Ngạo Phong

Chương 62

Phong Hành Liệt

23/02/2023

Ngạo Phong trao đổi với Xích về tình hình của mình, Xích trầm ngâm trong chốc lát, tặc lưỡi lấy làm lạ.

“Huyễn thần quyết bị phong ấn trong nguồn năng lượng huyễn thần, rất nhiều người hao tổn rất nhiều tâm tư cũng không thể vạch trần được bí mật của nó, không ngờ khi chúng ta ký khế ước bản mạng lại đồng thời bị phá giải. Đây đúng là trời giúp ta mà, không ai có thể ngăn cản được, hơn nữa tâm pháp này phải sử dụng hỗ trợ lẫn nhau với nguồn năng lượng huyễn thần, người ngoài có được cũng vô dụng.”

Lúc này Ngạo Phong mới biết được ngay cả bên trong mẹ của mình cũng không có được ký ức khẩu quyết bị phong ấn của nữ huyễn sư thượng cổ kia, chỉ hỗ trợ tu luyện, là công cụ sử dụng để điều động nguồn năng lượng sức mạnh trợ giúp huyễn thú tiến cảnh, còn uy lực chân chính không thể phát huy được. Nói như vậy, bản thân cô thật sự rất may mắn.

“Tôi vẫn chưa sử dụng hết nguồn năng lượng này, tôi mơ hồ cảm giác được trong đó vẫn còn có một số ký ức khẩu quyết bị phong ấn, tại sao tôi lại không thể chạm vào nó? Chẳng lẽ còn có cái gì phong ấn sao?”

Xích nghe Ngạo Phong nói vậy, đôi mắt đỏ chợt loé lên ý cười: “Ngạo Phong, cậu vẫn còn quá yếu, nhiều tâm pháp mạnh mẽ cũng kèm theo nguy hiểm rất lớn, nếu không đủ mạnh, rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma. Cho nên rất nhiều cao thủ khi truyền thụ cho đồ đệ hoặc để lại sách quý đều sẽ bố trí cấm chế, thực lực không đủ thì sẽ không nhìn thấy sức mạnh khẩu quyết của tầng cao hơn. Tôi đoán khi cậu tới cấp thần là có thể giải trừ cấm chế.”

“Tôi quá yếu sao?” Ngạo Phong trừng mắt và bĩu môi, bị đả kích không hề nhẹ, tốt xấu gì trong mắt người khác cô cũng là một siêu cấp đáng sợ, thế mà trong mắt Xích, cô lại trở thành một kẻ yếu đuối…

“Chẳng lẽ không phải sao?” Xích chớp chớp mắt ngạc nhiên, đề nghị: “Hay là hai ta thử so tài xem…”

Ngạo Phong: “…”

Vì tính cách và nguyên tắc của họ rất giống nhau nên Xích và Ngạo Phong hoàn toàn có quan điểm giống nhau, họ nghĩ rằng không cần phải trốn tránh, dặn bất cứ khi nào Ngạo Phong cần giúp đỡ thì cứ gọi cậu ta, sau đó Xích quay trở lại không gian huyễn thú của Ngạo Phong và tiếp tục tu luyện. Không gian huyễn thú của loài người là nơi thích hợp nhất cho huyễn thú tu luyện, thực lực của Xích đã vượt qua tất cả loài người, chính là một kẻ cuồng tu luyện, thù lớn chưa trả, sao cậu ta có tâm tư rong chơi ở ngoài giống như bọn Arthurs chứ?

Hơn nữa, Xích có tính cách lạnh lùng, không thích nơi có nhiều người, ghét ánh mắt của những người phụ nữ trong xã hội loài người nhìn chằm chằm vào mình. Xích Huyết Vương cao ngạo, ngoại trừ Ngạo Phong, những kẻ còn lại cậu ta không thèm để ý đến.

Đã hơn một ngày trôi qua, tất cả mọi người đã khôi phục thể lực đều đứng lên.

Lôi Ngự Phong đã hoàn thành việc dung hợp nguyên tố tinh linh nước, đôi mắt chim ưng sắc bén càng ngày càng đen bóng, trong cơ thể mạnh mẽ như báo có một cỗ áp lực không gì sánh được, cũng phảng phất sự lạnh lùng.

“Đúng là thứ đồ tốt! Tôi đã tăng lên ngũ kiếm rồi!” Lôi Ngự Phong cười đầy hưng phấn, ánh sáng màu bạc dưới chân lóe lên, chỉ vào Ngạo Phong như đang dâng bảo vật.

Ngạo Phong nhìn thấy anh ta tràn đầy năng lượng thì nở nụ cười vui vẻ: “Ngự Phong, anh càng ngày càng đẹp trai đấy!”

“Thật không?” Lôi Ngự Phong ngạc nhiên thích thú, giống như một đứa trẻ được cho kẹo, trong lòng reo vui, Ngạo Phong nói mình đẹp trai kìa! Có vẻ như tình yêu bị ngăn cấm của cánh mày râu với nhau sẽ không bị chết từ trong trứng nước nữa!

“Truy Vân các hạ, chúng tôi cũng đã gần khôi phục rồi, hãy ra ngoài tập trung với họ, để tránh đồng bọn của chúng ta lo lắng.” Mấy tên huyễn sư thiên không đề nghị.

“Được, đi thôi.”

Ngạo Phong gật đầu, thu thi thể của con siêu thần thú giao long lên, thứ này là nguyên liệu tốt để luyện khí, vì có quan hệ huyết thống với ma thú nên sừng của giao long còn quý hơn sừng rắn của Áo Tư Lâm.

Khi cô thu dọn thi thể, không nhìn thấy tinh hạch của ma thú, nhưng lại lấy một quả cầu nhỏ có ánh sáng màu lục lam màu trắng bên cạnh cổ của con ác long, kích thước bằng một cái bát nhỏ, trong suốt như pha lê.

“A! Đây là nội đan!” Arthurs và Candia đồng thời giật mình hét lên.

“Nội đan? Tụi bây cũng có à?” Ngạo Phong tò mò cầm lấy, nội đan của con ác long này không ấm áp như nguyên tố tinh linh nước, xét theo cấp bậc thiên tài địa bảo thì tuyệt đối thấp hơn một bậc, nhưng năng lượng trong đó cũng đủ khiến cho người khác sợ hãi.

Arthurs hiểu biết sâu rộng nói: “Sao chúng tôi có thể có được chứ? Chỉ có ma thú viễn cổ có huyết mạch thuần khiết đạt đến trình độ nhất định mới có nội đan, cái này tương đương với tinh hạch của ma thú bọn tôi. Chủ nhân, đây là món đồ tốt. Tuy rằng tinh hạch của siêu thần thú rất hiếm, phần lớn luyện khí sư đều không thể luyện hóa được, chỉ có thiên hỏa mới có thể luyện hoá được, nhưng nội đan lại khác, ngọn lửa của địa hoả cũng có thể luyện hoá được, hơn nữa năng lượng trong đó rất mạnh, kỹ thuật có kém cỏi đến đâu cũng có thể luyện hoá ra được một thần huyễn khí. Chẳng phải loài người có một câu rằng có được một viên nội đan của siêu thần thú chẳng khác gì có một thần huyễn khí sao, chính là nói về cái này đấy.”

“Thần huyễn khí?” Ngạo Phong sửng sốt, chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể có được một món đồ ngoài mong đợi như vậy. Giá cả của một thần huyễn khí cũng không kém gì một con siêu thần thú còn nhỏ, cho dù là thiên hoả luyện khí sư, nếu không tiến vào trong một trạng thái cũng không thể luyện chế ra thần huyễn khí, có thể đạt đến trạng thái đó rất hiếm.

Ngạo Phong suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định: “Bán đi, như vậy có thể đổi lại một ít Hoa Nhĩ Ti, nâng cao thực lực của mọi người.”

Thần huyễn khí rất tốt, nhưng dù gì cũng chỉ là pháp khí, không thể trang bị cho tất cả mọi người, cô không phải chiến đấu một mình, còn có một nhóm đồng đội đi theo cô, vài giọt Hoa Nhĩ Ti thật sự không đủ dùng.

Chúng thú vừa nghe, mặt nhăn mày nhíu, trong lòng cảm động, trên thế giới này không có chủ nhân nào tốt hơn Ngạo Phong nữa.

Đội của họ kéo nhau ra khỏi sơn cốc, ra tập hợp với đám người La Tư bắt giữ huyễn thú.

Mặc dù tất cả mọi người đều vô cùng tiếc nuối về cái chết của hơn sáu mươi huyễn sư, nhưng có thể cứu được mười mấy huyễn sư thiên không đã tốt lắm rồi, trên thế gian này, mỗi ngày có vô số kiếm sĩ huyễn sư liều mạng tử vong, không thể nào cứu hết được. Nghe nói Ngạo Phong còn có một siêu thần thú rất đáng sợ, mọi người càng ngày càng kính nể Ngạo Phong, thái độ nói chuyện với cô cũng vô cùng khiêm tốn.

Ngạo Phong bảo mọi người hãy nghỉ ngơi tại chỗ trong một ngày, tự bắt giữ ma thú, trước ngày mai có thể thuần hoá bọn chúng, đương nhiên vẫn phải thu tiền.

Những huyễn sư thiên không kia còn tưởng lần này đi về tay không, đang rầu rĩ không vui, nghe Ngạo Phong nói như vậy, lập tức vui vẻ, vội giải tán ra ngoài bắt giữ ma thú.

Sau khi thuần hóa một đám ma thú bị bắt, Ngạo Phong nghỉ ngơi một chút rồi gọi bốn người Mặc Trúc sang một bên để thảo luận về việc phân chia chiến lợi phẩm mà họ thu được.

“Truy Vân, nguyên tố tinh linh rất quý giá, người không đủ tư chất sẽ không thể sử dụng chúng, bọn tôi không cần thứ này.” La Tư thấy Ngạo Phong lấy nguyên tố tinh linh ra thì lắc đầu nói. Ai mà không động lòng khi đối mặt với báu vật chứ, nhưng bọn họ lại không có đóng góp gì, cầm đồ cũng rất ngại, dùng cũng rất lãng phí.

“Phải đó, anh Truy Vân đã thuần thú cho chúng tôi rồi, sao chúng tôi lại không biết đủ như thế chứ.” Cô gái nhỏ Mặc Linh cứ quấn quýt lấy Ngạo Phong cười toe toét nói: “Nếu như anh Truy Vân muốn đối xử tốt với Linh Nhi, mấy ngày sau về làm bạn trai của Linh Nhi trong yến hội là được rồi, đừng nhìn bình thường Linh Nhi hơi bạo lực, thật ra em lại rất dịu dàng với người một nhà đấy.”

Ngạo Phong đổ mồ hôi nhễ nhại, thầm nghĩ nếu tôi là đàn ông thì không dám tới gần cô, lỡ có ngày nào đó mà gây sự với bà chằn lửa cô thì sẽ bị cô nguyền rủa đụng phải sào huyệt của một đám bạo long cái mất.

Ba người Dư Phàm và Ngạo Phong cũng có một ít quan hệ, ma thú mà họ có được đều là những thứ tốt nhất, tổng cộng thuần hoá được năm con thần thú, bọn họ có ba con. Vùng lân cận tương đối nguy hiểm, dù sao ma thú cao tinh rất thưa thớt, lại bởi vì bị Xích dọa cho sợ hãi chạy mất một số lượng lớn, sau ưng thân nữ yêu sẽ không còn gặp được nữa.

Thứ mà Mặc Linh nhận được là một con chim tước tia chớp tam tinh, khá giống với tính cách ríu ra ríu rít của cô ấy. Một người và một chim ồn ào chơi đùa vui vẻ. Thứ mà Dư Phàm nhận được là một con nhện mặt người lục tinh, bởi vì cả hai người Mặc Trúc đều ghê tởm với thứ ma quái này, rất phản cảm nên anh ta mới được một món hời. Thứ mà Mặc Trúc nhận được là một cây dây leo xanh tứ tinh, loại thực vật quý hiếm, rất phù hợp với tên của anh ta.

Cô gái nhỏ rất hào hứng khi nói về lễ hội Thiên Nguyên, cứ bắt Ngạo Phong phải làm bạn trai của cô ấy một ngày, Ngạo Phong không thể lay chuyển được nên đành phải gật đầu đồng ý. Dù sao thì cũng chỉ trong một ngày thôi, hơn nữa làm bạn trai của công chúa sẽ được tới hoàng cung để gặp mẹ Tô Nhã.

Mặc Trúc vẫn im lặng không nói gì, bất ngờ lên tiếng: “Truy Vân, tôi muốn lấy một nguyên tố tinh linh.”

Mọi người sửng sốt một hồi, sau đó quay lại nhìn anh ta, La Tư suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trúc Nhi còn nhỏ, tuy rằng vừa mới thăng lên đại huyễn sư thất kiếm, nhưng bởi vì cậu ấy tu hành tương đối muộn, có đủ tiềm lực, thật ra có thể dùng được.”

Ánh mắt của Ngạo Phong dịu lại, lập tức đưa ra một cái, cười nói: “Tôi là đội trưởng của anh, cũng không thể để các anh uổng công được, hẳn là có thể thoả mãn yêu cầu của mọi người trong nhóm nhỉ.”

Giọng điệu thờ ơ của cô như không thèm để ý đến bảo vật khiến mắt cô bé Mặc Linh đỏ hoe, trong mắt Dư Phàm lộ ra vẻ ngưỡng mộ, cười nói: “Vung tiền như rác mà không thay đổi sắc mặt, tôi đã hoàn toàn phục cậu rồi. Đội trưởng, nếu không phải tiềm lực của tôi quá kém thì tôi cũng sẽ không khách sáo với cậu đâu.”

Một dòng điện ấm áp đang chạy trong không khí bên cạnh mọi người, họ cùng nhau cười vui vẻ, bầu không khí rất hài hòa.

Sự gắn kết của Ngạo Phong không phải do khí chất kiêu ngạo mang lại, mọi thứ cô làm đều khiến người khác cảm động nên cô mới có khả năng thuyết phục công chúng.

Mặc Trúc cẩn thận nhận lấy nguyên tố tinh linh, qua một ngày nữa sẽ thuần hóa một nhóm linh thú cao tinh cho mọi người, thu hơn một trăm triệu Obis. Đoàn người ngựa trùng trùng điệp điệp rời khỏi khu vực săn bắn của hoàng gia, trước khi giải tán, đã là buổi chiều ngày 5 tháng 7.

Ngày mai chính là buổi thịnh yến Thiên Nguyên, thịnh yến này không chỉ diễn ra vào buổi tối, mà tổ chức cả ban ngày, trong cung sẽ sôi động chưa từng có, đến ngày bảy sẽ có một trận quyết đấu lớn.

Hầu hết mọi người đều phải chuẩn bị cho lễ hội Thiên Nguyên và nghỉ ngơi điều chỉnh trước trận quyết đấu lớn. Họ chia tay nhau ở cổng, Ngạo Phong và Lôi Ngự Phong cùng nhau tháo mặt nạ. Vì để tiện hành động nên họ đã thu lại những con huyễn thú đã truỵ lạc trong nhiều ngày, vội vàng trở lại quán rượu Ngọc Bích Phiêu Hương, quả nhiên Tần Ngạo Thiên đã chờ cô ở trong căn phòng kia.

“Anh cả!” Sau một tháng không gặp, lần này gặp lại, Ngạo Phong không khỏi nhảy tới ôm thật chặt Ngạo Thiên, trước mặt người anh cả điềm đạm này thỉnh thoảng cô vẫn lộ ra vài phần tâm tính của cô gái nhỏ, đây là tất cả cảm xúc của Tần Ngạo Phong, không thể khống chế được.

Tần Ngạo Thiên vẫn luôn lạnh lùng tàn nhẫn nhưng lại luôn dịu dàng với cô, vuốt mái tóc đen của cô, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Phong, mấy ngày nay anh không ở bên cạnh, làm khó cho em rồi, có ai bắt nạt em không đấy?”

“Cậu ấy không làm người ta sợ thì tốt rồi, ai bắt nạt cậu ấy được chứ.” Lôi Ngự Phong ở bên cạnh cười lớn, rồi lại vỗ ngực, trịnh trọng nói: “Hơn nữa, có huynh đệ chúng ta ở đây, Ngạo Thiên đại ca cứ an tâm, nếu có ai dám làm gì Ngạo Phong, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ đó.”

Tên này khá tự giác đấy, thậm chí còn gọi anh ấy là đại ca, thật ra tuổi của Tần Ngạo Thiên cũng không chênh lệch nhiều với anh ta, nhiều nhất cũng chỉ lớn hơn vài tháng mà thôi…

Tần Ngạo Thiên nhìn anh ta đầy cảnh giác, rồi nhìn cô em gái quý giá của mình, nghĩ thầm, tên này đã biết Tiểu Phong là con gái rồi ư? Nếu không tại sao lại căng thẳng như vậy? Tuy nhiên, với tính khí hiện tại của Ngạo Phong, cô sẽ không nói cho ai biết chuyện này mới phải, kỳ lạ, kỳ lạ.

“Ngạo Thiên, đây là em trai của anh à? Vẫn chưa phát triển đâu, đúng là một thằng nhóc con.” Một người đàn ông cười đầy thô thiển, vừa nghe là biết một người đàn ông phóng khoáng.

Ngạo Phong tò mò nhìn lại, người đàn ông đó rất cao, khoảng hai thước, sau lưng đeo hai thanh kiếm khổng lồ, cơ bắp cuồn cuộn nhô ra, chống đỡ cho bộ giáp nham thạch mạnh mẽ, bờ vai rộng rãi và bộ ngực cường tráng khiến người ta cảm giác rất an toàn. Vẻ ngoài cương nghị và ngũ quan đều đặn, nhìn rất thoải mái, mái tóc dài rẽ ngôi lệch, anh ta là một người đàn ông đẹp trai thuộc loại rất khác biệt.

So với anh ta, cả Lôi Ngự Phong và Tần Ngạo Thiên cao một mét tám, đều trở thành người lùn.

Mặc dù người đàn ông đang cười nhưng anh ta không có ý chế giễu, chỉ than là Ngạo Phong không cao mà thôi. Đương nhiên, Ngạo Phong sẽ không để ý mà chỉ cười hỏi:

“Đại ca, đó có phải là người bạn mà anh mời đến trợ giúp không?”

“Đúng, để anh giới thiệu, đây là Tây Quân, kiếm thánh cửu tinh, năm nay ba mươi bốn tuổi, là người anh em tốt mà anh đã kết giao trong chuyến du lịch.” Tần Ngạo Thiên và Tây Quân nhếch miệng nhìn nhau, như có một dòng điện ấm áp lơ lửng giữa hai người, đó là một loại tình bạn giữa đàn ông thuần khiết đến cực điểm, hai từ huynh đệ có thể bao hàm hết tất cả.

Lôi Ngự Phong kêu lên: “Tây Quân kiếm thánh? Đây chính là Tây Quân kiếm thánh sao?”

“Rất nổi tiếng à?” Ngạo Phong chớp chớp mắt hỏi.

“Đương nhiên, Ngạo Phong à, cậu nên biết nhiều hơn về những cao thủ nổi tiếng trên đại lục, một người nổi tiếng như vậy mà không biết à.” Lôi Ngự Phong trợn mắt giải thích: “Tây Quân Kiếm Thánh là cao thủ kiệt xuất nhất trong những kiếm sĩ trẻ tuổi, ở lục địa ánh sáng Ruska không ai là không biết, cũng nghe đồn chính là người đàn ông có hy vọng nhất trở thành kiếm tôn trong vòng mười năm.”

Tần Ngạo Thiên là một người lạnh lùng, không có biểu cảm gì với mọi người lắm, cho nên không ai biết được anh ấy lại có qua lại với Tây Quân kiếm thánh của Phong Vân đại lục.

“Thật là lợi hại!” Ngạo Phong kinh ngạc thốt lên, trong lòng thầm vui mừng vì anh cả lại có một người bạn tốt như vậy. Với tính cách của Tần Ngạo Thiên, anh ấy sẽ không tùy ý kết bạn, nếu đã kết bạn, đương nhiên sẽ là giao tình quá mệnh.

Lấy lần này làm ví dụ, người bình thường sẽ bo bo giữ mình trong trận chiến chống lại Vân Trung Thành, còn Tây Quân Kiếm Thánh lại không chút do dự đi cùng anh ấy, chỉ riêng điều này đã khiến Ngạo Phong quá nể phục.

“Tây Quân đại ca, xin chào!” Ngạo Phong đưa tay ra.

“Khà khà, Ngạo Phong, cậu cũng được lắm.” Tây Quân duỗi bàn tay đầy những vết chai dày của mình ra nắm lấy “bàn tay nhỏ bé” của Ngạo Phong.

Sau khi Tây Quân và Ngạo Phong bắt tay, còn vô cùng thích thú nhìn cô rồi nói: “Tôi nghe nói thằng nhóc cậu cũng không đơn giản, mười lăm tuổi đã là một kiếm thánh, thiên phú hơn tôi hồi đó rồi, tôi tin chắc cậu sẽ vượt qua tôi. Đúng rồi, cậu lợi hại như vậy hẳn là phải có thầy giỏi mới đúng, sư phụ của cậu là ai thế?”

Tần Ngạo Thiên cũng ngẩn người, gật đầu nói: “Đúng vậy, Tiểu Phong, em vẫn chưa nói cho anh biết sư phụ của em là ai đấy, nếu rảnh anh nhất định sẽ đi cảm ơn ông ấy.”

Hai người này không hề biết đến sức mạnh huyễn sư của Ngạo Phong, vì vậy câu hỏi đương nhiên là về sư phụ kiếm sĩ của cô. Ngạo Phong lắc đầu nói: “Em không có sư phụ, còn nói người nào đã dạy em Ngự Kiếm Quyết, đó chính là Thiên Nhai kiếm tôn, nhưng ông ấy nói không nhận đồ đệ, cho nên em không được tính là đồ đệ của ông ấy.”

Tuy nói thế nhưng một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy, tận đáy lòng Ngạo Phong vẫn xem Thiên Nhai là sư phụ của mình.

“Thiên Nhai Kiếm Tôn?” Tây Quân trợn to mắt như mắt trâu, cực kỳ hoảng sợ, Tần Ngạo Thiên Thiên cũng nhướng mày kinh ngạc.

Hai người nhìn nhau, đồng thời cười khổ: “Ngạo Phong, sư phụ của em thật đáng sợ, xem ra tụi anh không thể đi bái tạ rồi.”

Đáng sợ?

Lôi Ngự Phong và Ngạo Phong bên cạnh họ cũng nhìn nhau, trong mắt hiện lên ý cười, điều này mà đáng sợ à? Còn có điều đáng sợ hơn nữa, hai người vẫn chưa nhìn thấy đâu!

Tần Ngạo Thiên vỗ vỗ vai Ngạo Phong rồi nói với cô: “Ngày mai các quan chức cấp cao của nhà họ Tần sẽ cùng nhau dự buổi thịnh yến Thiên Nguyên. Trong bữa tiệc này sẽ có một cuộc đấu giá, gia tộc sẽ đi xem bảo vật là gì, điều này có thể nâng cao kiến thức của mọi người lên rất nhiều. Tiểu Phong, đi với tụi anh đi, anh ở nhà họ Tần cũng có một ít quyền lên tiếng, dẫn theo em không thành vấn đề đâu. Về phần những người khác, chúng ta không cần để ý đến họ.”

“Vâng.” Ngạo Phong gật đầu đồng ý, cô tự mình đến đó cũng là đi, dù sao cô cũng không định giấu giếm chuyện gì, dù gì Tần Ngạo Phong hay Truy Vân cũng không sao cả.

Nói đến đây, Ngạo Phong đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng lấy ra hai nguyên tố tinh linh nước từ trong nhẫn không gian rồi nói: “Đại ca, mấy ngày nay em và Ngự Phong cùng nhau đi săn bắn trong khu vực của hoàng gia, tại thung lũng Kiếm Thần tìm được cái này.”

Xét thấy Tần Ngạo Thiên rất tin tưởng Tây Quân, Ngạo Phong đã coi anh ta như người của phe mình, dù sao cũng phải tham gia vào cuộc đại quyết đấu, thực lực bên ta càng mạnh thì càng nắm chắc phần thắng. Dù sao Tây Quân kiếm thánh đã đạt đến cửu tinh, nếu hấp thu nguyên tố tinh linh thì sẽ rất có khả năng sẽ trở thành kiếm tôn.

Một nguyên tố tinh linh mua một kiếm tôn, một trận đấu một ân tình, nghĩ thế nào cũng không thiệt. Đồng thời Ngạo Phong hiểu rằng, giống như giữa cô và Lôi Ngự Phong, đại ca và Tây Quân không cần phải lo lắng tính toán thiệt hơn.

“Đây là…” Tần Ngạo Thiên không khỏi căng thẳng, kinh ngạc nói: “Nguyên tố tinh linh nước?”

Ngạo Phong mỉm cười gật đầu.

Hai người đàn ông nhìn Ngạo Phong như thể đang nhìn quái vật, đôi mắt của họ gần như trợn tròn, tên nhóc này thật may mắn! Ngay cả loại bảo vật của thiên địa như nguyên tố tinh linh cũng lấy được.

Ngạo Phong giải thích: “Bọn em đã tìm thấy tổng cộng sáu nguyên tố tinh linh, em và Ngự Phong đã có rồi. Đại ca, hai anh dùng đi, như vậy chúng ta cũng nắm chắc phần thắng trong trận đại quyết đấu này hơn.”

Tây Quân cau mày lắc đầu: “À… Tôi không cần đâu…”

“Đừng nói không cần.” Tần Ngạo Thiên nhìn biểu hiện của Ngạo Phong, trong mắt tràn đầy lo lắng, anh ấy ôm chặt lấy cô, sau đó đem đồ ném cho Tây Quân: “Cậu làm việc nghĩa không được chùn bước, đã không còn là chuyện dùng thù lao để nói nữa, tình nghĩa huynh đệ chúng ta có thể dùng tiền để so sánh à, một cái nguyên tố tinh linh tính là gì chứ?”

Tây Quân kinh ngạc nhìn anh ấy hồi lâu, sau đó phá lên cười: “Tên nhóc được lắm, là tôi hồ đồ. Được, có thể thăng lên kiếm tôn, tôi sẽ mời cậu đi uống ba ngày ba đêm.”

Tần Ngạo Thiên cười lạnh: “Tôi nhất định sẽ theo cậu đến cùng.”

Mọi người giải quyết xong lập tức trở về trụ sở của Tần Thị, cùng lúc đó, một nhóm khách quý cũng được chào đón vào cung điện hoàng gia của đế quốc Kaya.

Tại cổng chính của cung điện vàng rực, một người đàn ông trung niên mảnh khảnh, bộ râu cá trê, mặc trang phục quý tộc đứng đó, ánh mắt dừng lại những khí tức thánh khiết trên cỗ xe ngựa đang ào ào đến. Hai kỵ sĩ trên thần điện không chỉ thong dong hai bên xe ngựa, mà sắc mặt không chút thay đổi, không có ai ở phía sau nửa bước, ngay cả tốc độ của con ngựa chất lượng tốt cũng không thể hơn được họ.

Tất cả đều là cao thủ cấp thiên!



Mấy đại thần ở phía sau người đàn ông trung niên hít sâu mấy lần, lúc này tâm trạng vẫn không thể bình tĩnh lại được.

“Bệ hạ, tại sao Huyễn Điện Ánh Sáng lại đột nhiên phái những sứ giả cao thủ đến đây thế? E rằng đội hình này là nhân vật cấp giáo chủ, không phải những năm trước đây chỉ là huyễn sư thiên không bình thường thôi à?” Ba gã đàn ông đeo đại kiếm trên lưng đứng phía sau người đàn ông trung niên cau mày, nhẹ giọng hỏi.

“Có dụng ý khác. Bọn họ đến đế quốc Kaya của chúng ta, không phải để đấu giá mà là vì một người.” Khuôn mặt tuấn tú của bệ hạ nở một nụ cười, đôi mắt sáng ngời. Nhất quốc chi tôn, dù sao kiến thức của ông ta cũng rất rộng và những gì ông ta nghĩ còn nhiều hơn cả mấy tên kiếm thánh này.

