Quyển 7 - Chương 955: Đi con đường nào?
Phong Lăng Thiên Hạ
30/01/2014
Theo Pháp Tôn rời đi, trên không chợt vang lên những "phốc phốc" rất nhỏ.
Từng giọt từng giọt thủy châu từ trên không rơi xuống, dưới ánh mặt trời lấp lánh, thấm vào lòng đất, mọi người đều biết, đây là nước mắt của Pháp Tôn.
Có thể thấy được vị nhất đại trí nang này cũng không thể khống chế được tâm tình mình nữa. Bay đi nhanh như thế, không ngờ vẫn lưu lại nhiều nước mặt như vậy....
Mọi người quay sang nhìn nhau, đều cảm thấy một cỗ áp lực vô hình.
Tất cả mọi người không ai cản lại, cũng không muốn cản lại.
"Vì sao hắn đã biết chân tướng, nhưng vẫn không thể quay đầu?" Kỷ Mặc có chút phẫn nộ nói: "Nếu đã biết mình sai rồi, cũng biết chuyện năm đó chỉ là một hồi hiểu lầm, vì sao còn không quay đầu? Chẳng lẽ tư dục thật sự trọng yếu như vậy sao?"
"Huynh đệ năm đó chẳng lẽ không nhớ hắn sao? hắn không quay đầu lại, các huynh đệ hắn làm sao chịu nổi!"
"Quay đầu lại? Hắn quay đầu lại như thế nào? Còn có thể quay đầu sao?" Cố Độc Hành lạnh lùng nói: "chấp pháp giả từng chấp pháp thiên hạ, danh chấn các lộ anh hùng Cửu Trọng Thiên, vậy mà cơ bản đã bị hủy trong tay hắn. Hắn đã hủy diệt hoàn toàn căn cơ chấp pháp giả , toàn bộ Cửu Trọng Thiên đại lục, cũng bởi vì hắn mà rơi vào loạn thế vĩnh cửu."
"Những năm gần đây, bởi vì Pháp Tôn mà chấp pháp giả đã mục nát rồi. Mất đi chấp pháp giả chế ước, đại lục này so với nguyên sơ còn hỗn loạn hơn gấp một vạn lần, thậm chí còn nhiều hơn."
"Cho dù hiện tại hắn có thể tỉnh ngộ quay đầu, cũng chẳng làm nên chuyên gì. Hậu quả hắn tạo ra đã là kết cục xác định, thậm chí cho dù hắn lâm trận quay đầu cũng không có nhiều ý nghĩa gì, ngược lại còn có thể di họa thâm sâu hơn nữa."
Cố Độc Hành thở dài thật sâu: "Trên thực tế, nhất đại anh hùng, tuyệt đại trí giả như Pháp Tôn đều có suy nghĩ riêng của hắn. Hiện giờ, hắn cứ dứt khoát tiếp tục chấp mê, có lẽ mới chân chính là tỉnh ngộ. Nếu như giờ khắc này hắn lại hoàn toàn tỉnh ngộ, lấy cái chết tạ tội gì gì đó... vậy khắp thiên hạ này, mới thật là xong rồi..."
"Ngươi rốt cuộc đang nói gì vậy? Ta làm sao nghe chẳng hiểu gì cả? Mà kệ, ngươi nói chúng ta kế tiếp làm gì bây giờ?" La Khắc Địch hoàn toàn không hiểu, nói: "Sau này vẫn phải liều chết chiến đấu sao?"
Sở Dương ho khan nói: "Đương nhiên. Pháp Tôn vừa rồi nói rất rõ ràng. Hắn biết sai là một chuyện, nhưng hắn đã không thể quay đầu lại. Cho nên chiến đấu vẫn còn phải tiếp tục. Nếu như hắn có thể giết chúng ta, hắn tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình. Ngược lại cũng vậy. Cho nên con đường phía trước vẫn còn gập ghềnh, huyết tinh. Mọi người vẫn phải cố gắng!"
Đám người Kỷ Mặc và La Khắc Địch vẫn ôm bộ dáng cái hiểu cái không.
Nhưng tương đồng ở chỗ, đối với nhất đại anh hùng, từng là một trong cửu kiếp truyền thuyết như Pháp Tôn, rơi vào cục diện như ngày hôm nay, đúng là khiến lòng người phải cảm thán, thổn thức không thôi.
"May mắn là Pháp Tôn gặp phải chuyện như vậy. Nếu là ta, chỉ sợ lựa chọn duy nhất giờ phút này chính là khiến mình nhanh chóng thần hình câu diệt rồi..." Tạ Đan Quỳnh may mắn nói.
Tất cả huynh đệ nghe được lời Tạ Đan Quỳnh nói xong, liên tưởng tới cảnh ngộ của Pháp Tôn, thử tưởng tượng nếu chuyện đó phát sinh trên người mình... Không ngờ đều không nhịn được mà rùng mình.
Đồng tình gật đầu.
Sống như vậy, quả thực là sống không bằng chết..
"Chúng ta trở về Trung Đô. Nếu không tránh được đại chiến vậy toàn lực ứng phó đi." Sở Dương nói.
Mạc Khinh Vũ bế Sở Dương lên. Thân hình nhỏ nhắn lại ôm thân thể cao lớn hùng tráng của Sở Dương, thật sự nhìn thế nào cũng không cân xứng. Nhưng nàng chết cũng không chịu buông tay, một mực cẩn thận bế Sở Dương.
Chúng huynh đệ cất bước rời đi. Đi thật xa rồi, nhưng vẫn không nhịn được mà quay đầu lại.
Tiếng gào thét tràn ngập bi thương bất đắc dĩ của Pháp Tôn trước khi đi, tựa hồ vẫn còn vang vọng đâu đây.
Vũ Tuyệt Thành đi cuối cùng, buồn bã đứng đó hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Đệ Ngũ Trù Trướng, cảm ơn ngươi!"
Hắn là cảm ơn Pháp Tôn đã đánh lén mình. Mình từng thống hận hắn đánh lén mình cỡ nào... Nhưng bây giờ phát hiện, nếu không có lần đánh lén đó, khiến mình trọng thương, chỉ sợ mình hiện tại... cũng chẳng khác hơn Pháp Tôn là bao.
Thế sự kỳ diệu, quả thực không thể tưởng tượng được.
Bên kia, Pháp Tôn một đường cấp tốc lao đi, chạy về địa điểm bí mật mà chấp pháp giả tập hợp.
Chỉ là dọc đường đi, rất bình tĩnh, chỉ rất bình tĩnh. Nếu như là lúc trước, Pháp Tôn tuyệt đối sẽ nghĩ tới rất nhiều chuyện, tỷ như âm mưu tính kế ai đó, tỷ như tính toán làm thế nào để gia tăng tu vi bản thân, tỷ như...
Sở dĩ bình tĩnh như vậy, đơn giản vì đại não Pháp Tôn giờ phút này chỉ có trống rỗng.
Có lẽ nói trống rỗng không quá thích hợp, bởi vì trong đáy lòng Sở Dương, thủy chung cẫn có những tiếng kêu gọi vang vọng như kinh lôi.
"Trù Trướng! Trù Trướng!
"Trù Trướng! Ngươi thấy chỗ này thế nào?"
"Trù Trướng, ngươi thấy thế nào?"
"Trù Trướng, ngươi đang ở đâu?"
"Ngũ Ca, ngươi đang ở chỗ đó sao?"
"Ngũ Ca, làm sao ngươi còn chưa tới."
"Ngũ Ca, mọi ngươi đều đang chờ ngươi!"
"Ngũ đệ, ngươi hiện tại thế nào?"
"Ngũ đệ, mau về thôi."
Thanh âm các huynh đệ tựa hồ đang không ngừng vang lên, Pháp Tôn khóc lớn một tiếng, ôm mặt mà lao đi.
Ôm thật chặt, thật chặt!
Pháp Tôn ôm mặt, nghẹn ngào khóc lớn.
Khuôn mặt các huynh đệ lần lượt hiện ra trước mắt. Những gương mặt, mấy vạn năm trôi qua, tưởng rằng đã mơ hồ, nhưng hiện tại, lại rõ ràng vô cùng như thế. Thậm chí biểu tình trên mặt bọn họ vẫn giống hệt lúc trước.
Bọn họ đang gọi ta, bọn họ đang gọi ta.
Nhưng ta chỉ có thể ôm mặt mà đi.
Ta cũng nhớ các ngươi, nhưng ta đã không thể, đã không xứng.
Pháp Tôn một đường xé gió mà đi, gắng gượng đè nén vô tận cay đắng trong lòng, nhưng vẫn cảm thấy trái tim đau đớn từng chặp. Cuồng phong gào thét quất vào mặt, sớm cuốn bay tất cả nước mắt mới tràn ra khỏi hốc mắt.
Không biết trong lòng đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy trong lòng chốc chốc như có lửa thiêu, chốc chốc lại giống như đóng băng lạnh giá.
Nếu như nhân sinh khó tránh bi kịch, vậy đợi này của ta tính là cái gì? Xem như bi kịch sao? Hay là một vở hài kịch!
Có ta tự biên tự diễn, tự dựng lên vở hài kịch này! Đến khi dựng xong tất cả, kết quả lại là ta thiếu nợ tất cả, ta mới là người mắc nợ lớn nhất.
Ai, ta cũng thiếu nợ!
Trong lòng Pháp Tôn bỗng nhiên có một cảm giác vớ vẩn tới cực điểm. Trong lúc nhất thời, không ngờ lại muốn ngửa mặt lên trời cười lớn, lại muốn ngửa mặt lên trời hét lớn, thậm chí mà muốn chửi mắng trời xanh, trách thiên ý trêu người thiên đạo bất công...
Trong lúc nhất thời, phảng phất như muốn giết hết người trong thiên hạ, tấc cỏ không lưu, sinh linh tuyệt diệt. Trong lúc nhất thời lại muốn hủy diệt chính mình, hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục.
"Thì ra tất cả đều là sai lầm!"
"Thì ra sai lầm lớn nhất thật ra chính là mình ngay từ đầu đã tự tư tự lợi, sau đó lợi dục mờ mắt, càng hãm càng sâu, đến bây giờ thiên địa khó chứa, quay đầu không đường..."
"Lòng đầy hổ thẹn, lòng đầy đau khổ, không thể lui bước, không thể tiến lên... Ha ha, Đệ Ngũ Trù Trướng, ngươi rốt cuộc nên đi đâu?"
"Đệ Ngũ Trù Trướng, năm đó ngươi cũng từng là anh hùng mà thiên hạ kính ngưỡng, vạn chúng thờ phụng! Anh hùng truyền thuyết của Cửu Trọng Thiên đại lục cũng có thê ngươi. Uy danh cửu kiếp lừng lẫy thiên cổ, cũng có vinh quang của ngươi. Mấy vạn năm trước điên đảo Cửu Trọng Thiên, ngươi thân là cửu kiếp trí nang, tất cả đại cục đều được ngươi trù tính, cùng các huynh đệ sóng vai thống nhất Cửu Trọng Thiên."
"Hiện giờ, ngươi đã biến thành bộ dáng gì rồi?"
"Pháp Tôn hiện giờ, còn là Đệ Ngũ Trù Trướng năm đó sao? Còn là cửu kiếp trí nang ngày đó sao?"
Đệ Ngũ Trù Trướng? Pháp Tôn? Cửu kiếp trí nang? Sồ ma?
Anh hùng?! Ma quỷ?! Mầm họa?!
Ta nên đi nơi nào? Đi con đường nào? Đi con đường nào....
Pháp Tôn cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
Pháp Tôn đột nhiên dừng lại ngoài một cánh rừng, ngửa mặt lên trời không nói gì, trên mặt chỉ có vẻ thất thần, thật sự lui không được tiến không xong...
Trong lúc nhất thời không thể lựa chọn, trong nháy mắt trước sau không đường, trong nháy mắt tiến thối không được!
"Pháp Tôn đại nhân!" Hai vị cao thủ chấp pháp giả cảnh giới bên ngoài bìa rừng từ chỗ ẩn thân đi ra hành lễ.
Pháp Tôn hít thật sâu một hơi, nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, nhanh chóng thu liễm tâm tình, thản nhiên nói: "người kia đã trở lại chưa?"
Hai thủ vệ nói: "Đã trở lại, bất quá... tựa hồ thương rất nặng. Hiện giờ đang cho người đi tìm Pháp Tôn đại nhân tới đó."
Sắc mặt Pháp Tôn không hỉ không nộ, chỉ lạnh nhạt gật đầu: "Ta biết rồi."
Thân hình khẽ động, đã tiến vào trong rừng.
Vừa mới tiến vào đã cảm nhận được ma khí rải rác, đang mơ hồ bốc lên bốn phía, ẩn ước lại có một loại cảm giác giống như có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.
Loại cảm giác này rất cổ quái, cho dù là ngày đó gặp được Thiên ma đang trọng thương, hình như cũng không thê thảm tới mức này. Xem ra thương thế của Thiên ma lần này đúng là nghiêm trọng tới cực điểm, đủ để trí mạng, hơn xa ngày đó!
Pháp Tôn mặt mày âm trầm đi tới.
Một tiếng rên rỉ mơ hồ đã kìm nén tới cực điểm, từ bên trong truyền ra gần như không gián đoạn. Chỉ cần nghe thấy thanh âm này là có thể tưởng tượng, người phát ra tiếng rên rỉ này đã thống khổ tới mức độ này.
"Ngươi đã trở lại? Ngươi rốt cuộc cũng trở lại!" Thanh âm Thiên ma suy yếu cực điểm: "Mau tới đây, mau tới đây."
Ánh mắt Pháp Tôn chợt lóe, thân ảnh đã biến mất.
Nháy mắt đã tiến vào trong phòng, đặt lên tưởng, xoay nhẹ một cái, lập tức, một lộ ra một gian mật thất. Pháp Tôn lắc mình đi vào..
Vách tường phía sau người chậm rãi khép lại.
"Mau.." Thiên ma đang nằm gục trong mật thất, toàn thân gần như héo khô, không ngừng có ma khí từ trên người hắn tràn ra, biến mất vào không trung.
Theo ma khí dần dần biến mất, hơi thở của hắn cũng càng lúc càng yếu đi. Hiện tại không ngờ đã giống như ngọn đèn trước gió, tùy thời có thể vong mạng.
Trước là thân thụ trọng thương sau lại trúng kỳ độc thiên hạ hiếm thấy. Thiên ma hiện tại, ngay cả một chút khí lực cử động cũng không có. Có thể về tới đây đã là may mắn lắm rồi. Nếu như không có cọng cỏ cuối cùng Pháp Tôn này bám vào, thật sự chỉ có đường chờ chết mà thôi.
"Nhanh, lập tức chuẩn bị cho ta mấy thần hồn sồ ma chí tôn trở lên. Càng nhiều càng tốt, không cần quá mạnh mẽ, chỉ cần thần hồn sồ ma chí tôn nhị tam phẩm là được..."
Thiên ma suy yếu nói: "Nếu không được bổ sung, ta sẽ tan thành mây khói. Nhanh đi chuẩn bị, nhanh.."
"Với thực lực đại nhân, làm sao lại trúng trọng thương như thế?" Pháp Tôn nhíu mày, chậm rãi hỏi.
Từng giọt từng giọt thủy châu từ trên không rơi xuống, dưới ánh mặt trời lấp lánh, thấm vào lòng đất, mọi người đều biết, đây là nước mắt của Pháp Tôn.
Có thể thấy được vị nhất đại trí nang này cũng không thể khống chế được tâm tình mình nữa. Bay đi nhanh như thế, không ngờ vẫn lưu lại nhiều nước mặt như vậy....
Mọi người quay sang nhìn nhau, đều cảm thấy một cỗ áp lực vô hình.
Tất cả mọi người không ai cản lại, cũng không muốn cản lại.
"Vì sao hắn đã biết chân tướng, nhưng vẫn không thể quay đầu?" Kỷ Mặc có chút phẫn nộ nói: "Nếu đã biết mình sai rồi, cũng biết chuyện năm đó chỉ là một hồi hiểu lầm, vì sao còn không quay đầu? Chẳng lẽ tư dục thật sự trọng yếu như vậy sao?"
"Huynh đệ năm đó chẳng lẽ không nhớ hắn sao? hắn không quay đầu lại, các huynh đệ hắn làm sao chịu nổi!"
"Quay đầu lại? Hắn quay đầu lại như thế nào? Còn có thể quay đầu sao?" Cố Độc Hành lạnh lùng nói: "chấp pháp giả từng chấp pháp thiên hạ, danh chấn các lộ anh hùng Cửu Trọng Thiên, vậy mà cơ bản đã bị hủy trong tay hắn. Hắn đã hủy diệt hoàn toàn căn cơ chấp pháp giả , toàn bộ Cửu Trọng Thiên đại lục, cũng bởi vì hắn mà rơi vào loạn thế vĩnh cửu."
"Những năm gần đây, bởi vì Pháp Tôn mà chấp pháp giả đã mục nát rồi. Mất đi chấp pháp giả chế ước, đại lục này so với nguyên sơ còn hỗn loạn hơn gấp một vạn lần, thậm chí còn nhiều hơn."
"Cho dù hiện tại hắn có thể tỉnh ngộ quay đầu, cũng chẳng làm nên chuyên gì. Hậu quả hắn tạo ra đã là kết cục xác định, thậm chí cho dù hắn lâm trận quay đầu cũng không có nhiều ý nghĩa gì, ngược lại còn có thể di họa thâm sâu hơn nữa."
Cố Độc Hành thở dài thật sâu: "Trên thực tế, nhất đại anh hùng, tuyệt đại trí giả như Pháp Tôn đều có suy nghĩ riêng của hắn. Hiện giờ, hắn cứ dứt khoát tiếp tục chấp mê, có lẽ mới chân chính là tỉnh ngộ. Nếu như giờ khắc này hắn lại hoàn toàn tỉnh ngộ, lấy cái chết tạ tội gì gì đó... vậy khắp thiên hạ này, mới thật là xong rồi..."
"Ngươi rốt cuộc đang nói gì vậy? Ta làm sao nghe chẳng hiểu gì cả? Mà kệ, ngươi nói chúng ta kế tiếp làm gì bây giờ?" La Khắc Địch hoàn toàn không hiểu, nói: "Sau này vẫn phải liều chết chiến đấu sao?"
Sở Dương ho khan nói: "Đương nhiên. Pháp Tôn vừa rồi nói rất rõ ràng. Hắn biết sai là một chuyện, nhưng hắn đã không thể quay đầu lại. Cho nên chiến đấu vẫn còn phải tiếp tục. Nếu như hắn có thể giết chúng ta, hắn tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình. Ngược lại cũng vậy. Cho nên con đường phía trước vẫn còn gập ghềnh, huyết tinh. Mọi người vẫn phải cố gắng!"
Đám người Kỷ Mặc và La Khắc Địch vẫn ôm bộ dáng cái hiểu cái không.
Nhưng tương đồng ở chỗ, đối với nhất đại anh hùng, từng là một trong cửu kiếp truyền thuyết như Pháp Tôn, rơi vào cục diện như ngày hôm nay, đúng là khiến lòng người phải cảm thán, thổn thức không thôi.
"May mắn là Pháp Tôn gặp phải chuyện như vậy. Nếu là ta, chỉ sợ lựa chọn duy nhất giờ phút này chính là khiến mình nhanh chóng thần hình câu diệt rồi..." Tạ Đan Quỳnh may mắn nói.
Tất cả huynh đệ nghe được lời Tạ Đan Quỳnh nói xong, liên tưởng tới cảnh ngộ của Pháp Tôn, thử tưởng tượng nếu chuyện đó phát sinh trên người mình... Không ngờ đều không nhịn được mà rùng mình.
Đồng tình gật đầu.
Sống như vậy, quả thực là sống không bằng chết..
"Chúng ta trở về Trung Đô. Nếu không tránh được đại chiến vậy toàn lực ứng phó đi." Sở Dương nói.
Mạc Khinh Vũ bế Sở Dương lên. Thân hình nhỏ nhắn lại ôm thân thể cao lớn hùng tráng của Sở Dương, thật sự nhìn thế nào cũng không cân xứng. Nhưng nàng chết cũng không chịu buông tay, một mực cẩn thận bế Sở Dương.
Chúng huynh đệ cất bước rời đi. Đi thật xa rồi, nhưng vẫn không nhịn được mà quay đầu lại.
Tiếng gào thét tràn ngập bi thương bất đắc dĩ của Pháp Tôn trước khi đi, tựa hồ vẫn còn vang vọng đâu đây.
Vũ Tuyệt Thành đi cuối cùng, buồn bã đứng đó hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Đệ Ngũ Trù Trướng, cảm ơn ngươi!"
Hắn là cảm ơn Pháp Tôn đã đánh lén mình. Mình từng thống hận hắn đánh lén mình cỡ nào... Nhưng bây giờ phát hiện, nếu không có lần đánh lén đó, khiến mình trọng thương, chỉ sợ mình hiện tại... cũng chẳng khác hơn Pháp Tôn là bao.
Thế sự kỳ diệu, quả thực không thể tưởng tượng được.
Bên kia, Pháp Tôn một đường cấp tốc lao đi, chạy về địa điểm bí mật mà chấp pháp giả tập hợp.
Chỉ là dọc đường đi, rất bình tĩnh, chỉ rất bình tĩnh. Nếu như là lúc trước, Pháp Tôn tuyệt đối sẽ nghĩ tới rất nhiều chuyện, tỷ như âm mưu tính kế ai đó, tỷ như tính toán làm thế nào để gia tăng tu vi bản thân, tỷ như...
Sở dĩ bình tĩnh như vậy, đơn giản vì đại não Pháp Tôn giờ phút này chỉ có trống rỗng.
Có lẽ nói trống rỗng không quá thích hợp, bởi vì trong đáy lòng Sở Dương, thủy chung cẫn có những tiếng kêu gọi vang vọng như kinh lôi.
"Trù Trướng! Trù Trướng!
"Trù Trướng! Ngươi thấy chỗ này thế nào?"
"Trù Trướng, ngươi thấy thế nào?"
"Trù Trướng, ngươi đang ở đâu?"
"Ngũ Ca, ngươi đang ở chỗ đó sao?"
"Ngũ Ca, làm sao ngươi còn chưa tới."
"Ngũ Ca, mọi ngươi đều đang chờ ngươi!"
"Ngũ đệ, ngươi hiện tại thế nào?"
"Ngũ đệ, mau về thôi."
Thanh âm các huynh đệ tựa hồ đang không ngừng vang lên, Pháp Tôn khóc lớn một tiếng, ôm mặt mà lao đi.
Ôm thật chặt, thật chặt!
Pháp Tôn ôm mặt, nghẹn ngào khóc lớn.
Khuôn mặt các huynh đệ lần lượt hiện ra trước mắt. Những gương mặt, mấy vạn năm trôi qua, tưởng rằng đã mơ hồ, nhưng hiện tại, lại rõ ràng vô cùng như thế. Thậm chí biểu tình trên mặt bọn họ vẫn giống hệt lúc trước.
Bọn họ đang gọi ta, bọn họ đang gọi ta.
Nhưng ta chỉ có thể ôm mặt mà đi.
Ta cũng nhớ các ngươi, nhưng ta đã không thể, đã không xứng.
Pháp Tôn một đường xé gió mà đi, gắng gượng đè nén vô tận cay đắng trong lòng, nhưng vẫn cảm thấy trái tim đau đớn từng chặp. Cuồng phong gào thét quất vào mặt, sớm cuốn bay tất cả nước mắt mới tràn ra khỏi hốc mắt.
Không biết trong lòng đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy trong lòng chốc chốc như có lửa thiêu, chốc chốc lại giống như đóng băng lạnh giá.
Nếu như nhân sinh khó tránh bi kịch, vậy đợi này của ta tính là cái gì? Xem như bi kịch sao? Hay là một vở hài kịch!
Có ta tự biên tự diễn, tự dựng lên vở hài kịch này! Đến khi dựng xong tất cả, kết quả lại là ta thiếu nợ tất cả, ta mới là người mắc nợ lớn nhất.
Ai, ta cũng thiếu nợ!
Trong lòng Pháp Tôn bỗng nhiên có một cảm giác vớ vẩn tới cực điểm. Trong lúc nhất thời, không ngờ lại muốn ngửa mặt lên trời cười lớn, lại muốn ngửa mặt lên trời hét lớn, thậm chí mà muốn chửi mắng trời xanh, trách thiên ý trêu người thiên đạo bất công...
Trong lúc nhất thời, phảng phất như muốn giết hết người trong thiên hạ, tấc cỏ không lưu, sinh linh tuyệt diệt. Trong lúc nhất thời lại muốn hủy diệt chính mình, hồn phi phách tán, vạn kiếp bất phục.
"Thì ra tất cả đều là sai lầm!"
"Thì ra sai lầm lớn nhất thật ra chính là mình ngay từ đầu đã tự tư tự lợi, sau đó lợi dục mờ mắt, càng hãm càng sâu, đến bây giờ thiên địa khó chứa, quay đầu không đường..."
"Lòng đầy hổ thẹn, lòng đầy đau khổ, không thể lui bước, không thể tiến lên... Ha ha, Đệ Ngũ Trù Trướng, ngươi rốt cuộc nên đi đâu?"
"Đệ Ngũ Trù Trướng, năm đó ngươi cũng từng là anh hùng mà thiên hạ kính ngưỡng, vạn chúng thờ phụng! Anh hùng truyền thuyết của Cửu Trọng Thiên đại lục cũng có thê ngươi. Uy danh cửu kiếp lừng lẫy thiên cổ, cũng có vinh quang của ngươi. Mấy vạn năm trước điên đảo Cửu Trọng Thiên, ngươi thân là cửu kiếp trí nang, tất cả đại cục đều được ngươi trù tính, cùng các huynh đệ sóng vai thống nhất Cửu Trọng Thiên."
"Hiện giờ, ngươi đã biến thành bộ dáng gì rồi?"
"Pháp Tôn hiện giờ, còn là Đệ Ngũ Trù Trướng năm đó sao? Còn là cửu kiếp trí nang ngày đó sao?"
Đệ Ngũ Trù Trướng? Pháp Tôn? Cửu kiếp trí nang? Sồ ma?
Anh hùng?! Ma quỷ?! Mầm họa?!
Ta nên đi nơi nào? Đi con đường nào? Đi con đường nào....
Pháp Tôn cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
Pháp Tôn đột nhiên dừng lại ngoài một cánh rừng, ngửa mặt lên trời không nói gì, trên mặt chỉ có vẻ thất thần, thật sự lui không được tiến không xong...
Trong lúc nhất thời không thể lựa chọn, trong nháy mắt trước sau không đường, trong nháy mắt tiến thối không được!
"Pháp Tôn đại nhân!" Hai vị cao thủ chấp pháp giả cảnh giới bên ngoài bìa rừng từ chỗ ẩn thân đi ra hành lễ.
Pháp Tôn hít thật sâu một hơi, nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, nhanh chóng thu liễm tâm tình, thản nhiên nói: "người kia đã trở lại chưa?"
Hai thủ vệ nói: "Đã trở lại, bất quá... tựa hồ thương rất nặng. Hiện giờ đang cho người đi tìm Pháp Tôn đại nhân tới đó."
Sắc mặt Pháp Tôn không hỉ không nộ, chỉ lạnh nhạt gật đầu: "Ta biết rồi."
Thân hình khẽ động, đã tiến vào trong rừng.
Vừa mới tiến vào đã cảm nhận được ma khí rải rác, đang mơ hồ bốc lên bốn phía, ẩn ước lại có một loại cảm giác giống như có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.
Loại cảm giác này rất cổ quái, cho dù là ngày đó gặp được Thiên ma đang trọng thương, hình như cũng không thê thảm tới mức này. Xem ra thương thế của Thiên ma lần này đúng là nghiêm trọng tới cực điểm, đủ để trí mạng, hơn xa ngày đó!
Pháp Tôn mặt mày âm trầm đi tới.
Một tiếng rên rỉ mơ hồ đã kìm nén tới cực điểm, từ bên trong truyền ra gần như không gián đoạn. Chỉ cần nghe thấy thanh âm này là có thể tưởng tượng, người phát ra tiếng rên rỉ này đã thống khổ tới mức độ này.
"Ngươi đã trở lại? Ngươi rốt cuộc cũng trở lại!" Thanh âm Thiên ma suy yếu cực điểm: "Mau tới đây, mau tới đây."
Ánh mắt Pháp Tôn chợt lóe, thân ảnh đã biến mất.
Nháy mắt đã tiến vào trong phòng, đặt lên tưởng, xoay nhẹ một cái, lập tức, một lộ ra một gian mật thất. Pháp Tôn lắc mình đi vào..
Vách tường phía sau người chậm rãi khép lại.
"Mau.." Thiên ma đang nằm gục trong mật thất, toàn thân gần như héo khô, không ngừng có ma khí từ trên người hắn tràn ra, biến mất vào không trung.
Theo ma khí dần dần biến mất, hơi thở của hắn cũng càng lúc càng yếu đi. Hiện tại không ngờ đã giống như ngọn đèn trước gió, tùy thời có thể vong mạng.
Trước là thân thụ trọng thương sau lại trúng kỳ độc thiên hạ hiếm thấy. Thiên ma hiện tại, ngay cả một chút khí lực cử động cũng không có. Có thể về tới đây đã là may mắn lắm rồi. Nếu như không có cọng cỏ cuối cùng Pháp Tôn này bám vào, thật sự chỉ có đường chờ chết mà thôi.
"Nhanh, lập tức chuẩn bị cho ta mấy thần hồn sồ ma chí tôn trở lên. Càng nhiều càng tốt, không cần quá mạnh mẽ, chỉ cần thần hồn sồ ma chí tôn nhị tam phẩm là được..."
Thiên ma suy yếu nói: "Nếu không được bổ sung, ta sẽ tan thành mây khói. Nhanh đi chuẩn bị, nhanh.."
"Với thực lực đại nhân, làm sao lại trúng trọng thương như thế?" Pháp Tôn nhíu mày, chậm rãi hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.