Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 263: Chúng ta đi Giang Nam

Phong Lăng Thiên Hạ

27/04/2017

“Những điều này sẽ là lợi thế để chúng ta cùng Mặc Vân Thiên đàm phán, chúng ta dù sao cũng không phải là thủ phạm, tin tưởng sẽ có đường sống

“Đúng”.

“Huống chi trong lúc này, chỉ cần bọn họ muốn có manh mối truy tung thì sẽ lưu lại chúng ta!”

“Không sai, cho nên chúng ta có cơ hội sống sót rất lớn, không cần phải chờ đợi lo lắng như vậy nữa”.

“Bất quá, cứ như vậy bán đứng bọn họ, trong lòng có chút khó chịu, dù sao, trong đó có rất nhiều người đều là... Bằng hữu, đồng môn của chúng ta Có người có chút chần chờ nói.

“Đầu óc ngươi hỏng mất rồi?” Có người quát lớn nói: “Cho dù chúng ta không làm, bọn họ thủy chung cũng khó thoát khỏi cái chết, hơn nữa chúng ta cũng đều phải chết, nhưng làm như vậy, chúng ta hoặc là có thể sống sót, so với toàn bộ chết sạch vẫn hơn a?”

“Nói cũng đúng. Nếu chú định phải chết rồi, như vậy, dùng cái chết của bọn hắn đổi lấy sinh cơ của chúng ta, cho dù là phế vật vẫn có thể lợi dụng được mà?”

“Chính là như vậy

“Vậy chúng ta cái gì cũng không làm, cứ ở chỗ này chờ sao?”

“Đương nhiên, chẳng lẽ ngươi còn muốn chủ động ra ngoài, làm cho đối phương tưởng rằng chúng ta đang muốn gây hấn sao?”

“Ách..”.

Mặt khác, “đào vong đội” rời khỏi Sở gia đại viện, từ phía tây một đường thẳng tắp rời khỏi Tử Hà thành rồi Sở Dương dừng bước, sau một tiếng thét ra lệnh, mọi người đem 5 người trong đội ngũ kéo ra ngoài rồi đao thương nhất tề chém xuống.

Năm người kia, ngay cả kêu thảm một tiếng cũng không kịp, ngay khi đó chết oan chết uổng.

“Còn có nữa... Hay không?” Sở Dương sắc mặt trầm trọng hỏi.

“Đã không còn”. Mọi người biết rỗ đây là đại sự sống còn nên lập tức trả lời.

“Kiểm kê nhân số”.

“Tổng cộng, có bốn trăm mười người”.

Sở Dương nhíu mày nói: “Các ngươi trước kia không phải là đã phân tán ra đi tìm hiểu tin tức rồi sao? Như thế nào còn lưu lại trong đại trạch?” Hắn hỏi chính là thủ hạ của đám Phích Lịch Cuồng Đao.

Hai trăm người, giờ phút này không ngờ toàn bộ đều đang ở đây. Kết quả này khiến Sở Dương thập phần tức giận.

“Chúng ta biết, trang chủ sai chúng ta đi tìm hiểu tin kỳ thực là muốn chúng ta đào thoát đại nạn này, dù sao chúng ta đều là người lạ hoắc, không có quá nhiều người biết được chúng ta kì thực là thủ hạ của trang chủ, nhưng chúng ta lại không thể cứ như vậy mà đi được

Một đại hán cầm đầu ngang nhiên nói: “Chúng ta mặc dù thân phận tầm thường, tu vi thấp kém, cùng trang chủ đại nhân tiếp xúc thời gian cùng ngắn, nhưng, chúng ta còn biết ai chân chính tốt với chúng ta”.

“Kẻ sĩ chết vì ngươi tri kỷ!”

“Chúng ta thực lực thấp kém, mặc dù không thể giúp được cái gì lớn, hơn nữa mang theo chúng ta còn tăng thêm vướng víu, nhưng dưới tình huống này, đối với việc phân tán một chút sự chú ý của địch nhân thì chúng ta vẫn có thể làm được”.

Hai trăm tên đại hán đồng thời khom người ôm quyền nói: “Huynh đệ chúng ta tại đây bái biệt trang chủ! Nếu ngày sau may mắn có thể lưu lại mệnh, tất nhiên trở về dưới trướng trang chủ, cùng các huynh đệ cùng sinh tử, chung vinh hoa!”

Nói xong, vung tay lên nói: “Các huynh đệ, chúng ta chia làm năm đội, theo bất đồng phương hướng tiến lên! Nếu cuối cùng có thể lưu lại mệnh hãy trở về nơi đây chờ, nếu chết vậy thì kiếp sau làm huynh đệ tiếp!”

Hai trăm người cũng không đợi Sở Dương nói chuyện, đồng thời trầm thấp kêu một tiếng, oanh một tiếng, tự động chia làm 5 đội ngũ, giải tán lập tức!

Mỗi một đội, bốn mươi người.



Nhìn đám nhiệt huyết hán tử này hốc mắt Sở Dương có chút nóng lên, hắn thâm thâm trường thán, nói: “Chư vị đều xin bảo trọng, chờ mong cùng chư quân có ngày gặp lại!”

Hắn cũng không có lên tiếng ngăn trở, vì, bây giờ đi theo mình mới chính thức là đường chết. Nếu bọn họ có thể chủ động hấp dẫn kẻ địch, chẳng lẽ ta không thể vì bọn họ dẫn đi toàn bộ kẻ địch sao?

Huynh đệ, cũng không phải chỉ các ngươi mới hiểu được việc trả giá.

Ta, cũng sẽ như vậy!

“Đi!” Sở Dương hét lớn một tiếng.

Còn lại còn có hai trăm mười người đi theo sau lưng Sở Dương, tựa như một mũi tên nhọn, cực tốc bắn về phía xa, trong lòng mỗi người cũng biết, chuyến đi này, sinh tử chưa biết, chuyến đi này, cửu tử nhất sinh.

Chính xác có thể tìm được đường sống trong chỗ chết sao? Thật không phải là thập tử vô sinh sao?

Đối mặt với cả Mặc Vân Thiên tinh nhuệ tử vong truy sát, chúng ta đến cùng có thể đi đến một bước kia? Chúng ta có thể chạy trốn tới một bước kia sao?

Chỉ hi vọng, người dẫn đầu này của chúng ta có thể dẫn chúng ta đi được xa một ít... Thời gian lâu một chút!

Thiên Khuyết lịch, đệ thất Thánh Quân Kỷ.

Năm thứ sáu trăm bảy mươi vạn hai ngàn một trăm mười chín. Đầu tháng 10.

Thu phong rơi, thiên địa lá vàng rơi. Sở Dương dẫn theo hai trăm mười tên thuộc hạ còn chưa quen thuộc mà cũng chưa đồng lòng, bắt đầu đi vào Cửu Trọng Thiên khuyết, bắt đầu cuộc trường chinh chạy trốn dàng dặc! Trốn tránh thuộc hạ của Mặc Vân Thiên đế Nguyên Thiên Hạn kiệt lực đuổi giết, hai bên thực lực cách nhau xa từ đó triển khai sinh tử chi quyết.

Thiên Khuyết phong vân từ đó về sau thay đổi.

Tự một ngày đó, Mặc Vân Thiên bắt đầu suy tàn mà truyền thuyết về Quỳnh Tiêu ngự tòa bắt đầu chính thức quật khởi tại Cửu Trọng Thiên Khuyết!

Ngày đó, trời xanh máu nhuộm, Màn Thiên Hồng Diệp.

“Thiên Khuyết phong vân ký thực lục” Ngô Bộ Hiểu ghi.

Ngay khi Sở Dương mang người đi được một đoạn đường, khi trèo lên một tòa núi cao thì đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng nổ kinh thiên động địa.

Thanh âm cực lớn, khiến đám Sở Dương ở phía xa vài trăm dặm cũng cảm thấy được chấn động dị thường mãnh liệt đánh sâu vào, tất cả mọi người gần như té ngã trên đất!

Ngay khi lên trên đỉnh núi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía Thương Mang Sơn, một đám mây hình nấm cực lớn rủ xuống, ở giữa là vô số phong Lôi Thiểm điện lóe lên liên tiếp!

Chỗ đám mây hình nấm dâng lên là Thương Mang Sơn!

Thần Nguyên chi Cảnh!

Triệt để bị hủy diệt! Sở Dương ngửa mặt lên trời thở dài nặng nề nói: “Phong Lôi Diệt!”

Mọi người nghe thấy đều biến sắc.

Thân là người Mặc Vân Thiên, nhất là nhân vật trong siêu cấp môn phái, là người bản thổ, bọn họ tất nhiên hơn người thiên địa khác ở chỗ hiểu rất rỗ 3 chữ “Phong Lôi Diệt” kia đại biểu cho cái gì!

Một đạo khói đen, gần như với tốc độ siêu việt cực hạn cực tốc bay tới bám đến trên người Sở Dương.

Sở Dương lắp bắp kinh hãi. Người đến đúng là Kiếp Nạn Thần hồn!

Nhưng, giờ phút này Kiếp Nạn Thần hồn biểu hiện rất suy yếu đến mức Sở Dương khó có thể tin được.



“Thần Nguyên chi Cảnh bị triệt để nứt vỡ, đám người Mặc Vân Thiên kia điên rồi..”. Kiếp Nạn Thần hồn gian nan thở nói: “Ta cần lập tức chữa thương. Cho ta một cái không gian độc lập..”.

“Cái gì không gian độc lập?” Sở Dương vội vàng hỏi.

Ta bây giờ không gian độc lập không phải là không có mà là mở không ra được!

“Không gian giới chỉ cùng được!” Kiếp Nạn Thần hồn Mai Thượng Nhân cảm thấy cực kỳ không may. Chờ đợi mấy chục vạn, trên trăm vạn năm, thật vất vả mới giải trừ được phong ấn giam cầm, thật vất vả lại thấy được ánh mặt trời, còn đã trở thành Kiếp Nạn Thần hồn trong truyền thuyết, càng có Thánh Nhân trình tự thực lực mạnh mẽ nhưng mà liền tiếp không thuận, bị người ngược đãi, bị người giáo huấn, bị người đánh, giờ phút này càng bị đánh gần như hấp hối!

Phong Lôi Diệt, bảo bối của nhất phương Thiên Đế quả nhiên không phải tầm thường!

Nếu như không phải là vừa rồi hắn sớm lưu ở trên người Sở Dương độc môn thần hồn ấn ký thì bản thân chỉ sợ là thật không thể bôn ba xa như vậy mà tìm được hắn. Nói như vậy, rất có khả năng cứ như vậy mà thần hồn triệt để tiêu tán ở trong thiên địa...

Nhờ có ấn ký kia, Kiếp Nạn Thần hồn có thể trong thời gian ngắn nhất đi tới chỗ Sở Dương. Thậm chí, khi hắn đến bên cạnh Sở Dương thì đám Mộng Vô Nhai vẫn còn đứng ngay tại chỗ, còn đang bị tiếng nổ này làm cho choáng váng!

“Thật xin lỗi, trong thời gian ngắn chỉ sợ là không thể giúp ngài chiếu cố. Bất quá vị Mộng tướng quân kia cũng không khá hơn bao nhiêu, hắn cũng đã bị ta đánh cho trọng thương, cho dù có thể khống chế được Phong Lôi Diệt đả thương ta nhưng cũng không thể tránh né bị ta tuyệt địa cắn trả..”. Kiếp Nạn Thần hồn lưu lại một câu rồi tiến vào trong không gian giới chỉ của Sở Dương!

Trong lòng Sở Dương cười khổ.

Chuyện này thật là.

Trước là Cửu Kiếp kiếm bị phong ấn, Kiếm Linh không cách nào sử dụng được, Cửu Kiếp Không Gian cùng bị phong tòa, tất cả trợ thủ của bản thân đều bị phong ấn ở trong Cửu Kiếp Không Gian.

Hôm nay, ở bên ngoài có được trợ lực duy nhất, là trợ lực cường hoành thì Kiếp Nạn Thần hồn nay cũng không cách nào chiến đấu được nữa!

Chẳng lẽ Cửu Trọng Thiên khuyết chính xác là tương khắc với ta, phải đùa chơi chết ta mới thôi sao?

Dường như vẻn vẹn một Ngôn Như Sơn cùng bị Mộng Vô Nhai sử dụng một lời thệ ước mà ước thúc!

Nếu như thiên vị mình, chểnh mảng nhiệm vụ thì trực tiếp phải bị thiên địa lực lượng cắn trả. Sở Dương cười khổ, mang người lướt qua núi cao.

“Trang chủ, chúng ta muốn chạy đi đâu?” Có người hỏi.

“Chúng ta đi vòng về hướng nam!” Sở Dương tỉnh táo nói. Ngay sau đó trong lòng nhớ tới hai chữ: Giang Nam! Mà không tự chủ được hỏi nói: “Tại Cửu Trọng Thiên Khuyết con sông lớn nhất tên gọi là gì?”

“Ngài có phải nói về Thiên Khuyết đệ nhất giang, là Vụ Giang sao?” Bạch Vũ Thần hỏi.

“Vụ Giang?” Sở Dương nghi vấn nhìn hắn.

“Vụ Giang, chính là Cửu Trọng Thiên Khuyết đệ nhất giang, mặt sông cực kỳ rộng lớn, cho dù là khi trời quang mây tạnh, tinh không vạn lí thì trên mặt sông cũng vẫn có nồng đậm vụ khí không tiêu tan nên được gọi là Vụ giang. Nó uốn lượn lưu động quanh cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, từ xưa đến nay, cho tới bây giờ vẫn không có ai biết được Vụ Giang này có nguồn gốc ở nơi nào, cũng không người nào biết được con sông này cuối cùng chảy về phương nào

Bạch Vũ Thần trầm giọng nói: “Con sông này, quỷ dị nhất là khi... Nó xuyên qua Trung Cực Thiên thì chính là chảy về hướng đó, khi xuyên việt qua Mặc Vân Thiên thì có hướng chảy về đó, xuyên việt qua Thiên Khuyết khác cũng đều là chảy về hướng đó. Mà dạng tình hình này vốn là tuyệt đối không nên tồn tại, nhưng sự thật lại chính là như thế! Cho nên con sông này lại được gọi là “Mê giang".

“Ngoại trừ cái chỗ quỷ dị này ra, còn có chỗ kỳ dị khác là, địa thế Cửu Trọng Thiên Khuyết vốn là Tây cao mà đông thấp, cho nên, từ trước đến nay có câu: “Nhất Giang Xuân Thủy Hướng Đông Lưu” (chảy về đông) nhưng Vụ Giang này lại chảy từ Đông sang Tây cho nên lại được xưng là “Tây giang “!

“Con sông này còn có một chỗ đặc sắc khác, vì nó chảy qua thật sự rất nhiều chỗ, tựa như có một ngàn con sông khác nhau phân bố ở các địa vực khác nhau cho nên lại được xưng là “Thiên Giang”!

Bạch Vũ Thần cười khổ nói: “Con sông này, được xưng là mê giang, tại Cửu Trọng Thiên Khuyết từ xưa đến nay không người nào có thể khám phá được”.

“Hơn nữa mặc kệ ở nơi nào, trên mặt sông đều có một tầng vụ khí đậm đặc bao phủ, trong trời đông giá rét, không quản khí trời lạnh ra sao nhưng mặt sông vĩnh viễn không kết băng, ở trên sông thấy trăng lại có một phen tư tưởng khác mà có người ca ngợi: Thiên Giang Hữu Thủy Thiên Giang Nguyệt, Thiên Giang Hữu Vụ Nguyệt Thiên Giang!”

“Trong vụ khí trên sông, cao thủ dưới Thiên cấp, căn bản không cách nào đề tụ được tu vi, đây cũng là bình chướng quan trọng nhất giữa các đại thiên địa”. Xa Húc Sơ bổ sung một câu.

Sở Dương khẽ gật đầu, hít một hơi dài, trong mắt bắn ra thần thái trầm giọng nói: “Chúng ta phải đi Vụ Giang! Đi Giang Nam!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook