Quyển 7 - Chương 721: Cổ Nhất Cổ, Cổ Nhất Cổ!
Phong Lăng Thiên Hạ
28/12/2013
Ải bàn tử ngại ngùng cười cười, chu cái miệng anh đào , cất cái giọng như vịt đực lên: "Đúng là vậy nha. Con người ta cứ tham tài như vậy nha. Đêm ngủ ta thường đem thỏi bạc đặt trên gối nha... Thế là lúc ngủ đè vào nha...."
Sở Dương cười trong lòng.
Gia hỏa này rõ ràng vừa mới rồi nói chuyện còn chưa nghĩ ra, nhưng chỉ tích tắc đã phản ứng kịp lại rồi. Năng lực phản ứng như vậy cũng nhanh thật.
Vung tay lên nói: "Để khao ngươi đè mặt lên thỏi bạc, mười con ngựa này một phân bạc cũng không cần, tặng hết cho ngươi đó!" Nói xong liền ra hiệu cho Ngạo Tà Vân đem ngựa tới.
Ngạo Tà Vân lập tức ngây người.
Lão đại làm sao vậy?Mua bán thua thiệt như vậy làm sao có thể làm...
Mạc Thiên Cơ trầm giọng nói: "Còn không đưa tới?"
Ngạo Tà Vân mơ hồ ừ một tiếng, khó hiểu dặt ngựa đi tới. Mấy thớt ngựa đều thành thành thật thật đi theo phía sau hắn.
Ải bàn tử hiển nhiên cũng kinh ngạc ngây người.
Buôn bán ở nơi này không biết bao nhiêu năm rồi, thật đúng là chưa gặp qua tình huống nào như thế này.
Thậm chí còn không thèm mặc cả... Trrực tiếp tặng không!
Cái này quả thực khiến người ta không dám tin tưởng!
Cười gượng hai tiếng: "Vị anh hùng này nha... Cái này... Cái này, ta làm sao không biết xấu hổ như vậy nha?"
Sở Dương mỉm cười nói: "Không việc gì, mấy thớt ngựa mà thôi, kết giao bằng hữu vẫn đáng giá."
Ải bàn tử lập tức lộ vẻ tươi cười: "Vị anh hùng này thật sự là người tốt nha...."
Sở Dương cười ha ha, lui về phía sau hai bước, nói: "Chúc ngươi phat tài, chúng ta cáo từ."
Ải bàn tử nói: "Vậy... Không tiễn!"
Sở Dương xoay người, nắm tay Mạc Khinh Vũ, cất bước đi lên núi, chúng huynh đệ không hiểu ra sao nhưng vẫn đi theo sau hai người.
Ải bàn tử nhìn Sở Dương cất bước đi rồi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, đang định xoay người...
Sở Dương đột nhiên xoay phắt người lại, dồn dập hỏi: "Thánh Vương trở về mấy ngày rồi?"
"Hơn hai...." Ải bàn tử theo bản năng há miệng trả lời, phun ra hai chữ, tiếp đó lập tức cứng họng, trợn mắt há hốc miệng.
Người thanh niên này là ai? Làm sao biết được bí mật lớn nhất của Tam Tinh thánh tộc?
"Nga, đã được hơn hai tháng." Sở Dương hiểu ý gật đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Xem thời gian, có lẽ sau khi giải quyết chuyện ở Lan gia xong, Đàm Đàm đã lập tức lên đường, không ngừng chạy về đại bản doanh của Tam Tinh thánh tộc rồi.
"Hỗn đản này coi như thức thời." Sở Dương thả lỏng, lẩm bẩm một câu.
Ải bàn tử đột nhiên trở nên căng thẳng, nhìn Sở Dương, ánh mắt chậm rãi lộ ra hung quang, lạnh lùng nói: "Ngươi là ai?"
người này không ngờ biết bí mật lớn nhất của Tam Tinh thánh tộc. nếu để hắn sống sót thì thật sự rất bất lợi cho Thánh Vương! Ải bàn tử lúc này dã có cả tâm tư giết người diệt khẩu rồi.
Sở Dương thú vị nhìn hắn: "Ngươi là ai?"
Trong mắt ải bàn tử bắn ra sát khí lăng lệ, bộ dạng buồn cười vừa mới rồi đã sớm biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó chỉ có một vẻ trầm ổn nghiêm nghị như đầm sâu núi lớn.
Hắn đứng ở đó, khiến cho đám người Sở Dương đều có một loại cảm giác: Hắn cực kỳ trầm ổn! Thân hình cùng trường không đại địa mờ mịt tuyết sơn hòa tan thành một thể, không kẻ nào có thể tách ra, cũng không kẻ nào có thể đánh bại!
Nhưng đồng thời cũng cảm thấy hắn cực kỳ nhẹ nhàng, tựa như một bông tuyết phiêu đãng trong không trung, không thể nắm bắt.
Cao thủ!
Hơn nữa là cao thủ chí tôn! Chí tôn cao giai!
Một cỗ uy áp giống như thực chất đột nhiên tràn ra! Tựa như trời sập đất nứt, ầm ầm áp về phía đám người Sở Dương.
Trong mắt mười một người đều lộ ra vẻ chấn kinh, gần như không hẹn mà cùng dốc hết tu vi đỉnh cao của mình!
Hai mắt Tạ Đan Quỳnh trở nên thâm thúy, hai tay chậm rãi thu vào trong tay áo, chỉ cần tâm niệm vừa động, quỳ hoa sẽ nở rộ giữa mưa tuyết khắp trời này.
Khi cảm giác kia vừa xuất hiện, Tạ Đan Quỳnh lập tức quyết định sử dụng quỳnh hoa rồi, hơn nữa, một kích cũng là toàn lực!
Kình địch!
Thân hình Mặc Lệ Nhi khẽ di động, tới gần Mạc Khinh Vũ, cùng Mạc Thiên Cơ chia một phải một trái. Thân thể Mặc Lệ Nhi trong lúc di chuyển đã chậm rãi biến thành hư vô...
Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch cùng nhau đặt tay lên chuôi kiếm.
Thân hình Ngạo Tà Vân đột nhiên hơi ngửa ra sau, khoảng cách ngửa ra sau chỉ không tới một ngón tay nhưng lại phát ra tiếng xé gió chói tai. hai tay mạnh mẽ thu về bên hông. Trên hai cánh tay, trong phút chốc đã xuất hiện quang mang giống nhu kim long.
Trên mặt Nhuế Bất Thông thoáng đỏ hồng rồi lập tức biến mất. Trong mắt ẩn ước bốc lên hỏa diễm, chân phải hơi tiến lên, chân trái nhẹ kiễng, đây là dấu hiệu chuẩn bị tấn công.
Chỉ cần vừa động thủ, Nhuế Bất Thông sẽ dùng tốc độ nhanh nhất xông lên, dùng mạng của mình sáng tạo cơ hội cho các huynh đệ!
Cố Độc Hành cùng Đổng Vô Thương đứng nghiêm nghị bất động, hai mắt cùng sáng lên. Ánh đao ẩn ước chớp động, kiếm ý âm thầm cuộn trào, hai người đều đã chuẩn bị xuất thủ!
Vào giờ khắc này, tất cả mọi người đều như lâm đại địch!
Ải bàn tử này khiến cho người ta không nhìn thấu tu vi của hắn, nhưng chẳng biết tại sao, khí tức do hắn phát ra, không ngờ so với Tiêu Thần Lôi cửu phẩm chí tôn ngày đó còn mạnh mẽ hơn!
Mà lúc đó đối đầu với Tiêu Thần Lôi, tu vi mọi người cũng không cao được như hiện tại!
Nói như vậy, chẳng phải ải bàn tử này đã đạt tới cảnh giới như Phong Nguyệt rồi sao? Thậm chí...
Suy đoán này khiến cho nắm tay cửu kiếp huynh đệ đều siết chặt lại, đổ mồ hôi lạnh!
Cái tên ải bàn tử quái dị, thoạt nhìn rất buồn cười, vụng về, lại còn vừa già vừa xấu này không ngờ lại là một siêu đại cao thủ?
Nhìn bộ dáng mọi người như lâm đại địch, khóe miệng ải bàn tử lộ ra một vẻ khinh miệt, chình nhìn chằm chằm Sở Dương trước mắt, trầm giọng hỏi: "Ngươi, là ai?"
Trong lòng Sở Dương cũng thầm giật mình!
Cho dù chính hắn cũng không nghĩ tới, người này lại là một cao thủ đáng sợ như thế...........
Vào giờ khắc này, Sở Dương đột nhiên nhớ tới lời bình của Tử Tà Tình về Phong Nguyệt: "Ở Cửu Trọng Thiên đại lục này, trong những người đã giao thủ với ta, hai người Phong Nguyệt có thể liệt danh trước mười!"
Sau lần đó, Sở Dương từng có hỏi qua Tử Tà Tình, tám người còn lại là ai?
Bởi vì Sở Dương biết, trước đó Tử Tà Tình vẫn chưa giao thủ với Bố Lưu Tình và Ninh Thiên Nhai, cũng chưa từng giao thủ với Pháp Tôn và Vũ Tuyệt Thành!
Nói cách khác, Cửu Trọng Thiên đại lục này, mấy đại cao thủ nổi danh nhất, Tử Tà Tình đều chưa từng tiếp xúc qua!
Nhưng, Phong Nguyệt vẫn chỉ có thể bài danh trước mười!
Nói cách khác, ít nhất còn có chín vị cao thủ ẩn mình ở Cửu Trọng Thiên đại lục này!
Sở Dương đã hỏi, Tử Tà Tình đương nhiên trả lời.
Trong đó, có một người Tử Tà Tình miêu tả, rất giống với ải bàn tử trước mắt này.
"Hai vạn năm trước, có người muốn Hắc Huyết mân côi ( hoa hồng ) trong Hắc Huyết tùng lâm, đơn thương độc mã xông vào Hắc Huyết tùng lâm! Trong Hắc Huyết tùng lâm có hơn vạn cao thủ, nhưng không ai có thể ngăn cản hắn! Ta nhất thời tò mò, giáo huấn cho hắn một chút."
"Người này thân thể rất cao, trên trán cũng có ấn ký ngôi sao. Lúc đó ta còn không nghĩ ra, hiện giờ có lẽ là người của Tam Tinh thánh tộc rồi. Ta giao thủ với hắn mười lăm chiêu, một chưởng vỗ vào trán hắn, đánh cho hắn từ thân cao tám thước biến thành bốn thước, hơn nữa còn miết một chỉ lên ngôi sao trên trán hắn... Khiến cho hắn cả đời không thể tiêu trừ cũng như khôi phục ấn ký đó. Chỉ cần không phải ta đích thân xuất thủ, chiều cao và trán của hắn, vĩnh viễn không thể khôi phục!"
"Ta vốn không muốn làm như vậy, nhưng tên của hắn lại khiến ta có một loại ham muốn đánh phế hắn... Hắn họ Cổ, tên Nhất Cổ... Nếu tên đã gọi là Cổ Nhất Cổ, ta đây khiến hắn thật sự biến thành cái trống.... Người gầy như vậy, làm sao lại tên là Cổ Nhất Cổ?" ( Cổ là cái trống)
"Bất quá, thực lực người này rất cao... Cho dù hai người Phong Nguyệt liên thủ cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn!"
Đây chính là tư liệu một người mà Tử Tà Tình kể với Sở Dương lúc trước.
Lúc đó Sở Dương buồn cười đến đau bụng.
Thế gian làm sao lại có cái tên cổ quái như thế, hơn nữa, Tử Tà Tình còn đánh cho hắn một thương thế cổ quái nữa...
Lúc đó Tử Tà Tình còn nói: "Ta niệm tình hắn tu luyện một thân tu vi không dễ, cho nên không lấy mạng hắn. Sau khi đánh hắn trọng thương liền bắt hắn nôn ra ba kiện thiên tài địa bảo, sau đó đem Hắc Huyết mân côi cho hắn... Ba tháng sau, thương thế của hắn chưa lành là đưa cho ta ba kiện thiên tài địa bảo rồi... Ừn, chính là mấy thứ ta đưa cho ngươi...."
"Tuy ta thay đổi thân hình hắn, nhưng tu vi của hắn lại không tổn hao gì. Sau này nếu ngươi gặp được, phải cẩn thận. Bất quá, ta phỏng chừng hắn gặp phải đả kích nghiêm trọng như vậy, vị tất đã còn tâm trí bước chân vào giang hồ nữa. Khả năng ngươi gặp phải hắn cũng không lớn, chỉ cần chú ý một chút là được rồi...."
Khi Sở Dương nhớ lại những điểm này, ải bàn tử đối diện đã mất kiên nhẫn, giọng the thé nói: "Tiểu bối, chớ trách lão phu tâm ngoan thủ lạt, chỉ trách vận khí ngươi quá tệ! Lần này xuống hoàng tuyền phải nhớ kỹ, họa từ miệng mà ra, kiếp sau chớ có nói lung tung!"
Thân hình vừa động đã muốn xuất thủ.
Đúng vào lúc này, Sở Dương đột nhiên nở một nụ cười cổ quái: "Ngươi là Cổ Nhất Cổ?"
Thân thể như khúc gỗ của ải bàn từ vừa mới bay lên liền lui phắt trở lại chỗ cũ, hai mắt tròn xoe gần như muốn lồi ra khỏi hốc mắt, nhìn Sở Dương.
Bộ dáng hiện tại của hắn, càng tương xứng với cái tên Cổ Nhất cổ rồi.
"ngươi là ai?" Ải bàn tử này đương nhiên chính là Cổ Nhất Cổ. Ba chữ Ngươi là ai kia, hắn đã hỏi tới ba lần. Khẩu khí lần sau càng trầm trọng hơn lần trước.
Mà trong lần cuối cùng này,c òn mang theo một vẻ kinh ngạc nồng đậm.
Mình ở Cửu Trọng Thiên đại lục này mấy vạn năm rồi, nhưng đây đúng là lần đầu tiên bị người há miệng một cái đã gọi đúng tên!
Hơn nữa, người này còn là một kẻ rất trẻ tuổi!
Sở Dương khẽ cười rộ lên: "Ngươi còn nhớ người trong Hắc Huyết tùng lâm?"
Cổ Nhất Cổ khẽ kêu lên một tiếng như gặp quỷ, lui ra ngoài năm sáu bước như gió lốc, hai con mắt càng như lồi ra, lắp bắp nói: "Ngươi ngươi ngươi... hắn hắn hắn... ngươi là gì của hắn...?"
Chuyện năm đó, hắn còn nhớ rất rõ ràng, đã hai vạn năm rồi, nhưng mỗi một chi tiết lúc đó, hắn nằm mơ cũng có thể mơ thấy. Thực sự là một cơn ác mộng nha."
Nhớ tới cũng phát run.
"Ta là sư huynh Thánh vương cách ngươi, không biết hắn có nói với ngươi không?" Sở Dương mỉm cười.
Chúng huynh đệ đều rất khẩn trương, nhưng Sở Dương lại không hề khẩn trương một chút nào.
Bởi vì hắn có nắm chắc tuyệt đối, người này sẽ không hạ thủ với mình.
Cho dù không có quan hệ với Tử Tà Tình, hắn cũng không.
Nếu Đàm Đàm không dặn dò điểm này thì đó k phải là Đàm Đàm mà Sở Dương quen biết rồi.
"Ngươi là Sở Dương? Sở Thánh Vương?" Đối diện, vẻ mặt Cổ Nhất Cổ lập tức thả lỏng đi.
Đàm Đàm quả nhiên đã dặn dò.
Sở Dương cười trong lòng.
Gia hỏa này rõ ràng vừa mới rồi nói chuyện còn chưa nghĩ ra, nhưng chỉ tích tắc đã phản ứng kịp lại rồi. Năng lực phản ứng như vậy cũng nhanh thật.
Vung tay lên nói: "Để khao ngươi đè mặt lên thỏi bạc, mười con ngựa này một phân bạc cũng không cần, tặng hết cho ngươi đó!" Nói xong liền ra hiệu cho Ngạo Tà Vân đem ngựa tới.
Ngạo Tà Vân lập tức ngây người.
Lão đại làm sao vậy?Mua bán thua thiệt như vậy làm sao có thể làm...
Mạc Thiên Cơ trầm giọng nói: "Còn không đưa tới?"
Ngạo Tà Vân mơ hồ ừ một tiếng, khó hiểu dặt ngựa đi tới. Mấy thớt ngựa đều thành thành thật thật đi theo phía sau hắn.
Ải bàn tử hiển nhiên cũng kinh ngạc ngây người.
Buôn bán ở nơi này không biết bao nhiêu năm rồi, thật đúng là chưa gặp qua tình huống nào như thế này.
Thậm chí còn không thèm mặc cả... Trrực tiếp tặng không!
Cái này quả thực khiến người ta không dám tin tưởng!
Cười gượng hai tiếng: "Vị anh hùng này nha... Cái này... Cái này, ta làm sao không biết xấu hổ như vậy nha?"
Sở Dương mỉm cười nói: "Không việc gì, mấy thớt ngựa mà thôi, kết giao bằng hữu vẫn đáng giá."
Ải bàn tử lập tức lộ vẻ tươi cười: "Vị anh hùng này thật sự là người tốt nha...."
Sở Dương cười ha ha, lui về phía sau hai bước, nói: "Chúc ngươi phat tài, chúng ta cáo từ."
Ải bàn tử nói: "Vậy... Không tiễn!"
Sở Dương xoay người, nắm tay Mạc Khinh Vũ, cất bước đi lên núi, chúng huynh đệ không hiểu ra sao nhưng vẫn đi theo sau hai người.
Ải bàn tử nhìn Sở Dương cất bước đi rồi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, đang định xoay người...
Sở Dương đột nhiên xoay phắt người lại, dồn dập hỏi: "Thánh Vương trở về mấy ngày rồi?"
"Hơn hai...." Ải bàn tử theo bản năng há miệng trả lời, phun ra hai chữ, tiếp đó lập tức cứng họng, trợn mắt há hốc miệng.
Người thanh niên này là ai? Làm sao biết được bí mật lớn nhất của Tam Tinh thánh tộc?
"Nga, đã được hơn hai tháng." Sở Dương hiểu ý gật đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Xem thời gian, có lẽ sau khi giải quyết chuyện ở Lan gia xong, Đàm Đàm đã lập tức lên đường, không ngừng chạy về đại bản doanh của Tam Tinh thánh tộc rồi.
"Hỗn đản này coi như thức thời." Sở Dương thả lỏng, lẩm bẩm một câu.
Ải bàn tử đột nhiên trở nên căng thẳng, nhìn Sở Dương, ánh mắt chậm rãi lộ ra hung quang, lạnh lùng nói: "Ngươi là ai?"
người này không ngờ biết bí mật lớn nhất của Tam Tinh thánh tộc. nếu để hắn sống sót thì thật sự rất bất lợi cho Thánh Vương! Ải bàn tử lúc này dã có cả tâm tư giết người diệt khẩu rồi.
Sở Dương thú vị nhìn hắn: "Ngươi là ai?"
Trong mắt ải bàn tử bắn ra sát khí lăng lệ, bộ dạng buồn cười vừa mới rồi đã sớm biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó chỉ có một vẻ trầm ổn nghiêm nghị như đầm sâu núi lớn.
Hắn đứng ở đó, khiến cho đám người Sở Dương đều có một loại cảm giác: Hắn cực kỳ trầm ổn! Thân hình cùng trường không đại địa mờ mịt tuyết sơn hòa tan thành một thể, không kẻ nào có thể tách ra, cũng không kẻ nào có thể đánh bại!
Nhưng đồng thời cũng cảm thấy hắn cực kỳ nhẹ nhàng, tựa như một bông tuyết phiêu đãng trong không trung, không thể nắm bắt.
Cao thủ!
Hơn nữa là cao thủ chí tôn! Chí tôn cao giai!
Một cỗ uy áp giống như thực chất đột nhiên tràn ra! Tựa như trời sập đất nứt, ầm ầm áp về phía đám người Sở Dương.
Trong mắt mười một người đều lộ ra vẻ chấn kinh, gần như không hẹn mà cùng dốc hết tu vi đỉnh cao của mình!
Hai mắt Tạ Đan Quỳnh trở nên thâm thúy, hai tay chậm rãi thu vào trong tay áo, chỉ cần tâm niệm vừa động, quỳ hoa sẽ nở rộ giữa mưa tuyết khắp trời này.
Khi cảm giác kia vừa xuất hiện, Tạ Đan Quỳnh lập tức quyết định sử dụng quỳnh hoa rồi, hơn nữa, một kích cũng là toàn lực!
Kình địch!
Thân hình Mặc Lệ Nhi khẽ di động, tới gần Mạc Khinh Vũ, cùng Mạc Thiên Cơ chia một phải một trái. Thân thể Mặc Lệ Nhi trong lúc di chuyển đã chậm rãi biến thành hư vô...
Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch cùng nhau đặt tay lên chuôi kiếm.
Thân hình Ngạo Tà Vân đột nhiên hơi ngửa ra sau, khoảng cách ngửa ra sau chỉ không tới một ngón tay nhưng lại phát ra tiếng xé gió chói tai. hai tay mạnh mẽ thu về bên hông. Trên hai cánh tay, trong phút chốc đã xuất hiện quang mang giống nhu kim long.
Trên mặt Nhuế Bất Thông thoáng đỏ hồng rồi lập tức biến mất. Trong mắt ẩn ước bốc lên hỏa diễm, chân phải hơi tiến lên, chân trái nhẹ kiễng, đây là dấu hiệu chuẩn bị tấn công.
Chỉ cần vừa động thủ, Nhuế Bất Thông sẽ dùng tốc độ nhanh nhất xông lên, dùng mạng của mình sáng tạo cơ hội cho các huynh đệ!
Cố Độc Hành cùng Đổng Vô Thương đứng nghiêm nghị bất động, hai mắt cùng sáng lên. Ánh đao ẩn ước chớp động, kiếm ý âm thầm cuộn trào, hai người đều đã chuẩn bị xuất thủ!
Vào giờ khắc này, tất cả mọi người đều như lâm đại địch!
Ải bàn tử này khiến cho người ta không nhìn thấu tu vi của hắn, nhưng chẳng biết tại sao, khí tức do hắn phát ra, không ngờ so với Tiêu Thần Lôi cửu phẩm chí tôn ngày đó còn mạnh mẽ hơn!
Mà lúc đó đối đầu với Tiêu Thần Lôi, tu vi mọi người cũng không cao được như hiện tại!
Nói như vậy, chẳng phải ải bàn tử này đã đạt tới cảnh giới như Phong Nguyệt rồi sao? Thậm chí...
Suy đoán này khiến cho nắm tay cửu kiếp huynh đệ đều siết chặt lại, đổ mồ hôi lạnh!
Cái tên ải bàn tử quái dị, thoạt nhìn rất buồn cười, vụng về, lại còn vừa già vừa xấu này không ngờ lại là một siêu đại cao thủ?
Nhìn bộ dáng mọi người như lâm đại địch, khóe miệng ải bàn tử lộ ra một vẻ khinh miệt, chình nhìn chằm chằm Sở Dương trước mắt, trầm giọng hỏi: "Ngươi, là ai?"
Trong lòng Sở Dương cũng thầm giật mình!
Cho dù chính hắn cũng không nghĩ tới, người này lại là một cao thủ đáng sợ như thế...........
Vào giờ khắc này, Sở Dương đột nhiên nhớ tới lời bình của Tử Tà Tình về Phong Nguyệt: "Ở Cửu Trọng Thiên đại lục này, trong những người đã giao thủ với ta, hai người Phong Nguyệt có thể liệt danh trước mười!"
Sau lần đó, Sở Dương từng có hỏi qua Tử Tà Tình, tám người còn lại là ai?
Bởi vì Sở Dương biết, trước đó Tử Tà Tình vẫn chưa giao thủ với Bố Lưu Tình và Ninh Thiên Nhai, cũng chưa từng giao thủ với Pháp Tôn và Vũ Tuyệt Thành!
Nói cách khác, Cửu Trọng Thiên đại lục này, mấy đại cao thủ nổi danh nhất, Tử Tà Tình đều chưa từng tiếp xúc qua!
Nhưng, Phong Nguyệt vẫn chỉ có thể bài danh trước mười!
Nói cách khác, ít nhất còn có chín vị cao thủ ẩn mình ở Cửu Trọng Thiên đại lục này!
Sở Dương đã hỏi, Tử Tà Tình đương nhiên trả lời.
Trong đó, có một người Tử Tà Tình miêu tả, rất giống với ải bàn tử trước mắt này.
"Hai vạn năm trước, có người muốn Hắc Huyết mân côi ( hoa hồng ) trong Hắc Huyết tùng lâm, đơn thương độc mã xông vào Hắc Huyết tùng lâm! Trong Hắc Huyết tùng lâm có hơn vạn cao thủ, nhưng không ai có thể ngăn cản hắn! Ta nhất thời tò mò, giáo huấn cho hắn một chút."
"Người này thân thể rất cao, trên trán cũng có ấn ký ngôi sao. Lúc đó ta còn không nghĩ ra, hiện giờ có lẽ là người của Tam Tinh thánh tộc rồi. Ta giao thủ với hắn mười lăm chiêu, một chưởng vỗ vào trán hắn, đánh cho hắn từ thân cao tám thước biến thành bốn thước, hơn nữa còn miết một chỉ lên ngôi sao trên trán hắn... Khiến cho hắn cả đời không thể tiêu trừ cũng như khôi phục ấn ký đó. Chỉ cần không phải ta đích thân xuất thủ, chiều cao và trán của hắn, vĩnh viễn không thể khôi phục!"
"Ta vốn không muốn làm như vậy, nhưng tên của hắn lại khiến ta có một loại ham muốn đánh phế hắn... Hắn họ Cổ, tên Nhất Cổ... Nếu tên đã gọi là Cổ Nhất Cổ, ta đây khiến hắn thật sự biến thành cái trống.... Người gầy như vậy, làm sao lại tên là Cổ Nhất Cổ?" ( Cổ là cái trống)
"Bất quá, thực lực người này rất cao... Cho dù hai người Phong Nguyệt liên thủ cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn!"
Đây chính là tư liệu một người mà Tử Tà Tình kể với Sở Dương lúc trước.
Lúc đó Sở Dương buồn cười đến đau bụng.
Thế gian làm sao lại có cái tên cổ quái như thế, hơn nữa, Tử Tà Tình còn đánh cho hắn một thương thế cổ quái nữa...
Lúc đó Tử Tà Tình còn nói: "Ta niệm tình hắn tu luyện một thân tu vi không dễ, cho nên không lấy mạng hắn. Sau khi đánh hắn trọng thương liền bắt hắn nôn ra ba kiện thiên tài địa bảo, sau đó đem Hắc Huyết mân côi cho hắn... Ba tháng sau, thương thế của hắn chưa lành là đưa cho ta ba kiện thiên tài địa bảo rồi... Ừn, chính là mấy thứ ta đưa cho ngươi...."
"Tuy ta thay đổi thân hình hắn, nhưng tu vi của hắn lại không tổn hao gì. Sau này nếu ngươi gặp được, phải cẩn thận. Bất quá, ta phỏng chừng hắn gặp phải đả kích nghiêm trọng như vậy, vị tất đã còn tâm trí bước chân vào giang hồ nữa. Khả năng ngươi gặp phải hắn cũng không lớn, chỉ cần chú ý một chút là được rồi...."
Khi Sở Dương nhớ lại những điểm này, ải bàn tử đối diện đã mất kiên nhẫn, giọng the thé nói: "Tiểu bối, chớ trách lão phu tâm ngoan thủ lạt, chỉ trách vận khí ngươi quá tệ! Lần này xuống hoàng tuyền phải nhớ kỹ, họa từ miệng mà ra, kiếp sau chớ có nói lung tung!"
Thân hình vừa động đã muốn xuất thủ.
Đúng vào lúc này, Sở Dương đột nhiên nở một nụ cười cổ quái: "Ngươi là Cổ Nhất Cổ?"
Thân thể như khúc gỗ của ải bàn từ vừa mới bay lên liền lui phắt trở lại chỗ cũ, hai mắt tròn xoe gần như muốn lồi ra khỏi hốc mắt, nhìn Sở Dương.
Bộ dáng hiện tại của hắn, càng tương xứng với cái tên Cổ Nhất cổ rồi.
"ngươi là ai?" Ải bàn tử này đương nhiên chính là Cổ Nhất Cổ. Ba chữ Ngươi là ai kia, hắn đã hỏi tới ba lần. Khẩu khí lần sau càng trầm trọng hơn lần trước.
Mà trong lần cuối cùng này,c òn mang theo một vẻ kinh ngạc nồng đậm.
Mình ở Cửu Trọng Thiên đại lục này mấy vạn năm rồi, nhưng đây đúng là lần đầu tiên bị người há miệng một cái đã gọi đúng tên!
Hơn nữa, người này còn là một kẻ rất trẻ tuổi!
Sở Dương khẽ cười rộ lên: "Ngươi còn nhớ người trong Hắc Huyết tùng lâm?"
Cổ Nhất Cổ khẽ kêu lên một tiếng như gặp quỷ, lui ra ngoài năm sáu bước như gió lốc, hai con mắt càng như lồi ra, lắp bắp nói: "Ngươi ngươi ngươi... hắn hắn hắn... ngươi là gì của hắn...?"
Chuyện năm đó, hắn còn nhớ rất rõ ràng, đã hai vạn năm rồi, nhưng mỗi một chi tiết lúc đó, hắn nằm mơ cũng có thể mơ thấy. Thực sự là một cơn ác mộng nha."
Nhớ tới cũng phát run.
"Ta là sư huynh Thánh vương cách ngươi, không biết hắn có nói với ngươi không?" Sở Dương mỉm cười.
Chúng huynh đệ đều rất khẩn trương, nhưng Sở Dương lại không hề khẩn trương một chút nào.
Bởi vì hắn có nắm chắc tuyệt đối, người này sẽ không hạ thủ với mình.
Cho dù không có quan hệ với Tử Tà Tình, hắn cũng không.
Nếu Đàm Đàm không dặn dò điểm này thì đó k phải là Đàm Đàm mà Sở Dương quen biết rồi.
"Ngươi là Sở Dương? Sở Thánh Vương?" Đối diện, vẻ mặt Cổ Nhất Cổ lập tức thả lỏng đi.
Đàm Đàm quả nhiên đã dặn dò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.