Quyển 8 - Chương 93: Bệnh tình rất nghiêm trọng...
Phong Lăng Thiên Hạ
21/04/2017
Ở dưới sự liên hiệp lực lượng của cả hệ thống chánh trị Đông Hoàng Thiên, bất kể là ai, bất kể thế lực nào, chỉ cần dám
cùng quan viên đối đầu thì việc bị tiêu diệt cũng chẳng qua là chuyện
tình một đêm mà thôi. Cho dù là trong đêm tối không một tiếng động ám
sát thì cũng sẽ khiến cho tất cả cừu gia của vị thành chủ đại nhân này
bại lộ ra dưới ban ngày ban mặt.
Một người gây án, không phải là chỉ những cừu gia này bị cắt trừng mà thậm chí cả cửu tộc cũng bị dính líu vào. Cho nên ở Đông Hoàng Thiên có sẵn một loại hiện tượng rất kỳ quái: Càng là cừu gia của quan viên lại thường thường rất quan tâm đến an nguy của quan viên đó, thậm chí phái người bảo vệ cũng là chuyện thường. Không bảo vệ không được, thằng này mà chết đi, bất kể là không phải là do mình làm cũng sẽ trở thành đối tượng bị hoài nghi, võ công càng cao lại càng bị hoài nghi. Thậm chí nếu xuất hiện cừu gia võ công tuyệt đỉnh thì quan viên còn được cừu gia tự mình thiếp thân bảo vệ, nếu gặp gỡ chuyện bị vây giết, thà rằng mình dâng mạng lên mà cứu quan viên kia đi, để không bị hoài nghi, không dính dấp đến hậu nhân nhà mình nên nhất thời chuyện lạ này thành không lạ...
Quản ngươi làm bí ẩn hay không bí ẩn, nhưng chỉ cần hắn xảy ra chuyện, ngươi và hắn có cừu oán, vậy thì không thể thiếu ngươi rồi!
Cho nên thành chủ đại nhân bây giờ nói ra lý do này căn bản là không được. Điểm này thì trong lòng hắn rõ ràng mà Sở Dương cũng rõ ràng.
Sở Dương đi tới Cửu Trọng Thiên Khuyết thời gian mặc dù không dài, đối với Cửu Trọng Thiên Khuyết tự nhiên là hiểu không nhiều và không đủ cặn kẽ nhưng bên cạnh Sở Diêm vương lại có một vị nhân vật cao cấp hết sức hiểu rõ chuyện quan trường là Ngôn Như Sơn. Lúc này cùng thành chủ bổn thành giao thiệp với, tự nhiên là hắn đã phải thỉnh giáo trước các vấn đề cần kiêng kỵ trong quan trường ở Cửu Trọng Thiên Khuyết.
Nếu thật sự cá biệt thì tin Văn thành chủ “Trọng thương” đi ra ngoài, nhất định trong một đêm tất cả cừu gia sẽ tụ tập đủ không phải là vì giết hắn mà là vì bảo vệ hắn, thậm chí có không ít cừu gia tự mình tới cửa thăm hỏi đưa lên rất nhiều linh dược giá trị không rẻ...
Cho nên Sở Dương đối với cải “Tin tức” trọng đại này tự nhiên là sẽ không tin. Nhưng không tin thuộc về không tin ngoài miệng thì vẫn trịnh trọng ứng thừa nói: “Đó là điều tự nhiên rồi! Thành chủ đại nhân một thân an nguy liên quan đến lê dân Tử Hà thành, tiểu đệ trăm triệu lần không dám tiết lộ ra ngoài”.
Văn thành chủ thở phào nhẹ nhõm, đang muốn vươn tay cổ tay, rồi lại rụt về nói: “Ai, ta đây thương thế thật sự là đáng buồn mà cũng không tiện nói cho người ngoài...”. Hiển nhiên vẫn còn băn khoăn.
Dường như lời này cũng không phải là lời nói dối. Cái bệnh hoạn kia nhất định là không muốn nói cho người ngoài, chẳng những không muốn nói cho người ngoài mà ngay cả vợ cũng không thể nói!
Sở Dương nhất định là không nóng nảy, hắn ấm áp nói: “Nếu đại nhân thấy có cái gì bất tiện thì để ngày khác cũng được, hoặc là ở chỗ này hoặc là đến Nam Nhân Đường, Sở mỗ xin đợi đại giá của thành chủ”.
“Không, không cần phiền phức như vậy, chúng ta ở nơi này trị liệu đi”. Thành chủ đại nhân sắc mặt lúc xanh lúc trắng, rốt cục vẫn phải đưa tay ra ngoài.
Nếu là bị thành dân nhìn thấy bổn thành chủ đi Nam Nhân Đường... Thì sẽ nghĩ như thế nào chứ? Cho dù bổn thành chủ thật sự có tật bệnh này... Nhưng cũng không thể tùy tùy tiện tiện truyền ra ngoài được.
Sở Dương âm thầm đảo cặp mắt trắng dã, đưa tay đáp lên uyển mạch hắn. Chỉ trong nháy mắt, tình trạng thân thể Thành chủ đại nhân hôm nay Sở Dương đã nhìn rõ không sót gì.
Vết thương? Trọng thương ư? Quả thực chính là nói nhảm!
Thằng này thân thể cường tráng giống như một đầu trâu bò vậy, trừ hạ thể có chút ít thiếu hụt tạo thành bệnh kín ra thì nơi nào có cái gì là trọng thương hay ám thương hay nội thương chứ?
Nhìn thấy Sở Dương thần sắc trịnh trọng, thành chủ đại nhân có chút thấp thỏm nói: “Tiểu huynh đệ, thương thế của ta...?”.
Sở Dương gật đầu, nói: “Ừ. Thương thế của Thành chủ khụ khụ... Thật sự là rất nghiêm trọng, ta cần hảo hảo cân nhắc một chút mới ổn thỏa được
Văn Đông Lai gật đầu lia lịa nói: “Ngươi là đại phu, t nghe theo ngươi, ngươi cứ từ từ châm chước đi, ta tất cả nghe theo ngươi”.
Lúc này Văn thành chủ sắc mặt đã đỏ lên rất có điểm quẫn bách. Sở Dương ho khan một tiếng rồi hiểu rõ vấn đề.
Cái này cũng giống như là trong xã hội hiện đại anh em chém gió, một người kia trong một khắc trước còn đang khoác lác mình uy mãnh cỡ nào nhưng sau một khắc lại bị người ta phát hiện ra bị liệt dương... Thể diện để đâu.
Càng cặn kẽ điều tra, Sở Dương ngược lại càng cảm thấy kỳ quái. Lúc trước còn không quá để ý, thì ra là vị Văn thành chủ đại nhân này còn là một cao thủ, tu vi tương đối không thấp. Người như vậy, dưới tình huống bình thường trong cơ thể là âm dương tương tế, sinh sôi không ngừng, tuyệt sẽ không xuất hiện tình huống chân dương đại lượng thiếu hụt.
Nhưng hiện tượng tuyệt không nên xuất hiện lại hiện ra rõ ràng hơn nữa dương nguyên đã gần như khô kiệt, phán đoán lúc ban đầu kia cũng không tính là quá chệch hướng, hơn phân nửa cũng dựa trên căn cứ thân thể cường tráng hơn xa thường nhân. Hiện tại cặn kẽ phân tích thì phán đoán lúc trước chắc là không sai, hạ thể đã không phải là có chút ít thiếu hụt mà là thiếu hụt tương đối nhiều, có thể nói là gần như không còn.
Tuy nhiên lấy ánh mắt của Sở Dương mặc dù có thể đưa ra được kết luận nhưng về nguyên nhân sâu xa thì ngay cả một điểm đầu mối cũng không có, chỉ đành xuất động Kiếm Linh trợ thủ.
Kiếm Linh không hổ là lão quái vật mười vạn năm, mới vừa ra tay đã cảm giác được có cái gì không đúng nói: “Âm Dương mất cân bằng nhất định?”.
Rồi lại lập tức nói: “Tình huống như thế, trong dĩ vãng cũng không phải là không có qua nhưng phân phó cũng là bởi vì nội ngoại thương, hoặc giả là bởi vì luyện công lẩu hỏa nhập ma mà đưa đến nhưng vị thành chủ đại nhân này bây giờ thương thế không có, cái này cổ quái đây...”.
“Chẳng lẽ hắn đã từng phục dụng qua Huyền Dương Quả? Không thể nào!”. Kiếm Linh có chút buồn bực nói. Dường như ngoại trừ Huyền Dương Quả, các nguyên nhân khác đại để cũng sẽ không xuất hiện loại hiện tượng đặc dị này.
“Thành chủ đại nhân, xin thứ cho ta và ngài mới quen mà đã thân thiết, thầy thuốc trị liệu từ trước đến giờ đều nói thẳng”. Sở Dương nghiêm túc nhìn Văn thành chủ nói: “Vết thương của Đại nhân có chút ít cổ quái”.
Văn thành chủ gấp không thể chờ nói: “Cổ quái ư? Cổ quái thế nào? Còn chữa được không?”.
Thật sự là quá thống khổ, nói là nỗi đau lớn nhất của nam nhân dường như cũng không gì hơn cái này!
“Ừ... Xin hỏi đại nhân ở đoạn thời gian trước có hay không... Hoặc là phải nói là thật nhiều năm trước... Vẫn rất uy mãnh?”. Sở Dương chọn từ hồi lâu rồi rốt cục nói: “Ừ, ta nói là... Về chuyện nam nữ đó?”.
Thành chủ đại nhân đỏ mặt lên, trong nháy mắt thần thái có chút phi dương nói: “Chính xác, đã từng có mấy chục năm như vậy, bổn thành chủ mỗi ngày mà không có nữ nhân là không vui, theo ta nhớ cao nhất là đã từng một đêm ngự mười hai nữ nhân mà tinh thần vẫn phấn chấn, ý do vị tân...”.
Thành chủ đại nhân táp miệng nói: “Đoạn thời gian kia thật là... Làm người ta hoài niệm...”.
Sở Dương cúi đầu miệng liệt liệt nói một tiếng nói: “Lợi hại”. Kiếm Linh thì ở trong Cửu Kiếp Không Gian bổ sung một câu nói: “Súc sinh!”.
Thành chủ đại nhân nói: “Kể từ khi phu nhân của ta tật bệnh mất, đoạn thời gian kia đã từng một lần sa sút nhưng... Trong cơ thể cương dương chi hỏa thiêu đốt, thật sự không cách nào phát tiết ra nên ta liền... Khụ khụ, lưu luyến chốn thanh lâu”.
Những lời này hiển nhiên là đang giải thích: Ta mặc dù phương diện kia nhu cầu mãnh liệt nhưng ta không có mạnh đoạt dân nữ, ta là quan tốt, là người tốt...
Sở Dương trái lương tâm nói: “Hành vi thường ngày của Thành chủ đại nhân thật là khiến người ta phải khâm phục...”.
Một người ngày ngày đi dạo kỹ viện hiện tại cũng được tả là “Hành vi thường ngày”!. Điều này làm cho Sở Dương cũng cảm thấy có chút buồn cười, giống như là một kỹ nữ công khai dựng đền thơ’ trinh tiết vậy.
Nhưng thành chủ đại nhân thì thực sự có thể dùng hai chữ này: Lấy quyền thế của hắn, muốn tìm mấy tiểu thiếp hoặc là tìm bao nhiêu hồng nhan tri kỷ cũng không phải là cái việc gì khó mà coi như là nhúng chàm dân nữ, đối với hắn mà nói cũng tuyệt đối không khó. Chỉ bất quá một cái ánh mắt là có thể làm xong chuyện, thậm chí là có không ít dân nữ tự vội vàng lên giường, tự tiến cử mình.
Nhưng hắn vẫn không có làm như vậy, coi như là hắn còn có một phần kiên trì của mình... Trước hành vi thường ngày.
Thành chủ đại nhân tựa hồ cũng đỏ mặt lên có chút lúng túng nói: “Khi đó, nếu là một cô gái tầm thường cũng chưa chắc chịu được ta... Gìkhụ khụ, chinh phạt... Khụ... Cưới người ta về cũng bất quá là hại người ta... Cho nên, ta tìm vợ ở Sư Tộc...”.
Kiếm Linh ở Trong Cửu Kiếp Không Gian bổ sung một câu nói: “Cầm thú!”.
Chuyện là như thế này: Phải biết rằng Sư Tộc nữ nhân trong tình hình chung là tuyệt không có khả năng gả ra ngoài bởi vì nam nhân bên ngoài căn bản là chịu không được âm hàn của nữ nhân Sư Tộc cùng với loại nhu cầu mãnh liệt...
Tục ngữ nói, ba mươi như sói, 40 như hổ, nhưng như lang như hổ vẫn không bằng sư tử.
Sư tử... Trong truyền thuyết, sư tử có thể mỗi ngày sinh hoạt vợ chông tám mươi sáu lần... Dĩ nhiên, đó là phái nam Sư Tộc đặc biệt cường hãn nhưng cũng có thể nhìn ra được, phái nữ Sư Tộc đồng dạng là rất cường hãn... Tuyệt không phải nữ nhân bình thường có thể thừa nhận được... Nếu là người ngoài thật sự là dễ bị giết chết... Xem ra vì thế thành chủ đại nhân mới không vận dụng quyền thế.
“Nhưng không nghĩ tới, thành thân chưa tới một năm...”. Thành chủ đại nhân khuôn mặt thổn thức nói: “Ta... Ta lại... Gì nhỉ Lực bất tòng tâm...”.
Nhìn thành chủ đại nhân vẻ mặt bi thảm, Sở Dương thật sự là buồn cười, nhưng hiện tại quả là không nên bật cười, bật cười sẽ đắc tội với người ta, phải nỗ lực nhẫn nại, nhịn không được cũng phải nhịn.
Vốn định muốn sau này hạnh phúc vô hạn, tùy ý dong môi, không nghĩ tới thật sự tìm được người có thể thừa nhận được mình thì... Mình lại không được... Điều này thật sự là có chút ha ha ha ha ô ô.
“Thành chủ đại nhân làm vậy chỉ sợ là có chút thiếu suy nghĩ rồi”. Sở Dương trầm ngâm một chút, nói: “Thành chủ đại nhân có loại siêu cường thế chất, đại để chính là do từ một loại thuốc... Thành chủ đại nhân ban đầu chắc là đã phục dụng quá nhiều thiên tài địa bảo Huyền Dương Quả. Hơn nữa thời điểm phục dụng hẳn là tuổi còn nhỏ, không kịp thời sử dụng phương pháp tu luyện đem năng lượng trong trái cây chuyển hóa cho mình dùng, cuối cùng toàn bộ hóa thành cương dương chi lực”.
“Chính xác”. Thành chủ đại nhân ngạc nhiên nói. Thằng này ngay cả cái này cũng nhìn ra được, đây cũng là một cái đại bí mật của mình mà...
Đúng vậy, hắn cũng là sau khi tu vi đến trình độ nhất định mới ngoài ý muốn phát hiện ra khi mình còn bé trong lúc vô tình tìm được một quả trái cây, đó lại là Huyền Dương Quả trong truyền thuyết...
Huyền Dương Quả, nếu là ở lúc tu luyện sử dụng thuận lợi vận công luyện hóa thì ít nhất có thể gia tăng mấy trăm năm tu vi. Nhưng, khi đó hắn quá nhỏ, chỉ cho là thứ trái cây tầm thường mà ăn vào như bình thường nên tự nhiên là không có đại tác dụng gì, cũng chỉ gia tăng một chút năng lực của phái nam mà thôi.
Thành chủ đại nhân đã từng vì sai sót đó mà đấm ngực dậm chân... Đây chính là phúc duyên chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu đó.
Một người gây án, không phải là chỉ những cừu gia này bị cắt trừng mà thậm chí cả cửu tộc cũng bị dính líu vào. Cho nên ở Đông Hoàng Thiên có sẵn một loại hiện tượng rất kỳ quái: Càng là cừu gia của quan viên lại thường thường rất quan tâm đến an nguy của quan viên đó, thậm chí phái người bảo vệ cũng là chuyện thường. Không bảo vệ không được, thằng này mà chết đi, bất kể là không phải là do mình làm cũng sẽ trở thành đối tượng bị hoài nghi, võ công càng cao lại càng bị hoài nghi. Thậm chí nếu xuất hiện cừu gia võ công tuyệt đỉnh thì quan viên còn được cừu gia tự mình thiếp thân bảo vệ, nếu gặp gỡ chuyện bị vây giết, thà rằng mình dâng mạng lên mà cứu quan viên kia đi, để không bị hoài nghi, không dính dấp đến hậu nhân nhà mình nên nhất thời chuyện lạ này thành không lạ...
Quản ngươi làm bí ẩn hay không bí ẩn, nhưng chỉ cần hắn xảy ra chuyện, ngươi và hắn có cừu oán, vậy thì không thể thiếu ngươi rồi!
Cho nên thành chủ đại nhân bây giờ nói ra lý do này căn bản là không được. Điểm này thì trong lòng hắn rõ ràng mà Sở Dương cũng rõ ràng.
Sở Dương đi tới Cửu Trọng Thiên Khuyết thời gian mặc dù không dài, đối với Cửu Trọng Thiên Khuyết tự nhiên là hiểu không nhiều và không đủ cặn kẽ nhưng bên cạnh Sở Diêm vương lại có một vị nhân vật cao cấp hết sức hiểu rõ chuyện quan trường là Ngôn Như Sơn. Lúc này cùng thành chủ bổn thành giao thiệp với, tự nhiên là hắn đã phải thỉnh giáo trước các vấn đề cần kiêng kỵ trong quan trường ở Cửu Trọng Thiên Khuyết.
Nếu thật sự cá biệt thì tin Văn thành chủ “Trọng thương” đi ra ngoài, nhất định trong một đêm tất cả cừu gia sẽ tụ tập đủ không phải là vì giết hắn mà là vì bảo vệ hắn, thậm chí có không ít cừu gia tự mình tới cửa thăm hỏi đưa lên rất nhiều linh dược giá trị không rẻ...
Cho nên Sở Dương đối với cải “Tin tức” trọng đại này tự nhiên là sẽ không tin. Nhưng không tin thuộc về không tin ngoài miệng thì vẫn trịnh trọng ứng thừa nói: “Đó là điều tự nhiên rồi! Thành chủ đại nhân một thân an nguy liên quan đến lê dân Tử Hà thành, tiểu đệ trăm triệu lần không dám tiết lộ ra ngoài”.
Văn thành chủ thở phào nhẹ nhõm, đang muốn vươn tay cổ tay, rồi lại rụt về nói: “Ai, ta đây thương thế thật sự là đáng buồn mà cũng không tiện nói cho người ngoài...”. Hiển nhiên vẫn còn băn khoăn.
Dường như lời này cũng không phải là lời nói dối. Cái bệnh hoạn kia nhất định là không muốn nói cho người ngoài, chẳng những không muốn nói cho người ngoài mà ngay cả vợ cũng không thể nói!
Sở Dương nhất định là không nóng nảy, hắn ấm áp nói: “Nếu đại nhân thấy có cái gì bất tiện thì để ngày khác cũng được, hoặc là ở chỗ này hoặc là đến Nam Nhân Đường, Sở mỗ xin đợi đại giá của thành chủ”.
“Không, không cần phiền phức như vậy, chúng ta ở nơi này trị liệu đi”. Thành chủ đại nhân sắc mặt lúc xanh lúc trắng, rốt cục vẫn phải đưa tay ra ngoài.
Nếu là bị thành dân nhìn thấy bổn thành chủ đi Nam Nhân Đường... Thì sẽ nghĩ như thế nào chứ? Cho dù bổn thành chủ thật sự có tật bệnh này... Nhưng cũng không thể tùy tùy tiện tiện truyền ra ngoài được.
Sở Dương âm thầm đảo cặp mắt trắng dã, đưa tay đáp lên uyển mạch hắn. Chỉ trong nháy mắt, tình trạng thân thể Thành chủ đại nhân hôm nay Sở Dương đã nhìn rõ không sót gì.
Vết thương? Trọng thương ư? Quả thực chính là nói nhảm!
Thằng này thân thể cường tráng giống như một đầu trâu bò vậy, trừ hạ thể có chút ít thiếu hụt tạo thành bệnh kín ra thì nơi nào có cái gì là trọng thương hay ám thương hay nội thương chứ?
Nhìn thấy Sở Dương thần sắc trịnh trọng, thành chủ đại nhân có chút thấp thỏm nói: “Tiểu huynh đệ, thương thế của ta...?”.
Sở Dương gật đầu, nói: “Ừ. Thương thế của Thành chủ khụ khụ... Thật sự là rất nghiêm trọng, ta cần hảo hảo cân nhắc một chút mới ổn thỏa được
Văn Đông Lai gật đầu lia lịa nói: “Ngươi là đại phu, t nghe theo ngươi, ngươi cứ từ từ châm chước đi, ta tất cả nghe theo ngươi”.
Lúc này Văn thành chủ sắc mặt đã đỏ lên rất có điểm quẫn bách. Sở Dương ho khan một tiếng rồi hiểu rõ vấn đề.
Cái này cũng giống như là trong xã hội hiện đại anh em chém gió, một người kia trong một khắc trước còn đang khoác lác mình uy mãnh cỡ nào nhưng sau một khắc lại bị người ta phát hiện ra bị liệt dương... Thể diện để đâu.
Càng cặn kẽ điều tra, Sở Dương ngược lại càng cảm thấy kỳ quái. Lúc trước còn không quá để ý, thì ra là vị Văn thành chủ đại nhân này còn là một cao thủ, tu vi tương đối không thấp. Người như vậy, dưới tình huống bình thường trong cơ thể là âm dương tương tế, sinh sôi không ngừng, tuyệt sẽ không xuất hiện tình huống chân dương đại lượng thiếu hụt.
Nhưng hiện tượng tuyệt không nên xuất hiện lại hiện ra rõ ràng hơn nữa dương nguyên đã gần như khô kiệt, phán đoán lúc ban đầu kia cũng không tính là quá chệch hướng, hơn phân nửa cũng dựa trên căn cứ thân thể cường tráng hơn xa thường nhân. Hiện tại cặn kẽ phân tích thì phán đoán lúc trước chắc là không sai, hạ thể đã không phải là có chút ít thiếu hụt mà là thiếu hụt tương đối nhiều, có thể nói là gần như không còn.
Tuy nhiên lấy ánh mắt của Sở Dương mặc dù có thể đưa ra được kết luận nhưng về nguyên nhân sâu xa thì ngay cả một điểm đầu mối cũng không có, chỉ đành xuất động Kiếm Linh trợ thủ.
Kiếm Linh không hổ là lão quái vật mười vạn năm, mới vừa ra tay đã cảm giác được có cái gì không đúng nói: “Âm Dương mất cân bằng nhất định?”.
Rồi lại lập tức nói: “Tình huống như thế, trong dĩ vãng cũng không phải là không có qua nhưng phân phó cũng là bởi vì nội ngoại thương, hoặc giả là bởi vì luyện công lẩu hỏa nhập ma mà đưa đến nhưng vị thành chủ đại nhân này bây giờ thương thế không có, cái này cổ quái đây...”.
“Chẳng lẽ hắn đã từng phục dụng qua Huyền Dương Quả? Không thể nào!”. Kiếm Linh có chút buồn bực nói. Dường như ngoại trừ Huyền Dương Quả, các nguyên nhân khác đại để cũng sẽ không xuất hiện loại hiện tượng đặc dị này.
“Thành chủ đại nhân, xin thứ cho ta và ngài mới quen mà đã thân thiết, thầy thuốc trị liệu từ trước đến giờ đều nói thẳng”. Sở Dương nghiêm túc nhìn Văn thành chủ nói: “Vết thương của Đại nhân có chút ít cổ quái”.
Văn thành chủ gấp không thể chờ nói: “Cổ quái ư? Cổ quái thế nào? Còn chữa được không?”.
Thật sự là quá thống khổ, nói là nỗi đau lớn nhất của nam nhân dường như cũng không gì hơn cái này!
“Ừ... Xin hỏi đại nhân ở đoạn thời gian trước có hay không... Hoặc là phải nói là thật nhiều năm trước... Vẫn rất uy mãnh?”. Sở Dương chọn từ hồi lâu rồi rốt cục nói: “Ừ, ta nói là... Về chuyện nam nữ đó?”.
Thành chủ đại nhân đỏ mặt lên, trong nháy mắt thần thái có chút phi dương nói: “Chính xác, đã từng có mấy chục năm như vậy, bổn thành chủ mỗi ngày mà không có nữ nhân là không vui, theo ta nhớ cao nhất là đã từng một đêm ngự mười hai nữ nhân mà tinh thần vẫn phấn chấn, ý do vị tân...”.
Thành chủ đại nhân táp miệng nói: “Đoạn thời gian kia thật là... Làm người ta hoài niệm...”.
Sở Dương cúi đầu miệng liệt liệt nói một tiếng nói: “Lợi hại”. Kiếm Linh thì ở trong Cửu Kiếp Không Gian bổ sung một câu nói: “Súc sinh!”.
Thành chủ đại nhân nói: “Kể từ khi phu nhân của ta tật bệnh mất, đoạn thời gian kia đã từng một lần sa sút nhưng... Trong cơ thể cương dương chi hỏa thiêu đốt, thật sự không cách nào phát tiết ra nên ta liền... Khụ khụ, lưu luyến chốn thanh lâu”.
Những lời này hiển nhiên là đang giải thích: Ta mặc dù phương diện kia nhu cầu mãnh liệt nhưng ta không có mạnh đoạt dân nữ, ta là quan tốt, là người tốt...
Sở Dương trái lương tâm nói: “Hành vi thường ngày của Thành chủ đại nhân thật là khiến người ta phải khâm phục...”.
Một người ngày ngày đi dạo kỹ viện hiện tại cũng được tả là “Hành vi thường ngày”!. Điều này làm cho Sở Dương cũng cảm thấy có chút buồn cười, giống như là một kỹ nữ công khai dựng đền thơ’ trinh tiết vậy.
Nhưng thành chủ đại nhân thì thực sự có thể dùng hai chữ này: Lấy quyền thế của hắn, muốn tìm mấy tiểu thiếp hoặc là tìm bao nhiêu hồng nhan tri kỷ cũng không phải là cái việc gì khó mà coi như là nhúng chàm dân nữ, đối với hắn mà nói cũng tuyệt đối không khó. Chỉ bất quá một cái ánh mắt là có thể làm xong chuyện, thậm chí là có không ít dân nữ tự vội vàng lên giường, tự tiến cử mình.
Nhưng hắn vẫn không có làm như vậy, coi như là hắn còn có một phần kiên trì của mình... Trước hành vi thường ngày.
Thành chủ đại nhân tựa hồ cũng đỏ mặt lên có chút lúng túng nói: “Khi đó, nếu là một cô gái tầm thường cũng chưa chắc chịu được ta... Gìkhụ khụ, chinh phạt... Khụ... Cưới người ta về cũng bất quá là hại người ta... Cho nên, ta tìm vợ ở Sư Tộc...”.
Kiếm Linh ở Trong Cửu Kiếp Không Gian bổ sung một câu nói: “Cầm thú!”.
Chuyện là như thế này: Phải biết rằng Sư Tộc nữ nhân trong tình hình chung là tuyệt không có khả năng gả ra ngoài bởi vì nam nhân bên ngoài căn bản là chịu không được âm hàn của nữ nhân Sư Tộc cùng với loại nhu cầu mãnh liệt...
Tục ngữ nói, ba mươi như sói, 40 như hổ, nhưng như lang như hổ vẫn không bằng sư tử.
Sư tử... Trong truyền thuyết, sư tử có thể mỗi ngày sinh hoạt vợ chông tám mươi sáu lần... Dĩ nhiên, đó là phái nam Sư Tộc đặc biệt cường hãn nhưng cũng có thể nhìn ra được, phái nữ Sư Tộc đồng dạng là rất cường hãn... Tuyệt không phải nữ nhân bình thường có thể thừa nhận được... Nếu là người ngoài thật sự là dễ bị giết chết... Xem ra vì thế thành chủ đại nhân mới không vận dụng quyền thế.
“Nhưng không nghĩ tới, thành thân chưa tới một năm...”. Thành chủ đại nhân khuôn mặt thổn thức nói: “Ta... Ta lại... Gì nhỉ Lực bất tòng tâm...”.
Nhìn thành chủ đại nhân vẻ mặt bi thảm, Sở Dương thật sự là buồn cười, nhưng hiện tại quả là không nên bật cười, bật cười sẽ đắc tội với người ta, phải nỗ lực nhẫn nại, nhịn không được cũng phải nhịn.
Vốn định muốn sau này hạnh phúc vô hạn, tùy ý dong môi, không nghĩ tới thật sự tìm được người có thể thừa nhận được mình thì... Mình lại không được... Điều này thật sự là có chút ha ha ha ha ô ô.
“Thành chủ đại nhân làm vậy chỉ sợ là có chút thiếu suy nghĩ rồi”. Sở Dương trầm ngâm một chút, nói: “Thành chủ đại nhân có loại siêu cường thế chất, đại để chính là do từ một loại thuốc... Thành chủ đại nhân ban đầu chắc là đã phục dụng quá nhiều thiên tài địa bảo Huyền Dương Quả. Hơn nữa thời điểm phục dụng hẳn là tuổi còn nhỏ, không kịp thời sử dụng phương pháp tu luyện đem năng lượng trong trái cây chuyển hóa cho mình dùng, cuối cùng toàn bộ hóa thành cương dương chi lực”.
“Chính xác”. Thành chủ đại nhân ngạc nhiên nói. Thằng này ngay cả cái này cũng nhìn ra được, đây cũng là một cái đại bí mật của mình mà...
Đúng vậy, hắn cũng là sau khi tu vi đến trình độ nhất định mới ngoài ý muốn phát hiện ra khi mình còn bé trong lúc vô tình tìm được một quả trái cây, đó lại là Huyền Dương Quả trong truyền thuyết...
Huyền Dương Quả, nếu là ở lúc tu luyện sử dụng thuận lợi vận công luyện hóa thì ít nhất có thể gia tăng mấy trăm năm tu vi. Nhưng, khi đó hắn quá nhỏ, chỉ cho là thứ trái cây tầm thường mà ăn vào như bình thường nên tự nhiên là không có đại tác dụng gì, cũng chỉ gia tăng một chút năng lực của phái nam mà thôi.
Thành chủ đại nhân đã từng vì sai sót đó mà đấm ngực dậm chân... Đây chính là phúc duyên chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.