Quyển 8 - Chương 150: Đối thủ!
Phong Lăng Thiên Hạ
22/04/2017
Nếu như vẻn vẹn có như vậy thì Sở Dương đối với
người này ấn tượng đại để cũng chẳng qua là rất coi trọng mà thôi, song
người này ngoài khí thế, khí độ và độ trầm ổn ra thì còn có cảm giác như thiên hạ đều ở trong tay, đặc dị cảm giác này so với Mạc Thiên Cơ cũng
không sai biệt lắm. Thậm chí còn hơn nữa.
Người này, tuyệt đối không dễ chọc! Ít nhất là trong ngắn hạn không thể chọc vào!
Sở Dương ở trong lòng nhận định như thế mà trong lòng âm thầm có chút cảnh giác.
Đối thủ!
Ở phía sau Bạch y nhân này là một thanh niên áo đen. Thanh niên áo đen này tuổi cũng không lớn, chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi gì đó áo đen như mực, mày kiếm mắt sáng, lấp lánh hữu thần, đường nét trên mặt sắc nét giống như đao gọt vậy, mỗi đường nét đều kiên cường đến mức làm cho người ta có một loại cảm giác như ‘Quỷ phủ thần công” vậy!
Khuôn mặt người này tựa hồ như dùng khuôn đúc thành vậy, hoàn toàn không giống như là trời sanh nhưng lại thật sự là do trời sanh!
Mặc dù hắn hơi gầy yếu nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác thiết huyết và là con người rắn rối vậy! Người này cũng hai tay chắp ở sau lưng, một đôi mắt như có lãnh điện nhìn vào Sở Dương.
Hai đạo lãnh quang kia rọi vào trên mặt Sở Dương lại làm cho Sở Dương có một loại cảm giác như bị điện châm thực chất, trên mặt mơ hồ đau đớn.
Người này trong cảm giác của hắn giống như là Cố Độc Hành và Đồng Vô Thương kết hợp thành nhất thể, sắc bén mà trầm trọng!
Chẳng qua là, Cố Độc Hành cùng Đồng Vô Thương mang đến cho hắn cảm giác thân thiết mà người trước mắt này lại cho hắn cảm giác từ đáy lòng là không được tự nhiên, không được thoải mái.
Mặc dù hắn giờ phút này đang mỉm cười, hơn nữa còn là cười phát từ đáy lòng nhưng Sở Dương vẫn có thể cảm giác được tim của mình đang từng đợt phát rét, cái lạnh này như đi cùng từng đợt sát ý làm hắn run sợ.
Người này, vô luận là hiện tại hay là tương lai, như thế nào cũng sẽ không phải là bạn của mình. Người này tương đối đáng sợ.
Sở Dương trong lòng cũng có nhận định về người thứ hai: Đối thủ!
Người cuối cùng là một người thanh niên mặc Tử y Màu tím cho tới bây giờ đều tượng trưng cho ánh sáng thiển nhiên cao quý nhưng cũng không phải ai mặc y phục màu tím thì khí chất đều cao quý hơn nhưng khi mặc ở trên thân người này thì lại rất hợp nhau mà càng tăng thêm sức mạnh và sự hồn nhiên Thiên thành.
Người này lông mày hơi thô, mũi cũng không phải là rất cao, ngay cả màu da cũng có chút biến thành màu đen nhưng làm cho người ta có cảm giác là một cậu ấm mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cười xem thiên hạ.
Cực độ tiêu sái như ý. Tựa hồ thiên hạ to lớn nhưng không có bất kỳ chuyện gì là hắn không thể làm, không có bất kỳ chuyện gì là hắn làm không được. Giờ phút này, hắn mỉm cười lẳng lặng nhìn Sở Dương.
Người này mang đến cho Sở Dương cảm giác là người nguy hiểm nhất trong ba người. Có một loại cảm giác như khi mình còn ở Trung Tam Thiên đồng thời đối mặt với Mộng Lạc và Âu Độc Tiểu vậy!
Về người thứ ba này, Sở Dương làm ra kết luận cuối cùng đối thủ! Là đối thủ vô cùng uy hiếp!
Loại liếc mắt một cái phán định tình huống địch ta này trong đời Sở Dương cũng không hiếm thấy. Sở Dương cũng không phải là cái loại người đố kị nhân tài nhưng đối với người sắp sửa đối địch hay với mình thì hắn đều có một loại cảm giác không cách nào hiểu được, một loại trực giác không cách nào dùng ngôn ngữ nói rõ được!
Đối thủ là đối thủ! Địch nhân là địch nhân! Bằng hữu chính là bằng hữu! Huynh đệ chính là huynh đệ!
Điều này không có gì để giải thích nhưng Sở Dương tự mình có lẽ cũng không có ý thức được. Ở trên thế giới này người có thể có tư cách được hắn nhận định là đối thủ... Thật sự là không nhiều lắm!
Ở Hạ Tam Thiên có Đệ Ngũ Khinh Nhu là một.
Ở Trung Tam Thiên có đám người Âu Độc Tiểu miễn cưỡng có thể được cho là vậy nhưng thật sự là rất miễn cưỡng.
Ở Thượng Tam Thiên có Pháp Tôn, trước đây cũng chính là Cửu Kiếp trí nang Đệ Ngũ Trù trưởng cũng có thể coi là một, vẫn còn là 1 người Sở Dương chấp thuận là đối thủ. Trừ những người đó ra, Sở Dương không có ai là đối thủ nữa!
Từ sư huynh Thạch Thiên Sơn cho tới Vực Ngoại Thiên Ma thực lực mạnh tuyệt, bọn họ hoặc là có đủ lực để uy hiếp tánh mạng Sở Dương nhưng vẫn không đủ tư cách làm đối thủ của Sở Dương!
Có thể được làm đối thủ của Sở Dương tuyệt đối là một cái vinh quang bởi vì hắn tuyệt đối sẽ không kém hơn bất luận kẻ nào!
Sự xuất sắc của Sở Dương hiện nay thậm chí ngay cả chính hắn cũng không chân chính ý thức được.
Rất đáng tiếc là điều rất đáng kiêu ngạo này Sở Dương tự mình cũng không có ý thức được vậy thì chớ đừng nói chỉ là ba người này đứng trước mặt này nhưng bất kể là như thế nào thì ba người đặc biệt này đã xuất hiện tại nơi này.
Đối thủ chân chính của Sở Dương ở Cửu Trọng Thiên Khuyết rốt cục đã bắt đầu xuất hiện... Đợt thứ nhất!
Ba người này đứng ở trên đường phố cùng hết thảy quanh minh hoàn mỹ dung hợp nhưng đồng thời lại là không hợp nhau.
Tựa hồ là hoa sen không vậy bùn mà lại tựa hồ như Hạo Nguyệt nhô lên cao đến ngó nhân gian! Hòa hợp mà siêu nhiên!
Sở Dương đang đánh giá ba người này mà đồng thời ba người kia cũng đang đánh giá hắn.
Trước mắt, người thanh niên một thân áo đen này đang từ bên kia thong dong đi tới. Tốc độ di động của hắn cũng không phải là rất nhanh nhưng mỗi một bước đi có khoảng cách đều đặn và hoàn mỹ. Ở trong mắt 3 người này, mỗi một bước đi của Sở Dương tựa hồ đều để lại trên mặt đất lạc ấn rõ ràng. Đợi đến lúc bước đi rồi thì trên mặt đất mặc dù không có dấu vết gì để lại nhưng ở trong mắt 3 người vẫn có hai hàng cước bộ thật chỉnh tề.
Bước chân đầu tiên cùng bước chân thứ 2 trở đi về phương hướng và khoảng cách là hoàn toàn nhất trí, không thay đôi chút xíu nào.
Bước chân đầu tiên cùng bước chân thứ 2 trở đi, gót chân có phương hướng và khoảng cách là hoàn toàn nhất trí, không thay đôi chút xíu nào.
Hắn cứ như vậy lững thững đi tới giống như là một cỗ máy cơ khí tinh vi nhất, hoàn toàn chưa từng xuất hiện bất kỳ sự sai lệch nào.
Ánh mắt của 3 người dần dần trở nên thận trọng, ngưng trọng, trịnh trọng lên. Từ cước bộ thật chỉnh tề này, ba người đồng thời từ trong lòng cảm giác được một cỗ áp lực. Đó là loại áp lực làm cho trái tim cũng muốn hít thở không thông mà ngừng đập vậy nhưng ba người, không người nào có thể nói ra mà vẫn như cũ tiếp tục quan sát Sở Dương.
Hắn mặc một bộ áo đen làm bằng chất liệu rất đặc biệt, không giống như là quần áo ở Cửu Trọng Thiên Khuyết nhưng vô cùng phù hợp với cơ thể hình như ở dưới trường bào màu đen của hắn, chỗ vạt áo có một chút gồ lên. Ở trong đó không giống như là dấu vũ khí nhưng nhất định là có cái gì đó.
Ánh mắt người này trong suốt và tinh khiết nhưng thần quang trong mắt của hắn luôn cố định. Khóe miệng của hắn hơi cong lên, tựa hồ là bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị cười lên vậy.
Nhưng chỉ ai tinh tường về loại tướng mạo này mới có thể biết được. Người có loại tướng mạo này nếu một khi kẻ tới là địch thì hạ thủ ác độc như thế nào. Hắn tuyệt sẽ không cho địch nhân bất kỳ một điểm cơ hội nào!
Ánh mắt của hắn rất sáng, hắc bạch phân mình thậm chí không thấy được nửa điểm tia máu nào. Người như thế, thời thời khắc khắc đều giữ cho chính mình sự thanh tĩnh.
Cước bộ của hắn đang động, cánh tay hắn đang động, từ mỗi một sợi tóc đến chân tâm, toàn thân cao thấp cũng là một loại thiển nhiên phối hợp. Hắn không cần phải có chủ tâm đề phòng cái gì nhưng hắn bằng vào loại tư thái bình thường nhất này cũng đã là sự đề phòng hoàn mỹ nhất!
Hắn có thể ở bất cứ lúc nào, trong trạng huống nào đem tất cả thân thể cơ năng điều chỉnh đến vị trí thích hợp nhất, vô luận là để công kích hay là phòng ngự cũng có thể thuận buồm xuôi gió, tùy tâm sở dục!
Nhất cử nhất động của hắn, mặc dù thoạt nhìn thật giống như thờ ơ nhưng kì thực là một loại cực độ tự tin, chỉ loại người tự tin là mọi sự đều ở trong lòng bàn tay ta, có lòng tin cường đại mới có được!
Người như thế cho tới bây giờ cũng là loại khó đối phó nhất. Cùng lúc phía đối diện ba người kia đối với Sở Dương cũng kết luận như vậy.
Những thứ phát hiện cùng đánh giá lẫn nhau này, miêu tả thì rất dài nhưng trên thực tế, quá trình này thật ra là rất ngắn, cơ hồ là hai bên mới vừa gặp mặt trong nháy mắt, mọi người đều đã có sự đánh giá về nhau.
Làm nhân sĩ với trí khôn cao siêu mà cũng đều là thượng vị giả nên trong lòng của mỗi người đều tin tưởng vào một chuyện dựa vào cảm giác đầu tiên để quyết định bằng hữu có xác suất tuyệt đối cao tới chín mươi chín phần trăm!
Tất cả mọi người đều là người tự tin, cũng kiên định tin rằng mình tuyệt sẽ không nhìn lầm. Nếu cảm giác đầu tiên sai lầm thì đối với người như vậy mà nói, cơ hồ chẳng khác nào là một tai nạn. Bởi vì bọn họ... Cũng rất cố chấp! Cố chấp tin tưởng vào cảm giác đầu tiên của mình!
Sở Dương đi tới cách ba người chừng hai trượng thì dừng bước lại. Khoảng cách này rất vi diệu.
Nếu là ngoài ba trượng hỏi thì sẽ có vẻ có một loại khoảng cách nhưng ở khoảng cách này sẽ có chút bằng hữu chẳng phân biệt được. Tiến lên thì cố nhiên là đủ thân mặt rồi nhưng tiến lên giết người thì dường như cũng đủ rồi!
Ba người trong mắt không khỏi lộ ra 1 nụ cười miễn cưỡng. Rất rõ ràng là địch hay là bạn, người trước mắt này đã đem quyền lựa chọn giao cho ba người mình.
Nhưng lựa chọn như vậy, đối với ba người mình mà nói có chút không thoải mái. Mình bình thường bọn họ vẫn hay đem quyền lựa chọn này ban người khác. Lúc nào đến phiên người khác cho mình lựa chọn đây?
Để ngươi lựa chọn khác để ta lựa chọn. Đây hoàn toàn là hai việc khác nhau một cái chủ động, một cái là bị động! Rất hiển nhiên, những người này cũng không có thói quen bị động.
Nhưng bây giờ là ở trước cửa nhà Sở Dương, Sở Dương lấy thân phận chủ nhân làm như vậy 3 người lại phải tiếp nhận nếu không, chủ đề phía dưới không thể nào triển khai được!
Đang lúc ba người không cam lòng, trong nháy mắt có 1 người muốn bước lên mở miệng thì trên mặt Sở Dương đột ngột mà tự nhiên hiện ra một nụ cười ấm áp, giờ khắc này, bị nụ cười của hắn ảnh hưởng mà đại môn Sở gia đại viện tựa hồ đột nhiên biến thành mùa xuân vậy, làm lòng người mê say.
“Xin hỏi ba vị đây là... Ha hả”. Sở Dương hình như là ngay cả mắt đều cười nói: “Ba vị là đương thời tuấn ngạn đứng ở trước cửa nhà ta... Chẳng lẽ là đang đợi tại hạ sao? Được sủng ái mà lo sợ, thật là được sủng ái mà lo sợ!”.
Thanh niên ở giữa tuấn tú cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết làm cho người ta có một loại cảm giác hai mắt như tỏa sáng nói: “Ừ hình như tôn giá tên là Sở Dương hả... Như vậy thì 3 huynh đệ chúng ta chính là tới tìm ngươi”.
Sở Dương ha ha cười một tiếng, thân thiết nói: “Hết sức vinh hạnh có thể được ba vị tự mình đến, thật sự là vinh hạnh cực kỳ”.
Vừa nói, hắn có chút ám muội cùng nghịch ngợm chớp mắt nói: “Bất quá tiểu đệ cho là có mấy lời chúng ta nên đi vào nói chuyện vẫn hay hơn?”. Vừa nói lại vừa chớp chớp mắt nói: “Nhìn xem, ba vị nam tử đẹp như vậy đứng ở trước cửa nhà ta, bao nhiêu đại cô nương hay tiểu tức phụ cũng đi không được, Tử Hà thành chúng ta này chỉ sợ sẽ có thêm nhiều cô độc hán tử thôi, thật là có lỗi”.
Người này, tuyệt đối không dễ chọc! Ít nhất là trong ngắn hạn không thể chọc vào!
Sở Dương ở trong lòng nhận định như thế mà trong lòng âm thầm có chút cảnh giác.
Đối thủ!
Ở phía sau Bạch y nhân này là một thanh niên áo đen. Thanh niên áo đen này tuổi cũng không lớn, chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi gì đó áo đen như mực, mày kiếm mắt sáng, lấp lánh hữu thần, đường nét trên mặt sắc nét giống như đao gọt vậy, mỗi đường nét đều kiên cường đến mức làm cho người ta có một loại cảm giác như ‘Quỷ phủ thần công” vậy!
Khuôn mặt người này tựa hồ như dùng khuôn đúc thành vậy, hoàn toàn không giống như là trời sanh nhưng lại thật sự là do trời sanh!
Mặc dù hắn hơi gầy yếu nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác thiết huyết và là con người rắn rối vậy! Người này cũng hai tay chắp ở sau lưng, một đôi mắt như có lãnh điện nhìn vào Sở Dương.
Hai đạo lãnh quang kia rọi vào trên mặt Sở Dương lại làm cho Sở Dương có một loại cảm giác như bị điện châm thực chất, trên mặt mơ hồ đau đớn.
Người này trong cảm giác của hắn giống như là Cố Độc Hành và Đồng Vô Thương kết hợp thành nhất thể, sắc bén mà trầm trọng!
Chẳng qua là, Cố Độc Hành cùng Đồng Vô Thương mang đến cho hắn cảm giác thân thiết mà người trước mắt này lại cho hắn cảm giác từ đáy lòng là không được tự nhiên, không được thoải mái.
Mặc dù hắn giờ phút này đang mỉm cười, hơn nữa còn là cười phát từ đáy lòng nhưng Sở Dương vẫn có thể cảm giác được tim của mình đang từng đợt phát rét, cái lạnh này như đi cùng từng đợt sát ý làm hắn run sợ.
Người này, vô luận là hiện tại hay là tương lai, như thế nào cũng sẽ không phải là bạn của mình. Người này tương đối đáng sợ.
Sở Dương trong lòng cũng có nhận định về người thứ hai: Đối thủ!
Người cuối cùng là một người thanh niên mặc Tử y Màu tím cho tới bây giờ đều tượng trưng cho ánh sáng thiển nhiên cao quý nhưng cũng không phải ai mặc y phục màu tím thì khí chất đều cao quý hơn nhưng khi mặc ở trên thân người này thì lại rất hợp nhau mà càng tăng thêm sức mạnh và sự hồn nhiên Thiên thành.
Người này lông mày hơi thô, mũi cũng không phải là rất cao, ngay cả màu da cũng có chút biến thành màu đen nhưng làm cho người ta có cảm giác là một cậu ấm mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cười xem thiên hạ.
Cực độ tiêu sái như ý. Tựa hồ thiên hạ to lớn nhưng không có bất kỳ chuyện gì là hắn không thể làm, không có bất kỳ chuyện gì là hắn làm không được. Giờ phút này, hắn mỉm cười lẳng lặng nhìn Sở Dương.
Người này mang đến cho Sở Dương cảm giác là người nguy hiểm nhất trong ba người. Có một loại cảm giác như khi mình còn ở Trung Tam Thiên đồng thời đối mặt với Mộng Lạc và Âu Độc Tiểu vậy!
Về người thứ ba này, Sở Dương làm ra kết luận cuối cùng đối thủ! Là đối thủ vô cùng uy hiếp!
Loại liếc mắt một cái phán định tình huống địch ta này trong đời Sở Dương cũng không hiếm thấy. Sở Dương cũng không phải là cái loại người đố kị nhân tài nhưng đối với người sắp sửa đối địch hay với mình thì hắn đều có một loại cảm giác không cách nào hiểu được, một loại trực giác không cách nào dùng ngôn ngữ nói rõ được!
Đối thủ là đối thủ! Địch nhân là địch nhân! Bằng hữu chính là bằng hữu! Huynh đệ chính là huynh đệ!
Điều này không có gì để giải thích nhưng Sở Dương tự mình có lẽ cũng không có ý thức được. Ở trên thế giới này người có thể có tư cách được hắn nhận định là đối thủ... Thật sự là không nhiều lắm!
Ở Hạ Tam Thiên có Đệ Ngũ Khinh Nhu là một.
Ở Trung Tam Thiên có đám người Âu Độc Tiểu miễn cưỡng có thể được cho là vậy nhưng thật sự là rất miễn cưỡng.
Ở Thượng Tam Thiên có Pháp Tôn, trước đây cũng chính là Cửu Kiếp trí nang Đệ Ngũ Trù trưởng cũng có thể coi là một, vẫn còn là 1 người Sở Dương chấp thuận là đối thủ. Trừ những người đó ra, Sở Dương không có ai là đối thủ nữa!
Từ sư huynh Thạch Thiên Sơn cho tới Vực Ngoại Thiên Ma thực lực mạnh tuyệt, bọn họ hoặc là có đủ lực để uy hiếp tánh mạng Sở Dương nhưng vẫn không đủ tư cách làm đối thủ của Sở Dương!
Có thể được làm đối thủ của Sở Dương tuyệt đối là một cái vinh quang bởi vì hắn tuyệt đối sẽ không kém hơn bất luận kẻ nào!
Sự xuất sắc của Sở Dương hiện nay thậm chí ngay cả chính hắn cũng không chân chính ý thức được.
Rất đáng tiếc là điều rất đáng kiêu ngạo này Sở Dương tự mình cũng không có ý thức được vậy thì chớ đừng nói chỉ là ba người này đứng trước mặt này nhưng bất kể là như thế nào thì ba người đặc biệt này đã xuất hiện tại nơi này.
Đối thủ chân chính của Sở Dương ở Cửu Trọng Thiên Khuyết rốt cục đã bắt đầu xuất hiện... Đợt thứ nhất!
Ba người này đứng ở trên đường phố cùng hết thảy quanh minh hoàn mỹ dung hợp nhưng đồng thời lại là không hợp nhau.
Tựa hồ là hoa sen không vậy bùn mà lại tựa hồ như Hạo Nguyệt nhô lên cao đến ngó nhân gian! Hòa hợp mà siêu nhiên!
Sở Dương đang đánh giá ba người này mà đồng thời ba người kia cũng đang đánh giá hắn.
Trước mắt, người thanh niên một thân áo đen này đang từ bên kia thong dong đi tới. Tốc độ di động của hắn cũng không phải là rất nhanh nhưng mỗi một bước đi có khoảng cách đều đặn và hoàn mỹ. Ở trong mắt 3 người này, mỗi một bước đi của Sở Dương tựa hồ đều để lại trên mặt đất lạc ấn rõ ràng. Đợi đến lúc bước đi rồi thì trên mặt đất mặc dù không có dấu vết gì để lại nhưng ở trong mắt 3 người vẫn có hai hàng cước bộ thật chỉnh tề.
Bước chân đầu tiên cùng bước chân thứ 2 trở đi về phương hướng và khoảng cách là hoàn toàn nhất trí, không thay đôi chút xíu nào.
Bước chân đầu tiên cùng bước chân thứ 2 trở đi, gót chân có phương hướng và khoảng cách là hoàn toàn nhất trí, không thay đôi chút xíu nào.
Hắn cứ như vậy lững thững đi tới giống như là một cỗ máy cơ khí tinh vi nhất, hoàn toàn chưa từng xuất hiện bất kỳ sự sai lệch nào.
Ánh mắt của 3 người dần dần trở nên thận trọng, ngưng trọng, trịnh trọng lên. Từ cước bộ thật chỉnh tề này, ba người đồng thời từ trong lòng cảm giác được một cỗ áp lực. Đó là loại áp lực làm cho trái tim cũng muốn hít thở không thông mà ngừng đập vậy nhưng ba người, không người nào có thể nói ra mà vẫn như cũ tiếp tục quan sát Sở Dương.
Hắn mặc một bộ áo đen làm bằng chất liệu rất đặc biệt, không giống như là quần áo ở Cửu Trọng Thiên Khuyết nhưng vô cùng phù hợp với cơ thể hình như ở dưới trường bào màu đen của hắn, chỗ vạt áo có một chút gồ lên. Ở trong đó không giống như là dấu vũ khí nhưng nhất định là có cái gì đó.
Ánh mắt người này trong suốt và tinh khiết nhưng thần quang trong mắt của hắn luôn cố định. Khóe miệng của hắn hơi cong lên, tựa hồ là bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị cười lên vậy.
Nhưng chỉ ai tinh tường về loại tướng mạo này mới có thể biết được. Người có loại tướng mạo này nếu một khi kẻ tới là địch thì hạ thủ ác độc như thế nào. Hắn tuyệt sẽ không cho địch nhân bất kỳ một điểm cơ hội nào!
Ánh mắt của hắn rất sáng, hắc bạch phân mình thậm chí không thấy được nửa điểm tia máu nào. Người như thế, thời thời khắc khắc đều giữ cho chính mình sự thanh tĩnh.
Cước bộ của hắn đang động, cánh tay hắn đang động, từ mỗi một sợi tóc đến chân tâm, toàn thân cao thấp cũng là một loại thiển nhiên phối hợp. Hắn không cần phải có chủ tâm đề phòng cái gì nhưng hắn bằng vào loại tư thái bình thường nhất này cũng đã là sự đề phòng hoàn mỹ nhất!
Hắn có thể ở bất cứ lúc nào, trong trạng huống nào đem tất cả thân thể cơ năng điều chỉnh đến vị trí thích hợp nhất, vô luận là để công kích hay là phòng ngự cũng có thể thuận buồm xuôi gió, tùy tâm sở dục!
Nhất cử nhất động của hắn, mặc dù thoạt nhìn thật giống như thờ ơ nhưng kì thực là một loại cực độ tự tin, chỉ loại người tự tin là mọi sự đều ở trong lòng bàn tay ta, có lòng tin cường đại mới có được!
Người như thế cho tới bây giờ cũng là loại khó đối phó nhất. Cùng lúc phía đối diện ba người kia đối với Sở Dương cũng kết luận như vậy.
Những thứ phát hiện cùng đánh giá lẫn nhau này, miêu tả thì rất dài nhưng trên thực tế, quá trình này thật ra là rất ngắn, cơ hồ là hai bên mới vừa gặp mặt trong nháy mắt, mọi người đều đã có sự đánh giá về nhau.
Làm nhân sĩ với trí khôn cao siêu mà cũng đều là thượng vị giả nên trong lòng của mỗi người đều tin tưởng vào một chuyện dựa vào cảm giác đầu tiên để quyết định bằng hữu có xác suất tuyệt đối cao tới chín mươi chín phần trăm!
Tất cả mọi người đều là người tự tin, cũng kiên định tin rằng mình tuyệt sẽ không nhìn lầm. Nếu cảm giác đầu tiên sai lầm thì đối với người như vậy mà nói, cơ hồ chẳng khác nào là một tai nạn. Bởi vì bọn họ... Cũng rất cố chấp! Cố chấp tin tưởng vào cảm giác đầu tiên của mình!
Sở Dương đi tới cách ba người chừng hai trượng thì dừng bước lại. Khoảng cách này rất vi diệu.
Nếu là ngoài ba trượng hỏi thì sẽ có vẻ có một loại khoảng cách nhưng ở khoảng cách này sẽ có chút bằng hữu chẳng phân biệt được. Tiến lên thì cố nhiên là đủ thân mặt rồi nhưng tiến lên giết người thì dường như cũng đủ rồi!
Ba người trong mắt không khỏi lộ ra 1 nụ cười miễn cưỡng. Rất rõ ràng là địch hay là bạn, người trước mắt này đã đem quyền lựa chọn giao cho ba người mình.
Nhưng lựa chọn như vậy, đối với ba người mình mà nói có chút không thoải mái. Mình bình thường bọn họ vẫn hay đem quyền lựa chọn này ban người khác. Lúc nào đến phiên người khác cho mình lựa chọn đây?
Để ngươi lựa chọn khác để ta lựa chọn. Đây hoàn toàn là hai việc khác nhau một cái chủ động, một cái là bị động! Rất hiển nhiên, những người này cũng không có thói quen bị động.
Nhưng bây giờ là ở trước cửa nhà Sở Dương, Sở Dương lấy thân phận chủ nhân làm như vậy 3 người lại phải tiếp nhận nếu không, chủ đề phía dưới không thể nào triển khai được!
Đang lúc ba người không cam lòng, trong nháy mắt có 1 người muốn bước lên mở miệng thì trên mặt Sở Dương đột ngột mà tự nhiên hiện ra một nụ cười ấm áp, giờ khắc này, bị nụ cười của hắn ảnh hưởng mà đại môn Sở gia đại viện tựa hồ đột nhiên biến thành mùa xuân vậy, làm lòng người mê say.
“Xin hỏi ba vị đây là... Ha hả”. Sở Dương hình như là ngay cả mắt đều cười nói: “Ba vị là đương thời tuấn ngạn đứng ở trước cửa nhà ta... Chẳng lẽ là đang đợi tại hạ sao? Được sủng ái mà lo sợ, thật là được sủng ái mà lo sợ!”.
Thanh niên ở giữa tuấn tú cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết làm cho người ta có một loại cảm giác hai mắt như tỏa sáng nói: “Ừ hình như tôn giá tên là Sở Dương hả... Như vậy thì 3 huynh đệ chúng ta chính là tới tìm ngươi”.
Sở Dương ha ha cười một tiếng, thân thiết nói: “Hết sức vinh hạnh có thể được ba vị tự mình đến, thật sự là vinh hạnh cực kỳ”.
Vừa nói, hắn có chút ám muội cùng nghịch ngợm chớp mắt nói: “Bất quá tiểu đệ cho là có mấy lời chúng ta nên đi vào nói chuyện vẫn hay hơn?”. Vừa nói lại vừa chớp chớp mắt nói: “Nhìn xem, ba vị nam tử đẹp như vậy đứng ở trước cửa nhà ta, bao nhiêu đại cô nương hay tiểu tức phụ cũng đi không được, Tử Hà thành chúng ta này chỉ sợ sẽ có thêm nhiều cô độc hán tử thôi, thật là có lỗi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.