Quyển 7 - Chương 487: Chơi xỏ ngươi một vố
Phong Lăng Thiên Hạ
25/11/2013
"Hắn đáp ứng dễ dàng như vậy?" Lan Nhược nhìn lam y nhân trước mặt, có chút bất ngờ.
Lan gia tiềm phục ở nơi này ôm cây đợi thỏ, sau đó giáp mặt mời mọc, đương nhiên cũng hạ sách khi không thể liên lạc với Thượng Tam Thiên. Nhưng bản thân Lan Nhược cũng thừa nhận, chuyện này không hẳn đã không có phương pháp hòa hoãn hơn một chút.
Tỷ như gửi lời nhắn, tỷ như âm thầm phi kiếm truyền thứ, tỷ như hạ thiệp mời. Đây đều là những phương pháp mà người giang hồ thường dùng.
Về phần giáp mặt mà mời như vậy, chẳng khác nào trực tiếp nói cho đối phương biết, chúng ta biết ngươi ở đây, chúng ta cũng biết ngươi là ai, cho nên ngươi không thể không tới!
Ít nhiều cũng có mùi vị bá vương ngạnh thương cung và ý tứ uy hiếp. Nếu nói còn nữa, thì đó chính là thị uy.
Lan Nhược là người biết mình, mình bất quá chỉ vì chuyện Sở Dương và Thiết Bổ Thiên mà trong lòng có chút không thoải mái, cho nên có chút cố ý muốn áp chế Sở Dương một chút.
Nhưng nếu nói tới tranh giành tình nhân, đó là chuyện còn xa mới tới.
Lan Nhược luôn luôn tâm cao khí ngạo, ngay tại khi hắn đưa ra quyết định, hắn đã biết, mời như vậy có thể lưu lại cho đối phương một ấn tượng xấu, đối với đại kế vị tất đã có lợi, nhưng tuy biết rõ, lại không hề thay đổi.
Bởi vì hắn có tự tin.
Cửu Trọng Thiên phong bế rồi, chúng ta cố nhiên không thể đi lên.
Nhưng Sở Dương ngươi cũng giống chúng ta, tất cả mọi người đều ở Hạ Tam Thiên! Ngươi cũng không bay đi đâu được!
Mà ta bên phía ta, có tới mấy vị chí tôn mấy vị thánh cấp ở đây. Mặc kệ ngươi có bao nhiêu lợi hại, ta cuối cùng vẫn có thể trấn áp được ngươi. Hơn nữa, ở loại địa phương như Hạ Tam Thiên, cao thủ như thế muốn tìn một người, thì thật sự là không thể ẩn náu ở đâu được.
Cho nên, Sở Dương ngươi chạy không thoát.
Lan gia cố nhiên lấy việc kết giao Cửu Kiếp kiếm chủ là quan trọng nhất. Bởi vì kết giao thật tốt với Cửu Kiếp kiếm chủ, Lan gia lại có được một vạn năm vinh hoa.
Lan gia có hai phương pháp giải quyết nguy cơ này, đầu tiên là giết chết Cửu Kiếp kiếm chủ, thứ hai chính là kết giao.
Nhưng giết tốt hay là kết giao tốt?
Đến một kẻ ngu ngốc cũng có thể trả lời được. Nếu kết giao được với người này, gia tộc ngươi có thể kéo dài một vạn năm vinh hoa phú quý. Nhưng nếu ngươi giết hắn, lại chỉ có thể bảo vệ phú quý trước mắt. Vậy giết tốt hay kết giao tốt?
Chỉ cần không phải heo, đều không đưa ra loại nghi vấn này.
Nếu đã biết Cửu Kiếp kiếm chủ là ai, thì việc cần làm đương nhiên là kết giao. Hơn nữa phải thật cẩn thận, không được lỗ mãng.
Nếu như đối phương thật sự không biết thời vụ, khi đó lại giết, cũng không muộn. Nhưng trước đó, đừng nói là giết, cho dù là nói chuyện cũng phải cẩn thận! Cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội kết giao... cũng phải cố gắng cả mười vạn phần!
Uy lực lớn nhất của Cửu Kiếp kiếm chủ, chính là cực kỳ thần bí trước khi đủ lông đủ cánh. Không ai biết đó là người nào. Hiện tại nếu đã biết... Vậy, nên làm thế nào, còn tùy vào hắn?
Cho nên trong lòng Lan Nhược rất nắm chắc.
Cho nên một lời mời không lễ phép như vậy cứ thế phát ra. Trong suy nghĩ của hắn, Sở Dương sau khi nhận được lời mời như vậy, nhất định sẽ rất kiêng kỵ, rất kinh hoảng, hơn nữa rất tức giận.
Các loại khả năng đều nghĩ qua rồi, duy chỉ thật không ngờ tới, đối phương lại rất bình thản tiếp nhận lời mời, hơn nữa còn đặc biệt ra chỉ thị: Tiệc rượu này, cũng không thể quá keo kiệt đâu...
Điều này khiến cho Lan Nhược có một loại cảm giác giống như đánh một quyền vào không khí.
"Được rồi, để ta xem xem, vị Cửu Kiếp kiếm chủ này, rốt cuộc là dạng nhân vật gì." Lan Nhược chắp hai tay sau lưng, đứng bên cạnh Thiên Binh các, đối diện với hồ nước rộng lớn, lẩm bẩm tự nói.
Đột nhiên cảm nhận được một khoái cảm giống như gặp được kỳ phùng địch thủ.
Mà bên kia, Sở Dương cũng nghĩ: Vị Lan công tử này rõ ràng là uy hiếp ta. Hắc hắc, vừa vặn, ngươi không tới tìm ta, ta còn muốn đi tìm ngươi.
Dù sao quan hệ với Lan gia cũng tồi tệ tới tức mức không thể vãn hồi rồi. Hiếm thấy có loại người như ngươi, bị phong bế dưới Hạ Tam Thiên, cái gì cũng không biết. Nếu như ta không nhận cơ hội làm thịt ngươi, thì làm sao trả lời được một phen khổ tâm an bài của Lan Mai Tiên và Lan gia?
Về phần uy hiếp ta... Lan gia lão tổ tông các ngươi cũng không lọt vào mắt ta, huống chi chỉ là một tên tiểu hỗn đản, miệng chưa dứt sữa nhà ngươi? Hơn nữa còn là đồ ngu ngốc mắt mù tai điếc, tin tức không thông?
Sắc trời đã tối.
Thiết Vân thành khắp nơi đều rực rỡ đèn hoa. Người tới kẻ đi, giống như nước chảy. Nhưng rất ít khi nhìn thấy tao loạn gì, rất hiển nhiên, dưới sự cai trị của Thiết Bổ Thiên, Thiết Vân thành thái bình vô cùng, dân phong cũng thiện lương thuần phác, mọi người ai làm việc nấy, không liên quan tới nhau.
Thiên Vận lâu đã bị bao toàn bộ!
Tất cả những khách hàng khác, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào.
Tất cả mọi người đều suy đoán, hẳn là có vị quyền quý nào đó mời khách rồi. Không ngờ trực tiếp bao toàn bộ đệ nhất tửu lâu Thiết Vân thành, muốn mở tiệc chiêu đãi. Đây phải là nhân vật kinh thiên động địa cỡ nào chứ?
Lan Nhược một bộ lam bào, tựa như ngọc thụ lâm phong, đứng ở trước tửu lâu đón khách. Thần sắc không màng danh lợi, đương nhiên vừa nhìn đã thấy tiêu tiêu sái sái, long phượng trong loài người bất quá cũng chỉ thế này mà thôi.
Khiến cho các đại cô nương tiểu tức phụ đi qua không ngừng liếc mắt nhìn trộm.
Tiểu lang quân thật anh tuấn nha... Không đi câu lan thì thật đáng tiếc....
Ở phía sau hắn, có hai vị nhất phẩm chí tôn đang lẳng lặng đứng nghiêm.
Lan gia bày ra trận hình đón khách như vậy, đã là đặc biệt long trọng. Phải biết rằng, cho dù là đám cửu đại công tử của những nhà khác tới Lan gia, Lan Nhược cũng chỉ phái người đón mà thôi. Phải thật có giao tình thâm hậu, Lan Nhược mới đích thân ra nghênh đón.
Nhưng chờ tới tối mịt rồi, Sở Dương còn chưa tới.
Vẻ mặt Lan Nhược vẫn thản nhiên nhưng trong lòng đã bất mãn. Con mẹ nó, tên hỗn đản này thật cao giá nha.
Đợi thêm một lát nữa, các tửu lâu bên cạnh cũng đã có hán tử uống rượu tới say khướt, chân thấp chân cao đi ra rồi. vậy mà Sở ngự tọa vân chưa thấy tăm hơi đâu.
Lan Nhược cho dù có hàm dưỡng, cũng có chút mất kiên nhẫn rồi.
"Xác định? Hắn nói sẽ tới?" Hắn thấp giọng hỏi.
"Đúng vậy. Bất quá không biết vì sao mà cho tới bây giờ vẫn chưa thấy đâu." Phía sau, một vị chí tôn cao thủ thản nhiên trả lời.
"Thật là... cuồng vọng chi đồ!" Môi Lan Nhược khẽ mấp máy, cúi đầu mắng một tiếng. Bản công tử có khi nào phải chờ đợi người khác như vậy?
Đúng vào lúc này, đột nhiên phương xa truyền tới tiếng vó ngựa như sấm!
Một người một ngựa, từ xa ầm ầm lao tới như gió lốc. Phóng trên đường cái phố xá sầm uất thế này, không ngờ không hề giảm tốc độ, cú thế phóng như điên.
Lan Nhược ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một con ngựa cao lớn, cả người trắng như tuyết, không có một sợi tạp sắc, yên ngựa hoàng kim, đạp chân hoàng kim, dưới ánh đèn chiếu rọi, chớp động lên ánh sáng rực rỡ.
Trên lưng ngựa, một hắc y thiếu niên, hai hàng lông mày như kiếm, mắt sáng như sao, mũi thẳng, hai mắt sáng ngời hữu thần, trầm ổn ngồi trên lưng gnựa giống như đại sơn. Thần sắc lãnh ngạo, bướng bỉnh, cứ như vậy một đường lao tới.
Kim yên bạch mã, cất vó như lưu tinh!
Trong nháy mắt, bạch mã đã lao tới trướ Thiên Vận lâu. Tên kỵ sĩ kia lập tức níu cương, thớt ngựa hí dài một tiếng, hai chân trước nhấc bổng lên, đạp vào hư không, ko ngờ như như vậy dừng lại.
Ở ngay trước mặt Lan Nhược! Bất quá năm thước!
Thớt ngựa này dựng đứng người lên, hai chân trước gần như muốn đạp vào mặt Lan Nhược, một thứ mùi kỳ quái xông vào mũi.
Khói bụi bay tứ tung, vù một tiếng đã thổi vào người Lan Nhược.
Lan Nhược giận dữ!
Nhưng hắn còn chưa kịp phát tác, tên kỵ sĩ kia đã xoay người xuống ngựa, động tác cực kỳ lưu loát, nhiệt tình ha ha cười lớn, đi về phía Lan Nhược: "Oa ha ha ha... Vị này chính là Lan công tử? Thứ tội thứ tội...ha ha ha... tại hạ tới chậm, vạn phần xấu hổ. ha ha ha... Thứ lỗi thứ lỗi...."
Lan Nhược nhíu mày, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Các hạ chắn hẳn là....?"
"Oa oa oa... Chính là ta chính là ta!" Người này đương nhiên chính là Sở Dương, chỉ thấy hắn hào sảng cười lớn, nói: "Thật không có ý tứ. Ha ha... Tục ngữ nói, người có tam cấp. Ha ha. Tiểu đệ trước khi tới đây, vì muốn ăn nhiều của Lan huynh một chút, nên có dùng chút thuốc xổ. Vốn định khiến bụng trống rỗng là được. Ai ngờ liều lượng hơi lớn, thành ra cứ đi đại tiện không ngừng, không ngờ không nín được... Thật sự là mất hết cả mặt mũi. ha ha... Lan huynh, đồ ăn đều chuẩn bị xong rồi?"
Sắc mặt Lan Nhược cực kỳ đặc sắc.
Nhìn tên Cửu Kiếp kiếm chủ nói năng ngọt xớt trước mặt, trọng lòng nhất thời như ngũ vị binh. Yết hầu cứ lên xuống xuống, gần như muốn mửa ra rồi.
Ta mời ngươi tới dùng cơm, nhưng tiểu tử ngươi trước khi ăn cơm, không ngờ còn chơi thuốc xổ, đại tiện?
Hắn làm sao có thể nuốt trôi thứ đó chứ.
"Không muộn, không muộn. Ha ha... Chỉ cần huynh đệ có thể tới, cho dù ta có đợi ba ngày mười ngày cũng không sao!" Lan Nhược mỉm cười nói.
Hắn vốn còn có rất nhiều lời nhiệt tình để nói, nhưng vừa nói đến miệng, cái loại cảm xúc nhiệt tình này bỗng không lại chẳng lên nổi. Hơn nữa, cứ há mồm ra là có một cảm xúc muốn nôn mửa, đành phải cứ như vậy mỉm cười nói.
Sở Dương cười ha ha: "Lan huynh quá khách rồi. Nếu sớm biết Lan huynh chờ ta ở chỗ này lâu như vậy, ta nói thế nào cũng phải đình chỉ tất cả. Đều tại ta, đều tại ta, trước khi ăn cơm nói đại tiện, đây không phải là vũ nhục người sao... Ha ha may mà Lan huynh đại nhân đại lượng, không thèm để ý."
Nói xong lại túm lấy tay Lan Nhược, lắc lắc cực kỳ nhiệt tình.
Đồng thời, ở sâu trong ánh mắt Sở Dương cũng có chút kỳ quái và trầm trọng, nhìn thoáng qua cổ Lan Nhược, lập tức khôi phục lại như thường.
Biểu tình Lan Nhược có chút cứng nhắc, nhìn tay Sở Dương, nghĩ tới hai cái tay này vừa mới chùi đít vô số lần... Giờ phút này bỗng nhiên chỉ muốn rụt tay lại?
Trong lúc nhất thời, tựa hồ có mùi gì đó xộc vào mũi, sắc mặt Lan Nhược có chút miễng cưỡng, dùng sức rút tay mình lại: "Sở huynh, nếu đã tới đây, xin hãy lên lầu ngồi."
Trong lòng buồn bực vô hạn, bữa cơm này, bảo ta nuốt trôi thế nào đây? Không nói còn đỡ...
Sở Dương túm chặt lấy tay Lan Nhược, cảm khái nói: "Lan huynh này, vừa nhìn thấy người, ta đã cảm thấy nhất kiến như cố! Tựa hồ rất nhiều năm trước đã quen biết ngươi rồi. Hôm nay ta và ngươi phải no say một trận, không say không về. Nào nào, ta và ngươi nắm tay cùng đi lên đó ."
Không ngờ kéo tay Lan Nhược tiến lên trên lầu.
Lan Nhược hít sâu một hơi, cố gắng áp chế cảm giác xao động trong bụng xuống, mặt giãn ra cười: "Một khi đã vậy, Sở huynh đệ, mời!"
"Đúng đúng đúng. Tất cả mọi người đều là người một nhà. Ngàn vạn lần không nên khách khí. Còn có hai vị này... Là tùy tùng của ngươi? Đi, dẫn ngựa của ta đi ăn. Ngựa này chính là ngựa tốt, không thể thất lễ nha! Thế nào? Không tin? Các ngươi nhìn bờm con ngựa này, cũng giống như màu tóc Lam công tử vậy, bóng mượt phát sáng này!"
Lan gia tiềm phục ở nơi này ôm cây đợi thỏ, sau đó giáp mặt mời mọc, đương nhiên cũng hạ sách khi không thể liên lạc với Thượng Tam Thiên. Nhưng bản thân Lan Nhược cũng thừa nhận, chuyện này không hẳn đã không có phương pháp hòa hoãn hơn một chút.
Tỷ như gửi lời nhắn, tỷ như âm thầm phi kiếm truyền thứ, tỷ như hạ thiệp mời. Đây đều là những phương pháp mà người giang hồ thường dùng.
Về phần giáp mặt mà mời như vậy, chẳng khác nào trực tiếp nói cho đối phương biết, chúng ta biết ngươi ở đây, chúng ta cũng biết ngươi là ai, cho nên ngươi không thể không tới!
Ít nhiều cũng có mùi vị bá vương ngạnh thương cung và ý tứ uy hiếp. Nếu nói còn nữa, thì đó chính là thị uy.
Lan Nhược là người biết mình, mình bất quá chỉ vì chuyện Sở Dương và Thiết Bổ Thiên mà trong lòng có chút không thoải mái, cho nên có chút cố ý muốn áp chế Sở Dương một chút.
Nhưng nếu nói tới tranh giành tình nhân, đó là chuyện còn xa mới tới.
Lan Nhược luôn luôn tâm cao khí ngạo, ngay tại khi hắn đưa ra quyết định, hắn đã biết, mời như vậy có thể lưu lại cho đối phương một ấn tượng xấu, đối với đại kế vị tất đã có lợi, nhưng tuy biết rõ, lại không hề thay đổi.
Bởi vì hắn có tự tin.
Cửu Trọng Thiên phong bế rồi, chúng ta cố nhiên không thể đi lên.
Nhưng Sở Dương ngươi cũng giống chúng ta, tất cả mọi người đều ở Hạ Tam Thiên! Ngươi cũng không bay đi đâu được!
Mà ta bên phía ta, có tới mấy vị chí tôn mấy vị thánh cấp ở đây. Mặc kệ ngươi có bao nhiêu lợi hại, ta cuối cùng vẫn có thể trấn áp được ngươi. Hơn nữa, ở loại địa phương như Hạ Tam Thiên, cao thủ như thế muốn tìn một người, thì thật sự là không thể ẩn náu ở đâu được.
Cho nên, Sở Dương ngươi chạy không thoát.
Lan gia cố nhiên lấy việc kết giao Cửu Kiếp kiếm chủ là quan trọng nhất. Bởi vì kết giao thật tốt với Cửu Kiếp kiếm chủ, Lan gia lại có được một vạn năm vinh hoa.
Lan gia có hai phương pháp giải quyết nguy cơ này, đầu tiên là giết chết Cửu Kiếp kiếm chủ, thứ hai chính là kết giao.
Nhưng giết tốt hay là kết giao tốt?
Đến một kẻ ngu ngốc cũng có thể trả lời được. Nếu kết giao được với người này, gia tộc ngươi có thể kéo dài một vạn năm vinh hoa phú quý. Nhưng nếu ngươi giết hắn, lại chỉ có thể bảo vệ phú quý trước mắt. Vậy giết tốt hay kết giao tốt?
Chỉ cần không phải heo, đều không đưa ra loại nghi vấn này.
Nếu đã biết Cửu Kiếp kiếm chủ là ai, thì việc cần làm đương nhiên là kết giao. Hơn nữa phải thật cẩn thận, không được lỗ mãng.
Nếu như đối phương thật sự không biết thời vụ, khi đó lại giết, cũng không muộn. Nhưng trước đó, đừng nói là giết, cho dù là nói chuyện cũng phải cẩn thận! Cho dù chỉ có một phần vạn cơ hội kết giao... cũng phải cố gắng cả mười vạn phần!
Uy lực lớn nhất của Cửu Kiếp kiếm chủ, chính là cực kỳ thần bí trước khi đủ lông đủ cánh. Không ai biết đó là người nào. Hiện tại nếu đã biết... Vậy, nên làm thế nào, còn tùy vào hắn?
Cho nên trong lòng Lan Nhược rất nắm chắc.
Cho nên một lời mời không lễ phép như vậy cứ thế phát ra. Trong suy nghĩ của hắn, Sở Dương sau khi nhận được lời mời như vậy, nhất định sẽ rất kiêng kỵ, rất kinh hoảng, hơn nữa rất tức giận.
Các loại khả năng đều nghĩ qua rồi, duy chỉ thật không ngờ tới, đối phương lại rất bình thản tiếp nhận lời mời, hơn nữa còn đặc biệt ra chỉ thị: Tiệc rượu này, cũng không thể quá keo kiệt đâu...
Điều này khiến cho Lan Nhược có một loại cảm giác giống như đánh một quyền vào không khí.
"Được rồi, để ta xem xem, vị Cửu Kiếp kiếm chủ này, rốt cuộc là dạng nhân vật gì." Lan Nhược chắp hai tay sau lưng, đứng bên cạnh Thiên Binh các, đối diện với hồ nước rộng lớn, lẩm bẩm tự nói.
Đột nhiên cảm nhận được một khoái cảm giống như gặp được kỳ phùng địch thủ.
Mà bên kia, Sở Dương cũng nghĩ: Vị Lan công tử này rõ ràng là uy hiếp ta. Hắc hắc, vừa vặn, ngươi không tới tìm ta, ta còn muốn đi tìm ngươi.
Dù sao quan hệ với Lan gia cũng tồi tệ tới tức mức không thể vãn hồi rồi. Hiếm thấy có loại người như ngươi, bị phong bế dưới Hạ Tam Thiên, cái gì cũng không biết. Nếu như ta không nhận cơ hội làm thịt ngươi, thì làm sao trả lời được một phen khổ tâm an bài của Lan Mai Tiên và Lan gia?
Về phần uy hiếp ta... Lan gia lão tổ tông các ngươi cũng không lọt vào mắt ta, huống chi chỉ là một tên tiểu hỗn đản, miệng chưa dứt sữa nhà ngươi? Hơn nữa còn là đồ ngu ngốc mắt mù tai điếc, tin tức không thông?
Sắc trời đã tối.
Thiết Vân thành khắp nơi đều rực rỡ đèn hoa. Người tới kẻ đi, giống như nước chảy. Nhưng rất ít khi nhìn thấy tao loạn gì, rất hiển nhiên, dưới sự cai trị của Thiết Bổ Thiên, Thiết Vân thành thái bình vô cùng, dân phong cũng thiện lương thuần phác, mọi người ai làm việc nấy, không liên quan tới nhau.
Thiên Vận lâu đã bị bao toàn bộ!
Tất cả những khách hàng khác, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào.
Tất cả mọi người đều suy đoán, hẳn là có vị quyền quý nào đó mời khách rồi. Không ngờ trực tiếp bao toàn bộ đệ nhất tửu lâu Thiết Vân thành, muốn mở tiệc chiêu đãi. Đây phải là nhân vật kinh thiên động địa cỡ nào chứ?
Lan Nhược một bộ lam bào, tựa như ngọc thụ lâm phong, đứng ở trước tửu lâu đón khách. Thần sắc không màng danh lợi, đương nhiên vừa nhìn đã thấy tiêu tiêu sái sái, long phượng trong loài người bất quá cũng chỉ thế này mà thôi.
Khiến cho các đại cô nương tiểu tức phụ đi qua không ngừng liếc mắt nhìn trộm.
Tiểu lang quân thật anh tuấn nha... Không đi câu lan thì thật đáng tiếc....
Ở phía sau hắn, có hai vị nhất phẩm chí tôn đang lẳng lặng đứng nghiêm.
Lan gia bày ra trận hình đón khách như vậy, đã là đặc biệt long trọng. Phải biết rằng, cho dù là đám cửu đại công tử của những nhà khác tới Lan gia, Lan Nhược cũng chỉ phái người đón mà thôi. Phải thật có giao tình thâm hậu, Lan Nhược mới đích thân ra nghênh đón.
Nhưng chờ tới tối mịt rồi, Sở Dương còn chưa tới.
Vẻ mặt Lan Nhược vẫn thản nhiên nhưng trong lòng đã bất mãn. Con mẹ nó, tên hỗn đản này thật cao giá nha.
Đợi thêm một lát nữa, các tửu lâu bên cạnh cũng đã có hán tử uống rượu tới say khướt, chân thấp chân cao đi ra rồi. vậy mà Sở ngự tọa vân chưa thấy tăm hơi đâu.
Lan Nhược cho dù có hàm dưỡng, cũng có chút mất kiên nhẫn rồi.
"Xác định? Hắn nói sẽ tới?" Hắn thấp giọng hỏi.
"Đúng vậy. Bất quá không biết vì sao mà cho tới bây giờ vẫn chưa thấy đâu." Phía sau, một vị chí tôn cao thủ thản nhiên trả lời.
"Thật là... cuồng vọng chi đồ!" Môi Lan Nhược khẽ mấp máy, cúi đầu mắng một tiếng. Bản công tử có khi nào phải chờ đợi người khác như vậy?
Đúng vào lúc này, đột nhiên phương xa truyền tới tiếng vó ngựa như sấm!
Một người một ngựa, từ xa ầm ầm lao tới như gió lốc. Phóng trên đường cái phố xá sầm uất thế này, không ngờ không hề giảm tốc độ, cú thế phóng như điên.
Lan Nhược ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một con ngựa cao lớn, cả người trắng như tuyết, không có một sợi tạp sắc, yên ngựa hoàng kim, đạp chân hoàng kim, dưới ánh đèn chiếu rọi, chớp động lên ánh sáng rực rỡ.
Trên lưng ngựa, một hắc y thiếu niên, hai hàng lông mày như kiếm, mắt sáng như sao, mũi thẳng, hai mắt sáng ngời hữu thần, trầm ổn ngồi trên lưng gnựa giống như đại sơn. Thần sắc lãnh ngạo, bướng bỉnh, cứ như vậy một đường lao tới.
Kim yên bạch mã, cất vó như lưu tinh!
Trong nháy mắt, bạch mã đã lao tới trướ Thiên Vận lâu. Tên kỵ sĩ kia lập tức níu cương, thớt ngựa hí dài một tiếng, hai chân trước nhấc bổng lên, đạp vào hư không, ko ngờ như như vậy dừng lại.
Ở ngay trước mặt Lan Nhược! Bất quá năm thước!
Thớt ngựa này dựng đứng người lên, hai chân trước gần như muốn đạp vào mặt Lan Nhược, một thứ mùi kỳ quái xông vào mũi.
Khói bụi bay tứ tung, vù một tiếng đã thổi vào người Lan Nhược.
Lan Nhược giận dữ!
Nhưng hắn còn chưa kịp phát tác, tên kỵ sĩ kia đã xoay người xuống ngựa, động tác cực kỳ lưu loát, nhiệt tình ha ha cười lớn, đi về phía Lan Nhược: "Oa ha ha ha... Vị này chính là Lan công tử? Thứ tội thứ tội...ha ha ha... tại hạ tới chậm, vạn phần xấu hổ. ha ha ha... Thứ lỗi thứ lỗi...."
Lan Nhược nhíu mày, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Các hạ chắn hẳn là....?"
"Oa oa oa... Chính là ta chính là ta!" Người này đương nhiên chính là Sở Dương, chỉ thấy hắn hào sảng cười lớn, nói: "Thật không có ý tứ. Ha ha... Tục ngữ nói, người có tam cấp. Ha ha. Tiểu đệ trước khi tới đây, vì muốn ăn nhiều của Lan huynh một chút, nên có dùng chút thuốc xổ. Vốn định khiến bụng trống rỗng là được. Ai ngờ liều lượng hơi lớn, thành ra cứ đi đại tiện không ngừng, không ngờ không nín được... Thật sự là mất hết cả mặt mũi. ha ha... Lan huynh, đồ ăn đều chuẩn bị xong rồi?"
Sắc mặt Lan Nhược cực kỳ đặc sắc.
Nhìn tên Cửu Kiếp kiếm chủ nói năng ngọt xớt trước mặt, trọng lòng nhất thời như ngũ vị binh. Yết hầu cứ lên xuống xuống, gần như muốn mửa ra rồi.
Ta mời ngươi tới dùng cơm, nhưng tiểu tử ngươi trước khi ăn cơm, không ngờ còn chơi thuốc xổ, đại tiện?
Hắn làm sao có thể nuốt trôi thứ đó chứ.
"Không muộn, không muộn. Ha ha... Chỉ cần huynh đệ có thể tới, cho dù ta có đợi ba ngày mười ngày cũng không sao!" Lan Nhược mỉm cười nói.
Hắn vốn còn có rất nhiều lời nhiệt tình để nói, nhưng vừa nói đến miệng, cái loại cảm xúc nhiệt tình này bỗng không lại chẳng lên nổi. Hơn nữa, cứ há mồm ra là có một cảm xúc muốn nôn mửa, đành phải cứ như vậy mỉm cười nói.
Sở Dương cười ha ha: "Lan huynh quá khách rồi. Nếu sớm biết Lan huynh chờ ta ở chỗ này lâu như vậy, ta nói thế nào cũng phải đình chỉ tất cả. Đều tại ta, đều tại ta, trước khi ăn cơm nói đại tiện, đây không phải là vũ nhục người sao... Ha ha may mà Lan huynh đại nhân đại lượng, không thèm để ý."
Nói xong lại túm lấy tay Lan Nhược, lắc lắc cực kỳ nhiệt tình.
Đồng thời, ở sâu trong ánh mắt Sở Dương cũng có chút kỳ quái và trầm trọng, nhìn thoáng qua cổ Lan Nhược, lập tức khôi phục lại như thường.
Biểu tình Lan Nhược có chút cứng nhắc, nhìn tay Sở Dương, nghĩ tới hai cái tay này vừa mới chùi đít vô số lần... Giờ phút này bỗng nhiên chỉ muốn rụt tay lại?
Trong lúc nhất thời, tựa hồ có mùi gì đó xộc vào mũi, sắc mặt Lan Nhược có chút miễng cưỡng, dùng sức rút tay mình lại: "Sở huynh, nếu đã tới đây, xin hãy lên lầu ngồi."
Trong lòng buồn bực vô hạn, bữa cơm này, bảo ta nuốt trôi thế nào đây? Không nói còn đỡ...
Sở Dương túm chặt lấy tay Lan Nhược, cảm khái nói: "Lan huynh này, vừa nhìn thấy người, ta đã cảm thấy nhất kiến như cố! Tựa hồ rất nhiều năm trước đã quen biết ngươi rồi. Hôm nay ta và ngươi phải no say một trận, không say không về. Nào nào, ta và ngươi nắm tay cùng đi lên đó ."
Không ngờ kéo tay Lan Nhược tiến lên trên lầu.
Lan Nhược hít sâu một hơi, cố gắng áp chế cảm giác xao động trong bụng xuống, mặt giãn ra cười: "Một khi đã vậy, Sở huynh đệ, mời!"
"Đúng đúng đúng. Tất cả mọi người đều là người một nhà. Ngàn vạn lần không nên khách khí. Còn có hai vị này... Là tùy tùng của ngươi? Đi, dẫn ngựa của ta đi ăn. Ngựa này chính là ngựa tốt, không thể thất lễ nha! Thế nào? Không tin? Các ngươi nhìn bờm con ngựa này, cũng giống như màu tóc Lam công tử vậy, bóng mượt phát sáng này!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.