Quyển 7 - Chương 974: Chân chính đặt nền móng
Phong Lăng Thiên Hạ
30/01/2014
Xoạt một tiếng, các huynh đệ đều há to miệng.
Mạc Khinh Vũ, Mặc Lệ Nhi, Sở Nhạc Nhi đương nhiên có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nghe lời há miệng ra, trong lòng nghi hoặc vô hạn.
Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch nhìn cảnh này cũng muốn cười lắm, nhưng lại không dám lỗ mãng, chỉ có há to miệng.
Há to miệng, không chỉ không thể nói chuyện, mà ngay cả cười cũng không được.
Sở Dương đã quay trở lại trong Cửu Kiếp không gian, nhìn chằm chằm vào thứ quả siêu cấp thần kỳ kia.
kiếm linh cũng vô cùng chăm chú cảm nhận dược lực phát tán, chỉ kịp hỏi: "Mấy người? Vẫn là mười một người ban đầu?"
"Lần này, cộng cả ta nữa là mười bốn người." Sở Dương nhanh chóng trả lời.
"Đợi ta nói bắt đầu... thì lập tức hành động! Nháy mắt phải phân nó thành mười bốn khối, sau đó lập tức đưa chúng vào trong miệng mọi người... Bất cứ một điểm trì hoãn này đều có thể khiến chúng ta tổn thất vô số tu vi..."
"Hiểu rồi!"
"Lúc ta mở miệng nói, nhất định chưa thể hấp thụ. Chờ đến khi ngươi phân chia nó, bọn họ nhất định cũng chưa thể hấp thụ được... Nhưng đợi đến khi ném vào trong miệng, lại chính là cực hạn mà mọi người có thể thừa nhận rồi..."
kiếm linh nhắc nhở: "Đừng quên Mặc Lệ Nhi và Sở Nhạc Nhi, hai người bọn họ vẫn chưa đạt tới chí tôn cửu phẩm. Trong lòng ngươi phải nhớ rõ, phân cho các nàng ít đi một chút."
"Ta hiểu rồi."
Hai người trừng mắt nhìn sương mù xung quanh Thiên Địa Huyền Hoàng quả dần dần tiêu tán, lòng đau như đao cắt. Nhưng hoàn toàn không thể hấp thu, cái này thật sự có khóc cũng không làm được gì.
"Chính là lúc này, hơi dư thừa một chút, bắt đầu..." kiếm linh nhìn Thiên Địa Huyền Hoàng sáu tầng sương mù đã tản mất hai tầng ngoài cùng, lập tức hô lớn.
Chính là lúc này!
Sở Dương vơ lấy Thiên Địa Huyền Hoàng quả, lao ra ngoài như bay.
Bên ngoài, đám người Mạc Thiên Cơ đang há to miệng mà đứng, nhìn vô cùng quái dị. Nếu như có người ngoài tiến vào đây lúc này, nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ sợ sẽ lập tức cười tới vỡ vụng...
Cửu kiếp huynh đệ bị làm sao vậy? Cả đám trợn mắt há hốc miệng mà đứng, tập thể giống nhau. Đây là chuyện gì vậy...
Bỗng nhiên!
Trên không trung đột nhiên xuất hiện một mùi hương ưu nhã khó miêu tả được. Mọi người vừa mới ngửi thấy thì đã thấy một thân ảnh lóe lên trước người. Sở Dương lao ra như bay, ngay sau đó, mọi người đều cảm giác thấy có một cái gì đó nho nhỏ bay vào miệng mình.
Quả thật chỉ là một mẩu nho nhỏ. Một quả to bằng bao nhiêu, lại chia thành mười bốn phần, có thể lớn từng nào chứ? Chỉ là một mẩu nho nhỏ mà thôi!
Sau đó liền nghe tháy thanh âm Sở Dương nói: "Nhanh ngậm miệng lại!"
Cạch.
Mọi người cùng ngậm miệng.
Đang định hỏi: Lão đại, ngươi cho chúng ta ăn thứ gì vậy? Đầu lưỡi nhấc lên một cái đã không còn, một chút như vậy thì có bao nhiêu tác dụng?
Nhưng tác dụng của một mẩu trái cây đó, tất cả mọi người đã được trải nghiệm ngay sau đó rồi. Một mẩu không có nghĩa là nội tình cũng chỉ có một mẩu!
Một mẩu trái cây đó cũng đủ để nổ tan xác hơn 99,99% võ giả trong Cửu Trọng Thiên này rồi!
Tiếp đó, mọi người đều cảm thấy trong miệng có cái gì vừa tan ra, tiếp đó, trong nháy mắt trôi xuống bụng, một cỗ linh lực mênh mông giống như khai thiên tích tích địa đã từ trong đan điền dâng lên.
Cỗ linh lực này cường đại tới mức ngay cả Vũ Tuyệt Thành cũng cảm thấy thiếu chút nữa là hồn phi phách tán.
Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi. Chẳng lẽ cỗ linh lực này là do thứ nho nhỏ kia tạo thành sao?
Mọi người đều có một cảm giác rõ ràng: Nếu không nhanh tiêu hóa, chỉ sợ mình chỉ có một kết cục... đó là nổ tan xác mà chết! Tuyệt đối không có may mắn nào tồn tại!
Về phần hai người tu vi yếu nhất Sở Nhạc Nhi và Mặc Lệ Nhi, Sở Dương đã cố ý giảm bớt hai phần ba liều lượng. Nhưng hai người vẫn là người đầu tiên tuyên cáo không chịu nổi, khuôn mặt đỏ bừng vội vàng ngồi xuống.
Tiếp đó, trên người bốc lên sương mù cuồn cuộn.
Sau đó là mấy người tu vi hơi yếu hơn mọi người như Kỷ Mặc và La Khắc Địch.
Sở Dương cũng ăn rồi, nhưng hắn vừa điên cuồng vận chuyển tu vi điên cuồng, tiêu hóa dược lực, vừa chăm chú quan sát phản ứng của mọi người, vừa dồn dập truyền âm nói: "Mọi người ngàn vạn lần phải cẩn thận. Đây là một loại thiên tài địa bảo cực kỳ hiếm có... Sau khi ăn, chỉ cần các ngươi có thể chịu đựng, tu vi sẽ có thể đề thăng gần như không có hạn chế... Nhưng nhất định phải nhớ kỹ một chuyện. nếu như thật sự đề thăng tới cực hạn của mình, không thể thừa nhận thêm nữa... hãy nhanh chóng há miệng, dùng phương thức đan điền tuần hoàn, đem linh lực dư thừa không thể hấp thu phun ra ngoài...Nếu không, sẽ nổ tan xác mà chết đó! nhớ lấy nhớ lấy! Ngàn vạn lần không thể sính cường!"
Sở Dương nói một câu này nhanh như súng máy, nhoáng cái đã nói xong rồi.
Nhưng mọi người đều nghe được.
Sở Dương vốn muốn nói thêm một câu: Nhất định phải chờ tới khi thật sự không chịu nổi nữa mới phun ra...
Nhưng linh lực cưỡng hãn do Thiên Địa Huyền Hoàng quả bạo phát đã hoàn toàn bạo phát trong đan điền, ầm một tiếng vọt lên. Hắn đã không còn thời gian và tâm lực để nói nốt câu cuối. Bản thân đã lâm vào trạng thái im lặng, điều tức.
Kỳ thật, câu cuối cũng không cần thiết.
Mọi người ai cũng biết, cũng đều rõ ràng, nếu như Sở Dương đã làm như vậy, đây nhất định chính là cơ duyên có một không hai.
Cơ duyên to lớn như thế, nếu không phải là lúc sống chết trước mắt, ai có thể từ bỏ, phun ra ngoài? Nếu là như vậy, dựa theo lời Kỷ Mặc nói chính là: Bại gia tử đủ để thiên địa thất sắc! Ngu ngốc khốn kiếp tới mức nhật nguyên vô quang...
Lần này, có lẽ chính là lần xây dựng nền móng để trở thành cường giả tuyệt thế tương lai.
Mọi người đều cắn răng chịu đựng, gắng gượng chịu đựng linh khí tựa như một con rồng hung mãnh tuyệt thế đang điên cuồng xông phá trong thân thể mình, cảm thấy kinh mạch của mình đang được mở rộng từng điểm từng điểm!
Mỗi người đều có cảm nhận vô cùng rõ ràng, mỗi một kinh mạch trong cơ thể mình đang bị dược lực mạnh mẽ cường thế quán thông, hoàn toàn quán thông, sau đó nhanh chóng nhồi đầy linh khí tinh thuần vô hạn, chiếm cứ hoàn toàn đường kinh mạch đó, sau đó lại tiếp tục trùng kích đường kinh mạch tiếp theo! Quá trình này nói thì đơn giản, nhưng thật ra lại thống khổ tới cực điểm, cho dù là tu vi thâm hậu như Vũ Tuyệt Thành, tâm cảnh siêu phầm, cũng phải nhắm nghiền hai mắt, mồ hôi tuôn như mưa.
Về phần đám người Sở Dương Mạc Thiên Cơ Cố Độc Hành, càng thêm chật vật. Cơ nhục trên người có thể rõ ràng nhìn thấy đang co rút từng đợt.
Sở Dương chỉ dựa vào nghị lực ương ngạnh cùng một chút bản năng, cố gắng dịch chuyển tới bên người Mạc Khinh Vũ. Dùng tất cả lực lượng có thể điều khiển được, mới có thể giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng.
Mà ngay cả một câu cũng nói không nên lời.
Lúc này, hắn căn bản không có thời gian, cũng không có khí lực nói chuyện.
Tất cả tinh thần lực, tất cả ý chí, tất cả tâm lực đều dùng để chiến đấu với cỗ nhiệt lưu mãnh liệt trong cơ thể. Nhất định phải thu phục nó, bắt nó phục tùng, hoàn toàn hóa thành của ta, hóa thành lực lượng của ta!
Giờ phút này, Mạc Khinh Vũ lại cảm giác giống như bản thân có thêm một chỗ dựa vững chắc giống như núi cao, trong lòng ngọt ngào vô cùng.
Sở Dương không hề nói gì, nhưng Mạc Khinh Vũ lại biết Sở Dương muốn nói gì: Khinh Vũ, cố lên! Ta ở bên cạnh ngươi!
Hắn ở bên cạnh ta! Ta còn phải sợ gì nữa!
Mạc Khinh Vũ lúc này vốn đã sắp không chịu nổi nữa rồi, nhưng từ khi cánh tay Sở Dương nhẹ nhàng ôm lấy nàng, không ngờ không biết lấy đâu ra khí lực, trong thoáng chốc đã cảm thấy mình dễ chịu hơn rất nhiều.
Lập tức, thể chất siêu phàm của nàng đã phát huy ra tác dụng khổng lồ, bắt đầu chậm rãi hấp thu khí lưu cuồng bạo kia... Dần dần tiến vào trong cảnh giới vật ta lưỡng vong.
Chỉ cảm thấy ở trên bờ eo mình, vẫn có một cánh tay cường tráng, vĩnh viễn hộ vệ mình...
Hai cánh tay Đổng Vô Thương và Mặc Lệ Nhi cũng nắm chặt với nhau. Hai người đều duy trì một nhịp hô hấp. May mà lúc phân chia Thiên Địa Huyền Hoàng quả, đã cố ý giảm bớt liều lượng cho Mặc Lệ Nhi, may mà Đổng Vô Thương ở ngay bên cạnh Mặc Lệ Nhi. Tu vi của Mặc Lệ Nhi hiện tại là thấp nhất trong mọi người, còn yếu hơn cả Sở Nhạc Nhi, nếu không phải liều lượng đã giảm bớt, còn có Đổng Vô Thương giúp chống chịu dược lực trùng kích... chỉ sợ đã có nguy cơ nổ tan xác rồi.
Vũ Tuyệt Thành dù sao tu vi cũng thâm hậu, hơn nữa kinh nghiệm cũng là phong phú nhất, sau khi trải qua trùng kích cuồng bạo ban đầu, chậm rãi điều hòa hô hấp bản thân, tuy vẫn không dễ chịu như cũ, nhưng không phải cực kỳ chật vật như những người khác...
Hắn thậm chí còn phân ra một cánh tay, đặt lên đầu vai Sở Nhạc Nhi, tận lực dùng chút sức lực còn thừa của mình giúp đồ đệ hấp thu dược lực. Thiên phú của Sở Nhạc Nhi không thể nghi ngờ là vô cùng kinh người, thể chất cũng hơn xa võ giả tầm thường, nếu chỉ bằng một mình nàng mà muốn tiêu hóa hết chỗ dược lực đó, chỉ sợ còn chưa đủ lực.
Mạc Thiên Cơ vốn vẻ mặt ngưng trọng, tựa hồ cảm nhạn được gì đó, thần sắc trên mặt mới thoáng thả lỏng một chút.
Mà sương mù nồng đậm màu trắng từ trên người mọi người tràn ra, dần dần tràn ngập toàn bộ căn phòng, ẩn ước có xu thế ngưng thành thực chất.
Trước đó, nơi này đã có hơn mười vị chí tôn cửu phẩm liên thủ bày ra thần niệm chí tôn phong tỏa cực kỳ mạnh mẽ, sớm khống chế hoàn toàn tất cả mọi người động tĩnh trong phòng rồi.
Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ có một vẻ an tĩnh mà thôi.
Trong lòng, trong cơ thể mọi người đều giống như nổi lên sóng lớn ngập trời.
Chỉ cần đại ý, sơ suất một cái là có nguy cơ toàn thân nổ tung. Hơn nữa một khi nổ tung, chỉ có có người đó chết, mà còn sẽ dẫn ra phản ứng dây chuyền, trong phòng này sẽ không có một ai may mắn sống sót. Tất cả cùng lên dường đi hoàng tuyền.
kiếm linh lúc này đã lén lút hiện thân, thần tình ngưng trọng hộ pháp cho mọi người.
Thật sự là không tưởng tượng được, chỉ một Thiên Địa Huyền Hoàng quả, hơn nữa còn là sau khi tiêu tán hơn phân nửa linh lực, chia ra cho mười bốn người cùng sử dụng, không ngờ còn có hiệu quả bá đạo như thế.
Thiếu chút nữa khiến cho mười bốn người này cùng nhau nổ tung!
Đây là dược lực khổng lồ cỡ nào?
Phỏng đoán lúc trước của mình xem ra thật sự quá mức bảo thủ rồi.
kiếm linh đột nhiên cảm thấy tiền đồ bừng sáng.
Những thứ khác không nói, chỉ cần nghĩ tới trong Cửu Kiếp không gian của Sở Dương có nhiều Thiên Địa Huyền Hoàng quả như vậy, hình như còn có một loại quả càng cao cấp hơn không biết tên... còn có linh dược trong dược điền đang không ngừng phát triển từng ngày, mấy ngàn loại linh dược thần dị đang đề thăng phẩm chất.
Nhớ tới Cửu Trọng đan, nhớ tới tám trong cửu đại kỳ dược kể từ khi lấy được vẫn chưa hiển lộ uy lực chân chính, nhớ tới truyền thừa bất thế của Tử Tiêu Thiên Đế, nhớ tới vô số tử tinh chi hồn, tử tinh thánh tinh...
Vị kiếm chủ đại nhân này, rốt cuộc có thể đi xa tới mức nào đây?
Thật đáng chờ mong a!
Mạc Khinh Vũ, Mặc Lệ Nhi, Sở Nhạc Nhi đương nhiên có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nghe lời há miệng ra, trong lòng nghi hoặc vô hạn.
Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch nhìn cảnh này cũng muốn cười lắm, nhưng lại không dám lỗ mãng, chỉ có há to miệng.
Há to miệng, không chỉ không thể nói chuyện, mà ngay cả cười cũng không được.
Sở Dương đã quay trở lại trong Cửu Kiếp không gian, nhìn chằm chằm vào thứ quả siêu cấp thần kỳ kia.
kiếm linh cũng vô cùng chăm chú cảm nhận dược lực phát tán, chỉ kịp hỏi: "Mấy người? Vẫn là mười một người ban đầu?"
"Lần này, cộng cả ta nữa là mười bốn người." Sở Dương nhanh chóng trả lời.
"Đợi ta nói bắt đầu... thì lập tức hành động! Nháy mắt phải phân nó thành mười bốn khối, sau đó lập tức đưa chúng vào trong miệng mọi người... Bất cứ một điểm trì hoãn này đều có thể khiến chúng ta tổn thất vô số tu vi..."
"Hiểu rồi!"
"Lúc ta mở miệng nói, nhất định chưa thể hấp thụ. Chờ đến khi ngươi phân chia nó, bọn họ nhất định cũng chưa thể hấp thụ được... Nhưng đợi đến khi ném vào trong miệng, lại chính là cực hạn mà mọi người có thể thừa nhận rồi..."
kiếm linh nhắc nhở: "Đừng quên Mặc Lệ Nhi và Sở Nhạc Nhi, hai người bọn họ vẫn chưa đạt tới chí tôn cửu phẩm. Trong lòng ngươi phải nhớ rõ, phân cho các nàng ít đi một chút."
"Ta hiểu rồi."
Hai người trừng mắt nhìn sương mù xung quanh Thiên Địa Huyền Hoàng quả dần dần tiêu tán, lòng đau như đao cắt. Nhưng hoàn toàn không thể hấp thu, cái này thật sự có khóc cũng không làm được gì.
"Chính là lúc này, hơi dư thừa một chút, bắt đầu..." kiếm linh nhìn Thiên Địa Huyền Hoàng sáu tầng sương mù đã tản mất hai tầng ngoài cùng, lập tức hô lớn.
Chính là lúc này!
Sở Dương vơ lấy Thiên Địa Huyền Hoàng quả, lao ra ngoài như bay.
Bên ngoài, đám người Mạc Thiên Cơ đang há to miệng mà đứng, nhìn vô cùng quái dị. Nếu như có người ngoài tiến vào đây lúc này, nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ sợ sẽ lập tức cười tới vỡ vụng...
Cửu kiếp huynh đệ bị làm sao vậy? Cả đám trợn mắt há hốc miệng mà đứng, tập thể giống nhau. Đây là chuyện gì vậy...
Bỗng nhiên!
Trên không trung đột nhiên xuất hiện một mùi hương ưu nhã khó miêu tả được. Mọi người vừa mới ngửi thấy thì đã thấy một thân ảnh lóe lên trước người. Sở Dương lao ra như bay, ngay sau đó, mọi người đều cảm giác thấy có một cái gì đó nho nhỏ bay vào miệng mình.
Quả thật chỉ là một mẩu nho nhỏ. Một quả to bằng bao nhiêu, lại chia thành mười bốn phần, có thể lớn từng nào chứ? Chỉ là một mẩu nho nhỏ mà thôi!
Sau đó liền nghe tháy thanh âm Sở Dương nói: "Nhanh ngậm miệng lại!"
Cạch.
Mọi người cùng ngậm miệng.
Đang định hỏi: Lão đại, ngươi cho chúng ta ăn thứ gì vậy? Đầu lưỡi nhấc lên một cái đã không còn, một chút như vậy thì có bao nhiêu tác dụng?
Nhưng tác dụng của một mẩu trái cây đó, tất cả mọi người đã được trải nghiệm ngay sau đó rồi. Một mẩu không có nghĩa là nội tình cũng chỉ có một mẩu!
Một mẩu trái cây đó cũng đủ để nổ tan xác hơn 99,99% võ giả trong Cửu Trọng Thiên này rồi!
Tiếp đó, mọi người đều cảm thấy trong miệng có cái gì vừa tan ra, tiếp đó, trong nháy mắt trôi xuống bụng, một cỗ linh lực mênh mông giống như khai thiên tích tích địa đã từ trong đan điền dâng lên.
Cỗ linh lực này cường đại tới mức ngay cả Vũ Tuyệt Thành cũng cảm thấy thiếu chút nữa là hồn phi phách tán.
Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi. Chẳng lẽ cỗ linh lực này là do thứ nho nhỏ kia tạo thành sao?
Mọi người đều có một cảm giác rõ ràng: Nếu không nhanh tiêu hóa, chỉ sợ mình chỉ có một kết cục... đó là nổ tan xác mà chết! Tuyệt đối không có may mắn nào tồn tại!
Về phần hai người tu vi yếu nhất Sở Nhạc Nhi và Mặc Lệ Nhi, Sở Dương đã cố ý giảm bớt hai phần ba liều lượng. Nhưng hai người vẫn là người đầu tiên tuyên cáo không chịu nổi, khuôn mặt đỏ bừng vội vàng ngồi xuống.
Tiếp đó, trên người bốc lên sương mù cuồn cuộn.
Sau đó là mấy người tu vi hơi yếu hơn mọi người như Kỷ Mặc và La Khắc Địch.
Sở Dương cũng ăn rồi, nhưng hắn vừa điên cuồng vận chuyển tu vi điên cuồng, tiêu hóa dược lực, vừa chăm chú quan sát phản ứng của mọi người, vừa dồn dập truyền âm nói: "Mọi người ngàn vạn lần phải cẩn thận. Đây là một loại thiên tài địa bảo cực kỳ hiếm có... Sau khi ăn, chỉ cần các ngươi có thể chịu đựng, tu vi sẽ có thể đề thăng gần như không có hạn chế... Nhưng nhất định phải nhớ kỹ một chuyện. nếu như thật sự đề thăng tới cực hạn của mình, không thể thừa nhận thêm nữa... hãy nhanh chóng há miệng, dùng phương thức đan điền tuần hoàn, đem linh lực dư thừa không thể hấp thu phun ra ngoài...Nếu không, sẽ nổ tan xác mà chết đó! nhớ lấy nhớ lấy! Ngàn vạn lần không thể sính cường!"
Sở Dương nói một câu này nhanh như súng máy, nhoáng cái đã nói xong rồi.
Nhưng mọi người đều nghe được.
Sở Dương vốn muốn nói thêm một câu: Nhất định phải chờ tới khi thật sự không chịu nổi nữa mới phun ra...
Nhưng linh lực cưỡng hãn do Thiên Địa Huyền Hoàng quả bạo phát đã hoàn toàn bạo phát trong đan điền, ầm một tiếng vọt lên. Hắn đã không còn thời gian và tâm lực để nói nốt câu cuối. Bản thân đã lâm vào trạng thái im lặng, điều tức.
Kỳ thật, câu cuối cũng không cần thiết.
Mọi người ai cũng biết, cũng đều rõ ràng, nếu như Sở Dương đã làm như vậy, đây nhất định chính là cơ duyên có một không hai.
Cơ duyên to lớn như thế, nếu không phải là lúc sống chết trước mắt, ai có thể từ bỏ, phun ra ngoài? Nếu là như vậy, dựa theo lời Kỷ Mặc nói chính là: Bại gia tử đủ để thiên địa thất sắc! Ngu ngốc khốn kiếp tới mức nhật nguyên vô quang...
Lần này, có lẽ chính là lần xây dựng nền móng để trở thành cường giả tuyệt thế tương lai.
Mọi người đều cắn răng chịu đựng, gắng gượng chịu đựng linh khí tựa như một con rồng hung mãnh tuyệt thế đang điên cuồng xông phá trong thân thể mình, cảm thấy kinh mạch của mình đang được mở rộng từng điểm từng điểm!
Mỗi người đều có cảm nhận vô cùng rõ ràng, mỗi một kinh mạch trong cơ thể mình đang bị dược lực mạnh mẽ cường thế quán thông, hoàn toàn quán thông, sau đó nhanh chóng nhồi đầy linh khí tinh thuần vô hạn, chiếm cứ hoàn toàn đường kinh mạch đó, sau đó lại tiếp tục trùng kích đường kinh mạch tiếp theo! Quá trình này nói thì đơn giản, nhưng thật ra lại thống khổ tới cực điểm, cho dù là tu vi thâm hậu như Vũ Tuyệt Thành, tâm cảnh siêu phầm, cũng phải nhắm nghiền hai mắt, mồ hôi tuôn như mưa.
Về phần đám người Sở Dương Mạc Thiên Cơ Cố Độc Hành, càng thêm chật vật. Cơ nhục trên người có thể rõ ràng nhìn thấy đang co rút từng đợt.
Sở Dương chỉ dựa vào nghị lực ương ngạnh cùng một chút bản năng, cố gắng dịch chuyển tới bên người Mạc Khinh Vũ. Dùng tất cả lực lượng có thể điều khiển được, mới có thể giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng.
Mà ngay cả một câu cũng nói không nên lời.
Lúc này, hắn căn bản không có thời gian, cũng không có khí lực nói chuyện.
Tất cả tinh thần lực, tất cả ý chí, tất cả tâm lực đều dùng để chiến đấu với cỗ nhiệt lưu mãnh liệt trong cơ thể. Nhất định phải thu phục nó, bắt nó phục tùng, hoàn toàn hóa thành của ta, hóa thành lực lượng của ta!
Giờ phút này, Mạc Khinh Vũ lại cảm giác giống như bản thân có thêm một chỗ dựa vững chắc giống như núi cao, trong lòng ngọt ngào vô cùng.
Sở Dương không hề nói gì, nhưng Mạc Khinh Vũ lại biết Sở Dương muốn nói gì: Khinh Vũ, cố lên! Ta ở bên cạnh ngươi!
Hắn ở bên cạnh ta! Ta còn phải sợ gì nữa!
Mạc Khinh Vũ lúc này vốn đã sắp không chịu nổi nữa rồi, nhưng từ khi cánh tay Sở Dương nhẹ nhàng ôm lấy nàng, không ngờ không biết lấy đâu ra khí lực, trong thoáng chốc đã cảm thấy mình dễ chịu hơn rất nhiều.
Lập tức, thể chất siêu phàm của nàng đã phát huy ra tác dụng khổng lồ, bắt đầu chậm rãi hấp thu khí lưu cuồng bạo kia... Dần dần tiến vào trong cảnh giới vật ta lưỡng vong.
Chỉ cảm thấy ở trên bờ eo mình, vẫn có một cánh tay cường tráng, vĩnh viễn hộ vệ mình...
Hai cánh tay Đổng Vô Thương và Mặc Lệ Nhi cũng nắm chặt với nhau. Hai người đều duy trì một nhịp hô hấp. May mà lúc phân chia Thiên Địa Huyền Hoàng quả, đã cố ý giảm bớt liều lượng cho Mặc Lệ Nhi, may mà Đổng Vô Thương ở ngay bên cạnh Mặc Lệ Nhi. Tu vi của Mặc Lệ Nhi hiện tại là thấp nhất trong mọi người, còn yếu hơn cả Sở Nhạc Nhi, nếu không phải liều lượng đã giảm bớt, còn có Đổng Vô Thương giúp chống chịu dược lực trùng kích... chỉ sợ đã có nguy cơ nổ tan xác rồi.
Vũ Tuyệt Thành dù sao tu vi cũng thâm hậu, hơn nữa kinh nghiệm cũng là phong phú nhất, sau khi trải qua trùng kích cuồng bạo ban đầu, chậm rãi điều hòa hô hấp bản thân, tuy vẫn không dễ chịu như cũ, nhưng không phải cực kỳ chật vật như những người khác...
Hắn thậm chí còn phân ra một cánh tay, đặt lên đầu vai Sở Nhạc Nhi, tận lực dùng chút sức lực còn thừa của mình giúp đồ đệ hấp thu dược lực. Thiên phú của Sở Nhạc Nhi không thể nghi ngờ là vô cùng kinh người, thể chất cũng hơn xa võ giả tầm thường, nếu chỉ bằng một mình nàng mà muốn tiêu hóa hết chỗ dược lực đó, chỉ sợ còn chưa đủ lực.
Mạc Thiên Cơ vốn vẻ mặt ngưng trọng, tựa hồ cảm nhạn được gì đó, thần sắc trên mặt mới thoáng thả lỏng một chút.
Mà sương mù nồng đậm màu trắng từ trên người mọi người tràn ra, dần dần tràn ngập toàn bộ căn phòng, ẩn ước có xu thế ngưng thành thực chất.
Trước đó, nơi này đã có hơn mười vị chí tôn cửu phẩm liên thủ bày ra thần niệm chí tôn phong tỏa cực kỳ mạnh mẽ, sớm khống chế hoàn toàn tất cả mọi người động tĩnh trong phòng rồi.
Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ có một vẻ an tĩnh mà thôi.
Trong lòng, trong cơ thể mọi người đều giống như nổi lên sóng lớn ngập trời.
Chỉ cần đại ý, sơ suất một cái là có nguy cơ toàn thân nổ tung. Hơn nữa một khi nổ tung, chỉ có có người đó chết, mà còn sẽ dẫn ra phản ứng dây chuyền, trong phòng này sẽ không có một ai may mắn sống sót. Tất cả cùng lên dường đi hoàng tuyền.
kiếm linh lúc này đã lén lút hiện thân, thần tình ngưng trọng hộ pháp cho mọi người.
Thật sự là không tưởng tượng được, chỉ một Thiên Địa Huyền Hoàng quả, hơn nữa còn là sau khi tiêu tán hơn phân nửa linh lực, chia ra cho mười bốn người cùng sử dụng, không ngờ còn có hiệu quả bá đạo như thế.
Thiếu chút nữa khiến cho mười bốn người này cùng nhau nổ tung!
Đây là dược lực khổng lồ cỡ nào?
Phỏng đoán lúc trước của mình xem ra thật sự quá mức bảo thủ rồi.
kiếm linh đột nhiên cảm thấy tiền đồ bừng sáng.
Những thứ khác không nói, chỉ cần nghĩ tới trong Cửu Kiếp không gian của Sở Dương có nhiều Thiên Địa Huyền Hoàng quả như vậy, hình như còn có một loại quả càng cao cấp hơn không biết tên... còn có linh dược trong dược điền đang không ngừng phát triển từng ngày, mấy ngàn loại linh dược thần dị đang đề thăng phẩm chất.
Nhớ tới Cửu Trọng đan, nhớ tới tám trong cửu đại kỳ dược kể từ khi lấy được vẫn chưa hiển lộ uy lực chân chính, nhớ tới truyền thừa bất thế của Tử Tiêu Thiên Đế, nhớ tới vô số tử tinh chi hồn, tử tinh thánh tinh...
Vị kiếm chủ đại nhân này, rốt cuộc có thể đi xa tới mức nào đây?
Thật đáng chờ mong a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.