Một kiếm thánh khác chậm rãi nói: “Bệ hạ đang nói, vị kia chính là Truy Vân các hạ?”

“Đúng vậy, một đế vương thuần thú, đồng thời là huyễn sư thiên không trẻ tuổi nhất đại lục. Với tài năng như vậy, thế lực nào lại không muốn chiêu mộ?” Mặc Kỳ bệ hạ khẽ gật đầu, thản nhiên cười nói: “Không phải chỉ có bọn họ, ngay cả bên phía Tô Nhã nữa, Vân Trung Thành đã phái Vân Trung trưởng lão tới, dẫn theo một đội Vân Trung chiến đội hùng hậu, ước chừng muốn đến thị uy Truy Vân kia, cho cậu ta biết thực lực của Vân Trung Thành, thiết nghĩ cuộc đại quyết đấu năm nay sẽ rất thú vị.”

Lúc này, tấm màn màu vàng được vén lên, một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, dáng vẻ sang trọng, nụ cười tươi rói từ tốn bước ra khỏi xe.

Bao gồm cả Mặc Kỳ bệ hạ, tất cả mọi người đều tỏ vẻ trang nghiêm, cúi đầu chào.

“Cung nghênh thánh hoàng đại nhân!”

Huyễn Điện Ánh Sáng, một trong ba thế lực cấp cao nhất, thêm tứ đại gia tộc huyễn sư cộng lại mới tương đương với Huyễn Điện Ánh Sáng, mà nó lại kiểm soát tín ngưỡng tôn giáo của mọi người. Vì vậy, ngay cả hoàng đế của đế chế Kaya cũng phải cung kính với giáo chủ, đương nhiên, đám người kiếm tôn có thực lực siêu cường không cần phải trình diện.

Thánh Hoàng Quân Lạc Vũ, giống như thánh nữ của Huyễn Điện Hắc Ám, là một tồn tại giống như hình ảnh của lực lượng này, cũng là nhân vật trẻ tuổi tài năng nhất, xuất hiện trước Truy Vân các hạ của đế đô Phong Vân Carroll, huyễn sư thiên không trẻ tuổi nhất của đại lục, thiên phú trác tuyệt.

“Không cần đa lễ, lần này người phụ trách không phải tôi, vừa rồi tình cờ đi ngang qua đây, cũng chỉ tới chung vui thôi. Người được Thần Quân phái tới chính là trưởng lão trọng tài của chúng tôi.” Lời nói ấm áp khiến người ta sảng khoái tinh thần thoát ra khỏi miệng người đàn ông tao nhã quý phái, anh mỉm cười nhìn mọi người, nhìn lại phía sau, trong xe còn có một người, mặc áo choàng vàng, cũng rất quý phái.

Đám người Mặc Kỳ nhìn người đàn ông trung niên trạc bốn mươi tuổi, tim đập mạnh, không ngờ một trong tam đại đầu sỏ của Huyễn Điện Ánh Sáng, trọng tài đại trưởng lão, huyễn tông bát tinh Thương Khiêm, ngày thường tuyệt đối sẽ không dời bước từ trên ngôi cao xuống, nay lại đích thân giá lâm!

Càng ngày càng náo nhiệt!

“Lạc Vũ, nói nhiều như vậy để làm gì, tôi đã già rệu rã xương cốt rồi, sao dám gây sức ép chứ, cậu mới là người phát ngôn của Thần Quân.” Thương Khiêm ôn tồn nhìn mọi người, ánh mắt bất chợt nhìn về phía một góc cung đình xanh vàng rực rỡ, thở dài: “Vân Trung Thành cũng đến rồi à.”

“Đúng vậy, Thương Khiêm đại nhân, họ vừa mới đến vào buổi sáng.” Mặc Kỳ cười cười đi về phía trước.

“Quả nhiên tên nhóc Truy Vân kia như một xạ thủ dự liệu trước.” Thương Khiêm lắc đầu cười bất lực: “Gần đây, tín đồ của Huyễn Điện Hắc Ám đã xuất hiện ở Carroll, sợ rằng mục tiêu cũng là cậu ta.”

Ánh mắt của Quân Lạc Vũ khẽ sáng lên, anh khẽ cười nói: “Nhưng giờ không cần lo lắng nữa, có đại trưởng lão ở đây, những người trong Huyễn Điện Hắc Ám kia sao dám ra đây đường đường chính chính chứ? Kể từ khi tà đế đương nhiệm của chúng bỏ mình, thấy không còn tạo thành thế uy hiếp với tôi nữa. Đã nhiều năm như vậy, Huyễn Điện Hắc Ám sớm đã kém cỏi, Thần Quân đã lên kế hoạch hành động tiêu diệt đối với tổ chức cuối cùng của chúng, chỉ là ngày một ngày hai mà thôi.”

Mọi người sửng sốt một hồi sau khi nghe được những lời này, bởi vì tin tức mang tính bùng nổ này mà thầm chấn động, cuối cùng Huyễn Điện Ánh Sáng đã lên kế hoạch san bằng Huyễn Điện Hắc Ám, vận mệnh của đại lục cũng sẽ có sự thay đổi lớn!

Hai phe vốn là kẻ thù không đội trời chung hơn mười năm, tin tức này không thể nói là tuyệt mật, Thương Khiêm cũng không để ý đến tin tức của Quân Lạc Vũ, xua tay nói: “Đi gặp sứ giả Vân Trung chào hỏi trước đã.”

Bốn phía lên tiếng trả lời, theo chân bọn họ vào trong cung.

Ngày 6 tháng 7, một ngày trước lễ hội Thiên Nguyên.

Tia nắng đầu tiên xuyên qua sự ràng buộc của trái đất, chiếu vào tòa thành cổ kính có bề dày lịch sử lâu đời này, hơi ấm không chói chang, gió đầu mùa nhẹ nhàng thổi qua, cuốn đi nhịp sống hối hả của thành phố, để lại một bầu không khí sảng khoái.

Mới sáng sớm, đế đô đã sôi động, trên những con phố rộng rãi, xe ngựa của các đại quý tộc nối đuôi nhau đến vô tận.

Sự kiện trọng đại hàng năm, đại hội đấu giá Thiên Nguyên đã khiến thành phố Carroll hoàn toàn sôi sục. Nhiều gia đình có chút tiền tài đã mang theo thẻ pha lê, mặc trang phục của các đại quý tộc rồi lần lượt vào cung, thậm chí còn có người xuất thân từ các gia tộc cổ từ các nước lân cận vượt ngàn dặm xa xôi đến đây.

Tại hội đấu giá hàng năm sẽ có rất nhiều bảo vật quý hiếm không thể bỏ qua mà giá cả thường cực kỳ đắt đỏ, có thể nói đây là thương trường có dòng tiền lưu động lớn nhất hàng năm.

Đám người Ngạo Phong đã nghỉ ngơi cả đêm và có tinh thần rất tốt. Tần Ngạo Thiên và Tây Quân đã tận dụng đêm này để dung hợp các nguyên tố tinh linh. Một người thăng lên huyễn sư thiên không cửu kiếm, một người đã thật sự bước vào cảnh giới kiếm tôn, thực lực cao hơn trước rất nhiều, đều tự vui mừng hồi lâu rồi chuẩn bị xuất phát.

Mọi người chạy tới trụ sở của Tần Thị, tất cả trưởng lão nội viện, huyễn sư thiên không và các đệ tử đều đã đến đông đủ.

Tần lão gia chủ đứng ở phía trước liếc mắt nhìn thấy Ngạo Phong, ánh mắt run lên, bước tới, lạnh nhạt hỏi: “Cậu cũng đến đây à?”

Theo lý mà nói, lần trước Ngạo Phong đã chống đối ông ta, Tần Đỉnh nên rất khó chịu khi nhìn thấy cô mới phải, nhưng ông ta lại không tỏ ra quá tức giận.

Đương nhiên, Ngạo Phong cũng chẳng thích thú gì, cô gượng gạo quay mặt ra chỗ khác, thản nhiên nói: “Tôi là đồng đội của đại ca, là khách, không phải lấy thân phận của Tần gia tiến vào, không liên quan gì đến ông.”

Đã nhiều ngày qua, Tần Đỉnh chưa từng làm phiền cô, nhưng có một số việc không phải có thể thay đổi quan điểm chỉ trong ngày một ngày hai được. Ngạo Phong có đánh chết vẫn không chịu thừa nhận mình là người của Tần Thị, đừng tưởng ông ta có thái độ tốt với cô thì cô sẽ quay đầu.

Mấy ánh mắt khác thường nhìn qua, rất nhiều người tim đập thình thịch, nghẹn họng trân trối, suýt không thở nổi.

Có cần phải kích thích như vậy không, mới sáng sớm đã va chạm đùng đùng với ông nội rồi, sẽ hù chết người khác đó!

Hai đại cung phụng của nội viện cũng âm thầm đau đầu, tiểu quỷ này, sao không thể tiết chế tính tình thối tha của nó nhỉ, cứ năm lần bảy lượt chống đối Tần Đỉnh lão gia tử, thật là to gan lớn mật mà.

“Cậu…” Tần Đỉnh suýt bị cô làm tức chết, râu thổi cao, hai mắt trừng trừng, quay người phất tay áo bỏ đi: “Không cần cậu nhắc nhở lão phu, tôi biết cậu khinh thường người Tần gia, lát nữa cậu đừng đi lêu lổng khắp nơi, cứ đứng bên cạnh đại ca của cậu đi.”

Mặc dù nói như vậy nhưng ông không đuổi người đi, hơn nữa giọng điệu đó chính là chấp thuận cho Ngạo Phong đi cùng họ.

Thấy sự việc không có gì to tát, mọi người thở phào nhẹ nhõm, sau đó bọn họ đi vào hoàng cung dưới sự dẫn dắt của Tần Đỉnh.

Hầu như tất cả nhân vật đều là huyễn sư thiên không, không cần cưỡi xe ngựa. Tần Đỉnh dẫn đầu bay qua hàng loạt đám người, thỉnh thoảng có người không bay được thì lại giúp đỡ lẫn nhau. Một đám cao thủ cấp thiên bay trên bầu trời khiến người đi đường muốn rớt hai tròng mắt xuống.

Chẳng mấy chốc, từ xa đã có thể nhìn thấy cổng cung điện uy nghiêm, bên trong cổng thành là những cung điện xa hoa kiểu châu Âu. Xuất phát từ cấp bậc lễ nghĩa, Tần Đỉnh ra lệnh cho mọi người đáp xuống, đi bộ qua.

Vừa đi, Tần Ngạo Hải vừa lặng lẽ tới gần Ngạo Phong, nói: “Ngạo Phong, đừng chọc giận ông nội, dù sao ông ấy cũng là gia chủ của Tần Thị, để ông ấy chút thẻ diện trong hoàng cung đi. Thật ra ông nội uy nghiêm nhưng cũng không quá hà khắc, không hiểu sao hồi đó ông nội lại đối xử với các cậu như vậy, nhưng tôi nghe bố tôi nói hồi đó ông nội thương bố cậu nhất, chính là chú hai của tôi, Tần Sóc đấy.”

Sự chán ghét của Ngạo Phong đối với Tần Đỉnh chủ yếu đến từ việc cô đã nín nhịn nhiều năm nay, về mặt lý trí, cô cũng cảm thấy Tần Đỉnh hết lần này đến lần khác rất khoan dung với cô, thậm chí đến mức khó tin.

Sau chuyện vừa xảy ra, lại nghe thấy Tần Ngạo Hải nói như vậy, cô nghĩ có thể có chuyện gì uẩn khúc ở đây nên gật đầu: “Tôi không nhắm vào ông ta là được. Đúng rồi, Tần Lục và Tần Ngạo Tuyết đâu sao không thấy?”

Ngạo Phong đã quan sát đám đông từ lâu, nhưng không nhìn thấy họ.

“Ngày hôm qua chiến đội Vân Trung đến Đế Đô, họ khẳng định sẽ tìm cách thân thiết. Ả đàn bà đó nằm mơ cũng muốn được tiến vào Vân Trung Thành sớm hơn, nếu không phải thực lực không đủ thất kiếm, hiện tại cũng sẽ không ở lại Tần gia đâu.” Tần Ngạo Hải nói xong, trong giọng nói đầy vẻ khinh thường.

“Ha ha, tôi đã nghe nói đến Vân Trung chiến đội, thật sự muốn xem họ mạnh đến mức nào.” Tây Quân Kiếm Thánh cầm hai thanh đại kiếm ở phía sau với vẻ rất thích thú, anh ta vừa mới tiến vào cấp bậc kiếm tôn, cực kỳ khát chiến, không thể chờ đến ngày mai được nữa.

Một người đàn ông cao hơn hai thước, đi giữa họ là dễ thấy nhất, Tây Quân có thể nhìn thấy rõ ràng nhất cảnh tượng trước mắt, nói xong hai mắt nhìn trợn trừng, không khỏi nhếch miệng cười: “Còn nói người ta nữa, đã tới rồi kìa.”

Ngạo Phong kinh ngạc nhìn tới, Vân Trung chiến đội đến đây ư?

Dòng người phía trước rất nhiều, trên đường thỉnh thoảng có xe ngựa chạy qua, sáu bóng trắng phía xa vẫn rất rõ ràng.

Cả sáu người đều mặc trường bào huyễn sư trắng như tuyết, đội một chiếc khăn trùm đầu màu trắng, những dải ruy băng dài bay bay đã mê hoặc nhiều cô gái quý tộc đi ngang qua, trên tay áo họ cũng được buộc một dải ruy băng màu xanh lam sáng bóng. Ngạo Phong sắc bén nhận ra, đó giống y như dải ruy băng xanh mà mẹ của Tô Nhã đã tặng cho cô.

Người đàn ông đi phía trước có lông mày rất sáng, trông anh ta chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhướng mày lên, được một người phụ nữ nắm tay và họ đang thì thầm điều gì đó. Người phụ nữ đó chính là Tần Ngạo Tuyết, có lẽ người đàn ông đó tên là Vân Thừa. Phía sau bọn họ có năm gã đàn ông, cũng là những thanh niên tuấn tú. Vân Trung Thành xưa nay ham thể diện, phái ra sáu người đều là mỹ nam tử, ăn mặc rất có phong cách, vừa xuất hiện đã trở thành tâm điểm.

Vì giới hạn độ tuổi cho trận đại quyết đấu là dưới ba mươi lăm tuổi và phải cử các cao thủ nên những người này ít nhất cũng phải hai bảy hai tám tuổi, hất cao đầu bước đi, nhìn không chớp mắt, thái độ kiêu kỳ không sót thứ gì.

Tần Ngạo Tuyết kéo tay anh ta, nhìn đám phụ nữ đang ghen tị, trong mắt không giấu được vẻ đắc ý.

Tần Đỉnh nhướng mày, ánh mắt thâm trầm, không biết là đang biểu cảm điều gì.

Trong nháy mắt, sáu người đàn ông mặc quần áo trắng, thắt lưng xanh đã đi đến trước mặt họ.

“Xin chào Vân Thừa các hạ.” Hữu cung phụng Tần Vũ tiến lên cười, chào hỏi.

“Chào Tần lão gia chủ, chào Tần gia chư vị các hạ.” Vân Thừa ngạo nghễ gật đầu, thái độ xem thường đó khiến Ngạo Phong vô cớ không vui.

Tần Đỉnh liếc nhìn, đồng tử co rụt lại, lông mày vô tình giật giật: “Vân Thừa các hạ tràn đầy tinh thần như thế, tôi nghĩ hai năm này đã tinh tiến rồi nhỉ? Tôi nhìn khí thế của cậu như đã đột phá huyễn tông rồi nhỉ?”

“Huyễn tông?” Không ít người đi đường kinh ngạc hít sâu một hơi, dừng bước, bị hai chữ này làm cho hoảng sợ.

Còn trẻ tuổi như vậy đã là huyễn tông, chẳng phải có thể theo kịp Lam Tu các hạ sao?

“Nhãn lực của lão gia chủ thật tốt, một năm trước sau khi hoàn thành nhiệm vụ lớn, thành chủ đã thưởng cho tôi mười giọt Hoa Nhĩ Ti, điều này khiến cho thực lực của tôi được cải thiện rất nhiều.” Vân Thừa mỉm cười, nhưng Ngạo Phong nhìn thấy lại có vẻ rất đạo đức giả.

Mười giọt Hoa Nhĩ Ti!

Con số này khiến tất cả mọi người phải choáng váng, đồng thời họ cũng phải kinh ngạc trước sự giàu có của vị thành chủ Vân Trung Thành, ban cho một thị vệ Vân Trung lớn như thế, đủ để thấy tài lực của họ rất mạnh, đương nhiên Vân Thừa hoàn thành nhiệm vụ cũng rất quan trọng. Mấy nhân vật cấp đội trưởng phía sau nhìn anh ta với ánh mắt ghen tị.

“Vân Trung Thành đúng là khác biệt!”

“Mười giọt Hoa Nhĩ Ti, trời ơi, ngày nào tôi mới nhìn thấy một giọt đây?”

“Nếu không tại sao người ta lại đánh vỡ đầu để xâm nhập vào Vân Trung Thành chứ? Nếu người ngoài không tới huyễn sư thiên không thất kiếm thì họ sẽ không thu nhận đâu!”

Những tiếng xì xào vang lên khắp mọi hướng làm thỏa mãn lòng ham hư vinh của Vân Thừa, vẻ mặt anh ta ngày càng kiêu ngạo, mỉm cười nhìn về hướng Ngạo Phong và những người khác.

“Anh là Tần Ngạo Thiên?” Ánh mắt của người đàn ông dừng lại trên khuôn mặt nghiêm nghị và kiêu ngạo của Tần Ngạo Thiên, nhếch miệng: “Nghe nói là thiên tài của thế giới, hai mươi bốn tuổi đã trở thành huyễn sư thiên không thất kiếm, thật đáng ăn mừng! Nhưng, không biết trước năm ba mươi lăm tuổi có thể đạt tới cảnh giới huyễn tông hay không?”

Cười thì cười đó, nhưng ai nghe thấy cũng nhận ra là đang cười nhạo.

Mục đích đưa người đến đây hôm nay của Vân Thừa rất rõ ràng, chính là lập uy, anh ta muốn cho Tần Ngạo Thiên biết thực lực của Vân Trung Thành là vô địch thiên hạ! Vọng tưởng cùng tỷ thí Vân Trung Thành, đó là tự tìm đường chết!

Tần Đỉnh hơi thay đổi sắc mặt, anh ta dám cười nhạo thiên tài Tần Thị trước mặt ông, đơn giản chính là không coi ông ra gì! Tên Vân Thừa này thực sự quá kiêu ngạo!

Ngoài cổng ồn ào náo nhiệt trong phút chốc đã yên tĩnh lại, cuộc đối đầu thiên tài giữa Vân Trung Thành và nhà họ Tần vô cùng kích động, ngay cả ánh mắt của hai hàng thị vệ đang đứng thẳng cũng chiếu vào.

“Tôi có trở thành huyễn tông hay không, không cần anh phải lo lắng.” Tần Ngạo Thiên lạnh lùng nói, không thèm nhìn anh ta, sắc mặt không hề thay đổi.

Phớt lờ!

Đôi mắt của những sinh vật nữ đồng thời run lên, nhìn anh ấy vô cùng cuồng nhiệt.

Khí chất lạnh lùng và vẻ ngoài đẹp trai của Tần Ngạo Thiên hiển nhiên càng khiến phụ nữ yêu thích hơn.

Vân Thừa nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, trong mắt lóe lên tia sáng, sau đó nở nụ cười: “Ha ha, đương nhiên tôi sẽ không lo lắng cho anh, trở thành huyễn tông cũng không dễ dàng gì đâu, không có thiên kỳ địa vật, muốn đột phá cũng phải mười năm, hai mươi năm.”

Tần Ngạo Thiên lạnh lùng liếc anh ta, nói: “Nói nhảm xong chưa?”

“Nói nhảm?”

Vân Thừa không ngờ rằng anh ấy sẽ đáp lại lời mỉa mai của mình một cách dứt khoát như vậy, sắc mặt cứng đờ, lông mày nhảy vài cái, khó khăn lắm mới kiềm chế được không ra tay đánh người, lại nở một nụ cười chế giễu: “Tần Ngạo Thiên, vậy để tôi nói thẳng, thiên phú cao tới đâu thì sao chứ? Chẳng phải vẫn không đấu lại tôi à? Có đôi khi bối cảnh cũng là một bộ phận của thực lực, đấu với tôi thì anh chỉ có thua thảm bại.”

Vừa dứt lời, Vân Thừa đột nhiên cảm thấy phía trước lạnh thấu xương, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, sắc mặt đột nhiên trở nên rất khó coi, giật mình hỏi: “Đây là…”

Tần Ngạo Thiên không trả lời mà chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra, trên đầu ngón tay chảy ra một tia chất lỏng màu xanh lam nhảy liên hồi, trên đó còn có một tia băng hàn khí, không khí xì xì rung động, giống như có thể khiến mọi thứ bị nứt ra.

Trong vòng mười mét, mọi người đều rùng mình, bao gồm cả Tần gia, tất cả đều kinh ngạc nhìn Tần Ngạo Thiên.

“Nhị nguyên trọng thuỷ?” Trái tim Tần Vũ đập kịch liệt, anh ta tiến lên vài bước, đi đến bên cạnh Tần Ngạo Thiên, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Ngạo Thiên, nhị nguyên trọng thuỷ của anh là…”

Nhị nguyên trọng thuỷ, tương ứng với địa hoả cấp hoả diệm, có thể dùng làm vũ khí, có tính sát thương cực mạnh.

“Ngạo Phong tình cờ có được nguyên tố tinh linh nước. Sau khi sử dụng nó, tôi vừa được thăng cấp lên huyễn sư thiên không cửu kiếm, tôi tin là trong vòng hai năm, mình sẽ thăng cấp huyễn tông.” Tần Ngạo Thiên thản nhiên giải thích.

Mọi người đều biết, chỗ lợi hại nhất của nguyên tố tinh linh không phải là cải thiện sức mạnh của họ, mà là khả năng hỗ trợ việc tu luyện của họ. Có nguyên tố tinh linh hỗ trợ, huyễn sư thiên không thăng cấp lên huyễn tông là chuyện bình thường, không cần phải chờ đến ba mươi lăm tuổi mà hai mươi lăm tuổi là có thể rồi! Chuyện này như một lời bác bỏ sự cười nhạo của Vân Thừa, như một cái tát như trời giáng và mặt anh ta.

Sắc mặt của Vân Thừa vô cùng ảm đạm, nguyên tố tinh linh còn quý giá hơn mười giọt Hoa Nhĩ Ti, hơn nữa lại có giá trên trời, căn bản không tìm thấy, anh ta lấy gì so với Tần Ngạo Thiên chứ?

Ngạo Phong ở bên cạnh liếc nhìn đầy khinh thường, thay đại ca lạnh lùng thốt ra một câu với Vân Thừa: “Ngoài bối cảnh, may mắn cũng là một thứ không thể thiếu. Vân Thừa các hạ, sau này tốt hơn đừng ngây thơ như vậy nữa.”

Giọng lạnh lùng, mạch lạc, lọt vào tai như muốn nổ tung.

Vân Thừa sững sờ một lúc, sau đó nhìn Ngạo Phong với vẻ không tin, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô đang nhìn mình, anh ta mới tin những gì mình đã nghe, trong lòng bừng bừng lửa giận.



Tần Ngạo Thiên có thực lực mà kiêu ngạo thì thôi đi, thằng nhãi này là cái thá gì mà dám mắng anh ta ngây thơ?

“Tần Ngạo Phong? Sao cậu ta lại ở đây?” Nhìn thấy Ngạo Phong, Tần Ngạo Tuyết giống như bị đạp trúng đuôi, giãy nảy lên.

“Tần Ngạo Phong, chính là em trai của Ngạo Thiên các hạ đó ư?” Một số người lập tức nhớ ra điều gì đó, mặc dù danh tiếng không vang dội như Truy Vân, nhưng tin tức về người nhà Tần Thị vẫn rất khôi hài, quá mức buồn cười. Tuy người ở Tần Thị không đi tiết lộ tin tức của cô ra ngoài nhưng vẫn có rất nhiều người biết cô.

“Hả? Nghe nói là tiểu kiếm thánh đó!”

“Còn trẻ vậy đã là kiếm thánh rồi ư? Không thể nào!”

“Trông đẹp trai thật đấy.”

Mọi người thì thầm xung quanh, lan truyền những thông tin mà họ biết.

“Cậu là Tần Ngạo Phong, em trai của Tần Ngạo Thiên?” Đương nhiên Vân Thừa biết cô, đây chính là người đầu tiên Tần Ngạo Tuyết muốn Vân Thừa xử lý trong trận đại quyết đấu này. Ánh mắt của anh ta tàn nhẫn, lời nói đầy lạnh lùng, tốt lắm, phá huỷ đại sự của anh ta, khiến anh ta mất mặt, lại dám mắng anh ta, giờ Tần Ngạo Tuyết không nói thì anh ta cũng sẽ không buông ta cho Ngạo Phong.

“Đúng vậy, tôi là Tần Ngạo Phong.” Cô thản nhiên gật đầu.

“Cậu cũng muốn tham gia lễ thịnh yến Thiên Nguyên ư?”

“Thì sao hả?”

“Vậy cậu có thể quay về rồi!” Vân Thừa nhếch miệng cười gằn, trong mắt lại thâm thúy, giọng nói sắc bén: “Nơi này không chào đón cậu, cậu cũng không có tư cách tới chỗ này. Loại kiếm thánh đầu cơ trục lợi như cậu mà bày đặt hống hách, trên đời còn có rất nhiều người mạnh hơn cậu đấy! Không có thiệp mời mà một kiếm thánh nho nhỏ có thể vào ư?”

Tần Ngạo Tuyết cũng tức giận nói: “Đúng vậy, chẳng phải cậu rất kiêu ngạo mà rời khỏi nhà họ Tần à? Sao hả, nhìn thấy gia tộc của bọn tôi có lợi nên muốn quay lại hả? Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?”

“Ngạo Tuyết! Câm miệng! Từ khi nào đến lượt cô quyết định chuyện của Tần gia vậy? Hôm nay lão phu muốn dẫn cậu ta tới, mấy người như vậy là muốn tát vào mặt lão phu phải không?” Tần Đỉnh giận dữ hét lên, khiến cho Tần Ngạo Tuyết ngoan ngoãn im miệng, trong lòng thấy kỳ lạ, chẳng phải lão già này bị Tần Ngạo Phong chọc tức chết rồi mà, sao giờ lại che chở cho cô thế?

Vân Thừa cũng không vui nữa, thua Tần Ngạo Thiên mấy ván liên tiếp, tức giận đến mức muốn tìm cách làm xấu mặt Tần Ngạo Thiên, hạ quyết tâm gài bẫy Ngạo Phong ở đây, anh ta trầm giọng nói: “Tần lão gia chủ, tuy rằng tôi kính trọng ông, nhưng ông không thể làm mất mặt của Vân Trung Thành bọn tôi được, đừng nói hiện giờ cậu ta không phải người của Tần gia, cho dù là phải thì Vân Trung Thành tôi cũng không thể không mắng cậu ta. Ông đừng quên, thánh nữ Vân Tô Nhã của Vân Trung Thành chính hoàng hậu của đế quốc Kaya!”

Thánh nữ của Vân Trung Thành!

Lấy hoàng hậu Tô Nhã ra, sắc mặt của Tần Đỉnh cũng thay đổi, thế lực của hoàng hậu, đương nhiên hoàng cung là địa bàn của họ!

Ngạo Phong cũng rất ngạc nhiên, mẹ Tô Nhã là thánh nữ của Vân Trung Thành, thảo nào bà có dải băng xanh lam đó! Nhìn kỹ lại dải ruy băng bên cạnh tay áo của Vân Thừa, rõ ràng là dài hơn những người khác, mà dải ruy băng màu xanh lam Tô Nhã đưa cho cô còn dài hơn một đoạn, hẳn thân phận của Vân Tô Nhã còn cao hơn bọn họ rất nhiều.

Nghĩ đến đây, Ngạo Phong bật cười, không nói mẹ Tô Nhã còn không sao, nhưng nhắc đến mẹ Tô Nhã, chẳng phải bọn họ tự tìm đường chết sao?

Ngay khi cô định lấy dải ruy băng màu xanh lam ra để dọa họ thì một bóng người đột nhiên xuất hiện ở cửa, cướp đi mọi ánh mắt của cô.

“Sao lại có đông người như vậy? Sứ giả Vân Trung và Tần lão gia tử đều ở đây, không biết tôi có thể góp vui không?” Tiếng cười trong trẻo đột nhiên thu hút sự chú ý, khuôn mặt tuấn tú nho nhã vô cùng. Người đàn ông mặc trường bào thêu chỉ vàng chậm rãi bước ra khỏi cổng, khí chất phong thần lập tức khiến tất cả mọi người đều mất khả năng nói chuyện.

Thánh Hoàng, Quân Lạc Vũ!

Rất thánh khiết!

Quyền quý tối cao, dường như chỉ cần liếc nhìn anh cũng thấy xấu hổ, ngay cả Vân Thừa kiêu ngạo cũng không ngoại lệ, mọi người đều kinh ngạc, quả thực là một nhân vật được mệnh danh là thiên tài tuyệt thế, tự anh có sự bất phàm của riêng mình.

Thân phận của Vân Thừa không cao quý bằng Quân Lạc Vũ, dù sao thì anh ta cũng chỉ là đội trưởng đội thị vệ, nhưng Quân Lạc Vũ lại là người phát ngôn của Thần Quân, thực lực không liên quan, cho nên dù trong lòng có oán thán thì anh ta cũng đành phải tiến lên, nói: “Thánh hoàng đại nhân, thật ra chuyện này là…”

Anh ra còn chưa kịp nói xong, người đàn ông với nụ cười trên môi đã lướt qua anh ta, như thể không nhìn thấy anh, ngay lúc đi ngang qua, một lực va chạm mạnh trên vai làm Vân Thừa loạng choạng suýt ngã!

Vân Thừa giật mình, nhất thời im lặng, hai mắt không khỏi run lên, anh ta chắc chắn cú va chạm vừa rồi không phải chỉ là sức mạnh của một huyễn sư thiên không! Một huyễn sư thiên không bình thường sẽ không thể đâm anh ta! Người đàn ông này…

Mọi người đều cảm thấy khó hiểu trước hành động của người đàn ông này thì họ đã thấy anh đi thẳng đến trước mặt Ngạo Phong.

“Quân Lạc Vũ…” Ngạo Phong nhìn người đàn ông, gọi tên anh, những cảnh tượng của Tần Thành hiện lên trước mặt như một bộ phim, cô nhìn anh một thân rạng rỡ, không biết anh đang cảm thấy thế nào.

Quân Lạc Vũ khẽ mỉm cười, con ngươi đen sáng ngời như chứa đầy những vì sao lấp lánh trên bầu trời, đột nhiên làm một hành động khiến mọi người kinh ngạc, giang tay ra, ôm chặt lấy Ngạo Phong.

“Ừ, Ngạo Phong, đã lâu không gặp."

Đôi mắt dài hẹp của người đàn ông nheo lại và thở dài đầy hài lòng.

Lúc này, hai mắt Vân Thừa gần như phun ra lửa, anh ta chắc chắn 100% rằng sự xuất hiện của Quân Lạc Vũ không phải ngẫu nhiên, cú va chạm vừa rồi là cố ý! Tất cả vì Tần Ngạo Phong đó!

Mọi người sửng sốt, rốt cuộc cô có năng lực gì mà lại khiến Thánh Hoàng đại nhân coi trọng như vậy?

Cảm giác ấm áp lan tràn khắp toàn thân, nhiệt huyết trong lòng chảy dào dạt, cảnh tượng này, giống như khi anh ôm cô dưới sự truy đuổi của thiên đường hoả diệm, khiến người khác vô cùng yên tâm.

Ngạo Phong nheo mắt và khẽ ôm lại người đàn ông bằng trái tay của mình, dường như có một thứ gì đó ấm áp đang chảy giữa hai người.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người không khỏi trợn mắt há hốc mồm, đầu óc ong ong, sau đó đều nhìn về phía Ngạo Phong ánh mắt quái dị.

Thánh Hoàng Quân Lạc Vũ cao cao tại thượng, xưa nay luôn nở nụ cười thân thiện nhưng chẳng thân thiết với ai, muốn chạm vào ngón tay của anh còn khó hơn lên trời, nhưng giờ anh đang ôm lấy Ngạo Phong ở trước mặt mọi người, giải vây cho cô, sao lại không khiến người ta đố kỵ được chứ?

Tần Ngạo Tuyết vốn đang kiêu ngạo đắc ý bên cạnh Vân Thừa, nhưng khi thánh hoàng vừa xuất hiện, đôi mắt ghen tị kia lập tức chuyển hướng, hơn nữa cô ta cũng cảm giác được Quân Lạc Vũ đang cố ý ngăn cản họ, đến mức suýt nữa nôn ra máu.

Tất nhiên, cũng có người nhìn Quân Lạc Vũ không chớp mắt, chẳng hạn như Tần Ngạo Thiên và Lôi Ngự Phong, một người cực kỳ yêu thương người em gái này, còn người kia thì tự nhận mình là gay, thấy Ngạo Phong và Quân Lạc Vũ thân mật như vậy, bầu không khí rất gượng gạo.

“Tiểu Phong, sao em và Thánh Hoàng lại quen biết nhau thế?” Cuối cùng hai người cũng ôm nhau đủ rồi, Tần Ngạo Thiên bèn hỏi, ánh mắt của anh ấy cứ nhìn về phía Quân Lạc Vũ với vẻ rất kỳ quái.

Đối phương và anh ấy cùng được mệnh danh là hai đại thiên tài đương thời, tài năng còn hơn cả anh ấy, tuy hai người không quen biết nhau nhưng thông qua tin đồn cũng biết sơ sơ về nhau. Lúc này Quân Lạc Vũ lại bất chợt có quan hệ với em gái bảo bối của mình, Tần Ngạo Thiên có cảm giác rất kỳ lạ.

“Hẳn anh là Ngạo Thiên các hạ rồi.” Khuôn mặt tuấn tú của Quân Lạc Vũ nở một nụ cười như xuân tháng ba, vươn ngón tay mảnh mai như ngọc ra, ân cần nói: “Nửa năm trước tôi và Ngạo Phong đã trở thành bạn sinh tử chi giao, ở cùng nhau vượt qua hoạn nạn, cậu ấy đã kết giao với tôi, bất kể lúc nào, bất kể thân phận nào, tôi và cậu ấy đều là bạn, đương nhiên hôm nay cũng vậy.”

Ngạo Phong gặp lại cố nhân, trong lòng vui sướng, ánh mắt ấm áp nói: “Đại ca, lúc trước bọn em gặp nạn, Lạc Vũ đã lấy mạng ra bảo vệ, khi đó em còn bị người ta gọi là phế vật đấy.”

Tần Ngạo Thiên nghe xong rất cảm động, nhìn về phía Tây Quân Kiếm Thánh bên cạnh, trong mắt hiện lên ý cười, bớt lạnh lùng hơn, nắm chặt tay Quân Lạc Vũ: “Bạn của Tiểu Phong chính là bạn của tôi.”

Ý muốn bảo vệ em gái của Ngạo Thiên quá mạnh mẽ, nhưng anh ấy không bao giờ khoa tay múa chân với bạn của Ngạo Phong, mặc kệ Lôi Ngự Phong hay Quân Lạc Vũ, chỉ cần đối xử tốt với Ngạo Phong thì anh ấy sẽ không gạt bỏ.

Hai thiên tài nổi tiếng đương thời đã tập trung tại đây và bắt tay nhau, cảnh tượng này thật sự xúc động lòng người.

“Bạn của tôi, có thể vào được chưa?” Quân Lạc Vũ nắm tay Ngạo Phong đi vào cổng, làm như không còn lòng dạ nào cười với thị vệ thủ thành.

Thị vệ rùng mình, thái độ lập tức trở nên rất thân thiện, vội vàng khom người nói: “Đương nhiên! Đương nhiên không có vấn đề gì! Thánh Hoàng đại nhân, xin mời.”

Quân Lạc Vũ nhìn lại với nụ cười như không cười, ánh mắt vừa quét qua đám người Vân Thừa đang mặt mày xanh mét, khóe môi cong lên, sau đó xoay người, ngạo nghễ dẫn đầu đi vào hoàng cung. Tần Đỉnh cũng dẫn tất cả mọi người trong Tần Thị nối đuôi đi vào, để mặc Vân Trung chiến đội đang sợ ngây người ở đó.

Một trong số họ đã định thần lại và tức giận nói: “Đội trưởng! Thánh Hoàng đó rõ ràng đang thị uy với chúng ta!”

“Lý nào lại như vậy, anh ta là Thánh Hoàng thì không coi chúng ta ra gì à, đúng là đáng giận mà!”

Họ định tới đây thị uy, nào ngờ nửa đường lại chui ra một kỳ đà cản mũi, bị người khác thị uy lại, cảm giác này khó chịu đến mức nào chứ?

“Tần Ngạo Phong! Quân Lạc Vũ!” Vân Thừa tức tối, gằn từng chữ đọc hai cái tên kia, nhìn hai người biến mất sau cánh cổng, cười nhạt: “Anh ta tưởng rằng đây chính là địa bàn của Huyễn Điện Ánh Sáng thật à? Đi, chúng ta đi tìm thánh nữ đại nhân, tôi không tin thánh hoàng như anh ta có thể cao quý hơn Vân Trung thánh nữ của chúng ta!”

“Đúng, đi tìm thánh nữ đại nhân và đại hộ pháp!”

“Anh ta không cho chúng ta thể diện thì chúng ta cũng sẽ khiến anh ta khó coi!”

Mấy tên đàn ông mặc đồ trắng hậm hực phụ hoạ theo, cả đám tiến vào trong hoàng cung, đi đến một toà cung điện rất hoa lệ.

“Lạc Vũ, tôi còn tưởng anh là một người hiền lành chứ, ai ngờ lại hư đốn như thế, ban nãy biểu cảm của tên Vân Thừa kia thật tuyệt vời.” Lúc này Ngạo Phong mới thở phào, đi cùng với Quân Lạc Vũ đầy thân thiết, Lôi Ngự Phong luôn đi theo bên cạnh, ba thanh niên tuấn tú, hai đen một trắng, rất bắt mắt.

Sau khi đi vào từ cổng chính và đi qua mấy cung điện là đến địa điểm đấu giá hoàng gia Gurus tráng lệ hùng vĩ, đối diện với địa điểm đấu giá còn có sảnh tiệc Lapra, nơi đã sẵn sàng cho bữa tiệc tối nay. Những nơi này đều là những địa điểm được xây dựng đặc biệt cho lễ hội Thiên Nguyên hàng năm, rộng rãi thoáng mát, tràn ngập khí tức của hoàng gia.

Tần Ngạo Thiên đi theo đại đội Tần gia đến phòng riêng của họ, Quân Lạc Vũ hẹn Ngạo Phong ra ngoài với lý do ôn lại chuyện cũ, Ngạo Thiên không lo lắng gì cả, vừa hay tránh được xung đột giữa hai người Tần Lục và Ngạo Phong. Sau bữa tiệc, tất cả họ sẽ đến phòng yến hội Lapra.

Hai người đi trên thảm đỏ tại địa điểm đấu giá Gurus, Quân Lạc Vũ chớp mắt, vô tội nói: “Có sao, tôi chỉ hỏi thủ vệ một câu, cũng không nói gì với anh ta, chẳng lẽ anh ta còn có thể chụp mũ cho tôi sao?”

Ngạo Phong và Lôi Ngự Phong đều bật cười, anh không nói gì anh ta cả, nhưng hành động của anh còn đáng giận hơn.

Thật không ngờ đường đường là thánh hoàng Quân Lạc Vũ lại có lòng dạ đen tối như vậy…

“Sau khi ở Tần Thành, tôi vẫn muốn gặp anh, tiếc là không có cơ hội.” Ánh mắt lướt qua đường nét tuấn tú của người đàn ông, Ngạo Phong đột nhiên ưỡn ngực nghiêm túc nhìn anh: “Bây giờ đã gặp anh, có mấy lời nhất định phải nói.”

Giọng nói trong trẻo như dòng suối chảy xuống ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, Ngạo Phong chậm rãi nói: “Tôi muốn nói rằng cả đời này Tần Ngạo Phong và Quân Lạc Vũ là đồng bọn! Cho dù có gặp phải tai hoạ, tôi cũng sẽ không dễ dàng vứt bỏ anh, tôi hy vọng khi có khả năng này, có chuyện gì cũng không giấu diếm tôi.”

“Tôi biết rồi.” Quân Lạc Vũ gật đầu với một nụ cười ấm áp, những ngôi sao lấp lánh trong mắt, vỗ vỗ tay cô nói.

“Dọc đường tới đây, thật ra tôi cũng để ý tới cậu, ngắm nhìn cậu, không ngờ cậu lại lớn nhanh như vậy. Nửa năm trước, tôi không nghĩ sẽ có ngày hôm nay. Ngạo Phong, tôi đồng ý với cậu, khi cậu cần, tôi sẽ không bỏ mặc cậu. Mà cậu cũng an tâm đi, có tôi ở đây, không ai dám động vào cậu đâu.”

Lời nói của người đàn ông rất khí thế và cũng rất nghiêm túc.

Ngạo Phong nhìn anh, cả hai cùng mỉm cười, trong nụ cười dường như có điều gì đó hé mở…

Lôi Ngự Phong cảm thấy mình bị phớt lờ, bất mãn lầu bầu: “Này này, đừng quên tôi còn ở đây nha!” Tiểu Băng ở trong cổ Ngạo Phong chớp chớp mắt, nhảy lên đầu anh ta và bật cười…

Với sự thông minh của Quân Lạc Vũ, không khó để đoán ra Ngạo Phong chính là Truy Vân. Tất nhiên Ngạo Phong cũng không giấu giếm anh, nghe tin Ngạo Phong sẽ bán đồ trong cuộc đấu giá, Quân Lạc Vũ đã đưa hai người Ngạo Phong đi thẳng đến địa điểm bán đấu giá để giám định bảo vật.

Trong căn phòng khổng lồ chỉ có một ông già tóc bạc và một người đàn ông mặc quần áo phong cách quý tộc xa hoa, mấy ngày trước hầu hết các vật phẩm đấu giá đều đã được chuyển đến đây, chỉ có Ngạo Phong là người không hiểu quy tắc nên mới chạy đến đây chen ngang vào.

“Thánh hoàng đại nhân, sao ngài cũng ở đây? Chẳng lẽ trong Huyễn Điện Ánh Sáng có đồ tốt cần đấu giá à? Mau lấy ra cho bổn hoàng tử mở mang tầm mắt.” Người đàn ông mặc đồ xa hoa cười nói.

Ngạo Phong nhìn người đàn ông, không khỏi thầm kinh ngạc, không ngờ người phụ trách cuộc đấu giá này lại chính là đại hoàng tử Mặc Lăng của đế quốc Kaya.

“Trên người tôi không có thứ gì đáng giá cả, nhưng người bạn này của tôi có rất nhiều bảo bối.” Quân Lạc Vũ mỉm cười và hướng tay về phía Ngạo Phong, điều này tự nhiên thu hút sự chú ý của hai người họ.

“Cậu là…” Mặc Lăng nhìn thấy một thanh niên tuấn tú, khí chất cực kỳ lạnh lùng, chỉ cảm thấy hơi quen, nhưng không biết đã từng nhìn thấy cô ở đâu nên nghi ngờ nheo mắt lại.

“Điện hạ quên tôi rồi sao?” Ngạo Phong mỉm cười phất tay, lấy ra một tấm thiệp mời màu đỏ tươi, đưa qua.

“Hả?” Mặc Lăng nhìn thấy tấm thiệp mời kia thì trợn mắt, mừng rỡ: “Thì ra là Truy Vân các hạ đã tới rồi! Không ngờ Truy Vân các hạ bỏ mặt nạ ra lại đẹp trai đến vậy, bản điện hạ suýt nữa đã không nhận ra, các hạ nên sớm cởi bỏ lớp mặt nạ kia mới phải.”

“Truy Vân các hạ?” Ông già kia nghe đến cái tên này thì sững sờ, ngẩng đầu lên, tò mò nhìn về phía Ngạo Phong, hiển nhiên là ông ta đã từng nghe qua đại danh của cô.

Ngạo Phong nói thẳng vào vấn đề: “Tôi đến đây để giám định bảo vật, điện hạ có tiện không?”

“Đương nhiên là được rồi, Truy Vân các hạ muốn đấu giá cái gì, cứ giao cho giám định sư của chúng tôi, có phải muốn bán mấy con huyễn thú trưởng thành không?” Mặc Lăng làm động tác mời ba người Ngạo Phong ngồi xuống, cười tủm tỉm.

Ngạo Phong phất tay lấy ra cái lồng sinh mệnh và nội đan của ác long đặt lên bàn, gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi chỉ bán hai thứ này.”

Ngay sau khi vật phẩm được lấy ra, ánh mắt của giám định sư bỗng giật dữ dội, đột ngột đứng lên, chỉ vào cái lồng sinh mệnh và nói: “Đây là… một con thần thú cửu tinh trưởng thành!”

Tận dụng đêm qua, Ngạo Phong đã thuần hóa con ưng thân nữ yêu lên cửu tinh.

Ông già đã quen nhìn thấy bảo vật quý hiếm nhưng vẫn không khỏi xuýt xoa, thần thú cửu tinh trưởng thành đã được thuần hóa là một cám dỗ cực lớn đối với huyễn sư! Với tư cách là giám định sư của hoàng gia, thực lực của ông già cũng đã ở mức huyễn sư thiên không, đương nhiên ông ta biết giá của con thần thú này như thế nào.

“Giá khởi điểm là mười tỷ Obis, phòng đấu giá hạng nhất.” Sau khi bình tĩnh lại, ông ta đưa cho Ngạo Phong một chiếc chìa khóa.

Dựa theo số tiền, cấp độ của phòng đấu giá cũng khác nhau, phòng cao cấp cho một gia tộc lớn như Tần gia cũng chỉ là phòng đấu giá hạng nhất.

“Lão tiên sinh, ông không xem xét gì à?” Ngạo Phong chỉ vào viên nội đan của ác long nói: “Đây là nội đan của một siêu thần thú, hẳn là không bằng một con cửu tinh thần thú nhỉ?”

“Nội đan? Cậu nói đây là nội đan của siêu thần thú ư?” Ông lão nghe xong suýt chút nữa nhảy dựng lên vì kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Phong

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook