Quyển 8 - Chương 346: Ác chiến trong bóng tối!
Phong Lăng Thiên Hạ
27/04/2017
Chiến cuộc tuy có thay đổi nhưng đám binh sĩ Mặc
Vân Thiên lần này đến đây hàng ngày rèn luyện quả thật là đã vượt qua
thử thách, mặc dù
Địch nhân có năng lực phản kích đại ngoài ý muốn nhưng vẫn y theo chiến lược bố trí lúc ban đầu, công kích vẫn như cũ, vẫn như không muốn
Sống vậy mà phát ra.
Ở trong một mảnh cực độ bóng tối kia, một đạo kiếm quang như lưu tinh lao đi phía trước, đó là thứ duy nhất trong bóng tối phát ra ánh sáng.
Là Cửu Kiếp Kiếm của Sở Dương!
Hồ thúc thúc cùng Mã thúc thúc, hai vị Thánh Nhân đem hết toàn lực bảo vệ cả đội ngũ, đem hết khả năng chống đỡ các đợt công kích, hai người cùng cảm giác được mình quả thực giống như là đang bị hàng ngàn cái Khai Sơn đại chùy toàn bộ không gián đoạn, không ngừng mãnh liệt
Đánh vào.
Ngay cả hai người này tu vi đã là sơ cấp Thánh Nhân tầng thứ, ngay cả công kích của đối phương cao nhất cũng chỉ là Thiên nhân đỉnh nhưng
Hai người vẫn cảm giác được đi lại khó khăn.
Một bên bị động bảo vệ, còn phải thủ hộ nhiều người như vậy, nếu kiến nhiều còn có thể cắn chết voi, huống chi ngăn người không màng đến
Sống chết liều mạng
❤t r u y e n c u a t u i n e t
Thánh Nhân không thể đánh trả?
Trước sau chỉ vài công phu, hai người này càng đã đến cực hạn rồi, nhưng vẫn như cũ không dám có chút lười biếng, vẫn nỗ lực tranh đấu.
Sở Dương đầu tàu gương mẫu đi phía trước xông lên, Đồ Hết Thiên Hạ Thì Đã Sao, sắc bén kiếm khí trong nháy mắt xé rách tất cả kiếm quang
Công kích, từ trong chi chít công kích tạo ra một con đường phía trước, dẫn dắt mọi người anh dũng chém giết đi lên.
Trên người Đàm Đàm bao phủ nồng nặc ma khí đi sát phía sau hắn, sau đó là Sở Nhạc Nhi một tay túm áo Đàm Đàm, một tay khác liều mạng
Buông ra tự thân độc khí. Thiên Độc Thần Công được Sở Nhạc Nhi không ngừng tản mát ra, ở trong bóng tối tạo thành một mảnh đất tử vong.
Đám Bạch Vũ Thần đi theo phía sau Sở Nhạc Nhi xông qua.
Cứ như vậy, vô hình trung khói độc đã bao trùm cả những người phía sau nhưng bọn họ trước đó đã được Sở Nhạc Nhi ban cho giải dược cho
Nên có thể hoàn toàn không cần cố kỵ nhưng phía sau nếu có truy binh truy kích, vậy thì càng không may mắn rồi.
Liên tiếp hai tốp công kích, Sở Dương bên này ngay cả đã hết sức bảo vệ mà vẫn không thể tránh khỏi để tổn thất bốn người.
Từ 32 người nay cũng chỉ còn lại có hai mươi tám người! Mà hai vị Thánh Nhân kia cũng đã có chút đèn cạn dầu, khó khăn chống những hết
Nổi.
Nếu không phải Kiếp Nạn Thần hồn đang ở phía trên đại khai sát giới, toàn lực xuất kích thì chỉ sợ con số thương vong này đã phải gấp đôi.
Thậm chí còn muốn nhiều hơn!
Sở Dương lúc này đã là liều cái mạng già, chín đan điền đồng thời thâu xuất nguyên lực, Cửu Kiếp Kiếm thủy chung xuất ra một chiêu Đồ Hết
Thiên Hạ Thì Đã Sao mà toàn lực xuất kích! Tốc độ cực nhanh.
Giờ phút này, tiến công chính là cách phòng thủ tốt nhất!
Phía trên, Mộng Vô Nhai đột nhiên lớn tiếng hô quát:
- Hướng về phía ánh sáng tiến công! Toàn lực đem điểm ánh sáng này xoá đi!
Tất cả người nghe được lệnh càng rối rít chuyển đổi mục tiêu, hướng về chỗ Sở Dương mà toàn lực xuất kích.
Nhưng Sở Dương hiện tại đang ở trạng thái bộc phát, kiếm quang ngay cả đối mặt với vô số oanh kích nhưng thủy chung vẫn bất diệt, thủy
Chung lấy tốc độ cao nhất hướng về phía trước thẳng tiến. Mặc cho đả kích như mưa rơi ở trên người mình mà kiếm chiêu lại vẫn không có
Ngừng lại trong nháy mắt!
Như thế sau hai tốp công kích, phía Mộng Vô Nhai quả thực càng sợ đến ngây người.
Người này, chẳng lẽ là làm bằng sắt.
Phi, tuyệt đối không phải là làm bằng sắt, tin tưởng vô luận là loại “Thiết” gì dưới hình thức liên hoàn công kích này đã sớm thành vụn sắt rồi, vụn
Sắt, thiết phấn, hay hoặc giả là rỉ sét!
Nhưng Sở Dương vẫn như cũ có thể đứng thẳng, ở trong mắt mọi người cũng đã là một kỳ tích rồi!
Phía trên, Kiếp Nạn Thần hồn lần nữa phát ra tiếng rít sắc bén rồi vô ảnh vô hình mà công kích, không ngừng có một người hoàn toàn không có
Dấu hiệu, không giải thích được bị bẻ gảy cổ, bị phách toái đầu, bị móc ra trái tim, nhưng ngay cả cái bóng địch nhân của mình càng không thấy
Được.
- Là Kiếp Nạn Thần hồn! Thi hành kế hoạch thứ hai!
Mộng Vô Nhai con ngươi co rụt lại, ở trong bóng tối lớn tiếng nói.
Nếu còn dựa theo đệ nhất kế hoạch tác chiến thì ngay cả có thể thành công nhưng người phe mình chỉ sợ càng sẽ bị Kiếp Nạn Thần hồn giết
Chết hơn phân nửa.
Chỉ có mạnh mẽ lao xuống đón đầu!
Chỉ cần cùng địch nhân hỗn tạp ở chung một chỗ, như vậy Kiếp Nạn Thần hồn ở trong tình huống như thế căn bản là không cách nào phân biệt
Được địch ta, chỉ có thể bị động dừng tay, như vậy mới là an toàn nhất.
Mặc dù cứ như vậy, người mình càng khó tránh khỏi có phần không rõ địch ta, khả năng bị giết lầm là rất lớn nhưng so sánh với hiện tại thì vẫn
Tốt hơn. Trước sau bất quá ngắn ngủi thời gian mấy cái hô hấp đã bị đối phương xông qua hai trăm trượng, mà trong vòng hai trăm trượng kia,
Kiếp Nạn Thần hồn đã giết hơn 1500 người rồi!
Thương vong khổng lồ như vậy, ngay cả Mộng Vô Nhai hiện tại suất lĩnh phần lớn binh lực càng không phải là quân đội của mình mà càng có
Chút chịu không nổi.
Đội thứ nhất sau khi nghe được lệnh thì không hề do dự phóng lên, hướng phía dưới lao xuống.
Sở Dương thét dài một tiếng. Không có bất kỳ ai đoán được một tiếng thét dài này để làm gì, chỉ có Kiếp Nạn Thần hồn là ngầm hiểu, hắn như
Gió lốc vọt xuống đứng ở cạnh Sở Dương.
- Ngươi ở phía trước giúp ta mở đường.
Sở Dương nói ra thanh âm lộ ra vẻ rất suy yếu, mới vừa rồi liên tiếp không ngừng công kích, nhìn như thủy chung không ngã mà kì thực Sở Dương đã sớm bị thương nặng nhưng Sở Dương lại không thể ngã xuống.
Hắn biết, nếu mình một khi ngã xuống, đối với đội ngũ của mình vô luận là trên sinh lý hay là tâm lý đều là đả kích trí mệnh! Tất nhiên là sẽ đưa đến khủng hoảng cho tới hỏng mất trong nháy mắt.
Thậm chí càng không cần hỏng mất vì chỉ cần như vậy thì nhiều nhất là một khắc đồng hồ thời gian, những người này sẽ bị tiêu diệt hết. Tuyệt đối
Không tồn tại bất kỳ sự may mắn nào!
Cho nên Sở Dương chỉ có thể gượng chống đỡ, đau khổ chống đỡ.
Hiện tại, rốt cục đã chống đỡ đến khi đối phương chủ động thay đổi chiến thuật.
Chuyển cơ đã tới sao?
Sở Dương đem hai thanh phi đao cắm trên người mình rút ra, bên kia Đàm Đàm cùng trợ thủ. Trên lưng, trên đùi, trên vai Sở Dương số ám khí
Kia, toàn bộ cũng được hắn vô thanh vô tức nhổ xuống, cổ tay vừa lộn toàn bộ đã biến mất.
Sư huynh đệ hai người cũng không nói chuyện gì, tựa hồ như rất bình tĩnh nhưng từ đáy lòng Đàm Đàm là một trận co rút.
Chỉ có ai đích thân rút những đồ này ra mới biết được những thứ ám khi này rốt cuộc đã cắm sâu vào trong cơ thể Sở Dương bao sâu.
Những đồ này toàn bộ cũng là đồ muốn mạng người, riêng chỉ là một cái nào cùng đủ để cho một vị cao thủ nhất lưu hồn đi cửu tuyền; Mà trên
Người Sở Dương bị ghim nhiều như vậy, không dưới mấy chục cái.
Trừ cái đó ra, còn có chưởng kình giống như Khai Sơn Cự Phủ, đao kiếm sắc bén, hết thảy đều do Sở Dương gánh chịu. Có thể nói, Sở
Dương đã thương rất nặng!
Đàm Đàm trong lòng tự nói. Nếu có công kích nữa, ta sẽ đứng ở phía trước Sở Dương, hắn nhịn không được nữa, miễn cưỡng chống đỡ nữa
Đó chính là đưa Sở Dương đi tìm chết.
Còn có, địch nhân rất cường đại! Ta đã chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí đã chuẩn bị chết rồi.
Nếu nhất định phải chết thì ta sẽ đi trước! Đàm Đàm sau khi phỏng đoán về địch nhân thì đã có cái quyết định này!
Sở Dương cười khổ một tiếng, khoát tay đem một viên siêu cấp Cửu Trọng Đan cuối cùng nhét vào trong miệng.
Đây là tiền vốn bảo vệ tánh mạng cuối cùng mà sau khi Cửu Kiếp Không Gian bị phong bế Sở Dương còn lại trong tay,! Cũng chỉ còn lại có một
Viên như vậy.
Nếu gặp gỡ nguy cơ như lúc này lần nữa mà Cửu Kiếp Không Gian vẫn không thể mở ra thì cũng chỉ có thể dựa vào năng lực bản thân đi chống
Đỡ, không còn một viên Cửu Trọng Đan nào khác để tự cứu mạng.
Nhưng nhìn thế cuộc trước mắt... Sở Dương trong lòng rốt cục không nhịn được thở dài một hơi.
Con đường phía trước mịt mờ, không biết sẽ như thế nào, nếu mình vẫn có năng lực, vậy thì lại chơi một lần nữa. Dưới tình huống như thế, căn
Bản là không có thể giữ cho mình không bị thương.
Vì huynh đệ, vì tiểu muội, vì đám chiến hữu một đường sinh tử làm bạn tới nay chống đỡ tới một khắc cuối cùng!
Phía trước kình phong chợt nổi lên. Một cổ khi tức kinh khủng từ phía trước chợt xông lại.
Rõ ràng, địch nhân đã lần nữa triển khai tiến công! Hơn nữa còn triển khai tập kích theo hình thức mới!
Kiếp Nạn Thần hồn rít một tiếng, trong nháy mắt hóa thành một đoàn hôi vụ xông tới.
Sở Dương đang muốn đuổi theo thì lại thấy ở phía sau mình đãm Đàm chợt kéo mình ra phía sau rồi xông lên phía trước sau đó khàn giọng
Cười nói:
- Sư huynh, lần này đến phiên ta.
Sở Dương nghe vậy thì ngẩn ra. Cũng không phải là Đàm Đàm nói như vậy làm hắn kinh ngạc, trên thực tế Đàm Đàm làm như vậy tuyệt không
Bất ngờ. Thậm chí, cử động của hắn căn bản là đã bị Sở Dương đoán trước rồi.
Chân chính làm cho Sở Dương ngoài ý muốn chính là cái thanh âm kia, hiện tại thanh âm Đàm Đàm trầm thấp khàn giọng, rõ ràng cũng không
Phải là thanh âm vốn có của Đàm Đàm.
Đó là thanh âm thuộc về Ma Vương! Mà hết lần này tới lần khác, chính là ở chỗ này thanh âm Ma Vương lại lần đầu tiên gọi ra hai chữ"Sư
Huynh" nên Sở Dương há có thể không kinh ngạc.
Trong khi Sở Dương đang ngạc nhiên thì Đàm Đàm đã thét dài một tiếng rồi theo sau Kiếp Nạn Thần hồn nhào tới. Sở Nhạc Nhi biến thành túm
Áo Sở Dương, Sở Dương đi phía trước kéo thân thể mềm mại của nàng còn nàng thì chuyên tâm toàn lực thi độc!
Mặc dù sau lưng đám người Sở Dương tại tạm thời còn không có bất kỳ một địch nhân nào, cái này chẳng khác gì là Sở Nhạc Nhi hao phi lớn
Lao tinh lực mà chẳng qua là tạo ra một cái lối đi tràn đầy độc nhưng lại toàn bộ vô ý nghĩa; Nhưng Sở Nhạc Nhi lại biết, Sở Dương làm như vậy
Nhất định là có đạo lý của mình.
Cho nên, ngay cả là người thủy chung vẫn không ngừng phát ra độc lực, Sở Nhạc Nhi vẫn như cũ cẩn thận tỉ mỉ nghiêm khắc thi hành lệnh của
Sở Dương.
Phía trước trong bóng tối, thanh âm kịch liệt va chạm, tiếng kêu thảm thiết và tiếng kêu rên liên tiếp không ngừng vang lên.
Sở Dương theo thật sát phía sau Đàm Đàm mà đi về phía trước, không ngừng cảm giác được bên cạnh mình có người xẹt qua, khi người nọ
Xẹt qua thì đồng thời tất nhiên sẽ có công kích tùy theo đến.
Sở Dương trừ bảo vệ phía sau Đàm Đàm, bảo vệ mình ra thì còn bảo vệ Sở Nhạc Nhi nữa, cho nên đối với từng kẻ từ hai bên người mình xẹt
Qua đều không chút khách khi ban cho phản kích sắc bén nhất. Cửu Kiếp Kiếm vô thanh vô tức cực tốc phun ra nuốt vào, không ngừng có một
Loại cảm giác mũi kiếm cắt vào thân thể con người từ lòng bàn tay truyền đến.
Địch nhân có năng lực phản kích đại ngoài ý muốn nhưng vẫn y theo chiến lược bố trí lúc ban đầu, công kích vẫn như cũ, vẫn như không muốn
Sống vậy mà phát ra.
Ở trong một mảnh cực độ bóng tối kia, một đạo kiếm quang như lưu tinh lao đi phía trước, đó là thứ duy nhất trong bóng tối phát ra ánh sáng.
Là Cửu Kiếp Kiếm của Sở Dương!
Hồ thúc thúc cùng Mã thúc thúc, hai vị Thánh Nhân đem hết toàn lực bảo vệ cả đội ngũ, đem hết khả năng chống đỡ các đợt công kích, hai người cùng cảm giác được mình quả thực giống như là đang bị hàng ngàn cái Khai Sơn đại chùy toàn bộ không gián đoạn, không ngừng mãnh liệt
Đánh vào.
Ngay cả hai người này tu vi đã là sơ cấp Thánh Nhân tầng thứ, ngay cả công kích của đối phương cao nhất cũng chỉ là Thiên nhân đỉnh nhưng
Hai người vẫn cảm giác được đi lại khó khăn.
Một bên bị động bảo vệ, còn phải thủ hộ nhiều người như vậy, nếu kiến nhiều còn có thể cắn chết voi, huống chi ngăn người không màng đến
Sống chết liều mạng
❤t r u y e n c u a t u i n e t
Thánh Nhân không thể đánh trả?
Trước sau chỉ vài công phu, hai người này càng đã đến cực hạn rồi, nhưng vẫn như cũ không dám có chút lười biếng, vẫn nỗ lực tranh đấu.
Sở Dương đầu tàu gương mẫu đi phía trước xông lên, Đồ Hết Thiên Hạ Thì Đã Sao, sắc bén kiếm khí trong nháy mắt xé rách tất cả kiếm quang
Công kích, từ trong chi chít công kích tạo ra một con đường phía trước, dẫn dắt mọi người anh dũng chém giết đi lên.
Trên người Đàm Đàm bao phủ nồng nặc ma khí đi sát phía sau hắn, sau đó là Sở Nhạc Nhi một tay túm áo Đàm Đàm, một tay khác liều mạng
Buông ra tự thân độc khí. Thiên Độc Thần Công được Sở Nhạc Nhi không ngừng tản mát ra, ở trong bóng tối tạo thành một mảnh đất tử vong.
Đám Bạch Vũ Thần đi theo phía sau Sở Nhạc Nhi xông qua.
Cứ như vậy, vô hình trung khói độc đã bao trùm cả những người phía sau nhưng bọn họ trước đó đã được Sở Nhạc Nhi ban cho giải dược cho
Nên có thể hoàn toàn không cần cố kỵ nhưng phía sau nếu có truy binh truy kích, vậy thì càng không may mắn rồi.
Liên tiếp hai tốp công kích, Sở Dương bên này ngay cả đã hết sức bảo vệ mà vẫn không thể tránh khỏi để tổn thất bốn người.
Từ 32 người nay cũng chỉ còn lại có hai mươi tám người! Mà hai vị Thánh Nhân kia cũng đã có chút đèn cạn dầu, khó khăn chống những hết
Nổi.
Nếu không phải Kiếp Nạn Thần hồn đang ở phía trên đại khai sát giới, toàn lực xuất kích thì chỉ sợ con số thương vong này đã phải gấp đôi.
Thậm chí còn muốn nhiều hơn!
Sở Dương lúc này đã là liều cái mạng già, chín đan điền đồng thời thâu xuất nguyên lực, Cửu Kiếp Kiếm thủy chung xuất ra một chiêu Đồ Hết
Thiên Hạ Thì Đã Sao mà toàn lực xuất kích! Tốc độ cực nhanh.
Giờ phút này, tiến công chính là cách phòng thủ tốt nhất!
Phía trên, Mộng Vô Nhai đột nhiên lớn tiếng hô quát:
- Hướng về phía ánh sáng tiến công! Toàn lực đem điểm ánh sáng này xoá đi!
Tất cả người nghe được lệnh càng rối rít chuyển đổi mục tiêu, hướng về chỗ Sở Dương mà toàn lực xuất kích.
Nhưng Sở Dương hiện tại đang ở trạng thái bộc phát, kiếm quang ngay cả đối mặt với vô số oanh kích nhưng thủy chung vẫn bất diệt, thủy
Chung lấy tốc độ cao nhất hướng về phía trước thẳng tiến. Mặc cho đả kích như mưa rơi ở trên người mình mà kiếm chiêu lại vẫn không có
Ngừng lại trong nháy mắt!
Như thế sau hai tốp công kích, phía Mộng Vô Nhai quả thực càng sợ đến ngây người.
Người này, chẳng lẽ là làm bằng sắt.
Phi, tuyệt đối không phải là làm bằng sắt, tin tưởng vô luận là loại “Thiết” gì dưới hình thức liên hoàn công kích này đã sớm thành vụn sắt rồi, vụn
Sắt, thiết phấn, hay hoặc giả là rỉ sét!
Nhưng Sở Dương vẫn như cũ có thể đứng thẳng, ở trong mắt mọi người cũng đã là một kỳ tích rồi!
Phía trên, Kiếp Nạn Thần hồn lần nữa phát ra tiếng rít sắc bén rồi vô ảnh vô hình mà công kích, không ngừng có một người hoàn toàn không có
Dấu hiệu, không giải thích được bị bẻ gảy cổ, bị phách toái đầu, bị móc ra trái tim, nhưng ngay cả cái bóng địch nhân của mình càng không thấy
Được.
- Là Kiếp Nạn Thần hồn! Thi hành kế hoạch thứ hai!
Mộng Vô Nhai con ngươi co rụt lại, ở trong bóng tối lớn tiếng nói.
Nếu còn dựa theo đệ nhất kế hoạch tác chiến thì ngay cả có thể thành công nhưng người phe mình chỉ sợ càng sẽ bị Kiếp Nạn Thần hồn giết
Chết hơn phân nửa.
Chỉ có mạnh mẽ lao xuống đón đầu!
Chỉ cần cùng địch nhân hỗn tạp ở chung một chỗ, như vậy Kiếp Nạn Thần hồn ở trong tình huống như thế căn bản là không cách nào phân biệt
Được địch ta, chỉ có thể bị động dừng tay, như vậy mới là an toàn nhất.
Mặc dù cứ như vậy, người mình càng khó tránh khỏi có phần không rõ địch ta, khả năng bị giết lầm là rất lớn nhưng so sánh với hiện tại thì vẫn
Tốt hơn. Trước sau bất quá ngắn ngủi thời gian mấy cái hô hấp đã bị đối phương xông qua hai trăm trượng, mà trong vòng hai trăm trượng kia,
Kiếp Nạn Thần hồn đã giết hơn 1500 người rồi!
Thương vong khổng lồ như vậy, ngay cả Mộng Vô Nhai hiện tại suất lĩnh phần lớn binh lực càng không phải là quân đội của mình mà càng có
Chút chịu không nổi.
Đội thứ nhất sau khi nghe được lệnh thì không hề do dự phóng lên, hướng phía dưới lao xuống.
Sở Dương thét dài một tiếng. Không có bất kỳ ai đoán được một tiếng thét dài này để làm gì, chỉ có Kiếp Nạn Thần hồn là ngầm hiểu, hắn như
Gió lốc vọt xuống đứng ở cạnh Sở Dương.
- Ngươi ở phía trước giúp ta mở đường.
Sở Dương nói ra thanh âm lộ ra vẻ rất suy yếu, mới vừa rồi liên tiếp không ngừng công kích, nhìn như thủy chung không ngã mà kì thực Sở Dương đã sớm bị thương nặng nhưng Sở Dương lại không thể ngã xuống.
Hắn biết, nếu mình một khi ngã xuống, đối với đội ngũ của mình vô luận là trên sinh lý hay là tâm lý đều là đả kích trí mệnh! Tất nhiên là sẽ đưa đến khủng hoảng cho tới hỏng mất trong nháy mắt.
Thậm chí càng không cần hỏng mất vì chỉ cần như vậy thì nhiều nhất là một khắc đồng hồ thời gian, những người này sẽ bị tiêu diệt hết. Tuyệt đối
Không tồn tại bất kỳ sự may mắn nào!
Cho nên Sở Dương chỉ có thể gượng chống đỡ, đau khổ chống đỡ.
Hiện tại, rốt cục đã chống đỡ đến khi đối phương chủ động thay đổi chiến thuật.
Chuyển cơ đã tới sao?
Sở Dương đem hai thanh phi đao cắm trên người mình rút ra, bên kia Đàm Đàm cùng trợ thủ. Trên lưng, trên đùi, trên vai Sở Dương số ám khí
Kia, toàn bộ cũng được hắn vô thanh vô tức nhổ xuống, cổ tay vừa lộn toàn bộ đã biến mất.
Sư huynh đệ hai người cũng không nói chuyện gì, tựa hồ như rất bình tĩnh nhưng từ đáy lòng Đàm Đàm là một trận co rút.
Chỉ có ai đích thân rút những đồ này ra mới biết được những thứ ám khi này rốt cuộc đã cắm sâu vào trong cơ thể Sở Dương bao sâu.
Những đồ này toàn bộ cũng là đồ muốn mạng người, riêng chỉ là một cái nào cùng đủ để cho một vị cao thủ nhất lưu hồn đi cửu tuyền; Mà trên
Người Sở Dương bị ghim nhiều như vậy, không dưới mấy chục cái.
Trừ cái đó ra, còn có chưởng kình giống như Khai Sơn Cự Phủ, đao kiếm sắc bén, hết thảy đều do Sở Dương gánh chịu. Có thể nói, Sở
Dương đã thương rất nặng!
Đàm Đàm trong lòng tự nói. Nếu có công kích nữa, ta sẽ đứng ở phía trước Sở Dương, hắn nhịn không được nữa, miễn cưỡng chống đỡ nữa
Đó chính là đưa Sở Dương đi tìm chết.
Còn có, địch nhân rất cường đại! Ta đã chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí đã chuẩn bị chết rồi.
Nếu nhất định phải chết thì ta sẽ đi trước! Đàm Đàm sau khi phỏng đoán về địch nhân thì đã có cái quyết định này!
Sở Dương cười khổ một tiếng, khoát tay đem một viên siêu cấp Cửu Trọng Đan cuối cùng nhét vào trong miệng.
Đây là tiền vốn bảo vệ tánh mạng cuối cùng mà sau khi Cửu Kiếp Không Gian bị phong bế Sở Dương còn lại trong tay,! Cũng chỉ còn lại có một
Viên như vậy.
Nếu gặp gỡ nguy cơ như lúc này lần nữa mà Cửu Kiếp Không Gian vẫn không thể mở ra thì cũng chỉ có thể dựa vào năng lực bản thân đi chống
Đỡ, không còn một viên Cửu Trọng Đan nào khác để tự cứu mạng.
Nhưng nhìn thế cuộc trước mắt... Sở Dương trong lòng rốt cục không nhịn được thở dài một hơi.
Con đường phía trước mịt mờ, không biết sẽ như thế nào, nếu mình vẫn có năng lực, vậy thì lại chơi một lần nữa. Dưới tình huống như thế, căn
Bản là không có thể giữ cho mình không bị thương.
Vì huynh đệ, vì tiểu muội, vì đám chiến hữu một đường sinh tử làm bạn tới nay chống đỡ tới một khắc cuối cùng!
Phía trước kình phong chợt nổi lên. Một cổ khi tức kinh khủng từ phía trước chợt xông lại.
Rõ ràng, địch nhân đã lần nữa triển khai tiến công! Hơn nữa còn triển khai tập kích theo hình thức mới!
Kiếp Nạn Thần hồn rít một tiếng, trong nháy mắt hóa thành một đoàn hôi vụ xông tới.
Sở Dương đang muốn đuổi theo thì lại thấy ở phía sau mình đãm Đàm chợt kéo mình ra phía sau rồi xông lên phía trước sau đó khàn giọng
Cười nói:
- Sư huynh, lần này đến phiên ta.
Sở Dương nghe vậy thì ngẩn ra. Cũng không phải là Đàm Đàm nói như vậy làm hắn kinh ngạc, trên thực tế Đàm Đàm làm như vậy tuyệt không
Bất ngờ. Thậm chí, cử động của hắn căn bản là đã bị Sở Dương đoán trước rồi.
Chân chính làm cho Sở Dương ngoài ý muốn chính là cái thanh âm kia, hiện tại thanh âm Đàm Đàm trầm thấp khàn giọng, rõ ràng cũng không
Phải là thanh âm vốn có của Đàm Đàm.
Đó là thanh âm thuộc về Ma Vương! Mà hết lần này tới lần khác, chính là ở chỗ này thanh âm Ma Vương lại lần đầu tiên gọi ra hai chữ"Sư
Huynh" nên Sở Dương há có thể không kinh ngạc.
Trong khi Sở Dương đang ngạc nhiên thì Đàm Đàm đã thét dài một tiếng rồi theo sau Kiếp Nạn Thần hồn nhào tới. Sở Nhạc Nhi biến thành túm
Áo Sở Dương, Sở Dương đi phía trước kéo thân thể mềm mại của nàng còn nàng thì chuyên tâm toàn lực thi độc!
Mặc dù sau lưng đám người Sở Dương tại tạm thời còn không có bất kỳ một địch nhân nào, cái này chẳng khác gì là Sở Nhạc Nhi hao phi lớn
Lao tinh lực mà chẳng qua là tạo ra một cái lối đi tràn đầy độc nhưng lại toàn bộ vô ý nghĩa; Nhưng Sở Nhạc Nhi lại biết, Sở Dương làm như vậy
Nhất định là có đạo lý của mình.
Cho nên, ngay cả là người thủy chung vẫn không ngừng phát ra độc lực, Sở Nhạc Nhi vẫn như cũ cẩn thận tỉ mỉ nghiêm khắc thi hành lệnh của
Sở Dương.
Phía trước trong bóng tối, thanh âm kịch liệt va chạm, tiếng kêu thảm thiết và tiếng kêu rên liên tiếp không ngừng vang lên.
Sở Dương theo thật sát phía sau Đàm Đàm mà đi về phía trước, không ngừng cảm giác được bên cạnh mình có người xẹt qua, khi người nọ
Xẹt qua thì đồng thời tất nhiên sẽ có công kích tùy theo đến.
Sở Dương trừ bảo vệ phía sau Đàm Đàm, bảo vệ mình ra thì còn bảo vệ Sở Nhạc Nhi nữa, cho nên đối với từng kẻ từ hai bên người mình xẹt
Qua đều không chút khách khi ban cho phản kích sắc bén nhất. Cửu Kiếp Kiếm vô thanh vô tức cực tốc phun ra nuốt vào, không ngừng có một
Loại cảm giác mũi kiếm cắt vào thân thể con người từ lòng bàn tay truyền đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.