú và thần thú đều lần lượt bị đánh bại, mặc dù một ít tàn bình tạm thời có thể liên minh cầm cự, nhưng không có thánh thú làm thủ lĩnh thì chuyện bị đánh bại cũng là vấn đề thời gian mà thôi.
“Thật tuyệt vời! Thật không ngờ ma thú của người anh em Truy Vân lại mạnh đến vậy!” Lư Phong vẫn còn đang thán phục, hợp lực chém giết một bộ phận ma thú cuối cùng đang tạo thành làn sóng điên cuồng đồng loạt tấn công.
“Đúng vậy, không một con ma thú nào khác dám đến gần nơi con ma thú đó ở.” Dung Lạc cũng mỉm cười. Lúc này anh ta mới đi về phía Ngạo Phong, Dung Lạc cất bước, nhưng một bóng người nhanh hơn đã xuất hiện ở khóe mắt, lao ra khỏi đám người, lao thẳng về hướng Ngạo Phong như rắn độc lè cái lưỡi ra.
Dung Lạc nhìn rất rõ người đó, tái mặt, tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, vội vàng hét lên: “Truy Vân, mau tránh ra, là Lê Thanh!”
Ngạo Phong vừa mới thả lỏng người, đang chuẩn bị đi khế ước với chiến mã mộng yểm song giác thì nghe thấy Dung Lạc kêu lên, một cảm giác nguy hiểm loé lên, chỉ một phút lơ là mà đã tạo cơ hội lớn nhất cho người ta.
Trận chiến vừa rồi kích động đến nỗi cô không truy tìm tung tích của Lê Thanh, không ngờ Lê Thanh lại trà trộn vào trong đám người, chờ thời cơ giáng cho cô một đòn chí mạng!
Một người là huyễn sư có được siêu thần thú, lại còn là tông sư thuần thú, không phải là người anh ta có thể đắc tội. Lê Thanh vô cùng ghen tị và phẫn uất, cũng vô cùng sợ hãi, người ta có thể làm bất cứ điều gì dưới áp lực tột độ. Lê Thanh không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, giết chết cô thì anh ta không còn địch thủ nữa.
Anh ta vẫn chịu đựng cho tới bây giờ, chỉ là đợi đến giờ khắc này, thời điểm mà vừa mới thu hồi siêu thần thú lại, hưởng thụ hương vị chiến thắng, lúc đó tính cảnh giác của Ngạo Phong sẽ giảm xuống rất nhiều, chỉ cần đánh lén phía sau cô là có thể nắm chắc thành công.
Ngạo Phong thấy Lê Thanh sử dụng kiếm xỉ hổ vương tấn công cục bộ, móng vuốt hổ móc nhanh đến mức cô không kịp né tránh! Còn Dung Lạc và Lư Phong đang giận dữ gầm lên, vẫn chưa kịp chạy tới, tim đập dữ dội, cảm giác như cô đang gần kề cái chết.
“Thiên nhai, kiếm tịch diệt!”
Lúc này một giọng nói lạnh lùng nhưng vô cùng dễ chịu lọt vào tai Ngạo Phong.
Trên bầu trời, một đạo kiếm khí lẫm liệt bay xuống, hạ chính xác xuống Lê Thanh, kẻ đang tưởng rằng mình sắp thành công và tràn đầy đắc ý. Lê Thanh chỉ là một linh huyễn sư thất kiếm, ngay cả thời gian quay đầu lại cũng không kịp, anh ta chỉ cảm thấy thân thể bị một sức mạnh không thể giải thích được đâm tới, sau lưng lạnh toát, mặt đập xuống đất, nát hết cả xương mặt!
Lúc này anh ta mới cảm thấy bụng đau nhói, máu từ trong người trào ra, sinh mệnh lực điên cuồng trôi qua, dường như thế giới đang dần trôi xa anh ta...
Ngạo Phong đang đứng ở trước mặt Lê Thanh, kinh ngạc phát hiện anh ta đã bị một thanh phi kiếm ghim xuống đất, vật thể màu đen tuyền kia còn đen hơn cả thanh kiếm của kiếm sĩ bình thường, vẫn đang không ngừng lắc lư.
Một thanh phi kiếm bất thình lình đóng đinh xuống linh huyễn sư thất kiếm Lê Thanh cũng khiến cho Ngạo Phong sợ ngây người, cô không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn lên trời.
Một người đàn ông, không biết từ khi nào đã xuất hiện phía trên cao của liên minh thủ thành, còn cao hơn cả điểu sư mấy lần.
Chiếc áo choàng phấp phới, không có gió mà tự tung bay lẫm liệt, đeo găng tay đen lộ ngón tay ra ngoài, chân đi guốc gỗ, khuôn mặt tuyệt đẹp làm cho không biết bao nhiêu cô gái đã bị mê mẩn, trông chỉ hơn hai mươi tuổi, trên người lộ ra nét thăng trầm của thời gian. Nhìn anh ta giống như kiếm tiên trong truyền thuyết cổ xưa, thản nhiên đứng trên không trung, giống như đang đứng trong nhà của chính mình.
Làm thế nào ở độ cao như thế mà anh ta lại bắn ra một thanh phi kiếm giết chết Lê Thanh chỉ trong một chiêu? Cần phải có tốc độ nhanh cỡ nào và sức mạnh cường đại ra sao chứ?
Ngạo Phong hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm than quả nhiên cô không thể so với cường giả chân chính trước mắt này được, thậm chí cô còn có cảm giác ngay cả Xích của hiện tại cũng không phải là đối thủ của anh ta.
Lông mày của mỹ nam mặc áo choàng gai khẽ nhướng lên, nhẹ nhàng vẫy tay, thanh kiếm đen tuyền như bị thứ gì đó kéo lại, phút chốc đã bay ngược về, chớp mắt đã đến bên cạnh anh ta, nhưng anh ta cũng không vội thu hồi lại.
“Anh ta định làm gì?” Ngạo Phong nghi ngờ nhìn người đàn ông đã cứu mạng cô, cảm thấy một loại khí thế đáng sợ tỏa ra từ anh ta.
“Phân!” Mỹ nam mặc áo choàng gai khẽ quát lên, năm ngón tay đeo găng tay màu đen khẽ hất lưỡi kiếm màu đen lên, chỉ nhìn thấy thanh kiếm phát ra ánh sáng chói mắt, cô cũng không biết lý do vì sao, chỉ thấy từng đạo kiếm ảnh phân thân ra với tốc độ đáng sợ.
Chỉ sau vài nhịp thở, phía sau mỹ nam mặc áo choàng gai đã xuất hiện hàng vạn thanh phi kiếm che kín cả bầu trời, tạo thành một bóng đen lớn trên đầu đám người phía dưới, mọi người đều há hốc miệng, dán mắt nhìn.
“Trời ơi, đó là gì vậy?”
Tiếng hít thở nối tiếp nhau vang lên, đám người giật thót, mỹ nam mặc áo choàng gai dường như không nhìn thấy gì, cứ thản nhiên vung tay lên.
“Thiên nhai, vạn kiếm diệt!”
Vạn thanh kiếm nhất tề chuyển động.
Những thanh kiếm bay xuống như những sinh vật sống và ghim chính xác lên từng cơ thể của đám ma thú tấn công thành kia.
Kiếm bay đầy trời, mạnh mẽ và hoang dã, bắn xuống mặt đất như một trận mưa trút xuống mặt đất!
Điều kỳ lạ là dường như mỗi một thanh kiếm đều có mắt, chúng có thể tránh được tất cả các lính đánh thuê, mọi người đều đổ mồ hôi lạnh trong cơn mưa kiếm lại phát hiện ra rằng những thanh kiếm đó chỉ tấn công ma thú, chứ không đánh trúng họ, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Ma thú gào thét thảm thiết, ôm đầu cố gắng chạy trốn nhưng không thể thoát khỏi phạm vi phi kiếm của người đàn ông, hàng ngàn hàng vạn phi kiếm bắn ra rồi lại được lấp đầy, cuồn cuộn không dứt, mà lực công kích lại khiến cho người ta sợ hãi đến cực điểm, ngay cả linh thú cũng không thể chạy trốn dưới phi kiếm của anh ta.
Tất cả mọi người trong liên minh phòng thủ đều dừng việc họ đang làm, cứ nhìn chăm chăm lên bầu trời, khuôn mặt của họ tràn đầy kinh ngạc, tôn kính và cuồng nhiệt.
Ngạo Phong kinh ngạc nhìn cảnh này, cảnh tượng này khắc sâu trong tâm trí cô.
Hàng vạn thanh kiếm bắn chính xác, không hề sai chỉ một tấc, không hề đả thương bất cứ người nào mà lại bắn chết từng con ma thú một. Người đàn ông tùy tiện đứng trên không trung, tư thế giống như hạ bút thành văn, còn có khí tức như tuyết hậu thanh tùng, khiến người ta nhớ mãi không quên.
Chỉ trong chốc lát, tất cả ma thú đến tấn công thành đều bị anh ta quét sạch, mà đáng lẽ trên chiến trường phải hò reo cổ vũ thì lại im bặt, mọi người đều bị thủ đoạn của mỹ nam mặc áo gai này làm cho kinh sợ, hàng ngàn vạn quân liên minh mà chỉ nghe thấy tiếng gió rít lạnh lẽo của rừng rậm.
Mỹ nam trong chiếc áo choàng gai thu hồi thanh kiếm đen của mình và nhẹ nhàng cắm sau lưng, trên khuôn mặt anh tuấn không có biểu cảm gì đặc biệt, cứ như thể anh ta vừa làm một việc rất dễ dàng và đơn giản vậy. Anh ta ở trên trời liếc xuống nhìn Ngạo Phong, trong mắt lóe lên một tia kỳ lạ, nhưng vẫn không nói gì, nhẹ nhàng xoay người cất bước trên không trung, hướng về khu rừng rậm Nhật Bất Lạc trước mặt.
Mái tóc dài xõa tung bay trong gió và chiếc áo choàng gai bay phấp phới, anh ta giống như đang đi trên mặt đất bằng phẳng, tốc độ cực nhanh, chỉ nhìn thấy bóng dáng loé lên vài lần là đã biến mất trong ánh chiều tà.
Đến đột ngột, biến mất cũng nhanh chóng, như một cú sốc vừa xuất hiện đã biến mất.
Lúc này, những câu cảm thán mới thốt ra từ miệng của những người nãy giờ vẫn im lặng.
“Thiên nhai vạn kiếm diệt! Chính là Thiên Nhai kiếm tôn trong truyền thuyết!”
“Áo choàng gai đen, guốc gỗ phi kiếm, không sai, đó chính là Thiên Nhai kiếm tôn.”
“Có thể được nhìn thấy Thiên Nhai kiếm tôn, đời này của tôi cũng không tiếc nuối.”
Ngạo Phong nghe mọi người bàn luận rồi nhìn nơi bóng dáng của người đàn ông biến mất, ánh mắt lóe lên, lẩm bẩm nói: “Thiên Nhai kiếm tôn? Tên của anh ta à?”
“Đúng vậy, Thiên Nhai kiếm tôn, anh ta là một nhân vật huyền thoại của Ruska, danh tiếng và thực lực đã đạt đỉnh của cường giả, anh tuấn vô cùng. Một trăm năm trước, hào quang đã bao trùm toàn bộ đại lục, cho đến nay vẫn chưa ai có thể vượt qua được thần thoại do anh ta tạo ra. Ban đầu vương thượng của đế quốc Kaya là bốn vị kiếm tôn, anh ta là một người cực mạnh trong số đó, nhưng không biết vì sao Thiên Nhai kiếm tôn lại từ bỏ thân phận cao quý của mình trong đế quốc và lưu lạc thiên nhai tứ phương. Sau bao nhiêu năm, dấu chân của anh ta đã trải dài khắp lục địa, sa mạc vô tận, biển mây và sương mù, sườn núi cao đầy sao, và những nơi hung địa nổi tiếng mà anh ta vẫn có thể tự do ra vào.”
Hai mắt Lư Phong lấp lánh, cực kỳ phấn khích, thân là kiếm sĩ, Thiên Nhai kiếm tôn là cường giả được tôn kính nhất, có thể tận mắt nhìn thấy Thiên Nhai kiếm tôn đã đủ khiến ông ta phấn khích hồi lâu. Lư Phong đã hỏi thăm về chuyện của vị kiếm tôn kia: “Có người nói anh ta vì tình mà đau lòng, từ đó về sau một lòng chìm vào kiếm đạo, cũng có người nói anh ta muốn khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền. Cũng có người nói anh ta không muốn bị quyền lực trói buộc, có người nói anh ta muốn tìm kho báu nào đó nên mới đi khắp thiên hạ. Có điều đó cũng chỉ là mọi người đoán thôi.”
“Chắc chắn anh ta đang trên đường dạo chơi đã vô tình đụng phải cuộc tấn công thành của ma thú. Lần này thực sự quá may mắn, một là Truy Vân, một là Thiên Nhai kiếm tôn, không muốn chấn động cũng không được.” Dung Lạc cười, bước đến ân cần hỏi han Ngạo Phong: “Không sao chứ? Ban nãy thật nguy hiểm, may mà Thiên Nhai kiếm tôn ra tay kịp lúc, có lẽ anh ta cũng không nhẫn tâm nhìn thấy một cường giả tương lai của đại lục ngã xuống.”
Ngạo Phong sẽ nhớ kỹ cái tên Thiên Nhai kiếm tôn, có cảm giác sống sót sau vụ tai nạn mà cười sung sướng: “Không sao, cuối cùng cũng kết thúc rồi!”
Một lời như nhắc nhở những người lính đánh thuê xung quanh rằng sau cả ngày công thành, cuối cùng các chiến sĩ cũng đã vượt qua, mọi người reo hò, ném vũ khí lên cao và điên cuồng gào thét.
“Kết thúc rồi! Cuối cùng cũng đã kết thúc!”
“Chiến thắng rồi!”
“Ha ha ha…”
Không khí hân hoan lan tỏa đến từng ngóc ngách của mỗi doanh trại, mặt trời đã lặn xuống nửa ngọn núi, ánh chiều tà bao phủ cả Nhật Bất Lạc Thành một màu vàng tuyệt đẹp.
Thành chủ Lạc Ly cưỡi điểu sư bay trên bầu trời và hét lớn, động viên tinh thần của mọi người: “Cảm tạ các dũng sĩ đã trợ giúp, mọi người đều là anh hùng của Nhật Bất Lạc Thành, để ca ngợi sự vĩ đại của các chiến sĩ, tối nay toàn thành tha hồ vui chơi.”
“Tha hồ vui chơi!”
“Tha hồ vui chơi!”
Tiếng hoan hô rung động cả đất trời, người dân trong thành được thông báo về tình hình thủ thành, nghe mà chấn động lòng người, chân thành bày tỏ sự kính nể và tán thưởng. Hai nhân vật được nhắc đến nhiều nhất, một là Thiên Nhai kiếm tôn xuất hiện cuối cùng và người còn lại là ngôi sao mới nổi, linh huyễn sư trẻ tuổi nhất của đại lục, Truy Vân.
Vô số những người lính thủ thành đều cúi đầu thật sâu trước Ngạo Phong, cho dù là vì sự xuất hiện của siêu thần thú hay là vì sự dũng cảm của cô khi đối mặt với ma thú, thì họ đều thán phục không thôi.
“Thu dọn chiến trường, chúng ta cũng trở về thành đi, đại anh hùng của Nhật Bất Lạc Thành.” Dung Lạc mỉm cười, vỗ vai Ngạo Phong, trêu chọc cô.
Ngạo Phong không thể nhịn được cười vì sự trêu chọc của anh ta. Mặc dù cô không để ý gì đến danh lợi, nhưng phải thừa nhận mỗi người đều có một trái tim hư vinh, bị người khác nhìn mình bằng ánh mắt nóng bỏng như thế, cảm giác thật là thích thú.
Các binh lính đánh thuê từ Xích Luyện và Đàn Sói lần lượt xông lên phía trước, ba chân bốn cẳng khiêng mấy thánh thú và thần thú khổng lồ về doanh trại, chờ Ngạo Phong lập khế ước. Những người khác không có ý định tranh giành, nếu không có tông sư thuần thú thì có giành lấy chúng về cũng không có tác dụng gì. Ma tinh trân quý, nhưng nếu đắc tội đại nhân vật của Nhật Bất Lạc Thành Truy Vân này thì chẳng đáng.
“Ngươi có phục hay không?” Giọng nói lạnh lùng của Xích lại vang lên, cậu ta bay lơ lửng trước mặt con chiến mã mộng yểm song giác, giơ tay lên, Xích Huyết Bá Vương Thương liền bay ra, mũi thương vàng chĩa thẳng vào gáy con song giác, hai con ngươi đỏ như kim cương lạnh lùng, tàn nhẫn như muốn nói: “Ngươi có nói hay không, nếu không nói thì sẽ chết ngay!”
“Ưm… ta phục, ta phục, đại nhân, ta phục.” Chiến mã mộng yểm song giác hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, đau đớn nức nở. Xích Huyết Bá Vương Thương được tạo thành từ ngọn lửa cực kỳ đáng sợ, những bộ phận bị nó xuyên qua cơ thể đều bị thiêu đốt không còn chút cảm giác nào, nếu không nhờ sức mạnh của thân thể thần thú, e rằng song giác đã bị thiêu thành tro!
Cho dù không bị thiêu thành tro, nhưng nếu Xích không cố ý đâm lệch mũi thương thì lục phủ ngũ tạng của nó đã bị xuyên thủng, đến lúc đó không chỉ đơn giản là vết thương ở da thịt nữa.
Xích thật sự rất đáng sợ, còn nhỏ mà đã giết chết thần thú chỉ trong một chiêu, đợi cậu ta trưởng thành thì sao đây?
Chiến mã mộng yểm rùng mình, không thể tưởng tượng nổi, chỉ vì nó không xem cậu ta là một siêu thần thú, nên bại trong tay cậu ta cũng không hề oan uổng. Xem ra Xích nói đợi sau khi cậu ta trưởng thành sẽ đi tìm Áo Tư Lâm nói chuyện phiếm cũng không phải là nói quá.
“Ngạo Phong, nó đã mất đi sức chiến đấu rồi, lát nữa cậu hãy ký khế ước với nó, tôi về trước.” Xích lạnh lùng gật đầu, thu hồi Xích Huyết Bá Vương Thương hoá thành lửa thiên đường rồi truyền âm cho Ngạo Phong: “Nhớ hãy rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, sau này tên Truy Vân cũng không dễ dàng dùng lại nữa đâu.”
“Yên tâm, tôi hiểu.” Ngạo Phong trả lời, cô có thể nhận thấy một tia mệt mỏi trong giọng nói của Xích.
Lần trước Sấm Sét nói rằng sức mạnh của Xích ở mức thần thú, cho dù cậu ta có trưởng thành thì cũng không thể giết chết một thần thú hệ hắc ám chỉ trong một giây, có lẽ cậu ta đã dùng cạn kiệt phương pháp tác chiến, cố gắng đạt đến cảnh giới phải giết chết kẻ khác trong vòng một giây, mặc dù thanh thế đáng sợ nhưng cũng phải trả một cái giá rất lớn.
Ngạo Phong đã nghĩ đến hậu quả trước khi gọi Xích, dù sao thì cái tên Truy Vân cũng là một cái tên giả, cô vẫn luôn đeo mặt nạ, không ai ngoại trừ Dung Lạc biết rằng cô chính là Tần Ngạo Phong, cô tin rằng Dung Lạc sẽ không bao giờ bán đứng cô. Sau khi cuộc bao vây thành kết thúc, cô chỉ cần tháo mặt nạ ra, rời khỏi Nhật Bất Lạc Thành, Truy Vân mãi mãi mai danh ẩn tích. Lục địa Ruska lớn như vậy, những kẻ muốn truy tìm tung tích của cô còn khó hơn lên trời.
Xích và cô tâm ý tương thông nên rất an tâm về hành động của cô, mỉm cười, giống như lần trước, cậu ta hóa thành ngọn lửa và tan biến trong không khí.
“Cuối cùng thì cũng kết thúc rồi.” Ngạo Phong thở phào, thánh thú và thần thú đều lần lượt bị đánh bại, mặc dù một ít tàn bình tạm thời có thể liên minh cầm cự, nhưng không có thánh thú làm thủ lĩnh thì chuyện bị đánh bại cũng là vấn đề thời gian mà thôi.
“Thật tuyệt vời! Thật không ngờ ma thú của người anh em Truy Vân lại mạnh đến vậy!” Lư Phong vẫn còn đang thán phục, hợp lực chém giết một bộ phận ma thú cuối cùng đang tạo thành làn sóng điên cuồng đồng loạt tấn công.
“Đúng vậy, không một con ma thú nào khác dám đến gần nơi con ma thú đó ở.” Dung Lạc cũng mỉm cười. Lúc này anh ta mới đi về phía Ngạo Phong, Dung Lạc cất bước, nhưng một bóng người nhanh hơn đã xuất hiện ở khóe mắt, lao ra khỏi đám người, lao thẳng về hướng Ngạo Phong như rắn độc lè cái lưỡi ra.
Dung Lạc nhìn rất rõ người đó, tái mặt, tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, vội vàng hét lên: “Truy Vân, mau tránh ra, là Lê Thanh!”
Ngạo Phong vừa mới thả lỏng người, đang chuẩn bị đi khế ước với chiến mã mộng yểm song giác thì nghe thấy Dung Lạc kêu lên, một cảm giác nguy hiểm loé lên, chỉ một phút lơ là mà đã tạo cơ hội lớn nhất cho người ta.
Trận chiến vừa rồi kích động đến nỗi cô không truy tìm tung tích của Lê Thanh, không ngờ Lê Thanh lại trà trộn vào trong đám người, chờ thời cơ giáng cho cô một đòn chí mạng!
Một người là huyễn sư có được siêu thần thú, lại còn là tông sư thuần thú, không phải là người anh ta có thể đắc tội. Lê Thanh vô cùng ghen tị và phẫn uất, cũng vô cùng sợ hãi, người ta có thể làm bất cứ điều gì dưới áp lực tột độ. Lê Thanh không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, giết chết cô thì anh ta không còn địch thủ nữa.
Anh ta vẫn chịu đựng cho tới bây giờ, chỉ là đợi đến giờ khắc này, thời điểm mà vừa mới thu hồi siêu thần thú lại, hưởng thụ hương vị chiến thắng, lúc đó tính cảnh giác của Ngạo Phong sẽ giảm xuống rất nhiều, chỉ cần đánh lén phía sau cô là có thể nắm chắc thành công.
Ngạo Phong thấy Lê Thanh sử dụng kiếm xỉ hổ vương tấn công cục bộ, móng vuốt hổ móc nhanh đến mức cô không kịp né tránh! Còn Dung Lạc và Lư Phong đang giận dữ gầm lên, vẫn chưa kịp chạy tới, tim đập dữ dội, cảm giác như cô đang gần kề cái chết.
“Thiên nhai, kiếm tịch diệt!”
Lúc này một giọng nói lạnh lùng nhưng vô cùng dễ chịu lọt vào tai Ngạo Phong.
Trên bầu trời, một đạo kiếm khí lẫm liệt bay xuống, hạ chính xác xuống Lê Thanh, kẻ đang tưởng rằng mình sắp thành công và tràn đầy đắc ý. Lê Thanh chỉ là một linh huyễn sư thất kiếm, ngay cả thời gian quay đầu lại cũng không kịp, anh ta chỉ cảm thấy thân thể bị một sức mạnh không thể giải thích được đâm tới, sau lưng lạnh toát, mặt đập xuống đất, nát hết cả xương mặt!
Lúc này anh ta mới cảm thấy bụng đau nhói, máu từ trong người trào ra, sinh mệnh lực điên cuồng trôi qua, dường như thế giới đang dần trôi xa anh ta...
Ngạo Phong đang đứng ở trước mặt Lê Thanh, kinh ngạc phát hiện anh ta đã bị một thanh phi kiếm ghim xuống đất, vật thể màu đen tuyền kia còn đen hơn cả thanh kiếm của kiếm sĩ bình thường, vẫn đang không ngừng lắc lư.
Một thanh phi kiếm bất thình lình đóng đinh xuống linh huyễn sư thất kiếm Lê Thanh cũng khiến cho Ngạo Phong sợ ngây người, cô không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn lên trời.
Một người đàn ông, không biết từ khi nào đã xuất hiện phía trên cao của liên minh thủ thành, còn cao hơn cả điểu sư mấy lần.
Chiếc áo choàng phấp phới, không có gió mà tự tung bay lẫm liệt, đeo găng tay đen lộ ngón tay ra ngoài, chân đi guốc gỗ, khuôn mặt tuyệt đẹp làm cho không biết bao nhiêu cô gái đã bị mê mẩn, trông chỉ hơn hai mươi tuổi, trên người lộ ra nét thăng trầm của thời gian. Nhìn anh ta giống như kiếm tiên trong truyền thuyết cổ xưa, thản nhiên đứng trên không trung, giống như đang đứng trong nhà của chính mình.
Làm thế nào ở độ cao như thế mà anh ta lại bắn ra một thanh phi kiếm giết chết Lê Thanh chỉ trong một chiêu? Cần phải có tốc độ nhanh cỡ nào và sức mạnh cường đại ra sao chứ?
Ngạo Phong hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm than quả nhiên cô không thể so với cường giả chân chính trước mắt này được, thậm chí cô còn có cảm giác ngay cả Xích của hiện tại cũng không phải là đối thủ của anh ta.
Lông mày của mỹ nam mặc áo choàng gai khẽ nhướng lên, nhẹ nhàng vẫy tay, thanh kiếm đen tuyền như bị thứ gì đó kéo lại, phút chốc đã bay ngược về, chớp mắt đã đến bên cạnh anh ta, nhưng anh ta cũng không vội thu hồi lại.
“Anh ta định làm gì?” Ngạo Phong nghi ngờ nhìn người đàn ông đã cứu mạng cô, cảm thấy một loại khí thế đáng sợ tỏa ra từ anh ta.
“Phân!” Mỹ nam mặc áo choàng gai khẽ quát lên, năm ngón tay đeo găng tay màu đen khẽ hất lưỡi kiếm màu đen lên, chỉ nhìn thấy thanh kiếm phát ra ánh sáng chói mắt, cô cũng không biết lý do vì sao, chỉ thấy từng đạo kiếm ảnh phân thân ra với tốc độ đáng sợ.
Chỉ sau vài nhịp thở, phía sau mỹ nam mặc áo choàng gai đã xuất hiện hàng vạn thanh phi kiếm che kín cả bầu trời, tạo thành một bóng đen lớn trên đầu đám người phía dưới, mọi người đều há hốc miệng, dán mắt nhìn.
“Trời ơi, đó là gì vậy?”
Tiếng hít thở nối tiếp nhau vang lên, đám người giật thót, mỹ nam mặc áo choàng gai dường như không nhìn thấy gì, cứ thản nhiên vung tay lên.
“Thiên nhai, vạn kiếm diệt!”
Vạn thanh kiếm nhất tề chuyển động.
Những thanh kiếm bay xuống như những sinh vật sống và ghim chính xác lên từng cơ thể của đám ma thú tấn công thành kia.
Kiếm bay đầy trời, mạnh mẽ và hoang dã, bắn xuống mặt đất như một trận mưa trút xuống mặt đất!
Điều kỳ lạ là dường như mỗi một thanh kiếm đều có mắt, chúng có thể tránh được tất cả các lính đánh thuê, mọi người đều đổ mồ hôi lạnh trong cơn mưa kiếm lại phát hiện ra rằng những thanh kiếm đó chỉ tấn công ma thú, chứ không đánh trúng họ, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Ma thú gào thét thảm thiết, ôm đầu cố gắng chạy trốn nhưng không thể thoát khỏi phạm vi phi kiếm của người đàn ông, hàng ngàn hàng vạn phi kiếm bắn ra rồi lại được lấp đầy, cuồn cuộn không dứt, mà lực công kích lại khiến cho người ta sợ hãi đến cực điểm, ngay cả linh thú cũng không thể chạy trốn dưới phi kiếm của anh ta.
Tất cả mọi người trong liên minh phòng thủ đều dừng việc họ đang làm, cứ nhìn chăm chăm lên bầu trời, khuôn mặt của họ tràn đầy kinh ngạc, tôn kính và cuồng nhiệt.
Ngạo Phong kinh ngạc nhìn cảnh này, cảnh tượng này khắc sâu trong tâm trí cô.
Hàng vạn thanh kiếm bắn chính xác, không hề sai chỉ một tấc, không hề đả thương bất cứ người nào mà lại bắn chết từng con ma thú một. Người đàn ông tùy tiện đứng trên không trung, tư thế giống như hạ bút thành văn, còn có khí tức như tuyết hậu thanh tùng, khiến người ta nhớ mãi không quên.
Chỉ trong chốc lát, tất cả ma thú đến tấn công thành đều bị anh ta quét sạch, mà đáng lẽ trên chiến trường phải hò reo cổ vũ thì lại im bặt, mọi người đều bị thủ đoạn của mỹ nam mặc áo gai này làm cho kinh sợ, hàng ngàn vạn quân liên minh mà chỉ nghe thấy tiếng gió rít lạnh lẽo của rừng rậm.
Mỹ nam trong chiếc áo choàng gai thu hồi thanh kiếm đen của mình và nhẹ nhàng cắm sau lưng, trên khuôn mặt anh tuấn không có biểu cảm gì đặc biệt, cứ như thể anh ta vừa làm một việc rất dễ dàng và đơn giản vậy. Anh ta ở trên trời liếc xuống nhìn Ngạo Phong, trong mắt lóe lên một tia kỳ lạ, nhưng vẫn không nói gì, nhẹ nhàng xoay người cất bước trên không trung, hướng về khu rừng rậm Nhật Bất Lạc trước mặt.
Mái tóc dài xõa tung bay trong gió và chiếc áo choàng gai bay phấp phới, anh ta giống như đang đi trên mặt đất bằng phẳng, tốc độ cực nhanh, chỉ nhìn thấy bóng dáng loé lên vài lần là đã biến mất trong ánh chiều tà.
Đến đột ngột, biến mất cũng nhanh chóng, như một cú sốc vừa xuất hiện đã biến mất.
Lúc này, những câu cảm thán mới thốt ra từ miệng của những người nãy giờ vẫn im lặng.
“Thiên nhai vạn kiếm diệt! Chính là Thiên Nhai kiếm tôn trong truyền thuyết!”
“Áo choàng gai đen, guốc gỗ phi kiếm, không sai, đó chính là Thiên Nhai kiếm tôn.”
“Có thể được nhìn thấy Thiên Nhai kiếm tôn, đời này của tôi cũng không tiếc nuối.”
Ngạo Phong nghe mọi người bàn luận rồi nhìn nơi bóng dáng của người đàn ông biến mất, ánh mắt lóe lên, lẩm bẩm nói: “Thiên Nhai kiếm tôn? Tên của anh ta à?”
“Đúng vậy, Thiên Nhai kiếm tôn, anh ta là một nhân vật huyền thoại của Ruska, danh tiếng và thực lực đã đạt đỉnh của cường giả, anh tuấn vô cùng. Một trăm năm trước, hào quang đã bao trùm toàn bộ đại lục, cho đến nay vẫn chưa ai có thể vượt qua được thần thoại do anh ta tạo ra. Ban đầu vương thượng của đế quốc Kaya là bốn vị kiếm tôn, anh ta là một người cực mạnh trong số đó, nhưng không biết vì sao Thiên Nhai kiếm tôn lại từ bỏ thân phận cao quý của mình trong đế quốc và lưu lạc thiên nhai tứ phương. Sau bao nhiêu năm, dấu chân của anh ta đã trải dài khắp lục địa, sa mạc vô tận, biển mây và sương mù, sườn núi cao đầy sao, và những nơi hung địa nổi tiếng mà anh ta vẫn có thể tự do ra vào.”
Hai mắt Lư Phong lấp lánh, cực kỳ phấn khích, thân là kiếm sĩ, Thiên Nhai kiếm tôn là cường giả được tôn kính nhất, có thể tận mắt nhìn thấy Thiên Nhai kiếm tôn đã đủ khiến ông ta phấn khích hồi lâu. Lư Phong đã hỏi thăm về chuyện của vị kiếm tôn kia: “Có người nói anh ta vì tình mà đau lòng, từ đó về sau một lòng chìm vào kiếm đạo, cũng có người nói anh ta muốn khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền. Cũng có người nói anh ta không muốn bị quyền lực trói buộc, có người nói anh ta muốn tìm kho báu nào đó nên mới đi khắp thiên hạ. Có điều đó cũng chỉ là mọi người đoán thôi.”
“Chắc chắn anh ta đang trên đường dạo chơi đã vô tình đụng phải cuộc tấn công thành của ma thú. Lần này thực sự quá may mắn, một là Truy Vân, một là Thiên Nhai kiếm tôn, không muốn chấn động cũng không được.” Dung Lạc cười, bước đến ân cần hỏi han Ngạo Phong: “Không sao chứ? Ban nãy thật nguy hiểm, may mà Thiên Nhai kiếm tôn ra tay kịp lúc, có lẽ anh ta cũng không nhẫn tâm nhìn thấy một cường giả tương lai của đại lục ngã xuống.”
Ngạo Phong sẽ nhớ kỹ cái tên Thiên Nhai kiếm tôn, có cảm giác sống sót sau vụ tai nạn mà cười sung sướng: “Không sao, cuối cùng cũng kết thúc rồi!”
Một lời như nhắc nhở những người lính đánh thuê xung quanh rằng sau cả ngày công thành, cuối cùng các chiến sĩ cũng đã vượt qua, mọi người reo hò, ném vũ khí lên cao và điên cuồng gào thét.
“Kết thúc rồi! Cuối cùng cũng đã kết thúc!”
“Chiến thắng rồi!”
“Ha ha ha…”
Không khí hân hoan lan tỏa đến từng ngóc ngách của mỗi doanh trại, mặt trời đã lặn xuống nửa ngọn núi, ánh chiều tà bao phủ cả Nhật Bất Lạc Thành một màu vàng tuyệt đẹp.
Thành chủ Lạc Ly cưỡi điểu sư bay trên bầu trời và hét lớn, động viên tinh thần của mọi người: “Cảm tạ các dũng sĩ đã trợ giúp, mọi người đều là anh hùng của Nhật Bất Lạc Thành, để ca ngợi sự vĩ đại của các chiến sĩ, tối nay toàn thành tha hồ vui chơi.”
“Tha hồ vui chơi!”
“Tha hồ vui chơi!”
Tiếng hoan hô rung động cả đất trời, người dân trong thành được thông báo về tình hình thủ thành, nghe mà chấn động lòng người, chân thành bày tỏ sự kính nể và tán thưởng. Hai nhân vật được nhắc đến nhiều nhất, một là Thiên Nhai kiếm tôn xuất hiện cuối cùng và người còn lại là ngôi sao mới nổi, linh huyễn sư trẻ tuổi nhất của đại lục, Truy Vân.
Vô số những người lính thủ thành đều cúi đầu thật sâu trước Ngạo Phong, cho dù là vì sự xuất hiện của siêu thần thú hay là vì sự dũng cảm của cô khi đối mặt với ma thú, thì họ đều thán phục không thôi.
“Thu dọn chiến trường, chúng ta cũng trở về thành đi, đại anh hùng của Nhật Bất Lạc Thành.” Dung Lạc mỉm cười, vỗ vai Ngạo Phong, trêu chọc cô.
Ngạo Phong không thể nhịn được cười vì sự trêu chọc của anh ta. Mặc dù cô không để ý gì đến danh lợi, nhưng phải thừa nhận mỗi người đều có một trái tim hư vinh, bị người khác nhìn mình bằng ánh mắt nóng bỏng như thế, cảm giác thật là thích thú.
Các binh lính đánh thuê từ Xích Luyện và Đàn Sói lần lượt xông lên phía trước, ba chân bốn cẳng khiêng mấy thánh thú và thần thú khổng lồ về doanh trại, chờ Ngạo Phong lập khế ước. Những người khác không có ý định tranh giành, nếu không có tông sư thuần thú thì có giành lấy chúng về cũng không có tác dụng gì. Ma tinh trân quý, nhưng nếu đắc tội đại nhân vật của Nhật Bất Lạc Thành Truy Vân này thì chẳng đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.