Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 12: Chấp pháp đỉnh, huynh đệ tụ

Phong Lăng Thiên Hạ

20/04/2017

Hiển nhiên Mạnh Siêu Nhiên rất biết tỳ khí của đồ đệ mình. Phải biết rằng, nếu là bàn về chọc cho phiền toái thì sợ rằng mười Sở Dương so ra kém cũng là một Đàm Đàm, Đàm Đàm tuyệt đối là yên tinh trong truyền thuyết cho nên hắn phải cường điệu dặn dò.

“Sư phụ, ta không nỡ xa người...” Đàm Đàm khóc hề hề nói.

“Mau cút đi!” Mạnh Siêu Nhiên gầm lên.

Trong mầy ngàu Đàm Đàm sắp đi này, Mạnh Siêu Nhiên lại một lần nữa phá công mà đại loạn, hắn đã từng tự nhận là có tâm tình vĩnh viễn bình tĩnh không gợn sóng nay lại bị Đàm Đàm phá hư không còn một mống. Ngày ngày cau mày thở dài.

“Sư phụ, người không chú ý sao? Ta vừa đẹp trai hơn một chút, không tin người nhìn xem, ta nhắm con mắt trái lại, mắt phải trừng lên, bộ dạng này có phải đặc biệt đẹp trai hay không?”. Sau khi trải qua một ngày sầu não, ngày thứ hai Đàm Đàm lại chứng nào tật nấy.

Mạnh Siêu Nhiên suốt ngày bị Đàm Đàm quấn lấy cơ hồ là khóc không ra nước mắt, lúc không thấy thì nhớ, nhìn thấy rồi thì lại hận không bóp chết hắn?!

Hôm nay, tên khốn kiếp này rốt cục muốn đi, Mạnh Siêu Nhiên mặc dù từ đáy lòng tuy có mấy phần nhớ nhung nhưng phần nhiều là như trút được gánh nặng. Ngươi rốt cục đã cút đi rồi! Lão phu rốt cục có thể thanh tĩnh được một thời gian ngắn rồi. Chờ các ngươi đi rồi, ngày mai ta liền mang lão bà trở về Thiên Ngoại Lâu chơi một chút...

Đang lúc mọi người lưu luyến không rời, đám người Sở Dương tập thể hạ bái, sau ba quỳ chín lạy rồi rốt cục đứng lên và nhìn mọi người trước mắt.

Một hồi lâu sau, Sở Dương dẫn đầu cười dài rồi quay đầu bay vút lên.

Đám người Mạc Thiên Cơ phía sau giống như sao băng cuồn cuộn lao đi.

Dương Nhược Lan từ lúc đưa Sở Dương ra cửa, thẳng đến hiện tại vẫn đang mỉm cười, biểu hiện rất nhẹ nhàng nhưng sau khi nhìn không thấy thân ảnh con nữa thì rốt cục nước mắt như mưa.

Lần này đi, không biết có còn ngày về? Nàng chợt phóng người lên đứng ở trên không trung nhìn về phương xa mà bụm miệng, cả người run rẩy kiềm chế không để mình khóc ra thành tiếng.

Hài nhi, các ngươi đi lần này nhất định phải bảo trọng!

Nếu có thể được thì nhất định phải nhớ trở về thăm mẫu thân một chút.

Sở Phi Lăng ôm Dương Nhược Lan vào trong ngực, hai người nhìn về phương hướng Sở Dương rời đi thật lâu không nói gì.

Đám người Sở Dương một đường bay đi, một đường trầm mặc tĩnh lặng đến mức đáng sợ. Nỗi buồn ly biệt làm cho tâm trạng mọi người đều dị thường nặng nề, giống như không thở nổi vậy.

Chỉ cần có thể đứng vững gót chân ở Thiên Khuyết, chỉ cần một khi có thể đánh phá được giới diện thì chuyện thứ nhất chính là sẽ trở lại báo tin bình an.

Giờ khắc này, trong tâm mỗi người đều có ý nghĩ như nhau.

“Thiên Cơ, hai thị thiếp kia ở đâu rồi?” Một ngày, Sở Dương bắt đầu hỏi Mạc Thiên Cơ. Những lời này thoạt nhìn như quan tâm nhưng kỳ thực là có chút không có hảo ý.

Mạc Thiên Cơ tới đây, bên cạnh ngoại trừ Mạc Kinh Vũ ra cũng không có ai nữa, cái này làm cho Sở Dương có chút ngạc nhiên.

Thấy vậy thìết Bổ Thiên cùng Tạ Đan Phương, Sở Nhạc Nhi cũng giỏng lỗ tai lên nghe, nữ nhân cho tới bây giờ theo bản năng vô luận là ai hay cấp bậc nào đều tuyệt không ngoại lệ.

Mạc Thiên Cơ thong dong cười nói: “Ta lúc trước không phải là đã nói với ngươi sao? Các nàng cũng là do ta năm đó có lỗi, trong lúc vô tình giết lầm người tốt cho nên mới đưa các nàng theo người dưỡng dục mà thành nhân. Hôm nay ta sắp rời đi nên tự nhiên là sẽ vì nàng mà an bài tốt cho ngày sau quy túc. Bằng không sao có thể yên tâm rời đi chứ?”



“Quy túc?” Sở Dương không khỏi nhăn mặt hỏi lại.

Hắn cũng biết, hai thiếu nữ bên cạnh Mạc Thiên Cơ kia trên danh nghĩa là thị thiếp nhưng thực tế tuyệt đối không thể kết hợp với Mạc Thiên Cơ. Cả hai đều có tâm bênh nên tuyệt đối không thể kết hợp, nếu miễn cưỡng thì chỉ sợ cũng chỉ có hành hạ lẫn nhau mà thôi.

“Đúng, ta xin cha thu các nàng làm nghĩa nữ đó. Sự hiện hữu của các nàng vốn chính là một bí mật, ngoại nhân cũng không ai biết. Hôm nay, mọi người cũng chỉ là biết cha ta đột nhiên thu hai nghĩa nữ thôi. Nếu tương lai gặp được nam nhân thích hợp thì chọn người ưu tú mà gả!”

Mạc Thiên Cơ nhẹ nhàng thở dài nói: “Đây đã là điều duy nhất ra có thể làm được cho các nàng”

Sở Dương cũng thở dài.

Mọi người một đường nói chuyện vui đùa hướng về chấp Pháp Thành bay nhanh đi.

Chấp Pháp thành hôm nay sau khi Cửu Trọng Thiên gâp dựng lại đã thành tân tổng bộ của chấp Pháp Giả.

Nơi đây cũng là nơi các huynh đệ ước định tề tựu về.

Trên trời mây càng ngày càng dày, cái loại thiên địa uy áp này cũng càng ngày càng chân thật. Trên không trung đã bắt đầu có điện thiểm lôi mình.

Đám người Sở Dương giống như một trận khói xanh cấp tốc xẹt qua trên đường. Bọn họ đi quá nhanh, đừng nói là người tầm thường, cho dù thỉnh thoảng gặp phải mấy người giang hồ đi qua cũng không thể phân biệt được, căn bản không người nào có thể thấy rõ được bóng dáng bọn họ.

Đám người Phong Nguyệt giờ phút này đã sớm trở lại chấp Pháp Thành chờ đợi.

Mà mấy phương hướng khác, Tạ Đan Quỳnh mang theo thê tử của mình cũng đang hướng về chấp Pháp Thành chạy nhanh tới.

Ngạo Tà Vân mang theo hai lão bà của mình hướng về chấp Pháp Thành chạy nhanh tới.

Kỷ Mặc cùng Hô Duyên Ngạo Ba, hai người này tức cười nhất bởi bì Hô Duyên Ngạo Ba với tu vi hiên tại không theo kịp Kỷ Mặc cho nên Kỷ Mặc lần này dứt khoát cõng lão bà của mình lên đường.

Người cõng thì còm nhom, người trên lưng thì to béo nên làm cho người ta thật sự là có chút buồn cười!

La Khắc Địch cùng Nhuế Bất Thông thì kết bạn mà đi, hai người này không có chuyện nhà nên coi như là nhẹ nhàng nhất.

Cố Độc Hành mang theo Cố Diệu Linh, hai người một kiếm hóa thành một đạo kiếm quang sắc bén lao đi.

Đồng Vô Thương cùng Mặc Lệ Nhi lần này trở về dùng Cửu Trọng Đan chữa hết bệnh cho lão Hắc Ma nên Mặc Lệ Nhi đã bớt buồn phiền mà an tâm lên đường.

Chấp Pháp thành, một chỗ cao nhất. Vũ Tuyệt Thành đang bình yên tĩnh tọa, bạch y như tuyết, thần thái an nhiên. Phong Nguyệt ở phía sau hắn cách đó không xa lẳng lặng địa chờ đợi.

Sau ba tháng, bụng Phong Vũ Nhu hôm nay đã nhô lên một chút nhưng vẫn chưa ảnh hưởng đến vóc người yểu điệu kia. Hai vợ chông vẫn đang rất vui sướng.

Nếu không phải là có nỗi buồn ly biệt kia thì tâm tình hai người bây giờ không chừng đã rất cao hứng.



“Sưu” một tiếng, một đạo kiếm quang vọt tới rồi một đạo Hắc y nhân ảnh lao lên đứng đối diện với Vũ Tuyệt Thành. Người tới đó chính là Cố Độc Hành.

Ở bên cạnh hắn là một tuyệt sắc mỹ nhân. Đó chính là Tiểu Diệu tỷ Cố Diệu Linh.

“Những người khác còn chưa tới sao?” Cố Độc Hành có chút kinh ngạc hỏi.

“Đoán chừng sẽ lập tức tới ngay”. Vũ Tuyệt Thành cười nhạt làm như không thèm để ý chút nào nói.

Hội này sẽ phải xông lên Cửu Trọng Thiên Khuyết, sau khi xông lên thì có thể có cơ hội gặp lại được lão huynh đệ đã lâu không gặp. Vũ Tuyệt Thành hiện tại sắc mặt nhìn như bình tĩnh kì thực thì trong lòng sớm đã sóng lớn ngập trời, kích động không thôi!

Đang khi nói chuyện thì một tiếng thét dài hùng tráng vang lên ở dưới chân núi. Đồng Vô Thương hùng tráng nói: “Các huynh đệ đã đến sao?”

Cố Độc Hành mắt lộ ra vẻ cười nói: “Ngươi là người thứ hai”.

Vừa dứt lời, Đồng Vô Thương cùng Mặc Lệ Nhi tay áo bông bềnh dắt tay nhau ra hiện ra trước mặt Cố Độc Hành. Mặc Lệ Nhi trên vành mắt mơ hồ vẫn hơi đỏ lên. Hiển nhiên là đã khóc không ít lần.

Nói chuyện được mấy câu thì đôi Kỷ Mặc cũng chạy tới. La Khắc Địch cùng Nhuế Bất Thông đồng thời đi tới, chỉ chốc lát sau, Ngạo Tà Vân mang theo lão bà cũng chạy tới đây, còn chưa kịp nói chuyện thì Tạ Đan Quỳnh cũng đã đến.

Trong phút chốc, trên ngọn núi cao nhất chấp Pháp Thành nào loạn lên.

“Khóc sao?” Mọi người đùa giỡn lẫn nhau.

Nhìn một đám thanh niên không có chút xảo trá nào đùa giỡn lẫn nhau, nói giỡn nếu có một lão nhân nào nhìn thấy, nói không chừng muốn nói một câu: Những người trẻ tuổi này, cả đám đều là nhân tài có thể đào tạo được.

Lại có ai có thể thấy được, những hào hoa thanh niên này nhìn qua chính là những kẻ “Có thể đào tạo được” dù là bất kỳ một ai trong đó cũng đã là nhân vật đứng cao nhất toàn bộ đại lục? Thậm chí đã vượt xa đỉnh cao trên đại lúc này?

Lại có một trận gió nữa nổi lên. Đám Mạc Thiên Cơ, Mạc Kinh Vũ cũng chạy đến.

“Lão đại đâu? Làm sao không thấy hắn?” Đám Cố Độc Hành cùng nhau hỏi.

“Sở lão đại còn ở dưới, hắn mới vừa rồi tựa hồ có cảm ứng đặc biệt gì đó... Chốc lát nữa sẽ đi lên.” Mạc Thiên Cơ ha hả cười nói: “Nhìn mặt thì lần này hẳn là tuyệt đại hảo sự rồi!”.

“Tuyệt đại hảo sư? Không phải là Thiên Địa Huyền Hoàng Quả kia chứ? Nếu đúng là đồ chơi kia thì đúng là thật sự phát tài rồi!” Mọi người nhất thời hứng thú bảy tám cái miệng thảo luận.

Nhất là Kỷ Mặc càng thêm có chút ý nghĩ kỳ lạ. Tuy nhiên câu nói này vừa ra miệng thì lại rước lấy hai mươi mấy ánh mắt khinh bỉ nhìn lại. Hô Duyên Ngạo Ba cảm thấy mất thể diện vội dùng ngón tay nhéo hông Kỳ nhị gia hai cái.

Kỷ nhị gia lên tiếng kêu thảm thiết giống như gã bị giết vậy.

Chắc chắn sẽ không phải là Thiên Điak Huyền Hoàng QUả rồi, lần trước có duy nhất một quả cũng do Sở Dương lấy tính mạng ra đánh cược mới có thể chia cho mọi người. Thật sự bởi vì đồ chơi kia hiệu lực quá bá đạo rồi, coi như là hiện tai, chúng nhân đồng thời cũng không có đủ nặng lực để tiêu hóa.

Lần này hảo sự mặc dù không phải lần nữa lấy được Thiên Địa Huyền Hoàng Quả nhưng nguồn gốc chuyện tốt thì cùng Thiên Địa Huyền Hoàng Quả có mối liên quan.

Rốt cục là cái gì tốt đây?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook