Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 787: Biệt khuất!

Phong Lăng Thiên Hạ

04/05/2017

Chuyện trong đó phát sinh nói rất dài dòng, kì thực chỉ xảy ra trong thời gian cực kỳ ngắn.

Từ khi Mặc Lệ Nhi rơi xuống, tiến vào lều, bức lui Ngô Dã Cuồng, cướp lấy Hắc Long Kiểm, sau đó rời khỏi...

Cả quá trình, toàn bộ cũng chỉ là nửa hơi thở!

Giờ phút này, Mặc Lệ Nhi đã bỏ đi không một dấu vết, mà nơi này chiến ý chưa biến mất, còn chưa có từ trên không trung rơi xuống.

Cuồng Kiếm Thiên Đế Ngô Dã Cuồng gắt gao nhìn theo phương hướng Mặc Lệ Nhi rời khỏi, sự phẫn nộ trong lòng cơ hồ muốn dấy lên ngất trời Đại Hỏa.

Binh khí tốt mới vừa tới tay, quý trọng vạn phần bảo bối, dường như chưa kịp ấm tay đã cứ như vậy biến mất!

Thậm chí không biết, người xuất thủ là ai!

Đồng thời, cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có thản nhiên dâng lên.

Dường như cho tới bây giờ cũng chưa có một lần nào giống như hôm nay đến gần tử vong như vậy, cho dù trước đó đối chiến cố Độc Hành, mặc dù khi đó hai bên xu thể đã trong sáng nhưng cũng còn chưa đến mức có thể tức thì đưa mình vào tử địa. Cũng chưa từng có bất kỳ một lần nào, địch nhân đã đến đỉnh đầu của mình, bản thân lại còn không có phát giác ra!

Tại sao có thể có chuyên như vậy !

Trong thiên địa lại có sát thủ đáng sợ như thế!

Bị sát thủ như vậy nhìn chăm chú, bản thân sau này còn có thể ngủ yên được sao? !

Ngô Dã Cuồng cảm nhận được một chuyên: Nếu là mới vừa rồi người áo đen kia mục đích chân thật của mình không phải là thanh kiếm, mà là tới ám sát mình, chỉ cần hắn chịu giao ra giá cao, như vậy... Bản thân rất có thể hiện tại cũng đã là một cô thi thể rồi!

Hồn phi phách tán!

Nếu là ở thời điểm thực lực mình hoàn hảo, đối phương có lẽ không cần mạng của mình, hoặc là có thể là lưỡng bại câu thương, nhưng hiện tại chính mình bị cố Độc Hành đả thương, đối phương tuyệt đối có thể giết chết bản thân.

Mặc dù mình cuối cùng phản kích cũng có thể làm cho đối phương trọng thương, do đó để cho hộ vệ liên thủ giết chết sát thủ này nhưng lúc đó... Bản thân nhưng khẳng đinh đà chết, đã sớm chết rồi!

Một khi như vậy thì hết thảy cũng không có ý nghĩa.

"Cái người áo đen bịt mặt... Rốt cuộc là người nào?" Ngô Dã Cuồng chau mày, sắc mặt âm tràm nói : “Ở thiên hạ, lúc nào lại có thêm nhiều đỉnh siêu cấp cao thủ như vậy? Đây là tại sao?"

Vô số nghi vấn để cho Ngô Dã Cuồng trong lòng rối loạn.

Đúng vậy, trước đó, cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, số lượng người đạt tới đỉnh cao thủ tổng cộng có mấy người: Cửu Đế Nhất Hậu, Duy Ngã Thánh Quân!

Có lẽ, còn có số ít cường giả giấu diếm không biết tên nhưng những cao thủ lánh đời như vậỵ đã lựa chọn tị thể, còn ẩn tàng lâu như vậy, sẽ tiếp tục giấu diếm đi xuống, không đủ gây sợ.

Nhưng kể từ khi Nguyên Thiên Hạn đền tội sau, cái tổ chức Thiên Binh Các không giải thích được lục tục ở các thiên địa xuất hiện rồi đỉnh cao thủ giống như là rau cải trắng vậy rất hạ giá!

Người này nối người kia liên tiếp xuất hiện, người sau so sánh với người trước kinh khủng hơn !

Cố Độc Hành, đãjlà thiểu niên cao thủ bản thân bình sinh mới thấy, thực lực càng hơn mình, ngày hôm nay tiếp xúc với người áo đen này, thời gian tiếp xác mặc dù ngắn nhưng hắc y nhân này mang đến sự uy hiếp đối với minh cơ hồ áp đảo cả cố Độc Hành. Bản thân chống lại cố Độc Hành hoặc là không khỏi bị thua nhưng có cơ hội toàn thân trở lui, nhưng đối với Hắc y nhân hôm nay, bản thân cố nhiên có cơ hội lưỡng bại câu thương, chết chung nhưng nhất định là cùng nhau chôn cùng.

Cho nên nói, Ngô Dã Cuồng đối với Mặc Lệ Nhi còn kiêng ky hơn cả Cố Độc Hành!

"Con mẹ nó, coi như là mọc lên như nấm... Cũng không nên mọc nhanh như vậy chứ! Nhiều như vậy!" Ngô Dã Cuồng có chút tức giận mắng.

Phương xa, lại có một tiếng thét dài truyền đến.

Mấy cái thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện ở trên không trung. Ai nấy cũng áo đen che mặt, chỉ là vừa xuất hiện, một cỗ khí tức cường đại chưa từng có đã bao phủ cả đại doanh.

Tất cả Đại Tây Thiên cao thủ hoảng sợ kinh hãi!



Đỉnh cao thủ!

Lại là đỉnh cao thủ... Tại sao lại có nhiều đỉnh cao thủ như vậy...

Là chúng ta đang nằm mơ, hay là cái thế giới này điên cuồng rồi?

Một hùng tráng thanh âm nói: “Ngô Dã Cuồng! Tối nay tạm thời tha cho ngươi một cái mạng chó! Ngày sau, để cho cố Độc Hành đích thân rửa nhục, chặt xuống cái đầu chó của ngươi làm cái bô! Ha ha ha..."

Theo một tiếng cười to, mấy cái bóng người ở trên không trung lóe lên, trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Mọi người, lại hoàn toàn không còn kịp đuổi theo.

"Mấy người, hẳn là chính là huynh đệ của cố Độc Hành ..." Ngô Dà Cuồng ánh mắt thâm trầm, trong lòng suy tư nói: “Có lẽ... là xuất hiện ở các phương thiên địa khác, được các Thiên Đế mới khác cử đến? Hừ hừ, muốn nhất thống Cửu Trọng Thiên Khuyết ư, nơi nào sẽ dễ dàng như vậy! Cho dù ta đáp ứng, người nọ cũng sẽ không đáp ứng!"

Ngô Dã Cuồng nhất niệm chưa dứt, một đạo cầu vồng đột ngột xuất hiện.

Cầu vồng này thu liễm lại rồi Thánh Quân xuất hiện ở trước mặt Ngô Dã Cuồng nói : “Nơi đây xảy ra chuyên gì? Còn có khí tức của nhiều cao thủ như vậy?"

"Thánh Quân bệ hạ!" Mọi người cùng nhau ngã quỵ hành lễ.

"Mới vừa rồi có một sát thủ đến đây ám sát ta không được, hắn cũng là nhân cơ hội đánh cắp Hắc Long Kiếm của cố Độc Hành." Ngô Dà Cuồng nói.

"Nga?" Thánh Quân ánh mắt chợt lóe lên nói : “Hắc Long Kiểm quả thật bị đánh cắp rồi?"

"Dạ." Ngô Dã Cuồng xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt nói.

Quả thật bị đánh cắp?

Như vậy nói cách khác... Thánh Quân bệ hạ cho tới bây giờ cũng không tin tưởng mình có thể thật sự giữ được Hắc Long Kiếm...

Làm một đời Thiên Đế, lại bị người xem nhẹ như thế... Nhưng hết lần này tới lần khác bị đã đoán đúng.

Cái nhận tri này cùng sự thật tất nhiên để cho Ngô Dà Cuồng không đất dung thân.

Ngay cả người nói lời này là Thánh Quân, Ngô Dà Cuồng cũng cảm thấy lòng tự ái của mình bị hao tổn nghiêm trọng...

" là chuyên tốt." Thánh Quân thản nhiên nói : “Ngày đó, ta lấy được Hắc Long Kiểm, vì sao không bản thân ta câm mà là đưa cho ngươi... Liền là vì hôm nay. Hôm nay kiếm rốt cục bị đánh cắp... Cũng để cho một tảng đá lớn cuối cùng trong lòng ta rơi xuống. Rất tốt, tốt vô cùng."

Ngô Dã Cuồng cẩn thận lập lại lời Thánh Quân mà không khỏi có chút khó tin ngẩng đầu xem ra nói : “Thánh Quân bệ hạ một mực đợi chờ... Hắc Long Kiếm bị đánh cắp?"

"Dĩ nhiên!"

Thánh Quân trong mắt lạnh lùng chậm rãi nói : “ Hắc Long Kiếm nếu là không bị nghịch tặc đồng đảng đánh cắp, chúng ta lại phải đi đâu tìm kiếm Cố Độc Hành giết chết đây? Trông cậy vào đám thủ hạ bất lực của ngươi sao?"

"Chẳng lẽ..." Ngô Dã Cuồng vừa mừng vừa sợ nói: “Thánh Quân bệ hạ ở trên Hắc Long Kiếm đà lưu lại... Thần thức?"

Thánh Quân nhàn nhạt cười cười, không nói gì, chỉ còn lại phong thái nhất phái thong dong, một bộ mọi sự đều ở trong lòng bàn tay vậy.

Nhiều lần chiến đấu, dù chỉ có cùng cố Độc Hành đánh một trận, mặc dù cuối cùng ngắn ngủi, mặc dù cố Độc Hành không địch lại mà tức thì trọng thương, nhưng Thánh Quân cũng cảm thấy một cỗ nguy cơ!

Cố Độc Hành nếu trưởng thành lên nữa, phán đoán... Vô cùng có khả năng thành một mối uy hiếp đối với mình!

cố Độc Hành nếu trưởng thành lên nữa, phán đoán... Vô cùng có khả năng thành một mối uy hiếp đối với mình!

Loại uy hiếp này cảm giác thậm chí vượt qua Tuyết Lệ Hàn, Tử Hào!



Đây là dự cảm của Thánh Quân!

Mà Thánh Quân chưa bao giờ hoài nghi dự cảm của mình !

Ban đầu Tử Hào kinh thái tuyệt diễm như vậy, Tuyết Lệ Hàn uy Bá Thiên hạ bực nào nhưng Thánh Quân mặc dù cũng có cảm thấy uy hiếp, nhưng thủy chung không có cảm giác sinh tử nguy cơ đến như vậy.

Nhưng đối mặt cố Độc Hành cùng Hắc Long Kiếm của hắn, trong nháy mắt lại rõ ràng cảm nhận được!.

Mà cảm giác như vậy để cho Thánh Quân trăm triệu lần không có thể dung nhẫn!

"Hắc Long Kiểm ở trong tay ta, bọn họ tìm không được ta, hơn nữa không dám tới trộm... Nhưng ở trong tay ngươi, vậy thì không giống nhau. Bọn họ sẽ không coi ngươi vào đâu... Bởi vì ngươi chẳng qua là..."

Thánh Quân nói một nửa lại đột nhiên ngừng lại.

Thánh Quân sở dĩ nói ra lời này là bởi vỉ tự giác mưu kế được như ý, hắn cần một thính giả tới chia sẻ, nhưng chỉ nói được một nửa đã dừng lại là bởi vỉ Thánh Quân thấy được thần sắc Ngô Dà Cuồng đã trở nên rất khó coi.

Một mảnh xanh mét!

Bọn họ không dám chọc ngươi Thánh Quân, nhưng Ngô Dã Cuồng ta chẳng lẽ chính là kẻ mặc người chà xát tròn chà xát dẹp sao? Nhất là Thánh Quân chưa nói xong câu nói cuối cùng càng làm cho Ngô Dà Cuồng suýt hộc máu.

"Bởi vỉ ngươi chẳng qua là..." Chỉ là cái gì? Ngô Dă Cuồng trong lòng tức giận mắng: Ta chỉ là bố mày! Mẹ mày! ngươi không được vũ nhục người như vậy ! Lão tử nói như thế nào cũng là nhất phương Thiên Đế!

Nhưng ngoài mặt, Ngô Dã Cuồng dĩ nhiên cái gì cũng không có biểu hiện ra, xác thực một điểm mà nói, phải không dám biểu hiện ra.

Thánh Quân rất không đúng lúc thu hồi lời này thản nhiên nói: “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi phải thay đổi đối sách; ra lệnh Đại Tây Thiên, chỉ cần nhìn thấy người Thiên Binh Các cách sát vật luận, thà ràng giết lầm một vạn, không thể bỏ qua cho một người! Không chấp nhận bất kỳ hình thức đầu hàng nào! Sau đó, cả phiến thiên địa động viên... Toàn diện tiễu sát Thiên Binh Các dư nghiệt!"

Ngô Dã Cuồng có phải không vui hay không ở trong mắt Thánh Quân không đáng để ở trong lòng, huống chi, mình không phải là đã rất chiểu cố tâm tình của hắn sao, không có đem nửa câu còn lại nói ra sao? Ta thật là một người quan tâm thủ hạ, cho dù đối tượng chỉ là một con chó!

Duy Ngã Thánh Quân nghĩ như thế!

"Dạ." Ngô Dã Cuồng hít sâu một hơi, lớn tiếng đáp ứng.

Thánh Quân đã rời khỏi.

Mà sau khi Thánh Quân rời khỏi, tính tình Ngô Dã Cuồng cũng trở nên vô cùng không tốt, sắc mặt cực kỳ âm trầm; hoặc là phải nói khi Thánh Quân còn đang ở đó, tính Cuồng Thiên Đại Để cũng đã vô cùng không xong, chỉ bất quá khi đó không dám biểu lộ ra mà thôi, giờ phút này Thánh Quân đi rồi, nơi này hắn là lớn nhất, tự nhiên không cần phải che dấu cái gì. Cho nên nói làm chó cũng là một môn kỹ thuật, sự chịu đựng thật không bình thường!

Dưới loại tình huống này không ai dám nói gì vỉ hiện tại Ngô Dà Cuồng chính là một cái thùng thuốc nổ!

Người nào đụng tới cũng sẽ bị nổ tan xương nát thịt!

Ngô Dã Cuồng trong lòng đích xác là vô cùng không thoải mái, khó nói lên được sự buồn bực.

Loại buồn bực này làm cho hắn muốn giết người!

Mà người muốn giết tuyệt đối không phải là cố Độc Hành, cũng không phải là người mới vừa đánh cắp Hắc Long Kiếm.

Mà là cái vị Duy Ngã Thánh Quân vừa mới rời khỏi!

Chưa từng có bất kỳ lúc nào, Ngô Dã Cuồng cảm giác mình bị khinh thị như vậy.

Ta cũng là nhân vật trong Cửu Đế Nhất Hậu!

Ta cũng là đỉnh cao cường giả!

Vì sao ở trong mắt Vân Thượng Nhân ngươi ta lại chỉ là công cụ dụ địch cho ngươi ?

Chỉ là một cái thủ đoạn dụ địch!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook