Quyển 8 - Chương 882: Đây là gánh vác, là thủ hộ!
Phong Lăng Thiên Hạ
05/05/2017
Thừa tướng đang ở bên người đi theo nhắc nói: “Bệ hạ, ngày hôm qua tin tức tình báo kia người tựa như không có nhìn hết... Công chúa điện hạ hiện tại thân có tu vi Thánh Nhân đinh cực hạn, càng tiến một bước tu vi... Cùng Quỳnh Tiêu Ngự Tọa Sở Dương cũng là chẳng phân biệt được sàn sàn như nhau...”
Thừa tướng đang ở bên người đi theo nhắc nói: “Bệ hạ, ngày hôm qua tin tức tình báo kia người tựa như không có nhìn hết... Công chúa điện hạ hiện tại thân có tu vi Thánh Nhân đỉnh cực hạn, càng tiến một bước tu vi... Cùng Quỳnh Tiêu Ngự Tọa Sở Dương cũng là chẳng phân biệt được sàn sàn như nhau...”
Thừa tướng lời nói rất có điểm dư vị chưa hết, ý vị thâm trường.
Ngụ ý chính là: Tu vi cao, ai dám khi dễ nàng? Ai có thể bắt nạt nàng?
Dường như nàng bắt nạt người khác còn không kém bao nhiêu đâu? Tu vi như thế... Cho dù là chống lại vẫn Thượng Nhân, chỉ sợ cũng đủ rồi! Phán đoán ngài là thúc thúc cũng không phải là đối thủ của cháu gái ngài!
Tử Vô Cực ngẩn ngơ, nhưng ngay sau đó hắng giọng cười to nói: “Quả nhiên là hổ phụ không có khuyển nữ! Tử Tiêu Thiên Đế nữ nhi, tốt! Cháu gái ta tốt! Thật không hổ là cháu gái của ta! Cho chúng ta mặt mũi!”
Tàu cao tốc lên trên không trung.
Tử Vô Cực ngồi ở trong vương tọa nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên nhớ tới Tuyết Lệ Hàn dường như đưa tới một phong thơ, bản thân lúc ấy nộ hỏa che mắt chưa kịp nhìn, lúc này mau lấy ra, thầm nghĩ. Tuyết Lệ Hàn tên này dường như còn không biết thân phận của ta... Hắn đột nhiên đưa thư làm gì? Nghe nói hắn cùng Sở Dương tiểu tử kia có giao tinh không tệ, vai là huynh đệ, lần này lão tử có thể chiếm đại tiện nghi của hắn.
Mở ra vừa nhìn, chỉ thấy phía trên cũng chỉ có một câu nói.
Vợ Sở Dương là Tử Tà Tình, là con của đại ca ngươi cùng Lãng Phiêu Bình! Ngươi không thể không đi!
Chỉ một câu nói mà thôi.
Nhưng cùng đã đủ nói rõ hết thảy vấn đề.
Tử Vô Cực lằng lặng nhìn phong thư mà ngây dại; Một hồi lâu sau, mới lầm bẩm nói: “Không trách được, không trách được...”
Dĩ vãng rất nhiều nghi ngờ không giải thích được đều ở trong một câu nói này toàn bộ hiểu rõ!
Thì ra Tuyết Lệ Hàn, hẳn là sớm biết được quan hệ giữa mình cùng đại ca... Vốn là mình cùng Tuyết Lệ Hàn cũng chỉ có hơi hợt chi giao, năm đó Tử Hào sau khi chiến tử, Tuyết Lệ Hàn lấy thân phận Đông Hoàng tôn sư không tiếc bỏ qua thân phận, đến Đại La Thiên bảo vệ bản thân. Cũng hao tổn tự thân tu vi vì mình trị liệu thương thế.
Không trách được từ sau lần đó nhìn thấy Tuyết Lệ Hàn, chung quy cảm giác được hắn rõ ràng muốn cùng mình kết giao, nhưng cũng có chút do dự cố ý giữ khoảng cách, thậm chí khi bản thân chủ động giao hảo, hắn vẫn như gần như xa...
Không trách được bản thân mấy lần nghĩ phải xuất binh Tử Tiêu Thiên, cũng bị Tuyết Lệ Hàn ngăn cản.
Nhớ đến lúc ấy, bản thân còn đã từng nổi giận khó ức chế cùng Tuyết Lệ Hàn đánh vài tràng...
Ta biết ngươi cùng ca ca của ta có quan hệ sinh tử huynh đệ.
Nhưng, làm sao chính ngươi cũng không đi báo thù, còn muốn ngăn cản ta đi báo thù?
Nhưng sau nhớ tới, chung quy phát giác ra Tuyết Lệ Hàn lựa chọn chính xác.
Đồ sính cái dũng của thất phu, chỉ có hi sinh vô ích, vu sự vô bổ!
Không trách được chỉ cần gặp phải chuyện khó khăn gì, khi khó có thể làm ra quyết sách, chỉ cần xem Đông Hoàng Thiên làm sao... Bản thân đi theo làm theo là được rồi.
Thì ra, đây hết thảy cũng là Tuyết Lệ Hàn cố ý chỉ dẫn bản thân.
Hơn nữa Thánh Quân quyền khuynh thiên hạ, uy áp Thiên Khuyết, Tuyết Lệ Hàn nếu quả thật lộ ra cái gì dị thường, bị Thánh Quân phát hiện ra sợ rằng mình cũng đã sớm...
Lại nói, qua nhiều năm, Tuyết Lệ Hàn thật ra thì cũng âm thầm bảo vệ mình.
Hắn đem tất cả chân tướng cũng chôn dấu dưới đáy lòng, chỉ cho mình một cái giả tượng cùng với rất nhiều sự trợ giúp ngầm...
Qua nhiều năm, Tuyết Lệ Hàn một mình nhận chịu bao nhiêu áp lực thật lớn? Bao nhiêu tân toan khổ sở?
Nghĩ tới đây, Tử Vô Cực trong lòng chính là đau xót.
Tin tưởng nếu không phải lần này, Tuyết Lệ Hàn nắm đúng khả năng bản thân nhất định sẽ không đi, lại sợ bản thân bỏ lỡ hôn lễ con gái đại ca mới cố ý nhắc nhở...
Tử Vô Cực ảm nhiên thở dài một hơi, trong lòng xấu hổ.
Qua nhiều năm, Tuyết Lệ Hàn bị bản thân ngoài sáng ngầm mắng bao nhiêu lần? Thật là cũng không xuể.
Sau khi ca ca chết đi, bản thân không hề có đạo lý giận chó đánh mèo, đánh bằng hữu tốt nhất của hắn là Tuyết Lệ Hàn, không hề có đạo lý trách cứ hắn làm sao không xuất binh cứu viện... Nhưng bản thân khi đó cũng không phải bị nghiêm mật phong tỏa tin tức sao... Không còn kịp xuất binh?
Bản thân có lập trường gì mà trách cứ Tuyết Lệ Hàn đây?
Nghĩ tới đây, Tử Vô Cực không khỏi đỏ bừng cả khuôn mặt. Đột nhiên lại nhớ tới một chuyện nói: “Thừa tướng, ngươi nhìn Tuyết Lệ Hàn cùng đại ca của ta chính là sinh tử chi giao... Rất có thể cũng đã sớm biết thân phận của ta...”
“Ta đối với hắn có thành kiến... Cái này ta thừa nhận ta sai lầm rồi, nhưng hắn nếu cái gì cũng biết mà thủy chung không cùng ta làm quen? Đây là tại sao? Tuyết Lệ Hàn không phải là người mang thù a, mang thù cũng sẽ không trợ giúp ta... Nhưng hắn hắn thủy chung cũng đang giúp ta, mà thủy chung không cùng ta quen biết, cũng thủy chung không cùng ta kết giao. Đây là cớ gì??”
Tử Vô Cực cực kỳ nghĩ không thông, là chuyện này.
Thừa tướng đưa ánh mắt cơ trí thâm thúy nhìn hắn, nhẹ nhàng mà nói: “Bệ hạ, đổi lại vị trí là ngài, ta nếu là Đông Hoàng bệ hạ... Chỉ sợ cũng sẽ không cùng ngươi quen biết nhau.”
“Tại sao, ta biết hắn muốn bảo vệ ta. Nhưng cũng không cần bất tương nhận chứ, để ta hiểu lầm hắn vô số năm tháng a...” Tử Vô Cực đại mê hoặc nói.
“Ha hả, đại khái là bởi vì tính tình, tính cách bệ hạ... Cùng đại ca của ngươi quá tương tự. Giống nhau là anh hùng khí khái, giống nhau là cương mãnh, giống nhau ở hùng tráng cái thế, giống nhau thà gãy không cóng...” Thừa tướng thở dài thật sâu nói: “Cho nên Tuyết Lệ Hàn không dám cùng ngươi quen biết a.”
[ truyen cua tui ʘʘ net 】
“Đây là thuyết pháp gì? Ngươi đừng thừa nước đục thả câu, nói điểm chính đi!” Tử Vô Cực lại càng kỳ quái nói.
“Bởi vì hắn sợ ngươi, sợ ngươi có thể thay thế được vị trí của đại ca của ngươi ở trong lòng hắn.” Thừa tướng thở dài nói: “Tuyết Lệ Hàn cả đời sinh tử huynh đệ cũng chỉ có được đại ca của ngươi là Tử Hào. Bất kể sinh tử, cũng chỉ có một.”
“Cho nên hắn chỉ thừa nhận Tử Hào! Tuyệt sẽ không thừa nhận những người khác, cho dù ngươi là thân huynh đệ của Tử Hào cũng giống nhau!”
“Tính cách của ngươi cũng cùng đại ca của ngươi giống nhau... Một khi cùng Tuyết Lệ Hàn tiếp xúc lâu, theo sự cho phép lẫn nhau càng ngày càng sâu, hắn sợ vị trí của đại ca ngươi ở trong lòng hắn dần dần nhạt đi.”
“Hắn không muốn giảm đi, ngay cả đây chỉ là một việc có thể. Cho nên, hắn có thể cùng thiên hạ bất luận kẻ nào kết giao bằng hữu, có thể vì ngươi đi làm bất cứ chuyện gì, nhưng tuyệt đối sẽ không cùng ngươi thâm giao làm huynh đệ!”
“Hắn giúp ngươi, hắn bảo vệ ngươi, bất kể vì ngươi làm cái gì, ước nguyện ban đầu cũng là bởi vì Tử Hào, mà không phải bởi vì Tử Vô Cực ngươi!” Thừa tướng nhìn thấu tình đời tràn đầy cảm thán, nhẹ nhàng nói: “Tuyết Lệ Hàn... Quả nhiên là một người chí tình chí nghĩa!”
Hắn nhìn Tử Vô Cực ngây người như phỗng nói: “Coi như là lần này mở ra... Nhưng, đợi đến sau hôn lễ của Sở ngự tọa, Tuyết Lệ Hàn như cũ còn có thể trở lại bộ dạng cũ, có thể vì ngươi làm chuyện gì đó, trợ giúp ngươi bảo vệ ngươi, nhưng sẽ cùng ngươi từ từ bất hòa... Hơn nữa ngươi không thể đi tìm hắn.”
“Ta hiểu được...” Tử Vô Cực thở dài một tiếng nói: “Nhưng nếu nói, ta chẳng phải là... Ngay cả 1 câu xin lỗi cũng không thể nói với hắn?”
“Đúng.” Thừa tướng vào giờ khắc này nhìn Tử Vô Cực, không phải là nhìn Vô Cực Thiên Đế, mà là đang nhìn con rể của mình, lời nói thấm thía nói: “Câu xin lỗi, ta biết ngươi nếu không nói, ngươi nhất định sẽ rất không thoải mái... Nhưng, không thoải mái ngươi cũng chỉ có thể nhịn xuống. Trăm triệu lần không thể nói ra được.”
“Mặc dù chẳng qua là ba chữ nhẹ bẫng... Nhưng, nhất định không nên đi nói.”
“Đây không phải là trốn tránh, mà là gánh vác!” Lão nhân nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bả vai Tử Vô Cực nói.
“Ta biết rồi.” Tử Vô Cực thanh âm, vào giờ khắc này Vô Cực Thiên Đế thật rất vô lực, hắn đứng thẳng lên lưng, thản nhiên nói: “Ta sẽ gánh vác”
Lão nhân gật đầu, xoay người đi.
Tử Vô Cực một mình một người ngồi ở trên ghế, ngơ ngác sợ run thật lâu. Một hồi lâu sau, thở dài thật sâu.
Hắn lầm bẩm nói: “Đại ca, ta thật rất hâm mộ ngươi. Ngươi có thể kết giao được 1 huynh đệ như vậy, ta lại không có.”
Phần tình cảm sinh tử không thay đổi, huynh đệ bỏ mình trăm vạn năm vẫn hết sức duy trì phần tình cảm huynh đệ đó!
Tử Vô Cực ngửa mặt lên trời thở dài, trong lòng yên lặng nói: “Tuyết đại ca... Vì ngươi bảo vệ, ta sau này cũng bất hòa với ngươi, nhưng... Một khi ngươi có việc, ta liền coi là liều mạng cũng phải bảo vệ ngươi. Ngươi có thể vì ta làm, ta giống như trước, có thể vì ngươi mà làm!”
Đại La Thiên tàu cao tốc trên không trung vững vàng đi tới.
Mục tiêu, nhằm thẳng vào Yêu Hoàng Thiên.
Mỗi một đoạn đường, Tử Vô Cực sẽ cảm giác tim mình, nhảy mạnh hơn một chút. Nữ nhi của Đại ca, bản thân chưa bao giờ gặp mặt... Rốt cuộc lớn lên hình dáng ra sao đây? Là giống đại ca nhiều một chút, hay là giống như chị dâu nhiều hơn một chút?
Không có ai chiếu cố, thực lực của nàng cũng đã trưởng thành vượt ra khỏi trình độ của mình... Vì phần thành tựu này nàng rốt cuộc đã ăn bao nhiêu khổ đây?
Vừa nghĩ, Tử Vô Cực đã cảm thấy tim như bị đao cắt, vạn phần khổ sở.
Tin tức Sở Dương làm đám cưới cũng đã truyền tới Tử Tiêu Thiên.
Lịch đại Cửu Kiếp huynh đệ nghe hỏi người người cũng là vui vẻ ra mặt; Quả thực so với việc mình thành thân còn cao hứng hơn.
Mặc dù bọn họ trách nhiệm quá lớn, thành thật không thể đi dự nhưng đã ước định, đến mùng mười tháng mười, ngay cả là không có thời gian, cho dù là luân phiên, mọi người cũng muốn uống say 1 trận!
Cửu Kiếp Kiếm chủ hôn lễ!
Chúng ta là Cửu Kiếp huynh đệ không ăn mừng thì ai tới ăn mừng?
“Cũng không biết hắn tìm được lão đại không...” Vũ Tuyệt Thành giờ phút này đã trở lại trong đội ngũ, mặc dù thực lực không khỏi hơi yếu, nhưng cũng đã xê xích không xa, tin tưởng không lâu sau là có thể gắng sức đuổi theo kịp.
“Hắn hiện tại cũng đã trở thành Quỳnh Tiêu Ngự Tọa, cho dù tạm thời tìm không được, sau này cũng nhất định sẽ tìm được.” Quân Vị Lăng mỉm cười nói.
“Thật không nghĩ tới, Quỳnh Tiêu Ngự Tọa hiện tại chưởng khống cả Cửu Trọng Thiên Khuyết người, lại là một vị Cửu Kiếp Kiếm chủ!”
“Chỉ là vì chuyện này chúng ta cũng muốn uống một chén rồi! Huống chi là đám cưới chi hỉ.”
Vừa nói thì thấy dưới đệ nhất cầu, một người tóc dài bông bềnh, cả người mang theo ngất trời sát khí, một đường đi tới.
Ma Tôn!
Đàm Đàm!
Thừa tướng đang ở bên người đi theo nhắc nói: “Bệ hạ, ngày hôm qua tin tức tình báo kia người tựa như không có nhìn hết... Công chúa điện hạ hiện tại thân có tu vi Thánh Nhân đỉnh cực hạn, càng tiến một bước tu vi... Cùng Quỳnh Tiêu Ngự Tọa Sở Dương cũng là chẳng phân biệt được sàn sàn như nhau...”
Thừa tướng lời nói rất có điểm dư vị chưa hết, ý vị thâm trường.
Ngụ ý chính là: Tu vi cao, ai dám khi dễ nàng? Ai có thể bắt nạt nàng?
Dường như nàng bắt nạt người khác còn không kém bao nhiêu đâu? Tu vi như thế... Cho dù là chống lại vẫn Thượng Nhân, chỉ sợ cũng đủ rồi! Phán đoán ngài là thúc thúc cũng không phải là đối thủ của cháu gái ngài!
Tử Vô Cực ngẩn ngơ, nhưng ngay sau đó hắng giọng cười to nói: “Quả nhiên là hổ phụ không có khuyển nữ! Tử Tiêu Thiên Đế nữ nhi, tốt! Cháu gái ta tốt! Thật không hổ là cháu gái của ta! Cho chúng ta mặt mũi!”
Tàu cao tốc lên trên không trung.
Tử Vô Cực ngồi ở trong vương tọa nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên nhớ tới Tuyết Lệ Hàn dường như đưa tới một phong thơ, bản thân lúc ấy nộ hỏa che mắt chưa kịp nhìn, lúc này mau lấy ra, thầm nghĩ. Tuyết Lệ Hàn tên này dường như còn không biết thân phận của ta... Hắn đột nhiên đưa thư làm gì? Nghe nói hắn cùng Sở Dương tiểu tử kia có giao tinh không tệ, vai là huynh đệ, lần này lão tử có thể chiếm đại tiện nghi của hắn.
Mở ra vừa nhìn, chỉ thấy phía trên cũng chỉ có một câu nói.
Vợ Sở Dương là Tử Tà Tình, là con của đại ca ngươi cùng Lãng Phiêu Bình! Ngươi không thể không đi!
Chỉ một câu nói mà thôi.
Nhưng cùng đã đủ nói rõ hết thảy vấn đề.
Tử Vô Cực lằng lặng nhìn phong thư mà ngây dại; Một hồi lâu sau, mới lầm bẩm nói: “Không trách được, không trách được...”
Dĩ vãng rất nhiều nghi ngờ không giải thích được đều ở trong một câu nói này toàn bộ hiểu rõ!
Thì ra Tuyết Lệ Hàn, hẳn là sớm biết được quan hệ giữa mình cùng đại ca... Vốn là mình cùng Tuyết Lệ Hàn cũng chỉ có hơi hợt chi giao, năm đó Tử Hào sau khi chiến tử, Tuyết Lệ Hàn lấy thân phận Đông Hoàng tôn sư không tiếc bỏ qua thân phận, đến Đại La Thiên bảo vệ bản thân. Cũng hao tổn tự thân tu vi vì mình trị liệu thương thế.
Không trách được từ sau lần đó nhìn thấy Tuyết Lệ Hàn, chung quy cảm giác được hắn rõ ràng muốn cùng mình kết giao, nhưng cũng có chút do dự cố ý giữ khoảng cách, thậm chí khi bản thân chủ động giao hảo, hắn vẫn như gần như xa...
Không trách được bản thân mấy lần nghĩ phải xuất binh Tử Tiêu Thiên, cũng bị Tuyết Lệ Hàn ngăn cản.
Nhớ đến lúc ấy, bản thân còn đã từng nổi giận khó ức chế cùng Tuyết Lệ Hàn đánh vài tràng...
Ta biết ngươi cùng ca ca của ta có quan hệ sinh tử huynh đệ.
Nhưng, làm sao chính ngươi cũng không đi báo thù, còn muốn ngăn cản ta đi báo thù?
Nhưng sau nhớ tới, chung quy phát giác ra Tuyết Lệ Hàn lựa chọn chính xác.
Đồ sính cái dũng của thất phu, chỉ có hi sinh vô ích, vu sự vô bổ!
Không trách được chỉ cần gặp phải chuyện khó khăn gì, khi khó có thể làm ra quyết sách, chỉ cần xem Đông Hoàng Thiên làm sao... Bản thân đi theo làm theo là được rồi.
Thì ra, đây hết thảy cũng là Tuyết Lệ Hàn cố ý chỉ dẫn bản thân.
Hơn nữa Thánh Quân quyền khuynh thiên hạ, uy áp Thiên Khuyết, Tuyết Lệ Hàn nếu quả thật lộ ra cái gì dị thường, bị Thánh Quân phát hiện ra sợ rằng mình cũng đã sớm...
Lại nói, qua nhiều năm, Tuyết Lệ Hàn thật ra thì cũng âm thầm bảo vệ mình.
Hắn đem tất cả chân tướng cũng chôn dấu dưới đáy lòng, chỉ cho mình một cái giả tượng cùng với rất nhiều sự trợ giúp ngầm...
Qua nhiều năm, Tuyết Lệ Hàn một mình nhận chịu bao nhiêu áp lực thật lớn? Bao nhiêu tân toan khổ sở?
Nghĩ tới đây, Tử Vô Cực trong lòng chính là đau xót.
Tin tưởng nếu không phải lần này, Tuyết Lệ Hàn nắm đúng khả năng bản thân nhất định sẽ không đi, lại sợ bản thân bỏ lỡ hôn lễ con gái đại ca mới cố ý nhắc nhở...
Tử Vô Cực ảm nhiên thở dài một hơi, trong lòng xấu hổ.
Qua nhiều năm, Tuyết Lệ Hàn bị bản thân ngoài sáng ngầm mắng bao nhiêu lần? Thật là cũng không xuể.
Sau khi ca ca chết đi, bản thân không hề có đạo lý giận chó đánh mèo, đánh bằng hữu tốt nhất của hắn là Tuyết Lệ Hàn, không hề có đạo lý trách cứ hắn làm sao không xuất binh cứu viện... Nhưng bản thân khi đó cũng không phải bị nghiêm mật phong tỏa tin tức sao... Không còn kịp xuất binh?
Bản thân có lập trường gì mà trách cứ Tuyết Lệ Hàn đây?
Nghĩ tới đây, Tử Vô Cực không khỏi đỏ bừng cả khuôn mặt. Đột nhiên lại nhớ tới một chuyện nói: “Thừa tướng, ngươi nhìn Tuyết Lệ Hàn cùng đại ca của ta chính là sinh tử chi giao... Rất có thể cũng đã sớm biết thân phận của ta...”
“Ta đối với hắn có thành kiến... Cái này ta thừa nhận ta sai lầm rồi, nhưng hắn nếu cái gì cũng biết mà thủy chung không cùng ta làm quen? Đây là tại sao? Tuyết Lệ Hàn không phải là người mang thù a, mang thù cũng sẽ không trợ giúp ta... Nhưng hắn hắn thủy chung cũng đang giúp ta, mà thủy chung không cùng ta quen biết, cũng thủy chung không cùng ta kết giao. Đây là cớ gì??”
Tử Vô Cực cực kỳ nghĩ không thông, là chuyện này.
Thừa tướng đưa ánh mắt cơ trí thâm thúy nhìn hắn, nhẹ nhàng mà nói: “Bệ hạ, đổi lại vị trí là ngài, ta nếu là Đông Hoàng bệ hạ... Chỉ sợ cũng sẽ không cùng ngươi quen biết nhau.”
“Tại sao, ta biết hắn muốn bảo vệ ta. Nhưng cũng không cần bất tương nhận chứ, để ta hiểu lầm hắn vô số năm tháng a...” Tử Vô Cực đại mê hoặc nói.
“Ha hả, đại khái là bởi vì tính tình, tính cách bệ hạ... Cùng đại ca của ngươi quá tương tự. Giống nhau là anh hùng khí khái, giống nhau là cương mãnh, giống nhau ở hùng tráng cái thế, giống nhau thà gãy không cóng...” Thừa tướng thở dài thật sâu nói: “Cho nên Tuyết Lệ Hàn không dám cùng ngươi quen biết a.”
[ truyen cua tui ʘʘ net 】
“Đây là thuyết pháp gì? Ngươi đừng thừa nước đục thả câu, nói điểm chính đi!” Tử Vô Cực lại càng kỳ quái nói.
“Bởi vì hắn sợ ngươi, sợ ngươi có thể thay thế được vị trí của đại ca của ngươi ở trong lòng hắn.” Thừa tướng thở dài nói: “Tuyết Lệ Hàn cả đời sinh tử huynh đệ cũng chỉ có được đại ca của ngươi là Tử Hào. Bất kể sinh tử, cũng chỉ có một.”
“Cho nên hắn chỉ thừa nhận Tử Hào! Tuyệt sẽ không thừa nhận những người khác, cho dù ngươi là thân huynh đệ của Tử Hào cũng giống nhau!”
“Tính cách của ngươi cũng cùng đại ca của ngươi giống nhau... Một khi cùng Tuyết Lệ Hàn tiếp xúc lâu, theo sự cho phép lẫn nhau càng ngày càng sâu, hắn sợ vị trí của đại ca ngươi ở trong lòng hắn dần dần nhạt đi.”
“Hắn không muốn giảm đi, ngay cả đây chỉ là một việc có thể. Cho nên, hắn có thể cùng thiên hạ bất luận kẻ nào kết giao bằng hữu, có thể vì ngươi đi làm bất cứ chuyện gì, nhưng tuyệt đối sẽ không cùng ngươi thâm giao làm huynh đệ!”
“Hắn giúp ngươi, hắn bảo vệ ngươi, bất kể vì ngươi làm cái gì, ước nguyện ban đầu cũng là bởi vì Tử Hào, mà không phải bởi vì Tử Vô Cực ngươi!” Thừa tướng nhìn thấu tình đời tràn đầy cảm thán, nhẹ nhàng nói: “Tuyết Lệ Hàn... Quả nhiên là một người chí tình chí nghĩa!”
Hắn nhìn Tử Vô Cực ngây người như phỗng nói: “Coi như là lần này mở ra... Nhưng, đợi đến sau hôn lễ của Sở ngự tọa, Tuyết Lệ Hàn như cũ còn có thể trở lại bộ dạng cũ, có thể vì ngươi làm chuyện gì đó, trợ giúp ngươi bảo vệ ngươi, nhưng sẽ cùng ngươi từ từ bất hòa... Hơn nữa ngươi không thể đi tìm hắn.”
“Ta hiểu được...” Tử Vô Cực thở dài một tiếng nói: “Nhưng nếu nói, ta chẳng phải là... Ngay cả 1 câu xin lỗi cũng không thể nói với hắn?”
“Đúng.” Thừa tướng vào giờ khắc này nhìn Tử Vô Cực, không phải là nhìn Vô Cực Thiên Đế, mà là đang nhìn con rể của mình, lời nói thấm thía nói: “Câu xin lỗi, ta biết ngươi nếu không nói, ngươi nhất định sẽ rất không thoải mái... Nhưng, không thoải mái ngươi cũng chỉ có thể nhịn xuống. Trăm triệu lần không thể nói ra được.”
“Mặc dù chẳng qua là ba chữ nhẹ bẫng... Nhưng, nhất định không nên đi nói.”
“Đây không phải là trốn tránh, mà là gánh vác!” Lão nhân nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bả vai Tử Vô Cực nói.
“Ta biết rồi.” Tử Vô Cực thanh âm, vào giờ khắc này Vô Cực Thiên Đế thật rất vô lực, hắn đứng thẳng lên lưng, thản nhiên nói: “Ta sẽ gánh vác”
Lão nhân gật đầu, xoay người đi.
Tử Vô Cực một mình một người ngồi ở trên ghế, ngơ ngác sợ run thật lâu. Một hồi lâu sau, thở dài thật sâu.
Hắn lầm bẩm nói: “Đại ca, ta thật rất hâm mộ ngươi. Ngươi có thể kết giao được 1 huynh đệ như vậy, ta lại không có.”
Phần tình cảm sinh tử không thay đổi, huynh đệ bỏ mình trăm vạn năm vẫn hết sức duy trì phần tình cảm huynh đệ đó!
Tử Vô Cực ngửa mặt lên trời thở dài, trong lòng yên lặng nói: “Tuyết đại ca... Vì ngươi bảo vệ, ta sau này cũng bất hòa với ngươi, nhưng... Một khi ngươi có việc, ta liền coi là liều mạng cũng phải bảo vệ ngươi. Ngươi có thể vì ta làm, ta giống như trước, có thể vì ngươi mà làm!”
Đại La Thiên tàu cao tốc trên không trung vững vàng đi tới.
Mục tiêu, nhằm thẳng vào Yêu Hoàng Thiên.
Mỗi một đoạn đường, Tử Vô Cực sẽ cảm giác tim mình, nhảy mạnh hơn một chút. Nữ nhi của Đại ca, bản thân chưa bao giờ gặp mặt... Rốt cuộc lớn lên hình dáng ra sao đây? Là giống đại ca nhiều một chút, hay là giống như chị dâu nhiều hơn một chút?
Không có ai chiếu cố, thực lực của nàng cũng đã trưởng thành vượt ra khỏi trình độ của mình... Vì phần thành tựu này nàng rốt cuộc đã ăn bao nhiêu khổ đây?
Vừa nghĩ, Tử Vô Cực đã cảm thấy tim như bị đao cắt, vạn phần khổ sở.
Tin tức Sở Dương làm đám cưới cũng đã truyền tới Tử Tiêu Thiên.
Lịch đại Cửu Kiếp huynh đệ nghe hỏi người người cũng là vui vẻ ra mặt; Quả thực so với việc mình thành thân còn cao hứng hơn.
Mặc dù bọn họ trách nhiệm quá lớn, thành thật không thể đi dự nhưng đã ước định, đến mùng mười tháng mười, ngay cả là không có thời gian, cho dù là luân phiên, mọi người cũng muốn uống say 1 trận!
Cửu Kiếp Kiếm chủ hôn lễ!
Chúng ta là Cửu Kiếp huynh đệ không ăn mừng thì ai tới ăn mừng?
“Cũng không biết hắn tìm được lão đại không...” Vũ Tuyệt Thành giờ phút này đã trở lại trong đội ngũ, mặc dù thực lực không khỏi hơi yếu, nhưng cũng đã xê xích không xa, tin tưởng không lâu sau là có thể gắng sức đuổi theo kịp.
“Hắn hiện tại cũng đã trở thành Quỳnh Tiêu Ngự Tọa, cho dù tạm thời tìm không được, sau này cũng nhất định sẽ tìm được.” Quân Vị Lăng mỉm cười nói.
“Thật không nghĩ tới, Quỳnh Tiêu Ngự Tọa hiện tại chưởng khống cả Cửu Trọng Thiên Khuyết người, lại là một vị Cửu Kiếp Kiếm chủ!”
“Chỉ là vì chuyện này chúng ta cũng muốn uống một chén rồi! Huống chi là đám cưới chi hỉ.”
Vừa nói thì thấy dưới đệ nhất cầu, một người tóc dài bông bềnh, cả người mang theo ngất trời sát khí, một đường đi tới.
Ma Tôn!
Đàm Đàm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.