Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 7 - Chương 451: Đạo cao một thước, ma cao một trượng!

Phong Lăng Thiên Hạ

19/11/2013

Mấy vị chí tôn đều giận dữ, điên cuồng đuổi theo.

Trong tưởng tượng của bọn hắn, mấy tên khốn này vô luận thế nào cũng không thể trốn thoát!

Nhất là ngay trong tuyệt địa thế này. Nhưng ai cũng không thể ngờ tới, đối phương lại lợi dụng thứ không có khả năng lợi dụng nhất - vách núi vạn trượng.

Nói đi cũng phải nói lại, đối với loại cấp độ chí tôn như thế này, vách núi vạn trượng không đáng để vào mắt.

Phất tay một cái là có thể vượt qua.

Cho nên lợi dụng vách núi vạn trượng để bỏ trốn, đố với võ giả cao giai Cửu Trọng Thiên đại lục mà nói, chỉ là một truyện cười mà thôi. Nhìn thấy đám người Sở Dương nhảy xuống vách núi, mấy vị chí tôn tuy tức giận, nhưng cũng là vì bị thủ đoạn và mưu kế ùn ùn của đối phương mà nổi giận.

Tuyệt đối không vì đối phương đào thoát mà tức giận!

Cứ truy đuổi, cho dù đối phương có nhảy xuống mặt đất dưới chân vách núi cũng tuyệt đối chạy không thoát!

Hồng quang chợt lóe, một cỗ khí tức nóng rực đột nhiên bạo phát. Một thiếu niên toàn thân bao phủ hồng quang đột nhiên xuất hiện, chính là Nhuế Bất Thông.

Nhuế Bất Thông tung một trận quyền trước, cả ngọn núi gần như đều sụp đổ. Tiếp đó, hắn lại liều mạng níu chân cản đường mấy vị chí tôn!

Giao công tác đoạn hậu cho Nhuế Bất Thông, đối với một kẻ không sợ chết như hắn, tuyệt đối là người dùng hết tài, vật dùng hết tác dụng.

Bịch một tiếng, Nhuế Bất Thông cùng một vị nhất phẩm chí tôn trao đổi một quyền.

Cái gọi là trao đổi, chính là ngươi đánh ta một quyền, ta đánh ngươi một quyền!

Tên gia hỏa này vóc người hơi thấp bé một chút, một quyền của đối phương hung hăng giáng lên ngực hắn, còn một quyền của hắn lại ầm ầm giáng vào đũng quần đối phương!

Thanh âm giống như bóp nát một quả trứng gà vang lên!

"A aaaa..." Nhuế Bất Thông kêu thảm một tiếng, bị đánh bay ra ngoài, lại tiếp tục quấn lấy một vị chí tôn khác.

Vị chí tôn bị hắn táng vào đũng quần kia trực tiếp há hốc miệng, khuôn mặt hồng nhuận biến thành màu tím, sau đó lại gập người lại giống như một con tôm khổng lồ, miệng điên cuồng hít không khí lạnh, trên trán mồ hôi hạt lớn hạt nhỏ điên cuồng chạy ra.

Thật lâu sau mới hét thảm một tiếng: "A trứng của ta!"

Ngay cả đám chí tôn đang nổi giận truy kích, hơn nữa còn đều có thụ thương nhất định, cũng thiếu chút nữa là bật cười thành tiếng.

Mẹ nó...

Tiếng rú thảm này thật sự rất thú vị...

Bên kia Nhuế Bất Thông đã trao đổi tam quyền lưỡng cước với người khác, mình mang đầy thương tích, lảo đảo trực ngã, nhảy tới trước mặt hai vị ngũ phẩm chí tôn!

Cả người hắn đã vô lực, xương cốt cũng gãy lìa bảy tám phần, nhưng vẫn gắng gướng chống đỡ không lùi.

Trong ánh mắt hai vị ngũ phẩm chí tôn đều lộ ra vẻ ngưng trọng, kính ý.

Có thể nhìn ra được, người nhỏ gầy trước mặt này, vì yểm hộ đồng bọn bỏ trốn mà liều mạng ngăn trở địch nhân. không muốn sống nữa!

Đối với dạng người trung nghĩa như vậy, bất kể là địch hay là bạn, đều đáng được kính trọng!

"Ngươi tên là gì? Tại sao phải khổ sở liều mạng như vậy?" Một vị chí tôn ngũ phẩm khẽ khép mắt, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi biết rõ, bọn hắn trốn không thoát được!"

Nhuế Bất Thông phun ra một ngụm máu, trong máu còn mang theo mấy mảnh vụn nội tàng, rõ ràng vô cùng. Hắn ho khan, cười thảm, thở hổn hển nói: "Bổn tọa... đi không đối tên, ngồi không đổi họ, 'Lang kiếm hạ lưu bôi , trư tâm cẩu phế nam , La Khắc Địch các ngươi muốn bắt chính là ta!" (Thằng khốn Lang Kiếm hạ lưu, tim heo phổi chó – Hình như La Khắc Địch có biệt hiệu Lang Kiếm vương)

Mọi người lập tức đều ngẩn ra! Lang kiếm hạ lưu bôi Trư tâm cẩu phế nam? La Khắc Địch?

Từ khi nào chấp pháp giả lại truy bắt một người như thế?

Nhuế Bất Thông ho khan một tiếng, hộc máu, oán giận nói: "Nhớ rõ chưa? Hừ... Qua hôm nay, các ngươi sẽ nhớ rõ lang kiếm hạ lưu bôi, trư tâm cẩu phế nam La Khắc Địch ta!"

Nhuế Bất Thông, loạng choạng, hừ hừ: "Ta đương nhiên biết bọn họ trốn không thoát, chỉ là ta vẫn phải ngăn trở các ngươi! Cho dù chỉ có thể tranh thủ cho bọn họ mấy hơi thở... ta cũng phải ngăn trở! Ngăn trở các ngươi!"



"Hảo hán tử!" Hai vị chí tôn ngũ phẩm đều bật thốt khen ngợi, trong mắt lộ ra vẻ tiếc hận. Ngoại hiệu người này hơi khó nghe, nhưng quả thực là một hảo hán tử.

Nhuế Bất Thông loạng choạng, ha ha cười thảm, máu tươi từ trong khóe miệng không ngừng chảy ra: "Ha ha... đến đây đi. Các ngươi muốn bắt bọn hắn, thì phải bước qua thi thể ta mới được! La Khắc Địch ta chết cũng không tiếc!"

Sau đó hắn liền lảo đảo đánh tới, lạnh lùng quát: "Giết đi! Chớ lưu cho ta một hơi thở nhìn thấy bằng hữu của ta bị các ngươi bắt được!"

Một vị ngũ phẩm chí tôn nhắm mắt lại, âm thầm thở dài: "Được, ta tự mình tiễn người đi!"

Một chưởng vỗ ra, thân thể Nhuế Bất Thông lập tức giống như một cái bao cỏ, bị đối phương đánh bay ra ngoài, đụng phải thạch bích, vô lực ngã xuống, xương cốt cả người đứt đoạn.

Nhưng hắn vẫn còn mỉm cười, khàn khàn nói: "Huynh đệ.... Sắp lại gặp mặt rồi, ta... ta cũng không có cách nào...."

Sau đó liền ko còn hơi thở nữa.

Mấy vị chí tôn đều cảm thấy tâm tình vô cùng trầm trọng.

Một vị hảo hán tử như vậy... Haiz! Thật sự là... thật sự đáng tiếc a.

Vị chí tôn bị Nhuế Bất Thông một quyền đánh nát đũng quần kia cúi gập người, nghiến răng nghiến lợi đi tới, rút trường kiếm, hung hăng chém xuống: "Ta băm nát tên hỗn đản nhà ngươi...."

Trường kiếm còn chưa hạ xuống, ba một tiếng, đã bị đánh bay, lập tức ăn cái bạt tai cháy mặt.

"Anh hùng hảo hán như thế, chết rồi thì thôi! Không ngờ ngươi còn muốn hủy hoại thi thể hắn?" Trong mắt vị chí tôn ngũ phẩm kia hiện lên quang mang sắc bén, phẫn nộ quát: "Ngươi còn là một võ giả hay không? Ngươi còn mặt mũi nào dám nhận mình là người giang hồ?"

Lập tức, hắn ngưng thần nhìn thi thể Nhuế Bất Thông, thở dài một tiếng nói: "An táng cẩn thận! Hán tử như thế, không nên phơi thây nơi hoang dã!"

Tiếp đó lật tay một cái, bao nhiêu đất đá vụn lập tức bị thổi bay ra ngoài, lộ ra một khu đất bằng phằng. Ống tay áo phất lên, trên mặt đất xuất hiện một cái hố, cuốn lấy thi thể Nhuế Bất Thông, nhẹ nhàng đặt vào bên trong, lại phất tay một cái nữa, vô số tảng đá vù vù bay tới, xếp lên phía trên, trong phút chốc đã hình thành một ngôi mộ.

Dùng chỉ như đao, viết lên bia mộ: "Lang kiếm hạ lưu phôi, trư tâm cẩu phế, La Khắc Địch chi mộ!

Buồn bã một hồi, thở dài: "Ngoại hiệu của ngươi, cũng tính tình bản thân, thật sự không hợp."

Vung tay áo lên, quay đầu mà đi.

Mấy vị chí tôn đều đuổi theo, hướng về phía vách núi vạn trượng mà nhảy xuống.

Vị chí tôn ngũ phẩm kia trong khoảng thời gian vừa rồi vẫn luôn đứng ở điểm cao nhất quan sát tình huống phía dưới và xung quanh, không phát hiện bất cứ dị thường nào. Địch nhân nhất định vẫn còn ở phía dưới.

Kỳ thật hai vị chí tôn đều rất nắm chắc: Thả cho các ngươi chạy, chạy được đến đâu?

Đây là nơi nào? Ngàn dặm bình nguyên!

Chạy đi nơi nào!

Một hàng mấy vị chí tôn, giống như gió lốc nhảy xuống vách núi.

Dưới chân vách núi, đá vụn đầy đất, là một đống hỗn loạn! Nhưng đối với các vị chí tôn mà nói, căn bản ko phải việc gì khó! Tùy tiện hai người phất tay một cái là có thể dọn dẹp sạch sẽ.

"Đào đất ba trăm trượng cũng phải đào ra bọn chúng ra!"

Vị chí tôn ngũ phẩm kia hung hăng nói.

Trên mặt mấy vị chí tôn đều lộ ra vẻ hưng phấn. Trong phạm vi thế này, tìm kiếm năm người sống sờ sờ, các vị chí tôn đều có một loại khoái cảm giống như mèo bắt chuột.

Bởi vì... cái này đối với mọi người mà nói, căn bản không phải việc gì khó!

Vù một tiếng, một khối đất lớn đã bị bốc lên. Mọi người mỗi người một chưởng đánh tan nát. Lập tức lại có người cuốn đi mảnh vụn, ném tới một khối khác.

Từ đầu tới cuối, vẫn có một vị chí tôn ngũ phẩm đứng ở trên cáo giám sát nghiêm mật.

Nhưng, phạm vi mười trượng, năm mươi trượng, trăm trượng, năm trăm trượng... Tìm khắp cả, nhưng vẫn không có phát hiện gì. Mọi người dần dần có chút kinh nghi bất định.

Chẳng lẽ chạy rồi?



Đúng vào lúc này, có người kêu lên: "Nơi này có cái gì đó không đúng...."

Tinh thần vị chí tôn tam phẩm kia chấn động, dùng sức bốc lên một khối đất đá, chỉ thấy phía dưới rõ ràng xuất hiện một cái động tròn xoe. Vết đào đất vẫn còn rất mớn, rất rõ ràng, khẳng định mới chỉ đào ra trong vòng hai ngày nay. Có nhiều chỗ, vẫn còn đang rơi xuống phấn vụn.

"Ở đây! Tìm được rồi!" Tinh thần mọi người chấn động. Xem ra đám người này cũng có tâm cơ nha. Sớm quyết định động thủ ở nơi này, không ngờ còn sớm đào ra một cái mật đạo như vậy... Chỉ tiếc hồ ly giảo hoạt cũng không đấu lại thợ săn! Chung quy vẫn bị tìm ra.

"Đừng nhúc nhích!" Vị chí tôn ngũ phẩm kia đi tới, nhìn thoáng qua động khẩu tối om, nói: "Không nên chui vào, cứ hớt đất dần dần! Ta muốn chậm rãi lôi bọn chúng ta!"

Trên mặt mọi người đều lộ ra một ý cười ngầm hiểu, làm như vậy, đích xác có thể khiến người ta bị tra tấn tinh thần giống như ngồi chờ chết, thậm chí còn khiến tinh thần sụp đổ!

Từng khối từng khối đất đã bị hớt đi. Tâm tình mọi người cũng càng lúc càng tàn ngược. Giống như sắp được nhìn thấy năm tên đang ẩn sâu trong mấy trăm trượng dưới mặt đất kia bị đào ra, vô cùng buồn bực và bi ai.

Chỉ có thể nhìn mình dần dần tiến về cõi chết... mà không thể động đậy!

Từng tầng từng tầng bị lột bỏ, cái thông đạo quanh co này càng ngày càng sâu. Mọi người cũng có chút bội phục.

Mẹ nó, xem bộ con hàng này muốn đào xuống cả Trung Tam thiên à?

Đến khi đào được xuống tám trăm trượng, lại phát hiện một thanh vỏ kiếm. Mọi người cầm lên nhìn nhìn, vỏ kiếm thực sạch sẽ, rõ ràng vừa mới được đặt ở chỗ này.

Tinh thần mọi người rung lên, càng chăm chú hơn.

Tiếp tục đào xuống.

Nhưng....

Đào tiếp mấy trăm trượng nữa, thanh âm ào ào truyền tới, tất cả mọi người đều choáng váng.

Hiện ra trước mặt mọi người lại là một mạch nước ngầm! Bốn phương thông suốt, thông đạo trùng trùng, dòng nước mênh mông, xóa sạch tất cả đấu vết.

Căn bản không thể xác định địch nhân chạy đi nơi nào!

Rất rõ ràng, địch nhân đã chạy thoát từ nơi này rồi.

"Hỗn trướng!" Vị chí tôn ngũ phẩm kia nổi giận gầm lên một tiếng, tức tới thất khiếu bốc khói.

Mất nhiều công sức như vậy, bảy vị chí tôn bận bịu suốt cả một đêm lại thu được một cái kết quả như vậy! Há có không thể nổi giận chứ!

Mọi người nhìn nước ngầm lẳng lặng chảy đi, trong phút chốc ý nghĩ trống rỗng.

Ai cũng thật không ngờ, địch nhân lại dùng thủ đoạn như vậy chạy mất!

Thật sự là đạo cao một thước ma cao một trượng!

Lần này chạy thoát, chỉ sợ từ này về sau như trâu xuống biển rộng, muốn bắt được, chẳng khác nào mò kim đáy bể. Hơn nữa, trừ những kẻ bị trấn áp giết chết đương trường ra, ba người trọng yếu nhất đã bị cứu đi!

Mặc dù nói trên người bọn họ đều có tuyệt độc, nhưng Sở Dương lại là thiên hạ đệ nhất y sư,làm sao lại không giải độc được chứ?

Ngửa đầu nhìn lên, bản thân đã đứng trong một cái mộ phần khổng lồ, hơn nữa còn do chính mình đào ra!

"Đi thôi!"Thanh âm một vị chí tôn ngũ phẩm từ phía trên truyền xuống...

Mọi người im lặng không nói gì, không cam lòng, khó chịu, nhưng có thể làm gì chứ? Ở lại chỗ này, chi làm trò cười!

Một cơn gió nhẹ thổi qua, trời hửng sáng.

Bảy vị chí tôn cuối cùng cũng rời đi.

Lại qua một hồi lâu.

Ở dưới mặt đất, cách nơi chôn cất Nhuế Bất Thông không xa, một thanh âm rên rỉ truyền ra.

"Ta fuk... sắp bí chết ta...." Đúng là thanh âm Sở Dương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook