Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 7 - Chương 164: Cái thế đạo này thay đổi rồi

Phong Lăng Thiên Hạ

08/04/2014

- Ninh Thiên Nhai thầm trợn trắng mắt, nói: "Lúc đó, Sở Dương ca ca của ngươi nói, đúng là cần trợ giúp. Chỉ là Tiểu Vũ chưa tới thánh cấp, giúp không được... Lúc ấy, sắc mặt hắn rất thất vọng, rất sốt ruột....

Cái đầu nhỏ của Mạc Khinh Vũ lập tức nản lòng cúi xuống.

"Sau đó ta mới biết được. Sang năm, Sở Dương phải làm một đại sự..." Ninh Thiên Nhai ra vẻ buồn bã, nói: "Nhưng người của thế hệ trước chỉ sợ chẳng giúp được gì. Duy chỉ có thể trông cậy vào những người trẻ tuổi mà thôi. Nhưng Tiểu Vũ ngươi hiện tại... Tiến cảnh còn chưa đạt tới yêu cầu.."

Mạc Khinh Vũ há to miệng: "Ta có thể cố gắng.."

"Cố gắng thì có ích gì..." Ninh Thiên Nhai gần như muốn cười rú lên đương trường, năm ngón tay vội vàng véo mông mình, mới không cười ra thành tiếng, nói: "Đây chính là thánh cấp đó... Tiểu Vũ, hiện tại ngươi lại không ngoan, luyện công cũng bắt đầu lười biếng rồi..."

"Sau này ta nhất định sẽ không lười biếng nữa'". Mạc Khinh Vũ đáng thương nói.

"Vậy thì cũng chỉ có thể xem tình hình thôi... Hình như chuyện của Sở Dương cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa... chuyện này.." Ninh Thiên Nhai thở ngắn than dài: "Ta sợ là... ngươi không đuổi kịp được..."

"Sư phụ... có biện pháp nào học cấp tốc không?'" Mạc Khinh Vũ gần như muốn khóc. Sở Dương ca ca gặp nạn, mình không giúp đỡ được gì sao?

"Biện pháp học cấp tốc sao.." Ninh Thiên Nhai cực kỳ đẳc ý, thầm nghĩ. Tiểu Vũ vốn không thích học cấp tốc, cũng không thích thú thiên tài địa bảo. Hiện giờ không ngờ lại muốn mình dạy cấp tốc rồi.

"Kỳ thật, ngươi không đi cũng không sao cả... Bên cạnh hắn còn có mấy nữ hài tử trợ giúp hắn rồi, xem chừng cũng khá lắm..." Ninh Thiên Nhai thực tà ác nói.

"Như vậy sao được". Mạc Khinh Vũ lòng đầy căm phẫn, nhảy dựng lên, thở hổn hển: "Đám hồ ly này không có ý tốt gì. Làm sao có thể giúp Sở Dương ca ca chuyện gì. Ta ta... ta mới là lão bà của hắn'".

Ninh Thiên Nhai tắt tiếng, nhìn tiểu la lị bưu hãn trước mặt, thiếu chút nữa thì ngất xỉu. Tiểu la lị này miệng còn chưa dứt sữa, không ngờ đã mơ tưởng tới địa vị lão bà người ta rồi.

Điều này khiến Ninh chí tôn khóe miệng cuồng giật như trúng gió.

"Ta nhất định, nhất định... nhất định sang năm phải đột phá thánh cấp". Mạc Khinh Vũ nắm chặt bàn tay, nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt đỏ bừng: "Xuống núi trợ giúp Sở Dương ca ca. Trục xuất hết đám hồ ly không biết xấu hổ kia ra khỏi gia môn Sở gia'".

Ninh Thiên Nhai cả người đổ mồ hôi lạnh, toàn thân nóng lạnh bất thường.

"Sư phụ. ngươi nhất định phải giúp ta". Ánh mắt tiểu la lị kiên quyết, túm chặt lấy Ninh Thiên Nhai.

"Cái này... Tiểu Vũ à... Nếu muốn tăng từ hoàng cấp bát phẩm tới thánh cấp trong vòng một năm thì..." Ninh Thiên Nhai hít một hơi lạnh: "Thì không dễ dàng đâu... Người khác đều phải tu luyện hơn một ngàn năm.."

"Ta mặc kệ..." Mạc Khinh Vũ kiên quyết nói: "Sư phụ, ngài có thể giúp ta thành hoàng cấp bát phẩm trong vòng một năm, thì nhất định có thể giúp ta thành thánh cấp. Ta tin tưởng người, sư phụ'".

Ninh Thiên Nhai hít một hơi thật sâu, hắn cảm thấy mình quá mồm... Bây giờ thì xong rồi.

Một năm thời gian, từ không võ công thành hoàng cấp bát phẩm. Tiểu nha đầu ngươi còn chưa biết, hai người chúng ta phải trả giá bao nhiêu đâu? Tất cả đan dược thích hợp cho võ tông, võ tôn, vương cấp, hoàng cấp tu luyện....

Hai người chúng ta đều tìm tới cho ngươi.

Lại còn thu thập thiên tài địa bảo, tụ tập thiên địa linh khí, kiếm ngọc sàng (giường ngọc) tự động ngưng tụ linh khí cho ngươi tu luyện. Mỗi ngày, chúng ta hai người còn thay phiên nhau dùng thần niệm chí tôn để rèn luyện thân thể ngươi một lần, khiến cho tiến cảnh tinh thần của ngươi có thể tăng vọt cùng tu vi...

Thậm chí chúng ta còn phá hỏng linh mạch của một đại gia tộc, lấy linh mạch ngọc nhũ cho ngươi...

Từ khi ngươi bắt đầu tu luyện, những thứ sử dụng đều là vật có thể khiến toàn bộ Cửu Trọng Thiên phải phát cuồng nổi điên lên. Cứ như vậy mới có thể đưa tu vi ngươi lên tới hoàng tọa bát phẩm..

Hiện tại, tiểu nha đầu ngươi không ngờ lại muốn tăng từ hoàng tọa bát phẩm tới thánh cấp trong thời gian ngắn nhất.



Ninh Thiên Nhai có chút phiền muộn: "Chúng ta sẽ cố hết sức".

"Không được, nhất định phải làm được". Mạc Khinh Vũ kiên quyết, nói: "Sư phụ, ta đi luyện công đây'".

Xoay người, tiểu nha đầu dậm chân bình bịch đi luyện công rồi, mang theo một tư thế kiên quyết, thề sống thề chết bảo vệ địa vị lão bà Sở Dương ca ca của mình.

Ninh Thiên Nhai thở dài một hơi thật sâu, cuối cùng cũng lừa được đồ đệ đi luỵện công rồi. Chỉ là, đến lúc đó... nên làm thế nào đây?

Lại nói, mình làm gì có bản lãnh giúp tiến cảnh cảm ngộ thần hồn của đồ đệ tăng lên tới thánh cấp trong vòng nửa năm chứ? Đây chính là một nan đề khổng lồ a...

Nhớ năm đó, lão phu từ hoàng cấp lên thánh cấp cùng phải mất hai mươi sáu năm đó...

Nào có chuyện dễ dàng như vậy?

Đang suy nghĩ...

"Ha ha ha..." Bố Lưu Tình nhẹ nhàng chạy tới, cười ngã nghiêng, nói: "Lão Ninh, thổi rách cả da trâu rồi hả?"

Ninh Thiên Nhai nhíu mày, nói: "Im đi, ta đang suy nghĩ".

Bố Lưu Tình hừ một tiếng: "Ngươi suy nghĩ cái rắm ấy, nếu như chỉ đơn thuần là tăng tu vi, trong vòng nửa năm tăng lên tới thánh cấp cũng không phải là không thể. Chúng ta quán đình một lần là được rồi. Chỉ là, cảm ngộ thần hồn câu thông thiên đạo, thì phải dựa vào bản thân nàng, nào có dễ dàng như vậy?"

Hắn trào phúng nói: "Từ không có căn cơ tới hoàng tọa, chỉ cần có cảm ngộ võ đạo. Đó cũng không phải chuyện khó khăn gì. Chỉ cần chúng ta đến trãi đường thật tốt, nàng cứ từng bước chiếu theo mà đi là được, cho nên không khó. Chỉ là bắt đầu từ quân cấp ngũ phẩm, phải có thêm cả cảm ngộ thiên đạo. Cái này ngươi có thể hỗ trợ sao? Ngươi dám ưng thuận chuyện này, đến lúc đó vạn nhất không làm được, ta xem ngươi xử lý ra sao".

Ninh Thiên Nhai mặt nhăn mày nhó, nói: "Bây giờ không phải muốn tìm ngươi thương lượng sao..."

Bố Lưu Tình cả giận nói: "Ngươi bày ra cục diện hổ lốn thế này, ta sao phải giúp ngươi thu dọn'".

"Tiểu Vũ chính là đồ đệ chung của chúng ta". Ninh Thiên Nhai nghiêm nghị, nói: "Ngươi phải xuất ra một nửa sức lực chứ".

Bố Lưu Tình trợn trắng mắt: "Bằng cái gì mà ta phải gánh phân nửa..." Nói: "Đừng có nói nhảm nữa, thương lượng chút đi".

Ninh Thiên Nhai thở dài: "Dựa vào tiến độ bình thường trước mắt... Ta và ngươi cố gắng thêm chút nữa,trong vòng nửa năm có thể đạt tới quân cấp, đã là rất tốt rồi".

Bố Lưu Tình cả giận nói: "Vậy mà ngươi dám nói với nàng thánh cấp?"

Ninh Thiên Nhai ủ rủ cúi đầu xuống: "Ta muốn tạo cho nàng một mục tiêu lâu dài thôi..."

Bố Lưu Tình tức đến nói không ra lời: "Mục tiêu lâu dài? Bây giờ thì ngon rồi, khiến cả ta cũng chui vào cái vòng luẩn quẩn. Mà nửa năm thì lâu dài cái chim.."

Ninh Thiên Nhai than thở.

"Thế Vô Cốt Huyết ngư đã lấy được chưa? Được bao nhiêu?" Bố Lưu Tình hỏi.

"Hẳn là hơn mười vạn... Là Nguyệt Linh Tuyết bắt được. Tổng cộng cũng không nhiều. Hai người bọn ta mỗi người một nửa. Đồ đệ hắn cũng cần..." Ninh Thiên Nhai thở dài. tránh phức tạp, nên biến từ ba phần thành một nửa.

"Ngươi còn phân cho hắn một nửa?" Bố Lưu Tình quả thực không thể hiểu nổi nữa rồi, trợn trừng mắt như muốn ăn thịt người: "Ngươi có biết Nguyệt Linh Tuyết là ai? Hắn còn có một lão bà tên Phong Vũ Nhu ngươi có biết không? Bọn hắn thu đồ đệ là ai, ngươi biết không? Không ngờ ngươi còn dám phân một nửa Vô Cốt Huyết ngư cho hắn? Ngươi ngại đồ đệ chúng ta tốt quá? Muốn đồ đệ người ta bắt nạt nàng?"



"Một nửa cũng hơn mười vạn đó..." Ninh Thiên Nhai có chút chột dạ nói..

"Nhưng sao ngươi lại không xuất thủ? Lại còn nhờ Nguyệt Linh Tuyết xuất thủ?" Bố Lưu Tình trợn trừng mắt.

"Lúc đó Sở Dương đang ở đấy..." Ninh Thiên Nhai thở dài: "Ngươi đoán xem, nếu như ta bị Sở Dương nhìn thấy..."

Bố Lưu Tình à một tiếng: "Điều này cũng có thể chấp nhận được..."

Lập tức hứng trí bừng bừng hỏi: "Tên kia hiện tại thế nào?"

Ninh Thiên Nhai trợn trắng mắt: "Tứ phẩm kiếm đế, xem chừng cũng sắp đột phá ngũ phẩm rồi".

Bố Lưu Tình ừ một tiếng, nói: "Cũng không dễ dàng gì".

Ninh Thiên Nhai tràn đầy câm xúc nói: "Ừ, hắn không có chỗ dựa, dựa vào sức bản thân mà cố gắng tới bây giờ. Có thể đạt tới ngũ phẩm kiếm đế cũng là nghịch thiên rồi".

Bố Lưu Tình gật đầu, có chút cảm xúc: "Có thể may mắn như Tiểu Vũ và đồ đệ Nguyệt Linh Tuyết thật sự là quá ít".

Hai vị chí tôn cùng gật đầu.

Quả thực, cho dù là truyền nhân dòng chính của các đại gia tộc, cũng tuyệt đối không thể có chuyện hai vị chí tôn thay phiên nhau phạt gân tẩy tủy cho hắn hàng ngày, huống chi còn là cửu phẩm chí tôn? Mà Mạc Khinh Vũ cùng Ô Thiến Thiến hai người không chỉ có tư chất tốt, mà bên người còn có hai vị sư phụ chí tôn. Mỗi thời một khắc đều gia tăng tu vi, hơn nữa tu vi cảm ngộ tinh thần cũng đồng thời tăng lên.

Bản thân không làm được, sư phụ sẽ dùng thần niệm chí tôn trực tiếp nâng lên cho ngươi.

Như vậy há có thể không nhanh?

Nếu dựa vào bản thân bọn họ cố gắng, hiện tại đừng nói cái gì mà quân cấp hoàng cấp, cho dù là vương cấp cũng phải liều mạng cố gắng rồi. Nguồn tại http://truyenyy[.c]om

Cho nên, đối với Sở Dương chỉ là tứ phẩm kiếm đế, hai vị chí tôn mới chấn kinh như thế.

"Hắn hiện tại còn sơ hở gì không?" Bố Lưu Tình nói: "Lúc ở cực bắc hoang nguyên Trung Tam thiên, còn có kiếm khí lộ ra ngoài".

"Hiện tại đã không còn". Ninh Thiên Nhai nói: "Nguyệt Linh Tuyết cũng không thể nhìn ra, chỉ cảm giác hắn có thành tựu bất phàm".

Bố Lưu Tình cười hắc hắc: "Chỉ là thành tựu bất phàm? Nguyệt Linh Tuyết thật sự là... ngu y như lão bà hắn".

Ninh Thiên Nhai cùng Bố Lưu Tình nhìn nhau, hai người đều nháy mắt cười khoái trá.

Tựa hồ Nguyệt Linh Tuyết nhìn không ra thân phận Sở Dương, ở trước mặt hai người bọn họ chính là chuyện cực kỳ mất mặt...

"Vô Cốt Huyết ngư hơn mười vạn con. Nếu dùng như bình thường thì không đủ... Chúng ta có thể gia tăng mỗi ngày, luyện ra huyết châu để dùng". Bố Lưu Tình sắc mặt thản nhiên nói: "Đầu tiên ba ngày, mỗi ngày ba viên, mỗi viên dùng một trăm con, tinh luyện tinh túy, gia tăng căn cốt cho đồ đệ".

"Sau đó ba ngày, vẫn là ba viên, mỗi viên hai trăm con... ba ngày tiếp đó, mỗi viên vốn trăm con... Cứ dần dần tăng lên, nhanh chóng giúp thể chất nàng đạt tới cấp bậc yêu cầu, cho dù tu vi tăng lên mà thể chất vẫn hoàn mỹ vô khuyết..."

Ninh Thiên Nhai hoảng sợ: "Tăng lên như vậy... ngươi... ngươi thật sự muốn Tiểu Vũ thành thánh cấp trong vòng nửa năm? Đó là chuyện không có khả năng mà..."

Bố Lưu Tình hừ một tiếng, không để ý tới hắn, tiếp tục nói: "Cho nên chúng ta còn cần đan dược thuần dương. Mà ta nhớ, trên người Tiểu Vũ, Sở Dương từng cho nàng Huyền Dương ngọc tâm".

Ninh Thiên Nhai buồn bực, nói: "Có sao?'" Lập tức thở dài: "Lão Bố, hai người chúng ta đúng là sinh không gặp thời, khi làm đồ đệ thì bị sư phụ đánh. Lúc nào cũng như tôn tử, cảm giác làm sư phụ thật tốt, làm đồ đệ thật khó. Bây giờ làm sư phụ, mới phát hiện thế đạo đảo điên, làm sư phụ thật khó a.... ở trước mặt đồ đệ mà cứ như là tôn tử vậy, ngày nào cũng bị đồ đệ khi dễ... Đây rốt cuộc là chuyện mẹ gì????"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook