Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Quyển 8 - Chương 33: Đông Hoàng Giới đại sự!

Phong Lăng Thiên Hạ

20/04/2017

“Hiện tại có tiền rồi! Kế tiếp làm gì đây?” Miêu Nị Nị lau miệng rất là hài lòng vuốt cái bụng tròn xoe hỏi.

“Tự nhiên là đi trả nợ trước đã”. Sở Dương than thở nói: “Sau đó làm chứng nhận”.

“Trả nợ gì”

“Chính là lúc trước không phải là thiếu một ít món nợ sao?!”

Miêu lão sư nhảy dựng lên nói: “Cái gì? Ngươi còn muốn cho bọn hắn tiền cơm sao? Bọn hắn không phải là đã có được cây đao kia sao? Bọn họ đã đại phát tài, đã sớm kiếm hơn xa tổn thất, làm sao còn muốn đi trả nợ? Ngươi có tiền không có nơi xài hả?”

Sở Dương thản nhiên nói: “Tại sao không đi trả, chúng ta lúc ấy ước nguyện ban đầu chẳng qua là ăn cơm, cho tới bây giờ cũng không có tính toán là không trả tiền mà, cây đao kia chẳng qua là do chúng ta không biết chuyện nên ném ở đó thôi. Vô luận người ta vì sao mà thu hoạch lợi nhưng lũ chúng ta lúc ấy đúng là ăn cơm mà không có trả tiền. Đây căn bản là hai chuyện khác nhau, hôm nay đã có tiền, làm sao có thể không đi trả nợ chứ?”

Miêu Nị Nị cực độ ngạc nhiên, mắt mùi trợn tròn, trong lúc nhất thời hoàn toàn không biết nói cái gì cho phải. Thật sự là không nghĩ tới, kẻ nham hiểm xảo trá trước mắt này vốn quỷ kế đa đoan, quỷ tâm đầy bụng, trong xương lại có một nguyên tắc làm người như vậy, trong lúc nhất thời không khỏi kính trọng hẳn lên.

“Ngày đó ta nhìn rồi, người làm thu chỉ trong Kim Hà lâu quanh thân không có nửa điểm dấu vết tu luyện, chẳng qua là người bình thường”. Sở Dương có chút bùi ngùi, nói: “Tại xã hội quản lý nghiêm khắc như vậy, coi như là chúng ta cũng sống khó khăn huống chi là những người làm ăn đàng hoàng kia? Người ta được đao phát tài là vận khí của người ta nhưng chúng ta ăn cơm không trả tiền chính là chúng ta sai!”

“Ngươi nói rất có đạo lý, ta ủng hộ ngươi”. Miêu Nị Nị vung quyền nói: “Nhưng ta không đi, một mình ngươi đi đi”.

“Ngươi thật sự là Thiên cấp cao thủ sao?!” Sở Dương liếc mắt nhìn Miêu Nị Nị, người này và Thiên cấp cao thủ trong suy nghĩ của mình khác nhau thật sự quá xa.

Miêu Nị Nị giận tím mặt, cả người đột ngột “Vọt” ra một cỗ khí thế nghiêm nghị, cả Tử Hà thành vào giờ khắc này như đã toàn bộ biến mất. Trước mắt chỉ còn lại một người.

“Ngươi tính toán phải thử lửa giận của Thiên cấp cao thủ một chút sao? Ta nguyên ý thành toàn ngươi!” Miêu Nị Nị hổn hển nói. Bị hoài nghi liên tiếp như thế, Miêu Nị Nị coi như là người bùn cũng có chút thẹn quá hóa giận.

Sở Dương đột nhiên bị cỗ khí thế này đánh sâu vào mà bị thương, hắn cảm thấy cơ hồ không thở nổi nên vội vàng cười khan nói: “Không cần thử đâu” rồi quay đầu xám xịt bỏ đi.

Thiên cấp cao thủ chính là Thiên cấp cao thủ, Thiên cấp cao thủ có ngu ngốc đi nữa thì vẫn là Thiên cấp cường giả.

Cửu Trọng Thiên Khuyết tựa hồ hạn chế thần thức cùng khí thế bộc phát, lấy tu vi của Sở Dương hôm nay căn bản là không phá nổi loại hạn chế này, không cách nào sử dụng được loại “Thế” của bản thân mà Miêu Nị Nị thoáng cái lại có thể bộc phát ra khí tràng mãnh liệt như thế, đây mới là thực lực chân thật của Thiên cấp cường giả!

Ngươi nha, ra vẻ cái gì? Qua một thời gian ngắn nữa chờ lão tử gia tăng tu vi, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là lợi hại! Đem ngươi kẻ đầu mèo này đánh thành đầu heo! Sở Dương trong lòng lầm bẩm tức giận mắng mà dưới chân không ngừng chút nào.

Đối với việc Sở Dương lần này đến trả tiền cơm, Kim Hà lầu trên dưới ai nấy cũng ngạc nhiên.

Thật sự chưa từng thấy có người như vậy. Lúc trước ăn cơm chùa, trình diễn trò thật hay cộng thêm để lại một cây bảo đao. Hôm khác lại đến trả tiền cơm? Đây là chuyện gì chứ?

Trong Kim Hà lâu, chưởng quỹ có chòm râu dê xấu hổ tự mình tiếp đãi, một mặt hắn nghĩ đến việc mình đem tổ truyền bảo đao của người ta bán đi thì trong lòng có chút xấu hổ.

Tiếp theo hắn cũng nghĩ tới, người trước mắt này lúc trước có nhiều khả năng là không biết bảo đao có giá trị nên mới tiện tay để đó. Hôm nay biết được cây bảo đao kia có giá cao như vậy nên không khỏi muốn tới phân một chén canh, thậm chí còn muốn đòi về phần lớn tiền bán đao, nói gì giao tiền cơm rất có thể chỉ là cái cớ thôi.

Sở Dương là ai chứ, trong chốc lát đã hiểu rõ tâm tư lão bản nên nói: “Lão bản không cần đa tâm, giá trị bảo đao kia ta vốn quả thật không biết, hôm nay cũng không định đến truy cứu cái gì. Lão bản vì đao mà kiếm được tiền lớn đó là vận khí của lão bản, nói về ngày đó ta thật sự cũng có chút nóng nảy nên mới có hạ sách này. Nhưng thiếu người ta 1 đồng, không trả là không thoải mái, ngày đó không có tiền, hôm nay có tiền nên tự nhiên là phải tới trả rồi”. Sở Dương kiên trì làm cho người ta phải kính nề.

Mãi cho đến khi hắn rời đi rồi, tại Kim Hà lâu bọn tiểu nhị vẫn còn nghị luận không dứt, cảm khái vạn lần. Kim Hà lâu lão chưởng quỹ híp mắt nhìn theo Sở Dương đi ra ngoài lầm bẩm nói: “Hảo tiểu tử!” Sau đó nói: “Phái người điều tra một chút xem người trẻ tuổi này ở nơi đâu”.

Đông Cực Thiên. Đông Hoàng đại điện.



Theo thường lệ ba ngày triều hội 1 lần nhưng Đông Hoàng bệ hạ theo thường lệ không lên triều, mọi việc đều do Thừa tướng đại nhân chủ trì.

Bình thường Thừa tướng đại nhân cũng chỉ tùy tiện an bài 1 hai câu. Dù sao Đông Hoàng Thiên những năm gần đây thật sự là thái bình, cũng không có đại sự gì mà nhưng buổi triều hôm nay, mọi người đều cảm giác được có cái gì không đúng.

Không khí rất áp lực. Chẳng lẽ là đã xảy ra đại sự gì sao?

Trong lúc nhất thời, mọi người trong lòng rối rít suy đoán, tất cả mọi người vốn đã quen với cuộc sống an bình, nay đột nhiên có việc, mặc dù còn chưa đến mức luống cuống tay chân nhưng vẫn có chút lúng túng.

“Sau đây ta sẽ tuyên bố 1 số chuyện cần an bài”. Thừa tướng đại nhân nói.

“Dạ!” Phía dưới mọi người cùng nhau khom người nói.

“Đông Hoàng bệ hạ có lệnh!”

Mọi người chỉnh tề đứng nghiêm, đừng tưởng Đông Hoàng bệ hạ lâu không lâm triều nhưng uy tín không giảm bớt chút nào.

“Các đại chức ty sai cao thủ, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới khu vực cực đông theo dõi hết thảy động tĩnh nơi đó, nếu chưa được Đông Hoàng Lệnh thì không được trở về, không nhận được Đông Hoàng Lệnh thì không được tùy ý nhúng tay vào thị phi chốn trần thế!”

“Khu vực cực đông kể từ hôm nay sẽ được liệt vào diện cần theo dõi của Đông Hoàng điện, mọi chuyện lớn nhỏ phải cặn kẽ hồi báo! Nếu có ai bê trễ, sở ty trên dưới bị diệt sát hết. Từ hôm nay, Long khẩu trát đao mở ra, đao phủ ngày đêm làm việc!”

Một đạo Đông Hoàng Lệnh này làm cho Thừa tướng và tất cả quan viên Đông Cực Thiên đầu đầy mê hoặc rồi lại run rẩy. Đây là có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là khu vực cực đông xảy ra đại sự gì?

Vì sao lại phái đi rất nhiều người nhưng lại không cho phép bất luận kẻ nào xuất thủ? Quá mâu thuẫn đi?

Còn có nữa, nếu xảy ra chuyện thì cả ty đó bị tịch thu tài sản và giết kẻ phạm tội? Đây cũng quá quỷ dị đi.

“Các vị, ngàn vạn lần đừng trách ta không cảnh tỉnh các ngươi nha”. Thừa tướng đứng ở trên đại điện, bộ dạng tuổi già sức yếu nói: “Lần này đi cực đông, tùy chư vị điều khiển nhân thủ bất quá nếu bị người phái đi làm liên lụy tới nhất tộc sinh tử thì đến lúc đó cũng không nên hối hận, cũng không nên cầu tình làm gì. Cầu tình cũng vô dụng! Ít nhất lão đầu tử ta không có được mặt mũi này, xin chư vị thận trọng suy nghĩ, cẩn thận chọn lựa”.

“Chư vị tự bảo trọng đó”.

Mọi người hai mặt nhìn nhau trợn mắt hốc mồm, Thừa tướng nói lời này là có ý gì.

Tản mát triều hội, có một số lão già ùa lên vây quanh Thừa tướng nói: “Thừa tướng đại nhân, lần này rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

“Đây rốt cuộc là động rồi? Mười vạn năm qua cũng không như vậy mà”.

“Nói rõ ra đi, đừng để chúng ta phải suy đoán lung tung, mọi người đều có lão giao tình mà”.

Thừa tướng khuôn mặt u sầu nói: “Tất cả mọi người là người quen cũ, lời cần nói thật sự đã nói rồi, đến tột cùng như thế nào thì ta cũng không biết. Đông Hoàng bệ hạ lúc trước có mặt chiếu cho ta sau đó đã hạ xuống đạo chiếu lệnh này. Lão hủ so với chư vị thì cũng không hơn bao nhiêu, đến hiện tại cũng không hiểu ra sao. Chư vị, chúng ta tự cầu phúc thôi. Các ngươi hoàn hảo rồi, một người gặp chuyện không may thì chỉ liên lụy đến chức ty của mình, lão phu nơi này thảm hại hơn nhiều, cửa nào xảy ra chuyện thì lão phu đều phải gánh. Lần này phủ Thừa Tướng chỉ sợ cũng muốn đại động rồi”.

“A?!” Mọi người kinh ngạc hô lên còn Thừa tướng đại nhân thì tức giận bỏ đi. Mọi người hai mặt nhìn nhau một hồi rồi lập tức giải tán.

Ai nấy nhanh chóng đi về an bài nhân thủ. Đây cũng là chuyện trăm triệu lần không thể trì hoãn.

Những kẻ tính cách có khuyết điểm rồi tham tiền háo sắc, ăn hối lộ trái pháp luật vân vân, ngàn vạn lần không thể phái đi, một khi không may thì đầu mình chẳng khác nào buộc lên dây lưng quần đám người này sao. Rốt cuộc nên phái người nào đi thì mới có thể hoàn toàn yên tâm đây? Buồn quá, cũng không thể lão phu tự mình đi chứ.

Sở Dương kế tiếp chính là vội vàng đi tìm một gian khách sạn để ở, có giấy căn cước rồi tự nhiên là thuận lợi, sau đó hắn lôi Miêu Nị Nị, hai người tìm một vị hướng đạo bản địa bắt đầu bắt tay vào làm công việc các loại giấy chứng nhận.



“Ngươi không phải là đang tính toán ở chỗ này lâu dài đó chứ?” Miêu Nị Nị đối với cử động của Sở Dương có chút không giải thích được hỏi.

“Ta đã từng nói rồi, ta muốn ở thành thị đặt chân thành lập cơ nghiệp sau đó từng bước khuếch trương”. Sở Dương cười nhạt nói: “Thật ra con người chính là như vậy, muốn khởi bước thì ở nơi đâu cũng có thể khởi bước được, cần gì phải chấp nhất là thành thị nào chứ?”

“Bên này quản lý quá nghiêm khắc, chỉ sợ bất lợi đối với bước khởi đầu”. Miêu Nị Nị hảo tâm nhắc nhở nói: “Tử Hà thành chính là 1 trong mấy cái thành thị biên duyên của Cửu Trọng Thiên Khuyết, chính là bởi vì biên duyên cho nên nó thành đất cho người ngoại lai phi thăng lên. Cũng chính là đất cho người phi thăng, để bảo vệ người phi thăng nên nơi này quản lý cũng rất nghiêm khắc, so sánh với những thành thị khác thì mức độ nghiêm khắc gấp trăm lần, đây tuyệt đối không phải là nói giỡn đâu”.

“Nói một cách khác, ở những thành thị khác chỉ cần ngươi có tiền có thể lực là có thể không hề kiêng kị mà phát triển thực lực và thế lực nhưng ở chỗ này thì không dễ dàng cho nên chỉ cần là người có tu vi cao một chút thì sẽ không lựa chọn ở chỗ này lâu”.

“Cơ bản thì nơi đây xem như một thành thị vô cùng thế tục hơn nữa cực độ bài ngoại”.

“Cái khác là cơ hồ không người nào dám ở chỗ này gây chuyện bởi vì trông chừng phi thăng rừng rậm chính là một nhóm cao thủ. Mỗi Thiên Vực, phi thăng rừng rậm đều chỉ ở bốn góc đông nam tây bắc xa xôi”.

“Những người này bình thường không hỏi thế sự nhưng một khi xảy ra náo động tương đối lớn thì sẽ tức thì xuất thủ, mà tu vi những người này bởi vì đặc thù nghề nghiệp nên ai nấy đều là chân chính đại cao thủ, tùy tiện một người đi ra ngoài cũng có tư cách hùng bá nhất phương”.

“Lấy thực lực ngươi bây giờ, người ta thu thập ngươi dễ như trở bàn tay thôi. Ta mặc dù không thường đi ra ngoài nhưng đối với mấy cái cấm kỵ này thì vẫn biết một ít”.

Miêu Nị Nị hảo tâm nói: “Nếu là ngươi thật sự có hùng tâm tráng chí thì nên đi ra ngoài phát triển”.

Sở Dương mỉm cười nói: “Nơi này có thể tốt hơn cũng không chừng, loại xã hội nghiêm khắc này trong dĩ vãng ta chưa có trải qua, bất quá ta cảm giác rất mới lạ cho nên muốn ở chỗ này phát triển một phen đã rồi hãy nói. Chính là bởi vì quản lý nghiêm khắc nên ngược lại tồn tại rất nhiều điểm có thể lợi dụng được. Ta cứ khởi bước đã rồi rồi hãy nói những cái khác”.

“Còn có, con người quý ở chỗ tự biết mình, lấy thực lực ta bây giờ, đi ra ngoài mặc dù có cơ hội lớn hơn nữa nhưng cũng chết nhanh hơn”. Sở Dương cười nhạt, nói: “Cho nên, ta muốn trước tiên gia tăng thực lực và kiếm tiền đã”.

Sở Dương ha hả cười một tiếng nói: “Bất kể là thế giới nào, không có tiền là trăm triệu lần không thể, cho nên cái thiết yếu hiện nay chính là kiếm tiền, mà trong chế độ xã hội sâm nghiêm, kiếm tiền mặc dù khó khăn nhưng bảo đảm. Nếu đổi lại là khu vực loạn lạc thì sợ rằng có tiền cũng không có mạng mà xài. Mấu chốt vẫn là thực lực không đủ”.

Miêu Nị Nị trầm mặc xuống nói: “Chính xác, ngươi nói đúng”.

Sở Dương nhàn nhạt cười cười. Hắn mặt ngoài tuy cuồng vọng nhưng kể từ khi lên tới Cửu Trọng Thiên Khuyết thì lại vô cùng thanh tĩnh. Những gì mình đã có ở Cửu Trọng Thiên đại lục nay hoàn toàn bằng không! Ở chỗ này, ta chỉ có hai bàn tay trắng, khởi nghiệp từ đầu.

Ở chỗ này, ta chính là kẻ có thực lực tầng dưới chót nhất, phải liều mạng đi lên. Ở chỗ này ta chính là một nghèo rớt mông tơi, cần phải liều mạng kiếm tiền. Hiện tại, không phải là lúc ta hưởng thụ.

Bất kể lúc nào Sở Dương tự biết rõ, bất kể hoàn cảnh ác liệt thế nào, Sở Dương cũng đã sớm chuẩn bị!

Liên tục ba ngày, hai người làm xong tất cả các loại giấy chứng nhận mà Sở Dương cần phải làm, phí dụng bình thường cộng thêm hối lộ vượt qua một ngàn Tử Vân Tệ.

Thấy vậy Miêu Nị Nị đại thân biệt khuất còn Sở Dương đối với cải này lại không để ý chút nào.

Kế tiếp muốn tìm kiếm chỗ ở, nếu muốn ở lâu dài nên khách sạn tự nhiên không phải kế lâu dài. Sở Dương coi trọng một tòa nhà lớn nên vung tiền làm cho Miêu Nị Nị thất kinh.

Tử Hà vương phủ diện tích 999 mẫu! Chính là đệ nhất kiến trúc Tử Hà thành!

999 mẫu.

Mấy cái chữ này làm cho Sở Dương tim đập thình thịch.

“Vị khách quan kia có điều không biết. Tử Hà thành này lai lịch cũng là do Tử Hà vương phủ này đến, Tử Hà vương phủ này không biết lai lịch thể nào, cũng không biết ai là chủ nhân đầu tiên, lịch sử có bao lâu, nói chung là không cách nào khảo chứng được

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook