Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 105: Chiều hướng, xuất động

Phong Lăng Thiên Hạ

22/04/2017

Nhìn Sở Dương vẻ mặt vô can, Ngôn Như Sơn thật sự hận đến mức không thể đem Sở Dương một ngụm nuốt vào, hắn giận đến mức đầu tóc dựng đứng, một lúc lâu mới nặng nề thở gấp ra ngoài một hơi mà nặng nề nói: “Ngươi mạnh khỏe! Ngươi rất tốt! Ngươi thật sự tốt đó! Ngươi thật sự tốt quá!”. Rồi xoay người bước nhanh đi ra ngoài.

Hắn thật sự sợ mình đợi chút nữa không nhịn được đem Sở Dương một tay bóp chết... Lão tử tung hoành cả đời chưa từng bị ai làm tức giận như vậy!

Nhiều tài liệu thật sự tốt như vậy lại bỏ hoang phế? Còn muốn cho bọn họ ra ngoài đi làm việc? Đi ra ngoài trồng trọt? Cái này có còn thiên lý nữa hay không đây?

Ngôn Như Sơn nhìn ra được, Sở Dương hiển nhiên là thật sự không có tính toán đem những người này tự mình đào tạo. Điểm này thì Sở Dương có thái độ rất rõ ràng. Hơn nữa, nhiều người như vậy, Sở Dương cũng bồi dưỡng không nổi.

Nhưng nhiều thiên tài như vậy lại thật sự bị hắn giữ lại đi làm ruộng? Phí của trời đến mức không thể hình dung nổi! Chỉ cần suy nghĩ một chút đến chuyện như vậy, Ngôn Như Sơn đã muốn hộc máu.

Nếu như là chuyện như vậy bị những Đại tông phải biết được... Ngôn Như Sơn có thể tưởng tượng ra, Sở Dương tuyệt đối sẽ bị những người đó bắt lại, trước tiên rút gân lột da rồi sau đó lại bỏ vào chảo dầu...

Ngôn Như Sơn hầm hừ phẩy tay áo bỏ đi. Điều duy nhất đáng vui mừng chính là tư chất của Vương Đao cũng được đề cao... Cái này trước đây đã nói mình sẽ tự điều giáo, quá mấy ngày nữa thương thế tốt hơn sẽ bắt đầu động thủ điều giáo! Tên này thì Sở Dương cũng không thể giữ lại đi làm ruộng được?

Lại là một ngày trôi qua... Sở Dương chờ đợi mòn mỏi con mắt thì thành chủ đại nhân rốt cuộc đã tới.

“Sở Dương huynh đệ, ha ha ha”.

Ở phía sau, đám tùy tùng đi theo con ngươi cơ hồ rơi ra. Hắn quyết dám thề với trời: Thành chủ đại nhân kể từ khi đến Tử Hà thành đến nay chưa từng thân thiết đối với bất kỳ người nào như vậy, như vậy là quá thân cận rồi! Đây là cái tình huống gì chứ?!

“Ơ ha hả... Văn đại ca!”. Sở Dương vẻ mặt nhiệt tình không mang theo giả dối nói hai người cũng là ha ha cười đến gần nhau giống như là thân huynh đệ ly tán nhiều năm gặp lại, phần thân mặt kia khỏi phải nói

Đưa thành chủ đại nhân vào mật thất, Sở Dương tự mình nấu thuốc, lại là một phen Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên cộng thêm mười tám tầng địa ngục ma luyện nữa. Thành chủ đại nhân bị hành hạ dục tiên dục tử nhiều lần, cả người mồ hôi rơi như mưa, gương mặt cũng vặn vẹo đến thành màu xanh tím.

Trị liệu xong xong lại uống trà, thành chủ đại nhân mới có hơi lúng túng chà xát tay nói: “Sở huynh đệ, ngươi xem trí nhớ của ta này, tiền chẩn phí lần trước ta lại đem quên đi rồi”. Vừa nói tay lại mò vào trong ngực.

Những lời này thật sự đúng là không giả. Thành chủ đại nhân xác thực là đã quên hơn nữa còn là hưng phấn đến mức quên mất, lúc ấy hắn kịp có suy nghĩ gì đâu ngoài việc kia nên đâu có nghĩ gì đến chẩn phí gì chứ.

“Nói gì vậy?”. Sở Dương tức giận trừng ánh mắt lên nói: “Văn đại ca ngươi đây là xem thường tiểu đệ rồi?”. Thành chủ đại nhân ngạc nhiên, đổ mồ hôi nói: “Huynh đệ lời này là...

“Hừ, xem bệnh cho đại ca lại còn muốn thu tiền ư?”. Sở Dương giận dữ nói: “Văn đại ca coi tiểu đệ trở thành người nào rồi?”, nói xong quả quyết vung tay lên nói: “Chuyện này cũng đừng nhắc đến nữa!”.

“Huynh đệ... Cái này”. Thành chủ đại nhân vẻ mặt cảm động nói: “Điều này không được đâu nha”.

“Nếu Văn đại ca cố ý muốn trả tiền. Vậy thì chỉ giao hai lần này là được rồi. Sau này cũng đừng tới tìm ta chữa bệnh gì nữa! Ta đây bần tiện làm sao có thể được quý nhân đến thăm chứ!”. Sở Dương quả quyết nói rồi càng thêm tức giận đặt mông ngồi xuống mà quay đầu đi.



Vẻ mặt là ‘Ngươi khách khí với ta, ta rất đau lòng! 1

“Đưng đừng... Huynh đệ ngươi đừng nóng giận, ta không phải là thuận miệng nói như vậy thôi sao”. Thành chủ đại nhân lặng lẽ đem Tử Hà Tệ thu trở về rồi tươi cười nói: “Đúng là ta không đúng, là ta không đúng. Chúng ta giao tình thế nào, nói đến tiền làm tổn thương tình cảm”.

“Nói đúng đó!”. Sở Dương chánh khí nghiêm nghị nói: “Nên như vậy! Chớ cùng ta phân biệt cái gì, nói đến tiền là tổn thương tới tình cảm đó”.

“Đúng đúng đúng, bất quá ca ca cũng có yêu cầu”. Thành chủ đại nhân nghiêm túc nói: “Huynh đệ sau này cũng không nên phân biệt lẫn nhau, nếu không, ta thật sự tức giận đó!”. Thành chủ đại nhân kích động, những lời này nói phá lệ là chân tâm thật ý.

“Đó là điều dĩ nhiên, không nói tiền chỉ nói tình cảm thôi, ha ha”. Sở Dương nhãn châu xoay động, nói: “Chỉ tiếc Hoa Tứ ca chưa có tới... Nếu hắn ở đây thì còn hay hơn”.

“Huynh đệ, ta ở chỗ này muốn nói cho ngươi một câu”. Thành chủ đại nhân giờ phút này tràn đầy tình nghĩa huynh đệ, giảm thấp thanh âm nói: “Huynh đệ, ngươi cần phải chuẩn bị tâm lý, vị Hoa Tứ ca kia... Có thể thật sự không phải là ngươi có thể trêu chọc vào đâu... Bất kể là địch hay là bằng hữu, cũng là ngươi bây giờ không thể dính vào được, hết thảy nên lấy cẩn thận an ổn làm đầu... Có ca ca ta ở Tử Hà thành một ngày, huynh đệ ngươi cũng không phải chịu ủy khuất ngày đó. Nhớ những lời này là được”.

“Lời này có ý như thế nào?”. Sở Dương nghĩa khí sâu nặng nói: “Ban đầu nếu không phải có Hoa Tứ ca ở giữa xuất lực, bôn ba cho ta, hơn nữa tiến cử với đại ca ngươi thì giờ phút này ta làm sao có thể ở Tử Hà thành đặt chân được chứ? Hoa Tứ ca đối với ta thực có đại ân, chỉ cần là chuyện của hắn, vô luận như thế nào ta cũng phải giúp, người không thể giúp thì có thể xuất tiền, tổng yếu sẽ tận tâm lực”.

“Ngươi nha... Ngươi cái đầu óc này!”. Thành chủ đại nhân vừa vội vừa tức, gã này đầu óc chết toi sao lại coi trọng Hoa Tứ như vậy chứ, mà gia tộc Hoa Tứ hiện tại sẽ phải đào móc long mạch, đến lúc đó nhất định có thể sẽ dẫn tới động tĩnh lớn...

Nếu tử địch của Hoa gia tử biết được, nơi này tất nhiên sẽ đưa tới liên tiếp sinh tử chém giết.

Nếu như Sở Dương dính dấp vào bên trong, cái mạng nhỏ kia... Nếu như là còn chưa chữa khỏi cho ta mà đã bị Hoa Tứ làm liên lụy mà chết đi... Thì phải làm sao?

“Huynh đệ ngươi là có điều không biết a”. Văn thành chủ nóng lòng đè thanh âm thật sự thấp nói: “Ta nói thật cùng huynh đệ ngươi, Hoa Tứ lúc trước chịu mượn hơi ngươi như vậy vốn là tính toán lợi dụng ngươi bán cho ta một cái đại nhân tình, là lập tâm bất lương, đây là do ngươi chữa hết bệnh của ta, nếu không hôm nay còn không biết ra sao đây!”.

“A, không thể nào, tại sao có thể như vậy chứ? Ta xem Hoa Tứ ca là người khí độ hào phóng lanh lẹ, sao lại là người như thế chứ!”. Sở Dương vẻ mặt hoài nghi hỏi.

“Sở huynh đệ là người phúc hậu, lại là sơ vượt giang hồ, nào biết lòng người hiểm ác, Hoa Tứ cùng Hoa gia kia lần này toan tính không nhỏ bọn họ sắp có một đại động tĩnh ở Thương Mang sơn mạch, bọn họ tính toán từ nơi nào đó trong Thương Mang sơn mạch tìm ra một chỗ long mạch, đây cũng là chuyện liên lụy đến sinh tử đại sự của mấy chục vạn người... Huynh đệ, qua chuyện này, nếu Hoa gia vượt qua nguy cơ, ngươi muốn thế nào đều được, lấy y thuật của ngươi bọn họ khẳng định sẽ không dễ dàng đắc tội với ngươi. Nhưng, trong khoảng thời gian sắp tới, ngươi ngàn vạn lần tận lực giảm ít động tác để tránh tìm cái chết vô nghĩa”.

Hắn lời nói thấm thía nói: “Lấy thực lực cùng địa vị của Giang Đông Hoa gia, địch nhân bọn họ trêu chọc tới... Chớ để nói huynh đệ ngươi một cái, coi như là ta tất cả thành vệ quân của ta cũng là làm không nên chuyện gì a”.

“A? Lại là nghiêm trọng như thế sao?”. Sở Dương vẻ mặt có chút tim đập mạnh và loạn nhịp nói: “Thật sự... Nguy hiểm như vậy sao?”.

Thấy Sở Dương tựa hồ có ý lùi bước, thành chủ đại nhân trong lòng buông lỏng, nói: “Hoa gia lần này đã bỏ ra đại lực khí, cho tới bây giờ đã phái rất nhiều cao thủ đến rồi, trong đó có Thiên Vị cao thủ, nghe nó có sáu bảy người. Nghe nói là còn có cả Thánh vị cường giả áp trận... Huynh đệ, một mình ngươi thử nghĩ xem, chuyện như vậy... Có cao thủ như thế nhúng tay... Ngươi xuất thủ có cái gì ý nghĩa gì?”.

“Thì ra là như vậy!”. Sở Dương vẻ mặt cảm kích nói: “Đa tạ đại ca chỉ điểm bến mê. Tiểu đệ ta tuyệt không tham dự vào trong đó đâu! Thật sự ra thì lấy chút thực lực này của tiểu đệ, nếu là thật sự tham dự vào vẫn không đủ cho người ta một cái tát đánh chết sao?”.

“Huynh đệ nghĩ như vậy là được rồi, cái gì chứ cái mạng nhỏ của mình là quan trọng nhất”. Thành chủ đại nhân yên tâm, cười ha ha.



Đưa tiễn thành chủ đại nhân hài lòng rời đi, trong mắt Sở Dương tinh quang chợt lóe trong miệng lầm: Bẩm nói: “Thương... Mang... Sơn mạch”.

Đêm khuya. Một đạo thân ảnh giống như giống như sao băng từ phía chân trời xẹt qua. Nó như hữu ý tựa như vô ý rơi xuống tòa phòng nào đó. Nhưng ngay sau đó, một cái cự đại thân ảnh xuất hiện ôm lấy cái thân ảnh vừa rồi kia: “Sưu” một tiếng đã biến mất ngay tại chỗ.

Ngay cả là không có ai phát hiện ra nhưng Sở Dương vẫn chuyển ngoặt một cái, bảo đảm vạn nhất. Coi như là bị người phát hiện ra vẫn vừa vặn cũng có thể đứt khoát bỏ rơi cắt đuôi...

Thương Mang sơn!

Thương Mang sơn, Thương Mang sơn, mênh mang ngàn dặm không có người ở! Nơi này chính là Thương Mang sơn, nó cách Tử Hà thành hai nghìn ba trăm dặm, là một tòa sơn mạch núi non liên miên.

Cả Thương Mang sơn mạch tọa lạc trên 1 mảnh đất rộng, trong vòng ngàn dặm hoàn toàn không có bất kỳ người cư trú. Từ xưa tới nay, chỉ cần có người tiến vào trong vòng ngàn dặm định cư, không tới một tháng cả nhà trên dưới cũng sẽ biến thành vô số cỗ thây khô!

Đây là một hiện tượng thần kỳ nhưng tàn khốc, tràn đầy sự quỷ dị. Chính là bởi vì như thế nên Thương Mang sơn còn bị xưng là ‘chỗ bị nguyền rủa’!

Gió đêm lạnh thấu xương. Hổ ca lúc này hình thể trở nên to lớn vô thanh vô tức hạ xuống đỉnh Thương Mang sơn. Sở Dương một bộ áo đen từ trên lưng Hổ ca nhảy xuống.

Một đoạn lộ trình này Hổ ca chở Sở Dương đi, thời gian trước sau vẫn chưa tới một cái hô hấp! Cho dù là lấy tu vi trước mắt của Sở Dương cũng suýt nữa bị gió mạnh trên trời cao hất rơi xuống mà chết!

Tốc độ thật sự là quá nhanh đi. Nhanh đến mức cũng không kịp phát ra âm thanh bạo phát kinh người.

Thương Mang sơn. Sở Dương đưa mắt đánh giá một mảnh địa vực này mà trong mắt lộ ra vẻ suy tư.

Bốn phía ám dạ trầm trầm, tiếng côn trùng kêu ràng rạc còn đâu đều là một mảnh vắng lặng. Trên núi có rừng rậm, các ngọn cây ở trong gió nhẹ, nhẹ nhàng lay động, trên mặt đất bụi cỏ khẽ chập chờn, hết thảy cũng không có gì dị thường, so với một ngọn núi bình thường khác không có bất kỳ sự khác biệt nào.

“Nên cẩn thận 1 chút, dưới chân núi bốn phía đều có người coi chừng”. Hổ ca sử dụng tâm linh truyền âm nói.

“Ta biết rồi”. Sở Dương khẽ vuốt cằm nghĩ Hoa gia nếu phải ở chỗ này có động tác mà không có ai coi chừng mới là thiên đại quái sự.

“Hổ ca, ngài có thể nhận ra được nơi này có cái gì dị thường không?”. Sở Dương cau mày hỏi.

Đang khi nói chuyện, Kiếm Linh đã vô thanh vô tức bật ra khỏi Cửu Kiếp Không Gian sử dụng dùng thần thức xem xét. Thực lực của Kiếm Linh theo sự tăng trưởng thực lực của Sở Dương dần dần đã giải khai được tự thân thực lực phong ấn, hiện tại, đã là đạt đến Thiên cấp sơ cấp trình độ rồi, chính là Thiên cấp cao thủ hàng thật giá thật. Thực lực mạnh đã không ở dưới Miêu lão sư.

Cho nên bây giờ có thể đủ triển khai tinh thần năng lượng dị thường khổng lồ, hơn xa quá khứ nhưng, Kiếm Linh, Sở Dương cùng Hổ ca sau khi cẩn thận tìm tôi một lần thì lại không có bất kỳ phát hiện nào. Đây chính là một tòa núi bình thường, không hơn.

Thậm chí, cũng không có cái loại cảm giác âm trầm, sởn gai ốc nếu nói đây là “Chỗ bị nguyền rủa chuyện này không hợp lẽ thường!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook