Quyển 8 - Chương 30: Đi xem đao của ta một chút
Phong Lăng Thiên Hạ
20/04/2017
Sở Dương có chút hồn vía lên mây nói: “Đúng”.
Miêu Nị Nị bụm mặt nhảy dựng lên, khi rơi xuống mặt đã méo xệch, hắn cơ hồ muốn khóc nói: “Làm sao bây giờ? Đây chính là Thiên cấp bảo đao đó”.
Sở Dương hữu khí vô lực nói: “Đi đến chỗ đấu giá xem một chút”.
Miêu Nị Nị vẫn không thể quên được, đi vài bước trong lúc bất chợt hắn chỉ vào mặt Sở Dương mắng to nói: “Ngươi, ngươi là bại gia tử ngàn năm khó gặp, đại ngu đần vạn năm khó gặp! Ngươi lại vì ăn một bữa cơm chùa mà ngay cả tổ truyền bảo đao cũng ném đi. Ngươi ngươi ngươi làm ta tức chết! Ngươi ngươi meo meo, ngươi sợ đưa đao cho ta hả”.
“Lời đồn đại truyền đi rồi, ngươi kẻ ăn cơm chùa danh tiếng thì dễ nghe như vậy, ta đường đường Miêu lão sư lại thê thảm như thế. Cái này còn có thiên lý sao?”.
Lúc này Miêu lão sư ngoài miệng đã gấp đến độ nổi cáu, đau lòng nói không ra lời. Miêu lão sư mặc dù là người tương đối hồn nhiên nhưng không phải là thật sự không rành thế sự, nếu hắn chỉ là một con một sách thì sao xứng là nhất tộc chi sư?
Mặc dù nơi này có nhân tố quan hệ nhưng chân tài thực học của Miêu lão sư thì bất luận kẻ nào cũng không thể hoài nghi. Cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, diện tích lãnh thổ rộng lớn, nhân khẩu đông đảo, thợ thủ công cao thủ tự nhiên cũng không ít, chế Tạo sư cấp đại sư cũng không cói là ít, có khoảng hơn mười vị nhưng so với số lượng võ giả khổng lồ của Cửu Trọng Thiên Khuyết thì như muối bỏ biển, hoặc là dùng từ không đáng kể thì thỏa đáng hơn một chút.
Đơn thuần so sánh về số lượng thì tin tưởng là cho dù những ‘cao thủ’ thợ thủ công này không ăn không uống, ngày đêm không ngừng chế tạo cho đến chết thì còn lâu mới giải quyết được nhu cầu của Cửu Trọng Thiên Khuyết về binh khí cao cấp. Cái này tuyệt không khoa trương, thậm chí đã là nhận thức chung của tất cả mọi người.
Huống chi Thiên cấp binh khí ít nhất cũng phải đạt tới cảnh giới ‘tượng thủ’ trở lên mới có thể tạo ra được hơn nữa là ‘thỉnh thoảng’ mới có thể tạo ra.
Bởi vì nếu muốn chân chính mỗi một lần chế tạo đều thành công thì chỉ có ‘đại sư’ mới có thể làm được nhưng cấp đại sư khác với đoán tạo sư là không dễ dàng mời được. Người ta là “đại sư” một lòng hướng về tầng thứ cao hơn, đại sư đỉnh có thể chế tạo ra Thánh cấp binh khí, chỉ khi nào có thể chế tạo ra một Thánh cấp binh khí mới chính thức không phụ hai chữ “đại sư”.
Mà ở trên tầng thứ “đại sư” chính là chú Tạo tông sư. Đây mới thực sự là đỉnh tồn tại của chế Tạo sư! Bất quá, cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, nổi tiếng tổng cộng cũng chỉ có hai vị tông sư mà thôi hơn nữa hai vị này đã sớm phong lò rồi!
Trừ người đặc biệt quen thuộc, lão bằng hữu đặc biệt hoặc là trước kia thiếu người ta nhân tình, người ta cầm tín vật tìm tới cửa thì sẽ khống chế tạo ra binh khí nữa.
Chính là bởi vì như thế nên khi Miêu lão sư nghe được có kẻ ngu ngốc ném đi một thanh Thiên cấp bảo đao thì nhất thời đau lòng đến mức muốn khóc.
Sở Dương thằng ngốc này đúng là siêu cấp vô địch bại gia tử, lại vì một bữa ăn, vì để diễn trò thành công mà đem một thanh Thiên cấp binh khí trân quý chí cực ném ra ngoài? Đến hiện tại, Miêu lão sư vẫn còn có chút không thể tin được, không thể tiếp nhận được.
Ngươi nói người như vậy không phải là ngu ngốc, không phải là siêu cấp bại gia tử thì còn có thể là gì?!
“Ai”. Sở Dương giờ phút này trên mặt rất là kỳ quái, cười mà như không phải cười, dường như có chút ảo não, kỳ quái nhất là lại còn có chút như trút được gánh nặng mỉm cười nói: “Đi thôi, chúng ta lát nữa đi xem thanh gia truyền bảo đao của ta, xem đến tột cùng đao rơi vào nhà ai, cuối cùng có thể bán được bao nhiêu tiền”.
Miêu Nị Nị nức nở nói: “Dù sao nhất định là của người ta rồi, nhìn thêm chỉ thêm phần khổ sở, còn không bằng không nhìn nữa. Ta đã nói với ngươi rồi, binh khí tốt như vậy lại đem đấu giá, giá tiền nhất định là thiên giới rồi, ngươi tuyệt đối không thể nào chuộc lại được, chúng ta ngay cả tiền mua bánh bao cũng không có mà”.
Sở Dương cũng không để ý lôi kéo hắn đi. Giờ phút này hắn thật sự tò mò, nói thật lúc ấy mình chỉ tiện tay lôi ra một cây đao, mặc dù so với binh khí bình thường mạnh hơn mấy lần nhưng ở trong Cửu Kiếp không gian thì nó chỉ là loại tàn thứ phẩm mà thôi, làm sao ở Cửu Trọng Thiên Khuyết lại đáng giá như vậy chứ? Còn được nhận định thành “Thiên cấp” binh khí?! Đó là thuyết pháp gì đây?
Tại Cửu Trọng Thiên Khuyết binh khí lại thiếu thốn như vậy sao? Còn có nữa, Thiên cấp binh khí đến tột cùng có thể bán được bao nhiêu tiền đây? Nếu quả thật có thể bán ra một khoản không nhỏ thì như vậy mình chẳng phải là đã phát tài sao?
Ý nghĩ này cùng với áp lực về “tiền” làm hắn như trút được gánh nặng, hận không thể lập tức đi ngay xem thế nào. Mà trận đấu giá kia, Sở Dương vô luận như thế nào cũng mau chân đến xem.
Để vào phòng đấu giá, Sở Dương giao ra hai khối Tử Tinh hối lộ thì mới cho mình cùng Miêu Nị Nị vào xem được, hắn ngồi xuống bên trong đại sảnh đấu giá chờ chực.
Giờ phút này thời gian đến lúc đấu giá còn hai canh giờ nữa. Trong đại sảnh đông nghịt người, cơ hồ không còn chỗ trống.
Hai người này một văn tiền cũng không có nên dĩ nhiên là chưa ăn sáng, lúc này đã gần bữa trưa, bụng đã réo vang nhưng vẫn không có tiền, đi ra ngoài cũng không có gì ăn nên không thể làm gì khác hơn là ngồi yên ở chỗ này.
“Ọc ọc”, bụng Miêu lão sư lần nữa như có sấm vang lên. Sở Dương thì bất động nhắm mắt dưỡng thần.
“Ọc ọc”, bụng Miêu lão sư hình như là sấm giữa hè không ngừng réo lên, quay đầu lại Miêu lão sư đáng thương nhìn Sở Dương nói: “Meo meo... Đói quá”.
“Chịu đựng đi!”. Sở Dương mí mắt cũng không nhếch lên nói.
“Không nhịn được, thật sự là không nhịn được”. Miêu lão sư thống khổ ôm bụng.
“Coi như giảm cân đi”.
“Meo meo... Được rồi”.
Một canh giờ rốt cuộc đã qua. Sở Dương thở dài, ta cũng nhịn không được nữa.
Lấy từ Cửu Kiếp không gian ra hai bầu rượu, hắn ném cho Miêu lão sư một bình nói: “Nếu không trước hết uống chút rượu đã”.
“Uống rượu với bụng rỗng sao? Ngươi điên rồi?”. Miêu lão sư choáng váng đầu hoa mắt hỏi.
“Không uống thì thôi, càng tiết kiệm!”.
“Ai nói ta không uống, ta uống!”.
Một bầu rượu xuống bụng, hai người thấy ấm người hơn, trong thời gian ngắn hình như là hết đói bụng nhưng bất quá một khắc đồng hồ sau, cái loại cảm giác đói bụng này bất chợt lại ập tới, hơn nữa dường như thoáng cái tăng cường gấp mười lần.
Miêu lão sư hai mắt thấy um tùm lục quang, hắn nhìn bàn ghế mà ánh mắt cũng như muốn chảy nước miếng làm cho người ta rất hoài nghi hắn có thể ôm cả cái bàn nuốt vào bụng hay không.
Ôm bụng co ro trên ghế, Miêu lão sư run lên vì đói.
Thanh âm huyên náo vang lên, rốt cuộc đã có người bắt đầu đi lên bàn đấu giá. Miêu lão sư lập tức đứng thẳng lên ra vẻ nghiêm nghị.
Bộ dạng mất thể diện kia nói gì cũng không thể để người khác nhìn thấy. Nếu bị nhìn thấy thì Miêu lão sư cũng không cần trở về Meo Meo cốc nữa mà trực tiếp đập đầu chết đi.
Trong lúc hai người bụng đói kêu vang trông mòn con mắt thì màn đấu giá rốt cuộc đã bắt đầu.
Theo lẽ thường thì bắt đầu bao giờ cũng là một phen nói nhảm sau đó mới chính thức bắt đầu đấu giá, trước tiên bán vài món ngọc khí, đấu giá vài cọng linh dược sau đó lại đấu giá một khối Tử Tinh Ngọc Tủy.
Sở Dương có chút ngạc nhiên dỏng lỗ tai nghe, một khối Tử Tinh Ngọc Tủy bằng lòng bàn tay cuối cùng bán được năm ngàn Tử Vân Tệ!
Đây quả thực là thiên giới a! Sở Dương ánh mắt sáng lên. Như vậy một khối Tử Tinh Ngọc Tủy bán được năm ngàn Tử Vân Tệ? Nói cách khác cũng chính là năm ngàn vạn Thủy Vân Tệ?
Nghĩ tới trong không gian Tử Tinh Ngọc Tủy chông chất như núi thì trong lòng liền không nhịn được có một loại cảm giác như thần giữ của. Thì ra lão tử là giàu có như thế.
Bất quá thấy mới vừa rồi đám đông còn nhiệt liệt tranh đoạt, Sở Dương rõ ràng biết được, nếu mình lấy ra thì sợ rằng sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích!
Lần đấu giá này có không ít hàng thật giá thật cao thủ tham dự. Kể từ khi tiến vào Cửu Trọng Thiên Khuyết đến nay Sở Dương mới cảm thấy một cỗ khí tức mạnh mẽ nhưng cũng không biết mọi người rốt cuộc có tu vi gì, hoàn toàn không phát hiện ra tu vi của mỗi người.
Nhưng có thể khẳng định là, trong đại sảnh này ít nhất cũng có mấy vị Địa cấp cao thủ, cái này nhưng không liên quan đến thần thức mà do Sở Dương tự phán đoán, bởi vì mấy người kia mang đến cho Sở Dương áp lực dị thường khổng lồ. Sở Dương trước mắt đại khái là Nhân cấp đỉnh phong, có thể gây cho hắn áp lực thì ít nhất cũng phải là Địa cấp cao thủ.
Về phần có Thiên cấp hay không thì Sở Dương không có cách nào tính ra được bởi vì Thiên cấp cao thủ tự thân đã có thể giấu giếm hơi thở hoàn mỹ, tu vi không tới Thiên cấp căn bản là không phát hiện ra.
“Tử Tinh Ngọc Tủy đó”. Miêu Nị Nị hâm mộ nhìn trên đài nước miếng nhỏ tí tách còn Sở Dương thì im lặng.
Vị Miêu ca này dù gì cũng là Thiên cấp cao thủ, căn cứ hai ngày này thì vị Miêu nhị gia này cũng là người đôn hậu, thân thể cũng đôn hậu, vừa lên tiếng nói chuyện đã thấy thật thà.
“Ai”. Sở Dương hết chỗ nói rồi một hồi rồi ngẩng đầu nhìn phía trên. Hôm nay trọng đấu chính thức bắt đầu.
Hai thiếu nữ thiên kiều bá mị mặc một bộ áo đen bó sát người, đường cong vóc người hoàn mỹ đang cầm một thanh trường đao sáng như tuyết đi lên đấu giá đài. Tuyết đao kia lãnh khí um tùm, hàn quang bức người!
Miêu Nị Nị bụm mặt nhảy dựng lên, khi rơi xuống mặt đã méo xệch, hắn cơ hồ muốn khóc nói: “Làm sao bây giờ? Đây chính là Thiên cấp bảo đao đó”.
Sở Dương hữu khí vô lực nói: “Đi đến chỗ đấu giá xem một chút”.
Miêu Nị Nị vẫn không thể quên được, đi vài bước trong lúc bất chợt hắn chỉ vào mặt Sở Dương mắng to nói: “Ngươi, ngươi là bại gia tử ngàn năm khó gặp, đại ngu đần vạn năm khó gặp! Ngươi lại vì ăn một bữa cơm chùa mà ngay cả tổ truyền bảo đao cũng ném đi. Ngươi ngươi ngươi làm ta tức chết! Ngươi ngươi meo meo, ngươi sợ đưa đao cho ta hả”.
“Lời đồn đại truyền đi rồi, ngươi kẻ ăn cơm chùa danh tiếng thì dễ nghe như vậy, ta đường đường Miêu lão sư lại thê thảm như thế. Cái này còn có thiên lý sao?”.
Lúc này Miêu lão sư ngoài miệng đã gấp đến độ nổi cáu, đau lòng nói không ra lời. Miêu lão sư mặc dù là người tương đối hồn nhiên nhưng không phải là thật sự không rành thế sự, nếu hắn chỉ là một con một sách thì sao xứng là nhất tộc chi sư?
Mặc dù nơi này có nhân tố quan hệ nhưng chân tài thực học của Miêu lão sư thì bất luận kẻ nào cũng không thể hoài nghi. Cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, diện tích lãnh thổ rộng lớn, nhân khẩu đông đảo, thợ thủ công cao thủ tự nhiên cũng không ít, chế Tạo sư cấp đại sư cũng không cói là ít, có khoảng hơn mười vị nhưng so với số lượng võ giả khổng lồ của Cửu Trọng Thiên Khuyết thì như muối bỏ biển, hoặc là dùng từ không đáng kể thì thỏa đáng hơn một chút.
Đơn thuần so sánh về số lượng thì tin tưởng là cho dù những ‘cao thủ’ thợ thủ công này không ăn không uống, ngày đêm không ngừng chế tạo cho đến chết thì còn lâu mới giải quyết được nhu cầu của Cửu Trọng Thiên Khuyết về binh khí cao cấp. Cái này tuyệt không khoa trương, thậm chí đã là nhận thức chung của tất cả mọi người.
Huống chi Thiên cấp binh khí ít nhất cũng phải đạt tới cảnh giới ‘tượng thủ’ trở lên mới có thể tạo ra được hơn nữa là ‘thỉnh thoảng’ mới có thể tạo ra.
Bởi vì nếu muốn chân chính mỗi một lần chế tạo đều thành công thì chỉ có ‘đại sư’ mới có thể làm được nhưng cấp đại sư khác với đoán tạo sư là không dễ dàng mời được. Người ta là “đại sư” một lòng hướng về tầng thứ cao hơn, đại sư đỉnh có thể chế tạo ra Thánh cấp binh khí, chỉ khi nào có thể chế tạo ra một Thánh cấp binh khí mới chính thức không phụ hai chữ “đại sư”.
Mà ở trên tầng thứ “đại sư” chính là chú Tạo tông sư. Đây mới thực sự là đỉnh tồn tại của chế Tạo sư! Bất quá, cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, nổi tiếng tổng cộng cũng chỉ có hai vị tông sư mà thôi hơn nữa hai vị này đã sớm phong lò rồi!
Trừ người đặc biệt quen thuộc, lão bằng hữu đặc biệt hoặc là trước kia thiếu người ta nhân tình, người ta cầm tín vật tìm tới cửa thì sẽ khống chế tạo ra binh khí nữa.
Chính là bởi vì như thế nên khi Miêu lão sư nghe được có kẻ ngu ngốc ném đi một thanh Thiên cấp bảo đao thì nhất thời đau lòng đến mức muốn khóc.
Sở Dương thằng ngốc này đúng là siêu cấp vô địch bại gia tử, lại vì một bữa ăn, vì để diễn trò thành công mà đem một thanh Thiên cấp binh khí trân quý chí cực ném ra ngoài? Đến hiện tại, Miêu lão sư vẫn còn có chút không thể tin được, không thể tiếp nhận được.
Ngươi nói người như vậy không phải là ngu ngốc, không phải là siêu cấp bại gia tử thì còn có thể là gì?!
“Ai”. Sở Dương giờ phút này trên mặt rất là kỳ quái, cười mà như không phải cười, dường như có chút ảo não, kỳ quái nhất là lại còn có chút như trút được gánh nặng mỉm cười nói: “Đi thôi, chúng ta lát nữa đi xem thanh gia truyền bảo đao của ta, xem đến tột cùng đao rơi vào nhà ai, cuối cùng có thể bán được bao nhiêu tiền”.
Miêu Nị Nị nức nở nói: “Dù sao nhất định là của người ta rồi, nhìn thêm chỉ thêm phần khổ sở, còn không bằng không nhìn nữa. Ta đã nói với ngươi rồi, binh khí tốt như vậy lại đem đấu giá, giá tiền nhất định là thiên giới rồi, ngươi tuyệt đối không thể nào chuộc lại được, chúng ta ngay cả tiền mua bánh bao cũng không có mà”.
Sở Dương cũng không để ý lôi kéo hắn đi. Giờ phút này hắn thật sự tò mò, nói thật lúc ấy mình chỉ tiện tay lôi ra một cây đao, mặc dù so với binh khí bình thường mạnh hơn mấy lần nhưng ở trong Cửu Kiếp không gian thì nó chỉ là loại tàn thứ phẩm mà thôi, làm sao ở Cửu Trọng Thiên Khuyết lại đáng giá như vậy chứ? Còn được nhận định thành “Thiên cấp” binh khí?! Đó là thuyết pháp gì đây?
Tại Cửu Trọng Thiên Khuyết binh khí lại thiếu thốn như vậy sao? Còn có nữa, Thiên cấp binh khí đến tột cùng có thể bán được bao nhiêu tiền đây? Nếu quả thật có thể bán ra một khoản không nhỏ thì như vậy mình chẳng phải là đã phát tài sao?
Ý nghĩ này cùng với áp lực về “tiền” làm hắn như trút được gánh nặng, hận không thể lập tức đi ngay xem thế nào. Mà trận đấu giá kia, Sở Dương vô luận như thế nào cũng mau chân đến xem.
Để vào phòng đấu giá, Sở Dương giao ra hai khối Tử Tinh hối lộ thì mới cho mình cùng Miêu Nị Nị vào xem được, hắn ngồi xuống bên trong đại sảnh đấu giá chờ chực.
Giờ phút này thời gian đến lúc đấu giá còn hai canh giờ nữa. Trong đại sảnh đông nghịt người, cơ hồ không còn chỗ trống.
Hai người này một văn tiền cũng không có nên dĩ nhiên là chưa ăn sáng, lúc này đã gần bữa trưa, bụng đã réo vang nhưng vẫn không có tiền, đi ra ngoài cũng không có gì ăn nên không thể làm gì khác hơn là ngồi yên ở chỗ này.
“Ọc ọc”, bụng Miêu lão sư lần nữa như có sấm vang lên. Sở Dương thì bất động nhắm mắt dưỡng thần.
“Ọc ọc”, bụng Miêu lão sư hình như là sấm giữa hè không ngừng réo lên, quay đầu lại Miêu lão sư đáng thương nhìn Sở Dương nói: “Meo meo... Đói quá”.
“Chịu đựng đi!”. Sở Dương mí mắt cũng không nhếch lên nói.
“Không nhịn được, thật sự là không nhịn được”. Miêu lão sư thống khổ ôm bụng.
“Coi như giảm cân đi”.
“Meo meo... Được rồi”.
Một canh giờ rốt cuộc đã qua. Sở Dương thở dài, ta cũng nhịn không được nữa.
Lấy từ Cửu Kiếp không gian ra hai bầu rượu, hắn ném cho Miêu lão sư một bình nói: “Nếu không trước hết uống chút rượu đã”.
“Uống rượu với bụng rỗng sao? Ngươi điên rồi?”. Miêu lão sư choáng váng đầu hoa mắt hỏi.
“Không uống thì thôi, càng tiết kiệm!”.
“Ai nói ta không uống, ta uống!”.
Một bầu rượu xuống bụng, hai người thấy ấm người hơn, trong thời gian ngắn hình như là hết đói bụng nhưng bất quá một khắc đồng hồ sau, cái loại cảm giác đói bụng này bất chợt lại ập tới, hơn nữa dường như thoáng cái tăng cường gấp mười lần.
Miêu lão sư hai mắt thấy um tùm lục quang, hắn nhìn bàn ghế mà ánh mắt cũng như muốn chảy nước miếng làm cho người ta rất hoài nghi hắn có thể ôm cả cái bàn nuốt vào bụng hay không.
Ôm bụng co ro trên ghế, Miêu lão sư run lên vì đói.
Thanh âm huyên náo vang lên, rốt cuộc đã có người bắt đầu đi lên bàn đấu giá. Miêu lão sư lập tức đứng thẳng lên ra vẻ nghiêm nghị.
Bộ dạng mất thể diện kia nói gì cũng không thể để người khác nhìn thấy. Nếu bị nhìn thấy thì Miêu lão sư cũng không cần trở về Meo Meo cốc nữa mà trực tiếp đập đầu chết đi.
Trong lúc hai người bụng đói kêu vang trông mòn con mắt thì màn đấu giá rốt cuộc đã bắt đầu.
Theo lẽ thường thì bắt đầu bao giờ cũng là một phen nói nhảm sau đó mới chính thức bắt đầu đấu giá, trước tiên bán vài món ngọc khí, đấu giá vài cọng linh dược sau đó lại đấu giá một khối Tử Tinh Ngọc Tủy.
Sở Dương có chút ngạc nhiên dỏng lỗ tai nghe, một khối Tử Tinh Ngọc Tủy bằng lòng bàn tay cuối cùng bán được năm ngàn Tử Vân Tệ!
Đây quả thực là thiên giới a! Sở Dương ánh mắt sáng lên. Như vậy một khối Tử Tinh Ngọc Tủy bán được năm ngàn Tử Vân Tệ? Nói cách khác cũng chính là năm ngàn vạn Thủy Vân Tệ?
Nghĩ tới trong không gian Tử Tinh Ngọc Tủy chông chất như núi thì trong lòng liền không nhịn được có một loại cảm giác như thần giữ của. Thì ra lão tử là giàu có như thế.
Bất quá thấy mới vừa rồi đám đông còn nhiệt liệt tranh đoạt, Sở Dương rõ ràng biết được, nếu mình lấy ra thì sợ rằng sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích!
Lần đấu giá này có không ít hàng thật giá thật cao thủ tham dự. Kể từ khi tiến vào Cửu Trọng Thiên Khuyết đến nay Sở Dương mới cảm thấy một cỗ khí tức mạnh mẽ nhưng cũng không biết mọi người rốt cuộc có tu vi gì, hoàn toàn không phát hiện ra tu vi của mỗi người.
Nhưng có thể khẳng định là, trong đại sảnh này ít nhất cũng có mấy vị Địa cấp cao thủ, cái này nhưng không liên quan đến thần thức mà do Sở Dương tự phán đoán, bởi vì mấy người kia mang đến cho Sở Dương áp lực dị thường khổng lồ. Sở Dương trước mắt đại khái là Nhân cấp đỉnh phong, có thể gây cho hắn áp lực thì ít nhất cũng phải là Địa cấp cao thủ.
Về phần có Thiên cấp hay không thì Sở Dương không có cách nào tính ra được bởi vì Thiên cấp cao thủ tự thân đã có thể giấu giếm hơi thở hoàn mỹ, tu vi không tới Thiên cấp căn bản là không phát hiện ra.
“Tử Tinh Ngọc Tủy đó”. Miêu Nị Nị hâm mộ nhìn trên đài nước miếng nhỏ tí tách còn Sở Dương thì im lặng.
Vị Miêu ca này dù gì cũng là Thiên cấp cao thủ, căn cứ hai ngày này thì vị Miêu nhị gia này cũng là người đôn hậu, thân thể cũng đôn hậu, vừa lên tiếng nói chuyện đã thấy thật thà.
“Ai”. Sở Dương hết chỗ nói rồi một hồi rồi ngẩng đầu nhìn phía trên. Hôm nay trọng đấu chính thức bắt đầu.
Hai thiếu nữ thiên kiều bá mị mặc một bộ áo đen bó sát người, đường cong vóc người hoàn mỹ đang cầm một thanh trường đao sáng như tuyết đi lên đấu giá đài. Tuyết đao kia lãnh khí um tùm, hàn quang bức người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.