Quyển 8 - Chương 74: Cuộc nói chuyện ảnh hưởng cả đời
Phong Lăng Thiên Hạ
21/04/2017
“Lòng của bọn họ có thừa nhận ta là người tốt nhưng cũng chỉ có thể là ở sau lưng, chỉ có tại nơi chính người nhà bọn hắn
hoặc là bằng hữu đáng tin cậy nói chuyện thì có khen hai ta câu, mắng
tam đại gia tộc mấy câu nhưng xong rồi, nếu ta cuối cùng chết thì không
lâu sau, ta cũng sẽ bị bọn họ hoàn toàn quên lãng. Đối mặt với dâm uy
của tam đại gia tộc đành nén giận hay là a dua nịnh hót”.
“Ta tin chắc là cho dù ta vì bọn họ làm một vạn sự kiện nhưng nếu hôm nay ta bị Lý gia giết hay hành hạ tới chết thì cũng không ai có can đảm ra mặt cho ta. Nhiều nhất chỉ có thể trong lòng thở dài, tiếc hận, đêm khuya yên lặng nói chuyện một câu: Ta nếu có lực lượng, ta nhất định sẽ báo thù! Sau đó, người nào có một điểm lương tâm sẽ vì ta thấp một nén nhang, có thể làm được điểm này cũng đã là cực hạn rồi”.
Sở Dương châm chọc hỏi nói: “Nhưng có tác dụng gì đây?”
Ngôn Như Sơn không nói, chẳng qua là thật sự thở dài một hơi.
“Trên đời này, lương tâm thì mỗi người đều có, khác nhau chỉ là ở chỗ nhiều hay ít mà thôi, nhưng nó không đủ để người ta có hành động... Trong chúng sinh, chín chín phần trăm mọi người đều bị sự nhát gan định đoạt!” Sở Dương nhàn nhạt nói: “Cho nên ta làm việc, cho tới bây giờ cũng không phải là vì hành hiệp trượng nghĩa, cũng không phải là vì tạo phúc thương sinh mà chỉ là vì để chính mình, tâm mình yên tĩnh và không thẹn với lương tâm, như thế mà thôi”.
“Nhưng nếu là nói đến một số việc mà người ta biết rõ không thể làm mà vẫn làm, thậm chí vì vậy mà chết thì... Ta sẽ cười to, bởi vì đây là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra bởi vì bọn họ không xứng!”
“Ngài có cảm thấy thể hay không, chết như vậy là chết oan uổng, rất ngu xuẩn!?” Sở Dương hỏi.
“Nói như ngươi vậy không khỏi có chút cực đoan”. Ngôn Như Sơn thở dài nói.
“Thật sự là cực đoan sao? Ta thời thời khắc khắc nhắc nhở mình, ta làm hết thảy chưa bao giờ là vì người khác mà làm mà là vì chính mình làm. Nếu không phải như thế, ta không kiếm được hồi báo tương ứng mà có cảm giác ủy khuất và không đáng giá. Nhưng nếu là vì mình làm thì hết thảy lại bất đồng”. Sở Dương mỉm cười nói: “Cho nên ta không xem thiên hạ, không nhìn thương sinh, chỉ nhìn tâm của chính ta, người tùy tâm động, hết thảy là như thế”.
Đen đây, Ngôn Như Sơn hoàn toàn trầm mặc lại.
“Lòng ta yên tĩnh thì thiên hạ yên tĩnh; Lòng ta giận, thì trường kiếm cầm đao chém thể gian bất bình!” Sở Dương đứng lên, nói: “Bọn họ đã tới, ta đi ra xem một chút”.
Ngôn Như Sơn nói: “Chậm đã”.
“Chuyện gì vậy?” Sở Dương quay đầu lại hỏi.
Ngôn Như Sơn trầm ngâm hồi lâu rồi mới lấy từ trong ngực ra một khối ngọc bội toàn thân màu xanh biếc nói: “Nếu ngươi phát hiện ra việc lần này ngươi tính toán sai hoặc khống chế lực lượng không tới... Hay là quan phủ Đông Hoàng có phương diện mà ngươi không cách nào xử lý được thì có thể đưa ra cái ngọc bội này”.
Hắn nhẹ giọng nói: “Ta cũng là người của quan phủ nên cái ngọc bội này dù sao cũng vẫn có chút chỗ dùng”.
Sở Dương ngưng thần nhìn hắn một hồi rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói: “Ngôn huynh đại nghĩa, nếu như thế, huynh đệ ta không khách khí, áy náy đâu”.
Ngay sau đó đưa tay cầm ngọc bội nhưng cũng không thèm nhìn tới mà thuận tay đút vào trong ngực rồi đi ra ngoài.
Ngôn Như Sơn thần tình trên mặt vừa động, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười khó được dường như sau khi đến Nam Nhân Đường này hắn nguyện ý muốn cười nhất mà nụ cười này so với dĩ vãng thì tươi hơn nhiều.
Lúc trước, hắn gọi mình là ‘Ngôn huynh’ mà xưng là ‘Tiểu đệ’. Còn lần này. Sở Dương tựa hồ cố ý hay vô tình thay đổi cách gọi đổi thành ‘Ngôn huynh’ và ‘Huynh đệ ta’.
Nếu là người khác nghe được cũng chưa chắc đã nghe ra được cái gì bất đồng nhưng đối với Sở Dương và Ngôn Như Sơn mà nói lại hoàn toàn khác nhau.
Ngôn Như Sơn nghe vào tai lại cảm giác được trong lòng mình có mấy phần vui vẻ. Mình là bởi vì Sở Dương mà đưa ra cái ngọc bội này chẳng khác gì là đã nhận Sở Dương là huynh đệ rồi mà Sở Dương thay đổi cách gọi cũng chính là vì mình đã cho phép. Trong lúc lơ đãng, mầm mống một đoạn tình cảm đã nảy sinh trong lòng hai người.
Nhìn Sở Dương đi ra ngoài, Ngôn Như Sơn mỉm cười, trong lòng yên lặng thì thầm nói: “Ta không vì hành hiệp trượng nghĩa, không vì tạo phúc thương sinh chỉ vì tâm mình yên tĩnh. Chỉ cần vì nghĩa mà không thẹn với lương tâm, chỉ như thế mà thôi”.
“Ta không xem thiên hạ, không nhìn thương sinh chỉ nhìn vào tâm của chính ta. Lòng ta yên tĩnh thì thiên hạ yên tĩnh, lòng ta giận thì trường kiếm cầm đao chém thể gian bất bình!”
“Vì để mình không cảm giác bị ủy khuất”.
“Thật sự là người thiểu niên thú vị!” Ngôn Như Sơn mỉm cười rồi một lần nữa nằm lên trên giường nhưng lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó mà vội kêu lên nói: “Dừng bước lại đã!”
Sở Dương một cái chân đã đạp ra ngoài cửa nghe tiếng gọi dừng bước nhưng không có quay đầu lại nói: “Ngôn huynh còn có gì chỉ giáo hả?”
Phía ngoài kia, tiếng vó ngựa gấp gáp đã càng ngày càng gần.
“Đối với tâm tình của ngươi ta rất thưởng thức nhưng đối với thuyết pháp của ngươi thì ta không đồng ý”. Ngôn Như Sơn chậm rãi nói: “Người, trừ phi đến tuyệt cảnh mới có thể bộc phát ra cho nên thể gian này mới có thể có nhiều người như vậy mai một đi”.
Sở Dương lẳng lặng nghe.
“Tựa như Vương Đao, nếu không phải người nhà chết hết, nếu chỉ là bị đánh chửi khi nhục, cho dù là bị cắt đứt một chân nhưng chỉ cần người nhà không việc gì hắn sẽ như hôm nay lao ra cầu ngươi giết chết Lý Minh Nguyệt hay không?” Ngôn Như Sơn hỏi.
“Sẽ không đâu!” Sở Dương suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Đúng, người người cùng một lòng, lòng đồng một ý”. Ngôn Như Sơn trầm trọng nói: “Cho nên ta muốn ngươi, ngươi không thể vì một số người nhát gan sợ phiền phức mà phủ nhận sự tốt đẹp của nhân gian! Bọn họ sẽ không vì ngươi ra mặt nhưng lại vì cha mẹ con cái của mình mà ẩn nhân. Có một số người vì giận dữ mà rút đao vậy máu chẳng qua là cái dũng của kẻ thất phu; Vì người nhà mà chịu nhục bảo toàn được sự bình an cũng là anh hùng!”
“Cho nên, có đôi lúc nhát gan cũng là anh hùng! Cúi đầu cũng là nam tử hán đại trượng phu! Vấn đề là vì cái gì mà thôi!”
“Chưa tới lúc tuyệt cảnh thì không nên liều mạng!” Ngôn Như Sơn ánh mắt như ngưng đọng chiếu vào lưng Sở Dương trầm giọng nói: “Những lời này, huynh đệ, ngươi phải nhớ cho kỹ!”
Thân thể Sở Dương run rẩy, một lúc lâu sau đột nhiên xoay người lại, bái sâu một cái thành khẩn nói: “Ngôn huynh, đã thụ giáo! Lời của Ngôn huynh hôm nay đã giải khai vướng mắc lớn nhất trong tâm trạng của ta, tựa như vẹt ra mây mù, một lần nữa biết suy nghĩ vì thiên hạ thương sinh”.
“Đa tạ, Ngôn huynh!”
Sở Dương ngẩng đầu lên mà đột nhiên cảm giác được dễ dàng. Trước đó tâm tư Sở Dương đích xác là có chút cực đoan nhưng những lời này của Ngôn Như Sơn đã trực tiếp đưa suy nghĩ của hắn vốn đã có chút ít lệch lạc quay trở về quỹ đạo bình thường.
Cũng không phải là mỗi người cũng có thể rơi vào tuyệt cảnh mà người chưa rơi vào tuyệt cảnh và người đã từng rơi vào tuyệt cảnh tâm thái là không giống nhau. Đen lúc đó bất kỳ biến hóa nào cũng có thể phát sinh.
Tuy nhiên, đúng là trên thể gian có một số người bởi vì bị bức bách tuyệt vọng mà trở thành đỉnh phong chi lộ cường giả nhưng có những người đã đi lên được con đường cường giả rộng lớn mạnh mẽ kia thì liệu có còn giữ lại được cái tâm bình thản tốt đẹp lúc ban đầu hay không?
Đây là câu hỏi vĩnh viễn không có đáp án. Không có ai biết lần nói chuyện này đối với cả đời Sở Dương có ảnh hưởng hết sức quan trọng!
Tâm tính của Sở Dương từ sau kiếp nạn Thiên Ngoại Lâu ở kiếp trước vẫn có chút cực đoan nhưng từ giờ khắc này đã chánh thức xảy ra bước ngoặt lớn! Mà con đường đời của hắn bị buổi nói chuyện này ảnh hưởng to lớn không thể tưởng tượng.
“Có đôi khi nhát gan cũng là anh hùng, cúi đầu cũng là nam tử hán đại trượng phu! Vấn đề là vì cái gì mà thôi!” Sở Dương lầm bẩm nhớ lại vừa đi ra cửa. Ngôn Như Sơn nhìn theo bóng lưng Sở Dương mà trong mắt tràn đầy vẻ thưởng thức.
Tiếng chân như sấm sau một khắc ở trước Nam Nhân Đường chỉnh tề ngừng lại.
Khi Sở Dương mở cửa ra thì thấy thành vệ quân cả đám chỉnh tề xuống ngựa. Một màu quân trang, đính nón trụ và mang giáp thật sự là uy vũ. Cầm đầu là một viên khôi ngô quan quân mặt đầy râu quai nón tay vịn chuôi bội kiếm bên hông leng keng đi tới.
Ở trong cảm giác của Sở Dương tên này giống như là một đầu Hắc Hùng to con đang bước nhanh đến! Sau lưng hắn, bốn năm chục tên quan binh tức thì phân tán ra, trong nháy mắt đã đem tất cả lộ tuyển có thể chạy trốn bịt lại, tạo thể trận như thiên la địa võng, nhanh mà không loạn chút nào. Sở Dương ánh mắt co rụt lại, thành vệ quân này trình độ tinh nhuệ thật sự đúng là có chút ít không ngờ được.
“Vị kia có phải là quản sự Sở Dương ở Nam Nhân đường hay không?” Viên quan quân râu quai nón đưa ánh mắt phong duệ đảo qua rồi lớn tiếng hỏi.
“Đúng là ta”. Sở Dương ấm áp cười cười nói: “Vị tướng quân này tới Nam Nhân Đường ta là có chứng bệnh gì sao?”
Đối mặt với đại quân san sát thì những lời này của Sở Dương có thể nói là thần trí chi bút hoặc là có thể nói là một câu siêu cấp không sợ chết!
Đi tới Nam Nhân Đường là nơi chuyên trị bệnh kín thì có thể có cái bệnh gì chứ?
Viên tướng quân râu quai nón sửng sốt rồi sắc mặt giận dữ gầm lên quát mắng nói: “Ngươi mới có bệnh ấy!” Phía sau, mấy sĩ binh đứng gần tất cả đều không nhịn được phì cười.
Sở Dương thấy rõ ràng, thành vệ quân trước mắt này trình độ thật sự làm người khác kinh hãi. Đây mới chỉ là thành vệ quân địa khu xa xôi mà mỗi người tu vi đều đã không kém rồi. Trong nhóm người này, kẻ trình độ kém nhất cũng có Huyền cấp tầng thứ tu vi.
Phần này tu vi nếu là đặt ở Cửu Trọng Thiên đại lục đã tương đương với chí Tôn nhất phẩm rồi.
Sở Dương trong lòng không khỏi nổi lên mấy phần nghi ngờ: Thứ nhất, thành vệ quân này nếu đã tinh nhuệ như vậy thì vì sao còn phải cưỡi ngựa? Mỗi người triển khai thân pháp tốc độ thì làm sao cũng sẽ nhanh hơn tốc độ của mấy thớt ngựa mấy chục lần? Cưỡi ngựa đến quả thực là làm cho Sở Dương nhớ lại trận chiến kỵ binh ở Hạ Tam Thiên!
Thứ hai. Nếu mỗi thành vệ quân đều có tu vi như thế. Sở Dương biết, Tử Hà thành thành vệ quân có khoảng năm ngàn người. Chiến lực tổng hợp lại sẽ đạt đến trình độ đáng kinh ngạc!
Chớ nói chỉ là trong đó còn có Thống lĩnh, tổ trưởng, đội trưởng, tướng lãnh khẳng định là còn có tu vi cao hơn. Lực lượng như vậy vì sao thành chủ lại cho phép tam đại gia tộc xấu xa như vậy tồn tại? Hoàn toàn có thể dễ dàng san bằng mà. Chẳng lẽ, trong chuyện này còn có huyền cơ khác!?
Ý tưởng này Sở Dương tâm niệm thật sự rất nhanh, nếu như thế thì kế hoạch ban đầu của mình chỉ sợ sẽ phải có sự thay đổi nhất định, chỉ bằng tùy cơ ứng biến, lấy kế vạn toàn là hơn.
“Bổn tướng quân phụng thành chủ chi lệnh, đem ác đồ giết người Sở Dương bắt về quy án! Ngươi đã chính là Sở Dương thì hãy đi theo ta đi”. Sở Dương còn đang trong trầm tư thì tướng quân râu quai nón đã lớn tiếng quát.
Trong mắt của hắn hiện lên một tia đồng tình nhưng vẫn không chút do dự ra lệnh bắt.
“Chậm đã!” Sở Dương nói: “Xin hỏi tướng quân đại nhân, tại hạ đến tột cùng là chỉ phạm vào một ít tiểu luật pháp mà lại bị bắt về quy án sao?”
Tướng quân râu quai nón hiển nhiên là người rất có nguyên tắc, hơn nữa còn là người không hiểu được lẽ biến thông nên khi nghe những lời này quả thực hồi lâu không có đáp lại, một hồi lâu sau mới hét lớn một tiếng nói: “Ngươi sáng nay ở trước mặt mọi người, giết không chỉ một người, nhân chứng vật chứng đều có, hiện tại lại ra vẻ vô tội hỏi phạm pháp cái gì hả? Làm sao ngươi dám hỏi như vậy!?”
Sở Dương buông buông tay nói: “Nhân chứng vật chứng đều có?! Dám hỏi tướng quân đại nhân, nhân chứng ở đâu, vật chứng ở đâu? Rốt cuộc ở chỗ nào? Lấy ra đây cho ta xem”.
Sở Dương cố tình bên trong trứng gà chọn xương như vậy với mục đích đơn giản là đang trì hoãn thời gian. Bởi vì Sở Dương có một phần trăm vạn % nắm chắc, mình sẽ không bị mang đi.
Vị thương gia tìm mình trị liệu bệnh kín kia giờ phút này tuyệt đối đã đi khơi thông quan hệ rồi. Hắn tuyệt sẽ không để cho mình bị bắt đi bởi vì thành chủ đại nhân coi như là có thể tiếp tục cứu trị thì thật sự là sẽ không dùng một kẻ tù tội tới chữa bệnh... Thành chủ đại nhân còn đâu mặt mũi nữa cho nên gã mũi ưng kia nhất định phải giữ được mình. Trừ phi hắn cam tâm vứt bỏ tiền đầu tư lúc trước và khả năng sinh lời tương lai!
Đây vẫn chỉ là cái thứ nhất.
Hơn nữa cho dù người nọ cam tâm buông tha tiền đã đầu tư cùng tiền lời tương lai thì Sở Dương vẫn không sợ bởi vì còn có cái thứ hai!
Thứ hai đó là Lý gia.
Truyền nhân chi chính của Lý gia bị mình giết, đổi lại bất kỳ một cái gia tộc nào nếu có cùng địa vị và thực lực như Lý gia thì cũng sẽ không tùy tiện cho phép quan phủ nhúng tay vào vì bọn họ tuyệt sẽ không nuốt xuống nổi cơn giận này!
Khoái ý ân cừu là mơ ước của mỗi người! Người bình thường còn như thế huống chi là gia tộc hoành hành ngang ngược như Lý gia?
Quan phủ một khi nhúng tay vào hung thủ nhận tội đền tội thì đâu còn chỗ để sửa trị cừu nhân cho thống khoái? Hơn nữa, nếu như là cừu nhân bị quan phủ bắt, Lý gia mượn lực lượng của quan phủ đi làm việc thì ngược lại sẽ làm cho uy vọng của Lý gia đại giảm. Lúc đó ở trong ba đại gia tộc, Lý gia mất mặt là nhất định rồi, thậm chí sẽ bị lọai ra khỏi thể chân vạc giữa tam đại gia tộc.
Cho nên Lý gia vô luận như thế nào cũng sẽ không để quan phủ nhúng tay vào!
“Ta tin chắc là cho dù ta vì bọn họ làm một vạn sự kiện nhưng nếu hôm nay ta bị Lý gia giết hay hành hạ tới chết thì cũng không ai có can đảm ra mặt cho ta. Nhiều nhất chỉ có thể trong lòng thở dài, tiếc hận, đêm khuya yên lặng nói chuyện một câu: Ta nếu có lực lượng, ta nhất định sẽ báo thù! Sau đó, người nào có một điểm lương tâm sẽ vì ta thấp một nén nhang, có thể làm được điểm này cũng đã là cực hạn rồi”.
Sở Dương châm chọc hỏi nói: “Nhưng có tác dụng gì đây?”
Ngôn Như Sơn không nói, chẳng qua là thật sự thở dài một hơi.
“Trên đời này, lương tâm thì mỗi người đều có, khác nhau chỉ là ở chỗ nhiều hay ít mà thôi, nhưng nó không đủ để người ta có hành động... Trong chúng sinh, chín chín phần trăm mọi người đều bị sự nhát gan định đoạt!” Sở Dương nhàn nhạt nói: “Cho nên ta làm việc, cho tới bây giờ cũng không phải là vì hành hiệp trượng nghĩa, cũng không phải là vì tạo phúc thương sinh mà chỉ là vì để chính mình, tâm mình yên tĩnh và không thẹn với lương tâm, như thế mà thôi”.
“Nhưng nếu là nói đến một số việc mà người ta biết rõ không thể làm mà vẫn làm, thậm chí vì vậy mà chết thì... Ta sẽ cười to, bởi vì đây là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra bởi vì bọn họ không xứng!”
“Ngài có cảm thấy thể hay không, chết như vậy là chết oan uổng, rất ngu xuẩn!?” Sở Dương hỏi.
“Nói như ngươi vậy không khỏi có chút cực đoan”. Ngôn Như Sơn thở dài nói.
“Thật sự là cực đoan sao? Ta thời thời khắc khắc nhắc nhở mình, ta làm hết thảy chưa bao giờ là vì người khác mà làm mà là vì chính mình làm. Nếu không phải như thế, ta không kiếm được hồi báo tương ứng mà có cảm giác ủy khuất và không đáng giá. Nhưng nếu là vì mình làm thì hết thảy lại bất đồng”. Sở Dương mỉm cười nói: “Cho nên ta không xem thiên hạ, không nhìn thương sinh, chỉ nhìn tâm của chính ta, người tùy tâm động, hết thảy là như thế”.
Đen đây, Ngôn Như Sơn hoàn toàn trầm mặc lại.
“Lòng ta yên tĩnh thì thiên hạ yên tĩnh; Lòng ta giận, thì trường kiếm cầm đao chém thể gian bất bình!” Sở Dương đứng lên, nói: “Bọn họ đã tới, ta đi ra xem một chút”.
Ngôn Như Sơn nói: “Chậm đã”.
“Chuyện gì vậy?” Sở Dương quay đầu lại hỏi.
Ngôn Như Sơn trầm ngâm hồi lâu rồi mới lấy từ trong ngực ra một khối ngọc bội toàn thân màu xanh biếc nói: “Nếu ngươi phát hiện ra việc lần này ngươi tính toán sai hoặc khống chế lực lượng không tới... Hay là quan phủ Đông Hoàng có phương diện mà ngươi không cách nào xử lý được thì có thể đưa ra cái ngọc bội này”.
Hắn nhẹ giọng nói: “Ta cũng là người của quan phủ nên cái ngọc bội này dù sao cũng vẫn có chút chỗ dùng”.
Sở Dương ngưng thần nhìn hắn một hồi rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười, nói: “Ngôn huynh đại nghĩa, nếu như thế, huynh đệ ta không khách khí, áy náy đâu”.
Ngay sau đó đưa tay cầm ngọc bội nhưng cũng không thèm nhìn tới mà thuận tay đút vào trong ngực rồi đi ra ngoài.
Ngôn Như Sơn thần tình trên mặt vừa động, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười khó được dường như sau khi đến Nam Nhân Đường này hắn nguyện ý muốn cười nhất mà nụ cười này so với dĩ vãng thì tươi hơn nhiều.
Lúc trước, hắn gọi mình là ‘Ngôn huynh’ mà xưng là ‘Tiểu đệ’. Còn lần này. Sở Dương tựa hồ cố ý hay vô tình thay đổi cách gọi đổi thành ‘Ngôn huynh’ và ‘Huynh đệ ta’.
Nếu là người khác nghe được cũng chưa chắc đã nghe ra được cái gì bất đồng nhưng đối với Sở Dương và Ngôn Như Sơn mà nói lại hoàn toàn khác nhau.
Ngôn Như Sơn nghe vào tai lại cảm giác được trong lòng mình có mấy phần vui vẻ. Mình là bởi vì Sở Dương mà đưa ra cái ngọc bội này chẳng khác gì là đã nhận Sở Dương là huynh đệ rồi mà Sở Dương thay đổi cách gọi cũng chính là vì mình đã cho phép. Trong lúc lơ đãng, mầm mống một đoạn tình cảm đã nảy sinh trong lòng hai người.
Nhìn Sở Dương đi ra ngoài, Ngôn Như Sơn mỉm cười, trong lòng yên lặng thì thầm nói: “Ta không vì hành hiệp trượng nghĩa, không vì tạo phúc thương sinh chỉ vì tâm mình yên tĩnh. Chỉ cần vì nghĩa mà không thẹn với lương tâm, chỉ như thế mà thôi”.
“Ta không xem thiên hạ, không nhìn thương sinh chỉ nhìn vào tâm của chính ta. Lòng ta yên tĩnh thì thiên hạ yên tĩnh, lòng ta giận thì trường kiếm cầm đao chém thể gian bất bình!”
“Vì để mình không cảm giác bị ủy khuất”.
“Thật sự là người thiểu niên thú vị!” Ngôn Như Sơn mỉm cười rồi một lần nữa nằm lên trên giường nhưng lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó mà vội kêu lên nói: “Dừng bước lại đã!”
Sở Dương một cái chân đã đạp ra ngoài cửa nghe tiếng gọi dừng bước nhưng không có quay đầu lại nói: “Ngôn huynh còn có gì chỉ giáo hả?”
Phía ngoài kia, tiếng vó ngựa gấp gáp đã càng ngày càng gần.
“Đối với tâm tình của ngươi ta rất thưởng thức nhưng đối với thuyết pháp của ngươi thì ta không đồng ý”. Ngôn Như Sơn chậm rãi nói: “Người, trừ phi đến tuyệt cảnh mới có thể bộc phát ra cho nên thể gian này mới có thể có nhiều người như vậy mai một đi”.
Sở Dương lẳng lặng nghe.
“Tựa như Vương Đao, nếu không phải người nhà chết hết, nếu chỉ là bị đánh chửi khi nhục, cho dù là bị cắt đứt một chân nhưng chỉ cần người nhà không việc gì hắn sẽ như hôm nay lao ra cầu ngươi giết chết Lý Minh Nguyệt hay không?” Ngôn Như Sơn hỏi.
“Sẽ không đâu!” Sở Dương suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Đúng, người người cùng một lòng, lòng đồng một ý”. Ngôn Như Sơn trầm trọng nói: “Cho nên ta muốn ngươi, ngươi không thể vì một số người nhát gan sợ phiền phức mà phủ nhận sự tốt đẹp của nhân gian! Bọn họ sẽ không vì ngươi ra mặt nhưng lại vì cha mẹ con cái của mình mà ẩn nhân. Có một số người vì giận dữ mà rút đao vậy máu chẳng qua là cái dũng của kẻ thất phu; Vì người nhà mà chịu nhục bảo toàn được sự bình an cũng là anh hùng!”
“Cho nên, có đôi lúc nhát gan cũng là anh hùng! Cúi đầu cũng là nam tử hán đại trượng phu! Vấn đề là vì cái gì mà thôi!”
“Chưa tới lúc tuyệt cảnh thì không nên liều mạng!” Ngôn Như Sơn ánh mắt như ngưng đọng chiếu vào lưng Sở Dương trầm giọng nói: “Những lời này, huynh đệ, ngươi phải nhớ cho kỹ!”
Thân thể Sở Dương run rẩy, một lúc lâu sau đột nhiên xoay người lại, bái sâu một cái thành khẩn nói: “Ngôn huynh, đã thụ giáo! Lời của Ngôn huynh hôm nay đã giải khai vướng mắc lớn nhất trong tâm trạng của ta, tựa như vẹt ra mây mù, một lần nữa biết suy nghĩ vì thiên hạ thương sinh”.
“Đa tạ, Ngôn huynh!”
Sở Dương ngẩng đầu lên mà đột nhiên cảm giác được dễ dàng. Trước đó tâm tư Sở Dương đích xác là có chút cực đoan nhưng những lời này của Ngôn Như Sơn đã trực tiếp đưa suy nghĩ của hắn vốn đã có chút ít lệch lạc quay trở về quỹ đạo bình thường.
Cũng không phải là mỗi người cũng có thể rơi vào tuyệt cảnh mà người chưa rơi vào tuyệt cảnh và người đã từng rơi vào tuyệt cảnh tâm thái là không giống nhau. Đen lúc đó bất kỳ biến hóa nào cũng có thể phát sinh.
Tuy nhiên, đúng là trên thể gian có một số người bởi vì bị bức bách tuyệt vọng mà trở thành đỉnh phong chi lộ cường giả nhưng có những người đã đi lên được con đường cường giả rộng lớn mạnh mẽ kia thì liệu có còn giữ lại được cái tâm bình thản tốt đẹp lúc ban đầu hay không?
Đây là câu hỏi vĩnh viễn không có đáp án. Không có ai biết lần nói chuyện này đối với cả đời Sở Dương có ảnh hưởng hết sức quan trọng!
Tâm tính của Sở Dương từ sau kiếp nạn Thiên Ngoại Lâu ở kiếp trước vẫn có chút cực đoan nhưng từ giờ khắc này đã chánh thức xảy ra bước ngoặt lớn! Mà con đường đời của hắn bị buổi nói chuyện này ảnh hưởng to lớn không thể tưởng tượng.
“Có đôi khi nhát gan cũng là anh hùng, cúi đầu cũng là nam tử hán đại trượng phu! Vấn đề là vì cái gì mà thôi!” Sở Dương lầm bẩm nhớ lại vừa đi ra cửa. Ngôn Như Sơn nhìn theo bóng lưng Sở Dương mà trong mắt tràn đầy vẻ thưởng thức.
Tiếng chân như sấm sau một khắc ở trước Nam Nhân Đường chỉnh tề ngừng lại.
Khi Sở Dương mở cửa ra thì thấy thành vệ quân cả đám chỉnh tề xuống ngựa. Một màu quân trang, đính nón trụ và mang giáp thật sự là uy vũ. Cầm đầu là một viên khôi ngô quan quân mặt đầy râu quai nón tay vịn chuôi bội kiếm bên hông leng keng đi tới.
Ở trong cảm giác của Sở Dương tên này giống như là một đầu Hắc Hùng to con đang bước nhanh đến! Sau lưng hắn, bốn năm chục tên quan binh tức thì phân tán ra, trong nháy mắt đã đem tất cả lộ tuyển có thể chạy trốn bịt lại, tạo thể trận như thiên la địa võng, nhanh mà không loạn chút nào. Sở Dương ánh mắt co rụt lại, thành vệ quân này trình độ tinh nhuệ thật sự đúng là có chút ít không ngờ được.
“Vị kia có phải là quản sự Sở Dương ở Nam Nhân đường hay không?” Viên quan quân râu quai nón đưa ánh mắt phong duệ đảo qua rồi lớn tiếng hỏi.
“Đúng là ta”. Sở Dương ấm áp cười cười nói: “Vị tướng quân này tới Nam Nhân Đường ta là có chứng bệnh gì sao?”
Đối mặt với đại quân san sát thì những lời này của Sở Dương có thể nói là thần trí chi bút hoặc là có thể nói là một câu siêu cấp không sợ chết!
Đi tới Nam Nhân Đường là nơi chuyên trị bệnh kín thì có thể có cái bệnh gì chứ?
Viên tướng quân râu quai nón sửng sốt rồi sắc mặt giận dữ gầm lên quát mắng nói: “Ngươi mới có bệnh ấy!” Phía sau, mấy sĩ binh đứng gần tất cả đều không nhịn được phì cười.
Sở Dương thấy rõ ràng, thành vệ quân trước mắt này trình độ thật sự làm người khác kinh hãi. Đây mới chỉ là thành vệ quân địa khu xa xôi mà mỗi người tu vi đều đã không kém rồi. Trong nhóm người này, kẻ trình độ kém nhất cũng có Huyền cấp tầng thứ tu vi.
Phần này tu vi nếu là đặt ở Cửu Trọng Thiên đại lục đã tương đương với chí Tôn nhất phẩm rồi.
Sở Dương trong lòng không khỏi nổi lên mấy phần nghi ngờ: Thứ nhất, thành vệ quân này nếu đã tinh nhuệ như vậy thì vì sao còn phải cưỡi ngựa? Mỗi người triển khai thân pháp tốc độ thì làm sao cũng sẽ nhanh hơn tốc độ của mấy thớt ngựa mấy chục lần? Cưỡi ngựa đến quả thực là làm cho Sở Dương nhớ lại trận chiến kỵ binh ở Hạ Tam Thiên!
Thứ hai. Nếu mỗi thành vệ quân đều có tu vi như thế. Sở Dương biết, Tử Hà thành thành vệ quân có khoảng năm ngàn người. Chiến lực tổng hợp lại sẽ đạt đến trình độ đáng kinh ngạc!
Chớ nói chỉ là trong đó còn có Thống lĩnh, tổ trưởng, đội trưởng, tướng lãnh khẳng định là còn có tu vi cao hơn. Lực lượng như vậy vì sao thành chủ lại cho phép tam đại gia tộc xấu xa như vậy tồn tại? Hoàn toàn có thể dễ dàng san bằng mà. Chẳng lẽ, trong chuyện này còn có huyền cơ khác!?
Ý tưởng này Sở Dương tâm niệm thật sự rất nhanh, nếu như thế thì kế hoạch ban đầu của mình chỉ sợ sẽ phải có sự thay đổi nhất định, chỉ bằng tùy cơ ứng biến, lấy kế vạn toàn là hơn.
“Bổn tướng quân phụng thành chủ chi lệnh, đem ác đồ giết người Sở Dương bắt về quy án! Ngươi đã chính là Sở Dương thì hãy đi theo ta đi”. Sở Dương còn đang trong trầm tư thì tướng quân râu quai nón đã lớn tiếng quát.
Trong mắt của hắn hiện lên một tia đồng tình nhưng vẫn không chút do dự ra lệnh bắt.
“Chậm đã!” Sở Dương nói: “Xin hỏi tướng quân đại nhân, tại hạ đến tột cùng là chỉ phạm vào một ít tiểu luật pháp mà lại bị bắt về quy án sao?”
Tướng quân râu quai nón hiển nhiên là người rất có nguyên tắc, hơn nữa còn là người không hiểu được lẽ biến thông nên khi nghe những lời này quả thực hồi lâu không có đáp lại, một hồi lâu sau mới hét lớn một tiếng nói: “Ngươi sáng nay ở trước mặt mọi người, giết không chỉ một người, nhân chứng vật chứng đều có, hiện tại lại ra vẻ vô tội hỏi phạm pháp cái gì hả? Làm sao ngươi dám hỏi như vậy!?”
Sở Dương buông buông tay nói: “Nhân chứng vật chứng đều có?! Dám hỏi tướng quân đại nhân, nhân chứng ở đâu, vật chứng ở đâu? Rốt cuộc ở chỗ nào? Lấy ra đây cho ta xem”.
Sở Dương cố tình bên trong trứng gà chọn xương như vậy với mục đích đơn giản là đang trì hoãn thời gian. Bởi vì Sở Dương có một phần trăm vạn % nắm chắc, mình sẽ không bị mang đi.
Vị thương gia tìm mình trị liệu bệnh kín kia giờ phút này tuyệt đối đã đi khơi thông quan hệ rồi. Hắn tuyệt sẽ không để cho mình bị bắt đi bởi vì thành chủ đại nhân coi như là có thể tiếp tục cứu trị thì thật sự là sẽ không dùng một kẻ tù tội tới chữa bệnh... Thành chủ đại nhân còn đâu mặt mũi nữa cho nên gã mũi ưng kia nhất định phải giữ được mình. Trừ phi hắn cam tâm vứt bỏ tiền đầu tư lúc trước và khả năng sinh lời tương lai!
Đây vẫn chỉ là cái thứ nhất.
Hơn nữa cho dù người nọ cam tâm buông tha tiền đã đầu tư cùng tiền lời tương lai thì Sở Dương vẫn không sợ bởi vì còn có cái thứ hai!
Thứ hai đó là Lý gia.
Truyền nhân chi chính của Lý gia bị mình giết, đổi lại bất kỳ một cái gia tộc nào nếu có cùng địa vị và thực lực như Lý gia thì cũng sẽ không tùy tiện cho phép quan phủ nhúng tay vào vì bọn họ tuyệt sẽ không nuốt xuống nổi cơn giận này!
Khoái ý ân cừu là mơ ước của mỗi người! Người bình thường còn như thế huống chi là gia tộc hoành hành ngang ngược như Lý gia?
Quan phủ một khi nhúng tay vào hung thủ nhận tội đền tội thì đâu còn chỗ để sửa trị cừu nhân cho thống khoái? Hơn nữa, nếu như là cừu nhân bị quan phủ bắt, Lý gia mượn lực lượng của quan phủ đi làm việc thì ngược lại sẽ làm cho uy vọng của Lý gia đại giảm. Lúc đó ở trong ba đại gia tộc, Lý gia mất mặt là nhất định rồi, thậm chí sẽ bị lọai ra khỏi thể chân vạc giữa tam đại gia tộc.
Cho nên Lý gia vô luận như thế nào cũng sẽ không để quan phủ nhúng tay vào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.