Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 7 - Chương 589: Báo thù không cần lý do

Phong Lăng Thiên Hạ

03/12/2013

"Câm miệng!" Hắc y nhân quay đầu, lạnh lùng nhìn hắn một cái: "Ngươi không phải là chó, sủa nhặng xị cái gì?"

"Ngươi... mắng ta là chó?" Hoàng bào lão giả trong phút chốc đã tức đến run rẩy cả người: "Càn rỡ! Giáo huấn tên cuồng đồ này cho ta!"

Mấy ngàn năm rồi, ai dám chửi mình như vậy?

Hiện giờ nghe được một câu đó, hoàng bào lão giả gần như muốn tức ngất xỉu.

Ra lệnh một tiếng, mấy vị chí tôn cưỡi truy phong thú gầm rống xông tới. Mọi người đã chờ đợi mệnh lệnh này từ lâu rồi!

Tên gia hỏa hắc bài này quá kiêu ngạo rồi. Tất cả mọi người đều muốn giáo huấn hắn!

Biết ngươi là cao thủ, nhưng cho dù ngươi là cao thủ đi nữa... Có thể dùng sức một người, chống đỡ nhiều chí tôn như vậy? Giỡn à?

Hắn y nhân thản nhiên đứng đó, cơ nhục trên mặt vừa động, tựa hồ mỉm cười một cái, tiếp đó thản nhiên nói: "Các ngươi tạo ra nợ máu, tất sẽ có người tới đòi.. Ta vốn không muốn lắm chuyện làm thay... Bất quá, nếu các ngươi dâng tới cửa, ta cũng không khách khí nữa!"

Phất ống tay áo lên, hai ống tay bay ra ngoài giống như lưu thủy hành vân.

Một đám sương mù lam sắc kỳ dị vô sắc vô vị, trước tiên vây quanh đám người Sở Dương mười trượng, tiếp đó phốc một tiếng, đột nhiên tràn ngập toàn bộ đỉnh núi!

Truy phong thú cùng chủ nhân của chúng, xông vọt vào! Vọt vào trong đám sương mù lam sắc này!

Ngay sau đó, chuyện kinh khủng đã xảy ra!

Tất cả chí tôn tiến vào sương mù lam sắc và tọa kỵ của bọn hắn, đột nhiên vô thanh vô tức ngã gục xuống đất.

Ngay sau đó, bất kể là người hay là thú, đều đồng loạt co giật hai cái, sau đó nằm thẳng cẳng... Từ trên người bốc lên một làn khói lam nhạt, hòa tan vào trong đám sương mù lam sắc xung quanh đám người Sở Dương.

Sương mù lam sắc lại càng thêm nồng đậm.

Mà ba bốn mươi người cùng ba bốn mươi con truy phong thú tiến vào phạm vi này lại cả đám té trên mặt đất, trên người không ngừng bốc lên làn khói lam nhạt, giống như đang bốc hơi...

Bất kể là người hay là thú, cơ nhục trên người bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được tốc độ héo rút đi...

Theo sương mù lam sắc càng ngày càng nhiều, đám chí tôn và truy phong thú đã vô thanh vô tức biến thành một bộ xương khô...

Tiếp đó, đùng một tiếng, xương cốt trắng bệch lại bạo phát ra một đám khói lam sắc càng nồng đậm hơn, hóa thành một đám bột phấn trắng xóa, rơi vãi khắp mặt đất.

Lại một đám khói nhẹ bay lên, ngay cả bột phấn, cũng biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.

Toàn bộ 33 vị chí tôn cùng 33 con bát cấp linh thú truy phong, ngay cả một chút cặn bã cũng không còn, đã biến mất vào trong thiên địa.

Thậm chí, ngay cả nội hạch linh thú cũng bị hoàn tan rồi, hóa thành một đám khói lam sắc.

Tất cả mọi người mở to mắt mà nhìn, há hốc miệng, nhìn cảnh tượng quỷ dị này, liều mạng dụi mắt.

Trong đó một vị chí tôn lục phẩm xông tới rất gần, một bàn tay đã tiếp xúc tới sương mù lam sắc, lập tức nhìn thấy cảnh tượng này, nhanh chóng rút tay về, nhảy khỏi lưng truy phong thú, lăn trở lại, nhưng lại phát hiện cánh tay của mình đã bắt đầu bốc lên khói lam sắc.

Liều mạng vận công ngăn cản, nhưng không thể có tác dụng gì.

Rống lớn một tiếng, rút kiếm ra khỏi vỏ, chém rụng cánh tay của mình, tận vai.

Máu tươi cuồng phun.

Cánh tay rơi trên mặt đất, phút chốc hóa thành lam yên biến mất. Cùng lúc đó, tọa kỵ của hắn, cũng hóa thành một đám sương mù lam sắc rồi.



Trên đỉnh núi, gió núi gào thét, nhưng đám sương mù lam sắc này không ngờ không tiêu tan, ẩn ước còn có xu thế khuếch tán ra ngoài.

Một vùng tịch mịch.

"Chí tôn Tiêu Hồn yên! Ngươi là Vũ Tuyệt Thành!" Hoàng bào lão giả thất thanh kêu lên giống như gặp phải quỷ, tiếp đó hốt hoảng lùi về phía sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch!

Giờ phút này, sương mờ trên mặt hắc y nhân đã không còn. Hoàng bào lão giả rốt cuộc cũng biết hắc y nhân này là ai, khó trách lại cảm thấy có chút quen mặt... Trong gia tộc, còn lưu một bức họa của hắn....

Nhưng không nhận ra còn tốt, vừa nhận ra, vị chí tôn bát phẩm này đã muốn khóc. Ai có thể dự đoán được, tìm bừa một vật hi sinh, lại có thể chọc tới vị sát thần này?

Đúng vậy, một trăm vị chí tôn hợp lực, cho dù là Ninh Thiên Nhai cùng Bố Lưu Tình cũng phải luống cuống tay chân. Nhưng đó tuyệt đối không bao gồm Vũ Tuyệt Thành!

Độc công của Vũ Tuyệt Thành căn bản không quan tâm địch nhân nhiều ít bao nhiêu. Chỉ cần không phải cửu phẩm chí tôn thì tuyệt đối không ngăn cản được độc của Vũ Tuyệt Thành! Cho dù có một vạn người cùng xông lên, hắn cũng có thể làm gỏi cả vạn người cùng một lúc!

Hắc y nhân đương nhiên chính là Vũ Tuyệt Thành, chỉ thấy hắn có chút kinh ngạc, nói: "Thì ra các ngươi gọi loại chất độc này là Chí tôn Tiêu Hồn yên... Ta vẫn luôn gọi nó là Như Mộng Như Huyễn Nhất Phiến Lam. Các ngươi xem, đám sương mù lam sắc này, không phải là màu sắc như mộng như ảo sao?"

Hoàng y lão nhân muốn khóc.

Các vị chí tôn dùng một ánh mắt kính sợ nhìn sương mù trên không trung mà không tiêu tan, nhịn không được lại rùng mình một cái.

Đúng vậy, loại nhan sắc này đích thật là như mộng như ảo, chỉ nhìn màu sắc này, đích xác khiến cho người ta thoải mái... Nhưng đây chính là thứ lấy mạng đó. Hơn nữa, bên trong đó, còn có một phần rất lớn là thiêu đốt chí tôn ra mà dung nhập vào...

Khiến cho người ta suy nghĩ một chút cũng cảm thấy sợ hãi mà muốn nôn mửa.

Thứ nguy hiểm như vậy, không ngờ lại tên là Như Mộng Như Huyễn Nhất Phiến Lam....

"Nhất Phiến Lam vừa xuất, nhân sinh như mộng như ảo, toàn bộ đều không thực." Vũ Tuyệt Thành nhàn nhạt giải thích

Sắc mặt hoàng bào lão giả như muốn khóc, thanh âm khàn khàn, gian nan nói: "Thì ra là Vũ tiền bối đại gia quang lâm... Vãn bối... vãn bối Trần gia Trần Thiên Tinh có lễ. Chỉ là... ha ha, mấy vị tiểu huynh đệ này... ha ha.. ít nhiều có chút hiểu lầm... Mong Vũ tiền bối... hiểu cho...."

"Hiểu lầm, ta biết." Vũ Tuyệt Thành gật đầu: "Chỉ cần các ngươi có thể cứu sống tiểu tử này, ta liền coi chuyện này chưa từng phát sinh! Tha thứ cho các ngươi!"

Nói xong Vũ Tuyệt Thành liền chỉ ngón tay về phía Ngụy Vô Nhan.

Hoàng bào lão giả Trần Thiên Tinh giờ khắc này thật chỉ muốn tát vào mặt mình mấy cái.

Cứu sống?

Chính hắn biết rõ, mình đã dùng bao nhiêu lực lượng!

Chớ nói là một vị nhị phẩm chí tôn!

Cho dù là tứ phẩm ngũ phẩm chí tôn, chỉ sợ cũng khó có khả năng sống sót! Một chưởng đó không đánh nát nhừ tên tiểu tử này đương trường đã là phi thường may mắn rồi...

Giờ khắc này, Ánh mắt Trần Thiên Tinh nhìn đám người Sở Dương tràn đầy hối hận!

Bất lực, hối hận!

Nếu sớm biết bọn hắn có quan hệ với Vũ Tuyệt Thành, hơn nữa Vũ Tuyệt Thành còn đang ở phụ cận... Lão tử thà cho mấy tên tiểu tử bọn hắn dập đầu vài cái, thả bọn hắn đi cũng tuyệt đối không dám có ý đồ với bọn hắn....

"Cái này, ngươi chết không thể sống lại...." Trần Thiên Tinh nuốt nước miếng: "Xin tiền bối nén bi thương... Trần thị gia tộc chúng ta nguyện ý bồi thường... Chỉ cần tiền bối có thể hài lòng...."

"Đúng nha, đương nhiên phải nén bi thương." Vũ Tuyệt Thành thản nhiên nói: "Chỉ là người đã chết! Đã chết... sẽ có cái giá! Ngươi nói đúng hay không? Đây là huyết hải thầm cừu đó."

Trần Thiên Tinh liên tục gật đầu, sắc mặt đắng nghét: "Đúng đúng đúng."

Nhưng trong lòng lại ủy khuất tới cực điểm, các ngươi chỉ chết một người, chúng ta bên này... 33 người đã hồn quy địa phủ, mười hai người kia có Vũ Tuyệt Thành ngươi ở đây, phỏng chừng giải dược cũng không lấy được rồi, đó là tất chết không thể nghi ngờ...."



Các ngươi chết người chính là huyết hải thâm cừu, chúng ta không phải cũng chết người? Hơn nữa... còn chết nhiều hơn?

Nhưng những lời này, có đánh chết hắn cung không dám nói ra miệng!

"Sở Dương, ngươi... Tính toàn xử trí hắn thế nào?" Vũ Tuyệt Thành nhìn Sở Dương vẫn trầm mặc chiếu cố Ngụy Vô Nhan, nói.

"Ta vừa hạ huyết thệ, ngươi hẳn là nghe được!" Hai mắt Sở Dương chậm rãi đỏ lên: "Ta muốn khiến hắn trơ mắt nhìn toàn tộc Trần gia mất mạng, chó gà không tha!"

"Được!" Vũ Tuyệt Thành trầm giọng nói: "Vậy trước tiên thả hắn đi?"

Sở Dương nói từng chữ một: "Thù này phải tự tay báo! Ta muốn tự tay báo thù cho Vô Nhan! Vô luận như thế nào, cho dù táng tận thiên lương, tổn thương thiên hòa... Ta cũng muốn Trần thị gia tộc tan thành mây khói!"

Trần Thiên Tính lớn tiếng kêu lên: "các hạ, lời này của ngươi rất không đúng rồi! Các ngươi chỉ chết một người, chúng ta bên này đã chết hơn bốn mươi người... Huynh đệ ngươi chết, ta hiểu rõ thương thế và nỗi đau của ngươi, nhưng chúng ta chết, không phải là huynh đệ? Không phải thân thể huyết nhục hậu thế?"

Nhưng lời này, nếu là trước đó, hắn tuyệt đối sẽ không chịu nói. Bởi vì nó tương đương với cầu xin tha thứ.

Nhưng giờ phút này, hắn không thể không nói.

Bởi vì người này có quan hệ mật thiết với Vũ Tuyệt Thành, nếu muốn diệt vong Trần gia thì đúng là không phải trò đùa.

Sở Dương cười thảm một tiếng nói: "Cho nên, chúng ta đều phải báo thù. Không chết không dừng! Điều này đều dựng lên bằng thực lực! Nếu như các ngươi có thể giết ta báo thù, ta cũng không oán hận!"

"Nhưng ta muốn giết các ngươi, báo thù cho huynh đệ... cũng là lý thường phải làm!"

"Ở trong lòng ngươi, chúng ta bên này đều chết toàn bộ... cũng không bằng một người của các ngươi. Trong lòng ta cũng thế!" Sở Dương chậm rãi ngẩng đầu: "Sự tình tiên căn hậu quả, ai đúng ai sai, ta không muốn nhiều lời. Ta chỉ nói một câu: Cho dù giết cả tộc Trần gia các ngươi, chó gà không tha, cũng khó tiêu mối hận trong lòng ta!"

Trần Thiên Tinh ngẩn ngơ.

Sở Dương nói không sai.

Thậm chí, cho dù đối phương không để ý đúng sai, nguyên nhân sự tình diễn ra, đương nhiên là do Trần gia không nói lý. Nhưng đối phương lại hoàn toàn không để ý tới điều này nữa.

Ta muốn báo thù, muốn giết ngươi, không cần lý do! Lý do gì cũng không cần. Thậm chí không cần đại nghĩa, không cần nhân tâm gì.

Chỉ cần một câu là đủ: Huynh đệ của ta đã chết!

Đây là một lý do đủ để gạt bỏ tất cả mọi lý do khác, tất cả mọi lời biện giải.

Trên đỉnh núi, bóng người chợt lóe, một thanh âm dịu dàng kêu lên: "Đại ca, đại ca, ngươi không sao chứ?"

Chỉ thấy một tiểu oa nhi trắng ngần chạy vội tới.

Chạy vào trong đám sương mù lam sắc.

Mọi người giật mình, chỉ thấy tiểu nữ oa này này không ngờ thản nhiên như không, tiếp đó vui vẻ kêu lên: "Đại ca! ngươi không việc gì, thật sự tốt quá..."

"Ta không việc gì... Chỉ là Ngụy huynh...." Sở Dương ảm đạm nhíu mày, nghiến răng. Gắng gượng bức nước mắt trong hốc mắt trở lại. Trong mắt bốc lên một đám sương mù.

"Ngụy đại ca? Bị... bị làm sao vậy?" Sở Nhạc Nhi chấn động, lập tức nhìn thấy Ngụy Vô Nhan: "... Sư phụ, ngươi mau cứu Ngụy đại ca!"

Ánh mắt Trần Thiên Tính khép lại, trong lòng suy sụp vô hạn, thì ra tiểu nữ oa này là đồ đệ Vũ Tuyệt Thành.

Mà người kia, lại là đại ca tiểu nữ oa này....

Vận khí lão phu thật sự là hết thuốc , chọc phải tổ ong đất rồi....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook