Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 7 - Chương 674: Ánh lửa đốt cung điện trên trời

Phong Lăng Thiên Hạ

18/12/2013

Chứng kiến cây đao này của Mạt Khinh Vũ, ngay cả là chỉ thấy được vỏ đao, vị Chí Tôn này cũng thoàng buồn cười.

Cái này rõ ràng là một thanh đao hàng mỹ nghệ, nào có người dùng đao tinh xảo đẹp đẽ như vậy hay sao? Coi như là thích đao, cũng không cần phải đẹp đẽ như vậy.

Rõ ràng Ninh Thiên Nhai yêu quý đồ đệ, mới chế tạo một cây đao hoa lệ.

Về phần đao này ở trên tay một tiểu la thế lỵ mười ba mười bốn tuổi có thể phát huy uy lực kinh thiên động địa gì sao? Vậy thì thật là ha ha ha ha. . .

Huống chi tiểu nha đầu này chỉ có Thánh cấp lục phẩm.

Cho nên hắn căn bản không hề cố kỵ, lập tức xông tới.

Nếu như Mạt Khinh Vũ xuất đao, chính mình căn bản không cần né tránh, trực tiếp xông tới là được rồi.

Biến cây đao mà tiểu nha đầu này quý trọng như thế vào thời điểm sống chết trước mắt cũng có thể trả thù một chút sự khinh thường của tiểu nha đầu đối với mình.

Thân thể Mạt Khinh Vũ nhẹ nhàng bay ngược về sau.

Vị này là Chí Tôn không nhanh không chậm đuổi tới, một tay cố chấp vươn ra, cười nói: "Mạt tiểu thế tỷ, không nên giãy giụa. Ngươi biết, vô dụng thôi"

Ngay vào lúc này, cổ tay trắng của Mạt Khinh Vũ khẽ động, tay phải rút đao ra bên ngoài, tay trái nắm vỏ đao chắn ngang, động tác liên tục!

Trong rừng rậm, đêm khuya đen kịt một đạo hồng quang phóng lên trời!

Ánh sáng màu đỏ lóe lên!

Mạt Khinh Vũ không lưu tình chút nào, một đao gọn gàng bổ tới!

Một đao chém xuống bàn tay đang giương nanh múa vuốt một tay ở trước mặt mình! Thậm chí Tinh Mộng Khinh Vũ đao còn không có cảm giác nửa điểm trở ngại, tay phải của Tứ phẩm Chí Tôn lập tức rời cơ thể trốn đi!

Mạt Khinh Vũ đã hết dư thế, một đao ánh sáng màu đỏ lượn lờ, thuận thế bổ tới!

Ngay khi sắc mặt vị Chí Tôn này nhe răng cười còn chưa kịp hóa thành hoảng sợ thống khổ, đầu lâu giống như là đậu hũ đã bị cắt xuống !

Đầu lâu quay tròn phóng lên trời.

Ở giữa không trung, trên gương mặt mất đi tánh mạng rõ ràng vẫn nhe răng cười đầy đắc chí!

Mạt Khinh Vũ chém ra một đao, chính bản thân nàng cũng thật không ngờ, lại có kết quả như vậy!

Một đao liên thủ chém đầu, rõ ràng cứ như vậy nhẹ như không có gì cắt xuống ?

Cũng đã xuất hiện kết quả, Mạt Khinh Vũ vẫn tim đập mạnh và loạn nhịp.

Không chỉ là Mạt Khinh Vũ, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Vấn đề này, quả thực là quá. ..thật khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi! Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng, đôi tròng mắt gần như lồi ra rơi xuống đất.

Trong chuyện này, kể cả Đổng Vô Thương, kể cả tất cả Tiêu Gia cao thủ may mắn còn sống sót, cũng kể cả Mặc Lệ Nhi đang ẩn náu. . .

Tập thể ngơ ngẩn!

Cái này, đây là thế nào chuyện quan trọng?

Bọn họ tự nhiên không biết, Sở Dương đã từng vì chế tạo thanh đao này, thiếu chút nữa lật ra mặt cùng Kiếm Linh. Kiếm Linh, luôn luôn đã tốt muốn tốt hơn, cơ hồ bị Sở Dương giày vò tới mức gần như bỏ đi thế công!

Thanh đao này, khi Sở Dương chế tạo lần thứ nhất, cũng đã là tuyệt thế bảo đao!

Đi đến Trung tam thiên, gặp Mạt Khinh Vũ, lần thứ hai gia công, đã đơn giản là linh tính bảo đao! Đi đến Thượng tam thiên, lần thứ ba tiến thêm một bước gia công, sử dụng tài liệu, Kiếm Linh đều toàn thân run rẩy thịt đau!

Có thể nói như vậy: toàn bộ Cửu trọng thiên, ngoại trừ Cửu Kiếp kiếm, cây đao này của Mạt Khinh Vũ, tuyệt đối chính là độc nhất vô nhị! Độc nhất vô nhị! Một cây đao có một không hai từ xưa tới nay!

Cây đao này, thậm chí đã bao hàm toàn bộ tình yêu của kiếm chủ Cửu kiếp!

Một cây đao như thế hôm nay thế lần thứ nhất ra khỏi vỏ đã nhuốm máu, chính là chém chết một vị Tứ phẩm Chí Tôn!

Mà vị Tiêu Gia Tứ phẩm Chí Tôn này cũng hoàn toàn khai sáng một lịch sử, khai sáng một khơi dòng! Sáng tạo ra một kỷ lục!



Một Tứ phẩm Chí Tôn bị cửu phẩm Thánh cấp một đao chém đầu!

Một người hơn hai ngàn tuổi, cao thủ chí tôn, bị một tiểu cô nương mười bốn tuổi, một đao chém chết!

Người Cửu trọng thiên từ nay về sau lại có đề tài mới để nói chuyện.

Đối với giáo dục ‘ khinh địch chủ quan ’, lại có tài liệu giảng dạy mới!

Tất cả, đều xuất phát từ hôm nay.

Bởi vì, với tư cách một Tứ phẩm Chí Tôn tuyệt đối không nên dùng cái chết ‘ từ thiện ’ như thế ấy.

Kiếp này Mạt Khinh Vũ lần thứ nhất khai sát giới, rõ ràng xayrb ra chuyện tới mức này chính nàng cũng không kịp có phản ứng.

Tinh Mộng Khinh Vũ đao ở trong tay Mạt Khinh Vũ tràn ngập lưu quang các loại màu sắc, trong đêm tối hào quang rạng rỡ, một vòng lại một vòng cầu vồng rực rỡ quay chung quanh ở trên thân đao, như mộng như ảo, như sương như thơ.

Giống như là một giấc mộng xa xôi mỹ lệ, tách ra thiên sứ trong tay tiểu cô nương này.

Mạt Khinh Vũ nắm thanh đao này, đột nhiên cảm giác được trên thân đao tựa hồ truyền đến một tình cảm ấm áp.

Tình cảm ấm áp này, một mực ấm áp đi đến đáy lòng nàng, ánh mắt của nàng, đột nhiên sáng rực, tựa hồ còn mang theo đôi chút xấu hổ, một cảm giác thỏa mãn.

Đao này, là hắn cho ta!

Ta hiện tại rốt cuộc biết vì cây đao này, hắn phí hết bao nhiêu tâm lực, hắn hao tốn bao nhiêu tâm huyết.

Mà hết thảy điều này, cũng là vì ta.

Với tư cách đồ đệ Chí Tôn, đương nhiên Mạt Khinh Vũ biết rõ, uy lực một đao của mình, nếu như tùy tiện thay đổi binh khí một chút, cho dù là Hắc Long kiếm của Cố Độc Hành, cho dù là Thiên Cơ quạt của Mạc Thiên Cơ, cho dù là đoản kiếm của Nhuế Bất Thông vừa mới chém giết Chí Tôn như thái thịt, cho dù là mực đao của Đổng Vô Thương uy mãnh bá đạo có một không hai thiên hạ đều không làm được!

Tứ phẩm Chí Tôn phòng thân, có lẽ những binh khí này đều có thể phá vỡ, nhưng tuyệt đối không thể làm nhẹ nhõm dễ dàng như thế.

Có thể làm được đây hết thảy đấy, Cửu trọng thiên chỉ có hai thanh binh khí, một đao, một kiếm: Cửu Kiếp kiếm, Tinh Mộng Khinh Vũ đao!

Đó cũng không phải nói Sở Dương không để tâm chế tạo binh khí cho các huynh đệ, mà phải nói bất luận binh khí gì đi nữa, cũng không thể đầu nhập vào tất cả bộ phận của mình như Tinh Mộng Khinh Vũ đao vậy!

Thậm chí kể cả tâm thần!

Đây cũng là nguyên nhân Tinh Mộng Khinh Vũ đao nhanh như vậy có thể sinh ra thần binh linh tính!

Sau đó, Mạt Khinh Vũ mới cảm thấy bụng mình sôi sùng sục, oa oa ói ra.

Kiếp này lần thứ nhất khai sát giới, mặc dù Mạt Khinh Vũ là đệ tử của thiên đệ nhất Chí Tôn Cửu trọng, nhưng phản ứng cơ thể kiểu này vẫn không thể ngăn chặn được.

"Đao tốt!" Tiêu Vũ Phong tán dương một tiếng, trong mắt hiện lên sát cơ.

Hôm nay có thể nói là không may đến nhà, mười bốn người đi ra, nhiệm vụ chưa hoàn thành được một nửa, đã bị chết mười người!

Chỉ còn lại có bốn người, tu vị đúng lúc là một dãy con số: ba bốn năm sáu!

Một Tam phẩm Chí Tôn, một Tứ phẩm Chí Tôn, một Ngũ phẩm Chí Tôn, một lục phẩm Chí Tôn!

"Đao này tên gì?" Tiêu Vũ Phong tiến tới một bước, nặng nề hỏi.

Mạt Khinh Vũ nôn mửa hai lần, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình. Hiện tại trong lòng nàng rất bình tĩnh, nàng thản nhiên nói: "Đao này tên là Tinh Mộng Khinh Vũ, dốc hết hồng trần!"

Tám chữ này vừa ra khỏi miệng, Tiêu Vũ Phong, với tư cách đứng mũi chịu sào, còn chưa như thế nào, nhưng chính bản thân Mạt Khinh Vũ nói ra tám chữ này lại ngây ngẩn cả người.

Tinh Mộng Khinh Vũ, dốc hết hồng trần.

Mạt Khinh Vũ đột nhiên nhớ tới chính mình trong mộng, Sở Dương đã từng nói qua một câu.

Đó là tại chính mình Nhất Vũ về sau.

"Khinh Vũ Nhất Vũ, như sao không sáng chói, rồi lại như mộng như ảo; Khinh Vũ Nhất Vũ, dốc hết hồng trần!"

Mạt Khinh Vũ ôm đao, trên mặt tuyệt mỹ đột nhiên hiện ra nét ôn nhu thỏa mãn.



"Tinh Mộng Khinh Vũ, dốc hết hồng trần. . ." Tiêu Vũ Phong thì thào lập lại một câu rồi quát: "Đao tốt! Chỉ có điều, đao như vậy ở trên tay ngươi chính là tận diệt mọi vật. . ."

"Cố gắng hết sức nhanh chóng đánh chiếm!" Tiêu Vũ Phong hét lớn một tiếng, mở màn một đêm tàn khốc nhất này!

Người chết đã quá nhiều, hắn không muốn trì hoãn nữa.

Nhưng ngay khi hắn rống to, một người quát lên: "Tuân mệnh!",

Sau đó chính là một tiếng hét thảm!

Tiêu Vũ Phong nhìn lại, tức giận tới mức khóe mắt của mình cũng hầu như nứt ra.

Chỉ thấy vị Tam phẩm Chí Tôn còn sót lại, hai mắt nổi cao, trong cổ rung động, chậm rãi ngã xuống đất. . .

Ở sau lưng hắn, trong nháy mắt hiện ra một khuôn mặt tươi cười, người này rõ ràng vươn tay, vẫy vẫy tay, làm ra một dáng vẻ chiến thắng trở về, cười ha hả nói: "Ta đã về rồi, mọi người có nhớ ta hay không?"

Tiêu Vũ Phong, Tiêu Vũ Đình, còn có vị Tứ phẩm Chí Tôn kia, ba người lập tức tức giận tới mức lệch cả mũi!

Nhuế Bất Thông đã biến thành một bãi bùn nhão, chính ba người mình mới vừa rồi còn khích lệ đối phương trung nghĩa, rõ ràng đã thản nhiên đứng lên, vèo một tiếng, nhổ ra một thanh đoản kiếm từ sau lưng vị Tam phẩm Chí Tôn kia, một cước đá bay thi thể đi ra ngoài.

Nhuế Bất Thông lung la lung lay đi tới, miệng thở dài: "Như này hư mất, không thể ngờ Nhuế Bất Thông ta hôm nay cũng một lần làm thích khách! Nhuế Bất Thông ta, truyền tụng mỹ danh thiên hạ, hình tượng quân tử cương trực công chính, thanh danh trung nghĩa vô song. . . Cứ như vậy hủy. . . Thật sự là đáng buồn, đáng tiếc. . ."

Tiêu Vũ Phong rống to một tiếng: "Tiểu tử, vừa rồi ngươi giả bộ? !"

Nhuế Bất Thông rất kỳ quái nhìn hắn: "Sao, ngươi rất kỳ quái sao? Bề ngoài giống như ngươi rất kích động? Vì cái gì? Nhà của ngươi đã chết nhiều người như vậy, ngươi kích động cái gì?"

Ngực Tiêu Vũ Phong thay đổi phập phồng rất nhanh, chỉ cảm thấy trên mặt mình nóng rát.

Sỉ nhục!

Quỷ kế của đối phương, chính mình rõ ràng khen không dứt miệng, khen ngợi rất lâu.

Cái này chẳng khác gì trực tiếp bị đối phương hung hăng đánh cho mấy bạt tai ở trên mặt: mất hết thể diện với người trong thiên hạ!

Tiêu Vũ Phong cũng không có khả năng chịu được, gầm lên giận dữ, ngay lập tức giương tay lên. Ngay trong thời điển giơ tay lên, trên tay của hắn xuất hiện từng đạo thần quang ánh vàng rực rỡ, hoàn toàn chiếu sáng trọn một khu rừng nhiệt đớimhắc ám!

Giờ khắc này, bất kể là Đổng Vô Thương, Nhuế Bất Thông, còn có Mặc Lệ Nhi trong Ám Ảnh, đều là bị chiếu xạ, e rằng không có chỗ ẩn trốn!

Sau đó trên không trung liền hình thành một bàn tay cực lớn, ánh vàng rực rỡ, phạm vi khoảng chừng tầm hơn mười trượng!

Hung hăng chụp đến!

Chụp được đến thời khắc này, Mặc Lệ Nhi cùng Nhuế Bất Thông đồng thời cảm giác một đại lực không thể ngăn cản truyền đến, đều không tự chủ được bay lên, cùng Đổng Vô Thương, dựa lại với nhau.

Bàn tay lớn ánh vàng rực rỡ không lưu tình chút nào chụp đến!

Tiêu Vũ Phong tức giận đã đến cực điểm!

Một chưởng này thế tất yếu một lần hành động đánh chết ba người! Mặc kệ ngươi có quỷ kế gì, âm mưu gì, ta lấy vũ lực cường lực nhất, một lần hành động phá hủy!

Đổng Vô Thương ngửa mặt lên trời gào thét, mực đao dốc sức liều mạng xuất kích!

Nhưng, mực đao bổ tới một nửa, đã bị đè ép trở về.

Mạt Khinh Vũ Hồng Y lóe lên, Tinh Mộng Khinh Vũ đao xuất kích như tia chớp, nhưng bị Tiêu Vũ Đình một bước xuất hiện, ngăn cản.

Giương mắt nhìn bàn tay như là Sơn Băng Địa Liệt rơi xuống, bốn người đều thúc thủ vô sách!

Ngay vào lúc này, Nhuế Bất Thông ở bên trong đột nhiên ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, lập tức hắn mạnh mẽ cắn nát đầu lưỡi của mình, một luồng máu tươi mạnh phun ra, sau đó, Nhuế Bất Thông hét lớn một tiếng: "Niết Bàn xông Bắc Đẩu, Tử Tiêu đảm nhiệm ngao du, ánh lửa đốt cung điện trên trời! Cửu bách cửu thập cửu!"

Một chùm ngọn lửa màu tím, từ trên người hắn mãnh liệt xông ra; ánh lửa trong nháy mắt, bao vây Đổng Vô Thương với Mặc Lệ Nhi ở trong ngọn lửa.

Một đám ánh lửa bay ra ngoài, một kiếm của Tiêu Vũ Đình chém tới, trường kiếm đột nhiên bị hòa tan trong đó! Hắn hoảng hốt lui ra phía sau, nhưng vòng eo Mạt Khinh Vũ lại bị ngọn lửa màu tím này thoáng chốc nhốt chặt, lập tức cả người bay lên, bị đạo hỏa quang này lôi vào bên trong một mảng đại hỏa màu tím!

Ngọn lửa màu tím xông lên trời, chỉ có điều trong một chớp mắt, lan tràn đi ra ngoài.

Trên bầu trời, một đạo hồng quang gió lốc dựng lên. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook